[12 Chòm Sao] Nhục Dục
Chương 69: Muốn dừng lại chỉ còn cách...
"Muốn dừng lại chỉ còn cách..." Tam Vương gia bên cạnh Hoa Mộc Di ngập ngừng nói:
Hoa Mộc Di đang trong lúc cấp bách, quay sang Tam Vương gia như quát vào mặt y: "Đó là?"
"Hừ!" Tam Vương gia nhìn nàng bằng nửa con mắt, nữ nhân này bản tính chẳng có chút dịu dàng gì cả: "Phải giết nàng ta!"
"Giết!?" Hoa Mộc Di mở to mắt, giết Song Tử ư? Làm sao có thể được chứ? Vẻ mặt không đành lòng, Hoa Mộc Di đưa đôi mắt đau thương nhìn y: "Phải có cách khác chứ?"
"Không thế!" Tam Vương gia kiên quyết lắc đầu: "Ngay từ ban đầu ta đã nói, tuyệt nhiên không được dùng sức mạnh của Mộc Tinh để hại người, yêu đan vấy máu. Song Tử không những trở nên cuồng loạn thèm thuồng giết chóc, uống máu... mà còn muốn trên thân nam nhân hút hết dương khí của họ. Nàng ta vốn dĩ không thể cứu được nữa rồi!"
Hoa Mộc Di im lặng, đây là lỗi của nàng. Vì ngay ban đầu nàng đã kéo Song Tử vào việc này, nếu người nhận yêu đan đó là một kẻ khác... có lẽ sẽ không xảy ra sự tình như hôm nay.
...
Bắc Thành Khang Vương Quốc.
Nơi đây từng náo nhiệt, đông đúc đến mức người ra người vào chen chân, đụng vai. Thế mà hôm nay tường thành vắng lặng không bóng người, sương mù bao quanh khắp Bắc Thành, chỉ cần đứng bên ngoài cũng đủ ngửi thành mùi tanh tưởi của máu. Hoa Mộc Di và Tam Vương gia hơi cau mày, dù mùi máu rất đậm, nhưng đối với người chuyên giết chóc, kẻ chinh chiến sa trường bao năm thì đây có là gì. Chỉ là đám lính đi sau bất giác không tự chủ được mà đưa tay lên che mũi, cái mùi này kinh khủng đến mức khiến người cứng cỏi lắm cũng phải nôn ọe.
Bước chân Hoa Mộc Di hơi nặng nề, nàng không biết phải đối diện với Song Tử như nào nữa.
Từ trong kiệu xe, Kim Ngưu bước ra cùng khuôn mặt vô hồn, mùi máu thật tanh giống như hương vị khó nuốt trong miệng hắn lúc này. Răng cắn vào môi dưới, cắn mạnh đến máu chảy thành dòng, một dòng máu tươi đỏ thẫm.
Có lẽ vì hương thơm từ máu Kim Ngưu đã đánh thức giấc ngủ của Song Tử. Sương mù càng lúc càng dày đặc, Tam Vương gia cảm nhận được sự đe dọa nguy hiểm đang tiến đến gần, y đưa tay ra hiện đám lính đằng sau xếp thành tấm lá chắn vững vàng phía trước. Hoa Mộc Di nắm lấy bả vai Kim Ngưu, một đám người từ từ tiến vào Bắc Thành Khang Vương Quốc.
Đúng như những gì Tam Vương gia cảm nhận, Song Tử rất nhanh xuất hiện trước mặt họ. Nàng bay lơ lửng trên không, khuôn mặt xuất hiện rất nhiều đường chỉ xanh, không giống hình thù của mạng nhện, giống với rễ cây hơn, và mỗi lúc nó càng đậm hơn che kín cả khuôn mặt vốn thanh tú. Song Tử bẻ cổ phát lên tiếng "răng rắc", đôi môi nâu đất hơi hé để lộ những chiếc răng vẫn còn dính máu và vài mảnh thịt.
Kim Ngưu ngẩng đầu ngước mắt nhìn nàng, người mà hắn từng nghĩ rằng trái tim đã bị nàng giam cầm. Rồi hình ảnh nàng giết chết mẫu thân hắn hiện ra trước mặt, mọi yêu thương biến thành mây khói hòa vào đám sương mù đang dần dày đặc hơn. Song Tử cũng va phải đáy mắt Kim Ngưu, bỗng tim nàng nhói đau, trong đôi mắt ấy, cái nhìn ấy chỉ tràn ngập hận thù. Kim Ngưu đưa tay vào bên trong ngực lấy ra một nửa mảnh phỉ thúy cá chép quen thuộc. Hắn nâng lên cao để cho nàng thấy rõ. Hoa Mộc Di cùng Tam Vương gia trước sau im lặng, vì họ biết bên trong thân xác tội lỗi ấy, Song Tử thiện lương, si tình vẫn còn hiện diện. Chỉ là yêu đan quá mạnh điều khiển tâm trí khiến nàng trở nên mất kiểm soát rồi dần biến mất.
Một sợi tóc của Song Tử vươn dài luồn vào tay áo mình lấy ra mảnh còn lại, đôi mắt xanh biếc bỗng dịu đi để lại một mảng đen tối. Nàng đang cố hiểu những điều này mang ý nghĩa gì? Cho đến khi một tên lính làm rớt chiếc khiên của hắn. Tiếng động lớn đả động đến tâm thức Song Tử, nàng rú lên một tiếng điếc tai, những sợi tóc điên cuồng bay loạn trong không trung. Đôi mắt dần trở lại với màu xanh, ngọc bội rơi từ không trung xuống đất vỡ ra từng mảnh nhỏ...
"Nàng ấy..."
Hoa Mộc Di biết không lành liền nắm lấy bả vai Kim Ngưu đẩy ra phía sau lưng mình, Tam Vương gia hô to: "Bày trận!"
Vì những sợi tóc sẽ vươn đến vị trí tim của bọn họ cho nên đám binh lính liền kết khiên thành một lá chắn vững chắn không một khe hở. Bên trên những tấm khiên phát ra từng tiếng "choang choang" do bị tấn công quyết liệt. Song Tử đang dùng hết sức để tóc xuyên qua đống khiên nhưng bất thành. Nàng là ré lên từng âm, lần này là thứ âm thanh rất kỳ lạ.
Mặt đất rung chuyển, nứt ra thành từng mảnh nhưng những tấm khiên vẫn rất kiên cố chống trả lại sự tấn công bên trên, chân đứng trụ để không té trước cơn địa chấn mãnh liệt. Bên dưới mặt đất xuất hiện tầng tầng lớp lớp rể cây khổng lồ đã cắm rất sâu từ rất lâu, chúng quắp vào chân của từng người rồi kéo họ đi khắp hướng. Tiếng la hét vang lên khắp đất trời, Bắc Thành Khang Vương Quốc lại một lần nữa ngập trong mùi máu tanh tưởi. Tam Vương gia trước khi bị cuốn đi đã kịp căn dặn: "Không được nhìn thẳng vào mắt nàng ta!" Rồi bóng Tam Vương gia cũng mất hút trong đám sương mù.
Hoa Mộc Di vẫn cứng cỏi giữ Kim Ngưu an toàn bên cạnh mình, nàng đưa kiếm dứt khoát từng nhát chém đứt những cái rể cây to oằn mình muốn bám vào thân thể hai người, không để mắt va vào mắt Song Tử. Kim Ngưu trước sau không nao núng, hắn ngước mắt nhìn nàng. Tam Vương gia bảo nàng có thể điều khiển trí óc con người qua ký ức? Tạo nên một viễn cảnh mơ hồ để họ bị cuốn theo, bị biến thành con rối, rồi chết dần? Vậy thì... hãy nhìn những ký ức của bọn họ đã từng... có phải nàng cũng muốn thấy chúng không?
Trong lúc hỗn loạn Hoa Mộc Di một mình bảo vệ hai người đủ mệt rồi, Kim Ngưu còn chủ động cho Song Tử thôi miên...
Bỗng những cái rể cây dừng lại, đứng yên trong không trung, dưới mặt đứng, tiếng la hét chấm dứt chỉ còn lại âm thanh kiếm va vào rể cây, từng người thoát khỏi sự vây hãm khốc liệt.
Hoa Mộc Di khó hiểu quay quanh quan sát mọi thứ, đề phòng nguy hiểm bất chợt nhào đến. Nhưng Kim Ngưu cùng Song Tử ánh mắt giao nhau đều bất động...
Tam Vương gia sau khi thoát khỏi liền tìm hướng chạy như bay đến chỗ Hoa Mộc Di, y có chút kinh ngạc. Đưa tay bụm miệng vết thương đang không ngừng phun máu trên vai, y cố chống đỡ cơ thể nặng nhọc qua thanh kiếm mảnh mai. Thấy Tam Vương gia bị trọng thương do rể cây đâm xuyên qua vai trái, Hoa Mộc Di tiến đến giúp y đứng vững: "Bọn họ..."
Tam Vương gia cười lớn vì nhìn thấy cơ hội, biểu tình có chút đắc ý: "Chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt Song Tử, hiện tại nàng ta đang bị mắc kẹt trong trí óc của Kim Ngưu rồi!"
"Bằng cách nào!?" Hoa Mộc Di hỏi, dù nàng biết phải giết Song Tử, nhưng phải đánh vào đâu?
Tam Vương gia chỉ vào trái tim Song Tử: "Yêu đan đang nằm nơi đó, phải lấy yêu đan ra đồng nghĩa giết chết nàng ta!"
Hoa Mộc Di chần chừ, nàng không nỡ ra tay, dù gì đây cũng là người mà nàng từng rất yêu thương, đến bây giờ vẫn thế. Sao nàng có thể giết chết đứa trẻ do chính tay mình cưu mang chăm sóc cơ chứ?
Tam Vương gia biết Hoa Mộc Di không thể, y cay độc nghiến răng: "Ta biết ngươi không thể... nhưng ngươi có nghĩ đến viễn cảnh nàng ta bị nhốt trong thân xác đó sống không bằng chết. Nếu như vậy, sao không giúp nàng ta giải thoát. Đổi lại... nếu đó là nương tử ta..." Tam Vương gia như dồn hết tất cả sự nhẫn tâm vào lời nói của mình: "Ta cũng phải giúp nàng, vì nàng vì ta, vì rất nhiều người vô tội khác nữa!"
"Ta..."
Lời Hoa Mộc Di chưa kịp thốt lên thì thanh kiếm trong tay nàng đã bị đoạt mất, một tiếng "phập" vang lên cực kỳ nhanh chóng, dứt khoát. Song Tử từ khi nào đã đứng trên mặt đất, thanh kiếm xuyên qua tim nàng khiến yêu đan tổn thương không ngừng tìm đường trốn khỏi đó. Kim Ngưu một tay ôm lấy Song Tử, một tay vẫn còn nắm chuôi kiếm rất chặt, đáy mắt y yên bình phẳng lặng như làn nước không gợn sóng phản chiếu lại hình ảnh của nàng.
Hoa Mộc Di đang trong lúc cấp bách, quay sang Tam Vương gia như quát vào mặt y: "Đó là?"
"Hừ!" Tam Vương gia nhìn nàng bằng nửa con mắt, nữ nhân này bản tính chẳng có chút dịu dàng gì cả: "Phải giết nàng ta!"
"Giết!?" Hoa Mộc Di mở to mắt, giết Song Tử ư? Làm sao có thể được chứ? Vẻ mặt không đành lòng, Hoa Mộc Di đưa đôi mắt đau thương nhìn y: "Phải có cách khác chứ?"
"Không thế!" Tam Vương gia kiên quyết lắc đầu: "Ngay từ ban đầu ta đã nói, tuyệt nhiên không được dùng sức mạnh của Mộc Tinh để hại người, yêu đan vấy máu. Song Tử không những trở nên cuồng loạn thèm thuồng giết chóc, uống máu... mà còn muốn trên thân nam nhân hút hết dương khí của họ. Nàng ta vốn dĩ không thể cứu được nữa rồi!"
Hoa Mộc Di im lặng, đây là lỗi của nàng. Vì ngay ban đầu nàng đã kéo Song Tử vào việc này, nếu người nhận yêu đan đó là một kẻ khác... có lẽ sẽ không xảy ra sự tình như hôm nay.
...
Bắc Thành Khang Vương Quốc.
Nơi đây từng náo nhiệt, đông đúc đến mức người ra người vào chen chân, đụng vai. Thế mà hôm nay tường thành vắng lặng không bóng người, sương mù bao quanh khắp Bắc Thành, chỉ cần đứng bên ngoài cũng đủ ngửi thành mùi tanh tưởi của máu. Hoa Mộc Di và Tam Vương gia hơi cau mày, dù mùi máu rất đậm, nhưng đối với người chuyên giết chóc, kẻ chinh chiến sa trường bao năm thì đây có là gì. Chỉ là đám lính đi sau bất giác không tự chủ được mà đưa tay lên che mũi, cái mùi này kinh khủng đến mức khiến người cứng cỏi lắm cũng phải nôn ọe.
Bước chân Hoa Mộc Di hơi nặng nề, nàng không biết phải đối diện với Song Tử như nào nữa.
Từ trong kiệu xe, Kim Ngưu bước ra cùng khuôn mặt vô hồn, mùi máu thật tanh giống như hương vị khó nuốt trong miệng hắn lúc này. Răng cắn vào môi dưới, cắn mạnh đến máu chảy thành dòng, một dòng máu tươi đỏ thẫm.
Có lẽ vì hương thơm từ máu Kim Ngưu đã đánh thức giấc ngủ của Song Tử. Sương mù càng lúc càng dày đặc, Tam Vương gia cảm nhận được sự đe dọa nguy hiểm đang tiến đến gần, y đưa tay ra hiện đám lính đằng sau xếp thành tấm lá chắn vững vàng phía trước. Hoa Mộc Di nắm lấy bả vai Kim Ngưu, một đám người từ từ tiến vào Bắc Thành Khang Vương Quốc.
Đúng như những gì Tam Vương gia cảm nhận, Song Tử rất nhanh xuất hiện trước mặt họ. Nàng bay lơ lửng trên không, khuôn mặt xuất hiện rất nhiều đường chỉ xanh, không giống hình thù của mạng nhện, giống với rễ cây hơn, và mỗi lúc nó càng đậm hơn che kín cả khuôn mặt vốn thanh tú. Song Tử bẻ cổ phát lên tiếng "răng rắc", đôi môi nâu đất hơi hé để lộ những chiếc răng vẫn còn dính máu và vài mảnh thịt.
Kim Ngưu ngẩng đầu ngước mắt nhìn nàng, người mà hắn từng nghĩ rằng trái tim đã bị nàng giam cầm. Rồi hình ảnh nàng giết chết mẫu thân hắn hiện ra trước mặt, mọi yêu thương biến thành mây khói hòa vào đám sương mù đang dần dày đặc hơn. Song Tử cũng va phải đáy mắt Kim Ngưu, bỗng tim nàng nhói đau, trong đôi mắt ấy, cái nhìn ấy chỉ tràn ngập hận thù. Kim Ngưu đưa tay vào bên trong ngực lấy ra một nửa mảnh phỉ thúy cá chép quen thuộc. Hắn nâng lên cao để cho nàng thấy rõ. Hoa Mộc Di cùng Tam Vương gia trước sau im lặng, vì họ biết bên trong thân xác tội lỗi ấy, Song Tử thiện lương, si tình vẫn còn hiện diện. Chỉ là yêu đan quá mạnh điều khiển tâm trí khiến nàng trở nên mất kiểm soát rồi dần biến mất.
Một sợi tóc của Song Tử vươn dài luồn vào tay áo mình lấy ra mảnh còn lại, đôi mắt xanh biếc bỗng dịu đi để lại một mảng đen tối. Nàng đang cố hiểu những điều này mang ý nghĩa gì? Cho đến khi một tên lính làm rớt chiếc khiên của hắn. Tiếng động lớn đả động đến tâm thức Song Tử, nàng rú lên một tiếng điếc tai, những sợi tóc điên cuồng bay loạn trong không trung. Đôi mắt dần trở lại với màu xanh, ngọc bội rơi từ không trung xuống đất vỡ ra từng mảnh nhỏ...
"Nàng ấy..."
Hoa Mộc Di biết không lành liền nắm lấy bả vai Kim Ngưu đẩy ra phía sau lưng mình, Tam Vương gia hô to: "Bày trận!"
Vì những sợi tóc sẽ vươn đến vị trí tim của bọn họ cho nên đám binh lính liền kết khiên thành một lá chắn vững chắn không một khe hở. Bên trên những tấm khiên phát ra từng tiếng "choang choang" do bị tấn công quyết liệt. Song Tử đang dùng hết sức để tóc xuyên qua đống khiên nhưng bất thành. Nàng là ré lên từng âm, lần này là thứ âm thanh rất kỳ lạ.
Mặt đất rung chuyển, nứt ra thành từng mảnh nhưng những tấm khiên vẫn rất kiên cố chống trả lại sự tấn công bên trên, chân đứng trụ để không té trước cơn địa chấn mãnh liệt. Bên dưới mặt đất xuất hiện tầng tầng lớp lớp rể cây khổng lồ đã cắm rất sâu từ rất lâu, chúng quắp vào chân của từng người rồi kéo họ đi khắp hướng. Tiếng la hét vang lên khắp đất trời, Bắc Thành Khang Vương Quốc lại một lần nữa ngập trong mùi máu tanh tưởi. Tam Vương gia trước khi bị cuốn đi đã kịp căn dặn: "Không được nhìn thẳng vào mắt nàng ta!" Rồi bóng Tam Vương gia cũng mất hút trong đám sương mù.
Hoa Mộc Di vẫn cứng cỏi giữ Kim Ngưu an toàn bên cạnh mình, nàng đưa kiếm dứt khoát từng nhát chém đứt những cái rể cây to oằn mình muốn bám vào thân thể hai người, không để mắt va vào mắt Song Tử. Kim Ngưu trước sau không nao núng, hắn ngước mắt nhìn nàng. Tam Vương gia bảo nàng có thể điều khiển trí óc con người qua ký ức? Tạo nên một viễn cảnh mơ hồ để họ bị cuốn theo, bị biến thành con rối, rồi chết dần? Vậy thì... hãy nhìn những ký ức của bọn họ đã từng... có phải nàng cũng muốn thấy chúng không?
Trong lúc hỗn loạn Hoa Mộc Di một mình bảo vệ hai người đủ mệt rồi, Kim Ngưu còn chủ động cho Song Tử thôi miên...
Bỗng những cái rể cây dừng lại, đứng yên trong không trung, dưới mặt đứng, tiếng la hét chấm dứt chỉ còn lại âm thanh kiếm va vào rể cây, từng người thoát khỏi sự vây hãm khốc liệt.
Hoa Mộc Di khó hiểu quay quanh quan sát mọi thứ, đề phòng nguy hiểm bất chợt nhào đến. Nhưng Kim Ngưu cùng Song Tử ánh mắt giao nhau đều bất động...
Tam Vương gia sau khi thoát khỏi liền tìm hướng chạy như bay đến chỗ Hoa Mộc Di, y có chút kinh ngạc. Đưa tay bụm miệng vết thương đang không ngừng phun máu trên vai, y cố chống đỡ cơ thể nặng nhọc qua thanh kiếm mảnh mai. Thấy Tam Vương gia bị trọng thương do rể cây đâm xuyên qua vai trái, Hoa Mộc Di tiến đến giúp y đứng vững: "Bọn họ..."
Tam Vương gia cười lớn vì nhìn thấy cơ hội, biểu tình có chút đắc ý: "Chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt Song Tử, hiện tại nàng ta đang bị mắc kẹt trong trí óc của Kim Ngưu rồi!"
"Bằng cách nào!?" Hoa Mộc Di hỏi, dù nàng biết phải giết Song Tử, nhưng phải đánh vào đâu?
Tam Vương gia chỉ vào trái tim Song Tử: "Yêu đan đang nằm nơi đó, phải lấy yêu đan ra đồng nghĩa giết chết nàng ta!"
Hoa Mộc Di chần chừ, nàng không nỡ ra tay, dù gì đây cũng là người mà nàng từng rất yêu thương, đến bây giờ vẫn thế. Sao nàng có thể giết chết đứa trẻ do chính tay mình cưu mang chăm sóc cơ chứ?
Tam Vương gia biết Hoa Mộc Di không thể, y cay độc nghiến răng: "Ta biết ngươi không thể... nhưng ngươi có nghĩ đến viễn cảnh nàng ta bị nhốt trong thân xác đó sống không bằng chết. Nếu như vậy, sao không giúp nàng ta giải thoát. Đổi lại... nếu đó là nương tử ta..." Tam Vương gia như dồn hết tất cả sự nhẫn tâm vào lời nói của mình: "Ta cũng phải giúp nàng, vì nàng vì ta, vì rất nhiều người vô tội khác nữa!"
"Ta..."
Lời Hoa Mộc Di chưa kịp thốt lên thì thanh kiếm trong tay nàng đã bị đoạt mất, một tiếng "phập" vang lên cực kỳ nhanh chóng, dứt khoát. Song Tử từ khi nào đã đứng trên mặt đất, thanh kiếm xuyên qua tim nàng khiến yêu đan tổn thương không ngừng tìm đường trốn khỏi đó. Kim Ngưu một tay ôm lấy Song Tử, một tay vẫn còn nắm chuôi kiếm rất chặt, đáy mắt y yên bình phẳng lặng như làn nước không gợn sóng phản chiếu lại hình ảnh của nàng.
Bình luận truyện