40 Ngày Kết Hôn

Chương 21: Ngày thứ mười sáu 2



Trong rừng mưa rậm rạp ẩm thấp, Lục Diệp dẫn lính triển khai sục sạo từng tấc đất một, bọn buôn ma túy đã bị họ bao vây trong phạm vi hẹp, chỉ cần thu hẹp vòng vây từng chút một thế này, tuyệt đối không bỏ sót tên nào!

“Đại ca, làm sao giờ?” Kim Hưng nhìn Kim Lợi gần hôn mê, nghiến răng hỏi. Không thể tiếp tục thế này được! Cần phải nghĩ cách thoát khỏi cửa ải này! Bằng không chỉ có thể làm ba ba trong rọ! Trốn sao cũng không thoát được một chữ chết!

“Gài mìn!” Trùm ma túy suy nghĩ, cuối cùng hạ quyết tâm, khàn giọng nói.

“Đại ca!” Mấy kẻ đứng bên kinh hãi la lớn, mìn trong tay gần như là chỗ dựa cuối cùng của chúng, nếu như xài hết toàn bộ mà chúng còn chưa thoát khỏi đám đặc chủng này thì…

Cả bọn lập tức run lập cập. Tuy trước khi bán ma túy cũng nghĩ qua sẽ có ngày thế này nhưng trước sự cám dỗ của đồng tiền ai mà nghĩ được nhiều đến thế! Ngợp trong vàng son được ngày nào hay ngày ấy, có thể hưởng thụ được khoái lạc thì mặc sức mà hưởng thụ thôi.

Song, phương thức sinh tồn bất chính chung quy không thể lâu dài, đến cuối cùng vẫn bị truy nã.

Có điều chúng không muốn chết, tạm bợ cũng được! Nơm nớp lo sợ cũng tốt! Bất kể là cách gì, sống được là tốt rồi! Chỉ cần còn sống là còn hi vọng!

“Đi mau!” Tên trùm ma túy bỗng nhiên quăng balo trên người, ánh mắt quyết tuyệt như thể giây cuối cùng trước khi nhảy vực “Dùng mìn có lẽ còn có hi vọng…”

Còn lại gã không nói tiếp nhưng tất cả đều đã hiểu. Cũng không có kẻ nào chống đối, đều lặng lẽ đặt mìn chung quanh.

“Kim Hưng!”

“Rõ! Đại ca!” Kim Hưng lôi Kim Lợi, sớm đã mệt thở hồng hộc song vẫn đi theo mọi người cùng gài mìn. Không dám buông lỏng, không dám nghỉ ngơi, bằng không sẽ bị đồng bọn vất bỏ. Ở đây không có đồng đội hợp tác, không có bạn bè giúp đỡ lẫn nhau, chỉ có cạnh tranh sinh tồn nguyên thủy ác liệt và khắc nghiệt.

Trùm ma túy nhìn Kim Lợi thoi thóp, ánh mắt sắc bén lạ thường “Quăng nó lại, nó sẽ liên lụy chúng ta!”

Kim Hưng nghẹn thở “Đại ca, nó… nó là em trai em…”

“Bây giờ có là cha mày thì cũng phải quăng lại đây! Tao…”

Nói chưa xong, chỉ nghe từ đằng xa đột ngột vọng đến một tiếng súng kinh hồn, đám người nhào xuống đất, run cầm cập nằm rạp ở đó, không dám rục rịch.

“Đằng trước bên trái góc bốn lăm độ, bốn trăm tám mươi thước! Đổi khẩu bắn tỉa nòng lớn! Bắn!”

“Trúng mục tiêu!”

“Hạ một mục tiêu!”

Lục Diệp cầm kính viễn vọng, lạnh lùng ra hết mệnh lệnh này đến mệnh lệnh khác.

“Sếp, chúng chạy tới trước!” Tay súng bắn tỉa ngắm mấy giây lại hạ súng xuống báo cáo.

“Đuổi theo! Quăng hết đồ thừa trên người xuống! Toàn lực truy kích!” Lục Diệp tợp một ngụm hết sạch nước trong túi xong trực tiếp quăng bỏ, ngay cả balo đựng đồ tiếp tế cũng vất.

Những lính đặc chủng khác trong đội nhận lệnh của anh, không chút chần chừ, đều học Lục Diệp uống sạch nước rồi hành trang gọn nhẹ ra trận.

Trong rừng mưa, nằm sấp mà tiến lên tốc độ rất chậm, bởi vì cần phải chú ý tình huống xung quanh, nếu không sơ sẩy là đụng phải độc vật.

Nhưng dù là vậy, họ vẫn càng lúc càng tới gần đám buôn ma túy này. Tâm tình đội viên đều hưng phấn, truy đuổi bao nhiêu ngày nay rồi, vất vả khoan nói, chủ yếu là đám khốn kiếp này thật sự quá đáng hận!

Bao nhiêu gia đình vì chúng mà tan nát, bao nhiêu con người vì chúng mà chết! Nhất định họ phải bắt được đám người tàn bạo này!

Ngay lúc đó, dường như có tiếng sấm giật bên tai! Đùng một tiếng, Lục Diệp quay ngoắt lại, ánh lửa gần như đâm vào mắt anh không dời được, mà màu máu đỏ lại như thuốc nhuộm màu đậm đặc, nháy mắt đập vào mắt anh, một người lính phân tán vòng ngoài đã bị mìn nổ hoàn toàn biến dạng.

“Sếp!” Cả đội đỏ mắt! Mấy người xúc động thậm chí vác súng lên muốn liều lĩnh xông tới.

Tuy đều là lính đặc chủng chịu qua đủ loại huấn luyện đặc biệt, cũng đối mặt với rất nhiều tình huống thế này song không cách nào thích nghi được, rõ ràng một phút trước đồng đội còn đang nói nói cười cười với mình, một giây sau đã vĩnh viễn cách xa.

“Quay lại cho tôi!” Giọng Lục Diệp không lớn nhưng như một cây đinh trong giây lát đóng đinh từng người lính đang chuẩn bị xông lên tại chỗ.

Sát khí trong mắt Lục Diệp bắn ra bốn phía, ánh mắt sắc bén như lưỡi kiếm bén ngót, dường như có thể phá vỡ cánh rừng mưa che kín bầu trời này, xông thẳng lên mây!

“Tôi đi đằng trước gỡ mìn, các cậu phụ trách dứt điểm!” Nói rồi Lục Diệp quăng kính viễn vọng trong tay vào lòng cậu lính bên cạnh, bản thân đứng thẳng người, bẻ một cành cây, tự mình đi trước.

“Sếp!” Mấy người lính còn muốn nói nhưng nhìn vào đôi mắt đen dọa người của Lục Diệp thì im bặt.

“Trong đội có người rành gỡ mìn?”

Cả toán lính đặc chủng lắc đầu, trong mắt xẹt qua chút xấu hổ. Họ đều biết gỡ mìn, đây là một môn học bắt buộc của một lính đặc chủng ưu tú nhưng chỉ là biết một hai, căn bản không thể nói là thành thạo được.

Lục Diệp không nói gì thêm, chỉ quay đầu, mặt mày bình thản bắt đầu gỡ mìn.

“Đại ca!” Lại thêm một người nữa vỡ đầu, Kim Hưng đã tuyệt vọng rồi. Chúng chạy không thoát, bây giờ cả băng chỉ còn ba người. Trốn thế nào? Làm sao trốn? Trốn xong rồi phải làm gì tiếp?

Gã nhìn Kim Lợi mặt đỏ như muốn rỉ máu ra, trong mắt là hối hận tràn trề.

Lúc đầu… nếu đừng lôi kéo em trai thì tốt rồi.

Chạng vạng, tiếng chim hót véo von, sắc trời tối dần, cây cối tỏa bóng xanh sẫm kỳ cục, nhìn mà rợn tóc gáy. Thỉnh thoảng có những con chim lớn về tổ trễ lướt qua trên đầu khiến bọn chúng run lẩy bẩy, sợ đó là những viên đạn chỗ nào cũng tới được.

Trùm ma túy nhìn Kim Hưng đang kéo lê Kim Lợi, trong mắt xẹt qua một chút xảo quyệt.

“Mày, quăng nó lại! Đi trước!”

“Đại ca!” Kim Hưng phẫn nộ trợn mắt “Không, nó là em ruột của em, em…”

Ngay lúc này, bỗng nhiên Kim Lợi yếu ớt hé mắt, thở dốc một cách bất thường “Anh… anh, anh mặc kệ em, đi đi!” Chữ đi vừa dứt, đột nhiên gã như uống thuốc đặc trị, hai mắt bỗng sáng ngời, vừa nhìn là biết hồi quang phản chiếu “Đi mau!”

“Không được! Anh không thể bỏ em lại được!” Tay Kim Hưng ôm cứng eo Kim Lợi, mỗi một chữ như thể rít qua kẽ răng gã.

“Anh nói em trai em…” Nói chưa xong thì cảm giác có một sức mạnh kinh hồn xô mình ra khỏi chỗ đứng, bên tai vang lên tiếng súng, tiếng viên đạn găm vào máu thịt bị phóng đại vô tận.

“Tiểu Lợi!” Lúc Kim Hưng quay đầu lại thì em trai gã đã chảy máu nhắm mắt ngã gục trên đất bất động. Vì thằng anh không bằng súc sinh như gã có thể sống mà nó chắn dùm gã một phát súng chí mạng.

Gã bất chấp tất cả xông tới, lòng nguội như tro tàn. Gã hại em của rất nhiều người, có tiền, không tiền. Những lúc đó, gã lạnh lùng thờ ơ nhìn chúng hít ma túy như trò hề, nhìn chúng vì sức hấp dẫn khổng lồ của buôn ma túy mà hoàn toàn trầm luân.

Chưa từng cảm thấy cắn rứt lương tâm, nhưng bây giờ, quả báo tới rồi. Đứa em trai từ nhỏ sống nương tựa vào gã đi rồi, bỏ gã lại…

Nước mắt ướt sũng mặt, cả thế giới biến thành màu đen. Kim Hưng đột ngột buông Kim Lợi ra đứng dậy, nhìn chòng chọc hướng viên đạn bay tới, ánh mắt quyết tuyệt khiếp người.

Gã muốn trả thù! Là đám đặc chủng này hại chết em gã! Gã nhất định phải kéo bọn chúng chết cùng với em gã!

“Sếp, bắt được đầu sỏ rồi!” Một người lính hưng phấn báo cáo với Lục Diệp: “Chân bị chúng tôi bắn bị thương, không đi được! Chỉ còn một tên chưa bắt được!”

Lục Diệp gật đầu, ra lệnh với người lính kia: “Để lại hai người là được, những người khác lập tức rút ra khỏi rừng mưa! Không cần quay về đường cũ, liên lạc thẳng với trực thăng!”

“Sếp!”

“Đây là lệnh! Nhanh lên!” Lục Diệp lơ đãng liếc sắc trời âm u, giọng càng thêm nghiêm khắc.

“Rõ!”

Những người còn lại rút lui không lâu, một tiếng đùng đoàng vang lên, chân trời vang lên tiếng sấm rền không ngớt, từng tiếng rung chuyển màng nhĩ Lục Diệp, không tới một lát, mưa trút xuống như thác.

Tim Lục Diệp thót lại, phẩy tay ra hiệu cho hai người lính ở lại bám theo, anh biết, thời tiết kiểu này cần phải đánh nhanh thắng nhanh, bằng không sơ ý một cái là sống và chết cách nhau không xa.

Mưa to làm thị giác và thính giác nhạy bén của Lục Diệp giảm hẳn đi. Theo lời khai của tên trùm vừa bị bắt, cái gã chưa tóm được tên Kim Hưng, gã còn một đứa em trai cũng đi theo gã buôn ma túy có điều đã bị họ bắn hạ rồi.

Mưa đổ xối xả trên người, mắt bị nước mưa cọ rửa cơ hồ không mở lên nổi. Lục Diệp suy nghĩ, kêu hai người lính đi sau tìm đại một chỗ trốn, bản thân anh tiếp tục đuổi theo. Mặc kệ thế nào, lần này tiếp tục truy đuổi thật ra có kèm chút ý nghĩ tư lợi của cá nhân, anh không thể để cấp dưới của mình cùng mạo hiểm với anh được.

Kim Hưng thật sự gian xảo, Lục Diệp đội mưa đuổi theo nửa tiếng đồng hồ mà không đuổi kịp. Dũng mãnh như anh mà cũng chịu không nổi, Lục Diệp nằm rạp trên cỏ thở phì phò, thân thể đã mệt mỏi đến cực điểm.

Phải nhanh! Động tác nhất định phải nhanh! Lục Diệp quệt nước mưa trên mặt, dùng thế lý ngư đả đĩnh nhảy bật lên, chỉ còn một tên cuối cùng! Chỉ cần giải quyết tên này là anh có thể gặp Vân Thường rồi!

Không biết bây giờ cô đang làm gì, nhớ anh, hay là… không nhớ anh.

Ngay lúc đó, lông tơ trên người Lục Diệp đột ngột dựng đứng, đó là giác quan đặc biệt khi có nguy hiểm sau khi chui từ cõi chết trở ra, đồng tử mắt anh rụt lại, thân thể đột ngột nhào xuống đất.

Nhưng đã muộn rồi, chỉ nghe đoàng một tiếng, Lục Diệp chỉ cảm thấy trước ngực đau buốt, xung lực khủng khiếp đẩy anh văng từ chỗ đứng ra mấy mét.

Ý thức cuối cùng, đôi mắt ngấn nước của Vân Thường lướt qua trong óc anh.

Lục Diệp, anh nhớ về sớm, cô nói. Đôi môi xinh đẹp hơi nhếch, khiến anh nhìn là không kềm được xúc động muốn hôn.

Đáng tiếc anh muốn nuốt lời rồi.

“Sếp! Sếp! Anh sao rồi? Mau! Liên lạc trực thăng!”

“Tiêu rồi! Mưa to nhiễu sóng vô tuyến rồi! Không liên lạc được!”

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện