[08 Xạ Điêu Đồng Nghiệp / Khắc Khang] – Cẩm Thư

Chương 1



Phương bắc tháng ba, đúng là cảnh sắc tươi đẹp, băng tuyết vừa tan, hoa xuân chớm nở, thùy dương liễu xanh, trong không gian còn có yến ngữ nỉ non. Lâm viên ngày xuân cảnh sắc tươi đẹp  . Không khí ấm áp làm u cốc cũng phải bừng sáng lên, chim hoàng oanh tung tăng bay lượn, Khắp nơi tràn ngập hương thơm. Hoa cỏ tựa kim tơ y, lá cây ánh tựa như vàng ròng. Mềm mại miên man, giống như tâm hồn thiếu nữ, nhẹ nhàng mà tha thiết.

Vận cổ trang trên người, áo trắng thắng tuyết, dù thời tiết có ra sao, tay vẫn cẩm quạt xếp phe phẩy,  ngâm nga mấy câu hát đang được lưu hành trong nhân gian. Xung quanh đều là nữ đệ tử xinh đẹp, thật là một cảnh xuân lý, giống như trong tiểu thuyết võ hiệp – Âu Dương Khắc chính là thiếu niên công tử vạn người mê đến Đại Kim, Trung Đô, Triệu Vương phủ.

Hắn dù so với nguyên tác là phong cách hơn rất nhiều, nhưng kỳ thật Âu Dương Khắc lại phi thường khó chịu, Đường Nhân ( công ty làm phim 08 xạ điêu) kinh phí thật hạn hẹp. Khiến một người như hắn phải cưỡi ngựa xấu xí như thế, nếu ngay từ đầu là một con lạc đà trắng mang huyết thống Tây Vực hoàng gia cao quý  , toàn thân một lông mao khác màu cũng không có thì không nói làm gì. Đây lại thay đổi thành một con ngựa mà cũng chẳng phải ngựa trắng.Con ngựa này vừa không phải thanh thông cũng không phải hoàng phiêu, lông mao vừa vàng, lại còn xanh xanh đen đen. Khiến hắn xấu hổ sắc mặt lúc đỏ lúc xanh biến hóa liên tục thật khó coi. Cũng may cái khó ló cái khôn, nhớ ra còn có cây quạt liền lấy che đi nửa gương mặt, bù lại cảnh tượng đạo cụ không đủ, lại thành hoa lệ sáng sủa vô cùng.

Mục đích của Âu Dương Khắc chính là tới Đại Kim Quốc Triệu Vương phủ, Vương gia là muốn lôi kéo thiên hạ anh hùng, hắn thì đi  hưởng ứng lệnh triệu tập làm môn khách. Phi, thật ra mà nói, nếu là làm Vương gia thì  hắn cũng chẳng vì hiếm của lạ mà làm, chứ đừng nói là đường xa đến làm môn khách. Năm ấy Âu Dương Khắc hai mươi bảy tuổi, đã xưng bá một phương là Thiếu chủ của Bạch Đà Sơn, Tây Vực.

Võ lâm tứ đại tông sư một trong đó là Tây Độc Âu Dương Phong, Âu Dương Khắc chính là cháu trai duy nhất và cũng là truyền nhân của người này , muốn gió được gió muốn mưa được mưa, cẩm y ngọc thực, người hầu như mây, riêng việc rửa chân cho hắn mà nói cũng còn có mười mấy người. Tội gì phải tới trung thổ nhìn nhìn sắc mặt người ta mà sống.

Huống hồ ngày thường  Âu Dương Khắc là nhân tài số một,  phong lưu phóng khoáng, làm vài câu thơ tình ái, gảy mấy diễm khúc. Lại được thúc phụ tự tay dạy dỗ, võ công cũng không có trở ngại gì, cứ thể theo thời gian, nhất định có thể trở thành  nhất đại tông sư. Người đời cũng không có đủ can đảm để coi thường những độc vật hoành hành trên Bạch Đà Sơn. Nhưng mà anh hùng vốn không qua được ải mỹ nhân, hắn suy tính thấy Bạch Đà Sơn nghìn vàng cũng hết, càng ngày tầm mắt càng cao, tuy là nơi này đẹp nhưng lại thiếu vài phần mong muốn níu giữ.Phong cảnh bản địa dần dần cũng nhìn cũng thành chán ghét.

Ngẫu nhiên một ngày ra ngoài sưu tầm dân ca, đứng ở đỉnh núi nhìn thấy chiêu hiền sứ của  Đại Kim Quốc Triệu vương Hoàn Nhan Hồng Liệt,  tiền hô hậu ủng dưới chân núi, một thân hồng y, từ đó về sau nhớ mãi không quên.” Người chiêu hiền sứ kia… là mỹ nhân, thật sự là mỹ nhân a.” Hắn thu quạt lại, nhẹ nhàng đùa nghịch trong lòng bàn tay, khép hờ hai mắt nhớ lại lúc trước,xa xa thấy mỹ nhân xinh đẹp như nước .” Đáng tiếc, ai da, ta chỉ thấy rõ  trên đầu của người đó có cài một nơ bướm thật đáng yêu “.

Cứ như vậy trằn trọc suốt một tháng, tương tư thành cuồng ở trong lòng mong nhớ càng ngày càng lớn lên. Âu Dương Khắc cuối cùng không chịu được, quyết tâm tới Trung Đô tìm người kia. Nói là muốn thỏa ý nguyện ra ngoài du lịch, liền báo cáo thúc phụ, dẫn theo theo vài cơ thiếp một đường đi thẳng về phía Đông.Nội tâm của hắn nhộn nhạo, tiến vào Trung Đô. Tại ngã tư đang  thoả thuê mãn nguyện đi vài bước, tình huống đột nhiên sinh biến, Hoàng Dung giả trang thành tiểu khất cái, nhảy về phía hắn bôi lên vạt áo tuyết trắng thơm nức một cái dấu tay đen xì.Hắn cúi đầu nhìn thấy không khỏi giận dữ: ” Đạo diễn! Bản công tử không ngại ngươi thay đổi kịch bản, nhưng mà thế là có ý gì?”.

“Yên tâm, sẽ không rắc rối gì nhiều đâu, kịch bản mới là như vậy thì ngươi mới thể hiện được phong thái a ”

“Hừ… Bản công tử yêu cầu phải cho thay đổi quần áo “.

“Thời gian không đủ…”

“Điều này, không trong phạm vi bản công tử phải lo lắng ”

“… Sau cũng không có để thay mà, kính nhờ giúp đi, kinh phí ít mà.”

“Ít gì, đừng có lừa ta, ta rõ ràng nhìn thấy trên bàn còn có một kiện áo trắng nữa!”

“Ôi? Cái đó là cho Bao Tích Nhược mặc.”

“…”

Cuối cùng hai bên nhường nhau một bước để thỏa hiệp, đạo diễn đáp ứng cho hắn thêm trang bị là 1 chiếc ô màu trắng 1 một chiếc quạt trắng * để che trang phục, Âu Dương Khắc lúc này mới chấm dứt việc dùng võ mồm tranh cãi mà đi tiếp.

Hắn điềm nhiên tới vương phủ,  sao đó mới ý thức được đã lãng phí rất nhiều thời gian, đến nỗi hắn không thể có thời gian hướng mỹ nhân mà mình ngày đêm mong nhớ để thổ lộ tâm tình. Ngược lại  còn tạo một cơ hội tốt để lại cho đám hỗn tạp kia đến trước xum xoe. Thí dụ như yêu tăng Linh Trí Thượng Nhân, Tham Tiên Lão Quái Lương Tử Ông, tên đầu trọc Sa Thông Thiên cùng với tên đầu ba bướu Hầu Thông Hải.

Vừa thấy mấy tên kia gọi Hoàn Nhan Khang là tiểu vương gia khiến hắn ruột gan đều vui vẻ. Vốn đã có thể thoải mái đầu mày cuối mắt, quyền qua cước lại, nhưng cả hôm nay hắn mất toàn bộ thời gian chỉ để chỉnh lại tạo hình của bản thân. Đành thâm tình chân thành mà nói: ” Tại hạ Bạch Đà Sơn Thiếu chủ Âu Dương Khắc, thật hân hạnh ra mắt mỹ nhân…”

“CUT!” ( hết cảnh phim ấy mà ^^)

– Hết chương 1 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện