[08 Xạ Điêu Đồng Nghiệp / Khắc Khang] – Cẩm Thư
Chương 16
Dương Khang nghe hết sức chăm chú, thầm nghĩ: “Người này không biết lại đang đùa trò quỷ gì, lại gửi thư cho ta … Bức thư kia lại nói hươu nói vượn những thứ gì? Hầu Thông Hải đúng là một tên ngu ngốc, nói nửa ngày cũng không nói được trọng điểm.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng muốn biết: “Âu Dương Khắc làm cái quỷ gì vậy, vì sao không thể trở về? Hắn nói tuyệt sẽ không, đương nhiên là tuyệt sẽ không thất ước, hắn còn thật sự muốn tới xin được cầu hôn Khang Nhi sao? Thật sự là càn quấy, hồ đồ!”
Hầu Thông Hải nói tới miệng khô lưỡi khô, hướng Vương gia tố cáo tội trạng, bưng lấy chén trà trên bàn một hơi uống cạn, nghỉ ngơi chút, mới lại bắt đầu kể rõ: “… Hắn ra tay quá nhanh, ta không kịp tránh, hiểu được thì đã đang ở giữa không trung, cực kỳ nổi giận mắng: ‘ Nãi nãi của ngươi tên vương bát đản, lão tử thao ——’” hắn nhìn thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt nhíu nhíu mày, họng cứng lại như có ngạnh ở miệng, vội dừng lại không dám nói tiếp, trừng mắt lắp bắp, “Cái kia, cái kia, sau đến…”
Dương Khang nhịn không được xen vào nói: “Sau thì ngươi liền rơi xuống dưới chân núi?” Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, gặp Hoàn Nhan Hồng Liệt quay đầu nhìn về phía mình, mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên.
Hầu Thông Hải gật gật đầu, lại lắc đầu nói: “Không phải, nhưng mà … cũng không phải… cái kia…”
Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy hắn làm phiền mãi mà không nói rõ, nhân tiện nói: “Ngươi chỉ nói rơi xuống dưới chân núi lúc sau như thế nào nữa.”
Hầu Thông Hải nói: ” Đúng vậy, ta rơi xuống dưới chân núi về sau… Cũng không biết sao lại thế này, khi tỉnh lại liền đang nằm ở trên đường rồi, một đám người vây quanh nhìn ta, bảy tám cái miệng lưỡi đàm tiếu??? Nói ta chính là ôn dịch, ta nhảy dựng chửi ầm lên, bọn họ đều bị dọa liền chạy, ta cũng không dám nhiều việc dừng lại làm gì, cướp con ngựa liền trở về, sau lại, sau lại cái kia cũng không cần phải nói… Hôm nay thì trở về đến vương phủ.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng Dương Khang nghe vừa bực mình vừa buồn cười. Dương Khang trong lòng ảo não: ” Tên ngu xuẩn này nói chuyện vớ vẩn hồ đồ, đúng là bị ném xuống chân núi nhưng tiếp đó hình như còn kể thiếu cái gì. Lại cảm thấy không tiện hỏi lại, đành phải im lặng không lên tiếng.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt nói: “Lá thư đâu?”
Hầu Thông Hải buông tay nói: “Không thấy a, ta bị người nọ bắt lấy, sau thì không biết phải nói sao lại thế này…tỉnh lại chính là hai tay đều trống trơn.”
Dương Khang nghe hắn nói năng bừa bãi không biết diễn đạt, thật sự kiềm chế không được, hỏi: “Người nọ… là Âu Dương Khắc sao?” Cũng không chú ý xem phụ vương có nhìn mình hay không?
Hầu Thông Hải lắc đầu quả quyết phủ nhận nói: “Không phải, nhất định không phải, người nọ võ công cao hơn nhiều lắm, hắn ở giữa không trung một phen túm lấy ta từ phía sau, Âu Dương Khắc muốn tới ngăn trở, lại không ngăn được, ta trong lúc hoảng hốt nhìn thấy được bóng dáng mà thôi.”
Dương Khang lúc này mới nghe hiểu một chút, biết được là, Âu Dương Khắc đem Hầu Thông Hải ném đi, hắn đang ở giữa không trung lại bị một người khác bắt lấy, thư cũng bị đoạt đi rồi.Hoàn Nhan Hồng Liệt hiếu kỳ nói: “So với Âu Dương Khắc võ công cao hơn nữa nhiều lắm sao? Đó là ai? Vì sao phải bắt ngươi?”
Hầu Thông Hải lắc đầu nói: “Không biết.”
Dương Khang tức nghẹn,nổi giận trong lòng, giận đến sôi lên, lại không thể phát tác, cố nén giận dữ nói: “Bắt ngươi rồi sau đó ra sao?”
Hầu Thông Hải gãi gãi đầu, nói: “Ta bị hắn bắt lấy, liền bị đánh một chưởng hôn mê a, ” gặp tiểu vương gia sắc mặt không tốt, suy nghĩ một hồi, lại nói, “A, ta có nghe thấy Âu Dương Khắc kêu hắn một tiếng cái gì, người nọ nói câu ‘ Ngươi sẽ đi Đào Hoa Đảo cầu thân… ’, tiếp theo ta bất tỉnh nhân sự không biết gì nữa, sau lại, ách, sau đó là như vậy.”
“Cầu thân?” Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng Dương Khang trăm miệng một lời kinh ngạc cùng nói. Một tiếng này phát ra phụ tử hai người lại không hẹn cùng hướng đối phương mà nhìn, Dương Khang vội quay mặt đi, thầm nghĩ: “Nguyên lai hắn là đi tìm nha đầu Hoàng Dung kia cầu thân, hừ, ta sớm đã biết… Hắn thích đi thì cứ đi, chả liên quan gì tới ta!” Trên mặt lại không tự kìm hãm được, lộ ra vẻ căm giận.
Hầu Thông Hải thấy phụ tử nhà Vương gia lại đối với câu “cầu thân” phá lệ thường thật là coi trọng, kỳ quái quá liền gãi gãi đầu, mờ mịt khó hiểu.
Hoàn Nhan Hồng Liệt là con cáo già, như thế nào lại nhìn không ra được sắc mặt Dương Khang đã hết sức khó coi, nghĩ thầm, trong tay áo mình ba phong mật thư kia cũng không cần lấy ra nữa. Lập tức hướng Hầu Thông Hải mỉm cười nói: “Tiên sinh đường xa vất vả —— Hiệp Bân, phân phó hạ nhân, buổi chiều thiết yến vì tiên sinh đón tiếp tẩy trần. Bản vương thân mình có chút mệt mỏi, tha lỗi cho ta, không đi cùng được, xin tiên sinh thứ lỗi. Khang Nhi ngươi cùng tiên sinh trò chuyện.” Nói xong ho khan một tiếng, đứng dậy liền đi.
Hầu Thông Hải cũng thật biết điều, thấy thế cũng vội hướng tiểu vương gia xin cáo lui, mới ra khỏi cửa phòng chưa được vài bước, chợt nghe tiếng “Loảng xoảng … “, trong phòng truyền ra tiếng đồ sứ vỡ rơi tới dập nát.
Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng muốn biết: “Âu Dương Khắc làm cái quỷ gì vậy, vì sao không thể trở về? Hắn nói tuyệt sẽ không, đương nhiên là tuyệt sẽ không thất ước, hắn còn thật sự muốn tới xin được cầu hôn Khang Nhi sao? Thật sự là càn quấy, hồ đồ!”
Hầu Thông Hải nói tới miệng khô lưỡi khô, hướng Vương gia tố cáo tội trạng, bưng lấy chén trà trên bàn một hơi uống cạn, nghỉ ngơi chút, mới lại bắt đầu kể rõ: “… Hắn ra tay quá nhanh, ta không kịp tránh, hiểu được thì đã đang ở giữa không trung, cực kỳ nổi giận mắng: ‘ Nãi nãi của ngươi tên vương bát đản, lão tử thao ——’” hắn nhìn thấy Hoàn Nhan Hồng Liệt nhíu nhíu mày, họng cứng lại như có ngạnh ở miệng, vội dừng lại không dám nói tiếp, trừng mắt lắp bắp, “Cái kia, cái kia, sau đến…”
Dương Khang nhịn không được xen vào nói: “Sau thì ngươi liền rơi xuống dưới chân núi?” Lời vừa ra khỏi miệng liền hối hận, gặp Hoàn Nhan Hồng Liệt quay đầu nhìn về phía mình, mặt không khỏi hơi hơi đỏ lên.
Hầu Thông Hải gật gật đầu, lại lắc đầu nói: “Không phải, nhưng mà … cũng không phải… cái kia…”
Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy hắn làm phiền mãi mà không nói rõ, nhân tiện nói: “Ngươi chỉ nói rơi xuống dưới chân núi lúc sau như thế nào nữa.”
Hầu Thông Hải nói: ” Đúng vậy, ta rơi xuống dưới chân núi về sau… Cũng không biết sao lại thế này, khi tỉnh lại liền đang nằm ở trên đường rồi, một đám người vây quanh nhìn ta, bảy tám cái miệng lưỡi đàm tiếu??? Nói ta chính là ôn dịch, ta nhảy dựng chửi ầm lên, bọn họ đều bị dọa liền chạy, ta cũng không dám nhiều việc dừng lại làm gì, cướp con ngựa liền trở về, sau lại, sau lại cái kia cũng không cần phải nói… Hôm nay thì trở về đến vương phủ.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng Dương Khang nghe vừa bực mình vừa buồn cười. Dương Khang trong lòng ảo não: ” Tên ngu xuẩn này nói chuyện vớ vẩn hồ đồ, đúng là bị ném xuống chân núi nhưng tiếp đó hình như còn kể thiếu cái gì. Lại cảm thấy không tiện hỏi lại, đành phải im lặng không lên tiếng.”
Hoàn Nhan Hồng Liệt nói: “Lá thư đâu?”
Hầu Thông Hải buông tay nói: “Không thấy a, ta bị người nọ bắt lấy, sau thì không biết phải nói sao lại thế này…tỉnh lại chính là hai tay đều trống trơn.”
Dương Khang nghe hắn nói năng bừa bãi không biết diễn đạt, thật sự kiềm chế không được, hỏi: “Người nọ… là Âu Dương Khắc sao?” Cũng không chú ý xem phụ vương có nhìn mình hay không?
Hầu Thông Hải lắc đầu quả quyết phủ nhận nói: “Không phải, nhất định không phải, người nọ võ công cao hơn nhiều lắm, hắn ở giữa không trung một phen túm lấy ta từ phía sau, Âu Dương Khắc muốn tới ngăn trở, lại không ngăn được, ta trong lúc hoảng hốt nhìn thấy được bóng dáng mà thôi.”
Dương Khang lúc này mới nghe hiểu một chút, biết được là, Âu Dương Khắc đem Hầu Thông Hải ném đi, hắn đang ở giữa không trung lại bị một người khác bắt lấy, thư cũng bị đoạt đi rồi.Hoàn Nhan Hồng Liệt hiếu kỳ nói: “So với Âu Dương Khắc võ công cao hơn nữa nhiều lắm sao? Đó là ai? Vì sao phải bắt ngươi?”
Hầu Thông Hải lắc đầu nói: “Không biết.”
Dương Khang tức nghẹn,nổi giận trong lòng, giận đến sôi lên, lại không thể phát tác, cố nén giận dữ nói: “Bắt ngươi rồi sau đó ra sao?”
Hầu Thông Hải gãi gãi đầu, nói: “Ta bị hắn bắt lấy, liền bị đánh một chưởng hôn mê a, ” gặp tiểu vương gia sắc mặt không tốt, suy nghĩ một hồi, lại nói, “A, ta có nghe thấy Âu Dương Khắc kêu hắn một tiếng cái gì, người nọ nói câu ‘ Ngươi sẽ đi Đào Hoa Đảo cầu thân… ’, tiếp theo ta bất tỉnh nhân sự không biết gì nữa, sau lại, ách, sau đó là như vậy.”
“Cầu thân?” Hoàn Nhan Hồng Liệt cùng Dương Khang trăm miệng một lời kinh ngạc cùng nói. Một tiếng này phát ra phụ tử hai người lại không hẹn cùng hướng đối phương mà nhìn, Dương Khang vội quay mặt đi, thầm nghĩ: “Nguyên lai hắn là đi tìm nha đầu Hoàng Dung kia cầu thân, hừ, ta sớm đã biết… Hắn thích đi thì cứ đi, chả liên quan gì tới ta!” Trên mặt lại không tự kìm hãm được, lộ ra vẻ căm giận.
Hầu Thông Hải thấy phụ tử nhà Vương gia lại đối với câu “cầu thân” phá lệ thường thật là coi trọng, kỳ quái quá liền gãi gãi đầu, mờ mịt khó hiểu.
Hoàn Nhan Hồng Liệt là con cáo già, như thế nào lại nhìn không ra được sắc mặt Dương Khang đã hết sức khó coi, nghĩ thầm, trong tay áo mình ba phong mật thư kia cũng không cần lấy ra nữa. Lập tức hướng Hầu Thông Hải mỉm cười nói: “Tiên sinh đường xa vất vả —— Hiệp Bân, phân phó hạ nhân, buổi chiều thiết yến vì tiên sinh đón tiếp tẩy trần. Bản vương thân mình có chút mệt mỏi, tha lỗi cho ta, không đi cùng được, xin tiên sinh thứ lỗi. Khang Nhi ngươi cùng tiên sinh trò chuyện.” Nói xong ho khan một tiếng, đứng dậy liền đi.
Hầu Thông Hải cũng thật biết điều, thấy thế cũng vội hướng tiểu vương gia xin cáo lui, mới ra khỏi cửa phòng chưa được vài bước, chợt nghe tiếng “Loảng xoảng … “, trong phòng truyền ra tiếng đồ sứ vỡ rơi tới dập nát.
Bình luận truyện