Chương 51: TG2 "Là hắn cứu nàng?" (27)
Lúc Tân Mai mở mắt chỉ thấy đầu đau vựng vựng, bàn tay xoa xoa cái trán, muốn trở mình ngồi dậy vòng eo chợt căng thẳng truyền đến cảm giác bị gắt gao chế trụ, nàng một lúc mới phản ứng được.
Bên cạnh nằm một nam nhân, thân thể nàng bị hắn khí phách cường thế hiên ngang ôm ấp xâm chiếm, dung nhan lúc ngủ an tĩnh như hoạ đẹp cực kỳ.
Nàng đụng đụng vào vạt áo mỏng trên người mình, băng vải trước ngực quấn băng kiên cố, nhưng lại không giống bị thương, đau nhức ê ẩm đều không cảm thụ được.
Là hắn cứu nàng? Vết thương cũng là Ma tôn đại nhân đích thân băng bó?
Nàng ngắm gương mặt phóng đại trước mắt, không nhịn được duỗi tay thò lên gò má tinh tế của Tương Vực mơn trớn một chút, đàn hồi rất tốt, xúc cảm trơn lán.
Nàng vuốt ve lên sóng mũi đỉnh bạc của hắn, nhẹ nhàng nhẹ nhàng di chuyển. Tương Vực lông mi run động giống như muốn tỉnh.
[Ký chủ mê đắm nhan sắc của Boss vai ác sao?]
Tân Mai lắc đầu: "Không, gian xảo như hắn nhất định không ý tốt." nàng nói lí nhí nhưng người nằm cạnh đủ nghe lọt vào.
Bất chợt Tương Vực mở bừng mắt đối diện nàng, đôi mắt tràn đầy tia máu giống như mất ngủ đã lâu, hắn mặt mày không biểu tình di động, chỉ lẳng lặng xem nàng.
Tân Mai bị tầm mắt gắt gao nồng nhiệt nhìn như vậy có chút chịu không nổi, tay đang vuốt mặt hắn khựng lại, bỗng chốc bóp lấy đầu mũi hắn, nhéo lấy.
Đây gọi là gì nhỉ. Bị bắt được khi đang rờ mó đậu hũ của người ta.
Ách, nàng thẹn hoá thành giận.
Tân Mai nhéo lấy đầu mũi hắn, nắn nót qua lại, hắn không ngăn cản động tác của nàng, chỉ là hắc đồng con ngươi sâu kín không thấy đáy chuyên chú nhìn nàng.
Tân Mai đằng hắng một chút, mất tự nhiên buông ra ngón tay tha cho hắn, nàng xoay mặt chỗ khác làm như không có chuyện gì. "Khát nước, thả ta ra đi."
"Sai khiến bản tôn?" Tương Vực hỏi như vậy nhưng tay khẽ động, ấm trà tự hoạt động rót ra một ly trà mang tới bên môi Tân Mai.
Tân Mai nhìn cái thứ này tính toán ôm chết khẩn nàng mà rót vào miệng nàng nước trà, liền lên tiếng: "Nằm uống sẽ chết sặc."
Tương Vực cười, bất chợt buông lỏng tay ngồi dậy, chung trà uống vào miệng nắm cằm nàng hôn lên.
Tân Mai hiểu ý tứ hắn, đây là chơi truyền nước miếng.
Nàng xoay đầu muốn di chuyển né tránh cằm lại bị hắn chế trụ.
Hắn một ngụm hôn lên, tách ra nàng cánh môi, nhẹ nhàng đẩy đưa đầu lưỡi ép buộc nàng uống trà.
Miệng tràn đầy hương vị trà hoa vừa ngọt lại đắng truyền đến giữa răng môi.
Tân Mai trố mắt một chút thực nhanh mày cong cong, đầu lưỡi đi trêu chọc lại hắn, nàng không giãy giụa nữa túm lấy cổ hắn đáp trả cướp đoạt.
Hai người càng hôn càng bật lửa, cánh tay hắn dần dần không an phận lộn xộn hoạt động trên người nàng.
Tân Mai khó khăn hô hấp, đẩy ngực hắn, gian nan nói gấp: "Ta bị thương."
"Đã lành." Tương Vực yết hầu lăn lộn, từ tính thanh âm khàn khàn vang lên, nghe vào tai dụ hoặc cực kỳ: "Không tính toán lấy thân báo đáp ơn cứu mạng sao?" hắn gợi cảm thanh âm như mời gọi nàng: "Ta sẽ nhẹ tay, có được không?"
Tân Mai cắn môi suy nghĩ, hắn nhìn nàng cắn đôi môi hồng đến muốn nhỏ máu liền nhíu mày.
"Không được cắn." khớp ngón tay che lên miệng nàng, có xu thế tuỳ ý nàng cắn lấy ngón tay hắn cũng không được phép gây thương tổn bản thân.
Tân Mai tật xấu cắn môi khi suy nghĩ hay tức giận đều thành lập thành thói quen. Nàng cũng không mấy để ý.
Nhưng nhìn hắn chân thành đưa ngón tay vào miệng nàng. Tân Mai không phụ kỳ vọng hắn, nàng đều không do dự a ô ngậm cắn.
Hắn đầu mày thả lỏng, thoải mái gợi lên khoé môi, nàng một lúc mới phản ứng hành vi của bản thân, đang thô bạo gặm cắn đầu ngón tay hắn, còn hắn bộ dáng vậy mà thực hưởng thụ dung túng nàng.
Ơ, bổn cô nương ấu trĩ như vậy khi nào. Tân Mai bực dọc nhả ra, lườm quít giãy khỏi lòng ngực hắn.
Tương Vực thấy này ý tứ chơi đã muốn vứt bỏ không cần, hắn chỗ nào chịu.
Cúi người đè nặng tiếp tục hôn lên, lần này nụ hôn mở ra kéo dài, tràn đầy hơi thở bá đạo mà điên cuồng, từng tấc đoạt lấy như muốn chiếm lấy linh hồn nàng, hắn ôm nàng hôn đã lâu cũng không ý định buông ra.
Tân Mai bị hôn đến đầu óc không nhạy, xiêm y trên người nàng không biết khi nào bị rút đi, trần trụi cơ thể gắt gao tương dán.
Nàng hồng hộc hít thông khí, gương mặt phiếm hồng như quả táo chín mê người.
Tương Vực nụ hôn rơi xuống cổ nàng, bàn tay khắp nơi mơn trớn trên làn da căng mọng trắng nõn nà, gieo rắc từng đoá dâu tây lên thân thể nàng.
Hắn ngón tay dừng ở rốn nhỏ của nàng ấn ấn đùa nghịch.
"Ha ha... Nhột." Tân Mai xinh đẹp phấn hồng gương mặt híp híp mắt, rất nhột a.
Lắc mình kịch liệt né tránh, nàng cánh tay đẩy ra hắn, ngăn không cho nam nhân ở rốn nàng tác loạn, trong lúc vô tình ha ha cười, tay co duỗi lại đụng chạm trúng miệng vết thương ở ngực.
Nàng bỗng tắc tiếng cười, ánh mắt một mảnh ảo não.
Không biết Tương Vực dùng cái gì chữa thương cho nàng, nhưng vết thương đã không còn, làn da mịn màng không một tia sẹo lưu lại, chỗ đó như cũ lành lặn giống như nàng chưa từng bị thương.
Chỉ là ẩn ẩn thấy lòng ngực đau, lại không biết là di chứng hay vẫn là chuyện gì.
Tương Vực thấy rõ một giây trước vật nhỏ của hắn còn cười đến diễm lệ như hoa, chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi nhìn đến trên ngực, nàng tâm trí như bay xa không còn ở chỗ này.
Nàng là đang nhớ đến tên tiểu tử thối kia sao?
Nàng thích nó cho nên mới không tiếp nhận hắn?
Càng nghĩ con ngươi Tương Vực càng thâm trầm, hắn ở xương quai xanh của nàng càng dùng sức ngậm cắn.
Bất chợt nàng nâng tay nắm lấy bàn tay to lớn của Tương Vực, kéo suy nghĩ hắn trở về: ''Ma tôn đại nhân có phải là chưa biết ta vốn dĩ không phải Lục Diệp ái nhân đời trước của ngài?"
Tương Vực bị hỏi, ngẩng đầu áp lên khuôn mặt nhỏ của nàng một nụ hôn: "Vật nhỏ vốn dĩ là người của bản tôn." thong thả lười biếng tiếng nói mang theo từng tầng hơi nóng hương khí phả lên mặt nàng: "Ba lần bốn lượt đề cập, xem ra Lục Diệp cái tên này hình như khiến nàng rất chú ý."
"Không phải là ta để ý, mà là chính ngài." Ánh mắt nàng nhìn hắn thực nghiêm túc mà nói: "Ta đã nằm mơ thấy được chân thật một đời yêu hận của Ma tôn đại nhân và nữ nhân Lục Diệp."
Hắn trầm lặng chuyên chú xem nàng, giống như lắng nghe chờ đợi nàng nói tiếp.
Nàng ngữ khí không chút phập phòng, cũng không mang theo cảm xúc nào, tiếp tục vấn đề: "15 năm trước ngài nói muốn tìm ta làm hồng nhan tri kỷ, lúc đó ta không hiểu biết, mỗi lần ngài thần thần bí bí xuất hiện tính cách đều hoàn toàn đổi mới, thay đổi tựa như người khác, gần đây nhất Ma tôn đại nhân vẫn duy trì một loại tính tình, ta có suy đoán ngài phục hồi ký ức.''
Tương Vực bỗng cười rộ lên: "Mơ thấy lại nói chắc chắn như vậy? Nàng xem ta thực dễ lừa?"
Tân Mai nhìn dáng vẻ của hắn, hơi khiếp hồn, có một loại không biết nên nói tiếp như thế nào.
Hắn phản ứng trước đây rõ ràng biết rõ Lục Diệp, bây giờ nói năng là một bộ đánh chết không nhận. Nhìn cảm giác hắn mang đến rất dễ làm người tin theo, nàng suýt nữa tin bản thân là thật nằm mơ vớ vẩn.
Nhưng nàng biết, hẳn là có kẻ nghịch thiên tự ý thay đổi thời không mới dẫn đến nguyên do nàng tồn tại ở nơi này mà thực thi đi làm nhiệm vụ, sẽ không có sai xót nhầm lẫn.
"Ma tôn đại nhân, Lục Diệp yêu ngài là thật lòng, tiếc là nàng ta đã chết, sẽ không thể trở lại. Ngài muốn bù đắp cũng cần tìm đúng người, chung quy ta vẫn không phải nàng ấy." nàng ngừng lại bồi thêm: "Sở dĩ nàng ấy cho ta mơ thấy là muốn ta nhắc nhở cho ngài sự thật, đừng nên lầm đường lạc lối, ta không phải ái thê đã khuất của ngài. Cũng không nghĩ làm vật thế thân."
Bình luận truyện