[12 Chòm Sao] Câu Chuyện Của Chúng Ta
Chương 35: Mọi chuyện rồi sẽ ổn
Tiếng súng vang lên cùng cái âm thanh ù ù, những thứ xung quanh bắt đầu trở nên ảm đạm kể cả con người cũng nhợt nhạt không kém. Tiếng nói bị nghẹn ở cổ họng, không bất cứ âm thanh nào phát ra ngoài tiếng thút thít, tia nắng lấp lánh mang theo một luồn sáng chiếu rọi lên mi mắt X.
Bóng dáng mờ ảo của Trinh hiện ra, cô tươi cười tinh nghịch, thân người bay lơ lửng đưa tay về phía X, bà chìa tay nắm lấy hình bóng Trinh, cô không nói chỉ mỉm cười đầy yêu thương, vuốt lên mi mắt X Trinh nhìn xoáy vào tâm hồn đang nghẹo ngào của bà.
- Mẹ nhớ con, Ngọc Trinh à!.
Trinh gật đầu, đặt tay mình lên má bà, ấm áp quá, X nghiêng mặt cho lòng bàn tay con gái áp sát hơn, hai hàng lệ chảy dài. Bà vươn tay vuốt lên từng sợi tóc đen huyền bay tán loạn trong gió. Âm thanh, hình ảnh đều mờ nhạt, vươn tới bà cố nắm lấy Ngọc Trinh nhưng vô vọng, cô đã hòa vào làn gió tan biến giữa trời xanh.
Bịch
Tiếng ngã nặng trịch của ai đó vang lên, Kết mở to mắt kinh ngạc trong tích tắc cô ngã xuống ngắm nghiền đôi mắt.
Bảo từ sau lưng X chạy đến đỡ lấy Kết, Song la toán lên nức nở đỡ lấy Mã thân đầy máu trong lòng, tay chân cô huơ loạn xạ, mi mắt hoen đỏ. Thiên Bình vẫn đứng yên nhìn chiếc bóng điệp viên X ngã xuống đất, họng súng còn tỏa ra một làn khói nhẹ, ông không cố ý bắn bà ta đâu chỉ tại lúc đó không còn kịp nữa. Song Ngư thì đã chạy đến cạnh con gái, bà ôm Ngưu trong lòng nấc lên thành tiếng sau đó tắt ngủm chìm sâu trong cơn mê.
Xe cấp cứu phía sau chạy tới đưa từng người vào bệnh viện, duy chỉ điệp viên X đã yên nghỉ mãi mãi dưới lòng đất khô cằn kia, viên đạn xuyên qua trái tim đầy thù hận của bà. Thiên vô cùng ân hận vì điều đó, đáng lẽ khi ấy ông nên bắn vào tay thay vì ngực nhưng không đủ thời gian để suy nghĩ, một bà ta ngã xuống hai Kết sẽ là người nằm dưới kia.
Bạch Ngọc Trinh đã chết, mẹ cô cũng mất, nguyên nhân tất cả đều vì gia đình của Thiên Bình, đau lòng cho hai người họ cũng như chính mình ngập tràn trong tội lỗi. Do việc xảy ra liên quan đến hai căn cứ nên nhà nước không chen vào, mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra vậy, điều đó được dìm đến nỗi chẳng tay nhà báo nào biết được, nếu một người nào đó phát hiện lập tức bịt miệng hoặc thủ tiêu ngay.
Tại bệnh viện,
- Làm ơn nói tôi biết con bé có sao không?.
Đèn hiệu đỏ vừa tắt, Song Ngư lao đến bác sĩ, nước mắt dâng trào bà đấm ngực đầy đau đớn, con gái của bà ra sao rồi, nó có ổn không?. Thiên Bình ôm lấy vợ, cố gắng kiềm cơn kích động của vợ lại, ông cũng đâu kém gì Ngư, muốn nháo lên nhưng chẳng còn chút sực lực nào cả.
- Phu nhân bình tĩnh, tiểu thư đã qua cơn nguy kịch, viên đạn bị lệch, nếu như một chút nữa thôi có lẽ đã không cứu được nữa. Còn về thiếu gia kia, mất máu nhiều khiến cậu ta ngất, viên đạn đã được lấy ra, may thay không nguy hiểm đến tính mạng.
Song ôm lấy bé Xà Phu thở phào nhẹ nhõm, mắt nặng trĩu vì khóc, thằng nhóc này lúc nào cũng làm cô lo hết, mà không, cả hai đứa em đều làm cô rụng tim, cứ thả nhong thế này có ngày chúng chết mất. Song Ngư vùi mặt vào lòng ngực chồng, nấc nhẹ, Thiên nhu mị đưa tay lau đi những giọt nước mắt của vợ, ông ôm chặt bà vào lòng. Mọi chuyện ổn cả rồi, con bé không sao thằng nhóc cũng không bị gì, có lẽ ông không làm điều ác nên ông trời thương xót che chở cho chúng.
Kết bị sốc, lúc tỉnh lại cứ la hét thất thanh, nhảy khỏi giường cô lao ra ngoài tìm Mã, người cô yêu đã ra sao? Ý nghĩ cậu không qua khỏi làm cô đau lòng đến quỵ ngã, té quá mạnh làm hai chân cô đau nhức nhưng vẫn cố đứng lên chạy đến phòng cấp cứu. Bảo từ xa nhìn thấy em gái tội nghiệp, quần áo xộc xệch, khuôn mặt xanh xao hốc hác, viền mắt đỏ hoe cứ chạy rồi té, đứng dậy được năm ba bước té tiếp.
Anh chạy đến nâng lấy Kết, đỡ cô vào phòng Mã sau khi phẫu thuật, nghe tin cậu không sao, trái tim đang treo trên sợi chỉ của Kết được trở lại bình thường vươn mình ngóc đầu dậy. Vừa khóc vừa cười, cô gật đầu nghe anh đi vào phòng của Mã, cậu nằm trên giường, khuôn mặt trở nên xanh xao, đôi môi trắng bệch, vầng mắt hơi tím lún sâu, đôi mắt ngắm nghiền nghĩ ngơi. Cô bước đến gần, nâng tay cậu lên đan vào bàn tay của cô, đặt nhẹ nụ hôn lên mu bàn tay Mã:
- Cậu không sao là tốt rồi.
Kết nâng mi mắt nhìn sang giường kế bên là Ngưu nha, Ngưu đang được thở bằng oxi, máy dò tim cứ bíp bíp, nhìn Ngưu bây giờ còn trong tệ hơi Mã nhiều, đúng, vì cô bị bắn nơi nguy hiểm hơn cậu mà.
Xử mua chút cháo mang vào đợi khi nào hai người này tỉnh lại có thứ để lót bụng, Kết nở nụ cười cảm ơn với Xử, lấy một hộp cháo để trên tủ bệnh, mắt mệt mỏi khẽ chớp, cô ngó qua nhìn lại chẳng có chỗ nằm nên đã leo thẳng lên giường nằm kế bên ôm lấy Mã.
Cười, Xử Nữ cảm thấy tiếu hài, hết chỗ nghĩ ngơi rồi hay sao mà leo lên giành giường với bệnh nhân vậy kìa, cậu nhìn thiên hạ trên giường khẽ thở dài, cũng muốn leo lên lắm nhưng sợ động vết thương của cô, lấy chiếc ghế dựa cậu ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt sắp sụp mí, nặng trĩu vì mệt, cậu đùa nghịch những đốt tay của Ngưu, vui vẻ thì thầm:
- Ngủ như heo ấy.
Nghiêng người ngắm nhìn nữ tử trên giường chốc, cậu gụt đầu, không gian trở nên yên ắng, cả bốn người đều thiếp đi cùng với giấc mộng của riêng mình.
-Này tỉnh lại đi.
Song Tử bước vào đập vào mắt cô là hình ảnh hai kẻ chăm nom đang ngủ say sưa, người thì đè lên bệnh nhân, kẻ thì giành cái mềm của người bệnh, cô không biết có nên đánh cho hai đứa này ngập viện chung cho vui không đây nữa. Kết đưa tay dụi mắt, lười biếng ngóc đầu, lần nữa úp mặt vào lòng ngực Mã ngủ ngon lành, Xử cũng choàng tỉnh nhìn Song bằng con mắt:"Con nhỏ nào vậy? Ai biết"- gụt đầu ngủ tiếp. Song đưa tay định tán hai đứa thì Ngư nắm lại, môi nở nụ cười bất đắc dĩ:
- Kệ chúng nó, bọn nhóc đã mệt lắm rồi, à còn Yết đang sốt ở nhà, Dương đang lo cho nó đấy, cháu mau về đi ở đây có bác rồi.
Lưu luyến cái bạt tay chưa kịp hạ xuống, Song gật đầu chào Ngư bước khỏi phòng bệnh không quên nhìn xem Mã Mã đã hồng hào hơn chưa, khi thấy cậu có vẻ đỡ hơn cô mới miễn cưỡng rời đi.
Lắc đầu, cười mệt, Ngư đi đến gần cô con gái lớn, chuyện gì đang xảy ra với gia đình của bà vậy nè, lấy chiếc mềm mang theo Ngư đắp cho Ngưu, cái mềm của cô đã bị người yêu "cực tốt" chiếm trọn rồi.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, bà cũng thiêm thiếp vùi sâu vào thế giới mộng ảo.
Trụ sở Z,
Giải lấy tay bịp chặt ngực trái, đau quá!.
Nước mắt đã ướt đẫm chiếc gối trắng, mồ hôi lạnh đầm đìa tuôn ra, lăn tới lăn lui cô khóc thét, cào cấu vào cánh tay Phong, anh khống chế cô thôi tự làm thương chính mình nhưng người bị thương lại là anh.
Triệu Vĩ mở cửa bước vào, ánh mắt của ông ta đã sa sầm, xung quanh tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, Đặt tay lên vai Triệu Phong, ông ghé tai nói nhỏ:
- Đến lúc rồi.
Phong nhìn ông bằng đôi mắt tức giận, bặm chặt đôi môi, mâu quang thoáng do dự lẫn sự tan nát tâm can, nhưng vì ngày mai anh phải làm việc này, gật đầu đáp lại Vĩ, anh đứng dậy bước khỏi phòng một chút.
"Dù ra sao anh vẫn yêu em mãi mãi".
Ông ta nhìn Giải đang quằn quại đau đớn trên giường, ánh mắt thâm độc, quai hàm nghiến chặt, X của ông chết bởi tay Thiên và bây giờ Vĩ sẽ trả lại tất thảy đau khổ mà ông đã chịu đựng. Trả hết tất cả.
Nhếch khóe môi Triệu Vĩ cười dâm tà, búng nhẹ ngón tay, bên ngoài lập tức có bốn tên đàn ông bước vào, Triệu Phong siết chặt năm ngón tay đến nỗi sắp tan nát cái camera đang cầm.
- Ta đã dạy con muốn đạt được mục đích phải hy sinh nhiều thứ kể cả người quan trọng nhất.
Triệu Vĩ trước khi ra khỏi phòng đã nói nhỏ vào tai Triệu Phong, anh nghiến chặt quai hàm, nhắm chặt đôi mắt, đặt ống máy quay lên cao bắt đầu ghi hình. Bọn người dơ dáy, hôi hám đi đến gần Giải, bọn chúng đưa tay xé nát quần áo cô.
- Không...khôn...g.. Pho...nggg cứu e...mm...
Giải hét lớn, lấy tay che thân mình lui về góc giường, giương đôi mắt sợ hãi, cầu cứu đến phía Phong mà tim cô buốt giá, anh nhìn cô như kẻ không hồn đưa camera lại gần quay thật rõ những việc đang diễn ra.
"Tại sao?"
Bóng dáng mờ ảo của Trinh hiện ra, cô tươi cười tinh nghịch, thân người bay lơ lửng đưa tay về phía X, bà chìa tay nắm lấy hình bóng Trinh, cô không nói chỉ mỉm cười đầy yêu thương, vuốt lên mi mắt X Trinh nhìn xoáy vào tâm hồn đang nghẹo ngào của bà.
- Mẹ nhớ con, Ngọc Trinh à!.
Trinh gật đầu, đặt tay mình lên má bà, ấm áp quá, X nghiêng mặt cho lòng bàn tay con gái áp sát hơn, hai hàng lệ chảy dài. Bà vươn tay vuốt lên từng sợi tóc đen huyền bay tán loạn trong gió. Âm thanh, hình ảnh đều mờ nhạt, vươn tới bà cố nắm lấy Ngọc Trinh nhưng vô vọng, cô đã hòa vào làn gió tan biến giữa trời xanh.
Bịch
Tiếng ngã nặng trịch của ai đó vang lên, Kết mở to mắt kinh ngạc trong tích tắc cô ngã xuống ngắm nghiền đôi mắt.
Bảo từ sau lưng X chạy đến đỡ lấy Kết, Song la toán lên nức nở đỡ lấy Mã thân đầy máu trong lòng, tay chân cô huơ loạn xạ, mi mắt hoen đỏ. Thiên Bình vẫn đứng yên nhìn chiếc bóng điệp viên X ngã xuống đất, họng súng còn tỏa ra một làn khói nhẹ, ông không cố ý bắn bà ta đâu chỉ tại lúc đó không còn kịp nữa. Song Ngư thì đã chạy đến cạnh con gái, bà ôm Ngưu trong lòng nấc lên thành tiếng sau đó tắt ngủm chìm sâu trong cơn mê.
Xe cấp cứu phía sau chạy tới đưa từng người vào bệnh viện, duy chỉ điệp viên X đã yên nghỉ mãi mãi dưới lòng đất khô cằn kia, viên đạn xuyên qua trái tim đầy thù hận của bà. Thiên vô cùng ân hận vì điều đó, đáng lẽ khi ấy ông nên bắn vào tay thay vì ngực nhưng không đủ thời gian để suy nghĩ, một bà ta ngã xuống hai Kết sẽ là người nằm dưới kia.
Bạch Ngọc Trinh đã chết, mẹ cô cũng mất, nguyên nhân tất cả đều vì gia đình của Thiên Bình, đau lòng cho hai người họ cũng như chính mình ngập tràn trong tội lỗi. Do việc xảy ra liên quan đến hai căn cứ nên nhà nước không chen vào, mọi thứ cứ như chưa từng xảy ra vậy, điều đó được dìm đến nỗi chẳng tay nhà báo nào biết được, nếu một người nào đó phát hiện lập tức bịt miệng hoặc thủ tiêu ngay.
Tại bệnh viện,
- Làm ơn nói tôi biết con bé có sao không?.
Đèn hiệu đỏ vừa tắt, Song Ngư lao đến bác sĩ, nước mắt dâng trào bà đấm ngực đầy đau đớn, con gái của bà ra sao rồi, nó có ổn không?. Thiên Bình ôm lấy vợ, cố gắng kiềm cơn kích động của vợ lại, ông cũng đâu kém gì Ngư, muốn nháo lên nhưng chẳng còn chút sực lực nào cả.
- Phu nhân bình tĩnh, tiểu thư đã qua cơn nguy kịch, viên đạn bị lệch, nếu như một chút nữa thôi có lẽ đã không cứu được nữa. Còn về thiếu gia kia, mất máu nhiều khiến cậu ta ngất, viên đạn đã được lấy ra, may thay không nguy hiểm đến tính mạng.
Song ôm lấy bé Xà Phu thở phào nhẹ nhõm, mắt nặng trĩu vì khóc, thằng nhóc này lúc nào cũng làm cô lo hết, mà không, cả hai đứa em đều làm cô rụng tim, cứ thả nhong thế này có ngày chúng chết mất. Song Ngư vùi mặt vào lòng ngực chồng, nấc nhẹ, Thiên nhu mị đưa tay lau đi những giọt nước mắt của vợ, ông ôm chặt bà vào lòng. Mọi chuyện ổn cả rồi, con bé không sao thằng nhóc cũng không bị gì, có lẽ ông không làm điều ác nên ông trời thương xót che chở cho chúng.
Kết bị sốc, lúc tỉnh lại cứ la hét thất thanh, nhảy khỏi giường cô lao ra ngoài tìm Mã, người cô yêu đã ra sao? Ý nghĩ cậu không qua khỏi làm cô đau lòng đến quỵ ngã, té quá mạnh làm hai chân cô đau nhức nhưng vẫn cố đứng lên chạy đến phòng cấp cứu. Bảo từ xa nhìn thấy em gái tội nghiệp, quần áo xộc xệch, khuôn mặt xanh xao hốc hác, viền mắt đỏ hoe cứ chạy rồi té, đứng dậy được năm ba bước té tiếp.
Anh chạy đến nâng lấy Kết, đỡ cô vào phòng Mã sau khi phẫu thuật, nghe tin cậu không sao, trái tim đang treo trên sợi chỉ của Kết được trở lại bình thường vươn mình ngóc đầu dậy. Vừa khóc vừa cười, cô gật đầu nghe anh đi vào phòng của Mã, cậu nằm trên giường, khuôn mặt trở nên xanh xao, đôi môi trắng bệch, vầng mắt hơi tím lún sâu, đôi mắt ngắm nghiền nghĩ ngơi. Cô bước đến gần, nâng tay cậu lên đan vào bàn tay của cô, đặt nhẹ nụ hôn lên mu bàn tay Mã:
- Cậu không sao là tốt rồi.
Kết nâng mi mắt nhìn sang giường kế bên là Ngưu nha, Ngưu đang được thở bằng oxi, máy dò tim cứ bíp bíp, nhìn Ngưu bây giờ còn trong tệ hơi Mã nhiều, đúng, vì cô bị bắn nơi nguy hiểm hơn cậu mà.
Xử mua chút cháo mang vào đợi khi nào hai người này tỉnh lại có thứ để lót bụng, Kết nở nụ cười cảm ơn với Xử, lấy một hộp cháo để trên tủ bệnh, mắt mệt mỏi khẽ chớp, cô ngó qua nhìn lại chẳng có chỗ nằm nên đã leo thẳng lên giường nằm kế bên ôm lấy Mã.
Cười, Xử Nữ cảm thấy tiếu hài, hết chỗ nghĩ ngơi rồi hay sao mà leo lên giành giường với bệnh nhân vậy kìa, cậu nhìn thiên hạ trên giường khẽ thở dài, cũng muốn leo lên lắm nhưng sợ động vết thương của cô, lấy chiếc ghế dựa cậu ngồi xuống bên cạnh, đôi mắt sắp sụp mí, nặng trĩu vì mệt, cậu đùa nghịch những đốt tay của Ngưu, vui vẻ thì thầm:
- Ngủ như heo ấy.
Nghiêng người ngắm nhìn nữ tử trên giường chốc, cậu gụt đầu, không gian trở nên yên ắng, cả bốn người đều thiếp đi cùng với giấc mộng của riêng mình.
-Này tỉnh lại đi.
Song Tử bước vào đập vào mắt cô là hình ảnh hai kẻ chăm nom đang ngủ say sưa, người thì đè lên bệnh nhân, kẻ thì giành cái mềm của người bệnh, cô không biết có nên đánh cho hai đứa này ngập viện chung cho vui không đây nữa. Kết đưa tay dụi mắt, lười biếng ngóc đầu, lần nữa úp mặt vào lòng ngực Mã ngủ ngon lành, Xử cũng choàng tỉnh nhìn Song bằng con mắt:"Con nhỏ nào vậy? Ai biết"- gụt đầu ngủ tiếp. Song đưa tay định tán hai đứa thì Ngư nắm lại, môi nở nụ cười bất đắc dĩ:
- Kệ chúng nó, bọn nhóc đã mệt lắm rồi, à còn Yết đang sốt ở nhà, Dương đang lo cho nó đấy, cháu mau về đi ở đây có bác rồi.
Lưu luyến cái bạt tay chưa kịp hạ xuống, Song gật đầu chào Ngư bước khỏi phòng bệnh không quên nhìn xem Mã Mã đã hồng hào hơn chưa, khi thấy cậu có vẻ đỡ hơn cô mới miễn cưỡng rời đi.
Lắc đầu, cười mệt, Ngư đi đến gần cô con gái lớn, chuyện gì đang xảy ra với gia đình của bà vậy nè, lấy chiếc mềm mang theo Ngư đắp cho Ngưu, cái mềm của cô đã bị người yêu "cực tốt" chiếm trọn rồi.
Ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường, bà cũng thiêm thiếp vùi sâu vào thế giới mộng ảo.
Trụ sở Z,
Giải lấy tay bịp chặt ngực trái, đau quá!.
Nước mắt đã ướt đẫm chiếc gối trắng, mồ hôi lạnh đầm đìa tuôn ra, lăn tới lăn lui cô khóc thét, cào cấu vào cánh tay Phong, anh khống chế cô thôi tự làm thương chính mình nhưng người bị thương lại là anh.
Triệu Vĩ mở cửa bước vào, ánh mắt của ông ta đã sa sầm, xung quanh tỏa ra hàn khí lạnh thấu xương, Đặt tay lên vai Triệu Phong, ông ghé tai nói nhỏ:
- Đến lúc rồi.
Phong nhìn ông bằng đôi mắt tức giận, bặm chặt đôi môi, mâu quang thoáng do dự lẫn sự tan nát tâm can, nhưng vì ngày mai anh phải làm việc này, gật đầu đáp lại Vĩ, anh đứng dậy bước khỏi phòng một chút.
"Dù ra sao anh vẫn yêu em mãi mãi".
Ông ta nhìn Giải đang quằn quại đau đớn trên giường, ánh mắt thâm độc, quai hàm nghiến chặt, X của ông chết bởi tay Thiên và bây giờ Vĩ sẽ trả lại tất thảy đau khổ mà ông đã chịu đựng. Trả hết tất cả.
Nhếch khóe môi Triệu Vĩ cười dâm tà, búng nhẹ ngón tay, bên ngoài lập tức có bốn tên đàn ông bước vào, Triệu Phong siết chặt năm ngón tay đến nỗi sắp tan nát cái camera đang cầm.
- Ta đã dạy con muốn đạt được mục đích phải hy sinh nhiều thứ kể cả người quan trọng nhất.
Triệu Vĩ trước khi ra khỏi phòng đã nói nhỏ vào tai Triệu Phong, anh nghiến chặt quai hàm, nhắm chặt đôi mắt, đặt ống máy quay lên cao bắt đầu ghi hình. Bọn người dơ dáy, hôi hám đi đến gần Giải, bọn chúng đưa tay xé nát quần áo cô.
- Không...khôn...g.. Pho...nggg cứu e...mm...
Giải hét lớn, lấy tay che thân mình lui về góc giường, giương đôi mắt sợ hãi, cầu cứu đến phía Phong mà tim cô buốt giá, anh nhìn cô như kẻ không hồn đưa camera lại gần quay thật rõ những việc đang diễn ra.
"Tại sao?"
Bình luận truyện