108 Thiếu Nữ Lương Sơn
Chương 99: Anh Đề
Cứ hai đóa hoa tím thì chặn một thanh phi kiếm, Thiên Ngoại Phi Tiên Kim Kiếm cũng cực kì lợi hại, mây điện màu tím như con lôi xà cố gắng cắn nuốt Thiên Ngoại Phi Tiên Kiếm.
Tám đóa thần lôi màu tím vừa lúc đỡ lấy bốn thanh kim kiếm.
Trong cổ họng Tô Tinh khí huyết dâng trào, hắn dốc toàn bộ tinh lực mới miễn cưỡng chế trụ được phi kiếm của Triệu Hàm Yên. Biểu tình của Lăng Yên công chúa lại hết sức hung hãn, chân đạp pháp khí, tay thúc dục pháp quyết. Bốn thanh kim kiếm còn lại thì giao chiến với Lâm Anh Mi, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương sắc bén hơn rất nhiều so với Thái Ất Kim Tinh, hơn nữa Triệu Hàm Yên tu luyện kiếm quyết bảy mươi hai Hư Không Thiên Ngoại Phi Tiên kiếm mới chỉ là nhập môn, nên không thể uy hiếp nhiều đến Lâm Anh Mi.
Thiên Lập Tinh Song Thương Tướng cũng nhờ một cơ hội đó lấy lại vài phần sức lực, rồi nhấc song thương lên đâm về phía Tô Tinh.
Bỗng mười cây phi châm thoáng hiện phía trước mặt Tô Tinh đón đỡ thanh trường thương của Quân Khanh, hai cái phi trảo hoa lệ lại từ bên cạnh đánh tới cản trợ một thương còn lại của ả. Địa Tặc Tinh tuy rằng biết vũ lực của nàng không cao nhưng dù liều mạng cũng không thể để Đổng Quân Khanh tổn thương tới Tô Tinh, dựa vào thân pháp được bổ trợ thêm Binh Quý Thần Tốc nên tốc độ ra chiêu của Thời Viện nhanh đến xuất quỷ nhập thần khiến Đổng Quân Khanh buộc phải rút thương về chống đỡ.
Trước đợt tấn công của hai tinh tướng, cuối cùng Đổng Quân Khanh không thể hoàn thành được đoàn tấn công.
"Nhất Tinh Tử Mẫu Liên Tâm Châm, Đổi Trắng Thay Đen Trảo!" Đổng Quân Khanh ngạc nhiên, hai mắt mở to.
"Các ngươi là Địa Linh Tinh An Đạo Toàn, Địa Tặc Tinh Thời Thiên còn có Thiên Cơ Tinh Ngô Dụng!"
Thiên Lập Tinh ngây dại, nàng không thể tin vào điều vừa nhận ra, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Tinh đang triền đấu với Triệu Hàm Yên. Tên nam nhân tuấn mỹ kia đang biểu hiện thân thủ phi phàm, có thể lấy tu vi Tinh Vân hậu kì đánh ngang tay với Lăng Yên công chúa một Tinh Hà sơ kì tu sĩ, hơn nữa trong lúc chiến đấu sẵn sàng mạo hiểm chắn trước người tinh tướng của hắn để bảo hộ các nàng, khiến cho Đổng Quân Khanh có ấn tượng rất sâu sắc.
Ả ta cười hắc hắc nói: "Khó trách có thể khiến cho ba tinh tướng các ngươi đi theo hắn, nam nhân này rất đáng cho các ngươi sùng bái đó!"
Ngô Tâm Giải cũng không giải tỏa hiểu lầm của ả, chuyện Tô Tinh kí hạ với bốn tinh tướng tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không hắn có thể sẽ thành mục tiêu hàng đầu của tất cả các hàng tinh giả. Thiên Cơ Tinh dù lâm vào nguy hiểm nhưng cũng không dám để tinh phù xuất hiện.
"Thiên Lập Tinh, ta nghĩ rằng chúng ta nên thu tay lại đi!" Ngô Tâm Giải lạnh giọng nói: "Đừng quên nơi này là cấp Tử Vi của Hư Không Lương Sơn, mục tiêu của chúng ta chính là tìm kiếm lệnh bài chứ không phải ngươi sống ta chết, không phải sao?" Đổng Quân Khanh liếm liếm cặp môi, từ chối cho ý kiến với lời nói của Thiên Cơ Tinh, "Có thể có bốn người Tinh Tướng đi theo, giết hắn cũng xem như trừ được mối họa về sau."
"Hừ, ngươi cho rằng có thể đối phó với bốn người chúng ta?" Thiên Cơ Tinh cười lạnh: "Thiếu chủ có thể khiến cho bốn tỷ muội chúng ta không để ý danh phận mà đi theo, ngươi cảm thấy có thể dễ dàng làm được chuyện đó sao? Thiếu chủ không muốn tham gia tranh đấu ở Lương Sơn, cho nên mới không hạ sát thủ với các ngươi, chúng ta vốn là Nữ Lương Sơn tỷ muội, thiếu chủ cũng không muốn nhìn thấy chúng ta tự giết lẫn nhau!"
Trong mắt Đổng Quân Khanh lóe lên một tia tinh quang, cười nói: "Trí Đa Tinh Ngô Dụng luôn là người túc trí đa mưu, hoa ngôn xảo ngữ của ngươi đừng mong lừa được bản tướng, nếu muốn bản tướng thu tay cũng được thôi, chỉ cần vài vị tỷ muội nguyện cùng bản tướng ôn nhu một phen."
(DG: xxx, Biến thái!)
"Nói nhảm!" Lâm Anh Mi cười lạnh, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương đánh ra bốn đòn. "Muốn là địch nhân, vậy thì chiến thôi!"
"Thật là ghê gớm, Lâm Xung tỷ tỷ, chúng ta trước hết cùng ôn nhu một phen nào." Đổng Quân Khanh cười dâm đãng, song thương tung lên đỡ lấy bốn đòn của Lâm Anh Mi, rồi cả hai lâm vào tình trạng giằng co.
(DG: Mấy nàng Lâm Anh Mi mà lọt vào tay mụ này thì có nước, tiền dậm hậu sát, tái gian tái sát...)
Ở bên kia, Triệu Hàm Yên bực mình hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người của môn phái nào?". Nàng không ngờ tinh lực của Tô Tinh lại dồi dào như vậy, so với một Tinh Hà tu sĩ như nàng phải hơn vài phần, hơn nữa hắn dùng thần niệm điều khiển tám đóa lôi hoa màu tím cực kì quỷ dị, có chút tương tự như Thủy Thần Lôi nhưng mà so với Thủy Thần Lôi lại cao minh hơn nhiều, nhất là đám mây màu tím quanh đóa hoa làm cho phi kiếm của nàng không thể đột phát được.
Triệu Hàm Yên cũng không biết Tô Tinh kí hạ khế ước với bốn Tinh Tướng, tinh lực cùng thần niệm đều nhiều hơn các hàng tinh giả khác vài lần, hơn nữa sau vài cuộc chiến hắn còn có những bí pháp bí thuật bí bảo của các hàng tinh giả thuộc các đại phái, vì thế thực lực của Tô Tinh hơn xa một Tinh Vân kì tu sĩ bình thường.
Lúc trước khi nghe nói thiếu chủ của Lâm Anh Mi giết được Tinh Hải tu sĩ, Triệu Hàm Yên chỉ cười nhạt, hiện tại xem ra khả năng này là thật, cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực từ phía đối phương.
Triệu Hàm Yên lắc đầu xua đi tạp niệm, tám thanh phi kiếm tụ lại, hợp thành một kiếm trận nhỏ hòng vây sát Tô Tinh.
Nhưng vào đúng lúc này, có lẽ do song phương tranh đấu gây chấn động quá mạnh, tiếng nức nở bỗng nhiên vang vọng khắp bầu trời. Giống như tiếng trẻ con đang khóc nỉ non, tràn đầy quỷ dị cùng âm hàn, thanh âm như có ma lực quấy nhiễu nhân tâm khiến cho tâm thần khó bình ổn. Tô Tinh cùng Triệu Hàm Yên đều khựng lại, đình chỉ thi pháp.
Tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng khóc, bỗng nhiên tiếng trẻ con khóc đề thăng âm lượng lên mấy phần còn kèm theo tiếng rung lớn.
Rầm rầm, rừng núi rung rẩy, cây cối từ cuối chân trời bắt đầu đổ rạp xuống, một con cự thú cao hơn mười trượng đang lao nhanh tới. Hình dáng bên ngoài của nó cực kì xấu xí quái dị, cái miệng đầy răng nanh to như một bồn máu lại được đặt trên một khuôn mặt trẻ con. Bốn con mắt chia làm hai bên, toàn thân nó không có lân giáp, hai nanh vuốt bên cạnh thì một cái cầm kiếm, một cái cầm thuẫn, mặt trên thuẫn và kiếm lóng lánh ánh sáng, vừa nhìn thì biết không phải vật phàm.
"Là Anh Đề!" Ngô Tâm Giải dùng Mưu Định Mà Động nhìn thấy lai lịch con cự thú.
Anh Đề, lục giai yêu thú thời hồng hoang, thường ở nơi âm u. Cầm trong tay Kiền kiếm Kiền thuẫn sống ở nơi thâm uyên, bản tính thích ngủ ngon, một khi bị đánh thức sẽ phát ra tiếng kêu như trẻ con khóc nỉn non, bởi vậy mới có tên là Anh Đề.
"Ở đây sao lại có loại yêu thú này?"
"Tử Vi châu có phản ứng, chẳng lẽ muốn chúng ta giết nó thì mới có được lệnh bài?" Tô Tinh nhìn thấy Tử Vi châu có biến hóa, liền suy đoán.
Triệu Hàm Yên nhìn thấy hạt châu trong tay đột nhiên lóe sáng liền thấy ngây dại cả người. Chẳng lẽ phải giết chết hồng hoang yêu thú Anh Đề mới có lệnh bài? Cấp Tử Vi này cũng quá khoa trương đi. Anh Đề không cho bọn họ cơ hội lưỡng lự, trường kiếm đánh xuống, một đạo tinh quang bắn thẳng ra, Triệu Hàm Yên vội vàng xuất ra Thiên Ngoại Phi Tiên Kiếm trận để che chắn, chỉ kịp nghe một tiếng gãy vỡ, kiếm trận vừa va chạm đã bị phá. May mắn là những thanh phi kiếm này được chế tạo từ Thái Ất Kim Tinh nên mới chống cự được vài giây, nhưng có một thanh trong đó bị hư hỏng khá nặng.
Triệu Hàm Yên bị đả kích mạnh, phun ra một ngụm máu tươi nhiễm đỏ cả tấm áo mỏng.
"Kiền kiếm, Khôn thuẫn của Anh Đề là thượng cổ di bảo, cẩn thận đó." Ngô Tâm Giải vội vàng nhắc nhở.
Anh Đề chuyển động thân hình vọt tới trước mặt bọn họ, Kiền kiếm quét một chiêu thật mạnh về phía Tô Tinh cùng Triệu Hàm Yên.
Lâm Anh Mi cùng Đổng Quân Khanh thấy khế chủ bị nguy hiểm, không hẹn cùng bỏ cuộc chiến, phi thân tới nghênh chiến với Anh Đề. Thiên mệnh tinh võ va chạm với Kiền kiếm của Anh Đề vang lên một tiếng nổ lớn. Anh Đề há miệng, một ánh sáng màu đen bắn thẳng vào hai Tinh Tướng. Hai người đều không kịp né tránh, chỉ kịp đưa Thiên Mệnh Tinh Võ lên chắn trước người nhưng cũng không đỡ được hoàn toàn, khóe miệng rỉ ra dòng máu đỏ. Hai chiêu chưa giết được đối thủ khiến Anh Đề cực kì giận dữ, tiếng khóc nỉ non tăng lên vài lần, cùng lúc đó, nó nhấc chiếc đuôi đảo qua. Mặt đất không ngừng rung rẩy, một tay cầm tấm chắn đón đỡ đòn tấn công của tinh võ, tay kia phách ra một kiếm nhắm về chỗ có ánh sáng của Tử Vi châu. Tô Tinh, Triệu Hàm Yên đều vội vàng tránh né, dù sao lục giai yêu thú tuy rằng chỉ tương đương với Tinh Hà tu sĩ nhưng mà đối với loại yêu thú hồng hoang thì không chỉ đơn giản như vậy.
"Yêu nghiệt đi chết đi!" Triệu Hàm Yên thực hiện một loạt chỉ quyết, tám thanh Thiên Ngoại Phi Tiên Kiếm tái tổ hợp thành kiếm trận.
Anh Đề thè chiếc lưỡi đỏ tươi cuốn tới Triệu Hàm Yên.
Có trời mới biết cái loại yêu thú này còn có một chiêu ghê tởm tới vậy, Triệu Hàm Yên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, căn bản là không kịp đề phòng một chiêu bất ngờ này, cái lưỡi thứ nhất đánh mạnh vào vòng hộ thân tinh lực của nàng, ánh sáng lóe lên rồi mờ dần, chiếc lưỡi thứ hai phóng thẳng tới Triệu Hàm Yên. Sắc mặt cô xám như tro tàn, bỗng một đống thủy lôi bay thẳng tới nổ tung ngay trên đầu lưỡi khiến Anh Đề đau đớn rú lên một tiếng thảm thiết, chiếc lưỡi nhanh chóng thụt trở về.
"Ngươi?" Triệu Hàm Yên kinh ngạc khi thấy Tô Tinh xuất thủ cứu nàng. Bạn đang xem tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn
"Nhanh lên!" Tô Tinh lạnh lùng quát, không phải hắn thật sự muốn ra tay cứu cô ta nhưng mà dựa thế cục bây giờ hắn không thể không cứu. Hai người nếu còn tranh chấp thì chắc chắn sẽ cùng chết. Mặt khác, theo như biểu hiện của Tử Vi châu thì chắc chắn phải giết Anh Đề mới đạt được mục tiêu nên hai người cần phải hợp sức thì có lẽ còn có cơ may thành công.
Triệu Hàm Yên hiển nhiên cũng hiểu điểm này, nàng điểm nhẹ lên hư không, tám thanh Thiên Ngoại Phi Tiên kiếm nhất thời cùng bay thẳng đâm vào miệng của Anh Đề.
Kiền kiếm Khôn thuẫn của Anh Đề đang bị Lâm Anh Mi cùng Đổng Quân Khanh kiềm hãm nên không thể dùng để cản mấy thanh phi kiếm. Tám thanh kim kiếm cùng bắn thẳng tới tạo thành tám cái lỗ máu lớn. Máu tươi chảy ròng ròng, tiếng khóc của Anh Đề vụt tăng lên, ma âm như xuyên thủng màng nhĩ, chấn động tâm thần.
Thời Viện cũng không hề do dự thả ra hai con rối đồng nhân giẫm lên người Anh Đề, giảm bớt áp lực cho Lâm Anh Mi.
"Ngươi còn có chiêu gì thì đem ra đi, sự tình hôm nay bản công chúa sẽ bỏ qua cho ngươi." Triệu Hàm Yên đang điều khiển tám thanh Thiên Ngoại Phi Tiên Kiếm công kích Anh Đề thì quay về phía Tô Tinh quát lớn. Cô bây giờ cũng đã là nỏ mạnh hết đà rồi, nhờ vào mấy bình linh dịch nên mới chống đỡ tới được bây giờ.
Anh Đề không phải là loại yêu thú tầm thường, tiếng khóc nỉ non làm cho sức chiến đấu của bọn họ giảm mấy phần. Ngô Tâm Giải cùng An Tố Vấn căn bản không có biện pháp tới gần nó, mà uy lực của Thiên Ngoại Phi Tiên Kiếm cũng càng lúc càng yếu đi.
Tô Tinh thật ra còn có một cái Bích Thủy Ngao Long Xoa chưa dùng tới, nhưng mà hắn sẽ không ngu ngốc đem ra dùng. Mỗi khi dùng tới tinh võ thì chắc chắn bản thân sẽ sức cùng lực kiệt, khi đó thì khác nào thúc thủ chịu trói chứ.
Kiếm phong của Anh Đề cực kì lợi hại, quát ngang qua phạm vi mười trượng xung quanh khiến cho cây cối ngã rạp, nham thạch ở lưng núi cũng bị đập nát. Ngô Tâm Giải và An Tố Vấn không dám tới gần chiến trường, chỉ cần sơ ý một cái là có thể bị kiếm phong đánh cho tàn phế. Thời Viện thì dựa vào thân pháp cao minh, thỉnh thoảng cũng dùng phi trảo lấy đi vài miếng thịt khiến cho Anh Đề càng giận dữ hơn.
An Tố Vấn cầm mấy viên Bổ Thương Đan, hy vọng có thể trợ giúp được ít nhiều, nhưng mà cuộc chiến ngày càng ác liệt, không cấp cho nàng một cơ hội nào. "Nếu có thể đem đan dược dùng như phù triện thì tốt rồi." Thần Y âm thầm sốt ruột.
Thế công của bốn người càng lúc càng mạnh, thoạt trông thì họ đang chiếm thượng phong nhưng Anh Đề vẫn chưa bị một vết thương chí mạng nào. Thời gian không ngừng trôi qua, vài người dần dần có dấu hiệu chống đỡ không nổi, Anh Đề bắt đầu lật ngược tình thế.
Tô Tinh đang lo lắng không có biện pháp, thì bỗng nhiên từ trên không truyền lại một tiếng chim kêu bén nhọn.
Theo bản năng Tô Tinh cùng Triệu Hàm Yên ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt họ một thân ảnh dần dần to lên. Một con chim lớn màu xanh đang bổ nhào vào cả hai.
Tám đóa thần lôi màu tím vừa lúc đỡ lấy bốn thanh kim kiếm.
Trong cổ họng Tô Tinh khí huyết dâng trào, hắn dốc toàn bộ tinh lực mới miễn cưỡng chế trụ được phi kiếm của Triệu Hàm Yên. Biểu tình của Lăng Yên công chúa lại hết sức hung hãn, chân đạp pháp khí, tay thúc dục pháp quyết. Bốn thanh kim kiếm còn lại thì giao chiến với Lâm Anh Mi, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương sắc bén hơn rất nhiều so với Thái Ất Kim Tinh, hơn nữa Triệu Hàm Yên tu luyện kiếm quyết bảy mươi hai Hư Không Thiên Ngoại Phi Tiên kiếm mới chỉ là nhập môn, nên không thể uy hiếp nhiều đến Lâm Anh Mi.
Thiên Lập Tinh Song Thương Tướng cũng nhờ một cơ hội đó lấy lại vài phần sức lực, rồi nhấc song thương lên đâm về phía Tô Tinh.
Bỗng mười cây phi châm thoáng hiện phía trước mặt Tô Tinh đón đỡ thanh trường thương của Quân Khanh, hai cái phi trảo hoa lệ lại từ bên cạnh đánh tới cản trợ một thương còn lại của ả. Địa Tặc Tinh tuy rằng biết vũ lực của nàng không cao nhưng dù liều mạng cũng không thể để Đổng Quân Khanh tổn thương tới Tô Tinh, dựa vào thân pháp được bổ trợ thêm Binh Quý Thần Tốc nên tốc độ ra chiêu của Thời Viện nhanh đến xuất quỷ nhập thần khiến Đổng Quân Khanh buộc phải rút thương về chống đỡ.
Trước đợt tấn công của hai tinh tướng, cuối cùng Đổng Quân Khanh không thể hoàn thành được đoàn tấn công.
"Nhất Tinh Tử Mẫu Liên Tâm Châm, Đổi Trắng Thay Đen Trảo!" Đổng Quân Khanh ngạc nhiên, hai mắt mở to.
"Các ngươi là Địa Linh Tinh An Đạo Toàn, Địa Tặc Tinh Thời Thiên còn có Thiên Cơ Tinh Ngô Dụng!"
Thiên Lập Tinh ngây dại, nàng không thể tin vào điều vừa nhận ra, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Tô Tinh đang triền đấu với Triệu Hàm Yên. Tên nam nhân tuấn mỹ kia đang biểu hiện thân thủ phi phàm, có thể lấy tu vi Tinh Vân hậu kì đánh ngang tay với Lăng Yên công chúa một Tinh Hà sơ kì tu sĩ, hơn nữa trong lúc chiến đấu sẵn sàng mạo hiểm chắn trước người tinh tướng của hắn để bảo hộ các nàng, khiến cho Đổng Quân Khanh có ấn tượng rất sâu sắc.
Ả ta cười hắc hắc nói: "Khó trách có thể khiến cho ba tinh tướng các ngươi đi theo hắn, nam nhân này rất đáng cho các ngươi sùng bái đó!"
Ngô Tâm Giải cũng không giải tỏa hiểu lầm của ả, chuyện Tô Tinh kí hạ với bốn tinh tướng tuyệt không thể tiết lộ ra ngoài, nếu không hắn có thể sẽ thành mục tiêu hàng đầu của tất cả các hàng tinh giả. Thiên Cơ Tinh dù lâm vào nguy hiểm nhưng cũng không dám để tinh phù xuất hiện.
"Thiên Lập Tinh, ta nghĩ rằng chúng ta nên thu tay lại đi!" Ngô Tâm Giải lạnh giọng nói: "Đừng quên nơi này là cấp Tử Vi của Hư Không Lương Sơn, mục tiêu của chúng ta chính là tìm kiếm lệnh bài chứ không phải ngươi sống ta chết, không phải sao?" Đổng Quân Khanh liếm liếm cặp môi, từ chối cho ý kiến với lời nói của Thiên Cơ Tinh, "Có thể có bốn người Tinh Tướng đi theo, giết hắn cũng xem như trừ được mối họa về sau."
"Hừ, ngươi cho rằng có thể đối phó với bốn người chúng ta?" Thiên Cơ Tinh cười lạnh: "Thiếu chủ có thể khiến cho bốn tỷ muội chúng ta không để ý danh phận mà đi theo, ngươi cảm thấy có thể dễ dàng làm được chuyện đó sao? Thiếu chủ không muốn tham gia tranh đấu ở Lương Sơn, cho nên mới không hạ sát thủ với các ngươi, chúng ta vốn là Nữ Lương Sơn tỷ muội, thiếu chủ cũng không muốn nhìn thấy chúng ta tự giết lẫn nhau!"
Trong mắt Đổng Quân Khanh lóe lên một tia tinh quang, cười nói: "Trí Đa Tinh Ngô Dụng luôn là người túc trí đa mưu, hoa ngôn xảo ngữ của ngươi đừng mong lừa được bản tướng, nếu muốn bản tướng thu tay cũng được thôi, chỉ cần vài vị tỷ muội nguyện cùng bản tướng ôn nhu một phen."
(DG: xxx, Biến thái!)
"Nói nhảm!" Lâm Anh Mi cười lạnh, Hàn Tinh Lãnh Nguyệt Thương đánh ra bốn đòn. "Muốn là địch nhân, vậy thì chiến thôi!"
"Thật là ghê gớm, Lâm Xung tỷ tỷ, chúng ta trước hết cùng ôn nhu một phen nào." Đổng Quân Khanh cười dâm đãng, song thương tung lên đỡ lấy bốn đòn của Lâm Anh Mi, rồi cả hai lâm vào tình trạng giằng co.
(DG: Mấy nàng Lâm Anh Mi mà lọt vào tay mụ này thì có nước, tiền dậm hậu sát, tái gian tái sát...)
Ở bên kia, Triệu Hàm Yên bực mình hỏi: "Ngươi rốt cuộc là người của môn phái nào?". Nàng không ngờ tinh lực của Tô Tinh lại dồi dào như vậy, so với một Tinh Hà tu sĩ như nàng phải hơn vài phần, hơn nữa hắn dùng thần niệm điều khiển tám đóa lôi hoa màu tím cực kì quỷ dị, có chút tương tự như Thủy Thần Lôi nhưng mà so với Thủy Thần Lôi lại cao minh hơn nhiều, nhất là đám mây màu tím quanh đóa hoa làm cho phi kiếm của nàng không thể đột phát được.
Triệu Hàm Yên cũng không biết Tô Tinh kí hạ khế ước với bốn Tinh Tướng, tinh lực cùng thần niệm đều nhiều hơn các hàng tinh giả khác vài lần, hơn nữa sau vài cuộc chiến hắn còn có những bí pháp bí thuật bí bảo của các hàng tinh giả thuộc các đại phái, vì thế thực lực của Tô Tinh hơn xa một Tinh Vân kì tu sĩ bình thường.
Lúc trước khi nghe nói thiếu chủ của Lâm Anh Mi giết được Tinh Hải tu sĩ, Triệu Hàm Yên chỉ cười nhạt, hiện tại xem ra khả năng này là thật, cũng mơ hồ cảm nhận được áp lực từ phía đối phương.
Triệu Hàm Yên lắc đầu xua đi tạp niệm, tám thanh phi kiếm tụ lại, hợp thành một kiếm trận nhỏ hòng vây sát Tô Tinh.
Nhưng vào đúng lúc này, có lẽ do song phương tranh đấu gây chấn động quá mạnh, tiếng nức nở bỗng nhiên vang vọng khắp bầu trời. Giống như tiếng trẻ con đang khóc nỉ non, tràn đầy quỷ dị cùng âm hàn, thanh âm như có ma lực quấy nhiễu nhân tâm khiến cho tâm thần khó bình ổn. Tô Tinh cùng Triệu Hàm Yên đều khựng lại, đình chỉ thi pháp.
Tất cả mọi người đều nhìn về nơi phát ra tiếng khóc, bỗng nhiên tiếng trẻ con khóc đề thăng âm lượng lên mấy phần còn kèm theo tiếng rung lớn.
Rầm rầm, rừng núi rung rẩy, cây cối từ cuối chân trời bắt đầu đổ rạp xuống, một con cự thú cao hơn mười trượng đang lao nhanh tới. Hình dáng bên ngoài của nó cực kì xấu xí quái dị, cái miệng đầy răng nanh to như một bồn máu lại được đặt trên một khuôn mặt trẻ con. Bốn con mắt chia làm hai bên, toàn thân nó không có lân giáp, hai nanh vuốt bên cạnh thì một cái cầm kiếm, một cái cầm thuẫn, mặt trên thuẫn và kiếm lóng lánh ánh sáng, vừa nhìn thì biết không phải vật phàm.
"Là Anh Đề!" Ngô Tâm Giải dùng Mưu Định Mà Động nhìn thấy lai lịch con cự thú.
Anh Đề, lục giai yêu thú thời hồng hoang, thường ở nơi âm u. Cầm trong tay Kiền kiếm Kiền thuẫn sống ở nơi thâm uyên, bản tính thích ngủ ngon, một khi bị đánh thức sẽ phát ra tiếng kêu như trẻ con khóc nỉn non, bởi vậy mới có tên là Anh Đề.
"Ở đây sao lại có loại yêu thú này?"
"Tử Vi châu có phản ứng, chẳng lẽ muốn chúng ta giết nó thì mới có được lệnh bài?" Tô Tinh nhìn thấy Tử Vi châu có biến hóa, liền suy đoán.
Triệu Hàm Yên nhìn thấy hạt châu trong tay đột nhiên lóe sáng liền thấy ngây dại cả người. Chẳng lẽ phải giết chết hồng hoang yêu thú Anh Đề mới có lệnh bài? Cấp Tử Vi này cũng quá khoa trương đi. Anh Đề không cho bọn họ cơ hội lưỡng lự, trường kiếm đánh xuống, một đạo tinh quang bắn thẳng ra, Triệu Hàm Yên vội vàng xuất ra Thiên Ngoại Phi Tiên Kiếm trận để che chắn, chỉ kịp nghe một tiếng gãy vỡ, kiếm trận vừa va chạm đã bị phá. May mắn là những thanh phi kiếm này được chế tạo từ Thái Ất Kim Tinh nên mới chống cự được vài giây, nhưng có một thanh trong đó bị hư hỏng khá nặng.
Triệu Hàm Yên bị đả kích mạnh, phun ra một ngụm máu tươi nhiễm đỏ cả tấm áo mỏng.
"Kiền kiếm, Khôn thuẫn của Anh Đề là thượng cổ di bảo, cẩn thận đó." Ngô Tâm Giải vội vàng nhắc nhở.
Anh Đề chuyển động thân hình vọt tới trước mặt bọn họ, Kiền kiếm quét một chiêu thật mạnh về phía Tô Tinh cùng Triệu Hàm Yên.
Lâm Anh Mi cùng Đổng Quân Khanh thấy khế chủ bị nguy hiểm, không hẹn cùng bỏ cuộc chiến, phi thân tới nghênh chiến với Anh Đề. Thiên mệnh tinh võ va chạm với Kiền kiếm của Anh Đề vang lên một tiếng nổ lớn. Anh Đề há miệng, một ánh sáng màu đen bắn thẳng vào hai Tinh Tướng. Hai người đều không kịp né tránh, chỉ kịp đưa Thiên Mệnh Tinh Võ lên chắn trước người nhưng cũng không đỡ được hoàn toàn, khóe miệng rỉ ra dòng máu đỏ. Hai chiêu chưa giết được đối thủ khiến Anh Đề cực kì giận dữ, tiếng khóc nỉ non tăng lên vài lần, cùng lúc đó, nó nhấc chiếc đuôi đảo qua. Mặt đất không ngừng rung rẩy, một tay cầm tấm chắn đón đỡ đòn tấn công của tinh võ, tay kia phách ra một kiếm nhắm về chỗ có ánh sáng của Tử Vi châu. Tô Tinh, Triệu Hàm Yên đều vội vàng tránh né, dù sao lục giai yêu thú tuy rằng chỉ tương đương với Tinh Hà tu sĩ nhưng mà đối với loại yêu thú hồng hoang thì không chỉ đơn giản như vậy.
"Yêu nghiệt đi chết đi!" Triệu Hàm Yên thực hiện một loạt chỉ quyết, tám thanh Thiên Ngoại Phi Tiên Kiếm tái tổ hợp thành kiếm trận.
Anh Đề thè chiếc lưỡi đỏ tươi cuốn tới Triệu Hàm Yên.
Có trời mới biết cái loại yêu thú này còn có một chiêu ghê tởm tới vậy, Triệu Hàm Yên sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, căn bản là không kịp đề phòng một chiêu bất ngờ này, cái lưỡi thứ nhất đánh mạnh vào vòng hộ thân tinh lực của nàng, ánh sáng lóe lên rồi mờ dần, chiếc lưỡi thứ hai phóng thẳng tới Triệu Hàm Yên. Sắc mặt cô xám như tro tàn, bỗng một đống thủy lôi bay thẳng tới nổ tung ngay trên đầu lưỡi khiến Anh Đề đau đớn rú lên một tiếng thảm thiết, chiếc lưỡi nhanh chóng thụt trở về.
"Ngươi?" Triệu Hàm Yên kinh ngạc khi thấy Tô Tinh xuất thủ cứu nàng. Bạn đang xem tại truyenbathu.vn - www.truyenbathu.vn
"Nhanh lên!" Tô Tinh lạnh lùng quát, không phải hắn thật sự muốn ra tay cứu cô ta nhưng mà dựa thế cục bây giờ hắn không thể không cứu. Hai người nếu còn tranh chấp thì chắc chắn sẽ cùng chết. Mặt khác, theo như biểu hiện của Tử Vi châu thì chắc chắn phải giết Anh Đề mới đạt được mục tiêu nên hai người cần phải hợp sức thì có lẽ còn có cơ may thành công.
Triệu Hàm Yên hiển nhiên cũng hiểu điểm này, nàng điểm nhẹ lên hư không, tám thanh Thiên Ngoại Phi Tiên kiếm nhất thời cùng bay thẳng đâm vào miệng của Anh Đề.
Kiền kiếm Khôn thuẫn của Anh Đề đang bị Lâm Anh Mi cùng Đổng Quân Khanh kiềm hãm nên không thể dùng để cản mấy thanh phi kiếm. Tám thanh kim kiếm cùng bắn thẳng tới tạo thành tám cái lỗ máu lớn. Máu tươi chảy ròng ròng, tiếng khóc của Anh Đề vụt tăng lên, ma âm như xuyên thủng màng nhĩ, chấn động tâm thần.
Thời Viện cũng không hề do dự thả ra hai con rối đồng nhân giẫm lên người Anh Đề, giảm bớt áp lực cho Lâm Anh Mi.
"Ngươi còn có chiêu gì thì đem ra đi, sự tình hôm nay bản công chúa sẽ bỏ qua cho ngươi." Triệu Hàm Yên đang điều khiển tám thanh Thiên Ngoại Phi Tiên Kiếm công kích Anh Đề thì quay về phía Tô Tinh quát lớn. Cô bây giờ cũng đã là nỏ mạnh hết đà rồi, nhờ vào mấy bình linh dịch nên mới chống đỡ tới được bây giờ.
Anh Đề không phải là loại yêu thú tầm thường, tiếng khóc nỉ non làm cho sức chiến đấu của bọn họ giảm mấy phần. Ngô Tâm Giải cùng An Tố Vấn căn bản không có biện pháp tới gần nó, mà uy lực của Thiên Ngoại Phi Tiên Kiếm cũng càng lúc càng yếu đi.
Tô Tinh thật ra còn có một cái Bích Thủy Ngao Long Xoa chưa dùng tới, nhưng mà hắn sẽ không ngu ngốc đem ra dùng. Mỗi khi dùng tới tinh võ thì chắc chắn bản thân sẽ sức cùng lực kiệt, khi đó thì khác nào thúc thủ chịu trói chứ.
Kiếm phong của Anh Đề cực kì lợi hại, quát ngang qua phạm vi mười trượng xung quanh khiến cho cây cối ngã rạp, nham thạch ở lưng núi cũng bị đập nát. Ngô Tâm Giải và An Tố Vấn không dám tới gần chiến trường, chỉ cần sơ ý một cái là có thể bị kiếm phong đánh cho tàn phế. Thời Viện thì dựa vào thân pháp cao minh, thỉnh thoảng cũng dùng phi trảo lấy đi vài miếng thịt khiến cho Anh Đề càng giận dữ hơn.
An Tố Vấn cầm mấy viên Bổ Thương Đan, hy vọng có thể trợ giúp được ít nhiều, nhưng mà cuộc chiến ngày càng ác liệt, không cấp cho nàng một cơ hội nào. "Nếu có thể đem đan dược dùng như phù triện thì tốt rồi." Thần Y âm thầm sốt ruột.
Thế công của bốn người càng lúc càng mạnh, thoạt trông thì họ đang chiếm thượng phong nhưng Anh Đề vẫn chưa bị một vết thương chí mạng nào. Thời gian không ngừng trôi qua, vài người dần dần có dấu hiệu chống đỡ không nổi, Anh Đề bắt đầu lật ngược tình thế.
Tô Tinh đang lo lắng không có biện pháp, thì bỗng nhiên từ trên không truyền lại một tiếng chim kêu bén nhọn.
Theo bản năng Tô Tinh cùng Triệu Hàm Yên ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt họ một thân ảnh dần dần to lên. Một con chim lớn màu xanh đang bổ nhào vào cả hai.
Bình luận truyện