100 Cách Cưng Vợ

Chương 626: Hồi hộp đến mức run rẩy



Nói đến đây, Điền Tang Tang bất giác nghĩ đến La Quyết Trình, người đàn ông ấy cũng đã có tuổi rồi, nhưng lại chưa từng có ý muốn thành gia lập thất, một lòng nghiên cứu y học không hề chú tâm cho việc khác.

Ngày mà cô mặc váy cưới gả cho người khác vẫn còn xa lắm, cô vẫn nên đừng vội vun đắp suy nghĩ đẹp đẽ đấy thì hơn.

Thời gian cứ thế trôi qua, đã sắp đến giờ tiến vào lễ đường, Thẩm Dĩnh dưới sự giúp đỡ của các nhân viên đã di chuyển đến gian phòng nhỏ ở bên cạnh sân khấu, bên ngoài gian phòng là cầu thang không quá cao, dùng để tạo không khí khi cô dâu bước vào lễ đường.

Thẩm Dĩnh cẩn thận nhấc đuôi váy bước vào phòng, mà ở bên trong, là Thẩm Tri Lịch mặc một bộ âu phục màu đen kèm sơ mi trắng, cũng đang hồi hộp lo lắng không kém gì cô.

Hai người nhìn nhau, mới đầu không ai nói tiếng nào, bầu không khí lan tỏa sự ấm áp nhàn nhạt cùng với sự cảm động cứ thế nhẹ nhàng ôm lấy họ, mãi cho đến khi Thẩm Tri Lịch giơ tay ra đỡ lấy Thẩm Dĩnh khi ấy mới không kìm chế được mà nức nở: “Ba...”

Trong lòng Thẩm Tri Lịch vô cùng xúc động, nhưng lại nhìn cô cười: “Cô dâu thì không được khóc”

Thẩm Dĩnh sụt sịt mũi: “Vâng, khóc thì không còn xinh đẹp nữa”

“Ai nói vậy, con gái của ta là xinh đẹp nhất” Ông ta vừa nói vừa giơ tay chỉnh lại khăn voăn giúp cô, trong mắt tràn ngập tình yêu của người cha dành cho con gái.

Cảm xúc ẩn chứa trong đôi mắt già nua ấy khiến Thẩm Dĩnh cảm thấy thân quen, là một người cha, bao nhiêu năm qua Thẩm Tri Lịch vẫn luôn yêu thương chăm lo cho cô như thế, cho dù xảy ra chuyện gì, cô luôn có một bến đỗ rộng lớn an toàn.

Hai người đứng đối diện với cửa, Thẩm Dĩnh khoác tay lên cánh tay của Thẩm Tri Lịch, nhìn vào cánh cửa lớn được mạ vàng, cô có chút ngẩn ngơ: “Ba, con phải đi lấy chồng rồi”

Mặc dù Thẩm Dĩnh và Lục Hi ở bên nhau đã lâu, nhưng khi nghe câu nói này, trong lòng Thẩm Tri Lịch bỗng dâng lên cảm xúc bồi hồi.

“Ba biết” Ông ta biết ngày này rồi cũng sẽ đến, Thẩm Tri Lịch muốn nói rất nhiều điều nhưng lại không thể nói được gì nữa, cuối cùng chỉ xúc động mà nói một câu: “Dĩnh Dĩnh, một lúc nữa thôi ta sẽ phải giao con cho một người đàn ông khác rồi”

Thẩm Dĩnh cảm động cùng chua xót, quay đầu nhìn người đàn ông già nua bên cạnh: “Ba, cho dù con có gả cho ai đi nữa, con vẫn mãi là con gái của ba mẹ”

“Đứa ngốc, kết hôn rồi phải coi gia đình là trên hết, ba mẹ sống rất tốt, con hạnh phúc chúng ta cũng sẽ vui mừng theo” Từ trước tới giờ Thẩm Tri Lịch không phải là người giỏi bày tỏ tấm lòng.

Đàn ông trong nước có một truyền thống ăn sâu vào tận xương tủy, ông ta cũng vậy, đó là luôn cho rằng biểu lộ tình yêu thương bằng lời nói là vô cùng lộ liễu, nhưng hôm nay nhìn con gái kết hôn, nghĩ đến lát nữa thôi sẽ phải giao con gái cho một người khác, người làm cha như ông đây không nề hà sự xấu hổ mà bày tỏ tấm lòng.

“Mời cô dâu và cha cô dâu chuẩn bị, các nghi lễ đã bắt đầu tiến hành” Nhân viên ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

Đột nhiên, Thẩm Dĩnh hốt hoảng đến mức tim như nhảy vọt lên cổ họng, cô nhìn xung quanh, ngoại trừ Thẩm Tri Lịch ra cô không thấy Lưu Sinh Yên với Phùng Tuyết Du đâu cả.

“Phù dâu phù rể cùng với hoa đồng đâu?”

“Phù dâu phù rể đã được sắp xếp có mặt ở vị trí khác, khi nào cô đi ra ngoài sẽ trông thấy họ ngay”

Lúc này Thẩm Dĩnh mới thấy an tâm hơn, cả tâm trí và sức lực đều rơi vào trạng thái hồi hộp, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, cô hoàn toàn không có thời gian để ý đến điều đó, trong đầu chỉ toàn là lời dặn dò của nhân viên, còn có cả một chút gì đấy chờ mong.

Từ lúc chuẩn bị hôn lễ cho đến bây giờ, cô hoàn toàn không biết hội trường được bài trí ra sao, nhưng cô có thể mơ hồ đoán ra được là Lục Hi cố tình không muốn cho cô biết, muốn để cho cô tự mình tưởng tượng ra.

“Sau đây xin mời cô dâu bước vào lễ đường”

Bỗng nhiên, một âm thanh mạnh mẽ từ phía sau cánh cửa vang lên, nhân viên xôn xao ồn ào giúp cô chỉnh sửa lại lần cuối cùng, không đến mười giây sau, cánh cửa trước mặt từ từ mở ra, ánh sáng chói lòa chiếu rọi, Thẩm Tri Lịch giơ tay lên: “Đi thôi”

Trái tim Thẩm Dĩnh dường như có thể vỡ òa bất kì lúc nào, cô không nhìn thấy gì hết, cũng không nghĩ được gì, bước một bước đầu tiên về phía trước, toàn bộ hội trường đều ngân vang khúc nhạc cử hành hôn lễ, cô nhìn thấy con đường trải đầy hoa ở dưới chân, còn có cả một chiếc dream catcher khổng lồ được treo trên bức tường hoa.

Một bước, hai bước, ba bước.... Cô bước lên bậc thang rồi xuất hiện trong tầm mắt của tất cả mọi người, cô vốn sợ trở thành tâm điểm trong mắt người khác nhưng lúc này đây lại không hề quan tâm đến bất kì ánh nhìn nào khác, giờ khắc này, cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa, mặc một bộ âu phục màu đen, đeo nơ, im lặng đứng thẳng lưng nhìn cô tiến lại gần.

Quãng đường ấy không ngắn cũng chẳng dài, nhưng Thẩm Dĩnh lại có cảm giác mình đã đi qua cả một thế kỉ, cả hội trường im lặng không ai lên tiếng, tất cả mọi người đều đồ dồn ánh mắt lên hai nhân vật chính.

Cô dâu thực sự rất xinh đẹp, ánh sáng từ trên đỉnh đầu cô chiếu rọi xuống khiến cô giống như một nàng công chúa bước ra từ trong truyện cổ tích, mỗi một bước đi đều nhẹ nhàng uyển chuyển như đang bước trên bong bóng nước của nàng tiên cá vậy.

Lục Hi lặng lẽ ngắm nhìn người con gái mặc váy cưới cách đó không xa, dù trước kia anh đã từng trông thấy dáng vẻ mặc áo cưới của cô rồi, nhưng hiện giờ tâm trạng lại hoàn toàn khác nhau, nhìn thấy bóng dáng như được bao phủ bởi từng tầng ánh sáng trong trẻo đang chậm rãi bước về phía này, nhiệt huyết trong cơ thể anh như sục sôi bùng nổ, anh vô cùng phấn khích, nhưng nhiều hơn cả là một cảm giác khó diễn tả thành lời.

Con đường này, không chỉ là con đường trải đầy hoa, mà là con đường đầy chông gai bọn họ đã trải qua từ khi quen biết cho đến giờ khắc hiện tại, cô bước đi rất chậm nhưng mỗi bước đều vô cùng kiên định, giống như những năm tháng đã qua vậy.

Trải qua mọi khó khăn trắc trở, sự sống cái chết cận kề, nhưng đến cuối cùng, bon họ cuối cùng cũng vẫn gắn bó bên nhau, họ không hề để khó khăn xóa nhòa đi tình cảm ấy, mà ngược lại, càng ngày càng trân trọng và giữ gìn hơn.

Lúc này đây, cô dâu của anh đang bước từng bước về phía anh, vượt qua tất cả mọi chướng ngại vật mà đến bên anh.

Người vẫn chưa đến nơi nhưng ánh mắt của Lục Hi đã ướt nhòe đi, anh cố kìm nén lại, nhưng lại không hề tách khỏi cô dù chỉ một khoảnh khắc.

Thẩm Tri Lịch nắm lấy tay Thẩm Dĩnh đang đứng trước mặt anh, Thẩm Tri Lịch nhìn người đàn ông cao hơn mình một cái đầu, ông ta cúi đầu và đặt tay con gái vào lòng bàn tay Lục Hi, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng nói lại nghẹn ngào: “Ta giao Dĩnh Dĩnh cho con, chúc hai con hạnh phúc”

“Xin ba hãy yên tâm, con sẽ cố gắng hết sức để mang lại hạnh phúc cho cô ấy” Lục Hi nắm lấy bàn tay nhỏ bé trắng nõn kia, trông thấy đôi mắt đẫm lệ ẩn sau khăn voan trắng liền nhẹ nhàng an ủi cô: “Đừng khóc”

Sau đó, Thẩm Tri Lịch xoay người rời khỏi sân khấu, quãng đường còn lại để dành cho Thẩm Dĩnh và Lục Hi cùng nhau bước tiếp.

Giọng nói êm dịu của MC một lần nữa vang lên: “Sau đây xin mời cô dâu chú rể chính thức bước vào lễ đường!”

Thẩm Dĩnh nhìn về sân khấu ở phía cuối con đường, cả người vô cùng hồi hộp, ngay từ khi buông cánh tay Thẩm Tri Lịch ra, cô liền run rẩy không thôi, có lẽ do mọi người ngồi cách xa sân khấu nên không nhìn rõ, nhưng Phùng Tuyết Du đứng bên cạnh cô lại nhìn thấy rõ ràng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện