10 Số Thập Phân
Chương 33: Những cái ôm mang lại sức mạnh
Trans+Edit: Pino - Lytaa
Nguồn: Truyện Bất Hủ.com/pinoneverdie
---------
"Văn Hán à, hôm nay cậu nhất định phải qua chỗ của tôi, Lạc Lạc sổ mũi."
"Văn Hán à, mấy giờ cậu học xong lớp nấu ăn? Tôi qua chở cậu đến nhà tôi, Lạc Lạc cứ khóc đòi cậu, tôi không dỗ được."
"Ngô Ẩn cậu ta tự lo được mà, Lạc Lạc cần cậu hơn, nó đang không chịu ăn uống đây này."
...
Từ ngày hôm đó trở về sau, Chu Hiếu Minh liên tục lấy bé Lạc Lạc ra làm cái cớ để lôi Văn Hán về nhà anh ta, tất nhiên là có "người trợ diễn" nhỏ bé đáng yêu phụ giúp.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, trời vẫn mưa và Văn Hán vẫn đến nhà.
Thực sự, Chu Hiếu Minh rất đáng trách, anh ta chỉ muốn Văn Hán đến nhà mà không nghĩ đến tình trạng sức khoẻ của cậu ta. Hiện tại Văn Hán đang trong tình trạng làm việc quá sức, tinh thần uể oải, nhưng trong đầu vẫn cứ luôn hiện diện những chữ: nhà giữ trẻ, tiền nhà trọ, Ngô Ẩn, bé Lạc Lạc, lớp nấu ăn,...
"Hiếu Minh tôi tới rồi." Văn Hán mệt mỏi kêu cửa.
Chu Hiếu Minh từ bên trong vọng tiếng.
"Cậu cứ vào đi, cửa không khoá."
Văn Hán chậm rãi đi vào thì nhìn thấy Chu Hiếu Minh đang lau nhà. Anh ta chống hai tay xuống một cái giẻ lau, chổng mông lên đẩy giẻ lau đi khắp sàn, Văn Hán bỗng dưng rất buồn cười.
"Hahaha...sao anh không dùng cây lau nhà?"
Chu Hiếu Minh vui vẻ quay mặt lên định nói chuyện, bất ngờ cái kính cận bị rơi ra, rớt xuống sàn nứt bể.
Ngay khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh Chu Hiếu Minh chỉ còn là một mảng mờ ảo, anh ta mò mẫm đi tìm cái kính, nhưng Văn Hán đã sớm đi tới nhặt lên.
"Mau! Tôi đỡ anh đứng dậy."
Văn Hán dìu Chu Hiếu Minh đang trong trạng thái "mù loà" đi tới ghế salon trong phòng khách.
"Anh cứ ngồi đi, tôi sẽ lau nhà nốt cho anh."
"Không được, cậu cứ để đó đi..."
Chưa nói xong, Chu Hiếu Minh đã cảm giác được Văn Hán không còn ở bên cạnh.
Lau nhà, dọn dẹp, rửa chén, một tay Văn Hán làm. Nhiều lúc cậu ta cũng nghĩ mình thật giống người làm của nhà họ Chu, nhưng mỗi lần nghĩ tới việc bé Lạc Lạc mà ở nhà mà cái sàn không được lau, ăn chén bát không được sạch, đồ dùng trong nhà không được gọn gàng là lòng cậu ta không được thông, cứ phải làm cho hết những việc đó mới thôi.
Cũng vì vậy mà xảy ra chuyện.
"Xoảng" tiếng chén vỡ.
Văn Hán bị suy nhược cơ thể mà té xỉu, rất may không va phải mảnh sành của cái chén.
Chu Hiếu Minh nghe tiếng đổ bể liền hấp tấp chạy xuống bếp. Nhưng con mắt không có mắt kính giống như người mù loà, tay hươ hươ ra phía trước mò mẫm, đi một lúc thì chân đá vào cái bàn gỗ, được một lát thì vướng dây điện làm rớt cái đèn ngủ. Dựa vào sự quen thuộc của căn nhà, cuối cùng cũng mò được tới cái bếp, hốt hoảng."Văn Hán! Văn Hán! Cậu bị làm sao?"
Phán đoán một lúc, bám vào thành tường thì đi được tới chỗ Văn Hán té xỉu, nhưng không may lại đẫm phải mảnh sành sắc bén, máu chảy một bả.
Lúc này vẫn không màng đến vết thương của bản thân, cố gắng lay tỉnh Văn Hán. Liên tục như vậy cậu ta vẫn chưa tỉnh, Chu Hiếu Minh lại mò mò mẫm mẫm cầm được cái bình nước, tạt vào mặt Văn Hán.
"Văn Hán mau tỉnh dậy! Văn Hán!"
Bị tạt nước, Văn Hán mơ màng mở mắt, lúc này mặc dù không còn sức, nhưng vẫn phải thét lớn lên, bởi vì.
"Aaaaa....Chu Hiếu Minh! Sao anh tạt nước vào đũng quần của tôi?"
Chu Hiếu Minh nghe thấy liền dừng tay hoảng hốt.Hoá ra vì không nhìn thấy đường, anh ta đã phán đoán sai mà tạt nước vào đũng quần của Văn Hán thay vì tạt vào mặt cậu ta.
"Văn Hán tôi xin lỗi! Tôi không thấy rõ." hấp tấp hoảng loạn.
Nhưng vấn đề là.
"Anh có biết bình nước nóng đó tôi vừa mới pha loãng để rửa mặt hay không? Anh định 'vặt lông' tôi sao?"
Lên tiếng mắng vài câu liền nhăn mặt thở hồng hộc vì không còn sức.
"Văn Hán tôi xin lỗi, để tôi thay quần cho cậu."
"Không cần, tôi tự thay."
Mệt mỏi cố gắng gượng dậy, Chu Hiếu Minh nhào tới định giúp đỡ.
"Chỗ đó là cái chân của tôi, anh phải dìu tôi ở trên bả vai này." Văn Hán làu bàu.
Chu Hiếu Minh chỉ biết im lặng, tay mò mò mẫm mẫm trên người Văn Hán, cuối cùng cũng tìm được bả vai của cậu ta, lúc này lên tiếng.
"Thôi để tôi cõng cậu lên giường nằm nghỉ."
Văn Hán mắt nhắm mắt mở, gương mặt tái nhạt, nói.
"Có thể sao? Anh không đeo kính, không thấy đường làm sao cõng tôi?"
Chu Hiếu Minh kiên định.
"Được, nhất định sẽ được. Tôi vẫn có thể thấy mờ mờ mà phán đoán được, cậu cứ hướng dẫn đường cho tôi."
Thoả hiệp xong!
"Aaa...cái đầu của tôi đập vào tường rồi này, đau quá."
"Xích qua một chút, xích qua một chút, không phải....ui da".
"Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận hơn."
Đoạn đường cõng Văn Hán lên giường ở lầu một, cậu ta không biết đã bị va đập bao nhiêu lần. Đã bị suy nhược bên trong, còn bị bầm bên ngoài, xem ra chuyến này thương tích nặng.
Lúc nãy không kịp để ý, bây giờ mới nhìn ra, khắp sàn đều là máu chân của Chu Hiếu Minh. Đang nằm ở trên giường bỗng dưng bật dậy.
"Máu? Chân của anh?" Văn Hán hai mắt trợn tròn.
"À không gì! Lúc nãy bất cẩn thôi."
"Không được! Anh để tôi băng bó lại cho."
"Không cần! Cậu cứ nằm nghỉ đi, tôi tự xử lí được.""Mắt của anh không nhìn rõ làm sao tự băng bó?"
Chu Hiếu Minh đẩy Văn Hán nằm xuống.
"Cậu cứ tin tôi. Nằm nghỉ đi."
Văn Hán vẫn bật dậy.
"Không được đâu."
"Mẹ kiếp! Cậu nghe lời một lần không được à? Cứ thích làm vì người khác hoài sao?" Chu Hiếu Minh bất thình lình quát mắng Văn Hán.
Thực ra, người có lòng độ lượng thế nào, nhưng khi bị người khác mắng chửi chỉ vì mình muốn giúp, tất nhiên sẽ có thoát khỏi sự giận dỗi. Văn Hán một mực im lặng chui vào chăn. - Được thôi! Anh muốn làm gì thì làm -
Ba mươi phút sau, Chu Hiếu Minh đã tự băng bó vết thương. Mặc dù không thấy rõ nhưng vẫn có thể mò tìm ra các loại thuốc sát trùng và băng gạt, một lúc thì cũng xong. Xử lý vết thương xong liền đi xuống bếp, vết máu trên sàn đành phải để đó lau sau, trước tiên phải lo cho Văn Hán.
Được rồi! Chanh ở đâu nhỉ? Đường nằm trên kệ bên phải gần bếp ga. Loay hoay một hồi cuối cũng làm xong một ly nước chanh cho Văn Hán.
Mang tâm trạng "có lỗi" đi vào phòng mà Văn Hán đang nằm, Chu Hiếu Minh giọng đầy thiết tha.
"Văn Hán à, tôi xin lỗi lúc nãy đã lớn tiếng. Cậu ngồi dậy uống nước chanh nhé."
Chu Hiếu Minh một mực cầm ly nước chanh trên tay, không dám để lên bàn vì sợ nhắm vị trí không chuẩn xác sẽ làm đỗ vỡ.
Văn Hán vẫn nằm bất động.
"Văn Hán à, tôi chỉ vì muốn cậu được nghỉ ngơi, tôi cũng muốn được quan tâm cậu một chút."
Nói chung, người như Văn Hán không thể giận ai lâu được, lúc này cũng đành từ từ ngồi dậy, miệng hoà hoãn hơn.
"Đưa nước chanh cho tôi."
Văn Hán vừa cầm ly nước chanh ấm, Chu Hiếu Minh lại nhanh chóng lên tiếng.
"Văn Hán à, quần của cậu bị tôi làm ướt rồi, để tôi thay quần cho cậu."
Ngay lập tức, Văn Hán bị sặc nước chanh, hột chanh bị cậu ta nuốt vào cổ họng, ho sặc mấy cái liền phản kháng.
"Anh muốn thay quần cho tôi vậy sao? Không cần đâu, tôi cũng thấy khá hơn rồi."
"Chưa đâu, tôi thấy giọng nói của cậu rất yếu ớt, cậu không nên vận động. Để tôi thay nhé."
Suy đi nghĩ lại, dù sao cũng lâu lắm rồi không được người khác hầu hạ, bản thân cũng thực sự mệt mỏi đến phát lười. Anh ta hiện đang không thấy đường, cho dù có cởi cũng không thấy được gì. Thôi được rồi!
"Vậy phiền anh thay giúp tôi một lần."
Chu Hiếu Minh hớn hở, miệng cười tươi sáng, lại mò mẫm trong không khí mà đi tới tủ quần áo, lấy ra cho Văn Hán một cái quần short và một cái quần lót, Văn Hán nhìn thấy ngay lập tức thất kinh.
"Không phải chứ? Thay luôn quần lót sao?"
"Phải thay chứ! Nếu không bên trong sẽ rất ẩm, khó chịu lắm, lại không tốt cho 'thằng nhỏ' của cậu." Văn Hán phải suy nghĩ. Mặc dù anh ta sẽ không thấy gì, nhưng mà biết đâu đôi tay mò mò lại mò trúng "chỗ đó" của mình? Không được, nguy hiểm.
"Xoạt"
Còn đang tính tính toán toán, quần trong quần ngoài đã bị lột tới mắt cá, nửa thân dưới "tan hoang mái nhà".
"Aaaaa..." Văn Hán la lên thất thanh.
"Tôi chưa cho phép anh cởi mà!"
Chu Hiếu Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn,
"Gì chứ? Chẳng phải lúc đó đồng ý rồi sao? Cậu đừng lằng nhằng nữa là đàn ông cả mà."
"Là vậy nhưng..."
"Sột" quần và quần lót bị ướt đều đã thoát ly hoàn toàn khỏi cơ thể. Văn Hán co rút chân lại che chắn "tiểu quỷ", một mực không cho Chu Hiếu Minh động vào người.
"Sao cậu lại né tôi? Nhanh chóng cho tôi thay quần. Quần lót này tôi chưa mặc lần nào, hoàn toàn sạch sẽ."
"Anh tránh ra, tôi tự thay."
Rốt cục Chu Hiếu Minh leo lên giường, càng phản kháng anh ta, anh ta lại vô ý sờ lung tung trong cơn mù loà, cuối cùng hai cái chân của Văn Hán từ bắp đùi đến bắp chuối đều bị anh ta sờ soạng sạch sẽ.
Vật lộn một lúc thật lâu, "cặp đôi quần trong-ngoài" kia mới được mặc vào người Văn Hán. Chu Hiếu Minh vì mệt quá cũng nằm sãi lai trên giường bên cạnh cậu ta. Riêng Văn Hán vốn đã kiệt sức trước đó, giờ này càng thấm mệt hơn, trong lúc muốn nhắm mắt ngủ, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Lạc Lạc đâu? Sao cả ngày tôi đều không nhìn thấy nó?"
Chu Hiếu Minh im lặng một chút rồi mới nói.
"Hôm nay Lạc Lạc qua nhà mẹ ruột, sáng mai mới về."
Nghe được hai chữ "mẹ ruột", Văn Hán lập tức bừng tỉnh, bao mệt mỏi đều như không còn.
"Anh chưa từng kể tôi nghe về mẹ của Lạc Lạc. Chẳng phải anh ghi trong hồ sơ của Lạc Lạc rằng nó mồ côi mẹ sao?"
Chu Hiếu Minh hời hợt nói.
"Cậu muốn biết?"
"Tôi là người phụ trách chăm sóc Lạc Lạc, những vấn đề về tâm lý của trẻ tôi cần phải nắm bắt. Cuộc sống không có mẹ đối với Lạc Lạc là một vấn đề nghiêm trọng." Văn Hán rất nghiêm túc.
Chu Hiếu Minh "ánh mắt mù loà" nhìn lên trần nhà, giọng điệu có chút kiềm nén.
"Lúc Lạc Lạc được một tuổi, hai chúng tôi ly hôn. Lúc đó gia đình của chúng tôi rất nghèo, cô ta không chịu được nên không còn muốn sống chung với tôi, ngay cả con trai cô ta cũng không muốn nuôi. Tôi hận cô ta, tôi xem như mẹ của Lạc Lạc đã chết. Bỏ rơi tôi cũng được, nhưng sao lại có thể không thèm nhìn Lạc Lạc trong khi nó còn nhỏ như vậy...."
Văn Hán dù quen biết Chu Hiếu Minh không lâu, nhưng biết rõ anh ta hiền từ tốt bụng, không ngờ lại có thể hận vợ cũ như vậy. Hai mắt không còn đeo mắt kính, có thể thấy rõ bên trong sự phẩn nộ khi anh ta nhắc tới chuyện cũ. Được một lúc thì Chu Hiếu Minh liền rươm rướm nước mắt, nước mắt của người đàn ông trưởng thành, người đàn ông gánh vác gia đình, một thân nuôi dưỡng con nhỏ chảy ra thực sự không dễ dàng. Chỉ là hôm nay mưa to, lòng người có chút nhạy cảm, lại được nằm kế bên một người mình tin tưởng nên mới có thể thống khoái mà chảy ra vài dòng lệ.
Chu Hiếu Minh tiếp tục nói.
"Sau đó tôi quyết tâm làm lại cuộc đời, rốt cục trở thành thư kí cho một vị luật sư, cuộc sống khá hơn, cô ta lại muốn quay lại. Tôi thì không thể chấp nhận, nhưng tình mẫu tử giữa cô ta và Lạc Lạc tôi không thể xoá bỏ, mỗi tuần tôi sẽ để Lạc Lạc ở chung với cô ta một hoặc hai ngày..."
Văn Hán thấy vậy không đành lòng, liền tới ôm lấy anh ta nằm trên giường, giọng an ủi.
"Tôi được dạy rằng những cái ôm chân thành sẽ mang lại được nhiều sức mạnh cho người khác. Vì vậy hãy ôm nhau thật chặt."
Chu Hiếu Minh đang khóc đột nhiên bật cười.
"Hắc, cậu sến vậy sao?"
Văn Hán đang tựa đầu lên bờ ngực của Chu Hiếu Minh, nói.
"Nghe lời tôi, quay sang ôm tôi. Nhanh lên. Công hiệu lắm đấy, rồi anh sẽ thấy khá hơn."
Chu Hiếu Minh không nhanh không chậm đặt cái đầu của Văn Hán lên cánh tay mình, dùng cánh tay còn lại ôm lấy cậu ta. Văn Hán cũng ứng hợp theo mà choàng lấy vòng eo của Chu Hiếu Minh.
Những cái ôm sẽ mang lại nhiều sức mạnh, nhưng sức mạnh này đến từ đâu?
Hết chương!
Nguồn: Truyện Bất Hủ.com/pinoneverdie
---------
"Văn Hán à, hôm nay cậu nhất định phải qua chỗ của tôi, Lạc Lạc sổ mũi."
"Văn Hán à, mấy giờ cậu học xong lớp nấu ăn? Tôi qua chở cậu đến nhà tôi, Lạc Lạc cứ khóc đòi cậu, tôi không dỗ được."
"Ngô Ẩn cậu ta tự lo được mà, Lạc Lạc cần cậu hơn, nó đang không chịu ăn uống đây này."
...
Từ ngày hôm đó trở về sau, Chu Hiếu Minh liên tục lấy bé Lạc Lạc ra làm cái cớ để lôi Văn Hán về nhà anh ta, tất nhiên là có "người trợ diễn" nhỏ bé đáng yêu phụ giúp.
Ngày hôm nay cũng không ngoại lệ, trời vẫn mưa và Văn Hán vẫn đến nhà.
Thực sự, Chu Hiếu Minh rất đáng trách, anh ta chỉ muốn Văn Hán đến nhà mà không nghĩ đến tình trạng sức khoẻ của cậu ta. Hiện tại Văn Hán đang trong tình trạng làm việc quá sức, tinh thần uể oải, nhưng trong đầu vẫn cứ luôn hiện diện những chữ: nhà giữ trẻ, tiền nhà trọ, Ngô Ẩn, bé Lạc Lạc, lớp nấu ăn,...
"Hiếu Minh tôi tới rồi." Văn Hán mệt mỏi kêu cửa.
Chu Hiếu Minh từ bên trong vọng tiếng.
"Cậu cứ vào đi, cửa không khoá."
Văn Hán chậm rãi đi vào thì nhìn thấy Chu Hiếu Minh đang lau nhà. Anh ta chống hai tay xuống một cái giẻ lau, chổng mông lên đẩy giẻ lau đi khắp sàn, Văn Hán bỗng dưng rất buồn cười.
"Hahaha...sao anh không dùng cây lau nhà?"
Chu Hiếu Minh vui vẻ quay mặt lên định nói chuyện, bất ngờ cái kính cận bị rơi ra, rớt xuống sàn nứt bể.
Ngay khoảnh khắc đó, thế giới xung quanh Chu Hiếu Minh chỉ còn là một mảng mờ ảo, anh ta mò mẫm đi tìm cái kính, nhưng Văn Hán đã sớm đi tới nhặt lên.
"Mau! Tôi đỡ anh đứng dậy."
Văn Hán dìu Chu Hiếu Minh đang trong trạng thái "mù loà" đi tới ghế salon trong phòng khách.
"Anh cứ ngồi đi, tôi sẽ lau nhà nốt cho anh."
"Không được, cậu cứ để đó đi..."
Chưa nói xong, Chu Hiếu Minh đã cảm giác được Văn Hán không còn ở bên cạnh.
Lau nhà, dọn dẹp, rửa chén, một tay Văn Hán làm. Nhiều lúc cậu ta cũng nghĩ mình thật giống người làm của nhà họ Chu, nhưng mỗi lần nghĩ tới việc bé Lạc Lạc mà ở nhà mà cái sàn không được lau, ăn chén bát không được sạch, đồ dùng trong nhà không được gọn gàng là lòng cậu ta không được thông, cứ phải làm cho hết những việc đó mới thôi.
Cũng vì vậy mà xảy ra chuyện.
"Xoảng" tiếng chén vỡ.
Văn Hán bị suy nhược cơ thể mà té xỉu, rất may không va phải mảnh sành của cái chén.
Chu Hiếu Minh nghe tiếng đổ bể liền hấp tấp chạy xuống bếp. Nhưng con mắt không có mắt kính giống như người mù loà, tay hươ hươ ra phía trước mò mẫm, đi một lúc thì chân đá vào cái bàn gỗ, được một lát thì vướng dây điện làm rớt cái đèn ngủ. Dựa vào sự quen thuộc của căn nhà, cuối cùng cũng mò được tới cái bếp, hốt hoảng."Văn Hán! Văn Hán! Cậu bị làm sao?"
Phán đoán một lúc, bám vào thành tường thì đi được tới chỗ Văn Hán té xỉu, nhưng không may lại đẫm phải mảnh sành sắc bén, máu chảy một bả.
Lúc này vẫn không màng đến vết thương của bản thân, cố gắng lay tỉnh Văn Hán. Liên tục như vậy cậu ta vẫn chưa tỉnh, Chu Hiếu Minh lại mò mò mẫm mẫm cầm được cái bình nước, tạt vào mặt Văn Hán.
"Văn Hán mau tỉnh dậy! Văn Hán!"
Bị tạt nước, Văn Hán mơ màng mở mắt, lúc này mặc dù không còn sức, nhưng vẫn phải thét lớn lên, bởi vì.
"Aaaaa....Chu Hiếu Minh! Sao anh tạt nước vào đũng quần của tôi?"
Chu Hiếu Minh nghe thấy liền dừng tay hoảng hốt.Hoá ra vì không nhìn thấy đường, anh ta đã phán đoán sai mà tạt nước vào đũng quần của Văn Hán thay vì tạt vào mặt cậu ta.
"Văn Hán tôi xin lỗi! Tôi không thấy rõ." hấp tấp hoảng loạn.
Nhưng vấn đề là.
"Anh có biết bình nước nóng đó tôi vừa mới pha loãng để rửa mặt hay không? Anh định 'vặt lông' tôi sao?"
Lên tiếng mắng vài câu liền nhăn mặt thở hồng hộc vì không còn sức.
"Văn Hán tôi xin lỗi, để tôi thay quần cho cậu."
"Không cần, tôi tự thay."
Mệt mỏi cố gắng gượng dậy, Chu Hiếu Minh nhào tới định giúp đỡ.
"Chỗ đó là cái chân của tôi, anh phải dìu tôi ở trên bả vai này." Văn Hán làu bàu.
Chu Hiếu Minh chỉ biết im lặng, tay mò mò mẫm mẫm trên người Văn Hán, cuối cùng cũng tìm được bả vai của cậu ta, lúc này lên tiếng.
"Thôi để tôi cõng cậu lên giường nằm nghỉ."
Văn Hán mắt nhắm mắt mở, gương mặt tái nhạt, nói.
"Có thể sao? Anh không đeo kính, không thấy đường làm sao cõng tôi?"
Chu Hiếu Minh kiên định.
"Được, nhất định sẽ được. Tôi vẫn có thể thấy mờ mờ mà phán đoán được, cậu cứ hướng dẫn đường cho tôi."
Thoả hiệp xong!
"Aaa...cái đầu của tôi đập vào tường rồi này, đau quá."
"Xích qua một chút, xích qua một chút, không phải....ui da".
"Xin lỗi xin lỗi, tôi sẽ cẩn thận hơn."
Đoạn đường cõng Văn Hán lên giường ở lầu một, cậu ta không biết đã bị va đập bao nhiêu lần. Đã bị suy nhược bên trong, còn bị bầm bên ngoài, xem ra chuyến này thương tích nặng.
Lúc nãy không kịp để ý, bây giờ mới nhìn ra, khắp sàn đều là máu chân của Chu Hiếu Minh. Đang nằm ở trên giường bỗng dưng bật dậy.
"Máu? Chân của anh?" Văn Hán hai mắt trợn tròn.
"À không gì! Lúc nãy bất cẩn thôi."
"Không được! Anh để tôi băng bó lại cho."
"Không cần! Cậu cứ nằm nghỉ đi, tôi tự xử lí được.""Mắt của anh không nhìn rõ làm sao tự băng bó?"
Chu Hiếu Minh đẩy Văn Hán nằm xuống.
"Cậu cứ tin tôi. Nằm nghỉ đi."
Văn Hán vẫn bật dậy.
"Không được đâu."
"Mẹ kiếp! Cậu nghe lời một lần không được à? Cứ thích làm vì người khác hoài sao?" Chu Hiếu Minh bất thình lình quát mắng Văn Hán.
Thực ra, người có lòng độ lượng thế nào, nhưng khi bị người khác mắng chửi chỉ vì mình muốn giúp, tất nhiên sẽ có thoát khỏi sự giận dỗi. Văn Hán một mực im lặng chui vào chăn. - Được thôi! Anh muốn làm gì thì làm -
Ba mươi phút sau, Chu Hiếu Minh đã tự băng bó vết thương. Mặc dù không thấy rõ nhưng vẫn có thể mò tìm ra các loại thuốc sát trùng và băng gạt, một lúc thì cũng xong. Xử lý vết thương xong liền đi xuống bếp, vết máu trên sàn đành phải để đó lau sau, trước tiên phải lo cho Văn Hán.
Được rồi! Chanh ở đâu nhỉ? Đường nằm trên kệ bên phải gần bếp ga. Loay hoay một hồi cuối cũng làm xong một ly nước chanh cho Văn Hán.
Mang tâm trạng "có lỗi" đi vào phòng mà Văn Hán đang nằm, Chu Hiếu Minh giọng đầy thiết tha.
"Văn Hán à, tôi xin lỗi lúc nãy đã lớn tiếng. Cậu ngồi dậy uống nước chanh nhé."
Chu Hiếu Minh một mực cầm ly nước chanh trên tay, không dám để lên bàn vì sợ nhắm vị trí không chuẩn xác sẽ làm đỗ vỡ.
Văn Hán vẫn nằm bất động.
"Văn Hán à, tôi chỉ vì muốn cậu được nghỉ ngơi, tôi cũng muốn được quan tâm cậu một chút."
Nói chung, người như Văn Hán không thể giận ai lâu được, lúc này cũng đành từ từ ngồi dậy, miệng hoà hoãn hơn.
"Đưa nước chanh cho tôi."
Văn Hán vừa cầm ly nước chanh ấm, Chu Hiếu Minh lại nhanh chóng lên tiếng.
"Văn Hán à, quần của cậu bị tôi làm ướt rồi, để tôi thay quần cho cậu."
Ngay lập tức, Văn Hán bị sặc nước chanh, hột chanh bị cậu ta nuốt vào cổ họng, ho sặc mấy cái liền phản kháng.
"Anh muốn thay quần cho tôi vậy sao? Không cần đâu, tôi cũng thấy khá hơn rồi."
"Chưa đâu, tôi thấy giọng nói của cậu rất yếu ớt, cậu không nên vận động. Để tôi thay nhé."
Suy đi nghĩ lại, dù sao cũng lâu lắm rồi không được người khác hầu hạ, bản thân cũng thực sự mệt mỏi đến phát lười. Anh ta hiện đang không thấy đường, cho dù có cởi cũng không thấy được gì. Thôi được rồi!
"Vậy phiền anh thay giúp tôi một lần."
Chu Hiếu Minh hớn hở, miệng cười tươi sáng, lại mò mẫm trong không khí mà đi tới tủ quần áo, lấy ra cho Văn Hán một cái quần short và một cái quần lót, Văn Hán nhìn thấy ngay lập tức thất kinh.
"Không phải chứ? Thay luôn quần lót sao?"
"Phải thay chứ! Nếu không bên trong sẽ rất ẩm, khó chịu lắm, lại không tốt cho 'thằng nhỏ' của cậu." Văn Hán phải suy nghĩ. Mặc dù anh ta sẽ không thấy gì, nhưng mà biết đâu đôi tay mò mò lại mò trúng "chỗ đó" của mình? Không được, nguy hiểm.
"Xoạt"
Còn đang tính tính toán toán, quần trong quần ngoài đã bị lột tới mắt cá, nửa thân dưới "tan hoang mái nhà".
"Aaaaa..." Văn Hán la lên thất thanh.
"Tôi chưa cho phép anh cởi mà!"
Chu Hiếu Minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn,
"Gì chứ? Chẳng phải lúc đó đồng ý rồi sao? Cậu đừng lằng nhằng nữa là đàn ông cả mà."
"Là vậy nhưng..."
"Sột" quần và quần lót bị ướt đều đã thoát ly hoàn toàn khỏi cơ thể. Văn Hán co rút chân lại che chắn "tiểu quỷ", một mực không cho Chu Hiếu Minh động vào người.
"Sao cậu lại né tôi? Nhanh chóng cho tôi thay quần. Quần lót này tôi chưa mặc lần nào, hoàn toàn sạch sẽ."
"Anh tránh ra, tôi tự thay."
Rốt cục Chu Hiếu Minh leo lên giường, càng phản kháng anh ta, anh ta lại vô ý sờ lung tung trong cơn mù loà, cuối cùng hai cái chân của Văn Hán từ bắp đùi đến bắp chuối đều bị anh ta sờ soạng sạch sẽ.
Vật lộn một lúc thật lâu, "cặp đôi quần trong-ngoài" kia mới được mặc vào người Văn Hán. Chu Hiếu Minh vì mệt quá cũng nằm sãi lai trên giường bên cạnh cậu ta. Riêng Văn Hán vốn đã kiệt sức trước đó, giờ này càng thấm mệt hơn, trong lúc muốn nhắm mắt ngủ, đột nhiên nhớ ra một chuyện.
"Lạc Lạc đâu? Sao cả ngày tôi đều không nhìn thấy nó?"
Chu Hiếu Minh im lặng một chút rồi mới nói.
"Hôm nay Lạc Lạc qua nhà mẹ ruột, sáng mai mới về."
Nghe được hai chữ "mẹ ruột", Văn Hán lập tức bừng tỉnh, bao mệt mỏi đều như không còn.
"Anh chưa từng kể tôi nghe về mẹ của Lạc Lạc. Chẳng phải anh ghi trong hồ sơ của Lạc Lạc rằng nó mồ côi mẹ sao?"
Chu Hiếu Minh hời hợt nói.
"Cậu muốn biết?"
"Tôi là người phụ trách chăm sóc Lạc Lạc, những vấn đề về tâm lý của trẻ tôi cần phải nắm bắt. Cuộc sống không có mẹ đối với Lạc Lạc là một vấn đề nghiêm trọng." Văn Hán rất nghiêm túc.
Chu Hiếu Minh "ánh mắt mù loà" nhìn lên trần nhà, giọng điệu có chút kiềm nén.
"Lúc Lạc Lạc được một tuổi, hai chúng tôi ly hôn. Lúc đó gia đình của chúng tôi rất nghèo, cô ta không chịu được nên không còn muốn sống chung với tôi, ngay cả con trai cô ta cũng không muốn nuôi. Tôi hận cô ta, tôi xem như mẹ của Lạc Lạc đã chết. Bỏ rơi tôi cũng được, nhưng sao lại có thể không thèm nhìn Lạc Lạc trong khi nó còn nhỏ như vậy...."
Văn Hán dù quen biết Chu Hiếu Minh không lâu, nhưng biết rõ anh ta hiền từ tốt bụng, không ngờ lại có thể hận vợ cũ như vậy. Hai mắt không còn đeo mắt kính, có thể thấy rõ bên trong sự phẩn nộ khi anh ta nhắc tới chuyện cũ. Được một lúc thì Chu Hiếu Minh liền rươm rướm nước mắt, nước mắt của người đàn ông trưởng thành, người đàn ông gánh vác gia đình, một thân nuôi dưỡng con nhỏ chảy ra thực sự không dễ dàng. Chỉ là hôm nay mưa to, lòng người có chút nhạy cảm, lại được nằm kế bên một người mình tin tưởng nên mới có thể thống khoái mà chảy ra vài dòng lệ.
Chu Hiếu Minh tiếp tục nói.
"Sau đó tôi quyết tâm làm lại cuộc đời, rốt cục trở thành thư kí cho một vị luật sư, cuộc sống khá hơn, cô ta lại muốn quay lại. Tôi thì không thể chấp nhận, nhưng tình mẫu tử giữa cô ta và Lạc Lạc tôi không thể xoá bỏ, mỗi tuần tôi sẽ để Lạc Lạc ở chung với cô ta một hoặc hai ngày..."
Văn Hán thấy vậy không đành lòng, liền tới ôm lấy anh ta nằm trên giường, giọng an ủi.
"Tôi được dạy rằng những cái ôm chân thành sẽ mang lại được nhiều sức mạnh cho người khác. Vì vậy hãy ôm nhau thật chặt."
Chu Hiếu Minh đang khóc đột nhiên bật cười.
"Hắc, cậu sến vậy sao?"
Văn Hán đang tựa đầu lên bờ ngực của Chu Hiếu Minh, nói.
"Nghe lời tôi, quay sang ôm tôi. Nhanh lên. Công hiệu lắm đấy, rồi anh sẽ thấy khá hơn."
Chu Hiếu Minh không nhanh không chậm đặt cái đầu của Văn Hán lên cánh tay mình, dùng cánh tay còn lại ôm lấy cậu ta. Văn Hán cũng ứng hợp theo mà choàng lấy vòng eo của Chu Hiếu Minh.
Những cái ôm sẽ mang lại nhiều sức mạnh, nhưng sức mạnh này đến từ đâu?
Hết chương!
Bình luận truyện