100 Cách Cưng Vợ
Chương 356: Ba mới nhậm chức
Mã Thiên Xích thấy người phụ nữ bên chân sắc mặt trắng bệch, đưa tay đỡ cô lên sofa, trong lòng đã hiểu được mấy phần: “Có phải Lục Hi mang con đi rồi không?”
“Ừm.”
An ninh và cửa phòng trộm của căn hộ đều có hệ số an toàn rất cao, nhưng cho dù như thế, vẫn không thể ngăn cản người đàn ông đáng sợ kia.
Anh sử dụng cách này dây dưa với mình, đừng nói là anh muốn làm như thế, bên cạnh người nọ còn có một Bùi Dục, muốn làm những chuyện này thật sự rất dễ dàng, huống hồ đêm nay bọn họ còn ở cùng nhau, đúng là vô cùng thuận lợi.
Thẩm Dĩnh vốn đã lo lắng đề phòng, bây giờ không nhìn thấy con càng sa sút hơn, cô vội vàng lấy điện thoại qua: “Báo cảnh sát đi.”
Mã Thiên Xích đè tay cô lại, so với cô đang lúng túng, anh ấy bình tĩnh hơn rất nhiều: “Không có tác dụng đâu, đây là thành phố J, không phải nước Anh.”
Thẩm Dĩnh vô cùng nôn nóng, không nhịn được nói lớn hơn: “Nhưng con bị mang đi rồi, vẫn không thể không có ai quan tâm được chứ?!”
“Lục Hi chỉ cần nói mình là ba của con, có quan tâm cũng không có tác dụng gì.” Mã Thiên Xích nói thẳng ra.
Quan thanh liêm khó xử chuyện nhà, chỉ cần liên quan đến những điều này, cho dù là cảnh sát cũng không thể quan tâm.
Hơn nữa thành phố J nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, khắp nơi đều là quan hệ, Lục Hi là người đứng đầu ở nơi này, chắc chắn không phải chỉ có cái tiếng, ai có thể làm gì được anh?
Trong nháy mắt, bó tay không còn cách nào.
Thẩm Dĩnh nhìn căn nhà trống trải, khó có thể tưởng tượng được hai mươi phút trước con còn đang ngủ ngon lành chờ cô về nhà, hai mươi phúc sau, cái gì cũng không còn nữa rồi.
Cuối cùng cô cũng hiểu được thủ đoạn vô tình của người đàn ông này không coi ai ra gì đến mức nào, coi trời bằng vung đến bao nhiêu, chỉ cần anh động một ngón tay, cô đã không giữ được cái gì rồi.
“Em đừng hốt hoảng, Lục Hi mang con đi ít nhất sẽ không làm hại thằng bé, về chuyện an toàn em có thể yên tâm.” Mã Thiên Xích cũng không đoán được anh sẽ làm đến mức này, chỉ có thể dùng cách như vậy để an ủi Thẩm Dĩnh.
Đúng vậy, an toàn là không có vấn đề.
Nhưng tâm lý của con thì sao đây?
“Bây giờ Thẩm Tiếu mới biết anh ta là ba của mình, đón con đi, chắc chắn thằng bé sẽ không quen, thằng bé lại cẩn thận không dám nói ra…” Thẩm Dĩnh nói xong thì im lặng, không nói tiếp được nữa, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy lo lắng.
“Sau này anh sẽ kiềm chế anh ta bằng một vài chuyện của công ty, cứ giao cho anh, chẳng mấy chốc em sẽ nhìn thấy thằng bé thôi, có được không?” Trước khi đến đây Mã Thiên Xích đã chuẩn bị một vài chuyện, đều là nhà tư bản, ai có thể sạch sẽ hơn ai? Quan hệ dây mơ rễ má vẫn có thể tìm được cách khống chế anh.
Thẩm Dĩnh siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào thịt làm đau mình cũng không nhận ra, bây giờ tâm trạng của cô giống như một người mẹ mất con, tuy biết chắc chắn con ở chỗ của Lục Hi, cô vẫn không yên tâm chút nào.
Nhưng cô có thể làm sao đây, chỉ có thể không ngừng bảo mình bình tĩnh, nếu bây giờ ngay cả cô cũng không thể bình tĩnh, vậy sao còn có thể lo lắng đến chuyện của con được nữa.
Thẩm Dĩnh lấy ra một tờ khăn ướt đắp lên động mạch bên cổ, nghĩ như thế ngược lại cô đã bình tĩnh hơn một chút: “Ngày mai em tự đi tìm anh ta, em thật muốn xem thử anh ta định giấu con tới khi nào.”
Mã Thiên Xích không yên tâm để cô đi một mình: “Giao cho anh đi, tình hình của em như vậy sao mà được.”
“Không.” Thẩm Dĩnh lắc đầu, đáy mắt có thêm mấy phần kiên định, là người đàn ông kia ép cô đối mặt: “Đây là chuyện giữa em và anh ta, phải do em tự mình quyết định, anh ta là đang ép em, vậy được, em sẽ tiếp đến cùng.”
…
Bên kia, mười giờ rưỡi tối, phòng ngủ chính của biệt thự Ngự Cảnh Viên, trên cái giường vô cùng rộng lớn, một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện nhau, ba nhìn con, con nhìn ba, mắt to trừng mắt nhỏ, hình ảnh hơi buồn cười.
Lục Hi nhìn cục thịt nho nhỏ ở đối diện mình, tuy chỉ có bốn tuổi rưỡi, nhưng rõ ràng con chín chắn hơn các bạn cùng tuổi nhiều, ánh mắt nhìn anh còn lộ ra mấy phần xem xét, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh, cái mũi nhỏ hơi nhăn lại, miệng cũng vì đề phòng mà mím chặt, dáng vẻ như thế thật sự rất giống anh.
Lục Hi càng nhìn càng thấy thú vị, trong lòng không ngừng cảm thán sự kỳ diệu của huyết thống, vẻ mặt lại nghiêm túc, vì nể mặt cậu nhóc kia.
Thằng bé nghiêm túc chăm chú như vậy, hình như anh cười ra tiếng thì không tốt lắm.
Một hồi lâu như thế, sự bình tĩnh của trẻ con cuối cùng cũng không bằng người lớn, lạnh lùng nói: “Chú, chú đưa con từ trong nhà đến đây đã nói với mẹ con chưa, nếu mẹ con không biết sẽ lo lắng cho con đấy.”
Chú?
Vì xưng hô này, mày Lục Hi hơi nhíu lại, con này mất tự nhiên không gọi được, hay cố ý chọc giận anh?
Cho dù xuất phát từ lý do gì, tóm lại anh vẫn phải chấp nhận.
Đàn ông trưởng thành dễ chịu không so đo, rất ngoan ngoãn trả lời: “Mẹ con biết con ở đây.”
“Thật không?” Cậu nhóc nửa tin nửa ngờ, vươn bàn tay nhỏ bé non nớt nói: “Vậy cho con mượn điện thoại chú dùng một lát, con muốn gọi điện thoại cho mẹ!”
Sặc, đứa nhóc này cũng không ngốc nhỉ, còn biết hỏi trước rồi đòi điện thoại anh, đây không phải là vả vào mặt anh sao?
Nhưng Lục Hi là ai chứ, trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể không xử được một thằng nhóc con?
Vì thế, người nào đó xấu bụng nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ của mình: “con xem bây giờ đã hơn mười giờ, mẹ con bận rộn cả ngày chắc chắn rất mệt, đã đi ngủ rồi, bây giờ con gọi điện thoại sẽ làm phiền mẹ nghỉ ngơi.”
Nói xong, anh còn cố ý kiên nhẫn nhìn vẻ mặt của cậu nhóc, thấy thằng bé đăm chiêu suy nghĩ, lại vội vàng thừa thắng xông lên: “Như vậy đi, con ngủ trước, sáng ngày mai thức dậy, chú để con nói chuyện với mẹ, được không?”
Sau khi cậu nhóc nghe xong thì không nói chuyện, mà cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc, thằng bé nghĩ một lát như cảm thấy có thể thực hiện, nhưng không quá tin tưởng Lục Hi: “Vậy ngày mai thức dậy chú lật lọng thì vào làm sao đây?”
“Chú sẽ không lật lọng.” Lục Hi nói rất chắc chắn, hoàn toàn không muốn lừa thằng bé, đoán chừng lòng kiên nhẫn lớn nhất của Thẩm Dĩnh chính là đợi đến ngày mai.
Thẩm Tiếu cũng không tin, cái miệng nhỏ khẽ mím, sau đó lại mở ra, giọng nói đột nhiều yếu đi mấy phần: “Nhưng con không tin chú.”
Những lời này sa sút hơn bất cứ câu nào thằng bé nói trước đó, tuy lúc bảo thằng bé đi với mình cũng phí không ít sức lực, trở về cũng bị nghi ngờ đả kích vô số lần, nhưng lúc này, Lục Hi có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi cảm xúc của cậu bé.
Mà lý do, người làm ba như anh hiểu rất rõ.
Thằng bé không tin tưởng anh, không chỉ vì anh dẫn thằng bé đi từ căn hộ, mà là vì sự biến mất của anh mấy năm gần đây, và vì anh không quan tâm đến hai mẹ con bọn họ.
Một câu nhẹ nhàng như vậy chẳng phải đang trách móc anh sao?
Ý cười trong mắt Lục Hi biến mất, nhiều hơn chính là dịu dàng, anh nâng tay sờ đầu cậu nhóc, bị né tránh cũng không hề quan tâm, cực kỳ kiên nhẫn, cực kỳ dịu dàng: “Chú biết, nhưng điều chú đồng ý với con chắc chắn sẽ làm được, cho chú một cơ hội được không?”
“Ừm.”
An ninh và cửa phòng trộm của căn hộ đều có hệ số an toàn rất cao, nhưng cho dù như thế, vẫn không thể ngăn cản người đàn ông đáng sợ kia.
Anh sử dụng cách này dây dưa với mình, đừng nói là anh muốn làm như thế, bên cạnh người nọ còn có một Bùi Dục, muốn làm những chuyện này thật sự rất dễ dàng, huống hồ đêm nay bọn họ còn ở cùng nhau, đúng là vô cùng thuận lợi.
Thẩm Dĩnh vốn đã lo lắng đề phòng, bây giờ không nhìn thấy con càng sa sút hơn, cô vội vàng lấy điện thoại qua: “Báo cảnh sát đi.”
Mã Thiên Xích đè tay cô lại, so với cô đang lúng túng, anh ấy bình tĩnh hơn rất nhiều: “Không có tác dụng đâu, đây là thành phố J, không phải nước Anh.”
Thẩm Dĩnh vô cùng nôn nóng, không nhịn được nói lớn hơn: “Nhưng con bị mang đi rồi, vẫn không thể không có ai quan tâm được chứ?!”
“Lục Hi chỉ cần nói mình là ba của con, có quan tâm cũng không có tác dụng gì.” Mã Thiên Xích nói thẳng ra.
Quan thanh liêm khó xử chuyện nhà, chỉ cần liên quan đến những điều này, cho dù là cảnh sát cũng không thể quan tâm.
Hơn nữa thành phố J nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, khắp nơi đều là quan hệ, Lục Hi là người đứng đầu ở nơi này, chắc chắn không phải chỉ có cái tiếng, ai có thể làm gì được anh?
Trong nháy mắt, bó tay không còn cách nào.
Thẩm Dĩnh nhìn căn nhà trống trải, khó có thể tưởng tượng được hai mươi phút trước con còn đang ngủ ngon lành chờ cô về nhà, hai mươi phúc sau, cái gì cũng không còn nữa rồi.
Cuối cùng cô cũng hiểu được thủ đoạn vô tình của người đàn ông này không coi ai ra gì đến mức nào, coi trời bằng vung đến bao nhiêu, chỉ cần anh động một ngón tay, cô đã không giữ được cái gì rồi.
“Em đừng hốt hoảng, Lục Hi mang con đi ít nhất sẽ không làm hại thằng bé, về chuyện an toàn em có thể yên tâm.” Mã Thiên Xích cũng không đoán được anh sẽ làm đến mức này, chỉ có thể dùng cách như vậy để an ủi Thẩm Dĩnh.
Đúng vậy, an toàn là không có vấn đề.
Nhưng tâm lý của con thì sao đây?
“Bây giờ Thẩm Tiếu mới biết anh ta là ba của mình, đón con đi, chắc chắn thằng bé sẽ không quen, thằng bé lại cẩn thận không dám nói ra…” Thẩm Dĩnh nói xong thì im lặng, không nói tiếp được nữa, chỉ cần nghĩ thôi đã thấy lo lắng.
“Sau này anh sẽ kiềm chế anh ta bằng một vài chuyện của công ty, cứ giao cho anh, chẳng mấy chốc em sẽ nhìn thấy thằng bé thôi, có được không?” Trước khi đến đây Mã Thiên Xích đã chuẩn bị một vài chuyện, đều là nhà tư bản, ai có thể sạch sẽ hơn ai? Quan hệ dây mơ rễ má vẫn có thể tìm được cách khống chế anh.
Thẩm Dĩnh siết chặt tay, móng tay đâm sâu vào thịt làm đau mình cũng không nhận ra, bây giờ tâm trạng của cô giống như một người mẹ mất con, tuy biết chắc chắn con ở chỗ của Lục Hi, cô vẫn không yên tâm chút nào.
Nhưng cô có thể làm sao đây, chỉ có thể không ngừng bảo mình bình tĩnh, nếu bây giờ ngay cả cô cũng không thể bình tĩnh, vậy sao còn có thể lo lắng đến chuyện của con được nữa.
Thẩm Dĩnh lấy ra một tờ khăn ướt đắp lên động mạch bên cổ, nghĩ như thế ngược lại cô đã bình tĩnh hơn một chút: “Ngày mai em tự đi tìm anh ta, em thật muốn xem thử anh ta định giấu con tới khi nào.”
Mã Thiên Xích không yên tâm để cô đi một mình: “Giao cho anh đi, tình hình của em như vậy sao mà được.”
“Không.” Thẩm Dĩnh lắc đầu, đáy mắt có thêm mấy phần kiên định, là người đàn ông kia ép cô đối mặt: “Đây là chuyện giữa em và anh ta, phải do em tự mình quyết định, anh ta là đang ép em, vậy được, em sẽ tiếp đến cùng.”
…
Bên kia, mười giờ rưỡi tối, phòng ngủ chính của biệt thự Ngự Cảnh Viên, trên cái giường vô cùng rộng lớn, một lớn một nhỏ đang ngồi đối diện nhau, ba nhìn con, con nhìn ba, mắt to trừng mắt nhỏ, hình ảnh hơi buồn cười.
Lục Hi nhìn cục thịt nho nhỏ ở đối diện mình, tuy chỉ có bốn tuổi rưỡi, nhưng rõ ràng con chín chắn hơn các bạn cùng tuổi nhiều, ánh mắt nhìn anh còn lộ ra mấy phần xem xét, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào anh, cái mũi nhỏ hơi nhăn lại, miệng cũng vì đề phòng mà mím chặt, dáng vẻ như thế thật sự rất giống anh.
Lục Hi càng nhìn càng thấy thú vị, trong lòng không ngừng cảm thán sự kỳ diệu của huyết thống, vẻ mặt lại nghiêm túc, vì nể mặt cậu nhóc kia.
Thằng bé nghiêm túc chăm chú như vậy, hình như anh cười ra tiếng thì không tốt lắm.
Một hồi lâu như thế, sự bình tĩnh của trẻ con cuối cùng cũng không bằng người lớn, lạnh lùng nói: “Chú, chú đưa con từ trong nhà đến đây đã nói với mẹ con chưa, nếu mẹ con không biết sẽ lo lắng cho con đấy.”
Chú?
Vì xưng hô này, mày Lục Hi hơi nhíu lại, con này mất tự nhiên không gọi được, hay cố ý chọc giận anh?
Cho dù xuất phát từ lý do gì, tóm lại anh vẫn phải chấp nhận.
Đàn ông trưởng thành dễ chịu không so đo, rất ngoan ngoãn trả lời: “Mẹ con biết con ở đây.”
“Thật không?” Cậu nhóc nửa tin nửa ngờ, vươn bàn tay nhỏ bé non nớt nói: “Vậy cho con mượn điện thoại chú dùng một lát, con muốn gọi điện thoại cho mẹ!”
Sặc, đứa nhóc này cũng không ngốc nhỉ, còn biết hỏi trước rồi đòi điện thoại anh, đây không phải là vả vào mặt anh sao?
Nhưng Lục Hi là ai chứ, trải qua nhiều chuyện như vậy, sao có thể không xử được một thằng nhóc con?
Vì thế, người nào đó xấu bụng nâng cổ tay nhìn thoáng qua đồng hồ của mình: “con xem bây giờ đã hơn mười giờ, mẹ con bận rộn cả ngày chắc chắn rất mệt, đã đi ngủ rồi, bây giờ con gọi điện thoại sẽ làm phiền mẹ nghỉ ngơi.”
Nói xong, anh còn cố ý kiên nhẫn nhìn vẻ mặt của cậu nhóc, thấy thằng bé đăm chiêu suy nghĩ, lại vội vàng thừa thắng xông lên: “Như vậy đi, con ngủ trước, sáng ngày mai thức dậy, chú để con nói chuyện với mẹ, được không?”
Sau khi cậu nhóc nghe xong thì không nói chuyện, mà cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, vẻ mặt rất nghiêm túc, thằng bé nghĩ một lát như cảm thấy có thể thực hiện, nhưng không quá tin tưởng Lục Hi: “Vậy ngày mai thức dậy chú lật lọng thì vào làm sao đây?”
“Chú sẽ không lật lọng.” Lục Hi nói rất chắc chắn, hoàn toàn không muốn lừa thằng bé, đoán chừng lòng kiên nhẫn lớn nhất của Thẩm Dĩnh chính là đợi đến ngày mai.
Thẩm Tiếu cũng không tin, cái miệng nhỏ khẽ mím, sau đó lại mở ra, giọng nói đột nhiều yếu đi mấy phần: “Nhưng con không tin chú.”
Những lời này sa sút hơn bất cứ câu nào thằng bé nói trước đó, tuy lúc bảo thằng bé đi với mình cũng phí không ít sức lực, trở về cũng bị nghi ngờ đả kích vô số lần, nhưng lúc này, Lục Hi có thể cảm nhận được rõ ràng sự thay đổi cảm xúc của cậu bé.
Mà lý do, người làm ba như anh hiểu rất rõ.
Thằng bé không tin tưởng anh, không chỉ vì anh dẫn thằng bé đi từ căn hộ, mà là vì sự biến mất của anh mấy năm gần đây, và vì anh không quan tâm đến hai mẹ con bọn họ.
Một câu nhẹ nhàng như vậy chẳng phải đang trách móc anh sao?
Ý cười trong mắt Lục Hi biến mất, nhiều hơn chính là dịu dàng, anh nâng tay sờ đầu cậu nhóc, bị né tránh cũng không hề quan tâm, cực kỳ kiên nhẫn, cực kỳ dịu dàng: “Chú biết, nhưng điều chú đồng ý với con chắc chắn sẽ làm được, cho chú một cơ hội được không?”
Bình luận truyện