19 Ngày
Chương 37: "...Con mẹ nó chứ cái gì cũng không biết."
Tháng 3 năm 2008, Hứa Duy ra tù, tới Thành An.
Khi đó, Chung Hằng đang làm gì? Anh vội vàng hoàn thành các điều kiện*, cũng vội vàng lo kiếm tiền chèo chống xưởng nhỏ của mình.
Mấy năm học đại học anh không tiếp tục yêu đương, hai năm trước mọi chuyện hỗn loạn, nghĩ tới cô ấy vẫn tức đến độ muốn thổ huyết, cảm thấy mắt mình đúng là bị mù, một tấm chân tình bị cô giày xéo đến không còn sót lại một chút cặn.
Anh trêu tức cô hận cô, lại nhớ cô, cũng mong ngóng trông cậy lúc nào cô sẽ hối hận, sẽ quay đầu lại dỗ anh. Nhưng hai năm dài đằng đẵng, người ở phía bắc kia không có lấy nổi một chút tin tức nào, anh lại ngốc nghếch không ôm hi vọng, sau hai năm kìm nén, đến đại học năm thứ 4 thì cùng người ta hùn vốn lập nghiệp, bận đến mức đặt đầu xuống gối là ngủ, không tiếp tục nghĩ tới chuyện gì hết.
Tháng sáu năm đó, anh tốt nghiệp, tiếp tục ở Thành An bốn năm, xưởng nhỏ làm ăn phát đạt, tiền kiếm đã đủ, anh lại cảm thấy không có tí sức lực nào, để công ty ném cho hai đối tác khác, một mình về tỉnh, thi vào đội đặc công của tỉnh.
Anh không trở về phương Nam nữa.
Mà Hứa Duy... Anh nhìn những tờ báo tin tức kia, cũng nhìn qua ảnh chụp một chút, chữ kí đều là của cô.
Thậm chí anh từ mọi xó xỉnh lục soát những tin đồn thất thiệt, chuyện xấu, anh không biết rõ thực hư như thế nào, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Trên mạng không có video của cô bao giờ, có người nói cô ấy giấu mình, từ xưa tới nay không tiếp nhận phỏng vấn, cũng không lên tiết mục trên ti vi.
Anh tin.
... Cửa sổ nhỏ ở hành lang không đóng, một trận gió lùa vào, những trang giấy bị thổi vang lên nhưng âm thanh rào rào. Hà Nghiễn siết chặt, tùy tiện sửa sang lại một chút, cất túi văn kiện vào bên trong, anh ta ngẩng đầu nhìn dáng người đang ở trước mặt.
Chung Hằng ngồi ở trên bậc thang, chống hai tay trên đầu gối.
Đã năm phút trôi qua rồi, cậu ấy cũng không nói lấy một câu nào.
Lần đầu tiên Hà Nghiễn phát hiện cậu ấy trầm mặc như thế này.
"Chung Hằng." Hà Nghiễn thấp giọng nói: "Tôi hiểu cảm giác của cậu, đổi lại là ai cũng rất khó tiếp nhận nổi."
"Tôi cho rằng cô ấy sống rất tốt." Gương mặt Chung Hằng nghiêng qua một bên, tựa hồ ngoan cường nhìn chằm chằm vào bức tường trắng.
"Không chỉ một mình cậu." Hà Nghiễn nói: "Ai cũng sẽ cho là như vậy."
Tốt nghiệp trường danh giá, là phóng viên nổi tiếng, tiền đồ vô hạn, người người yêu thích. Thử nói xem?
Chung Hằng cúi đầu xuống, hàm dưới căng cứng.
"Cô ấy trải qua mấy năm nay như thế nào, có ai bắt nạt cô ấy không... Con mẹ nó chứ cái gì cũng không biết."
Trái tim nóng bỏng làm cho đôi mắt cũng nóng hổi theo, đôi vai anh trùng xuống.
Hà Nghiễn: "..." Không biết nói gì cho phải.
Lúc này khuyên Chung Hằng bình tĩnh một chút, quá không thiết thực.
Hà Nghiễn đành phải thôi không nói gì.
Hai mắt Chung Hằng ửng đỏ ẩm ướt: "Cô ấy như vậy còn tôi thì ở lại quê."
Lúc này giọng nói còn trầm thấp hơn, hòa với tâm tình phức tạp khó tả.
Yên tĩnh một lúc.
Lại có gió lùa vào, những đè nén nghẹn ngào trên hành lang tựa hồ được đậy lại.
Hà Nghiễn ngược lại thở dài một hơi, phát tiết ra ngoài cũng tốt, hôm qua bị vò nát đủ kiểu, hôm nay lại bị kích động như vậy, xem như là người đàn ông thì đã sao, không gánh nổi loại đau khổ cùng cực này.
Hà Nghiễn đứng đấy trầm mặc, thừa dịp qua khe hở này, tự hỏi đến những tình huống sắp tới.
Với tình hình của Hứa Duy bây giờ, chỉ sợ hai ngày nữa mới có thể tiến hành việc ghi chép.
Nếu vội vàng hỏi han, đoán chừng Chung Hằng muốn đánh người.
Trước hết chờ Phương Nguyệt ngày mai tới thì tính tiếp, hiện tại cũng chỉ còn phần kết của công việc, không nên gấp gáp.
Anh ta vẫn cảm thấy yên tâm, cũng không rõ đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng người nhà của bệnh nhân la lên, to quá mức.
Hà Nghiễn khẽ nhíu mày, thấy Chung Hằng đứng lên. Anh dường như đã bình tĩnh trở lại.
"Tôi đi vào." Chung Hằng lau mặt một cái, dáng đi có chút bất ổn, giọng nói hơi bị mất tiếng: "Cô ấy vẫn còn sốt."
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chai truyền trên giá đỡ vẫn đang di chuyển chầm chậm. Hứa Duy vẫn đang ngủ, chăn trắng đắp trên người đã che đi hết vết thương, chỉ lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
Vết thương của cô ấy chỉ là ở phần mềm vẫn may không nghiêm trọng ở bên trong, nhưng cũng đủ giày vò thân thể cô ấy, bả vai, và đùi là nặng nhất, máu chảy quá nhiều, cánh tay bị thương sâu, khó xử lý nhất chính là ở phía sau lưng, bác sĩ nói khôi phục được cho dù tốt đến mấy vẫn bị để lại sẹo.
Chung Hằng đứng yên bên giường thật lâu.
Giống như hôm qua, tâm trạng muốn giết người lấn át hết mọi thứ, máu chảy loạn trong cơ thể, yết hầu nóng rực.
Anh đứng dậy đi vào toilet, mở vòi hoa sen, nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, rốt cục cũng chậm rãi tỉnh táo lại.
*
Tỉnh thành cục thành phố.
Người đàn bà vẫn đang khóc lóc.
Viên cảnh sát nam mập mạp nói: "Được rồi được rồi, tôi nói này bà Phương, bà còn ở đây khóc lóc thì làm được gì? Lần điều tra tin tức này của chúng tôi đã kết thúc, ngay bây giờ bà có thể rời đi."
Phương Mẫn Anh khó mà tiếp nhận nổi, tuyệt vọng kêu khóc nói: "Tất cả là do tôi, năm đó đều là chủ ý của tôi, con tôi vẫn còn là đứa bé, nó rất ngoan, không thể gây ra việc này được, các cậu nhất định là sai lầm rồi, làm sao nó có thể dính líu tới vụ án giết người được? Các cậu nói rõ ràng cho tôi!"
Viên cảnh sát nam đó không chịu nổi nữa nói: "Đây là tình tiết trong vụ án, làm sao tuỳ tiện có thể nói cho bà được? Chờ phán quyết, bà kiểu gì cũng sẽ được biết."
Vừa dứt lời, có người đến thì thần với cậu ta một câu, viên cảnh sát nam đó gật gật đầu.
Phương Nguyệt ngồi ở phòng thẩm vấn, cảnh sát đưa Phương Mẫn Anh tới, vừa thấy mặt con gái, Phương Mẫn Anh bị tóc của Phương Nguyệt làm cho sững sờ, nước mắt cũng quên không lau.
Trước kia đứa để tóc ngắn, chỉ có Hứa Duy.
Phương Nguyệt nói: "Mẹ, là con."
Câu này đầy đủ để Phương Mẫn Anh phân biệt được, mấy năm này từ "Mẹ" này Hứa Duy không gọi trực tiếp như thế bao giờ, có chuyện thì đều nói thẳng luôn.
"Bé à?" Phương Mẫn Anh vô cùng kích động, giọng nói run rẩy: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Con làm sao có thể giết người, đây khẳng định là tính sai rồi đúng không? Con đừng sợ, nói cho mẹ biết, mẹ sẽ nghĩ biện pháp giúp con!"
Phương Nguyệt nhíu mày: "Mẹ khóc cái gì? Con còn chưa có chết."
"Con nói rõ ràng một chút, con muốn hú chết mẹ sao!" Phương Mẫn Anh vừa hoảng vừa gấp, tiếng nói chuyện cũng lớn hẳn lên.
Cho tới bây giờ lá gan của bà ấy cũng không lớn, sống nửa đời người lần quả quyết nhất chính là thời điểm đưa ra quyết định kia, mười năm về trước —— để hai cô con gái trao đổi tên.
Mà mấy năm nay, trụ cột trong nhà cũng chính là đứa con gái lớn ở trước mặt này.
Tuổi bà càng lớn, thì càng sợ phiền phức, Phương Mẫn Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái nhà này lại gặp biến cố lớn như vậy, lúc này Phương Nguyệt, người luôn ngoan ngoãn nhất lại xảy ra chuyện, mà những chuyện năm đó lại bị lật lại.
Chuyện này đối với bà mà nói, so với trời sập cũng chẳng khác là mấy.
"Mẹ." Phương Nguyệt lại bình tĩnh dị thường: "Mẹ đừng hỏi gì cả, con nói với mẹ cũng vô dụng. Con bây giờ có một số việc cần phải nói, mẹ phải nhớ kỹ. Con đã bán một căn hộ, tiền con để trong tấm thẻ, đặt dưới gối của bà ngoại, đủ để nuôi mẹ và bà. Sau này mẹ lớn tuổi, lập tức mời người tới chăm sóc. Căn hộ còn lại con để cho bé Duy, mẹ đối xử tốt với con bé một chút.
Cuối cùng con bị phán xử thế nào, mẹ đừng quản nữa."
"Bé à?" Phương Mẫn Anh chấn kinh, nước mắt chảy ra không ngừng:"Con thật sự làm chuyện xấu rồi? Con thật sự giết người?"
Phương Nguyệt không trả lời, chỉ nói: "Đêm nay mẹ tìm khách sạn ở tạm đi, sáng mai thì về nhà đi." Cô ấy hướng cảnh sát nhẹ gật đầu.
Sắc mặt Phương Mẫn Anh trắng bệch.
*
Ngày 29 tháng 7, Hà Nghiễn rốt cục tại Ngu Khê gặp được Phương Nguyệt.
Đường xá xa xôi làm cho gương mặt của Phương Nguyệt hiện ra mấy tia tiều tuỵ.
Cửa căn phòng thẩm vấn đóng lại, Hà Nghiễn nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc trước mặt này, vẫn cảm thấy chấn kinh.
Nếu như không phải khác kiểu tóc, khuôn mặt này cùng với Hứa Duy không có một điểm khác nhau.
Cô ấy thậm chí rất bình tĩnh lên tiếng chào anh: "Đội trưởng Hà, đã lâu không gặp."
Hà Nghiễn nhìn cô: "Lần trước gặp mặt là lúc nào?"
Phương Nguyệt: "Hẳn là tháng tư năm ngoái."
"Cô rõ ràng là nhớ rất kỹ." Hà Nghiễn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô:"Nửa tháng trước, nhận điện thoại và gặp tôi là Hứa Duy em của cô?"
"Đúng."
"Cô nói rõ ràng xem."
Phương Nguyệt: "Anh không ngu ngốc, cũng đã đoán ra được."
"Ở đây là phòng thẩm vấn." Gương mặt Hà Nghiễn nghiêm túc: "Tôi đang thẩm vấn tội phạm, cô cần nói hết chuyện đã xảy ra."
Phương Nguyệt vẫn rất bình tĩnh: "Được, thật ra rất đơn giản, trước đó tôi chỉ vạch sẵn kế hoạch, liệt kê ra toàn bộ mạng lưới giao tiếp của tôi, mỗi người là đưa ra một tin tức khác nhau, từ tính cách, đặc điểm ngôn ngữ, tôi và bọn họ ở trình độ nào, làm việc chung bằng cách nào, phương thức nói chuyện là gì. Em gái tôi trí nhớ cực kỳ tốt, đối với nó là chuyện dễ dàng."
"Sao cô thuyết phục được cô ấy giúp cô?"
"Tôi không thuyết phục nó." Phương Nguyệt nói: "Chỉ là tôi đang cược."
"Cược gì?"
"Cược trong lòng nó còn tình cảm người thân đối với tôi và gia đình không."
Hà Nghiễn hết sức duy trì bình tĩnh thái độ khách quan, nhắc nhở cô:"Nói chi tiết."
"Chi tiết này nhiều lắm, không phải một ngày xảy ra một việc, nói khái quát là, cố gắng lặp đi lặp lại tôi đang ở trong tình thế nguy hiểm, việc đó sẽ gây ảnh hưởng tới an toàn của người nhà, nếu như nó để ý, đương nhiên sẽ không hỏi."
"Cho nên, việc gây ra tai nạn xe cộ năm đó cũng nằm trong phần kế hoạch đó?"
"Đúng." Phương Nguyệt thản nhiên thừa nhận:" Nhưng mà nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi không nghĩ tôi lại nằm lâu như vậy."
Hà Nghiễn dừng lại, hỏi: "Tôi nhận được phong bưu kiện kia, là cô gửi?"
"Vâng."
"Chứng cứ nhiều như vậy để từ lúc nào?"
"Năm ngoái."
"Vậy tại sao kéo dài tới bây giờ?"
Hiếm khi Phương Nguyệt khựng lại,cúi đầu thấp: "Tôi không xác định được có muốn làm như vậy không."
"Đây là ý gì?" Hà Nghiễn hỏi: "Cô đang do dự về việc gì? Không muốn vạch trần Tưởng Tùng Thành, hay là không muốn kéo theo em gái của cô vào cuộc? Vế trước hay là vế sau?"
Phương Nguyệt trầm mặc vài giây, thấp giọng thừa nhận: "Cái sau."
"Cái gì thúc đẩy cô làm ra quyết định cuối cùng?"
Phương Nguyệt ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Anh ta làm ra việc gì anh cũng biết, tôi sớm đã nghĩ sẽ vạch trần anh ta. Những chứng cớ kia cũng không phải là tôi lập tức sưu tầm là có, việc này tôi đã làm từ sớm rồi, không nghĩ tới anh ta được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, lúc đó tôi thích một người đàn ông, thậm chí gặp nhau cũng không nhiều, anh ta tìm người đánh tàn phế anh ấy, tôi ý thức được, anh ta cả đời này cũng sẽ không thả tôi ra. Loại cuộc sống như vậy khiến người khác ngạt thở, tôi không có cách nào đợi thêm nữa, nhất định phải thoát khỏi anh ta."
Phòng thẩm vấn nhất thời rơi vào im lặng.
Một lúc lâu Hà Nghiễn không mở miệng, chìm đắm đang tự hỏi, qua một hai phút nói: "Cho nên cô, ngay cả tôi cũng sắp đặt sẵn sàng rồi sao?."
"Thật có lỗi."
Hà Nghiễn không tỏ thái độ, chỉ nói: "Biện pháp này của cô cũng không ổn thoả, phải nói là có rất nhiều nguy hiểm."
Phương Nguyệt nói: "Tôi biết, cho nên tôi cũng chỉ là liều một phen."
"Cô đã nghĩ tới có thể sẽ thất bại?"
Phương Nguyệt cúi đầu: "Đườn nhiên, tôi có nghĩ tới, nhưng mà tôi nghĩ xác suất thành công cũng phải là tám phần, vẫn ôm hi vọng không nhỏ. Thời điểm các anh tới tìm tôi, tôi cảm thấy hơi chấn kinh, nhưng mà giống như cũng thở dài được một hơi. Dù sao cũng mặc kệ là thành công hay thất bại, tôi cũng xác định được một điều" khóe miệng cô mấp máy, từ từ nói: "Tưởng Tùng Thành hẳn là chết chắc."
Hà Nghiễn nói: "Được, vậy kế tiếp cô nói một chút về cô và Tưởng Tùng Thành, hai người quen biết nhau từ lúc nào? Làm sao liên lụy tới những chuyện này? Những việc anh ta gây ra, cô phát hiện ra từ lúc nào?" Anh nói bổ sung: "Thuận tiện thuật lại vụ án ở trấn Thất Độ."
"Tối nay anh hãy hỏi lại chuyện này đi." Phương Nguyệt nói: "Em gái tôi đâu. Trước hết tôi muốn gặp em gái tôi."
Tác giả có lời muốn nói: chỉ có thể nói thật có lỗi gần nhất đều chỉ có đến đêm khuya mới có nâng bút dục vọng đại khái là tại tìm đường chết.
*(Điều kiện ở đây có lẽ là nói đến Chung ca phải làm luận văn hoặc gì đó tương tự để ra trường.
Cũng có thể là hoàn tất các đk mở xưởng của a ý.
Đoạn này dịch thô k rõ nghĩa lắm)
Đặc công là gì chắc mn biết rồi.
~~~~~~ HẾT CHƯƠNG 37
Khi đó, Chung Hằng đang làm gì? Anh vội vàng hoàn thành các điều kiện*, cũng vội vàng lo kiếm tiền chèo chống xưởng nhỏ của mình.
Mấy năm học đại học anh không tiếp tục yêu đương, hai năm trước mọi chuyện hỗn loạn, nghĩ tới cô ấy vẫn tức đến độ muốn thổ huyết, cảm thấy mắt mình đúng là bị mù, một tấm chân tình bị cô giày xéo đến không còn sót lại một chút cặn.
Anh trêu tức cô hận cô, lại nhớ cô, cũng mong ngóng trông cậy lúc nào cô sẽ hối hận, sẽ quay đầu lại dỗ anh. Nhưng hai năm dài đằng đẵng, người ở phía bắc kia không có lấy nổi một chút tin tức nào, anh lại ngốc nghếch không ôm hi vọng, sau hai năm kìm nén, đến đại học năm thứ 4 thì cùng người ta hùn vốn lập nghiệp, bận đến mức đặt đầu xuống gối là ngủ, không tiếp tục nghĩ tới chuyện gì hết.
Tháng sáu năm đó, anh tốt nghiệp, tiếp tục ở Thành An bốn năm, xưởng nhỏ làm ăn phát đạt, tiền kiếm đã đủ, anh lại cảm thấy không có tí sức lực nào, để công ty ném cho hai đối tác khác, một mình về tỉnh, thi vào đội đặc công của tỉnh.
Anh không trở về phương Nam nữa.
Mà Hứa Duy... Anh nhìn những tờ báo tin tức kia, cũng nhìn qua ảnh chụp một chút, chữ kí đều là của cô.
Thậm chí anh từ mọi xó xỉnh lục soát những tin đồn thất thiệt, chuyện xấu, anh không biết rõ thực hư như thế nào, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy khó chịu.
Trên mạng không có video của cô bao giờ, có người nói cô ấy giấu mình, từ xưa tới nay không tiếp nhận phỏng vấn, cũng không lên tiết mục trên ti vi.
Anh tin.
... Cửa sổ nhỏ ở hành lang không đóng, một trận gió lùa vào, những trang giấy bị thổi vang lên nhưng âm thanh rào rào. Hà Nghiễn siết chặt, tùy tiện sửa sang lại một chút, cất túi văn kiện vào bên trong, anh ta ngẩng đầu nhìn dáng người đang ở trước mặt.
Chung Hằng ngồi ở trên bậc thang, chống hai tay trên đầu gối.
Đã năm phút trôi qua rồi, cậu ấy cũng không nói lấy một câu nào.
Lần đầu tiên Hà Nghiễn phát hiện cậu ấy trầm mặc như thế này.
"Chung Hằng." Hà Nghiễn thấp giọng nói: "Tôi hiểu cảm giác của cậu, đổi lại là ai cũng rất khó tiếp nhận nổi."
"Tôi cho rằng cô ấy sống rất tốt." Gương mặt Chung Hằng nghiêng qua một bên, tựa hồ ngoan cường nhìn chằm chằm vào bức tường trắng.
"Không chỉ một mình cậu." Hà Nghiễn nói: "Ai cũng sẽ cho là như vậy."
Tốt nghiệp trường danh giá, là phóng viên nổi tiếng, tiền đồ vô hạn, người người yêu thích. Thử nói xem?
Chung Hằng cúi đầu xuống, hàm dưới căng cứng.
"Cô ấy trải qua mấy năm nay như thế nào, có ai bắt nạt cô ấy không... Con mẹ nó chứ cái gì cũng không biết."
Trái tim nóng bỏng làm cho đôi mắt cũng nóng hổi theo, đôi vai anh trùng xuống.
Hà Nghiễn: "..." Không biết nói gì cho phải.
Lúc này khuyên Chung Hằng bình tĩnh một chút, quá không thiết thực.
Hà Nghiễn đành phải thôi không nói gì.
Hai mắt Chung Hằng ửng đỏ ẩm ướt: "Cô ấy như vậy còn tôi thì ở lại quê."
Lúc này giọng nói còn trầm thấp hơn, hòa với tâm tình phức tạp khó tả.
Yên tĩnh một lúc.
Lại có gió lùa vào, những đè nén nghẹn ngào trên hành lang tựa hồ được đậy lại.
Hà Nghiễn ngược lại thở dài một hơi, phát tiết ra ngoài cũng tốt, hôm qua bị vò nát đủ kiểu, hôm nay lại bị kích động như vậy, xem như là người đàn ông thì đã sao, không gánh nổi loại đau khổ cùng cực này.
Hà Nghiễn đứng đấy trầm mặc, thừa dịp qua khe hở này, tự hỏi đến những tình huống sắp tới.
Với tình hình của Hứa Duy bây giờ, chỉ sợ hai ngày nữa mới có thể tiến hành việc ghi chép.
Nếu vội vàng hỏi han, đoán chừng Chung Hằng muốn đánh người.
Trước hết chờ Phương Nguyệt ngày mai tới thì tính tiếp, hiện tại cũng chỉ còn phần kết của công việc, không nên gấp gáp.
Anh ta vẫn cảm thấy yên tâm, cũng không rõ đã qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng người nhà của bệnh nhân la lên, to quá mức.
Hà Nghiễn khẽ nhíu mày, thấy Chung Hằng đứng lên. Anh dường như đã bình tĩnh trở lại.
"Tôi đi vào." Chung Hằng lau mặt một cái, dáng đi có chút bất ổn, giọng nói hơi bị mất tiếng: "Cô ấy vẫn còn sốt."
Trong phòng bệnh yên tĩnh, chai truyền trên giá đỡ vẫn đang di chuyển chầm chậm. Hứa Duy vẫn đang ngủ, chăn trắng đắp trên người đã che đi hết vết thương, chỉ lộ ra một khuôn mặt tái nhợt.
Vết thương của cô ấy chỉ là ở phần mềm vẫn may không nghiêm trọng ở bên trong, nhưng cũng đủ giày vò thân thể cô ấy, bả vai, và đùi là nặng nhất, máu chảy quá nhiều, cánh tay bị thương sâu, khó xử lý nhất chính là ở phía sau lưng, bác sĩ nói khôi phục được cho dù tốt đến mấy vẫn bị để lại sẹo.
Chung Hằng đứng yên bên giường thật lâu.
Giống như hôm qua, tâm trạng muốn giết người lấn át hết mọi thứ, máu chảy loạn trong cơ thể, yết hầu nóng rực.
Anh đứng dậy đi vào toilet, mở vòi hoa sen, nước lạnh từ trên đỉnh đầu dội xuống, rốt cục cũng chậm rãi tỉnh táo lại.
*
Tỉnh thành cục thành phố.
Người đàn bà vẫn đang khóc lóc.
Viên cảnh sát nam mập mạp nói: "Được rồi được rồi, tôi nói này bà Phương, bà còn ở đây khóc lóc thì làm được gì? Lần điều tra tin tức này của chúng tôi đã kết thúc, ngay bây giờ bà có thể rời đi."
Phương Mẫn Anh khó mà tiếp nhận nổi, tuyệt vọng kêu khóc nói: "Tất cả là do tôi, năm đó đều là chủ ý của tôi, con tôi vẫn còn là đứa bé, nó rất ngoan, không thể gây ra việc này được, các cậu nhất định là sai lầm rồi, làm sao nó có thể dính líu tới vụ án giết người được? Các cậu nói rõ ràng cho tôi!"
Viên cảnh sát nam đó không chịu nổi nữa nói: "Đây là tình tiết trong vụ án, làm sao tuỳ tiện có thể nói cho bà được? Chờ phán quyết, bà kiểu gì cũng sẽ được biết."
Vừa dứt lời, có người đến thì thần với cậu ta một câu, viên cảnh sát nam đó gật gật đầu.
Phương Nguyệt ngồi ở phòng thẩm vấn, cảnh sát đưa Phương Mẫn Anh tới, vừa thấy mặt con gái, Phương Mẫn Anh bị tóc của Phương Nguyệt làm cho sững sờ, nước mắt cũng quên không lau.
Trước kia đứa để tóc ngắn, chỉ có Hứa Duy.
Phương Nguyệt nói: "Mẹ, là con."
Câu này đầy đủ để Phương Mẫn Anh phân biệt được, mấy năm này từ "Mẹ" này Hứa Duy không gọi trực tiếp như thế bao giờ, có chuyện thì đều nói thẳng luôn.
"Bé à?" Phương Mẫn Anh vô cùng kích động, giọng nói run rẩy: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! Con làm sao có thể giết người, đây khẳng định là tính sai rồi đúng không? Con đừng sợ, nói cho mẹ biết, mẹ sẽ nghĩ biện pháp giúp con!"
Phương Nguyệt nhíu mày: "Mẹ khóc cái gì? Con còn chưa có chết."
"Con nói rõ ràng một chút, con muốn hú chết mẹ sao!" Phương Mẫn Anh vừa hoảng vừa gấp, tiếng nói chuyện cũng lớn hẳn lên.
Cho tới bây giờ lá gan của bà ấy cũng không lớn, sống nửa đời người lần quả quyết nhất chính là thời điểm đưa ra quyết định kia, mười năm về trước —— để hai cô con gái trao đổi tên.
Mà mấy năm nay, trụ cột trong nhà cũng chính là đứa con gái lớn ở trước mặt này.
Tuổi bà càng lớn, thì càng sợ phiền phức, Phương Mẫn Anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới, cái nhà này lại gặp biến cố lớn như vậy, lúc này Phương Nguyệt, người luôn ngoan ngoãn nhất lại xảy ra chuyện, mà những chuyện năm đó lại bị lật lại.
Chuyện này đối với bà mà nói, so với trời sập cũng chẳng khác là mấy.
"Mẹ." Phương Nguyệt lại bình tĩnh dị thường: "Mẹ đừng hỏi gì cả, con nói với mẹ cũng vô dụng. Con bây giờ có một số việc cần phải nói, mẹ phải nhớ kỹ. Con đã bán một căn hộ, tiền con để trong tấm thẻ, đặt dưới gối của bà ngoại, đủ để nuôi mẹ và bà. Sau này mẹ lớn tuổi, lập tức mời người tới chăm sóc. Căn hộ còn lại con để cho bé Duy, mẹ đối xử tốt với con bé một chút.
Cuối cùng con bị phán xử thế nào, mẹ đừng quản nữa."
"Bé à?" Phương Mẫn Anh chấn kinh, nước mắt chảy ra không ngừng:"Con thật sự làm chuyện xấu rồi? Con thật sự giết người?"
Phương Nguyệt không trả lời, chỉ nói: "Đêm nay mẹ tìm khách sạn ở tạm đi, sáng mai thì về nhà đi." Cô ấy hướng cảnh sát nhẹ gật đầu.
Sắc mặt Phương Mẫn Anh trắng bệch.
*
Ngày 29 tháng 7, Hà Nghiễn rốt cục tại Ngu Khê gặp được Phương Nguyệt.
Đường xá xa xôi làm cho gương mặt của Phương Nguyệt hiện ra mấy tia tiều tuỵ.
Cửa căn phòng thẩm vấn đóng lại, Hà Nghiễn nhìn chằm chằm khuôn mặt quen thuộc trước mặt này, vẫn cảm thấy chấn kinh.
Nếu như không phải khác kiểu tóc, khuôn mặt này cùng với Hứa Duy không có một điểm khác nhau.
Cô ấy thậm chí rất bình tĩnh lên tiếng chào anh: "Đội trưởng Hà, đã lâu không gặp."
Hà Nghiễn nhìn cô: "Lần trước gặp mặt là lúc nào?"
Phương Nguyệt: "Hẳn là tháng tư năm ngoái."
"Cô rõ ràng là nhớ rất kỹ." Hà Nghiễn nhìn chằm chằm đôi mắt của cô:"Nửa tháng trước, nhận điện thoại và gặp tôi là Hứa Duy em của cô?"
"Đúng."
"Cô nói rõ ràng xem."
Phương Nguyệt: "Anh không ngu ngốc, cũng đã đoán ra được."
"Ở đây là phòng thẩm vấn." Gương mặt Hà Nghiễn nghiêm túc: "Tôi đang thẩm vấn tội phạm, cô cần nói hết chuyện đã xảy ra."
Phương Nguyệt vẫn rất bình tĩnh: "Được, thật ra rất đơn giản, trước đó tôi chỉ vạch sẵn kế hoạch, liệt kê ra toàn bộ mạng lưới giao tiếp của tôi, mỗi người là đưa ra một tin tức khác nhau, từ tính cách, đặc điểm ngôn ngữ, tôi và bọn họ ở trình độ nào, làm việc chung bằng cách nào, phương thức nói chuyện là gì. Em gái tôi trí nhớ cực kỳ tốt, đối với nó là chuyện dễ dàng."
"Sao cô thuyết phục được cô ấy giúp cô?"
"Tôi không thuyết phục nó." Phương Nguyệt nói: "Chỉ là tôi đang cược."
"Cược gì?"
"Cược trong lòng nó còn tình cảm người thân đối với tôi và gia đình không."
Hà Nghiễn hết sức duy trì bình tĩnh thái độ khách quan, nhắc nhở cô:"Nói chi tiết."
"Chi tiết này nhiều lắm, không phải một ngày xảy ra một việc, nói khái quát là, cố gắng lặp đi lặp lại tôi đang ở trong tình thế nguy hiểm, việc đó sẽ gây ảnh hưởng tới an toàn của người nhà, nếu như nó để ý, đương nhiên sẽ không hỏi."
"Cho nên, việc gây ra tai nạn xe cộ năm đó cũng nằm trong phần kế hoạch đó?"
"Đúng." Phương Nguyệt thản nhiên thừa nhận:" Nhưng mà nằm ngoài dự đoán của tôi, tôi không nghĩ tôi lại nằm lâu như vậy."
Hà Nghiễn dừng lại, hỏi: "Tôi nhận được phong bưu kiện kia, là cô gửi?"
"Vâng."
"Chứng cứ nhiều như vậy để từ lúc nào?"
"Năm ngoái."
"Vậy tại sao kéo dài tới bây giờ?"
Hiếm khi Phương Nguyệt khựng lại,cúi đầu thấp: "Tôi không xác định được có muốn làm như vậy không."
"Đây là ý gì?" Hà Nghiễn hỏi: "Cô đang do dự về việc gì? Không muốn vạch trần Tưởng Tùng Thành, hay là không muốn kéo theo em gái của cô vào cuộc? Vế trước hay là vế sau?"
Phương Nguyệt trầm mặc vài giây, thấp giọng thừa nhận: "Cái sau."
"Cái gì thúc đẩy cô làm ra quyết định cuối cùng?"
Phương Nguyệt ngẩng đầu, lạnh nhạt nói: "Anh ta làm ra việc gì anh cũng biết, tôi sớm đã nghĩ sẽ vạch trần anh ta. Những chứng cớ kia cũng không phải là tôi lập tức sưu tầm là có, việc này tôi đã làm từ sớm rồi, không nghĩ tới anh ta được một tấc lại muốn lấn thêm một thước, lúc đó tôi thích một người đàn ông, thậm chí gặp nhau cũng không nhiều, anh ta tìm người đánh tàn phế anh ấy, tôi ý thức được, anh ta cả đời này cũng sẽ không thả tôi ra. Loại cuộc sống như vậy khiến người khác ngạt thở, tôi không có cách nào đợi thêm nữa, nhất định phải thoát khỏi anh ta."
Phòng thẩm vấn nhất thời rơi vào im lặng.
Một lúc lâu Hà Nghiễn không mở miệng, chìm đắm đang tự hỏi, qua một hai phút nói: "Cho nên cô, ngay cả tôi cũng sắp đặt sẵn sàng rồi sao?."
"Thật có lỗi."
Hà Nghiễn không tỏ thái độ, chỉ nói: "Biện pháp này của cô cũng không ổn thoả, phải nói là có rất nhiều nguy hiểm."
Phương Nguyệt nói: "Tôi biết, cho nên tôi cũng chỉ là liều một phen."
"Cô đã nghĩ tới có thể sẽ thất bại?"
Phương Nguyệt cúi đầu: "Đườn nhiên, tôi có nghĩ tới, nhưng mà tôi nghĩ xác suất thành công cũng phải là tám phần, vẫn ôm hi vọng không nhỏ. Thời điểm các anh tới tìm tôi, tôi cảm thấy hơi chấn kinh, nhưng mà giống như cũng thở dài được một hơi. Dù sao cũng mặc kệ là thành công hay thất bại, tôi cũng xác định được một điều" khóe miệng cô mấp máy, từ từ nói: "Tưởng Tùng Thành hẳn là chết chắc."
Hà Nghiễn nói: "Được, vậy kế tiếp cô nói một chút về cô và Tưởng Tùng Thành, hai người quen biết nhau từ lúc nào? Làm sao liên lụy tới những chuyện này? Những việc anh ta gây ra, cô phát hiện ra từ lúc nào?" Anh nói bổ sung: "Thuận tiện thuật lại vụ án ở trấn Thất Độ."
"Tối nay anh hãy hỏi lại chuyện này đi." Phương Nguyệt nói: "Em gái tôi đâu. Trước hết tôi muốn gặp em gái tôi."
Tác giả có lời muốn nói: chỉ có thể nói thật có lỗi gần nhất đều chỉ có đến đêm khuya mới có nâng bút dục vọng đại khái là tại tìm đường chết.
*(Điều kiện ở đây có lẽ là nói đến Chung ca phải làm luận văn hoặc gì đó tương tự để ra trường.
Cũng có thể là hoàn tất các đk mở xưởng của a ý.
Đoạn này dịch thô k rõ nghĩa lắm)
Đặc công là gì chắc mn biết rồi.
~~~~~~ HẾT CHƯƠNG 37
Bình luận truyện