12 Chòm Sao Và Khoảng Thời Gian Cấp 3 Vui Vẻ

Chương 29: Chương 26




Không khí của Hội thao vào năm nay quả là sôi nổi hơn mọi năm. Thiên Bình và Thiên Yết đang cùng nhau bàn bạc lại các chiến thuật như đã tập. Song Ngư nhanh chóng nhận lấy đồ bảo hộ từ ban tổ chức rồi mang về lớp cho Cự Giải.
Môn thi đầu tiên chính là đua xe đạp.
Ma Kết đứng thẳng người, ánh mắt chứa đựng ấm áp nhìn Song Tử đang mang đồ bảo hộ cho mình.
"Cố lên nhé! Em mà dành được chiến thắng cô sẽ cộng điểm."
Ma Kết môi khẽ nhếch một cái, cậu nắm bàn tay phải lại, vỗ vỗ vào ngực trái, ý nói cứ tin tưởng ở cậu. Song Tử híp mắt cười, trong lòng thầm mong Hội thao này A12 sẽ giành được giải nào đó.
Tiếng còi hụ xuất phát vang lên, toàn thể các thí sinh đều nhanh chóng rời khỏi vạch khởi hành. Cả khán đài như vỡ oà, hào hứng cổ vũ, hô hào tên của thí sinh thuộc lớp mình.
Bánh xe đạp lăn mãi, vượt qua các chướng ngại vật. Cự Giải toát cả mồ hôi. Sức của cậu, cậu rõ hơn ai hết, nhưng vì lớp, vì sự kỳ vọng của mọi người, không thể thua được! Ánh mắt của Cự Giải vô tình lướt sang Nhân Mã, cô đang đứng ở lớp mình, thế mà lại cổ vũ cho cậu sao? Thật ngốc quá đi... Cự Giải mím môi lại, cậu hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt, bắt đầu dùng sức đạp nhanh hơn nữa.
Nhưng...
Có một thí sinh đã vượt qua, Cự Giải nhanh chóng quay đầu nhìn. Là Ma Kết! Cậu rất nhàn nhã, cứ như đạp xe đạp chưa bao giờ là quá sức đối với cậu vậy! Cự Giải toát mồ hôi hột...
Nhìn thấy vạch đích không xa, Ma Kết tăng tốc. Gần tới rồi, gần tới rồi! Giải nhất thuộc về cậu là cái chắc!!! Ha ha! Song Tử, nhìn xem, đã nói cô chỉ cần tin tưởng vào tôi mà! Cậu liếc mắt sang Song Tử để nhìn xem vẻ mặt cô sẽ như thế nào, vui mừng hay ngạc nhiên? Nhưng không như Ma Kết nghĩ, từ đâu, Pan bỗng dưng xuất hiện, nắm lấy tay Song Tử cố gắng kéo cô đi mặc cho cô vùng vẫy không đồng ý. Ma Kết nhíu mày, tên chết bầm!
Rầm!
Ma Kết do bị phân tâm, cả nửa thân trên và xe đạp đều chui thẳng vào đống rơm trước mặt.
Loại!

Cự Giải cậu cũng rất cố gắng, nhưng chỉ đứng hạng 26. Là một tên nhóc lớp 10 đã nhanh chân cán đích trước rồi. Haiz...
-----------------------------
Bốp!
Ma Kết sau khi thoát khỏi đống rơm liền tức tốc chạy lại nắm lấy tay Pan, đấm thẳng vào mặt cậu.
"Ma Kết!" Song Tử giật mình hét lên, hai tay ôm cậu từ đằng sau kéo lại. "Đây không phải là chuyện của em!"
Ma Kết khựng lại, cậu gỡ mạnh tay của Song Tử ra, cất giọng lạnh như băng.
"Không phải chuyện của tôi? Ừ đúng rồi, tốt thôi! Từ nay tôi sẽ không làm phiền cô nữa." Nói rồi, cậu quay lưng bỏ đi, không hề quay đầu lại dù chỉ một lần.
"Dở hơi, Song Nhi, em..."
Bốp!
Song Tử nhanh chóng giáng cho Pan một cái tát ngay bên má làm anh chàng cắn phải môi, máu bật ra.
"Tôi nói cho anh biết, phắn đi! Đê tiện!"
Song Tử nói xong liền bỏ chạy theo Ma Kết, mặc kệ tên Pan đang đứng chửi rủa.

"Bảo Bảo, hình như chúng ta vừa thấy cảnh không nên thấy rồi..." Nhân Mã đằng sau bụi cây chặc lưỡi, chả là cô cùng Bảo Bình đang định đi tìm Song Tử, nhưng lại gặp Ma Kết, nghĩ là hai người ấy có chuyện riêng nên đành núp sang một bên nhường đường. "Này, Bảo Bảo?"
"Hở?" Bảo Bình giật mình quay lại, ánh mắt thì vẫn lơ đễnh nhìn về phía Xử Nữ, thấy cậu gọi điện cho ai đó, cô lại nhíu mày, tim bỗng cảm thấy đau nhói. Alisa...
----------------------------------------
"Giải Giải, cậu giỏi lắm, không thắng cũng không sao, cố hết sức là được rồi!" Thiên Bình cười hì hì, vội vàng chạy lại đưa khăn cho Cự Giải. "Chúc tớ may mắn đi, bây giờ tớ và Thiên Yết phải ra này."
"Ừ, chắc rồi!" Cự Giải phì cười, tim vẫn còn đập rất mạnh để hô hấp, cậu lấy tay lau đi mồ hôi, giơ ngón tay cái lên trước mặt Thiên Bình. "Cố lên nhé!"
"Hi hi! Cảm ơn!"
Môn thi thứ hai, bóng bàn, bắt đầu!
Trận đấu diễn ra khá là quyết liệt và căng thẳng. Cả bốn người Thiên Yết, Thiên Bình, Nhân Mã và Bảo Bình sau khi chào nhau thì cùng cố gắng thăm dò đối phương. Bóng văng qua Bảo Bình, cô liền vung tay đánh một phát thật mạnh làm Thiên Yết xém nữa là đỡ không được. Bóng văng sang Nhân Mã, với hai năm kinh nghiệm, chỉ cần một đường nhẹ là bóng đã bay vút lên, may mắn thay, Thiên Bình cô nhanh trí đoán được chính xác cách chơi của chị hai, nhanh chóng lùi lại, nhảy lên đỡ. Trận đấu cứ thế tiếp diễn khá sôi nổi dưới sự cổ vũ của các khối lớp. Cuối cùng, Thiên bình nháy mắt với Thiên Yết một cái rồi đưa ngón út lên, Thiên Yết đã nhanh chóng nắm bắt được chiến thuật, bóng bay nhanh sang phía đối diện. Bảo Bình ý thức được đường bóng thế nào cũng sẽ đến Nhân Mã nên hướng mắt nói cô mau đỡ. Nhưng Nhân Mã lại không hiểu ý của Bảo Bình, thế là bị bóng văng vào ngay giữa trán.
A11 thắng!
Cả lớp cùng hô hào ôm nhau mà hú hét. Sư Tử tự hào ưỡn ngực nhìn Bạch Dương, mà cậu chỉ nhún vai bĩu môi ý nói ăn may thôi làm Sư Tử nhíu mày lầm bầm gì đó.
Bảo Bình thở dài, chầm chậm đi về chỗ.
"Không sao, thắng thua cũng không quan trọng mà nhỉ? Vui là được rồi." Nhân Mã gãi đầu cười hì hì nhìn Bảo Bình. "Xin lỗi nha, nãy không hiểu kịp."

"Không sao." Bảo Bình cười nhẹ, vỗ vai cô bạn thân một cái. "Tớ đi ra đây một lát."
"Okay, bye!"
Bảo Bình trở về lớp, tu luôn một chai nước suối. Vận động quả thật là mệt, nhưng bù lại rất vui.
"Lúc nãy đánh tốt lắm." Xử Nữ hai tay khoanh lại, dựa hông vào ghế, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
"Cảm ơn, lát nữa phải thắng đấy nhé!"
Xử Nữ phì cười, cậu đưa tay lên xoa đầu Bảo Bình một cái rồi lại quay lưng bỏ đi. "Biết rồi."
Cuộc thi thứ ba, bơi lội!
Kim Ngưu trở ra từ phòng thay đồ, chỉ mặc độc mỗi một cái quần bơi. Thân hình cậu hơi gầy, nhưng nhìn vẫn rất chuẩn. Ây ya~ điển hình là có vài cô nữ sinh đã phụt máu mũi, văng cả mắt, méo cả mồm vì ngây ngất. Mà Thiên Bình nhỏ bé của chúng ta chỉ đến đưa kính bơi cho cậu thôi cũng đã đỏ mặt vì xấu hổ rồi.
"Cố... cố lên." Thiên Bình nói nhỏ, toan bỏ đi thì Kim Ngưu lại lên tiếng.
"Ừ, cảm ơn."
Thề là nụ cười của cậu đã làm cho cô nàng mê mệt đến nỗi phải để Thiên Yết kéo về lớp, chứ không nàng ấy sẽ đứng đây mãi cho đến tối ấy chứ.
Xử Nữ chầm chậm nhận lấy kính bơi từ Bảo Bình, khuôn mặt anh tuấn khẽ mỉm cười.
"Sao? Thế nào?"
"Ý cậu là sao? Tôi thậm chí còn thấy cả phần dưới của cậu rồi, phần trên có là gì." Bảo Bình phán xong một câu liền quay lưng bỏ đi, khoé môi cười tinh nghịch, để lại Xử Nữ với gương mặt xám xịt đứng yên nhìn cô.

Tiếng súng nổ ra. Tất cả các thí sinh đều nhanh chóng nhảy xuống hồ bơi. Mọi người không nhanh không chậm đua nhau tiến lên.
Kim Ngưu cậu sải tay rất nhanh và dứt khoát, chân đạp nước liên tục. Nhưng một cảm giác đau nhói liền xuất hiện ngay bắp chân làm cậu chới với.
Có rắn!!! Có người đã thả rắn nước vào hồ bơi!!!
"Cứu người! Cứu người!" Tiếng một nữ sinh la hét làm cả khán đài đều xôn xao đứng lên, dồn hết sự chú ý vào Kim Ngưu, người đang không ngừng giãy giụa vì bị sặc nước.
"Kim Ngưu!" Thiên Bình giật mình đứng phắt dậy, vừa định nhảy xuống nước thì bị Sư Tử ngăn lại.
"Ở yên đây!" Cậu nhíu mày nói.
Xử Nữ đang bơi gần đến đích, thấy Kim Ngưu chới với ngay ở vị trí gần mình liền vội vàng quay đầu lại, không nhanh không chậm kéo ngay cậu lên bờ, con rắn cũng đã được các nhân viên cứu hộ bắt lên.
Sau khi đưa được Kim Ngưu lên, do các nhân viên cứu hộ chưa đến kịp, mà Kim Ngưu lại đang hôn mê, Thiên Bình liền nhanh chóng chen lại gần cậu trong khi Xử Nữ và Bạch Dương cố gắng chặn các học sinh tò mò bu lại xem. Thiên Bình cô lo lắng đến phát khóc, nhưng lại nhanh trí làm vài động tác như ấn vào ngực Kim Ngưu, rồi còn cả hô hấp nhân tạo. Vâng, đó chính là hô hấp nhân tạo - cái hôn cứu người trong truyền thuyết.
Thiên Bình một tay bóp lấy miệng Kim Ngưu, cô hít một hơi thật sâu, kề môi vào môi cậu thổi hơi vào. Chuyện đáng nói ở đây là lần thứ ba khi Thiên Bình cúi mặt xuống để hô hấp thì bỗng đôi môi cô như bị cắn chặt. Kim Ngưu đã tỉnh? Là cậu đang hôn cô? Thiên Bình đỏ mặt định ngẩng lên thì đôi môi ấy lại động đậy như cố gắng mút lấy môi cô. Ái chà chà... Và rồi Kim Ngưu cậu bất chợt mở mắt làm Thiên Bình giật mình lùi lại. Cậu ho được mấy cái liền bị nhân viên cứu hộ đưa đi bệnh viện vì nọc độc rắn cần phải lấy ra hết. Thiên Bình cũng định đi theo, nhưng nghĩ một lát nữa còn phải thi nên đành cắn răng đứng lại. Cô nhìn theo người ta đưa Kim Ngưu lên xe cứu thương thì cực kỳ bồn chồn, lo lắng. Đồ ngốc này... lúc nào rồi mà còn tranh thủ hôn cô nữa cơ chứ... Thiên Bình bật cười, trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp lạ thường.
"Có sao không?" Bảo Bình chạy lại phía Xử Nữ, vẻ mặt lo lắng hỏi.
"Không sao... Nhưng lạ thật, ai lại làm như vậy nhỉ?" Xử Nữ nhíu mày nói.
"Có lẽ là người ghét cậu ta chăng?"
"Thân là Hội phó, tôi sẽ làm rõ chuyện này." Xử Nữ nói xong liền quay lưng bỏ đi, hại Bảo Bình phải nhanh chóng đuổi theo.
Mọi người ồn ào một lúc rồi cũng bắt đầu tản ra. Hội thao lại bắt đầu tiếp diễn. Vậy là chỉ còn một môn thi cuối cùng nữa thôi, đó chính là chạy tiếp sức.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện