Chương 59
Đôi đồng tử màu hổ phách bất đắc dĩ căng tròn đối diện với dáng hình thân thuộc nơi ký ức. Hỉ nộ ai lạc đan xen lẫn lộn cứ thế mà tùy tiện tô vẽ lên gương mặt đẫm lệ của thiếu nữ.
"Vậy là mình đã... đã đánh mất anh ấy rồi sao?"
Bạch Dương vẫn không muốn tin. Cứng đầu lướt nhìn từ trên xuống dưới đối phương một lần nữa như muốn khẳng định đây là Nhân Mã. Hai mắt không biết đã đảo tròn hết bao nhiêu lần chỉ để ngăn không cho giọt nước nào chảy ra nữa.
"Nhớ kỹ những gì anh vừa nói với em. Tuyệt đối không được mềm lòng!"
Lời răn đe của Xử Nữ càng thêm cứa sâu vào tim Bạch Dương. Lồng ngực bị chèn ép đến khó thở. Mọi thứ xung quanh đều phai mờ cho đến khi chỉ còn nỗi thống khổ xé toạc tâm can liên hồi.
Xử Nữ ngờ vực, chằm chằm nhìn vào Nhân Mã từ nãy đến giờ vẫn đang đứng im như trời trồng. Linh tính mách bảo anh rằng cậu ta sẽ động thủ bất cứ lúc nào khi đối phương lơ là cảnh giác trong phút chốc.
Xử Nữ tinh mắt, nhận diện được nguy hiểm, nhanh chóng dùng ma thuật cản lại đường kiếm của Nhân Mã. Chỉ đợi có nhiêu đó, Nhân Mã liền rút dây roi ra quất thật mạnh vào tay Xử Nữ. Dây vừa quấn đủ một vòng cổ tay của đối phương thì lập tức kéo ngược dây về phía sau muốn hất văng Xử Nữ.
Bị bất ngờ trước đòn phản công mới đây, Xử Nữ hoàn toàn thụ động trước tình huống trước mắt. Chớp mắt đã bị kéo bay ra sau lưng Nhân Mã, toàn thân ê ẩm đập vào cái cây gần đó mạnh đến mức nó như muốn bật cả rễ.
Tới tận bây giờ thì Nhân Mã mới chịu lên tiếng. Nhưng câu nói đầu tiên của anh ta không phải là lời chào hỏi hay hỏi thăm những người thân quen mà lại là một lời đe dọa đến lạnh người.
"Vài tháng không gặp mày trở nên nghiêm túc quá rồi đấy."
Lau vệt máu đọng bên khóe môi, Xử Nữ nhổ một ngụm nước bọt trộn lẫn máu tươi dính vào phần cỏ Nhân Mã đang định bước tiếp đến. Khiêu khích nhìn Nhân Mã, nhếch mép đùa giỡn:
"Mày đó giờ vẫn thích chơi trò chơi mà. Sao giờ lại đổi ý, làm ra vẻ mặt căng thẳng vậy là như thế nào?"
"Ngươi nói nhiều quá đấy."
Ngữ điệu trong lời than phiền của Nhân Mã còn thậm chí không có chút dao động. Mọi thứ đều bình lặng vô cảm như một cỗ máy được lập trình sẵn. Thanh kiếm trong tay chuẩn bị giáng xuống đầu Xử Nữ đột nhiên ngừng lại bởi một tiếng động phát ra từ đằng sau.
Tiếng nổ súng một lần nữa vang lên. Một phát. Hai phát. Rồi thêm nhiều phát súng nữa nổ ra. Nguyên một băng đạn cứ thế mà hết trong nháy mắt.
Tấm lưng rộng lớn trước mắt đẫm máu. Hơn nữa từ lỗ thủng đạn nào cũng bốc khói chứng tỏ nước của Nguyệt Lưu bắt đầu phát huy tác dụng. Việc này còn có nghĩa là Nhân Mã đã hoàn toàn biến thành một con quỷ máu lạnh, ác mộng mà Bạch Dương luôn sợ hãi rốt cuộc cũng đã thành hiện thực.
Tầm nhìn Bạch Dương nhòe đi khi có một lớp sương mù bao phủ. Cơn đau giữa lồng ngực âm ỉ như thể những mảnh vỡ trong lòng cô ghim sâu vào tim. Tâm trí trở nên hỗn loạn. Bạch Dương hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc của chính bản thân, bật khóc nức nở trước việc làm tồi tệ của mình với Nhân Mã.
Xử Nữ quan sát sắc mặt của Nhân Mã từ nãy đến giờ. Từ khi Bạch Dương bắn viên đạn đầu tiên cho đến lúc cô điên cuồng xả đạn vào người mình thì nét mặt của anh ta không lộ ra điều gì gọi là đau đớn cả. Thậm chí một chút động thái cỏn con của sự biến sắc cũng không. Quả nhiên là đã mất hết tri giác, xúc cảm của một con người.
Để rồi trong sự hoảng hốt của Xử Nữ mà con quỷ ấy tự bao giờ đã đứng trước mặt Bạch Dương, tàn bạo bóp lấy chiếc cổ nhỏ nhắn kia nhấc bổng cô lên cao. Những ngón tay bao quanh cổ Bạch Dương cũng từ từ bấu chặt hơn vào làn da trắng trẻo ấy.
Xử Nữ loạng choạng bò dậy, cả người dựa vào thân cây để đứng vững. Khi anh định khống chế thời gian của Nhân Mã thêm lần nữa thì lại bị chính đối phương dập tắt ý đồ của mình. Đau đớn kêu lên khi bàn tay phải của mình bị thanh kiếm của Nhân Mã đâm xuyên qua cố định nó vào thân cây.
"Ta đã rộng lượng cảnh cáo ngươi rồi. Nếu còn dám dùng những chiêu trò rẻ tiền đó thì đừng trách sao bản thân mình lại xui xẻo."
Nhân Mã lười nhác chớp mắt. Lia vội mắt đến bộ dạng thê thảm của Xử Nữ được một giây rồi lại đảo về gương mặt nhăn nhó, đỏ bừng lên vì khó thở của Bạch Dương. Cô yếu ớt phản kháng, làm đủ mọi cách để anh buông mình ra. Từ cố gắng gỡ tay anh ra cho đến việc đấm đá loạn xạ vào người anh vì hô hấp ngày càng trở nên khó khăn.
"N... Nhân... M...Mã?"
Thoi thóp hớp từng ngụm không khí vào phế quản, Bạch Dương tuyệt vọng tìm kiếm chút hình bóng quen thuộc còn sót lại trên người đàn ông mình yêu. Nhưng nhận lại chỉ là cái siết chặt tay hơn muốn lấy mạng cô của đối phương.
Vào thời khắc then chốt, Bạch Dương mò được khẩu súng lục cất trong túi quần liền bắn một phát vào ngực Nhân Mã. Chẳng biết là do bất ngờ hay vì muốn kéo dài cuộc chơi mà Nhân Mã lại thả Bạch Dương xuống.
Có được tự do, Bạch Dương như được hồi sinh. Mồ hôi nhễ nhại, ngồi thụp dưới đất mà thở hổn hển, đưa tay lên xoa cái cổ nhỏ chỉ thiếu chút nữa là bị bẻ gãy của mình.
"Ý chí sinh tồn của ngươi cũng khá đấy nhỉ."
Bạch Dương dần lấy lại được ý thức. Bên tai truyền đến những câu từ mang vẻ cảm thán của Nhân Mã. Cô ngước mắt nhìn bên ngực trái đang rỉ máu của anh, không nhịn được mà yếu ớt hỏi:
"Anh không đau sao?"
"Ta không có tim. Nên dù ngươi có nả bao nhiêu viên dạn vào người ta thì ta cũng sẽ không cảm thấy đau đớn."
Câu trả lời này như nhấn chìm Bạch Dương xuống đáy vực. Phải! Nơi đó hoàn toàn trống rỗng. Trái tim của anh đang ở chỗ cô. Nếu nơi đó vẫn còn sự sống thì sao cô nỡ xuống tay như vậy cơ chứ?
"Tiếc quá nhỉ? Vì vậy nên nguyện vọng mong ta chết đi của ngươi là bất khả thi rồi."
Cô nhìn thân thể toàn bộ là máu của anh mà không khỏi chua xót. Nói như vậy chẳng khác nào lấy đi mạng của cô cả.
Nếu như không cảm thấy được cơ thể mình bị tổn hại như thế nào thì chẳng phải anh sẽ vẫn tiếp tục chiến đấu cho đến khi sức cùng lực kiệt, đến khi người ngợm trắng bệch không còn chút máu nào rồi gục ngã ra đó sao?
"Nhưng nếu là ngươi thì được."
Móng vuốt mọc ra từ tay Nhân Mã. Sắc như lưỡi dao, hướng thẳng xuống tim Bạch Dương mà đâm. May thay, vào khoảnh khắc sinh tử cận kề kia được Thiên Bình cản lại khi cô vung nắm đấm đá vào mặt Nhân Mã khiến anh văng ra xa. Bạch Dương chưa hoàn hồn thì Thiên Bình đã mất kiên nhẫn mà lay mạnh hai vai, không ngừng hỏi han:
"Bạch Dương! Bạch Dương! Mày không sao chứ? Anh ấy không làm tổn thương mày chứ?"
Phát hiện ra những vết hằn ngón tay đỏ ửng trên cổ Bạch Dương cùng gương mặt trắng bệch của bạn mình, Thiên Bình vừa xót vừa giận. Cô không ngờ rằng anh hai lại làm đến mức này. Càng thêm phần căm phẫn Tuấn Dương cùng cái khế ước gia tộc chết tiệt kia.
Nhìn sang Xử Nữ đang được Song Ngư rút thanh kiếm ra khỏi tay, Thiên Bình nhíu mày đăm chiêu. Có vẻ như chỉ cần một vài động tác đơn giản là Nhân Mã đã có thể chế ngự được cả Xử Nữ và Bạch Dương. Khoảng cách sức mạnh giữa bọn họ chênh lệch quá lớn. Nếu tiếp tục đánh thì chưa chắc gì bốn người có thể địch nổi lại anh ấy. Tạm thời phải rút về Souman trước xong mới tính tiếp được vậy.
"Mày còn đi nổi không?"
Thiên Bình đặt nhẹ tay lên vai Bạch Dương hỏi han. Nhận được cái gật đầu yếu ớt của bạn mình, cô mới đảo mắt sang nhìn Song Ngư. Bốn mắt vừa chạm nhau liền hiểu ý đối phương. Song Ngư đỡ Xử Nữ đi tới cánh cổng dịch chuyển cách đó không xa. Còn Thiên Bình cũng kéo Bạch Dương đứng dậy, đẩy cô về hướng ngược lại để cô rời đi trước.
Thanh kiếm của Nhân Mã bị Song Ngư vứt dưới đất ban nãy đột nhiên sượt qua mặt Thiên Bình rồi yên vị trong tay chủ nhân của nó. Mặc dù chỉ cắt trúng một vài sợi tóc của cô chứ không tổn hại gì nhưng đây chắc chắn là một lời cảnh cáo về hình phạt đáng sợ mà anh hai muốn dành tặng cho những ai dám ngáng đường mình.
"Bây giờ em không có hứng đánh nhau với anh đâu. Hẹn anh lần sau vậy!"
Với một cái vỗ tay, Thiên Bình đã tạo ra được một cơn bão cát tầm trung bao phủ không gian, chắn đi tầm nhìn giữa Nhân Mã và chính mình. Cô không muốn dây dưa với Nhân Mã thêm chút nào nữa, càng không muốn giao đấu nên chỉ có thể kéo chân anh bằng cách này.
Cánh cổng dịch chuyển vừa đóng lại, Xử Nữ liền được đưa đi trị thương. Song Ngư cũng phụ giúp thu xếp chỗ ở cho những người chạy nạn vừa đến. Khung cảnh ồn ào, ai nấy đều bận rộn tấp nập.
Chỉ duy có Bạch Dương là đang đờ đẫn như người mất hồn. Ánh mắt cô tối đen, dường như đã mất đi sự tinh khiết mà Mộc Ly từng tấm tắc khen ngợi. Thiên Bình chỉ im lặng nhìn cô, cũng chẳng biết nói gì để làm Bạch Dương thấy khá hơn.
Ở phía bên kia, Nhân Mã đứng yên chờ cơn bão qua đi. Bão cát vừa tan, cánh cổng dịch chuyển cùng người cũng mất tăm. Biểu cảm trên mặt anh lạnh tanh, bình tĩnh lấy bộ đàm ra báo cáo tình hình với cấp trên:
"Nhiệm vụ thất bại."
Bình luận truyện