100 Cách Cưng Vợ
Chương 722: Cô gái chỉ thuộc về anh
Ngủ đến tận sáng, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, mặc dù Bùi Dục luôn xã giao vào buổi tối, nhưng sáng ngày hôm sau vẫn có thể tỉnh dậy đúng giờ, lúc mở mắt ra, cô gái nhỏ ở bên cạnh vẫn còn đang ngủ.
Lúc cô ngủ rất ngoan, thân hình nhỏ nhắn nép vào trong vòng tay của anh, không ồn ào không ầm ĩ, lúc này đôi mắt trong veo kia vẫn đang nhắm nghiền, chăn từ trên vai cô tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
Từ cổ đến vai đều là dấu hôn xanh đỏ mà tối qua anh để lại, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến anh cảm thấy mê đắm.
Bùi Dục nhắm mắt lại để chặn dục vọng trỗi dậy một lần nữa, anh giơ tay ra kéo chăn lên, che đi những vết đỏ mờ ám.
Có lẽ là bị hành động này của anh làm cho tỉnh giấc, chỉ nhìn thấy hàng lông mi vừa dài vừa cong của cô khẽ run rẩy, một giây sau liền mở mắt ra, lúc nhìn thấy anh, rõ ràng là có chút sững sờ, dáng vẻ ngẩn người ra của cô trông vô cùng đáng yêu.
“Tỉnh rồi?” Bùi Dục nhướng mày, chống tay ở bên cạnh cô nhìn.
Ánh mắt của Tịch Giai Giai đảo khắp căn phòng một lượt, lúc nhìn thấy đống quần áo ngổn ngang trên sofa, cảnh tưởng tối hôm qua lại hiện lên….
Khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng, trốn ở dưới chăn: “Tỉnh, tỉnh rồi….”
Bùi Dục biết cô xấu hổ, mặc dù có rất nhiều phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khuôn mặt ngại ngùng như vậy, anh mím môi cười, đưa tay lên vuốt ve vầng trán mịn màng của cô: “Có mệt không?”
Có mệt không.
Nếu như bình thường anh hỏi cô như vậy, có lẽ Tịch Giai Giai sẽ không cảm thấy gì, nhưng lúc này, ý tứ trong câu nói thực sự có chút sâu xa…
“Không mệt.” Nói xong, cô định nhích ra xa anh một chút, còn chưa kịp dùng lực đã cảm thấy eo mình đau giống bị ai đó hung hăng đánh một cái.
Cô không khỏi kêu lên một tiếng: “Aiyo…”
“Sao vậy?” Ánh mắt của người đàn ông mang theo sự quan tâm nhìn về phía cô.
Tịch Giai Giai vô cùng xấu hổ, trừng mắt với anh: “Anh nói xem là làm sao?”
Đầu óc thông minh từ trước đến nay của Bùi Dục đột nhiên không hiệu nghiệm, nhìn thấy dáng vẻ của cô giống như đang tức giận lại giống như đang xấu hổ, ngoài căng thẳng ra thì không nghĩ đến điều gì: “Rốt cuộc là làm sao?”
Tịch Giai Giai đỏ mặt, nói không nên lời, nhất thời không biết anh cố tình giả vờ không hiểu hay là thật sự không hiểu.
Bỏ đi, dù sao cũng phải dậy.
Tịch Giai Giai cả người đau nhức, chống tay ngồi dậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày lại phát hiện ra thức dậy là một việc khó khăn như vậy.
Tối qua….nghiêm trọng như vậy sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, cô đang định đi đôi dép đi ở nhà cách đó không xa, khoáng cách vẫn còn thiếu một chút, đột nhiên một đôi tay to cầm đôi dép đi ở nhà lên, cẩn thận xỏ vào chân cô.
Trong khi cô còn đang sững sờ, Bùi Dục đã đứng dậy, hai tay chống hai bên người cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Hỏi em đó, sao không nói?”
Tịch Giai Giai bắt gặp một ánh mắt vô cùng nghiêm túc, lúc này mới phát hiện ra, hóa ra là anh thật sự lo lắng cho mình.
Ấp a ấp úng rất lâu mới khẽ nói: “Em, eo em đau, chân cũng đau, có thể là tối qua quá mệt….”
Nói xong, Tịch Giai Giai vội vàng cúi đầu xuống, cô cảm thấy mặt của mình nóng đến mức có thể rán được trứng.
Bùi Dục sững sờ, lúc này mời nhận ra dáng vẻ bây giờ của cô là vì sao, không khỏi bật cười.
Giọng nói trầm thấp giống như tiếng chuông chùa lúc sáng sớm vang lên, anh hiếm khi có được niềm vui như thế này, Tịch Giai Giai thẹn quá hóa giận, định ngẩng đầu lên hỏi anh cười cái gì, nhưng lúc cô nhìn thấy hàm răng đều, trắng của người đàn ông, còn có đôi mắt cong như lưỡi liềm, cuối cùng lại không nói nên lời.
Tại sao lại có một người đàn ông cười đẹp đến như vậy?
Bùi Dục thấy cô đang ngây người nhìn mình, giơ tay lên véo cằm cô: “Sao lại ngây người ra thế, khó chịu như vậy thì hôm nay đừng đi đến bệnh viện nữa, hửm?”
Tịch Giai Giai hoàn hồn, rụt đầu lại: “Không được, ba em còn phải cần có người chăm sóc.”
Yêu đương thì yêu đương, cô không thể vì yêu đương mà làm lỡ những chuyện khác: “Em đã xin nghỉ học rồi, không thể ngay cả bệnh viện cũng không đi.”
Làm như vậy cô sẽ cảm thấy rất tội lỗi.
Bùi Dục nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô, bất lực thở dài: “Hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi, anh sẽ dặn bên phía bệnh viện cử thêm hai y tá tốt nhất đến chăm sóc ba em….”
“Không được!” Tịch Giai Giai đột nhiên phản ứng vô cùng lớn, trực tiếp từ chối: “Tuyệt đối không được!”
Bùi Dục bị cô dọa sợ, đôi mắt hẹp và dài hơi nheo lại: “Em kích động như vậy làm gì?”
“Em, em không kích động…” Tịch Giai Giai nhớ cuộc nói chuyện giữa cô và Đường Lệ Quyên ở bến xe, muốn giấu Bùi Dục nhưng lại không biết phải từ chối như thế nào, cả người cảm thấy rất khó chịu.
Tâm tư nhỏ này của cô rất nhanh đã bị Bùi Dục nhìn ra, thấy cô khỏ xử như vậy, gần như đã đoán ra được nguyên nhân.
“Có phải là sau khi về nhà, người nhà của em đã nói cái gì đúng không?”
Bị anh hỏi trúng, trong lòng Tịch Giai Giai “lộp độp”, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Sao có thể, không có chuyện đó….cái kia, em muốn đi tắm rửa, anh buông em ra.”
Thấy cô lảnh tránh không trả lời câu hỏi của anh, Bùi Dục không những không buông cô ra còn tiến gần về phía trước: “Tịch Giai Giai, em có chuyện giấu anh?”
Tịch Giai Giai đột nhiên không biết phải giải quyết như thế nào, nói cũng không được lưu loát, ấp úng nói: “Không có, không có, anh làm gì mà hăm dọa người khác như vậy, có thể nói cái gì chứ, chính là rất cảm ơn anh….”
“Rất cảm ơn anh nên mới từ chối ý tốt của anh?” Bùi Dục lạnh lùng hừ một tiếng: “Một chút tâm tư nhỏ này của em vẫn không đủ để anh nhìn ra sao, xác định là không nói?”
Dáng vẻ của anh chính là không thành thật nói ra sẽ hỏi đến cùng, lúc đối diện với anh Tịch Giai Giai không còn một chút sức lực nào, lúc này khí thế của anh trở nên mạnh mẽ, muốn giải vờ cũng không thể giả vờ được nữa, chỉ có thể ngả bài.
Cô vẫn chọn những lời dễ nghe một chút mà ngày hôm đó Đường Lệ Quyên đã nói để nói với anh, không nói ra những lời nói khó nghe, bọn họ mới ở bên cạnh nhau, cô không muốn khiến Bùi Dục cảm thấy người nhà của mình không thích anh.
Nhưng cô càng như vậy, Bùi Dục càng cảm thấy Đường Lệ Quyên có rất nhiều điều không hài lòng về mình, nếu không cô cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm ấp a ấp úng không chịu nói ra, nhất định không phải là những lời dễ nghe.
“Có lẽ bác gái rất phản đối chuyện em qua lại với anh.” Thậm chí ngay cả hai từ yêu đương anh cũng không nói ra, anh biết Tịch Giai Giai chắc chắn không dám nói thật với người nhà.
Tịch Giai Giai không biết phải trả lời anh như thế nào, trong lòng cũng có chút khó chịu: “Em…”
“Kết quả như thế này, anh cũng đã đoán trước được.” So với dáng vẻ muốn nói lại không dám nói của cô, Bùi Dục thoải mái hơn rất nhiều, đây cũng không phải là chuyện quá ngạc nhiên, chẳng qua kết quả như thế này anh sớm đã đoán trước được: “Ở tuổi của em ở bên cạnh anh, không chỉ là người nhà của em, những người khác chắc chắn cũng sẽ có ý kiến.”
Cho dù trông anh có trẻ đến đâu, thì tuổi thật vẫn ở đó, những người lớn tuổi lại luôn bảo thủ, người nhà của Tịch Giai Giai cũng giống với cô đều không phải là những người tham của, vì vậy không hề suy nghĩ quá nhiều đến bối cảnh của anh.
Tịch Giai Giai mím môi, không lên tiếng nhìn người đàn ông trước mặt.
Cuối cùng Bùi Dục cũng không giam giữ cô nữa: “Em không cần phải giấu anh, những chuyện này anh vẫn có thể chịu đựng được, chẳng qua ở trước mặt ba mẹ em phải cố gắng biểu hiện một chút mà thôi.”
Lúc cô ngủ rất ngoan, thân hình nhỏ nhắn nép vào trong vòng tay của anh, không ồn ào không ầm ĩ, lúc này đôi mắt trong veo kia vẫn đang nhắm nghiền, chăn từ trên vai cô tuột xuống, lộ ra bờ vai trắng nõn.
Từ cổ đến vai đều là dấu hôn xanh đỏ mà tối qua anh để lại, chỉ cần nhìn thôi cũng đã khiến anh cảm thấy mê đắm.
Bùi Dục nhắm mắt lại để chặn dục vọng trỗi dậy một lần nữa, anh giơ tay ra kéo chăn lên, che đi những vết đỏ mờ ám.
Có lẽ là bị hành động này của anh làm cho tỉnh giấc, chỉ nhìn thấy hàng lông mi vừa dài vừa cong của cô khẽ run rẩy, một giây sau liền mở mắt ra, lúc nhìn thấy anh, rõ ràng là có chút sững sờ, dáng vẻ ngẩn người ra của cô trông vô cùng đáng yêu.
“Tỉnh rồi?” Bùi Dục nhướng mày, chống tay ở bên cạnh cô nhìn.
Ánh mắt của Tịch Giai Giai đảo khắp căn phòng một lượt, lúc nhìn thấy đống quần áo ngổn ngang trên sofa, cảnh tưởng tối hôm qua lại hiện lên….
Khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng, trốn ở dưới chăn: “Tỉnh, tỉnh rồi….”
Bùi Dục biết cô xấu hổ, mặc dù có rất nhiều phụ nữ, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một khuôn mặt ngại ngùng như vậy, anh mím môi cười, đưa tay lên vuốt ve vầng trán mịn màng của cô: “Có mệt không?”
Có mệt không.
Nếu như bình thường anh hỏi cô như vậy, có lẽ Tịch Giai Giai sẽ không cảm thấy gì, nhưng lúc này, ý tứ trong câu nói thực sự có chút sâu xa…
“Không mệt.” Nói xong, cô định nhích ra xa anh một chút, còn chưa kịp dùng lực đã cảm thấy eo mình đau giống bị ai đó hung hăng đánh một cái.
Cô không khỏi kêu lên một tiếng: “Aiyo…”
“Sao vậy?” Ánh mắt của người đàn ông mang theo sự quan tâm nhìn về phía cô.
Tịch Giai Giai vô cùng xấu hổ, trừng mắt với anh: “Anh nói xem là làm sao?”
Đầu óc thông minh từ trước đến nay của Bùi Dục đột nhiên không hiệu nghiệm, nhìn thấy dáng vẻ của cô giống như đang tức giận lại giống như đang xấu hổ, ngoài căng thẳng ra thì không nghĩ đến điều gì: “Rốt cuộc là làm sao?”
Tịch Giai Giai đỏ mặt, nói không nên lời, nhất thời không biết anh cố tình giả vờ không hiểu hay là thật sự không hiểu.
Bỏ đi, dù sao cũng phải dậy.
Tịch Giai Giai cả người đau nhức, chống tay ngồi dậy, cô chưa bao giờ nghĩ đến có một ngày lại phát hiện ra thức dậy là một việc khó khăn như vậy.
Tối qua….nghiêm trọng như vậy sao?
Càng nghĩ càng cảm thấy xấu hổ, cô đang định đi đôi dép đi ở nhà cách đó không xa, khoáng cách vẫn còn thiếu một chút, đột nhiên một đôi tay to cầm đôi dép đi ở nhà lên, cẩn thận xỏ vào chân cô.
Trong khi cô còn đang sững sờ, Bùi Dục đã đứng dậy, hai tay chống hai bên người cô, vẻ mặt có chút nghiêm túc: “Hỏi em đó, sao không nói?”
Tịch Giai Giai bắt gặp một ánh mắt vô cùng nghiêm túc, lúc này mới phát hiện ra, hóa ra là anh thật sự lo lắng cho mình.
Ấp a ấp úng rất lâu mới khẽ nói: “Em, eo em đau, chân cũng đau, có thể là tối qua quá mệt….”
Nói xong, Tịch Giai Giai vội vàng cúi đầu xuống, cô cảm thấy mặt của mình nóng đến mức có thể rán được trứng.
Bùi Dục sững sờ, lúc này mời nhận ra dáng vẻ bây giờ của cô là vì sao, không khỏi bật cười.
Giọng nói trầm thấp giống như tiếng chuông chùa lúc sáng sớm vang lên, anh hiếm khi có được niềm vui như thế này, Tịch Giai Giai thẹn quá hóa giận, định ngẩng đầu lên hỏi anh cười cái gì, nhưng lúc cô nhìn thấy hàm răng đều, trắng của người đàn ông, còn có đôi mắt cong như lưỡi liềm, cuối cùng lại không nói nên lời.
Tại sao lại có một người đàn ông cười đẹp đến như vậy?
Bùi Dục thấy cô đang ngây người nhìn mình, giơ tay lên véo cằm cô: “Sao lại ngây người ra thế, khó chịu như vậy thì hôm nay đừng đi đến bệnh viện nữa, hửm?”
Tịch Giai Giai hoàn hồn, rụt đầu lại: “Không được, ba em còn phải cần có người chăm sóc.”
Yêu đương thì yêu đương, cô không thể vì yêu đương mà làm lỡ những chuyện khác: “Em đã xin nghỉ học rồi, không thể ngay cả bệnh viện cũng không đi.”
Làm như vậy cô sẽ cảm thấy rất tội lỗi.
Bùi Dục nhìn dáng vẻ bướng bỉnh của cô, bất lực thở dài: “Hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi, anh sẽ dặn bên phía bệnh viện cử thêm hai y tá tốt nhất đến chăm sóc ba em….”
“Không được!” Tịch Giai Giai đột nhiên phản ứng vô cùng lớn, trực tiếp từ chối: “Tuyệt đối không được!”
Bùi Dục bị cô dọa sợ, đôi mắt hẹp và dài hơi nheo lại: “Em kích động như vậy làm gì?”
“Em, em không kích động…” Tịch Giai Giai nhớ cuộc nói chuyện giữa cô và Đường Lệ Quyên ở bến xe, muốn giấu Bùi Dục nhưng lại không biết phải từ chối như thế nào, cả người cảm thấy rất khó chịu.
Tâm tư nhỏ này của cô rất nhanh đã bị Bùi Dục nhìn ra, thấy cô khỏ xử như vậy, gần như đã đoán ra được nguyên nhân.
“Có phải là sau khi về nhà, người nhà của em đã nói cái gì đúng không?”
Bị anh hỏi trúng, trong lòng Tịch Giai Giai “lộp độp”, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Sao có thể, không có chuyện đó….cái kia, em muốn đi tắm rửa, anh buông em ra.”
Thấy cô lảnh tránh không trả lời câu hỏi của anh, Bùi Dục không những không buông cô ra còn tiến gần về phía trước: “Tịch Giai Giai, em có chuyện giấu anh?”
Tịch Giai Giai đột nhiên không biết phải giải quyết như thế nào, nói cũng không được lưu loát, ấp úng nói: “Không có, không có, anh làm gì mà hăm dọa người khác như vậy, có thể nói cái gì chứ, chính là rất cảm ơn anh….”
“Rất cảm ơn anh nên mới từ chối ý tốt của anh?” Bùi Dục lạnh lùng hừ một tiếng: “Một chút tâm tư nhỏ này của em vẫn không đủ để anh nhìn ra sao, xác định là không nói?”
Dáng vẻ của anh chính là không thành thật nói ra sẽ hỏi đến cùng, lúc đối diện với anh Tịch Giai Giai không còn một chút sức lực nào, lúc này khí thế của anh trở nên mạnh mẽ, muốn giải vờ cũng không thể giả vờ được nữa, chỉ có thể ngả bài.
Cô vẫn chọn những lời dễ nghe một chút mà ngày hôm đó Đường Lệ Quyên đã nói để nói với anh, không nói ra những lời nói khó nghe, bọn họ mới ở bên cạnh nhau, cô không muốn khiến Bùi Dục cảm thấy người nhà của mình không thích anh.
Nhưng cô càng như vậy, Bùi Dục càng cảm thấy Đường Lệ Quyên có rất nhiều điều không hài lòng về mình, nếu không cô cũng không cần phải giấu giấu giếm giếm ấp a ấp úng không chịu nói ra, nhất định không phải là những lời dễ nghe.
“Có lẽ bác gái rất phản đối chuyện em qua lại với anh.” Thậm chí ngay cả hai từ yêu đương anh cũng không nói ra, anh biết Tịch Giai Giai chắc chắn không dám nói thật với người nhà.
Tịch Giai Giai không biết phải trả lời anh như thế nào, trong lòng cũng có chút khó chịu: “Em…”
“Kết quả như thế này, anh cũng đã đoán trước được.” So với dáng vẻ muốn nói lại không dám nói của cô, Bùi Dục thoải mái hơn rất nhiều, đây cũng không phải là chuyện quá ngạc nhiên, chẳng qua kết quả như thế này anh sớm đã đoán trước được: “Ở tuổi của em ở bên cạnh anh, không chỉ là người nhà của em, những người khác chắc chắn cũng sẽ có ý kiến.”
Cho dù trông anh có trẻ đến đâu, thì tuổi thật vẫn ở đó, những người lớn tuổi lại luôn bảo thủ, người nhà của Tịch Giai Giai cũng giống với cô đều không phải là những người tham của, vì vậy không hề suy nghĩ quá nhiều đến bối cảnh của anh.
Tịch Giai Giai mím môi, không lên tiếng nhìn người đàn ông trước mặt.
Cuối cùng Bùi Dục cũng không giam giữ cô nữa: “Em không cần phải giấu anh, những chuyện này anh vẫn có thể chịu đựng được, chẳng qua ở trước mặt ba mẹ em phải cố gắng biểu hiện một chút mà thôi.”
Bình luận truyện