Chương 51: Đã Tìm Ra Kẻ Chủ Mưu
Tư Duệ chia tay A Sở ở hành lang Bây giờ là tiết của chủ nhiệm Lý, có điều ngay hôm cố nhập học thầy đã chuyển đi mất.
Những tiết Lý thường được thầy cô khác dạy thay, bất quá thì để trống.
Lúc đi đến gần lớp, thấy mọi người ngồi rất trật tự không náo hẳn là có người dạy thế rồi.
Cô bước vào lớp như thường lệ, không quên cất tiếng chào giáo viên:
" Em chào… thầy… ạ! "
Giọng Tư Duệ nhỏ dần rồi tắt hẳn, cả nụ cười trên môi cũng bị đóng băng khi mà người thầy trên bục giảng kia quay mặt sang nhìn cô.
Tần Khiêm ngạc nhiên một trận, nhưng rất nhanh đã liền lấy lại dáng vẻ nghiêm khắc ban đầu.
Anh gật đầu đáp lại:
" Được rồi! Vào lớp đi! "
" Vâng… "
Vừa tránh né ánh mắt của Tần Khiêm, Tư Duệ vừa vội vã ngồi vào chỗ.
Lý Kỳ Nhan ngồi ở gần đó thấy cô bây giờ mới về lớp không khỏi tò mò chuyện ở phòng Hiệu Trưởng.
Nhịn không nổi bèn viết thư gửi cô.
Tư Duệ nhận được thư của Kỳ Nhan liền mở ra xem, trên tờ ghi chú là những dòng chữ nắn nót xinh đẹp:
" Tư Duệ, cậu đã tìm ra chưa tướng sự việc chưa? Tớ nghe bảo một trong hai nữ sinh nọ chính là con của của ngài Cố Hoàng - người sáng lập trường chúng ta, Cố Hiệu Trưởng là anh trai của ngài ấy, tức là bác của nữ sinh đó.
họ có thiên vị cho chị ta không? Còn nữa, lúc cậu đi lớp chúng ta đã tiếp nhận một chủ nhiệm mới đó! Thầy ấy là Tần Khiêm cũng dạy môn Lý, thầy còn rất là trẻ luôn, chỉ mới có 25 tuổi thôi, vừa tốt nghiệp ra trường không lâu.
Mình cực kỳ ấn tưởng mới cách mở đầu một bài giảng của thầy ấy, siêu cuốn hút luôn Tư Duệ ạ! "
Tư Duệ đọc một lượt, song liền viết thư phản hồi với nội dung như sau:
" Mọi chuyện chưa được sáng tỏ Kỳ Nhan ạ! Tan học mình sẽ lại lên phòng Hiệu Trưởng.
Cố Hiệu Trưởng rất công minh phân tư, hai chị ấy cũng đã xin lỗi mình rồi, mình không có bị chịu thiệt thòi gì hết cậu yên tâm! Và cám ơn cậu đã giới thiệu về chủ nhiệm cho mình nghe! "
Lý Kỳ Nhan đọc thư phản hồi của Tư Duệ chợt cảm thấy bất mãn: " Đối với cậu như thế mà chỉ xin lỗi là được à? Cậu hiền thật đó Tư Duệ à, hai cái bạt tai là còn chưa đủ đâu! "
Ngừng việc viết thư trao đổi trong giờ học, Tư Duệ chỉ chăm chăm nhìn vào sách, không muốn ngước lên bản mặt đối mặt với người thầy kia.
Thế giới này thật nhỏ bé, những con người hễ có mối liên kết tự khắc sẽ gặp nhau trong một tình huống nào đó, tựa hồ như được ông trời sắp đặt sẵn để trêu người.
Khi mà Tư Duệ đã muốn quên đi Tần gia, phủ nhận mẹ mình, thì con trai của Tần gia trùng hợp lại là giáo viên chủ nhiệm của lớp cô.
Thật éo le làm sao!
______________________________
" Chị, tan học tôi sẽ phải lên trình bày với Hiệu Trưởng, tôi… tôi phải nói như thế nào đây? "
Nhược Thanh thuật lại cớ sự và sơ xuất vụ việc xảy ra vào giờ giải lao hôm nay.
Song, vẻ mặt nơm nớp lo sợ nhìn người phụ nữ trước mặt, hòng nhận được sự giúp đỡ.
Mà đúng hơn, đó là việc mà cô ta cần phải giải quyết, bởi chính cô ta là người đã đứng sau chuyện này.
Ấy chính là xúi giục cô lấy thẻ tín dụng của bạn mình lén lút nhét vào cặp của Tư Duệ tiết thể dục.
Diệp Mai Chi nhìn thái độ kia của Nhược Thanh có chút buồn cười:
" Cô bé, sợ cái gì chứ? "
Ả là chủ mưu, còn không sợ bị vạch trần, một con nhóc chỉ đơn giản là bị tiêu khiển như cô mà cũng sợ ư? Còn gấp gáp gọi ả đến trường gặp mặt ở sân sau vắng vẻ.
" Không sợ sao cho được? Nếu tôi khai ra tên chị, chẳng phải chị sẽ xử lý tôi sao? Nhưng nếu tôi một mình ôm hết tội tôi sẽ bị đuổi học! "
Trái lại với sự cuống quýt của Nhược Thanh, Diệp Mai Chi càng bình tĩnh đến đáng sợ.
Ả ung dung châm lên một điếu thuốc, rít lấy một hơi, làn khói trắng lờn lợt thoát ra từ đôi môi mọng đỏ xộc thẳng vào mặt Nhược Thanh khiến cô ho khan mấy tiếng.
" Này, rốt cuộc chị đang định tính cái gì? "
" Nặc Hiên, 11A, khi bị dồn đến đường cùng, hãy khai ra tên cậu ta! Còn lại nói mình không biết gì hết, chỉ làm theo lời Nặc Hiên! "
" 11A, là cùng lớp với con bé đó luôn sao? Kế hoạch này sao, chị mau giải thích cho tôi đi! "
Diệp Mai Chi cười lạnh phớt lờ yêu cầu của Nhược Thanh, cứ vậy xoay người rời đi.
Để lại cho Nhược Thanh một cục tức to lớn.
Nếu không phải cô nhận được một số tiền lớn từ người phụ nữ đó, cô chắc chắn sẽ chẳng lừa gạt Mộc Vân bạn tốt của mình làm gì, càng không phải làm chuyện xấu hãm hại người khác.
Để rồi bị ả cưỡng chế, một tiếng cãi lại ả cô cũng không dám, chỉ có thể ngoan ngoãn răm rắp nghe theo.
Lại nói Diệp Mai Chi ả ta cũng thật ghê gớm.
Điều tra thân thế của Cố Mộc Vân và những người xung quanh, biết được Nhược Thanh cô là bạn thân của Mộc Vân liền dụ dỗ mua chuộc.
Mục đích chính là để đuổi học Tư Duệ, mà chỉ có đụng vào con gái của người đứng đầu trường, khả năng đình chỉ ấy mới thật sự cao.
Nhiên tiện làm rạn nứt mối quan hệ giữa Cao gia và Cố gia.
Lại không ngờ kế hoạch hoàn toàn bị sụp đổ chỉ do cái phù hiệu.
Diệp Mai Chi thầm trách, nếu Nhược Thanh có não hơn, nhất định sẽ không bị chính mình bán đứng.
Mục đích của ả cũng đã sớm thành công.
Cũng may, để phòng ngừa bất trắc xảy ra, Diệp Mai Chi cũng đã toan tính trước thêm vài kế hoạch bổ trợ.
Nhưng suy đi tính lại vẫn không có khả năng, vì nếu Tư Duệ tinh mắt một chút sẽ phát hiện ra không phải thẻ tín dụng của Cao Lãng sẽ liền đem trả cho chủ nhân thật sự.
Trừ phi cô tham lam, sẽ giấu nhẹm nó đi.
Diệp Mai Chi không biết gì về Tư Duệ nên đã tự ý cho rằng cô là một người như thế.
___________________________
Chiều hôm đó ở phòng Hiệu Trưởng, Nhược Thanh làm y hệt như những gì Diệp Mai Chi nói.
Nhưng giờ đã tan học, muốn gặp Nặc Hiên phải đợi ngày mai cậu ta đến trường.
Ngoài cổng trường Hoàng, mặc dù có rất nhiều xe hơi đến đưa rước con em, nhưng Tư Duệ vừa nhìn đã nhận ra chiếc xe BMW quen thuộc.
Vẫn giống như mọi khi, Cao Lãng đều đích thân đi đón cô.
A Sở mở cửa cho cô, Tư Duệ vừa ngồi vào xe đã bị Cao Lãng bưng mặt hôn liên tiếp vào môi, trán và hai bên má:
" Duệ Duệ, hôm nay đi học có vui không? "
" Được rồi Lãng, anh bỏ em ra trước! "
Cao Lãng mỉm cười thôi bưng mặt cô, tay trở lại bám trên vô lăng.
Ánh mắt vô tình dừng lại ở vết thương đã được quấn băng trên tay cô gái nhỏ.
Đồng tử anh trở nên co rút, đáy lòng bất giác xẹt qua tia xót xa.
Đoạn anh cẩn thận cầm lấy tay cô, không dám dùng lực trên da thịt non mềm này, chỉ sợ làm cô đau:
" Kẻ nào? "
Tư Duệ nhận thấy nộ khí trong đáy mắt lẫn giọng nói của Cao Lãng chợt không lạnh mà run, giọng nói vì thế trở nên lắp bắp:
" A, cái này, em… em bị ngã… "
Còn chưa nói xong, Cao Lãng đã cắt ngang, mắt vẫn xót xa nhìn bàn tay quấn băng của cô, ngữ khí lại lạnh lùng truyền thẳng vào người ngồi ở hàng ghế sau:
" A Sở, đây là cách cậu bảo vệ phu nhân sao? "
A Sở đã biết trước cậu chủ nhất định sẽ tức giận, đồng thời chuẩn bị tinh thần sẵn sàng để chịu trận.
Ấy vậy mà khi cái thời khắc ấy tới, anh vẫn không tránh khỏi cảm giác lo sợ đến run người:
" Thưa...thưa cậu! Là lỗi tại tôi đã không thể bảo vệ tốt cho cô chủ! "
Thấy anh nhận tội về phía mình, lại còn giải thích không rõ ràng, Tư Duệ nhịn không nổi lên tiếng:
" Trong lúc A Sở đi mua cơm cho em, có hai đàn chị đã hiểu lầm em gây gổ một chút thôi! "
" Vậy sao? Là hiểu lầm chuyện gì? "
Cao Lãng đột nhiên ngẩng lên, tà mị nhìn cô.
Giây phút đó, ánh mắt anh sâu thẳm vô tận, như thể sẽ cuốn luôn Tư Duệ vào trong nếu không thành thật trả lời anh.
Cô định nói dối Cao Lãng, nhưng bị ánh mắt anh do sợ, cuối cùng đành kể lại tường tận mọi sự việc.
Anh vừa dịu dàng xoa xoa tay cô vừa lắng nghe, thỉnh thoảng lại dời xuống vuốt ve phần bụng phẳng lì.
Cứ nghe đến đoạn cô bị đánh, mày ngài lại nhíu chặt, đáy mắt liền xẹt qua tia hung ác.
Lại có kẻ to gan dám động tay đến nữ nhân của anh?
Nhưng lại thấy về sau Tư Duệ có thể đứng dậy phản công, lại còn rất cuồng nộ, chính Cao Lãng cũng phải bất ngờ khi biết được một mặt khác này của cô.
Thầm nhủ bản thân sẽ không trêu Tư Duệ đến mức tức nước vỡ bờ như vậy, không thì anh và con đều gặp nguy.
Càng kinh ngạc hơn, người hạ thủ với Tư Duệ lại là con gái của Cố Hoàng Cố Mộc Vân và bạn của cô ta.
Khi đó Cao Lãng dường như có chút khó xử, lại rất nhanh đã thu về.
" Em bảo đã tìm được kẻ chủ mưu rồi? "
" Ừm! Là… là Nặc Hiên, một bạn học trong lớp em.
"
Tư Duệ ngập ngừng trả lời.
Coi như anh rộng lượng bỏ qua cho hai đàn chị kia, nhưng còn bạn học nam cùng lớp cô? Theo kinh nghiệm sống nhiều ngày cùng anh, Tư Duệ biết chắc chắn là không thể rồi!
Bình luận truyện