Chương 13
Hôm nay là thứ ba, không phải đầu tuần cũng chẳng phải cuối tuần. Mùa đông sang khiến cây cối vì rụng lá mà trở nên trơ trụi.
Cơn gió lạnh thổi qua những nhánh cây đơn độc, khung cảnh trông vừa yên bình nhưng cũng rất cô đơn, làm lạnh lẽo đi trái tim của Song Tử.
Tình yêu là gì mà lại khiến con người khổ như thế này?
Haizzz! Người ta cũng thường nói gặp đúng người thì hạnh phúc sẽ tự đến. Đơn giản chỉ là do cô gặp phải tên cặn bã thôi...
Cạch. Tiếng mở cửa phòng ở tầng dưới vang lên, Cự Giải từ từ bước ra ngoài. Anh hôm nay mặc chiếc áo hoodie màu đen, quần jeans đen và diện đôi sneaker đen, nói thẳng ra là một cây đen.
Anh bình thản dắt con xe máy cũ kĩ màu xám từ thời ba mình đi ra ngoài mà không để ý phía trên có người nhìn.
"Cự Giải, đi đâu thế?"
Đang sắp xếp lại đồ đạc chuẩn bị lên xe thì giọng nói gây ám ảnh của Song Tử vang lên làm anh chỉ biết thở dài một tiếng rồi trả lời.
Đi làm thêm? Hèn chi dạo này thấy bận rộn hẳn ra, làm cô nhiều lúc muốn rủ đi trà sữa mà không thấy tăm hơi đâu.
"Ở đâu? Mấy giờ? Để chị rủ bạn đi ủng hộ"
Gì cơ? Ủng hộ hay đi phá? Làm như tôi không biết được cái tính của bà chị ấy. Tốt nhất đừng hòng tôi cho chị biết.
"Thôi thôi cho em xin, chị có biết cũng đừng tới"
"Gì thế!? Chị mày có tâm ủng hộ mà còn dám thái độ à?"
Song Tử vừa la vừa chạy xuống lầu, hôm nay cô nhất quyết phải tìm ra chỗ làm thêm của anh mới được.
"Em đi đây"
Định lao tới leo lên xe ăn vạ thì Cự Giải đã nhanh chân nhanh tay rồ ga. Chào một tiếng liền phóng đi để lại Song Tử ở đó bực tức.
"Hừ, làm như bà đây không có cách tìm ra được chỗ làm thêm của mày ấy. Hứ!"
Song Tử bực bội dậm dậm chân hậm hực lên lầu. Hôm nay quả là một ngày chân ngắt.
Bạch Dương đang vui vẻ đi bộ về nhà, cô vừa đi vừa ngân nga giai điệu một bài hát mà cô thường nghe, vừa đá đá những viên sỏi trên đường như một thú vui.
Bạch Dương cô đó giờ đi hay về đều có Thiên Yết đưa đón, nay thì có thêm cả cậu em Cự Giải. Không phải cô là tiểu thư đài cát cần người đưa người đón mà là cô không biết chạy xe.
Có lẽ là do di truyền từ thời bà cụ tổ nhà cô nên cả đời sau của bà không có đứa con gái nào biết lái xe, bao gồm cả cô.
Cô cũng đã cố gắng học lắm chứ nhưng nào có học nổi đâu. Ít nhất thì cô còn đỡ hơn con em gái mình là biết xác định phương hướng chứ không bị mù đường như nó.
Nhắc tào tháo tào tháo liền đến, đứng chờ đèn đỏ đã thấy nó cùng Ma Kết ngồi trong quán cà phê trò chuyện. Có vẻ bọn nó cũng đã thấy cô nên vẫy vẫy tay.
Vừa vào Bạch Dương đã rất tự nhiên ngồi xuống chỗ trống cạnh Kim Ngưu, tự gọi cho mình một ly trà đào rồi cười nói.
"Nay Ma Kết không có tiết nên em rủ cậu ấy ra ngồi chơi chút. Lát sẵn chở em đi học lun"
Kim Ngưu còn lạ gì cái tính tự nhiên như ở nhà của chị mình nên cũng bâng quơ trả lời cho có rồi tiếp tục uống tiếp ly trà sữa của mình.
Khác với cô bạn Kim Ngưu, Ma Kết có hơi ngại ngùng. Dù sống chung một nhà nhưng Ma Kết cũng không nói chuyện với hai người chị lớn nhiều cho lắm.
Ngoại trừ lần trước đi chơi có nói mấy câu với chị ấy ra thì cô toàn trò chuyện với 3 người con gái còn lại là chính. Hai người cùng tuổi và người chị cùng phòng, tính ra vẫn là thân quen hơn.
Mà nhắc tới vụ đi chơi lần đó Ma Kết không thể không nhớ tới cái chuyện tình tay ba của anh Nhân Mã và hai chị em nhà họ. Dù có hơi ngại nhưng vì cô bạn của mình nên Ma Kết bẽn lẽn lên tiếng.
"Chị Bạch Dương ơi"
"Hử? Sao thế?"
Đang mở điện thoại kiểm tra tin nhắn thì nghe thấy giọng nói ngọt ngào vừa lạ lại vừa quen phát ra làm cô giật mình nhìn Ma Kết.
Thật ra thì cũng không tới nổi quá giật mình nhưng cũng rất ngạc nhiên. Ngay từ khi nhìn vào, cô đã biết cô bé Ma Kết này là một người ít nói và trầm tính.
Cô còn nhớ hôm đi chơi là hôm cô lần đầu tiếp xúc với cô bé, cách nói chuyện rất lễ phép nhưng không hiểu sao con bé cứ nhìn cô với ánh mắt kì lạ.
Vì vậy mà cô còn tưởng cô bé không thích cô cơ. Hôm nay tự nhiên được bắt chuyện làm Bạch Dương cô cảm thấy vô cùng kinh hỉ.
"À thì em muốn hỏi chút... Quan hệ của chị với anh Nhân Mã có phải... Đang hẹn hò?"
Ma Kết ngượng nghịu hỏi, giọng càng ngày càng nhỏ dần nhưng cũng đủ cho hai người đối diện nghe rõ.
Kim Ngưu lúc này đang bàng hoàng, sao cô bạn này của cô thích nói thẳng quá vậy? Cô còn tưởng bạn cô định nói gì ai ngờ lại đi nói chuyện này. Lộ sơ hở một tí thôi là bà chị cô sẽ đi mách mẹ đấy.
Khác với cái tâm trạng đang rối loạn của Kim Ngưu, Bạch Dương chỉ biết bình thản cười trừ một cái, đặt chiếc điện thoại trên tay xuống, Bạch Dương nghiêm túc nói với Ma Kết.
"Không phải"
"Thật...sao?"
Một câu hỏi mang đầy ý nghi ngờ. Bạch Dương cười cười nhìn Ma Kết. Giờ thì cô biết vì sao tự nhiên hôm trước thằng Mã lại càu nhàu với cô có người hiểu lầm nó và cô yêu nhau rồi.
Xem ra chẳng ai tin lời nó nói cả, vẫn phải để cô ngồi giải thích cặn kẽ mới được. Bạch Dương cô dù sao cũng quá quen với chuyện này nên từ tốn hỏi lại.
"Thế tại sao em lại nghĩ tụi chị yêu nhau?"
"Cái đó không phải rõ thẳng ra mặt hay sao?"
Nghe câu hỏi không biết là hỏi thật hay đang đùa của chị mình làm Kim Ngưu nhíu mày không thể không lên tiếng.
"Hai đứa chỉ thấy vậy mà lại nghĩ tụi chị yêu nhau thì mấy đứa quá ngây thơ rồi. Yêu còn ghê hơn cơ."
Cô nhìn hai đứa trẻ với ánh mắt thể hiện mình là một người có kinh nghiệm dày dặn đang nhìn mấy con cá mới lớn mà nói thêm.
"Yêu nhau mà lại không có cử chỉ thân mật nào sao? Với tính của tụi chị mà có người yêu thì hận không thể công khai cho cả thế giới biết ấy chứ..."
Bạch Dương luyên tha luyên thuyên nói không ngừng. Dù vậy cũng chỉ là lời nói thuyết phục thôi chứ cô làm gì muốn yêu đương mà công khai hay không công khai!
Nghe cũng hợp lí phết, hai đứa nhìn nhau gật gù, ấy nhưng đã là thành kiến thì không thể nào phá vỡ được.
"Vậy chị có thích anh Nhân Mã không?"
"Tất nhiên là không, chị thuộc chủ nghĩa độc thân mà"
Thích Nhân Mã? Cái thằng điên đó? Nghe thôi đã thấy ghê rồi. Còn lâu ấy nhé. Cho dù có muốn yêu thì thiếu gì thằng tốt hơn nó. Mắc mớ gì yêu nó chi cho khổ cái thân?
"Vậy sao chị lại muốn độc thân? Yêu đương mới vui chứ!"
"Yêu đương mệt lắm"
Trả lời lại câu hỏi của Ma Kết là cái thở dài mệt mỏi của Bạch Dương. Nhìn đúng kiểu chán nản khi nhắc đến tình yêu luôn ấy.
"Sao lại mệt?"
Kim Ngưu thì lại khó hiểu, yêu đương vui như vậy sao lại mệt? Ngày nào cũng bị người ta thồn cơm chó làm cô cũng ghen tị mà muốn yêu đương a.
Con này bị ngốc hay gì, mệt chứ sao không mệt, ngày ngày nhìn chúng nó ỏng a ỏng ẹo nào "bé iu" "em yêu" "cục cưng" nhìn mắc mệt.
Người yêu bà mà phiền toái như vậy đảm bảo bà ném nó xuống sông cho cá ăn từ lâu rồi. Nhưng cô đâu ngờ một ngày nào đó sẽ bị nghiệp quật...
(Pha tự vả này hơi đau ಡ ͜ ʖ ಡ)
"Chứ hai đứa không thấy có người yêu rất phiền à?"
Câu trả lời của Bạch Dương làm cả hai đứa sa mạc lời. Nghĩ vậy mà cũng nghĩ được. Bà chị Bạch Dương này xứng đáng ế suốt đời.
Tất nhiên Bạch Dương thấy được ánh mắt kì thị của hai đứa em, liền hơi ngượng ngùng. Bộ cô nói sai gì à?
"Thôi thôi được rồi. Chưa tới giờ học à?"
Nhắc tới giờ học làm Kim Ngưu chợt nhớ ra, sắp đến giờ rồi. Tưởng ngồi nói chút rồi đi ai ngờ mất gần 15 phút. Phải đi nhanh thôi, cô không muốn trễ đâu.
"Ấy chết, chúng ta đi"
Nghe vậy Ma Kết cũng nhanh chóng dọn đồ, dù vội nhưng trước khi đi cũng lễ phép chào Bạch Dương một tiếng mới vội vã chạy theo bóng Kim Ngưu.
"Tụi em đi ạ."
Nhìn hai đứa vội vã chạy đi làm Bạch Dương bật cười. Đúng là tuổi trẻ mới sợ đi học muộn. Chứ như cô á hả? Trốn tiết từ lâu.
END CHAP.
-Vì không có lịch ra chap cụ thể nên lúc nhanh lúc chậm nha. Tất cả phụ thuộc vào độ lười và cảm hứng bất chợt.
-Dù mình không muốn thiên vị cung mình đâu nhưng khi viết tới thì ý tưởng cứ tuông ào ào ấy nên viết hơi nhiều.
Thông cảm cho mình nhé!
Và cảm ơn đã ủng hộ (◍•ᴗ•◍)❤
Bình luận truyện