100 Cách Cưng Vợ

Chương 744: Không ai có thể giúp được tôi chuyện này



Khoảng thời gian Bùi Dục và Tịch Giai Giai dây dưa với nhau cũng không được coi là ngắn, cho nên mấy người anh em họ đều biết chuyện của họ, nhưng không ngờ bây giờ lại xảy ra tình huống như vậy.

Cũng đúng, với tính cách của ông cụ nhà họ Bùi, cho dù chưa từng sống chung, nhưng cơ bản là dáng vẻ gì thì trong lòng mọi người cũng đều hiểu rõ, chính là tính cách đó của người già tuyệt đối sẽ không dễ nói chuyện.

Huống hồ Bùi Dục còn là cháu trai duy nhất của nhà họ Bùi, mà ba của Bùi Dục cũng đã rời khỏi nhà nhiều năm, cho nên mọi hi vọng đều đặt lên người Bùi Dục, ông cụ nhà họ Bùi đương nhiên sẽ không thể mọi chuyện đều nghe theo ý nguyện của Bùi Dục được.

Nhưng ngăn cản chuyện tình cảm, quả thật hơi… không thấu tình đạt lý.

Sau khi cúp điện thoại, cả người Lục Hi hơi khó chịu, dù sao cũng đã làm anh em bao nhiêu năm như vậy rồi, nhìn thấy Bùi Dục như thế, trong lòng anh cũng cảm thấy rất khó chịu.

Thẩm Dĩnh thay xong quần áo, ra khỏi phòng quần áo đi xuống tầng, chuẩn bị cùng anh đến trường học xem một chút, đột nhiên nhìn thấy dáng vẻ suy sụp của anh, hơi kinh ngạc: “Anh làm sao thế?”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lục Hi lập tức thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, nhìn thấy Thẩm Dĩnh đang đứng bên cạnh, anh bèn đưa tay ra kéo cô vào lòng: “Thẩm Dĩnh…”

Thẩm Dĩnh càng không hiểu lắm, đưa tay ra ôm lấy anh: “Anh sao thế…”

“Phía bên Bùi Dục xảy ra chút chuyện.”

Xảy ra chuyện ư?

Thẩm Dĩnh nhíu mày: “Sao vậy? Có nghiêm trọng không? Anh có muốn qua đó xem thử không? Phía bên trường học tự em đi cũng được.”

Vừa khéo hôm nay là ngày khai giảng của Thẩm Tiếu, giáo viên mời phụ huynh cùng đến tham gia trò chơi, coi như là một phương thức gia tăng tình cảm lẫn nhau.

Bây giờ, con đang đợi hai người ở trường học, họ vốn dĩ đang chuẩn bị qua đó.

“Chuyện này, anh sợ không có cách nào giúp được cậu ấy.” Giọng nói của Lục Hi vô cùng nặng nề, không khó nhìn ra, anh rất muốn giúp Bùi Dục.

Thẩm Dĩnh càng không hiểu được, thật sự là nghĩ không ra có khi nào mà ngay đến cả Lục Hi cũng khoanh tay đứng nhìn.

“Đã xảy ra chuyện gì sao?”

“Ừm, ông nội cậu ấy không cho phép cậu ấy và cô gái kia ở bên nhau, cho nên bây giờ uy hiếp cậu ấy trở về tiếp quản sản nghiệp của gia đình.”

Thẩm Dĩnh há hốc miệng, vô cùng kinh ngạc: “Anh đang nói đến… Giai Giai ư?”

“Ừm.”

“Trời ơi…” Thẩm Dĩnh lập tức không biết nên nói mới phải, cô ít nhiều cũng biết chuyện trong nhà Bùi Dục, không giống với Lục Hi và những người khác. Nhà họ Bùi gây dựng nên từ con đường bất chính, một bộ phận rất lớn sản nghiệp có dính dáng đến xã hội đen.

Mặc dù Bùi Dục kinh doanh câu lạc bộ Hồng Đỉnh, nhưng chưa từng làm quá nhiều chuyện phạm pháp, nhiễu loạn kỷ cương, anh vẫn có phẩm hạnh. Nhưng nếu thật sự trở về nhà họ Bùi, tiếp quản sản nghiệp gia đình, đến lúc đó, anh thật sự không có quyền lựa chọn.

Vậy mà lại có những người nhà như vậy, dùng tình cảm để uy hiếp cháu trai của mình chấp nhận tất cả những thứ này.

Cô quả thật không thể hiểu nổi.

Nhưng đây quả thật cũng không phải là chuyện Lục Hi có thể giúp được, bọn họ là người ngoài, cho nên chỉ có thể nhìn, chỉ có thể lo lắng nhưng không làm gì được mà thôi.

Thẩm Dĩnh không biết nên an ủi anh như thế nào, thử nghĩ nếu như trong nhà Châu Tư Tư xảy ra vấn đề như vậy, cô nhất định cũng sẽ vô cùng khó chịu.

Cuối cùng, vẫn là Lục Hi thở phào trước: “Không sao, đến trường học trước đi.”

Thẩm Dĩnh gật đầu, đi phía sau người đàn ông, nhìn dáng hình cao lớn của anh, bỗng nhiên hơi rầu rĩ, không vui, khó khăn lắm cuộc sống của hai người mới yên ổn trở lại, cô thật sự không muốn nhìn thấy anh có chút buồn rầu nào cả.

Hoạt động cha mẹ và con cái phía bên trường học, Lục Hi cũng không để tài xế đi theo mà tự mình lái xe đi.

Trên đường đi, hai người nói chuyện với nhau không nhiều, Thẩm Dĩnh cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, cũng không tìm chuyện để nói, nghĩ đến chuyện tâm trạng anh không tốt cho nên cô cũng yên lặng hơn chút.

Xe dừng lại trước cửa trường học, vừa xuống xe, lập tức có giáo viên tương ứng đến hướng dẫn.

Hai người đi đến trước lớp học của Thẩm Tiếu, hôm nay Thẩm Dĩnh mặt một chiếc váy dài màu hồng nước, kết hợp với áo khoác ngắn lông chồn, Lục Hi thì mặc một bộ âu phục màu sáng, hai người đứng đó lập tức thu hút ánh nhìn của rất nhiều người.

Cách ăn mặc khác hẳn với những bậc cha mẹ giàu có khác, nhìn có vẻ giống như một cặp người mẫu ảnh vô cùng có khí chất.

“Ba, mẹ!” Thẩm Tiếu nhìn thấy hai người, lập tức chạy chậm đến, đụng vào trên chân của người đàn ông.

Anh cũng không cảm thấy đau, ngẩng đầu lên, cười vô cùng vui vẻ, miệng cười đến tận mang tai: “Cuối cùng ba mẹ cũng đến rồi, con đợi hai người lâu biết bao, ba mẹ của các bạn nhỏ khác đều đến hết rồi, con còn cho rằng ba mẹ lại bận công việc…”

Thẩm Dĩnh nghe thấy những lời này, cũng không biết nên đau lòng vì sự dè dặt của thằng bé hay là đau lòng cho hình tượng nói không giữ lời của mình trong lòng thằng bé, cô hơi bất đắc dĩ xoa đầu thằng bé: “Ba mẹ đã đồng ý với con sẽ đến, làm sao có thể chậm trễ được chứ.”

“Hì hì, con sợ mà.” Thẩm Tiếu nói xong, mỗi bên đã kéo tay một người đi đến trước đội của mình: “Đợi lát nữa có trò chơi buộc chân, ba mẹ ở hai bên, con ở giữa, đội giành được hạng nhất sẽ được cô giáo tặng giải thưởng, hơn nữa còn có thể được khen ngợi một mình nữa!”

Lục Hi nhìn bó dây thừng đặt trên mặt đất: “Dùng cái này buộc?”

Thẩm Tiếu gật đầu như gà mổ thóc: “Vâng, chính là dùng cái này, ba, con giúp ba nhé.”

Nói xong, cơ thể nhỏ bé khom lưng xuống, không nói lời nào cầm lấy sợi dây thừng, cởi ra, quấn quanh chân, buộc nút, mọi động tác đều làm liền một mạch, vô cùng thành thạo, lưu loát.

Chân của ba người lập tức quấn chặt vào nhau, Thẩm Tiếu ở giữa, còn không quên chỉ huy hai người lớn: “Ba, mẹ, chúng ta thử chút đi, ba mẹ nghe khẩu hiệu của con, khi con hô một, thì bước chân trái, con hô hai thì bước chân phải.”

Nghe vậy, Thẩm Dĩnh và Lục Hi bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí cứng ngắc khi đến cuối cùng cũng được dãn ra một chút, đáy mắt hai người đều tràn ngập ý cười ấm áp.

Lúc trước khi vừa mới trở về từ nước ngoài, mãi đến khi sống cùng với Thích Vanh, đứa bé này vẫn luôn vô cùng ngoan ngoãn, hiểu chuyện, không hề mang lại một chút phiền phức nào cho người lớn.

Sự thành thục không phù hợp với lứa tuổi của thằng bé khác hẳn với những bạn cùng trang lứa vẫn luôn khiến cả hai vô cùng lo lắng.

Họ tình nguyện để Thẩm Tiếu không quan tâm gì cả, gây sự, quậy phá, cho dù là bốc đồng, khóc lóc om sòm, lăn qua lăn lại cũng được.

Nhưng từ trước đến nay thằng bé đều không hề làm như vậy, thằng bé rất nghe lời, bảo làm gì thì làm đó, trưởng thành rất sớm.

Nhưng cùng với tình cảm ổn định của hai người, biến cố trong cuộc sống cũng dần dần giảm bớt, mọi thứ đều gần như ổn định, rốt cuộc Thẩm Tiếu cũng có tính ngây thơ thuộc về trẻ con.

Mặc dù có đôi lúc, thằng bé vẫn vô cùng nhạy cảm, nhưng cuối cùng vẫn không thể từng giây từng phút suy nghĩ thay cho người lớn, gánh vác những thứ thằng bé vốn dĩ không nên gánh vác.

Giống như bây giờ, thằng bé giống hệt như những đứa trẻ khác, bởi vì một trò chơi mà vô cùng vui vẻ, thậm chí tập trung toàn bộ tinh thần, Thẩm Dĩnh và Lục Hi đều vô cùng yên tâm.

Lục Hi ngồi xổm xuống giống như một người bạn, giơ tay phải lên đập tay với thằng bé: “Làm tốt lắm người anh em!”

Anh rất hiếm khi đùa giỡn, Thẩm Tiếu cũng nhận sự giáo dục của nước ngoài từ nhỏ, đối với hành động như vậy cũng vô cùng tự nhiên, thằng bé cười càng vui vẻ hơn, dùng một câu nói tiếng anh đáp lại anh: “Of course, Piece of cakes!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện