[08 Xạ Điêu Đồng Nghiệp / Khắc Khang] – Cẩm Thư
Chương 19
Một người đuổi, một người trốn, Âu Dương Khắc chưa bao giờ biết nữ nhân nổi giận lại đáng sợ như thế, ở trên bờ cát thành hai cái vòng chạy luẩn quẩn, Hoàng Dung vẫn như trước mắt lộ ra hung quang nghiến răng nghiến lợi đuổi theo không bỏ qua, trong lòng Âu Dương Khắc sợ hãi, hốt hoảng không tìm ra đường chạy,quay đầu hướng phái vách núi chạy đi, Hoàng Dung vừa thấy hắn ma xui quỷ khiến bước vào bẫy mà mình thiết kế, mừng rỡ trong lòng.
“Hoàng cô nương…”
Âu Dương Khắc quay đầu lại phát giác cước bộ của nàng đã chậm lại, đang muốn nói: “Có gì chúng ta quên chuyện này đi, ta đại nhân đại lượng sẽ không để ý ngươi vu cáo ta “, dưới chân thấy đã đạp trung một cây mây, đỉnh đầu đột nhiên nghe như có tiếng sấm rền, chỉ thấy trên đỉnh núi nháng lên một cái, nham thạch to như hòn núi nhỏ, theo triền núi rơi xuống, nhất thời sợ tới mức hồn bay lên chín tầng mây, mất mạng đến nơi liền chạy như điên.
—— Hoàng cô nương ta nhận sai!
Ầm vang ù ù…
—— Ta không bao giờ … dám nói lần nữa việc ngươi không rửa mặt!
Ầm vang ù ù …
—— Ta giải thích thế còn không được sao!
Ầm vang ù ù ù ù…
—— Mau dừng lại thứ mà ngươi làm ra đi, cầu ngươi!
Ầm vang ù ù ù ù ù ù… Oanh!
—— A, Công tử gia ta chưa làm gì ai để bị rước lấy như vậy … a…!
Một tiếng nổ nặng nề, cự thạch này từ trên trời rơi thật mạnh xuống, khiến mặt đất đập lung lay thành mấy mảnh, tạo thành trận gió lớn cuốn hết cát đá vụn gỗ bay tứ tung, bụi mù tràn ngập.
Người ở bên trong sương khói, có người lo lắng gọi: “Khắc Nhi!”
Một người khác xa xa thất thanh hô: “Âu Dương Khắc!” Cũng vội chạy tới gần.
Trên đảo giống như đột nhiên có rất nhiều người, tự dưng náo nhiệt, giống ngày lễ ngày tết trong lễ hội đụng phải người quen giờ bắt đầu nhận ra nhau, Hoàng Dung vui sướng thét chói tai: “Tĩnh ca ca!”
Quách Tĩnh cũng kích động gọi: “Dung nhi! —— A, Khang đệ?”
Âu Dương Khắc không theo kịp, hắn còn ngã trên mặt đất, mê mang không thôi, cảm thấy như đang ở trong mộng. Mới vừa rồi như chỉ mảnh treo chuông, hắn cảm thấy sau lưng một lực mạnh mẽ đánh tới, cứng rắn đưa hắn đẩy ra ngoài, nham thạch rơi ngay ở bên cạnh thân, lúc rơi xuống đất còn tạo thành dòng khí khiến hắn bị xô đi cả thước, làm hắn thất điên bát đảo. Tài năng đến mức ở hơn trượng bên ngoài dùng chưởng phong đẩy hắn dời đi như vậy, đương thời sợ không có vài người làm được.
Âu Dương Khắc tâm thần kích động, tay chống đỡ trên mặt đất nhưng lại không thể đứng dậy, ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên là thoáng như trong mộng, nói chuyện thanh âm cũng run rẩy, cảm thấy vui mừng tới phát khóc.
“Thúc, thúc thúc… Người còn sống… thật, thật tốt quá…”
Âu Dương Phong hừ một tiếng, đỡ hắn ngồi xuống, thấy hắn trên đùi máu tươi đầm đìa, vội cúi người thăm dò thương thế của Âu Dương Khắc, may mà cũng không đáng lo ngại, chính là bị thương ở mắt cá chân, trên đùi thì bị góc cạnh của táng đá cào làm bị thương ngoài da, cũng phải để tâm một chút.
Phía sau tảng đá lớn có một người đi ra, vóc dáng thon gầy, cẩm y hoa phục, dung nhan tuấn mỹ, không phải chính là tiểu vương gia mà mình mấy tháng qua chưa được gặp mặt hay sao? Âu Dương Khắc lại vui như bay lên đến trời, “Tiểu vương gia, ngươi… Sao ngươi lại tới đây?”
Ngày đó Dương Khang tại quán trà kia nghe chuyện phiếm của mấy người, Hoàn Nhan Hồng Liệt lại đang theo Sử Di Viễn nói chuyện, không lưu ý, Sử Di Viễn hỏi Dương Khang một câu cũng không thấy hắn đáp, Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy hắn tinh thần không tập trung, tim đập mạnh và loạn nhịp bất an, giống như có tâm sự gì, cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ đến đây chính là quê hương của cha mẹ thân sinh ra Dương Khang, chắc là là xúc cảnh sinh tình, Hoàn Nhan Hồng Liệt trong lòng mình có chút xấu hổ, cũng không dám hỏi, nhanh nói đùa để chuyển hướng.
Dương Khang trong lòng hỗn loạn, tâm tư thật đúng là ngàn biến trăm chuyển, nước từ trên núi chảy xuống thành mười tám đường. Trong chốc lát nghĩ: ” Hừ, người này chính là gieo gió gặt bão, để ý đến hắn làm chi! ” Đến đây có chút căm giận. Trong chốc lát lại thấy:” Võ công của hắn cao cường, nhưng lại không biết bơi, chỉ sợ như vậy sẽ phải chôn thân nơi biển rộng “, nhất thời buồn bã mất mát. Nghĩ kỹ thì: ” Theo Hầu Thông Hải thuật lại, hắn đi Đào Hoa Đảo cầu thân hình như có nỗi khổ tâm, ta sợ là nghĩ oan uổng cho hắn “. Lại cảm thấy có chút không ổn: ” Hắn cầu thân hay không cầu thân, chìm hay không chết đuối hay không, không liên quan tới ta. Người này hủy đi thanh danh của ta không nói làm gì, hắn ỷ vào công phu cao liên tiếp mạo phạm tiểu vương, hừ… Chẳng lẽ ta dễ dàng như vậy buông tha cho hắn sao? ”
Liền tới buổi chiều đi xem thủy triều cũng không yên lòng, ngày hôm sau sáng sớm ở trong miếu dùng qua cơm chay, Sử Di Viễn vừa muốn mời bọn họ di ngoạn trên biển một chuyến, ngay cả du thuyền xa hoa cũng chuẩn bị tốt lắm. Hoàn Nhan Hồng Liệt nhã nhặn xin miễn, hướng Dương Khang nhìn qua một cái, ý là chúng ta mau quay về Lâm An đi trộm Võ Mục Di Thư, Dương Khang lại giống như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, hướng Sử Di Viễn cười nói: “Sử thừa tướng, phụ vương ta phải về Lâm An, ta muốn ngươi cho mượn thuyền để một mình du ngoạn trên biển, chẳng biết có được không?”
“Hoàng cô nương…”
Âu Dương Khắc quay đầu lại phát giác cước bộ của nàng đã chậm lại, đang muốn nói: “Có gì chúng ta quên chuyện này đi, ta đại nhân đại lượng sẽ không để ý ngươi vu cáo ta “, dưới chân thấy đã đạp trung một cây mây, đỉnh đầu đột nhiên nghe như có tiếng sấm rền, chỉ thấy trên đỉnh núi nháng lên một cái, nham thạch to như hòn núi nhỏ, theo triền núi rơi xuống, nhất thời sợ tới mức hồn bay lên chín tầng mây, mất mạng đến nơi liền chạy như điên.
—— Hoàng cô nương ta nhận sai!
Ầm vang ù ù…
—— Ta không bao giờ … dám nói lần nữa việc ngươi không rửa mặt!
Ầm vang ù ù …
—— Ta giải thích thế còn không được sao!
Ầm vang ù ù ù ù…
—— Mau dừng lại thứ mà ngươi làm ra đi, cầu ngươi!
Ầm vang ù ù ù ù ù ù… Oanh!
—— A, Công tử gia ta chưa làm gì ai để bị rước lấy như vậy … a…!
Một tiếng nổ nặng nề, cự thạch này từ trên trời rơi thật mạnh xuống, khiến mặt đất đập lung lay thành mấy mảnh, tạo thành trận gió lớn cuốn hết cát đá vụn gỗ bay tứ tung, bụi mù tràn ngập.
Người ở bên trong sương khói, có người lo lắng gọi: “Khắc Nhi!”
Một người khác xa xa thất thanh hô: “Âu Dương Khắc!” Cũng vội chạy tới gần.
Trên đảo giống như đột nhiên có rất nhiều người, tự dưng náo nhiệt, giống ngày lễ ngày tết trong lễ hội đụng phải người quen giờ bắt đầu nhận ra nhau, Hoàng Dung vui sướng thét chói tai: “Tĩnh ca ca!”
Quách Tĩnh cũng kích động gọi: “Dung nhi! —— A, Khang đệ?”
Âu Dương Khắc không theo kịp, hắn còn ngã trên mặt đất, mê mang không thôi, cảm thấy như đang ở trong mộng. Mới vừa rồi như chỉ mảnh treo chuông, hắn cảm thấy sau lưng một lực mạnh mẽ đánh tới, cứng rắn đưa hắn đẩy ra ngoài, nham thạch rơi ngay ở bên cạnh thân, lúc rơi xuống đất còn tạo thành dòng khí khiến hắn bị xô đi cả thước, làm hắn thất điên bát đảo. Tài năng đến mức ở hơn trượng bên ngoài dùng chưởng phong đẩy hắn dời đi như vậy, đương thời sợ không có vài người làm được.
Âu Dương Khắc tâm thần kích động, tay chống đỡ trên mặt đất nhưng lại không thể đứng dậy, ngẩng đầu vừa thấy, quả nhiên là thoáng như trong mộng, nói chuyện thanh âm cũng run rẩy, cảm thấy vui mừng tới phát khóc.
“Thúc, thúc thúc… Người còn sống… thật, thật tốt quá…”
Âu Dương Phong hừ một tiếng, đỡ hắn ngồi xuống, thấy hắn trên đùi máu tươi đầm đìa, vội cúi người thăm dò thương thế của Âu Dương Khắc, may mà cũng không đáng lo ngại, chính là bị thương ở mắt cá chân, trên đùi thì bị góc cạnh của táng đá cào làm bị thương ngoài da, cũng phải để tâm một chút.
Phía sau tảng đá lớn có một người đi ra, vóc dáng thon gầy, cẩm y hoa phục, dung nhan tuấn mỹ, không phải chính là tiểu vương gia mà mình mấy tháng qua chưa được gặp mặt hay sao? Âu Dương Khắc lại vui như bay lên đến trời, “Tiểu vương gia, ngươi… Sao ngươi lại tới đây?”
Ngày đó Dương Khang tại quán trà kia nghe chuyện phiếm của mấy người, Hoàn Nhan Hồng Liệt lại đang theo Sử Di Viễn nói chuyện, không lưu ý, Sử Di Viễn hỏi Dương Khang một câu cũng không thấy hắn đáp, Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy hắn tinh thần không tập trung, tim đập mạnh và loạn nhịp bất an, giống như có tâm sự gì, cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ đến đây chính là quê hương của cha mẹ thân sinh ra Dương Khang, chắc là là xúc cảnh sinh tình, Hoàn Nhan Hồng Liệt trong lòng mình có chút xấu hổ, cũng không dám hỏi, nhanh nói đùa để chuyển hướng.
Dương Khang trong lòng hỗn loạn, tâm tư thật đúng là ngàn biến trăm chuyển, nước từ trên núi chảy xuống thành mười tám đường. Trong chốc lát nghĩ: ” Hừ, người này chính là gieo gió gặt bão, để ý đến hắn làm chi! ” Đến đây có chút căm giận. Trong chốc lát lại thấy:” Võ công của hắn cao cường, nhưng lại không biết bơi, chỉ sợ như vậy sẽ phải chôn thân nơi biển rộng “, nhất thời buồn bã mất mát. Nghĩ kỹ thì: ” Theo Hầu Thông Hải thuật lại, hắn đi Đào Hoa Đảo cầu thân hình như có nỗi khổ tâm, ta sợ là nghĩ oan uổng cho hắn “. Lại cảm thấy có chút không ổn: ” Hắn cầu thân hay không cầu thân, chìm hay không chết đuối hay không, không liên quan tới ta. Người này hủy đi thanh danh của ta không nói làm gì, hắn ỷ vào công phu cao liên tiếp mạo phạm tiểu vương, hừ… Chẳng lẽ ta dễ dàng như vậy buông tha cho hắn sao? ”
Liền tới buổi chiều đi xem thủy triều cũng không yên lòng, ngày hôm sau sáng sớm ở trong miếu dùng qua cơm chay, Sử Di Viễn vừa muốn mời bọn họ di ngoạn trên biển một chuyến, ngay cả du thuyền xa hoa cũng chuẩn bị tốt lắm. Hoàn Nhan Hồng Liệt nhã nhặn xin miễn, hướng Dương Khang nhìn qua một cái, ý là chúng ta mau quay về Lâm An đi trộm Võ Mục Di Thư, Dương Khang lại giống như không nhìn thấy ánh mắt của hắn, hướng Sử Di Viễn cười nói: “Sử thừa tướng, phụ vương ta phải về Lâm An, ta muốn ngươi cho mượn thuyền để một mình du ngoạn trên biển, chẳng biết có được không?”
Bình luận truyện