50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey
Quyển 1 - Chương 1
_Tôi bực dọc càu nhàu với chính mình trong gương. Mớ tóc khốn kiếp – sao không thể vào nếp thế này, cả Katherine Cavanagh nữa, lăn ra ốm đúng hôm nay đẩy tôi vào thế kẹt cứng. Lúc này, đúng ra tôi đang phải ôn thi cuối kỳ, tuần sau thi rồi, thế mà tôi lại đang đứng đây, cố chải cho tóc vào nếp. Mình sẽ làm được. Mình sẽ làm được. Vừa lầm bầm như đọc mật chú, tôi vừa cố thêm một lần nữa chải lại mái tóc rối tung. Bực bội hướng mắt lên kính, tôi thấy một đứa con gái nhợt nhạt, tóc nâu, đôi mắt xanh, to quá khổ so với khuôn mặt, cũng đang trân trân nhìn lại mình. Thua. Đành chọn giải pháp khả dĩ nhất là buộc mái tóc ương bướng thành đuôi ngựa, hy vọng trông mình cũng tương đối tươm tất.
Kate và tôi là bạn cùng phòng. Kate chọn đúng hôm nay trong tất cả các ngày để bị cúm và nằm bẹp dúm. Cuộc phỏng vấn với tay trùm siêu công nghiệp nào đó mà cô ấy đã dày công sắp xếp cho tờ báo sinh viên, Kate không thể đi được. Vậy là tôi buộc phải tự nguyện đi thay. Tôi đang chạy nước rút kỳ thi cuối khóa, phải hoàn thành một tiểu luận và đúng ra chiều nay phải ở chỗ làm, thế mà rốt cuộc tôi sắp phải lái xe 165 dặm xuống Seattle để gặp tay CEO lạ hoắc huơ nào đó của Tập đoàn Kinh doanh Cổ phần Grey. Là một doanh nhân có cỡ và hơn nữa, lại là nhà tài trợ lớn cho trường tôi, thời gian của ông ta hẳn nhiên quý báu rồi – chắc chắn là quý hơn của tôi – thế mà ông ta vẫn thu xếp cho Kate một cuộc phỏng vấn. Trên cả tuyệt vời, như Kate từng reo lên. Khỉ gió mấy hoạt động ngoại khóa của nó!
Kate đang nằm ỉu xìu trên trường kỷ phòng khách.
"Ana, tớ xin lỗi. Mất chín tháng tớ mới sắp xếp được buổi phỏng vấn này. Nếu đổi lịch, lại mất thêm sáu tháng nữa, mà lúc đó tụi mình ra trường rồi còn đâu. Tớ là biên tập viên, tớ không thể bỏ qua cơ hội này được. Giúp tớ với nhé."
Kate năn nỉ bằng cái giọng viêm họng khào khào. Sao Kate có thể làm được vậy nhỉ? Ngay cả khi ốm, trông Kate vẫn cứ yểu điệu và rạng rỡ, mái tóc hung vẫn ngay nếp và cho dù đang sưng đỏ, giàn giụa nước mắt, đôi mắt xanh biếc của Kate vẫn sáng long lanh. Tôi cố nuốt cho trôi sự nhiệt tình đầy miễn cưỡng của mình.
"Biết rồi, tớ đi đây, Kate. Cậu vào giường đi. Cậu muốn uống NyQuil hay Tylenol?"
"Cho tớ NyQuil. Đây là danh sách câu hỏi và máy ghi âm. Chỉ cần nhấn ghi âm ở đây. Ghi chú nữa nhé, tớ sẽ cần cả ghi chú nữa."
"Tớ có biết gì về ông ta đâu." Tôi nhấm nhẳng, càng giấu càng lộ ra sự khổ sở đang dấy lên trong lòng.
"Có danh sách câu hỏi mà, không sao đâu. Đi nào. Đường xa đấy. Tớ không muốn cậu đến trễ đâu."
"Được rồi, tớ đi đây. Trở lên giường đi. Tớ nấu súp rồi đấy, khi nào ăn cậu hâm nóng lên nhé." Tôi nhìn Kate trìu mến. Chỉ có cậu mới khiến tớ làm việc này đấy nhé, Kate.
"Ừ, tớ biết rồi. Chúc may mắn. Và cảm ơn nữa Ana, vẫn như mọi lần, cậu là ân nhân cứu mạng tớ."
Xốc ba lô lên vai, tôi nặn ra một nụ cười với Kate rồi ra khỏi cửa, đi về phía chiếc xe. Không thể tin là cuối cùng Kate lại có thể thuyết phục tôi làm việc này. Thật ra, cô ấy có thể thuyết phục bất cứ ai làm việc gì. Kate sẽ là một phóng viên xuất sắc. Cô ấy nói năng lưu loát, mạnh mẽ, đầy thuyết phục, sẵn sàng tranh luận, xinh đẹp – và hơn hết, cô ấy là bạn thân, rất thân của tôi.
Đường thông thoáng khi tôi bắt đầu đi từ Vancouver, Washington ra cao tốc Liên bang số 5. Vẫn còn sớm và đến hai giờ chiều nay, cái hẹn ở Seattle mới bắt đầu. May nhờ Kate cho mượn chiếc Mercedes CLK thể thao chứ nàng Wanda, chiếc VW Beetle cũ của tôi, đến kịp giờ là may. Đi với Merc quả là thú vị, đạp chân ga và lướt băng băng qua những dặm dài.
Điểm đến của tôi là trụ sở chính tập đoàn quốc tế của ngài Grey. Đó là một cao ốc đồ sộ, hai mươi tầng toàn kính và thép, quả là óc tưởng tượng siêu thực tế của kiến trúc sư, trước cửa chính cũng ốp kính là chữ "TÒA NHÀ GREY" khắc sắc sảo trên thép. Tôi đến nơi lúc hai giờ thiếu mười lăm, nhẹ nhõm đã đúng giờ và lọt vào một đại sảnh đồ sộ, toàn sa thạch trắng, kính và thép.
Phía sau chiếc bàn, cũng thuần sa thạch, một phụ nữ trẻ tóc vàng, quyến rũ và khá đỏm dáng, mỉm cười niềm nở. Tôi chưa từng thấy chiếc áo khoác sẫm màu nào tinh tươm đến mực ấy phối với sơ mi trắng. Cô ta cực kỳ chỉn chu.
"Tôi đến gặp ngài Grey thay cho Katherine Kavanagh, tôi là Anastasia Steele."
"Chị vui lòng đợi giây lát."
Cô khẽ nhướng mày, còn tôi, ngượng ngập đứng trước mặt. Tôi bắt đầu ước gì mình đã mượn chiếc áo nỉ lịch sự của Kate thay vì chọn chiếc áo khoác xanh hải quân thế này! Phải cố lắm tôi mới mặc được chiếc váy duy nhất, đôi bốt cao cổ màu nâu rất bền và áo khoác len xanh. Tôi cho đó là một bộ khá lịch sự. Tôi đưa tay vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai, gắng tỏ ra rằng cô gái kia không hề làm mình bối rối.
"Cuộc hẹn của cô Kavanagh đã được sắp xếp xong. Chị vui lòng ký tên vào đây. Thang máy cuối cùng phía tay phải, mời nhấn tầng hai mươi." Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, rõ ràng rất hài lòng, trong khi tôi ký tên.
Cô trao cho tôi tấm thẻ đeo đóng chữ "Khách mời". Tôi không thể tắt nụ cười xã giao. Tôi chẳng hợp với những chỗ này chút nào. Chẳng có gì thay đổi. Tôi nén tiếng thở dài. Cảm ơn cô tiếp tân, tôi đi qua hai anh chàng bảo vệ đồng phục đen, ăn mặc trăm lần lịch sự hơn tôi, và bước vào thang máy.
Thang máy đưa tôi lên tầng hai mươi với với tốc độ kinh ngạc. Cánh cửa trượt mở ra, tôi lại đối diện với một đại sảnh khác – cũng toàn kính, toàn thép và toàn sa thạch trắng. Lại một cô tiếp tân khác, tóc vàng, sau chiếc bàn sa thạch, trang phục hai màu đen trắng hoàn hảo, đứng lên chào.
"Cô Steele, xin mời ngồi đợi ở đây." Cô hướng tay sang khu vực ghế ngồi bọc da trắng.
Phía sau những chiếc ghế chờ trắng là một gian phòng họp rộng thênh thang, tường bằng kính, chiếc bàn họp bằng gỗ sẫm màu cũng to thênh thang, xung quanh xếp ít nhất hai mươi chiếc ghế họp đồng bộ. Cửa sổ suốt từ sàn đến trần, từ đây có thể nhìn ngút đến đường chân trời thành phố, lướt trên cả Seattle xuôi đến tận Sound. Ngoạn mục, tôi ngẩn ra mất một lúc. Chao ôi.
Tôi ngồi xuống ghế, rút danh sách câu hỏi ra khỏi ba lô, nhìn lướt qua một lượt, trong bụng rủa thầm Kate chẳng đưa cho mình tiểu sử tóm tắt. Tôi có biết gì về người đàn ông sắp phỏng vấn đâu. Ông ta có thể chín mươi tuổi mà cũng có thể ba mươi. Thiếu thông tin khiến tình trạng càng thêm phức tạp, tôi bồn chồn không thể kiềm chế nổi sự lo lắng. Những cuộc phỏng vấn mặt đối mặt vẫn làm tôi lúng túng, tôi thích thảo luận nhóm hơn, để tôi có thể lẩn vào đâu đó ở cuối phòng. Thật lòng mà nói, tôi vẫn thích nhóm của mình, đọc tiểu thuyết cổ điển Anh và nằm xoài trên ghế thư viện chứ không phải ngồi, căng thẳng trong một tòa lâu đài khổng lồ toàn đá và kính thế này.
Tôi tự nhìn lại mình một lượt. Cố lên, Steele. Dựa vào tòa nhà này, tối giản và hiện đại, tôi đoán Grey khoảng bốn mươi tuổi: vừa người, rám nắng, tóc sáng màu như nhiều nhân viên khác ở đây.
Lại một phụ nữ thanh lịch, tóc vàng, trang phục hoàn hảo bước ra khỏi cánh cửa lớn bên phải. Có chuyện gì với những phụ nữ toàn bích tóc vàng thế này? Cứ như thể cả thị trấn Stepford đều tề tựu về đây. Hít sâu vào một hơi, tôi đứng dậy.
"Cô Steele?" Người phụ nữ tóc vàng hỏi.
"Vâng." Tôi hắng giọng. "Vâng." Đúng rồi, phải thế chứ, nghe tự tin hẳn.
"Ngài Grey sẽ gặp cô trong ít phút nữa. Tôi cất áo khoác giúp cô nhé?"
"Ồ, vâng." Tôi trút mình ra khỏi chiếc áo khoác.
"Cô đã yêu cầu nước giải khát chưa ạ?"
"À, không cần." Trời ạ, hình như Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Nhất vừa gặp rắc rối rồi?
Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Hai ngồi bên bàn cau mày với cô gái trẻ rồi hướng sự chú ý sang tôi.
"Cô dùng trà, cà phê hay nước?"
"Cho tôi cốc nước. Cảm ơn." Tôi nhỏ nhẹ.
"Olivia, một cốc nước mời chị Steele nhé." Giọng cô ta lạnh lùng. Olivia tức tốc bước đi và biến mất sau một cánh cửa ở mặt bên kia tòa nhà.
"Thành thật xin lỗi, cô Steele, Olivia là nhân viên thực tập mới. Xin mời ngồi. Ngài Grey sẽ xong việc trong năm phút nữa."
Olivia trở lại với một cốc nước đá.
"Xin mời chị."
"Cảm ơn."
Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Hai gõ gót giày rảo bước dọc chiếc bàn rộng, những hồi âm vang vọng từ sàn mặt sa thạch. Cô ngồi xuống, còn cả hai bọn họ tiếp tục công việc.
Có lẽ ngài Grey này chỉ thuê nhân viên tóc vàng. Trong khi tôi đang nghĩ lan man xem chuyện đó có hợp pháp không thì cửa văn phòng bật mở, một người đàn ông gốc Phi với mái tóc xoăn đặc trưng, cao lớn, ăn bận thanh lịch, khá hấp dẫn, vụt bước ra. Đến giờ thì tôi khẳng định là mình đã hoàn toàn chọn nhầm trang phục.
Ông ta quay lại nói với cánh cửa.
"Tuần này golf nhé, Grey?"
Tôi không nghe thấy câu trả lời. Ông ta quay nhìn tôi, mỉm cười, khóe mắt đen khẽ nheo lại. Olivia nhảy dựng lên, nhấn gọi thang máy. Cô này có vẻ lúc nào cũng sẵn sàng nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi. Trông cô ta còn căng thẳng hơn cả tôi.
"Tạm biệt các quý cô." Ông ta vừa nói vừa bước qua cửa thang máy.
"Cô Steele, ngài Grey sẽ gặp cô ngay. Mời đi theo tôi." Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Hai nói. Tôi bấn loạn đứng dậy, cố sức trấn tĩnh thần kinh. Khoác ba lô lên, để ly nước lại, tôi cố bước đến cánh cửa đang hé mở.
"Không cần gõ cửa đâu, mời cô cứ vào." Cô ta mỉm cười tử tế.
Tôi đẩy cửa, loạng choạng vấp chân mình và ngã chúi vào phòng.
Trăm lần tồi tệ – tôi và cả cái tính hậu đậu này nữa. Trên lối vào văn phòng của Grey, tôi xuất hiện trong tư thế hai tay và đầu gối chống trên mặt sàn. Chợt một vòng tay nhẹ nhàng, đỡ lấy tôi, dìu đứng dậy. Ngượng chín người, quỷ tha ma bắt cái sự vụng về của tôi. Tôi đành trân mặt ngước nhìn lên. Trời ạ – anh ta trẻ quá.
Khi tôi đã đứng lên ngay ngắn, anh ta chìa tay về phía tôi, bàn tay với những ngón thanh thoát:
"Cô Kavanagh. Tôi là Christian Grey. Cô không sao chứ? Cô ngồi xuống đây nhé?"
Quá trẻ – quyến rũ nữa, cực quyến rũ. Anh ta dong dỏng, bộ quần áo màu xám may rất khéo, sơ mi trắng, cà vạt đen, mái tóc màu đồng sẫm và đôi mắt xám nhạt, thăm thẳm kín đáo nhìn tôi. Tôi lạc giọng mất một lúc.
"Ưm, vâng." Tôi lí nhí. Nếu người đàn ông này ngoài ba mươi, thì tôi không phải là Ana nữa. Vẫn cò trong cơn choáng váng, tôi đưa tay bắt tay anh ta. Khi các ngón chạm nhau, một cơn run bắn kỳ lạ chạy dọc người tôi. Như điện giật. Tôi chớp mắt liên tục, nhịp tim cũng dồn dập như chớp mắt.
"Cô Kavanagh bị ốm, cô ấy cử tôi đi thay. Hy vọng ngài không phiền, ngài Grey."
"Và cô là?"
Giọng anh rất ấm, dường như thân thiện nhưng rất khó đoán những gì phía sau cung cách điềm tĩnh ấy. Có thể anh ta quan tâm đến câu trả lời, cũng có thể trên hết, chỉ hỏi vì lịch sự.
"Anastasia Steele. Tôi học văn học Anh với Kate, ưm, Katherine, ưm, với cô Kavanagh ở WSU Vancouver."
"Ra thế." Anh ta đáp gọn.
Tôi tưởng mình vừa thoáng thấy bóng một nụ cười trên khuôn mặt Grey nhưng không chắc.
"Mời cô ngồi." Anh ta đưa tay mời tôi đến bộ ghế hình L, bọc da trắng.
Văn phòng quá rộng nếu chỉ cho một người. Một chiếc bàn gỗ sẫm, kiểu dáng hiện đại, sáu người có thể ngồi ăn thoải mái kê trước một khung cửa sổ kịch trần. Một bộ bàn ghế thấp đồng bộ với bộ bàn họp. Mọi thứ còn lại đều trắng, từ trần, sàn đến tường, ngoại trừ một bức tranh lắp ghép ba mươi sáu chiếc, xếp vuông vắn treo trên bức tường phía cửa. Những bức họa tinh tế kỳ lạ – mỗi cái chỉ là một bức tĩnh vật tầm thường, xoàng xĩnh nhưng khi đặt bên nhau, tất cả khớp lại với độ chính xác tuyệt đối như ảnh chụp. Khi phối lại, những bức tranh ấy làm người ta rung động.
"Của một nghệ sĩ địa phương ấy mà, Trouton." Grey nói khi bắt gặp ánh nhìn của tôi.
"Tuyệt vời quá. Những vật tầm thường trở nên phi thường." Tôi rụt rè, bị choáng ngợp bởi cả bức tranh lẫn chủ nhân của nó. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú.
"Hoàn toàn đồng ý, cô Steele." Anh ta đáp, giọng rất mỏng và không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy mình đỏ mặt.
Khác hẳn với những bức tranh, phần còn lại của gian phòng lạnh lẽo, tinh tươm và đơn giản. Tôi tự hỏi nếu gian phòng này phản ánh cá tính của thần Adonis, ai sẽ là người đang lún mình duyên dáng trên những chiếc ghế bọc da trắng đối diện tôi kia. Tôi lắc đầu, cố đẩy những ý nghĩ lung tung ra ngoài và tập trung vào những câu hỏi của Kate. Việc tiếp theo tôi làm là bật máy ghi âm nhưng chẳng hiểu sao cả hai lần đều lóng ngóng làm rơi máy xuống bàn. Grey chẳng nói gì, anh ta chỉ kiên nhẫn chờ, ít ra là tôi mong thế bởi càng lúc tôi càng ngượng nghịu và luống cuống. Khi tôi thu hết can đảm để nhìn lên, tôi thấy anh ta đang quan sát mình, một tay bỏ thõng theo người, một tay chống cằm, ngón trỏ dài gác nhẹ lên môi. Tôi đoán anh ta đang cố nén một nụ cười.
"Xin… xin lỗi." Tôi lắp bắp. "Tôi chưa sử dụng máy bao giờ."
"Cứ tự nhiên, cô Steele." Anh đáp.
"Ngài cho phép tôi ghi âm cuộc nói chuyện nhé?"
"Sau bao nhiêu phiền phức với cái máy nãy giờ, giờ cô lại xin phép tôi?"
Tôi đỏ mặt. Anh ta đang trêu mình? Lạy trời là thế. Tôi chớp mắt nhìn Grey, không biết phải nói gì nữa, có lẽ thấy tội nghiệp cho tôi, anh ta dịu giọng.
"Tôi không phiền đâu."
"Kate, ý tôi là cô Kavanagh, có cho ông biết mục đích sử dụng bài phỏng vấn này rồi chứ?"
"Vâng. Tôi sẽ trao bằng tốt nghiệp năm nay, bài viết này để đăng trên số báo tốt nghiệp của sinh viên ngành báo chí."
Ồ! Tin mới! Tôi tạm bị hút vào suy nghĩ rằng một người nào đó, không lớn hơn mình là mấy – ừm, chỉ hơn chừng sáu tuổi hoặc khoảng đó, ừm, nhưng cực kỳ thành công – sẽ trao bằng tốt nghiệp cho mình. Khẽ cau mày, tôi cố xoay sở để tập trung trở lại công việc.
"Vâng, tốt quá." Tôi chật vật nuốt nước bọt. "Tôi có vài câu hỏi, thưa ngài Grey." Tôi vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai.
"Mời cô."
Anh ta đáp, không chút cảm xúc. Anh ta đang cười mình. Hai má tôi nóng bừng lên khi nhận ra điều đó, tôi ngồi thẳng lên, mở rộng vai để cố sao trông mình có vẻ cao lớn và vững chãi. Nhất nút "start" trên máy ghi âm, tôi đang cố tỏ ra thật chuyên nghiệp.
"Ngài còn khá trẻ để tích lũy được cả một đế chế như thế này. Nhờ đâu ngài có được thành công ấy?
Tôi liếc nhìn lên Grey. Nụ cười anh ta vẫn rộng mở nhưng khuôn mặt thoáng vẻ thất vọng.
"Kinh doanh là vấn đề con người thôi, cô Steele ạ, và tôi rất giỏi đánh giá con người. Tôi biết cách con người phản ứng, biết điều gì làm họ thăng hoa và điều gì không, cái gì gợi cảm hứng cho họ và làm sao để kích thích họ. Tôi thuê những người xuất chúng và chi trả hậu hĩnh." Anh ta ngừng một chút, dừng cái nhìn màu xám vào tôi. "Tôi tin rằng để thành công, dù với bất cứ dự án nào, người ta phải làm chủ được những dự án đó, biết nó tường tận từ trong ra ngoài, thấu hiểu từng chi tiết. Tôi làm việc cật lực, vô cùng cật lực vì điều đó. Tôi đưa ra quyết định dựa trên tính hợp lý và các dữ kiện. Tôi cũng được thiên bẩm bản năng có thể bắt được và nuôi dưỡng những ý tưởng tuyệt vời, những con người tuyệt vời. Điều cốt yếu luôn là những con người tuyệt vời."
"Biết đâu chỉ là may mắn."
Câu này không có trong giấy của Kate – nhưng anh ta ngạo mạn phát sợ. Đôi mắt Grey lóe lên ánh ngạc nhiên.
"Tôi không tán đồng chuyện may mắn hay cơ hội đâu, cô Steele. Càng chăm chỉ làm việc, tôi càng có nhiều may mắn. Đó kỳ thực là chuyện chọn đúng người cho đúng nhóm cũng như định hướng năng lượng của họ. Tôi nghĩ đó chính là điều Harvey Firestone nói: ‘Sự trưởng thành và phát triển của con người đồng nghĩa với niềm ham muốn tột đỉnh được lãnh đạo’."
"Ngài nói nghe như một người bị chứng nghiện kiểm soát." Những từ ấy trôi tuột ra khỏi miệng trước khi tôi kịp tự chủ.
"Ồ, tôi đang tập kiểm soát mọi thứ, cô Steele."
Anh ta đáp, nụ cười không gợn chút hài hước, ánh mắt nhìn điềm tĩnh, không cảm xúc. Tim tôi đập mạnh, mặt lại đỏ lựng lên.
Tại sao người đàn ông này lại gây cho mình những tác động đáng sợ thế này? Vẻ ngoài trên mức ưa nhìn chăng? Cái cách đôi mắt anh ta lóe lên khi nhìn tôi? Cách anh ta chống ngón trỏ lên môi dưới? Làm ơn đừng làm thế với tôi nữa.
"Ngoài ra, quyền lực vĩ đại được khơi dậy bằng cách biết giữ lấy niềm mơ mộng thầm kín rằng mình được sinh ra để kiểm soát mọi thứ." Anh ta nói tiếp, giọng thật nhẹ.
"Ngài có cảm thấy mình sở hữu một quyền lực vĩ đại?" Chứng nghiện kiểm soát.
"Bốn mươi ngàn người đang làm thuê cho tôi, cô Steele. Điều đó mang đến cho tôi ý thức trách nhiệm nhất định – quyền lực, nếu cô muốn gọi thế. Nếu bỗng tôi quyết định không thích kinh doanh viễn thông nữa và bán công ty, hai mươi ngàn người sẽ lâm vào cảnh phải thế chấp các khoản nợ thanh toán chỉ sau một tháng hoặc khoảng đó."
Tôi hoàn toàn kinh ngạc bởi sự thiếu khiêm tốn của người đàn ông này.
"Phải có một hội đồng để trao đổi với ngài về các quyết định chứ?" Tôi hỏi một cách khó chịu.
"Tôi sở hữu công ty của mình. Tôi không phải trao đổi với hội đồng nào hết."
Anh ta nhướng mắt nhìn tôi. Hẳn nhiên, nếu đã đọc tư liệu về Grey, tôi ắt phải biết điều đó. Nhưng mà trời ơi, anh ta tự mãn phát sợ. Tôi đổi luôn đề tài.
"Vậy ngoài công việc, ngài có niềm đam mê nào không?"
"Tôi có rất nhiều niềm đam mê khác nhau, cô Steele." Bóng một nụ cười thoáng qua trên môi anh. "Cực khác nhau."
Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy xốn xang và rạo rực với cái nhìn chăm chú của người đàn ông này. Đôi mắt như có lửa và những toan tính tinh quái.
"Nhưng nếu làm việc quá cật lực, ngài làm thế nào để tĩnh tâm?"
"Tĩnh tâm?" Anh ta phá lên cười, để lộ hàm răng trắng bóng hoàn hảo. Anh ta muốn ngừng thở. Anh ta điển trai quá đỗi. Không ai đẹp đến mức như thế.
"À, để ‘tĩnh tâm’, như cách cô nói, tôi chèo thuyền, lái máy bay cũng như tham gia rất nhiều hoạt động thể chất khác." Anh ta chuyển tư thế ngồi. "Tôi là người giàu có, cô Steele, tôi có nhiều thói quen đắt đỏ và tốn kém."
Tôi nhìn lướt danh sách câu hỏi của Kate, muốn lướt nhanh qua chủ đề này.
"Ngài đầu tư vào cả ngành công nghiệp sản xuất. Đặc biệt là gì và vì sao?" Tôi hỏi. Sao anh ta làm mình thấy khó ở thế này?
"Tôi thích xây dựng nhiều thứ. Tôi muốn biết mọi thứ vận hành ra sao, cái gì tạo nên sự phản ứng, xây dựng và phá hủy thế nào. Tôi có một niềm đam mê với tàu thuyền. Biết giải thích thế nào nhỉ?"
"Nghe như trái tim ngài đang lên tiếng chứ không phải tính hợp lý và các dữ kiện." Miệng nhếch lên, anh ta hướng về tôi một cái nhìn đầy ước lượng. "Có thể lắm chứ. Mặc dù rất nhiều người nói tôi không có trái tim."
"Sao người ta lại nói thế?"
"Bởi vì họ biết rõ tôi." Môi anh ta cong lên cười châm biếm.
"Vậy bạn bè có nghĩ ngài là người dễ hiểu không?"
Câu hỏi vừa buột ra, tôi lập tức hối hận ngay. Câu hỏi này không có trong danh sách của Kate.
"Tôi là người rất kín đáo, cô Steele. Tôi bảo vệ sự riêng tư của mình trong một chừng mực nhất định. Thường tôi không nhận lời phỏng vấn đâu…"
"Vậy vì sao ngài lại chấp thuận cuộc phỏng vấn này?"
"Bởi vì tôi là nhà tài trợ của trường và, với đúng nghĩa đen của điều này, vì tôi không thể bắt cô Kavanagh ngừng làm khổ tôi được. Cô ấy tấn công tôi và tấn công nhóm PR của tôi, tôi thích kiểu người kiên trì như thế."
Tôi biết Kate kiên trì đến mức nào. Đó là lý do tôi đang ngồi đây vặn vẹo cam chịu cái nhìn soi mói của anh ta thay vì ở nhà ôn thi.
"Ngài cũng đầu tư vào cả ngành công nghệ cây trồng. Sao ngài lại quan tâm đến lĩnh vực này?"
"Chúng ta không ăn tiền được, cô Steele ạ, rất nhiều người trên hành tinh này sống không đủ ăn."
"Nghe quả là bác ái. Ngài có nhiệt tình với việc ấy không? Chăm lo cho phần thế giới nghèo khó ấy?"
Anh ta nhún vai lấp lửng. "Đó là một cuộc kinh doanh khôn khéo." Anh ta nói khẽ nhưng tôi đoán không phải vô ý.
"Không lý nào – chăm lo cho phần thế giới nghèo khó ư? Tôi chẳng thấy việc đó có thể sinh ra chút lợi nhuận nào, đó chỉ là nghĩa cử của những người giàu lý tưởng."
Tôi liếc xuống câu hỏi tiếp theo, trong lòng vẫn còn bối rối vì thái độ của anh ta.
"Ngài có triết lý sống không? Triết lý ấy là gì?"
"Tôi không có dạng triết lý kiểu đó. Có thể chỉ là một phương châm mang tính định hướng thôi – của Carnegie: ‘Người nào sở đắc được năng lực làm chủ trọn vẹn tâm trí của mình, người ấy có thể làm chủ mọi thứ khác mà anh ta xứng đáng được sở hữu’. Tôi là người đặc biệt và nhiều ham muốn. Tôi thích làm chủ – bản thân và mọi thứ xung quanh."
"Có nghĩa là ngài muốn sở hữu nhiều thứ?" Anh ta là một kẻ nghiện kiểm soát.
"Tôi muốn cống hiến bản thân cho việc sở hữu những thứ ấy, nhưng đúng đấy, trên hết, tôi muốn sở hữu chúng."
"Nghe như lời một người tiêu dùng sản phẩm."
"Đúng vậy."
Anh ta mỉm cười nhưng đôi mắt thì không. Một lần nữa, kiểu cách ấy rất mâu thuẫn với con người muốn chăm lo cho thế giới, tôi không thể ngăn mình nghĩ rằng chúng tôi đang nói về một điều gì đó khác nhưng tôi hoàn toàn bối rối, đó là điều gì mới được. Tôi nuốt nước bọt. Nhiệt độ phòng đang tăng hay chỉ có tôi cảm thấy thế. Tôi mong cuộc phỏng vấn kết thúc. Chắc cũng đủ thông tin cho Kate rồi. Tôi liếc sang câu hỏi tiếp.
"Ngài từng được nhận làm con nuôi. Điều ấy ảnh hưởng đến mức nào cách sống của ngài hiện nay?"
Ôi, quá riêng tư rồi. Tôi nhìn sững, hy vọng anh ta không cảm thấy bị xúc phạm. Anh ta cau mày.
"Không thể nào biết được."
Tôi bắt đầu tò mò chuyện này rồi đây.
"Ngài được nhận nuôi năm bao nhiêu tuổi?"
"Điều đó có ghi trong các hồ sơ lưu trữ đấy, cô Steele."
Giọng anh ta lạnh lùng. Dại dột chưa. Đúng, tất nhiên – nếu tôi biết tôi phải thực hiện cuộc phỏng vấn này thì hẳn tôi đã phải điều tra các thông tin đấy. Căng thẳng, tôi tiếp tục thật nhanh.
"Chắc ngài đã hy sinh cuộc sống gia đình cho công việc."
"Đó đâu phải là câu hỏi." Anh ta nói chính xác.
"Xin lỗi."
Tôi vặn vẹo; anh ta làm tôi cảm thấy mình như đứa trẻ lầm lỗi. Tôi cố thêm lần nữa.
"Có phải công việc đã buộc ngài phải hy sinh cuộc sống gia đình?"
"Tôi có một gia đình. Một anh trai, một em gái và bố mẹ. Tôi không thích mở rộng quy mô gia đình hơn thế."
"Ngài có đồng tính không, ngài Grey?
Anh ta hít vào rõ sâu, còn tôi rúm người lại, sượng trân. Dại dột chưa. Sao mình không biết chọn lọc khi đọc câu hỏi? Làm sao giải thích là mình chỉ đọc câu hỏi thôi? Kate và sự tò mò chết tiệt của nó!
"Không, Anastasia, tôi không đồng tính."
Anh ta nhướng mày, một tia lạnh lẽo trong mắt, trông không mấy hài lòng.
"Tôi xin lỗi, ưm, tôi không cố tình hỏi."
Đó là lần đầu tiên anh ta gọi tên tôi. Tim tôi loạn nhịp, hai má lại nóng bừng lên. Tôi vén mớ tóc lòa xòa bên tai một cách căng thẳng.
Anh ta khẽ nghiêng đầu.
"Đây không phải là những câu hỏi của cô?"
Máu tôi gần như dồn hết lên đầu.
"À… không. Kate – cô Kavanagh – cô ấy soạn những câu hỏi này."
"Các cô cùng làm trong tờ báo sinh viên à?"
Ồ không. Tôi chẳng làm gì với cái tờ báo sinh viên ấy hết. Đó là hoạt động ngoại khóa của Kate, không phải tôi. Mặt tôi nóng bừng bừng.
"Không ạ. Cô ấy là bạn cùng phòng với tôi."
Anh ta vò cằm, lặng im suy nghĩ, đôi mắt xám đang ngầm đánh giá tôi.
"Vậy là cô tự nguyện đi phỏng vấn thay?" Anh ta hỏi bằng giọng điềm tĩnh chết người.
Đợi đã, ai đã mong đợi được phỏng vấn ai chứ? Đôi mắt anh ta như thiêu đốt, tôi buộc phải nói sự thật.
"Tôi chỉ làm hộ thôi. Cô ấy bị ốm." Giọng tôi run run và đầy hối lỗi.
"Việc đó giải thích được nhiều thứ."
Có tiếng gõ cửa, Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Hai bước vào.
"Ngài Grey, xin lỗi đã cắt ngang nhưng cuộc hẹn tiếp theo sẽ bắt đầu trong hai phút nữa."
"Chúng tôi vẫn chưa kết thúc, Andrea. Hủy cuộc hẹn sau giúp tôi."
Andrea khựng lại, đờ người ra. Dường như cô ta không hiểu nổi. Anh ta nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt Andrea và nhướng mày. Mặt cô ta đỏ ửng lên. A ha, ra thế. Không phải mỗi mình tôi.
"Vâng, thưa ngài." Cô lí nhí rồi bước ra. Anh ta khẽ cau mặt rồi quay sự chú ý trở lại chỗ tôi.
"Chúng ta đến đâu rồi, cô Steele?"
À, giờ thì trở lại "cô Steele" rồi đấy.
"Có lẽ tôi không nên làm cản trở công việc của ngài."
"Tôi muốn biết về cô. Tôi nghĩ thế cũng công bằng."
Đôi mắt anh ta lấp lánh sự tò mò. Dại dột gấp đôi. Anh ta sẽ đẩy chuyện này đến đâu nữa đây? Anh ta chống chỏ lên tay ghế và đặt nhẹ những ngón tay lên miệng. Miệng anh ta… quyến rũ đến đáng sợ. Tôi nuốt nước bọt.
"Không có nhiều điều để biết về tôi đâu."
"Cô có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp?"
Tôi nhún vai, lọt thỏm vào sự quan tâm của hắn. Chuyển đến Seattle với Kate rồi tìm việc. Tôi vẫn chưa thật sự quyết định mình muốn gì.
"Tôi vẫn chưa có kế hoạch gì, thưa ngài Grey. Tôi cần phải vượt qua kỳ thi tốt nghiệp trước đã."
Chính là điều mà đúng ra tôi nên làm thay vì ngồi trong cái văn phòng như lâu đài, phô trương và lạnh ngắt, cảm thấy vô cùng bất an trước cái nhìn soi mói của hắn.
"Ở đây chúng tôi đang chạy một chương trình thực tập sinh rất lý tưởng đấy." Anh ta nhẹ nhàng bảo.
Tôi nhướng mày ngạc nhiên. Anh ta định tìm việc cho tôi?
"À, vâng. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó." Tôi bối rối trả lời. "Mặc dù tôi không chắc chỗ này hợp với mình." Ôi đừng. Tôi lại nói điều không nên nói rồi.
"Sao lại thế?" Anh ta khẽ nghiêng đầu, khiêu khích, dấu vết một nụ cười thoáng trên môi.
"Rõ là thế mà!" Tôi hợp tác kém, nhếch nhác và hơn nữa, tóc tôi không vàng.
"Tôi lại không thấy thế!"
Cái nhìn của anh ta thăm thẳm, không chút giễu cợt, những cơ bắp lạ lùng nào đó sâu trong bụng tôi bất thần thắt lại. Tôi dứt mắt mình ra khỏi ánh nhìn thôi miên ấy, nhìn vô hồn xuống những ngón tay đan nhau. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Tôi cần phải đi khỏi đây – ngay bây giờ. Tôi dừng lại và tắt ghi âm.
"Cô muốn tôi đưa đi tham quan công ty không?" Anh ta hỏi.
"Tôi biết ngài rất bận, ngài Grey, và tôi cũng còn phải lái xe một chặng dài nữa."
"Cô về Vancouver ngay à?" Anh ta có vẻ ngạc nhiên, thậm chí, có phần lo lắng nữa, khi nhìn qua cửa sổ. Bên ngoài trời bắt đầu mưa. "Vậy thì cần phải lái xe cẩn thận." Giọng anh ta điềm tĩnh, rất đúng mực. Sao anh ta phải quan tâm chứ?
Anh ta hỏi thêm. "Cô chắc đã lấy đủ thông tin rồi nhỉ?"
"Vâng." Tôi đáp, bỏ máy ghi âm trở vào ba lô.
Dường như anh ta khẽ nheo mắt.
"Cảm ơn vì cuộc phỏng vấn, ngài Grey."
"Tôi rất thoải mái về buổi hôm nay." Anh ta đáp, lịch sự hơn bao giờ hết.
Khi tôi đứng lên, anh ta vẫn ngồi, lồng tay vào nhau.
"Chúng ta sẽ gặp lại nhé, cô Steele."
Không hiểu là thách thức hay đe dọa nữa. Tôi cau mày. Khi nào gặp lại cơ? Tôi bắt tay anh ta lần nữa, kinh ngạc vì dòng điện kỳ lạ ấy lại xuất hiện. Ắt là do tôi quá căng thẳng.
"Ngài Grey." Tôi khẽ cúi chào. Bằng những chuyển động mạnh mẽ và duyên dáng, anh ta bước tới mở rộng cửa.
"Để đảm bảo rằng cô qua cửa bình yên, cô Steele." Anh ta mỉm cười. Chắc chắn anh ta đang muốn nhắc đến cái cách duyên-dáng-ngoại-cỡ khi tôi bước vào phòng. Mặt tôi lại đỏ lựng lên.
"Thật chu đáo, ngài Grey." Tôi đáp trả, nụ cười anh ta rộng mở.
Rất hân hạnh đã giải trí cho ngài, tôi quắc mắt thầm trong bụng khi bước qua phòng chờ. Thật ngạc nhiên, anh ta cũng cùng bước ra. Cả Andrea và Olivia cũng nhìn theo, cả hai đều kinh ngạc.
"Cô có áo khoác chứ?" Grey hỏi.
"Vâng, áo khoác ngắn."
Olivia nhảy dựng lên, lấy áo khoác, trước khi cô ta đưa áo cho tôi, Grey nhấc lấy. Anh ta đỡ áo lên và tôi cảm thấy ngượng nghịu một cách rất ngớ ngẩn, khẽ nghiêng vai khoác áo. Trong một khoảnh khắc, Grey giữ tay trên vai tôi. Tôi thở dồn vì cái chạm ấy. Nếu biết tôi có phản ứng đó, hẳn anh ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Anh ta nhấn gọi thang máy bằng ngón trỏ dài và chúng tôi cùng đứng chờ – tôi vụng về, còn anh ta tự chủ một cách điềm tĩnh. Cửa mở, tôi hấp tấp, cố gắng một cách tuyệt vọng để thoát khỏi chốn này. Mình thật sự cần phải ra khỏi đây. Khi tôi quay lại nhìn, anh ta đang đứng quan sát tôi, lưng tựa nhẹ vào cánh cửa ra vào cạnh thang máy, một tay chống lên tường. Anh ta thật sự vô cùng, vô cùng điển trai. Thật đáng sợ.
"Anastasia." Anh ta chào tạm biệt.
"Christian." Tôi đáp.
Và ơn trời, cửa đóng.
Kate và tôi là bạn cùng phòng. Kate chọn đúng hôm nay trong tất cả các ngày để bị cúm và nằm bẹp dúm. Cuộc phỏng vấn với tay trùm siêu công nghiệp nào đó mà cô ấy đã dày công sắp xếp cho tờ báo sinh viên, Kate không thể đi được. Vậy là tôi buộc phải tự nguyện đi thay. Tôi đang chạy nước rút kỳ thi cuối khóa, phải hoàn thành một tiểu luận và đúng ra chiều nay phải ở chỗ làm, thế mà rốt cuộc tôi sắp phải lái xe 165 dặm xuống Seattle để gặp tay CEO lạ hoắc huơ nào đó của Tập đoàn Kinh doanh Cổ phần Grey. Là một doanh nhân có cỡ và hơn nữa, lại là nhà tài trợ lớn cho trường tôi, thời gian của ông ta hẳn nhiên quý báu rồi – chắc chắn là quý hơn của tôi – thế mà ông ta vẫn thu xếp cho Kate một cuộc phỏng vấn. Trên cả tuyệt vời, như Kate từng reo lên. Khỉ gió mấy hoạt động ngoại khóa của nó!
Kate đang nằm ỉu xìu trên trường kỷ phòng khách.
"Ana, tớ xin lỗi. Mất chín tháng tớ mới sắp xếp được buổi phỏng vấn này. Nếu đổi lịch, lại mất thêm sáu tháng nữa, mà lúc đó tụi mình ra trường rồi còn đâu. Tớ là biên tập viên, tớ không thể bỏ qua cơ hội này được. Giúp tớ với nhé."
Kate năn nỉ bằng cái giọng viêm họng khào khào. Sao Kate có thể làm được vậy nhỉ? Ngay cả khi ốm, trông Kate vẫn cứ yểu điệu và rạng rỡ, mái tóc hung vẫn ngay nếp và cho dù đang sưng đỏ, giàn giụa nước mắt, đôi mắt xanh biếc của Kate vẫn sáng long lanh. Tôi cố nuốt cho trôi sự nhiệt tình đầy miễn cưỡng của mình.
"Biết rồi, tớ đi đây, Kate. Cậu vào giường đi. Cậu muốn uống NyQuil hay Tylenol?"
"Cho tớ NyQuil. Đây là danh sách câu hỏi và máy ghi âm. Chỉ cần nhấn ghi âm ở đây. Ghi chú nữa nhé, tớ sẽ cần cả ghi chú nữa."
"Tớ có biết gì về ông ta đâu." Tôi nhấm nhẳng, càng giấu càng lộ ra sự khổ sở đang dấy lên trong lòng.
"Có danh sách câu hỏi mà, không sao đâu. Đi nào. Đường xa đấy. Tớ không muốn cậu đến trễ đâu."
"Được rồi, tớ đi đây. Trở lên giường đi. Tớ nấu súp rồi đấy, khi nào ăn cậu hâm nóng lên nhé." Tôi nhìn Kate trìu mến. Chỉ có cậu mới khiến tớ làm việc này đấy nhé, Kate.
"Ừ, tớ biết rồi. Chúc may mắn. Và cảm ơn nữa Ana, vẫn như mọi lần, cậu là ân nhân cứu mạng tớ."
Xốc ba lô lên vai, tôi nặn ra một nụ cười với Kate rồi ra khỏi cửa, đi về phía chiếc xe. Không thể tin là cuối cùng Kate lại có thể thuyết phục tôi làm việc này. Thật ra, cô ấy có thể thuyết phục bất cứ ai làm việc gì. Kate sẽ là một phóng viên xuất sắc. Cô ấy nói năng lưu loát, mạnh mẽ, đầy thuyết phục, sẵn sàng tranh luận, xinh đẹp – và hơn hết, cô ấy là bạn thân, rất thân của tôi.
Đường thông thoáng khi tôi bắt đầu đi từ Vancouver, Washington ra cao tốc Liên bang số 5. Vẫn còn sớm và đến hai giờ chiều nay, cái hẹn ở Seattle mới bắt đầu. May nhờ Kate cho mượn chiếc Mercedes CLK thể thao chứ nàng Wanda, chiếc VW Beetle cũ của tôi, đến kịp giờ là may. Đi với Merc quả là thú vị, đạp chân ga và lướt băng băng qua những dặm dài.
Điểm đến của tôi là trụ sở chính tập đoàn quốc tế của ngài Grey. Đó là một cao ốc đồ sộ, hai mươi tầng toàn kính và thép, quả là óc tưởng tượng siêu thực tế của kiến trúc sư, trước cửa chính cũng ốp kính là chữ "TÒA NHÀ GREY" khắc sắc sảo trên thép. Tôi đến nơi lúc hai giờ thiếu mười lăm, nhẹ nhõm đã đúng giờ và lọt vào một đại sảnh đồ sộ, toàn sa thạch trắng, kính và thép.
Phía sau chiếc bàn, cũng thuần sa thạch, một phụ nữ trẻ tóc vàng, quyến rũ và khá đỏm dáng, mỉm cười niềm nở. Tôi chưa từng thấy chiếc áo khoác sẫm màu nào tinh tươm đến mực ấy phối với sơ mi trắng. Cô ta cực kỳ chỉn chu.
"Tôi đến gặp ngài Grey thay cho Katherine Kavanagh, tôi là Anastasia Steele."
"Chị vui lòng đợi giây lát."
Cô khẽ nhướng mày, còn tôi, ngượng ngập đứng trước mặt. Tôi bắt đầu ước gì mình đã mượn chiếc áo nỉ lịch sự của Kate thay vì chọn chiếc áo khoác xanh hải quân thế này! Phải cố lắm tôi mới mặc được chiếc váy duy nhất, đôi bốt cao cổ màu nâu rất bền và áo khoác len xanh. Tôi cho đó là một bộ khá lịch sự. Tôi đưa tay vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai, gắng tỏ ra rằng cô gái kia không hề làm mình bối rối.
"Cuộc hẹn của cô Kavanagh đã được sắp xếp xong. Chị vui lòng ký tên vào đây. Thang máy cuối cùng phía tay phải, mời nhấn tầng hai mươi." Cô ấy mỉm cười nhẹ nhàng, rõ ràng rất hài lòng, trong khi tôi ký tên.
Cô trao cho tôi tấm thẻ đeo đóng chữ "Khách mời". Tôi không thể tắt nụ cười xã giao. Tôi chẳng hợp với những chỗ này chút nào. Chẳng có gì thay đổi. Tôi nén tiếng thở dài. Cảm ơn cô tiếp tân, tôi đi qua hai anh chàng bảo vệ đồng phục đen, ăn mặc trăm lần lịch sự hơn tôi, và bước vào thang máy.
Thang máy đưa tôi lên tầng hai mươi với với tốc độ kinh ngạc. Cánh cửa trượt mở ra, tôi lại đối diện với một đại sảnh khác – cũng toàn kính, toàn thép và toàn sa thạch trắng. Lại một cô tiếp tân khác, tóc vàng, sau chiếc bàn sa thạch, trang phục hai màu đen trắng hoàn hảo, đứng lên chào.
"Cô Steele, xin mời ngồi đợi ở đây." Cô hướng tay sang khu vực ghế ngồi bọc da trắng.
Phía sau những chiếc ghế chờ trắng là một gian phòng họp rộng thênh thang, tường bằng kính, chiếc bàn họp bằng gỗ sẫm màu cũng to thênh thang, xung quanh xếp ít nhất hai mươi chiếc ghế họp đồng bộ. Cửa sổ suốt từ sàn đến trần, từ đây có thể nhìn ngút đến đường chân trời thành phố, lướt trên cả Seattle xuôi đến tận Sound. Ngoạn mục, tôi ngẩn ra mất một lúc. Chao ôi.
Tôi ngồi xuống ghế, rút danh sách câu hỏi ra khỏi ba lô, nhìn lướt qua một lượt, trong bụng rủa thầm Kate chẳng đưa cho mình tiểu sử tóm tắt. Tôi có biết gì về người đàn ông sắp phỏng vấn đâu. Ông ta có thể chín mươi tuổi mà cũng có thể ba mươi. Thiếu thông tin khiến tình trạng càng thêm phức tạp, tôi bồn chồn không thể kiềm chế nổi sự lo lắng. Những cuộc phỏng vấn mặt đối mặt vẫn làm tôi lúng túng, tôi thích thảo luận nhóm hơn, để tôi có thể lẩn vào đâu đó ở cuối phòng. Thật lòng mà nói, tôi vẫn thích nhóm của mình, đọc tiểu thuyết cổ điển Anh và nằm xoài trên ghế thư viện chứ không phải ngồi, căng thẳng trong một tòa lâu đài khổng lồ toàn đá và kính thế này.
Tôi tự nhìn lại mình một lượt. Cố lên, Steele. Dựa vào tòa nhà này, tối giản và hiện đại, tôi đoán Grey khoảng bốn mươi tuổi: vừa người, rám nắng, tóc sáng màu như nhiều nhân viên khác ở đây.
Lại một phụ nữ thanh lịch, tóc vàng, trang phục hoàn hảo bước ra khỏi cánh cửa lớn bên phải. Có chuyện gì với những phụ nữ toàn bích tóc vàng thế này? Cứ như thể cả thị trấn Stepford đều tề tựu về đây. Hít sâu vào một hơi, tôi đứng dậy.
"Cô Steele?" Người phụ nữ tóc vàng hỏi.
"Vâng." Tôi hắng giọng. "Vâng." Đúng rồi, phải thế chứ, nghe tự tin hẳn.
"Ngài Grey sẽ gặp cô trong ít phút nữa. Tôi cất áo khoác giúp cô nhé?"
"Ồ, vâng." Tôi trút mình ra khỏi chiếc áo khoác.
"Cô đã yêu cầu nước giải khát chưa ạ?"
"À, không cần." Trời ạ, hình như Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Nhất vừa gặp rắc rối rồi?
Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Hai ngồi bên bàn cau mày với cô gái trẻ rồi hướng sự chú ý sang tôi.
"Cô dùng trà, cà phê hay nước?"
"Cho tôi cốc nước. Cảm ơn." Tôi nhỏ nhẹ.
"Olivia, một cốc nước mời chị Steele nhé." Giọng cô ta lạnh lùng. Olivia tức tốc bước đi và biến mất sau một cánh cửa ở mặt bên kia tòa nhà.
"Thành thật xin lỗi, cô Steele, Olivia là nhân viên thực tập mới. Xin mời ngồi. Ngài Grey sẽ xong việc trong năm phút nữa."
Olivia trở lại với một cốc nước đá.
"Xin mời chị."
"Cảm ơn."
Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Hai gõ gót giày rảo bước dọc chiếc bàn rộng, những hồi âm vang vọng từ sàn mặt sa thạch. Cô ngồi xuống, còn cả hai bọn họ tiếp tục công việc.
Có lẽ ngài Grey này chỉ thuê nhân viên tóc vàng. Trong khi tôi đang nghĩ lan man xem chuyện đó có hợp pháp không thì cửa văn phòng bật mở, một người đàn ông gốc Phi với mái tóc xoăn đặc trưng, cao lớn, ăn bận thanh lịch, khá hấp dẫn, vụt bước ra. Đến giờ thì tôi khẳng định là mình đã hoàn toàn chọn nhầm trang phục.
Ông ta quay lại nói với cánh cửa.
"Tuần này golf nhé, Grey?"
Tôi không nghe thấy câu trả lời. Ông ta quay nhìn tôi, mỉm cười, khóe mắt đen khẽ nheo lại. Olivia nhảy dựng lên, nhấn gọi thang máy. Cô này có vẻ lúc nào cũng sẵn sàng nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi. Trông cô ta còn căng thẳng hơn cả tôi.
"Tạm biệt các quý cô." Ông ta vừa nói vừa bước qua cửa thang máy.
"Cô Steele, ngài Grey sẽ gặp cô ngay. Mời đi theo tôi." Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Hai nói. Tôi bấn loạn đứng dậy, cố sức trấn tĩnh thần kinh. Khoác ba lô lên, để ly nước lại, tôi cố bước đến cánh cửa đang hé mở.
"Không cần gõ cửa đâu, mời cô cứ vào." Cô ta mỉm cười tử tế.
Tôi đẩy cửa, loạng choạng vấp chân mình và ngã chúi vào phòng.
Trăm lần tồi tệ – tôi và cả cái tính hậu đậu này nữa. Trên lối vào văn phòng của Grey, tôi xuất hiện trong tư thế hai tay và đầu gối chống trên mặt sàn. Chợt một vòng tay nhẹ nhàng, đỡ lấy tôi, dìu đứng dậy. Ngượng chín người, quỷ tha ma bắt cái sự vụng về của tôi. Tôi đành trân mặt ngước nhìn lên. Trời ạ – anh ta trẻ quá.
Khi tôi đã đứng lên ngay ngắn, anh ta chìa tay về phía tôi, bàn tay với những ngón thanh thoát:
"Cô Kavanagh. Tôi là Christian Grey. Cô không sao chứ? Cô ngồi xuống đây nhé?"
Quá trẻ – quyến rũ nữa, cực quyến rũ. Anh ta dong dỏng, bộ quần áo màu xám may rất khéo, sơ mi trắng, cà vạt đen, mái tóc màu đồng sẫm và đôi mắt xám nhạt, thăm thẳm kín đáo nhìn tôi. Tôi lạc giọng mất một lúc.
"Ưm, vâng." Tôi lí nhí. Nếu người đàn ông này ngoài ba mươi, thì tôi không phải là Ana nữa. Vẫn cò trong cơn choáng váng, tôi đưa tay bắt tay anh ta. Khi các ngón chạm nhau, một cơn run bắn kỳ lạ chạy dọc người tôi. Như điện giật. Tôi chớp mắt liên tục, nhịp tim cũng dồn dập như chớp mắt.
"Cô Kavanagh bị ốm, cô ấy cử tôi đi thay. Hy vọng ngài không phiền, ngài Grey."
"Và cô là?"
Giọng anh rất ấm, dường như thân thiện nhưng rất khó đoán những gì phía sau cung cách điềm tĩnh ấy. Có thể anh ta quan tâm đến câu trả lời, cũng có thể trên hết, chỉ hỏi vì lịch sự.
"Anastasia Steele. Tôi học văn học Anh với Kate, ưm, Katherine, ưm, với cô Kavanagh ở WSU Vancouver."
"Ra thế." Anh ta đáp gọn.
Tôi tưởng mình vừa thoáng thấy bóng một nụ cười trên khuôn mặt Grey nhưng không chắc.
"Mời cô ngồi." Anh ta đưa tay mời tôi đến bộ ghế hình L, bọc da trắng.
Văn phòng quá rộng nếu chỉ cho một người. Một chiếc bàn gỗ sẫm, kiểu dáng hiện đại, sáu người có thể ngồi ăn thoải mái kê trước một khung cửa sổ kịch trần. Một bộ bàn ghế thấp đồng bộ với bộ bàn họp. Mọi thứ còn lại đều trắng, từ trần, sàn đến tường, ngoại trừ một bức tranh lắp ghép ba mươi sáu chiếc, xếp vuông vắn treo trên bức tường phía cửa. Những bức họa tinh tế kỳ lạ – mỗi cái chỉ là một bức tĩnh vật tầm thường, xoàng xĩnh nhưng khi đặt bên nhau, tất cả khớp lại với độ chính xác tuyệt đối như ảnh chụp. Khi phối lại, những bức tranh ấy làm người ta rung động.
"Của một nghệ sĩ địa phương ấy mà, Trouton." Grey nói khi bắt gặp ánh nhìn của tôi.
"Tuyệt vời quá. Những vật tầm thường trở nên phi thường." Tôi rụt rè, bị choáng ngợp bởi cả bức tranh lẫn chủ nhân của nó. Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú.
"Hoàn toàn đồng ý, cô Steele." Anh ta đáp, giọng rất mỏng và không hiểu vì sao tôi lại cảm thấy mình đỏ mặt.
Khác hẳn với những bức tranh, phần còn lại của gian phòng lạnh lẽo, tinh tươm và đơn giản. Tôi tự hỏi nếu gian phòng này phản ánh cá tính của thần Adonis, ai sẽ là người đang lún mình duyên dáng trên những chiếc ghế bọc da trắng đối diện tôi kia. Tôi lắc đầu, cố đẩy những ý nghĩ lung tung ra ngoài và tập trung vào những câu hỏi của Kate. Việc tiếp theo tôi làm là bật máy ghi âm nhưng chẳng hiểu sao cả hai lần đều lóng ngóng làm rơi máy xuống bàn. Grey chẳng nói gì, anh ta chỉ kiên nhẫn chờ, ít ra là tôi mong thế bởi càng lúc tôi càng ngượng nghịu và luống cuống. Khi tôi thu hết can đảm để nhìn lên, tôi thấy anh ta đang quan sát mình, một tay bỏ thõng theo người, một tay chống cằm, ngón trỏ dài gác nhẹ lên môi. Tôi đoán anh ta đang cố nén một nụ cười.
"Xin… xin lỗi." Tôi lắp bắp. "Tôi chưa sử dụng máy bao giờ."
"Cứ tự nhiên, cô Steele." Anh đáp.
"Ngài cho phép tôi ghi âm cuộc nói chuyện nhé?"
"Sau bao nhiêu phiền phức với cái máy nãy giờ, giờ cô lại xin phép tôi?"
Tôi đỏ mặt. Anh ta đang trêu mình? Lạy trời là thế. Tôi chớp mắt nhìn Grey, không biết phải nói gì nữa, có lẽ thấy tội nghiệp cho tôi, anh ta dịu giọng.
"Tôi không phiền đâu."
"Kate, ý tôi là cô Kavanagh, có cho ông biết mục đích sử dụng bài phỏng vấn này rồi chứ?"
"Vâng. Tôi sẽ trao bằng tốt nghiệp năm nay, bài viết này để đăng trên số báo tốt nghiệp của sinh viên ngành báo chí."
Ồ! Tin mới! Tôi tạm bị hút vào suy nghĩ rằng một người nào đó, không lớn hơn mình là mấy – ừm, chỉ hơn chừng sáu tuổi hoặc khoảng đó, ừm, nhưng cực kỳ thành công – sẽ trao bằng tốt nghiệp cho mình. Khẽ cau mày, tôi cố xoay sở để tập trung trở lại công việc.
"Vâng, tốt quá." Tôi chật vật nuốt nước bọt. "Tôi có vài câu hỏi, thưa ngài Grey." Tôi vuốt lại lọn tóc lòa xòa bên tai.
"Mời cô."
Anh ta đáp, không chút cảm xúc. Anh ta đang cười mình. Hai má tôi nóng bừng lên khi nhận ra điều đó, tôi ngồi thẳng lên, mở rộng vai để cố sao trông mình có vẻ cao lớn và vững chãi. Nhất nút "start" trên máy ghi âm, tôi đang cố tỏ ra thật chuyên nghiệp.
"Ngài còn khá trẻ để tích lũy được cả một đế chế như thế này. Nhờ đâu ngài có được thành công ấy?
Tôi liếc nhìn lên Grey. Nụ cười anh ta vẫn rộng mở nhưng khuôn mặt thoáng vẻ thất vọng.
"Kinh doanh là vấn đề con người thôi, cô Steele ạ, và tôi rất giỏi đánh giá con người. Tôi biết cách con người phản ứng, biết điều gì làm họ thăng hoa và điều gì không, cái gì gợi cảm hứng cho họ và làm sao để kích thích họ. Tôi thuê những người xuất chúng và chi trả hậu hĩnh." Anh ta ngừng một chút, dừng cái nhìn màu xám vào tôi. "Tôi tin rằng để thành công, dù với bất cứ dự án nào, người ta phải làm chủ được những dự án đó, biết nó tường tận từ trong ra ngoài, thấu hiểu từng chi tiết. Tôi làm việc cật lực, vô cùng cật lực vì điều đó. Tôi đưa ra quyết định dựa trên tính hợp lý và các dữ kiện. Tôi cũng được thiên bẩm bản năng có thể bắt được và nuôi dưỡng những ý tưởng tuyệt vời, những con người tuyệt vời. Điều cốt yếu luôn là những con người tuyệt vời."
"Biết đâu chỉ là may mắn."
Câu này không có trong giấy của Kate – nhưng anh ta ngạo mạn phát sợ. Đôi mắt Grey lóe lên ánh ngạc nhiên.
"Tôi không tán đồng chuyện may mắn hay cơ hội đâu, cô Steele. Càng chăm chỉ làm việc, tôi càng có nhiều may mắn. Đó kỳ thực là chuyện chọn đúng người cho đúng nhóm cũng như định hướng năng lượng của họ. Tôi nghĩ đó chính là điều Harvey Firestone nói: ‘Sự trưởng thành và phát triển của con người đồng nghĩa với niềm ham muốn tột đỉnh được lãnh đạo’."
"Ngài nói nghe như một người bị chứng nghiện kiểm soát." Những từ ấy trôi tuột ra khỏi miệng trước khi tôi kịp tự chủ.
"Ồ, tôi đang tập kiểm soát mọi thứ, cô Steele."
Anh ta đáp, nụ cười không gợn chút hài hước, ánh mắt nhìn điềm tĩnh, không cảm xúc. Tim tôi đập mạnh, mặt lại đỏ lựng lên.
Tại sao người đàn ông này lại gây cho mình những tác động đáng sợ thế này? Vẻ ngoài trên mức ưa nhìn chăng? Cái cách đôi mắt anh ta lóe lên khi nhìn tôi? Cách anh ta chống ngón trỏ lên môi dưới? Làm ơn đừng làm thế với tôi nữa.
"Ngoài ra, quyền lực vĩ đại được khơi dậy bằng cách biết giữ lấy niềm mơ mộng thầm kín rằng mình được sinh ra để kiểm soát mọi thứ." Anh ta nói tiếp, giọng thật nhẹ.
"Ngài có cảm thấy mình sở hữu một quyền lực vĩ đại?" Chứng nghiện kiểm soát.
"Bốn mươi ngàn người đang làm thuê cho tôi, cô Steele. Điều đó mang đến cho tôi ý thức trách nhiệm nhất định – quyền lực, nếu cô muốn gọi thế. Nếu bỗng tôi quyết định không thích kinh doanh viễn thông nữa và bán công ty, hai mươi ngàn người sẽ lâm vào cảnh phải thế chấp các khoản nợ thanh toán chỉ sau một tháng hoặc khoảng đó."
Tôi hoàn toàn kinh ngạc bởi sự thiếu khiêm tốn của người đàn ông này.
"Phải có một hội đồng để trao đổi với ngài về các quyết định chứ?" Tôi hỏi một cách khó chịu.
"Tôi sở hữu công ty của mình. Tôi không phải trao đổi với hội đồng nào hết."
Anh ta nhướng mắt nhìn tôi. Hẳn nhiên, nếu đã đọc tư liệu về Grey, tôi ắt phải biết điều đó. Nhưng mà trời ơi, anh ta tự mãn phát sợ. Tôi đổi luôn đề tài.
"Vậy ngoài công việc, ngài có niềm đam mê nào không?"
"Tôi có rất nhiều niềm đam mê khác nhau, cô Steele." Bóng một nụ cười thoáng qua trên môi anh. "Cực khác nhau."
Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy xốn xang và rạo rực với cái nhìn chăm chú của người đàn ông này. Đôi mắt như có lửa và những toan tính tinh quái.
"Nhưng nếu làm việc quá cật lực, ngài làm thế nào để tĩnh tâm?"
"Tĩnh tâm?" Anh ta phá lên cười, để lộ hàm răng trắng bóng hoàn hảo. Anh ta muốn ngừng thở. Anh ta điển trai quá đỗi. Không ai đẹp đến mức như thế.
"À, để ‘tĩnh tâm’, như cách cô nói, tôi chèo thuyền, lái máy bay cũng như tham gia rất nhiều hoạt động thể chất khác." Anh ta chuyển tư thế ngồi. "Tôi là người giàu có, cô Steele, tôi có nhiều thói quen đắt đỏ và tốn kém."
Tôi nhìn lướt danh sách câu hỏi của Kate, muốn lướt nhanh qua chủ đề này.
"Ngài đầu tư vào cả ngành công nghiệp sản xuất. Đặc biệt là gì và vì sao?" Tôi hỏi. Sao anh ta làm mình thấy khó ở thế này?
"Tôi thích xây dựng nhiều thứ. Tôi muốn biết mọi thứ vận hành ra sao, cái gì tạo nên sự phản ứng, xây dựng và phá hủy thế nào. Tôi có một niềm đam mê với tàu thuyền. Biết giải thích thế nào nhỉ?"
"Nghe như trái tim ngài đang lên tiếng chứ không phải tính hợp lý và các dữ kiện." Miệng nhếch lên, anh ta hướng về tôi một cái nhìn đầy ước lượng. "Có thể lắm chứ. Mặc dù rất nhiều người nói tôi không có trái tim."
"Sao người ta lại nói thế?"
"Bởi vì họ biết rõ tôi." Môi anh ta cong lên cười châm biếm.
"Vậy bạn bè có nghĩ ngài là người dễ hiểu không?"
Câu hỏi vừa buột ra, tôi lập tức hối hận ngay. Câu hỏi này không có trong danh sách của Kate.
"Tôi là người rất kín đáo, cô Steele. Tôi bảo vệ sự riêng tư của mình trong một chừng mực nhất định. Thường tôi không nhận lời phỏng vấn đâu…"
"Vậy vì sao ngài lại chấp thuận cuộc phỏng vấn này?"
"Bởi vì tôi là nhà tài trợ của trường và, với đúng nghĩa đen của điều này, vì tôi không thể bắt cô Kavanagh ngừng làm khổ tôi được. Cô ấy tấn công tôi và tấn công nhóm PR của tôi, tôi thích kiểu người kiên trì như thế."
Tôi biết Kate kiên trì đến mức nào. Đó là lý do tôi đang ngồi đây vặn vẹo cam chịu cái nhìn soi mói của anh ta thay vì ở nhà ôn thi.
"Ngài cũng đầu tư vào cả ngành công nghệ cây trồng. Sao ngài lại quan tâm đến lĩnh vực này?"
"Chúng ta không ăn tiền được, cô Steele ạ, rất nhiều người trên hành tinh này sống không đủ ăn."
"Nghe quả là bác ái. Ngài có nhiệt tình với việc ấy không? Chăm lo cho phần thế giới nghèo khó ấy?"
Anh ta nhún vai lấp lửng. "Đó là một cuộc kinh doanh khôn khéo." Anh ta nói khẽ nhưng tôi đoán không phải vô ý.
"Không lý nào – chăm lo cho phần thế giới nghèo khó ư? Tôi chẳng thấy việc đó có thể sinh ra chút lợi nhuận nào, đó chỉ là nghĩa cử của những người giàu lý tưởng."
Tôi liếc xuống câu hỏi tiếp theo, trong lòng vẫn còn bối rối vì thái độ của anh ta.
"Ngài có triết lý sống không? Triết lý ấy là gì?"
"Tôi không có dạng triết lý kiểu đó. Có thể chỉ là một phương châm mang tính định hướng thôi – của Carnegie: ‘Người nào sở đắc được năng lực làm chủ trọn vẹn tâm trí của mình, người ấy có thể làm chủ mọi thứ khác mà anh ta xứng đáng được sở hữu’. Tôi là người đặc biệt và nhiều ham muốn. Tôi thích làm chủ – bản thân và mọi thứ xung quanh."
"Có nghĩa là ngài muốn sở hữu nhiều thứ?" Anh ta là một kẻ nghiện kiểm soát.
"Tôi muốn cống hiến bản thân cho việc sở hữu những thứ ấy, nhưng đúng đấy, trên hết, tôi muốn sở hữu chúng."
"Nghe như lời một người tiêu dùng sản phẩm."
"Đúng vậy."
Anh ta mỉm cười nhưng đôi mắt thì không. Một lần nữa, kiểu cách ấy rất mâu thuẫn với con người muốn chăm lo cho thế giới, tôi không thể ngăn mình nghĩ rằng chúng tôi đang nói về một điều gì đó khác nhưng tôi hoàn toàn bối rối, đó là điều gì mới được. Tôi nuốt nước bọt. Nhiệt độ phòng đang tăng hay chỉ có tôi cảm thấy thế. Tôi mong cuộc phỏng vấn kết thúc. Chắc cũng đủ thông tin cho Kate rồi. Tôi liếc sang câu hỏi tiếp.
"Ngài từng được nhận làm con nuôi. Điều ấy ảnh hưởng đến mức nào cách sống của ngài hiện nay?"
Ôi, quá riêng tư rồi. Tôi nhìn sững, hy vọng anh ta không cảm thấy bị xúc phạm. Anh ta cau mày.
"Không thể nào biết được."
Tôi bắt đầu tò mò chuyện này rồi đây.
"Ngài được nhận nuôi năm bao nhiêu tuổi?"
"Điều đó có ghi trong các hồ sơ lưu trữ đấy, cô Steele."
Giọng anh ta lạnh lùng. Dại dột chưa. Đúng, tất nhiên – nếu tôi biết tôi phải thực hiện cuộc phỏng vấn này thì hẳn tôi đã phải điều tra các thông tin đấy. Căng thẳng, tôi tiếp tục thật nhanh.
"Chắc ngài đã hy sinh cuộc sống gia đình cho công việc."
"Đó đâu phải là câu hỏi." Anh ta nói chính xác.
"Xin lỗi."
Tôi vặn vẹo; anh ta làm tôi cảm thấy mình như đứa trẻ lầm lỗi. Tôi cố thêm lần nữa.
"Có phải công việc đã buộc ngài phải hy sinh cuộc sống gia đình?"
"Tôi có một gia đình. Một anh trai, một em gái và bố mẹ. Tôi không thích mở rộng quy mô gia đình hơn thế."
"Ngài có đồng tính không, ngài Grey?
Anh ta hít vào rõ sâu, còn tôi rúm người lại, sượng trân. Dại dột chưa. Sao mình không biết chọn lọc khi đọc câu hỏi? Làm sao giải thích là mình chỉ đọc câu hỏi thôi? Kate và sự tò mò chết tiệt của nó!
"Không, Anastasia, tôi không đồng tính."
Anh ta nhướng mày, một tia lạnh lẽo trong mắt, trông không mấy hài lòng.
"Tôi xin lỗi, ưm, tôi không cố tình hỏi."
Đó là lần đầu tiên anh ta gọi tên tôi. Tim tôi loạn nhịp, hai má lại nóng bừng lên. Tôi vén mớ tóc lòa xòa bên tai một cách căng thẳng.
Anh ta khẽ nghiêng đầu.
"Đây không phải là những câu hỏi của cô?"
Máu tôi gần như dồn hết lên đầu.
"À… không. Kate – cô Kavanagh – cô ấy soạn những câu hỏi này."
"Các cô cùng làm trong tờ báo sinh viên à?"
Ồ không. Tôi chẳng làm gì với cái tờ báo sinh viên ấy hết. Đó là hoạt động ngoại khóa của Kate, không phải tôi. Mặt tôi nóng bừng bừng.
"Không ạ. Cô ấy là bạn cùng phòng với tôi."
Anh ta vò cằm, lặng im suy nghĩ, đôi mắt xám đang ngầm đánh giá tôi.
"Vậy là cô tự nguyện đi phỏng vấn thay?" Anh ta hỏi bằng giọng điềm tĩnh chết người.
Đợi đã, ai đã mong đợi được phỏng vấn ai chứ? Đôi mắt anh ta như thiêu đốt, tôi buộc phải nói sự thật.
"Tôi chỉ làm hộ thôi. Cô ấy bị ốm." Giọng tôi run run và đầy hối lỗi.
"Việc đó giải thích được nhiều thứ."
Có tiếng gõ cửa, Cô Nàng Tóc Vàng Thứ Hai bước vào.
"Ngài Grey, xin lỗi đã cắt ngang nhưng cuộc hẹn tiếp theo sẽ bắt đầu trong hai phút nữa."
"Chúng tôi vẫn chưa kết thúc, Andrea. Hủy cuộc hẹn sau giúp tôi."
Andrea khựng lại, đờ người ra. Dường như cô ta không hiểu nổi. Anh ta nhẹ nhàng quay đầu lại, nhìn thẳng vào mặt Andrea và nhướng mày. Mặt cô ta đỏ ửng lên. A ha, ra thế. Không phải mỗi mình tôi.
"Vâng, thưa ngài." Cô lí nhí rồi bước ra. Anh ta khẽ cau mặt rồi quay sự chú ý trở lại chỗ tôi.
"Chúng ta đến đâu rồi, cô Steele?"
À, giờ thì trở lại "cô Steele" rồi đấy.
"Có lẽ tôi không nên làm cản trở công việc của ngài."
"Tôi muốn biết về cô. Tôi nghĩ thế cũng công bằng."
Đôi mắt anh ta lấp lánh sự tò mò. Dại dột gấp đôi. Anh ta sẽ đẩy chuyện này đến đâu nữa đây? Anh ta chống chỏ lên tay ghế và đặt nhẹ những ngón tay lên miệng. Miệng anh ta… quyến rũ đến đáng sợ. Tôi nuốt nước bọt.
"Không có nhiều điều để biết về tôi đâu."
"Cô có kế hoạch gì sau khi tốt nghiệp?"
Tôi nhún vai, lọt thỏm vào sự quan tâm của hắn. Chuyển đến Seattle với Kate rồi tìm việc. Tôi vẫn chưa thật sự quyết định mình muốn gì.
"Tôi vẫn chưa có kế hoạch gì, thưa ngài Grey. Tôi cần phải vượt qua kỳ thi tốt nghiệp trước đã."
Chính là điều mà đúng ra tôi nên làm thay vì ngồi trong cái văn phòng như lâu đài, phô trương và lạnh ngắt, cảm thấy vô cùng bất an trước cái nhìn soi mói của hắn.
"Ở đây chúng tôi đang chạy một chương trình thực tập sinh rất lý tưởng đấy." Anh ta nhẹ nhàng bảo.
Tôi nhướng mày ngạc nhiên. Anh ta định tìm việc cho tôi?
"À, vâng. Tôi sẽ ghi nhớ điều đó." Tôi bối rối trả lời. "Mặc dù tôi không chắc chỗ này hợp với mình." Ôi đừng. Tôi lại nói điều không nên nói rồi.
"Sao lại thế?" Anh ta khẽ nghiêng đầu, khiêu khích, dấu vết một nụ cười thoáng trên môi.
"Rõ là thế mà!" Tôi hợp tác kém, nhếch nhác và hơn nữa, tóc tôi không vàng.
"Tôi lại không thấy thế!"
Cái nhìn của anh ta thăm thẳm, không chút giễu cợt, những cơ bắp lạ lùng nào đó sâu trong bụng tôi bất thần thắt lại. Tôi dứt mắt mình ra khỏi ánh nhìn thôi miên ấy, nhìn vô hồn xuống những ngón tay đan nhau. Chuyện gì đang diễn ra thế này? Tôi cần phải đi khỏi đây – ngay bây giờ. Tôi dừng lại và tắt ghi âm.
"Cô muốn tôi đưa đi tham quan công ty không?" Anh ta hỏi.
"Tôi biết ngài rất bận, ngài Grey, và tôi cũng còn phải lái xe một chặng dài nữa."
"Cô về Vancouver ngay à?" Anh ta có vẻ ngạc nhiên, thậm chí, có phần lo lắng nữa, khi nhìn qua cửa sổ. Bên ngoài trời bắt đầu mưa. "Vậy thì cần phải lái xe cẩn thận." Giọng anh ta điềm tĩnh, rất đúng mực. Sao anh ta phải quan tâm chứ?
Anh ta hỏi thêm. "Cô chắc đã lấy đủ thông tin rồi nhỉ?"
"Vâng." Tôi đáp, bỏ máy ghi âm trở vào ba lô.
Dường như anh ta khẽ nheo mắt.
"Cảm ơn vì cuộc phỏng vấn, ngài Grey."
"Tôi rất thoải mái về buổi hôm nay." Anh ta đáp, lịch sự hơn bao giờ hết.
Khi tôi đứng lên, anh ta vẫn ngồi, lồng tay vào nhau.
"Chúng ta sẽ gặp lại nhé, cô Steele."
Không hiểu là thách thức hay đe dọa nữa. Tôi cau mày. Khi nào gặp lại cơ? Tôi bắt tay anh ta lần nữa, kinh ngạc vì dòng điện kỳ lạ ấy lại xuất hiện. Ắt là do tôi quá căng thẳng.
"Ngài Grey." Tôi khẽ cúi chào. Bằng những chuyển động mạnh mẽ và duyên dáng, anh ta bước tới mở rộng cửa.
"Để đảm bảo rằng cô qua cửa bình yên, cô Steele." Anh ta mỉm cười. Chắc chắn anh ta đang muốn nhắc đến cái cách duyên-dáng-ngoại-cỡ khi tôi bước vào phòng. Mặt tôi lại đỏ lựng lên.
"Thật chu đáo, ngài Grey." Tôi đáp trả, nụ cười anh ta rộng mở.
Rất hân hạnh đã giải trí cho ngài, tôi quắc mắt thầm trong bụng khi bước qua phòng chờ. Thật ngạc nhiên, anh ta cũng cùng bước ra. Cả Andrea và Olivia cũng nhìn theo, cả hai đều kinh ngạc.
"Cô có áo khoác chứ?" Grey hỏi.
"Vâng, áo khoác ngắn."
Olivia nhảy dựng lên, lấy áo khoác, trước khi cô ta đưa áo cho tôi, Grey nhấc lấy. Anh ta đỡ áo lên và tôi cảm thấy ngượng nghịu một cách rất ngớ ngẩn, khẽ nghiêng vai khoác áo. Trong một khoảnh khắc, Grey giữ tay trên vai tôi. Tôi thở dồn vì cái chạm ấy. Nếu biết tôi có phản ứng đó, hẳn anh ta sẽ không bỏ lỡ cơ hội. Anh ta nhấn gọi thang máy bằng ngón trỏ dài và chúng tôi cùng đứng chờ – tôi vụng về, còn anh ta tự chủ một cách điềm tĩnh. Cửa mở, tôi hấp tấp, cố gắng một cách tuyệt vọng để thoát khỏi chốn này. Mình thật sự cần phải ra khỏi đây. Khi tôi quay lại nhìn, anh ta đang đứng quan sát tôi, lưng tựa nhẹ vào cánh cửa ra vào cạnh thang máy, một tay chống lên tường. Anh ta thật sự vô cùng, vô cùng điển trai. Thật đáng sợ.
"Anastasia." Anh ta chào tạm biệt.
"Christian." Tôi đáp.
Và ơn trời, cửa đóng.
Bình luận truyện