50 Sắc Thái - Fifty Shades of Grey

Quyển 4 - Chương 11



Thứ năm, ngày 26 tháng 5 năm 2011

Mẹ đi mất rồi. Mẹ đôi khi đi ra ngoài.

Và chỉ còn lại mình tôi. Tôi và xe và mền nhỏ.

Khi mẹ về nhà, mẹ nằm ngủ trên trường kỉ. Trường kỉ nâu và nhớp nháp.

Mẹ đã mệt rồi.

Đôi khi tôi lấy mền nhỏ đắp cho mẹ.

Hay mẹ về nhà mang theo gì đó để ăn. Tôi thích những ngày như thế. Chúng tôi có bánh mì và bơ. Và đôi khi mẹ còn mang về macrami và phô mai. Tôi thích chúng nhất.

Hôm nay mẹ đi mất rồi. Tôi ngồi chơi xe. Chúng chạy thật nhanh trên sàn. Mẹ đi mất rồi.

Mẹ sẽ quay lại. Chắc mà. Mà khi nào mẹ quay lại?

Trời tối rồi, và mẹ đi đâu mất rồi. Tôi có thể với tay đến bóng đèn, khi tôi đứng cạnh công tắc.

Mở. Tắt. Mở. Tắt. Mở. Tắt.

Sáng. Tối. Sáng. Tối. Sáng. Tối.

Tôi đói rồi. Nhấm nháp miếng phô mai. Vẫn còn phô mai trong tủ lạnh. Phô mai trở nên xanh rồi.

Khi nào mẹ mới quay về?

Mẹ đôi khi về với hắn. Tôi ghét hắn. Tôi trốn đi mỗi khi hắn đến. Nơi tôi an tâm nhất là tủ quần áo của mẹ. Nó có mùi của mẹ. Mùi của mẹ khi mẹ vui.

Khi nào mẹ quay về?

Giường tôi lạnh lên rồi. và tôi đang đói lắm. Có xe, có mền nhỏ ở đây nhưng không có mẹ.

Khi nào mẹ quay về?

Tôi bật tỉnh dậy.

Mẹ kiếp.

Tôi ghét những giấc mơ của tôi. Chúng gợi lại những kí ức đau đớn, khoảng thời méo mó mà tôi muốn quên đi. Tim tôi đập nhanh, và thân người thì ướt đẫm mồ hôi nhưng tệ hơn thế là sau những cơn ác mộng tôi lại phải đối mặt với nỗi lo lắng nặng nề khi tôi tỉnh dậy. Những cơn ác mộng gần đây trở nên thường xuyên và thực hơn bao giờ hết. Tôi không hiểu nguyên do của chuyện này.

Khỉ thật, Flynn – ông ta sẽ chẳng về cho đến tuần sau. Tôi chải hai tay vào tóc. Nhìn đồng hồ. 5:38, ánh sáng bình minh len lỏi xuyên qua rèm. Đã gần đến giờ thức dậy.

Chạy bộ một vòng đi Grey.

VẪN KHÔNG CÓ một tin nhắn hay e-mail nào từ Ana. Nỗi lo lắng cứ thế lớn dần theo nhịp chân tôi nện trên nền đất.

Kệ đi, Grey.

Cứ kệ nó đi!

Trước khi tắm, tôi gởi cho cô ấy một tin nhắn nữa.

‘ Gọi cho tôi nhé.’

Tôi chỉ biết rằng cô ấy có an toàn hay không.

SAU BỮA SÁNG, vẫn không có một tin nhắn nào từ Ana. Tôi lao vào viết bài phát biểu hàng giờ liền để khỏi nghĩ về cô ấy nữa. Lát nữa vào sáng nay tôi sẽ được tôn vinh công tác của bộ phận khoa học môi trường và các tiến bộ mà họ đã thực hiện trong quan hệ đối tác với GEH trong công nghệ canh tác cho các nước đang phát triển.

“Là tất cả trong kế hoạch nuôi dưỡng thế giới của ngài sao?” Thanh âm của Ana vang lên bên tai tôi. Tôi bỏ chúng ra khỏi đầu và viết lại. Sam, phó giám đốc thông tin đại chúng đã gởi bản thảo cho tôi nhưng nó quá giả tạo với tôi. Đống phát biểu với phương tiện truyền thông chết dẫm này tiêu tốn tôi một giờ đồng hồ để tu sửa sao cho có tính người hơn.

9:30, mà vẫn chưa có gì từ Ana. Sự im lặng của cô ấy thậ quan ngại – và còn tàn nhẫn. Tôi gọi cô nàng, nhưng điện thoại chuyển ngay đến chế độ gởi lời nhắn.

Tôi cúp máy.

Mày đứng đắn lên đi Grey.

Có tiếng ping từ hòm mail, tim tôi lỗi một nhịp – nhưng nó là từ Mia.

Lẽ ra tôi sẽ phải thất vọng nhưng tôi cười, tôi đã quên mất con bé này.

Từ: Mia G. ChefExtraordinaire

Chủ đề: Những chuyến bay.

Ngày: 26 tháng 5 năm 2011 18:32 GMT-1

Đến: Christian Grey

Này Christian,

Em chẳng thể đợi để biến khỏi đây?

Cứu em. Làm ơn đi.

Chuyến bay của em vào thứ bảy là AF3622. Đến nơi vào 12:22 p.m và Ba làm em thành cái xe đò biết bay rồi! * bĩu môi * (nguyên văn: *pouting: ý là Mia đang viết mail là mình đang bĩu môi, giống như các bạn ở Việt Nam mình hay đặt hành động của mình giữa hai dấu sao)

Em có nhiều hành lí lắm đấy. Thương anh. Thương anh. Thương anh. Thương thời trang Paris.

Mẹ nói anh có bạn gái.

Thiệt không?

EM CẦN PHẢI BIẾT!!!!!

Hẹn anh thứ Bảy nha. Nhớ anh nhiều nhiều.

À bientôt mon frère* (*Hẹn gặp lại anh trai của tôi.)

Mxxxxxxxxx

Trời ạ. Mẹ tôi quả là chẳng thể giữ kín điều gì mà. Ana không phải bạn gái tôi! Và thứ Bảy tôi tôi phải dán chặt cái miệng bự không kém của đứa em gái mình và sự lạc quan vốn có cùng với mấy câu hỏi tò mò của nó. Con bé có thể khiến tôi chết vì mệt. Ghi nhớ số chuyến bay và giờ, tôi gởi e-mail nói Mia rằng tôi sẽ đến đó và đón nó.

9:45, tôi đã sẵn sàng đến buổi lễ. Âu phục, sơ mi trắng, và đương nhiên là chiếc cà vạt đó. Đó sẽ là thông điệp chứng tỏ với Ana rằng tôi không bỏ cuộc, và gợi nhắc một khảng thời gian tuyệt vời.

Đúng, một khoảng thời gian tuyệt vời … hình ảnh cô ấy bị trói và ham muốn hiện lên trước mắt tôi.

Khỉ thật. Tại sao cô ấy không gọi cho tôi. Tôi ấn nút gọi lại.

Mẹ kiếp.

Vẫn không có trả lời.

Đúng 10:00, có tiếng gõ cửa. Là Taylor.

“Chào buổi sáng ngài Grey.”

“Ngày hôm qua như thế nào?”

“Ổn thưa ngài.” Anh ấy nhẹ nhõm, biểu cảm ấm áp. Anh ta chắc hẳn đang nghĩ về con gái mình.

“Sophie thì sao?”

“Cô bé rất tốt thưa ngài. Biểu hiện rất tốt ở trường.”

“Thật tốt khi nghe điều này.”

“Chiếc A3 sẽ ở Portland vào chiều nay thưa ngài.”

“Rất tốt. Đi thôi.”

Và mặc dù rất ghét phải thừa nhận rằng tôi đang lo lắng khi sẽ gặp cô Steel.

THƯ KÍ CỦA HIỆU TRƯỞNG hộ tống tôi vào căn phòng nhỏ kế bên hội trường WSU. Cô ta đỏ mặt, hầu như mọi người phụ nữ nào cũng vậy. Ở đó, trong căn phòng màu xanh lá, nghiên cứu viên, nhân viên hành chính, và vài học sinh đang uống cà phê trước buổi tốt nghiệp. Trong số họ, bất ngờ thay, tôi gặp Katherine Kavanagh.

“Chào, Christian,” cô ấy nói, tiến thẳng đến chỗ tôi tự tin trên đôi giày cao gót. Cô ấy đang mặc áo tốt nghiệp và xuất hiện đủ vui vẻ và rạng rỡ; chắc chắn cô ấy đã gặp Ana.

“Chào Katherine. Cô khỏe không?”

“Anh có vẻ không thoải mái khi gặp tôi ở đây,” cô ấy nói, bỏ qua lời chào của tôi và nghe như có một chút bị sỉ nhục.

” Tôi là thủ khoa. Elliot không nói cho anh biết à?”

“Anh ta không nói.” Chúng tôi đâu có nằm trong tùi của nhau, vì chúa. “Chúc mừng cô.” Tôi nói lịch sự.

” Cảm ơn anh.” Giọng cô ấy đứt đoạn.

“Ana có ở đây không?”

“Sẽ sớm đến thôi. Cô ấy đến với ba mình.”

” Cô gặp cô ấy sáng nay không?”

“Có. Chuyện gì vậy?”

” Tôi muốn biết cô ấy có an toàn không trong cái thứ mà cô ấy gọi là xe đó.”

“Wanda. Cô ấy gọi nó là Wanda. Và đúng là cô ấy gọi nó là xe.” Cô ta nhìn tôi thắc mắc.

“Tôi mừng khi nghe vậy.”

Hiệu trưởng đến gần chúng tôi, với nụ cười lịch sự với Kavanagh, hộ tống tôi đến gặp những nghiên cứu viên khác.

Tôi nhẹ nhõm khi biết Ana vẫn còn nguyên vẹn, nhưng khốn một cái rằng cô ấy vẫn chưa trả lời một tin nhắn nào từ tôi.

Nó không phải là một dấu hiệu tốt.

Nhưng tôi không có thời gian để dừng lại ở trạng thái chán nản về vấn đề này, một trong những giảng viên thông báo rằng đã đến giờ và dẫn lối chúng tôi đến hành lang.

Trong phút bức bối đó tôi gọi Ana lần nữa. Nó chuyển thẳng đến hộp thư thoại và Kavanagh cắt ngang. “Tôi rất mong đến bài diễn văn của Ngài.” Cô ta nói khi chúng tôi đi trên hành lang.

Khi đến hội trường tôi nhận ra rằng nó rộng lớn hơn tôi nghĩ nhiều. Dưới khán đài mọi người đều đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt khi chúng tôi bước lên sân khấu. Tràn vỗ tay rầm rộ rồi từ từ nhỏ dần rồi dứt hẳn, mọi người ngồi vào chỗ của mình.

Khi hiệu trưởng giới thiệu thành phần tham gia, tôi có dịp nhìn một lượt khán phòng. Hàng đầu tiên đầy những sinh viên, trong bộ trang phuc đen-đỏ của WSU. Cô ấy đâu rồi? Tôi chỉ còn cách nhìn từng hàng.

Em đây rồi.

Cô ấy lẫn lộn trong hàng thứ hai. Cô ấy còn sống. Tôi cảm thấy ngu ngốc khi lo lắng quá lên việc cô ấy ở đâu tối qua và sáng nay. Đôi mắt xanh rạng ngời của cô nàng mở to đóng chặt lên người tôi, cô ấy nhỏm người dậy, hai má dần dần đỏ lên.

Đúng. Tôi tìm thấy em rồi. Và em đã không trả lời tin nhắn của tôi. Cô tránh mặt tôi và nó làm tôi nổi cáu.

Thật sự cáu.

Nhắm mắt, tôi tưởng tượng cảnh tôi nhỏ giọt sáp nóng lên ngực của cô và cô nàng run rẩy dưới thân tôi. Điều này có tác dụng triệt để trên cơ thể của tôi.

Khỉ thật.

Hãy kết hợp chúng lại, Grey.

Bỏ cô ấy ra khỏi đầu, tôi sắp xếp những suy nghĩ dâm đãng của tôi và tập trung vào các bài phát biểu.

Kavanagh đọc một bài diễn văn về cách nắm bắt cơ hôi – ừ, carpe diem*, Kate – và đươc hưởng ứng nhiệt liệt khi cô ấy kết thúc. Cô ấy hẳn thông minh và nổi tiếng và tự tin, không phải sự ngại ngùng, e thẹn của Cô Steele. Thật là lạ lùng khi họ trở thành bạn của nhau.

Tôi nghe thấy tên mình được gọi; người hiệu trưởng giới thiệu tôi. Tôi đứng dậy và tiến tới bục,

Showtime, Grey.

“Tôi thật tự hào và cảm kích sự chào đón nồng nhiệt của quý đại diện trường WSU hôm nay. Đây là cơ hội hiếm có để tôi được chia sẻ về dự án to lớn của ngành khoa học môi trường ngay tại trường đại học này. Mục tiêu của chúng tôi là phát triển nông nghiệp dựa trên những phương pháp chính đáng và an toàn cho sinh thái ở các nước thế giới thứ ba; mục tiêu tối thượng là xóa bỏ đói nghèo trên hành tinh này. Hơn một tỷ người, chủ yếu ở Châu Phi, Sahara,Nam Á và Mỹ La-tinh, đang sống trong cảnh đói khát. Nạn khai thác nông nghiệp bừa bãi đang hoành hành ở những khu vực này và cầu trúc sinh thái cũng như xã hội phải gánh chịu hậu quả. Tôi đã biết thế nào là những cơn đói lả người. Đó làmột kinh nghiệm rất đỗi riêng tư của chính tôi…”

Tôi ngồi xuống trong tràn pháo tay, tôi ngăn không cho mình nhìn Ana và nhìn chăm vào băng rôn WSU treo sau hội trường. Nếu cô ấy muốn ngó lơ tôi, tốt thôi. Cả hai có thể chơi một trò chơi. Thư kí đứng dậy và lên sân khấu trao bằng.

Và do đó, bắt đầu chờ đợi đau đớn cho đến khi tôi có thể nhìn thấy cô ấy một lần nữa.

Sau một thời gian tôi nghe thấy tên cô được gọi: “. Anastasia Steele” Tiếng vỗ tay vang lên, và cô ấy đi lên đến chỗ tôi, dáng vẻ trầm ngâm, lo lắng.

Khỉ.

Cô ấy đang nghĩ gì vậy.

“Chúc mừng, cô Steele. ” tôi nói khi tay đưa bằng cho cô ấy. Chúng tôi bắt tay và tôi níu cô ấy, không để cô ấy bước đi.

“Em có vấn đề gì với cái laptop à?”

“Không.” Cô nàng nhìn hỗn loạn.

“Nên em không đọc e-mail của tôi.” Tôi thả tay cô ấy ra.

“Tôi chỉ thấy các vụ sáp nhập và mua lại thôi.”

Nó có ý nghĩa gì chứ?

Cô ấy cau mày, và tôi phải buông tay cô ấy ra – vẫn còn một hàng dài đằng sau cô ấy nữa.

“Lát nữa.” Tôi nói cho cô ấy biết tôi vẫn chưa xong với vụ này đâu.

Tôi như thoát khỏi địa ngục khi đến cuối hàng. Những cô nàng cười toe ngớ ngẩng liếc mắt đưa tình với tôi cùng với năm tờ ghi chú số điện thoại ấn vào tay tôi. Tôi nhẹ nhõm khi đi theo đoàn giảng viên. Đến hành lang, tôi tóm lấy tay Kavanagh. “Tôi cần nói chuyện với Ana. Cô thấy cô ấy không? Bây giờ.” Kavanagh sửng sốt nhưng trước khi cô ấy nói gì tôi tiếp tục, với giọng điệu lịch sự nhất có thể.

“Làm ơn.”

Môi cô ta mím lại bất đồng, nhưng cô ta đợi cho đoàn giảng viên đi qua và hiệu trưởng dừng lại chúc mừng bài diễn văn của tôi.

“Rất lấy làm vinh hạnh cho tôi.” Tôi đáp lời, bắt tay ông ta lần nữa. tôi nhìn qua đuôi mắt, kate và Ana đang ở hành lang. xin phép tôi đi thẳng đến chỗ Ana.

“Cảm ơn cô.” Tôi nói với Kate, cô ta trao cho An cái nhìn lo lắng. Lơ cô ta, tôi nắm lấy khuỷu tay cô nàng dẫn ra cửa trước. Đó là phòng thay đồ, và vì mùi tươi mới của nó tôi chắc là nó là phòng trống. Khóa trái cửa, tôi đối mặt với Cô Steel. “Sao em không gởi e-mail cho tôi hay trả lời tin nhắn của tôi.” Tôi nói.

Cô ấy chớp mắt, sửng sốt lịnh trên gương mặt cô. “Em không khiểm tra máy tính hôm nay hay điện thoại của mình.” Cô dường như thực sự hoang mang bởi sự bột phát của tôi. “Bài diễn văn hay đấy ạ.” Cô ấy nói thêm.

“Cảm ơn em.” Tôi lầm bầm, lệch giọng. Làm thế nào có thể cô ấy đã không kiểm tra điện thoại của mình hoặc e-mail?

“Nói em nghe về vấn đề thức ăn đi.” Cô ấy nói nhẹ nhàng – và nếu tôi không lầm, có cả sự thương hại.

“Anastasia, tôi không muốn nói về điều đó lúc này.”

Tôi không không cần sự thương hại của em.

Tôi nhắm mắt. Trong thời gian đó tôi nghĩ rằng cô ấy không muốn nói chuyện với tôi. “Tôi đã lo lắng về em.”

“Lo lắng, tại sao?”

“Bởi vì em ra về với cái đống đổ nát được em gọi là xe đó.”

Và tôi nghĩ là tôi đã bày tỏ được vấn đề rồi chứ.

Ana nhảy dựng lên. “Gì chứ? Nó không phải đống đổ nát. Nó hoàn toàn ổn. José thường xuyên kiểm tra nó.”

“José, tên nhiếp ảnh gia à?”Chuyện này ngày càng hay rồi.

“Đúng, chiếc Beetle từng thuộc về mẹ câu ấy.”

“Ừ, và nó có thể là của mẹ của mẹ của mẹ cậu ta. Nó không an toàn.” Tôi gần như la lên.

“Em đã lái nó 3 năm rồi. Em xin lỗi vì đã làm anh lo. Sao anh không gọi?”

Tôi đã gọi điện thoại cho cô ấy. Cô ấy không dùng cái điện thoại chết tiệt của cô ấy sao? Có phải cô đang nói đến cái điện thoại bàn không chứ? Tôi nổi giận, chải hai tay vào tóc, hít một hơi thật sâu.

” Anastasia, tôi cần em trả lời ngay. Vụ chờ đợi này khiến tôi nổi điên rồi.”

Mặt cô nàng xịu xuống.

Chết tiệt.

“Christian, em, … nghe em đây, em đang để cha dượng của mình một mình ngoài kia.”

” Mai. Tôi muốn ngày mai có câu trả lời của em.”

“vâng. Ngày mai, em sẽ sẽ trả lời anh,” cô ấy nói một cách lo lắng.

Ừ thì, nó vẫn chưa là “Không.” Và lần nữa, tôi bất ngờ khi bản thân mình nhẹ nhỏm.

Chuyện quái gì với người phụ nữ này? Cô ấy nhìn tôi dè dặt với đôi mắt xanh, gương mặt lo lắng. Tôi cưỡng lại mệnh lệnh chạm vào cô. “Em có ở lại dùng tiệc nước không?” Tôi hỏi.

“Em không biết dượng Ray sẽ làm gì?” Cô ấy nhìn không chắc chắn.

” Cha dượng em? Tôi muốn gặp ông ấy.”

Sự phân vân của cô ấy tăng lên. “Em không nghĩ nó là ý tốt đâu,” cô ấy nói nhỏ khi tôi mở cửa.

Gì chứ? Tại sao? Có phải là cô ấy biết tôi nghèo đói khi còn bé? Hay vì cô ấy biết tôi ham muốn như thế nào? Rằng tôi là một tên quái gở.”

“Em xấu hổ về tôi à?”

“Không!” Cô ấy nói, đảo mắt thất vọng. “Giới thiệu anh với ba em như thế nào?” Cô ấy đưa tay lên như sự mất kiên nhẫn. ” ‘Đây là người mà đã làm mất đi sự trinh trắng của con và muốn bắt đầu một mối quan hệ BDSM*’? Và anh đâu có mang giày chạy.” (*Bondage: (nô lệ), Discipline (kỷ luật) và Dominance (áp đặt), Submission (phục tùng), Sadism (bạo dâm) và Masochism (khổ dâm) *)

Giày chạy?

Ba cô ấy sẽ đánh đuổi tôi à? Và như thể là cô ấy mới nói điều gì đó hài hước vậy. Miệng tôi cong lên thành nụ cười và cô ấy cười đáp lại tôi, gương mặt sáng bừng lên như hoàng hôn mùa hạ vậy.

“Như em biết đấy, tôi chạy khá nhanh.” Tôi đáp lại tinh nghịch. “Cứ nói với ba em rằng tôi là bạn em, Anastasia.” Tôi mở cửa và theo cô ấy bước ra và dừng lại khi chúng tôi gặp thầy hiệu trưởng và đồng nghiệp của ông ấy. Họ quay lại và nhìn cô Steele khi cô ấy biến mất vào khán phòng. Họ quay lại nhìn tôi. Tôi và cô Steele không liên quan gì đến mấy người.

Tôi gật đầu lịch sự với hiệu trưởng và ông ta hỏi tôi liệu có thể đến và gắp thêm nhiều đồng nghiệp của ông ấy và thưởng thức canapés* không. (* một món ăn, bánh mì nhỏ ở trên có topping, dùng để ăn nhẹ, có rất nhiều loại và cách trình bày món ăn. Google để biết thêm nhé.)

“Được thôi.” Tôi nói.

Tôi mất 30′ để thoát khỏi sự bao vây của các giảng viên, và khi tôi trở ra, Kavanagh đi cùng bên cạnh. Chúng tôi đi tới bên bãi cỏ nơi các sinh viên và gia đình thưởng thức thức uống trong một gian lều lớn.

” Vậy anh đã mời Ana đến bữa tối Chủ nhật chứ?”Cô ta hỏi.

Chủ nhật? Ana đã nói chúng tôi sẽ gặp nhau vào Chủ nhật à?

“Ở nhà ba mẹ anh.” Kavanagh giải thích.

Ba mẹ tôi?

Tôi thấy Ana.

Cái khỉ gì vậy?

Cái tên cao kều, tóc vàng như thể mới bước về từ bãi biển ở California đưa tay khắp người cô ấy.

Tên đó là tên nào vậy? Có phải vì gã mà cô ấy không muốn tôi đến dùng thức uống không chứ?

Ana nhìn lên, nhận thấy biểu cảm của tôi, tái nhợt khi bạn cùng phòng của mình đứng cạnh tên đó. “Xin chào, Ray.” Kavanagh nói, và cô ấy hôn người đàn ông lớn tuổi trong bộ y phục rộng đứng cạnh Ana.

Đây chắc là Raymond Steele.

” Bác đã gặp bạn trai của Ana chưa?” Kavanagh hỏi ông ấy. “Christian Grey.”

Bạn trai!

“Ông Steele, hân hạnh được gặp ông.”

“Ngài Grey.” Ông ấy nói, hơi ngạc nhiên. Chúng tôi bắt tay; cái siết tay của ông ấy cứng nhắc và ngón tay, lòng bàn tay của ông thô ráp khi chạm vào. Người đàn ông này lao động chân tay. Và tôi nhớ ra rằng – ông ấy là một thợ mộc. Đôi mắt sẫm màu của ông ấy khó đoán.

” Và đây là anh trai tôi, Ethan Kavanagh, ” Kate nói, giới thiệu tên mặc đồ đi biển đang vòng tay quanh Ana,

Ah. Con cái gia đình Kavanagh.

Tôi lí nhí tên anh ta khi chúng tôi bắt tay, chú ý rằng chúng mềm không như của Ray Steele.

Giờ thì đừng đặt tay lên cô gái của tao, đồ khốn.

“Ana, cưng.” Tôi thì thầm, nắm hờ tay cô ấy, cô ấy bước vào trong lòng tôi, thật là một cô gái ngoan. Cô ấy bỏ đi chiếc áo choàng tốt nghiệp của mình và mặc một chiếc đàm dây,phô bày đôi vai và lưng nhợt nhạt tuyệt đẹp của mình.

Hai chiếc váy trong hai ngày. Cô ấy làm hư tôi.

“Ethan, mẹ với ba muốn nói chuyện với tụi mình đấy.” Kate dắt anh trai mình đi.

“Vậy hai đứa biết nhau được bao lâu rồi?” ÔNg Steel hỏi.

Tôi đến bên và ôm vai cô ấy, tôi nhẹ nhàng vuốt ve lưng trần của cô ấy, cô nàng run rẩy đáp lại hành động của tôi. Tôi nòi với ông ấy rằng được vài tuần. “Chúng con gặp nhau khi Ana đến phỏng vấn con cho tờ báo sinh viên.”

“Ba không biết con làm cho tờ bào sinh viến đấy Ana,” Ông nói.

“Kate hôm đó ốm.” cô ấy nói.

Ray Steele nhìn con gái mình, cau mày. “Bài diễn văn hay đấy ngài Grey.”

“Cảm ơn bác. Cháu biết là bác là một người thích câu cá.”

” Quá thích đi chứ, Annie nói với cháu vậy à?”

“Vâng.”

“Cậu có câu cá không?” Trong mắt của ông ấy ánh lên tia thắc mắc.

” Không nhiều như bác. Ba cháu thường dắt cháu và anh trai cháu đi câu ngày còn nhỏ. Ông ấy thích cá bẹ. Và cháu thì bắt bọ cho ông ấy.” Ana lắng nghe một lúc rồi xin phép đi qua qua bên chỗ nhà Kavanagh

Trời ạ, cô ấy nhìn đẹp động lòng người trong chiếc váy ấy.

“Ồ? Cậu thường câu ở đâu?” câu hỏi của ông Ray lôi tôi trở lại cuộc đồi thoại, Tôi biết nó là một bài kiểm tra,

“Khắp Tây Bắc Hoa Kì.”

“Câu lớn lên ở Washington à?”

“Vâng, thưa bác. Ba cháu lần đầu dắt chúng cháu đến sông Wynoochee.”

Một nụ cười trên môi ông. “Rành rẻ đấy.”

“Nhưng nơi ông ấy thích là Skagit. Bờ U.S. Ông ấy gọi chúng cháu từ sớm rồi lái xe đến đây. Ông ấy bắt được rất nhiều cá tốt ở đó.”

“Skagit. Ở bờ Canada.”

“Là một trong những nơi bắt cá bẹ tự nhiên tốt nhất.” Tôi nói, mắt dán lên người Ana.

“Không thể nào không đồng ý.”

“Anh trai cháu bắt được vài con siêu bự. Cháu thì vẫn còn chờ để bắt được một con bự vừa vừa thôi.”

“Ngày nào đó hả?”

“Cháu mong vậy.”

Ana đang trò chuyện say sưa với Kavanagh. Hai người phụ nữ đó nói gì vậy chứ?

” bác vẫn thường đi câu sao?” Tôi tập trung lại vào ông Steele.

” Đúng. José, bạn của Annie, ba của cậu ấy cùng bác đi câu nhiều nhất có thể.”

Tên nhãi nhiếp ảnh gia đó nữa!

“Anh ta là người bảo trì chiếc Bettle sao?”

“Đúng, câu ta đó.”

” Chiếc xe tuyệt nhỉ, Beetle. Cháu rất yêu thích xe của Đức.”

” Tuyệt. Annie thích mấy chiếc xe cổ, nhưng ta đoán là nó đã quá cổ rồi.”

” Bác hài hước thật. Cháu đang nghĩ đến việc cho cô ấy trả góp xe của công ty cháu. Bác nghĩ cô ấy sẽ đồng ý chứ?”

” Ta nghĩ vậy, tùy thuộc vào Annie thôi.”

” Tuyệt. Cháu nghĩ Ana không thích câu cá đâu nhỉ?”

“Không. Đứa con gái đó giống mẹ nó. Chẳng thể thấy cảnh mấy con cá bị câu lên, hay mấy con sâu, nó là đứa tâm hồn yếu đuối.” Ông ta trao tôi cái nhìn sắc bén. Ồ. Một lời cảnh báo từ Raymond Steele. Tôi biến nó thành một câu nói đùa.

“Chả trách cô ấy tỏ ra chán ghét mấy con cá tuyết ngày hôm qua.”

Ông ấy cười. “Con bé sẽ ổn khi ăn nó thôi.”

Ana đã nói chuyện xong với nhà Kavanagh vả đang tiến về phía chúng tôi. “Chào,” cô ấy nói, nhìn chúng tôi.

“Annie, phòng vệ sinh ở đâu vậy con?” Ông Steele hỏi.

Cô ấy hướng dẫn ông ra khỏi lều và rẽ trái.

“Gặp lại mấy đứa sau. Hai đứa tự nhiên đi nhé.” Ông nói

Cô ấy dõ theo ông Steel đi, rồi nhìn lên tôi thận trọng. Nhung trước khi cô ấy hay tôi nói điều gì, chúng tôi bị chen ngang bởi một người thợ ảnh. Cô ta chụp nhanh chúng tôi rồi vội vã rời đi.

“Vậy là anh đã cảm hóa luôn được ba em à?” Ana nói, giọng ngọt ngào và tinh nghịch.

“Cũng à?” Tôi cũng đã cảm hóa được em à, cô Steele?

Tôi đưa tay vân vê làn má ửng hồng. “Ôi, tôi ước tôi có thể biết em đang nghĩ gì, Anastasia.” Khi tôi đưa tay đến cằm cô, tôi nghiêng mặt cô qua một bên để nhìn rõ hơn biểu cảm của cô nàng. Cô ấy bất động và nhìn tôi lại, đôi đồng tử đen thẫm.

“Giờ sao,” cô ây thì thầm, “Em đang nghĩ, cà vạt đẹp đấy.”

Tôi đang nghĩ về một lời tuyên bố nào đó; nhưng câu trả lời của cô nàng làm tôi cười. “Gần đây nó trở thành cái ưa thích của tôi.”

Cô cười.

” Em nhìn rất đẹp, Anastasia. Chiếc đầm buộc dây này rất hợp với em, và tôi muốn ve vuốt lưng em để cảm nhận làn da xinh đẹp đó.”

Môi cô nàng hé mở, và tôi có thể cảm nhận được sức hấp dẫn giữa chúng tôi.

“Em biết là nó sẽ tuyệt vời mà, em yêu.” Giọng tôi thấp, phản bội lại lòng mình.

Cô nhắm mắt lại, nuốt khan, và hít một hơi thật sâu. Khi cô mở mắt ra, sự lo lắng hiện ra trên gương mặt. ” Nhưng em muốn nhiều hơn thế.” Cô nói.

” Hơn thế?”

Khỉ thật. Gì vậy chứ?

Cô gật đầu.

” Hơn thế nữa?” Tôi thì thầm lần nữa. Đôi môi cô ấy mềm mại dưới ngón tay tôi. “Em muốn trái tim và hoa.”

Khỉ. Tôi sẽ chẳng thể đáp ứng được. làm sao được? tôi không chơi ba cái trò lãng mạn. Hi vọng và ước mơ đang vỡ vụn xung quanh. Mắt cô ấy mở to, thơ ngây và khẩn cầu.

Trời ạ. Cô ấy quá đỗi lừa tình. “Anastasia. Nó không phải thứ tôi biết.”

“Em cũng vậy.”

Và đúng thế cô ấy đã từng quen ai bao giờ đâu. “Em không hiểu hết rồi.”

“Nhưng anh thì hiểu sai.” Cô ấy nói.

“Sai? Không tôi không sai. Hãy thử đi.” Tôi van vĩ.

Xin em, hãy thử cách của tôi.

Ánh nhìn của cô ấy mãnh liệt khi nhìn gương mặt tôi, tìm kiếm một điều gì đó. Và trong giây phút, tôi lạc lối trong đôi mắt xanh có thể nhìn thấy mọi thứ.

“Okay.” Cô ấy thì thầm.

“Hả?” Lông tơ trên người tôi dựng hết lên vì sự tập trung.

“Okay, em sẽ thử.”

“Em đồng ý.” Tôi không thể tin được.

” Chịu sự giới hạn mềm, được, em sẽ thử.”

Chúa ơi. Tôi kéo cô ấy vào trong vòng tay, chon vùi mặt mình vào tóc cô, hít thở mùi hương cám dỗ của cô. Và tôi không quan tâm rằng mình đang ở chốn đông người. Chỉ tôi và cô ấy.

“Vì chúa, Ana, em làm tôi bất ngờ. Em làm tôi trở tay không kịp.”

Một lúc sau, tôi nhận ra Raymond đã quay trở lại, nhìn đồng hồ để che đậy sự xấu hổ. Bất đắc dĩ tôi buông cô ấy ra. Tôi đang sung sướng vô cùng.

Vậy là xong, Grey!

“Annie, chúng ta nên trưa chứ nhỉ?” Ông Steele hỏi.

“Vâng.” Cô ấy nói, cười ngại ngùng với tôi.

“Cậu đi cùng với cha con tôi không, Christian?”Trong thoáng chốc tôi đã đồng ý nhưng ánh nhìn lo lắng của Ana, xin anh, không. Cô ấy muốn thời gian riêng với cha mình. Tôi hiểu rồi.

“Cảm ơn bác, nhưng cháu còn việc phải làm. Thật vinh hạnh khi gặp bác.”

Dừng lại cái điệu cười ngu ngốc đó đi, Grey.

” Nhân tiện.” Ông Steele nói – chân thành, tôi nghĩ. “Chăm sóc con gái tôi.”

“Ồ, đó luôn là ý định của cháu, ” Tôi nói, bắt tay ông.

Bằng cách mà bác chẳng thể nào tưởng tượng ra đâu, Ông Steele.

Tôi cầm tay Ana và hôn lên các đốt tay. “Gặp sau nhé, cô Steele.” Tôi thì thầm. Em đã biến tôi trở thành người đàn ông hạnh phúc.

Ông Steele gật đầu nhẹ và nắm lấy khuỷu tay con gái mình, dắt cô ấy đi ra. Tôi đứng lại, choáng váng nhưng tràn đầy hi vọng.

Cô ấy đã đồng ý.

” Christian Grey?” Eamon Kavanagh, ba của Katherine làm tôi mất hứng.

“Eamon, ngài thế nào?” Chúng tôi bắt tay.

TAYLOR ĐÓN TÔI VÀO LÚC 3:30. “Buổi trưa tốt lành, thưa ngài.” Anh ta nói, mở cửa cho tôi. Trên đường anh ta thông báo cho tôi biết rằng chiếc A3 đã được giao đến Heathman. Và giờ thì tôi chỉ cần tặng nó cho cô ấy. Không có gì phải nghi ngờ là sẽ có một cuộc thảo luận, và trong thâm tâm tôi, tôi mong nó còn hơn một cuộc thảo luận. Nhưng dù sao thì, cô ấy đã đồng ý làm người phục tùng của tôi rồi, nên có thể cô ấy sẽ nhận món quà này mà không làm ầm ĩ lên.

Mày đang đùa với ai vậy Grey?

Con người có quyền được ước mơ. Tôi mong rằng tôi và cô ấy có thể gặp nhau chiều nay; Tôi sẽ tặng cô ấy chiếc xe như là quà tặng mừng tốt nghiệp.

Tôi gọi cho Andrea và dặn cô ấy sắp xếp bữa ăn sáng cùng WebEx vào lịch làm việc sáng mai, với Eamon Kavanagh và đối tác của ông ta ở New York. Kavanagh đang muốn nâng cấp hệ thống mạng cáp quang. Tôi dặn Andrea sắp xếp Ros và Fred cùng có mặt tại buổi gặp mặt. Cô ấy đọc một vài tin nhắn – không có gì quan trọng lắm – và nó nhắc nhở rằng chiều mai tôi có một buổi đấu gia từ thiện ở Seattle.

Đêm nay là đêm cuối ở Portland. Cũng gần như là đêm cuối cùng của Ana ở đây … tôi đắn đo có nên gọi cho cô nàng hay không, nhưng vấn đề nhỏ ở đây là cái điện thoại của cô và cô ấy đang ở cùng với ba mình. Ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, chúng tôi lái xe về Heathman.

Dừng đèn đỏ, có hai người trẻ đang cãi nhau trên vỉa hè vì làm đổ đồ trong túi. Một cặp khác, trẻ hơn thế, tay trong tay, cười khúc khích. Cô gái nhướn lên thì thầm điều gì đó vào tai người bạn trai xăm trổ. Anh ta cười và cúi xuống hôn thật nhanh cô gái, rồi bước vào mở cửa một quán cà phê nhỏ, tránh sang một bên dành lối cho cô gái.

Ana muốn “nhiều hơn”. Tôi thở dài và luồn tay vào tóc. Họ luôn muốn nhiều hơn. Tất cả bọn họ. Tôi có thể làm gì đây? Cặp đôi tay trong tay dạo bước đến quán cà phê – tôi và Ana đã từng làm thế. Chúng tôi đã từng ăn cùng nhau ở hai nhà hàng, và nó thì … vui. Có thể tôi sẽ thử. Dù gì thì, cô ấy cho tôi quá nhiều. tôi nới lỏng cà vạt.

Tôi có thể cho nhiều hơn không?

TRỞ VÀO PHÒNG, thay quần áo, vận vào một bộ đồ thể thao, và xuống lầu tập Gym. Mấy việc giao tiếp xã hội đã quá giới hạn kiên nhẫn của tôi và tôi cần phải tập thể dục để giải phóng mớ năng lượng thừa thải.

Và tôi cần phải suy nghĩ thêm.

Sau khi tắm xong, tôi ngồi lại trước bàn máy tính, Ros gọi qua WebEx hỏi thăm tình hình và chúng tôi nói chuyện tầm 40′. Giải quyết mọi công việc trong lịch làm việc của cô ta, bao gồm yêu cầu bên phía Đài Loan và Darful. Giá thành của việc thả hàng thì đắt đáng kinh ngạc nhưng nó an toàn cho mọi bộ phận. tôi giao cho cô ta giải quyết. Giờ thì chúng tôi chỉ còn chờ lô hàng giao đến Rotterdam.

“Bên Kavanagh Media. Tôi nghĩ nên để Barney cùng đi với chúng ta.” Ros nói.

“Nếu cô nghĩ vậy thì nói cho Andrea một tiếng.”

” Vâng. Buổi lễ tốt nghiệp như thế nào?” Cô ấy hỏi.

“Tốt. Ngoài sức mong đợi.”

Ana đồng ý là của tôi.

“Tốt ngoài sức mong đợi à?”

“Ừ.”

Ros nhìn tôi chòng chòng qua màn hình, tò mò, nhưng tôi không nói gì thêm.

” Andrea bảo rằng ngày mai ngài sẽ về Seattle.”

“Ừ. Tôi có một buổi đấu giá phải tham dự chiều nay.”

” Vâng, tôi mong “vụ sáp nhập” đã thành công.”

” Khẳng định tốt, Ros.”

Cô ta nhếch mép. “Vui vì điều đó. Tôi còn có cuộc họp khác, nếu không có vấn đề gì khác thì tạm biệt.”

“Tạm biệt.” tôi thoát khỏi WebEx, truy cập E-mail, tập trung vào buổi chiều của tôi.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Giới hạn mềm

Ngày: 26 tháng 5 năm 011 17:22

Đến: Anastasia Steele

Mọi chướng ngại đã được dọn dẹp gọn gàng.

Sẵn lòng để cùng em bàn luận chuyện này bất cứ lúc nào.

Hôm nay em đẹp lằm.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Và tôi nghĩ đến sáng nay. Chúa ơi, Grey. Mày phải bình tĩnh lại. Đương nhiên, phần lí do của chuyện này là cái điện thoại của cô ấy. Có lẽ cô ấy cần một phương thức liên lạc nào nó đáng tin cậy hơn.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: BlackBerry

Ngày: 26 tháng 5 năm 2011 17:36

Đến: J B Taylor

Cc: Andrea Ashton

Taylor

Hãy lấy thêm một cái BlackBerry cho Anastasia Steele, cài đặt sẵn E-mail. Andrea có thể lấy thông tin tài khoản từ Barney và đưa cho anh.

Làm ơn hãy giao nó đến nhà cô ấy hay cửa hàng Clayton’s.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Gởi xong, tôi đọc tờ Forbes. Đến 6:30 mà vẫn chưa có hồi âm nào từ Ana, tôi đoán là cô ấy đang làm cho Dượng Ray Steel trầm lặng và khó đoán của mình vui lên. Dù rằng họ chẳng chung huyết thống nhưng lại giống nhau thấy rõ. Tôi gọi risotto hải sản, trog khi chờ, tôi tiếp tục với quyển sách của mình.

GRACE GỌI KHI TÔI ĐANG ĐỌC DỞ.

“Christian, con yêu.”

” Con chào mẹ.”

” Mia có liên lạc với con không?”

” Có. Con có ghi lại thông tin chuyến bay. Con sẽ đón con bé.”

” Tuyệt. Giờ thì mẹ mong con sẽ ở lại ăn tối vào thứ Bảy.”

“Vâng, chắc rồi.”

” Chủ nhật, Elliot sẽ cùng với bạn của nó là Kate đến ăn tối. Con muốn đến không? Con cũng có thể đi cùng Anastasia.”

Đó là những gì mà Kate nhắc đến sáng nay.

“Con phải hỏi xem liệu cô ấy có thời gian hay không.”

” Nói cho mẹ biết nhé. Rất vui nếu gia đình ta cùng ăn tối với nhau.”

Tôi đảo mắt. ” Nếu như mẹ đã nói vậy.”

” Đúng đó con. Hẹn gặp con vào thứ Bảy.”

Bà gác máy. Đưa Ana đến gặp ba mẹ tôi? Tôi phải làm gì để thoát khỏi nó không chứ?

Trong khi tôi còn suy ngẫm cái vụ khó khăn này, một e-mail đến.

Từ: Anastasia Steele

Chủ đề: Giới hạn mềm

Ngày: 26 tháng 5 năm 2011 19:23

Đến: Christian Grey

Em có thể đến để thảo luận nếu anh muốn.

Ana

Không, không cưng à. Không phải trong cái xe đó. Và theo kế hoạch.

Từ: Christian Grey

Chủ đề: Giới hạn mềm

Ngày: 26 tháng 5 năm 2011 19:27

Đến: Anastasia Steele

Tôi sẽ đến chỗ em. Tôi nhớ là tôi đã nhấn mạnh rằng tôi không hài lòng khi em lái chiếc xe đó. Sẽ nhanh thôi tôi sẽ đến chỗ em.

Christian Grey

CEO, Grey Enterprises Holdings, Inc.

Tôi in thêm một bản “Giới hạn mềm” từ bản hợp đồng và e-mail “vấn đề” của cô ấy vì tôi để bản in đầu tiên trong túi áo của tôi mà cô ấy đang giữ nó. Sau đó tôi gọi Taylor.

“Tôi sẽ chuyển chiếc xe đó cho Anastasia. Anh có thể rước tôi ở chỗ cô ấy – khoảng, 9:30?

“Vâng, thưa ngài.”

Trước khi đi tôi vớ hai cái bao cao su bỏ vào túi quần sau. Tôi có thể gặp may mắn.

CHIẾC A3, KHI LÁI RẤT ĐỈNH. mặc dù nó có ít mô-men xoắn hơn tôi đã quen với. Tôi kéo lên bên ngoài một cửa hàng rượu trên

vùng ngoại ô của Portland để mua một số rượu sâm banh ăn mừng. Tôi bỏ qua Cristal và Dom

Perignon cho một Bollinger, chủ yếu là bởi vì nó là 1999 vintage, và ướp lạnh, mà còn vì nó có biểu tượng là màu hồng … tôi nghĩ thầm với một nụ cười, đưa AmEx của tôi đến các nhân viên thu ngân.

Ana vẫn mặc chiếc váy xám lộng lãy khi cô ấy bước ra cửa. Tôi mong chờ sẽ được cởi nó ra.

“Chào anh.” Cô ấy nói, đôi mắt to và rực rỡ trên gương mặt hơi nhợt nhạt của cô ấy.

“Chào em.”

“Anh vào nhà đi.” Cô ấy nhìn có vẻ ngại ngùng và lóng ngóng. Vì sao? Chuyện gì xảy ra à?

” Nếu em cho phép thôi.” Tôi đưa chai sâm-panh. “Tôi nghĩ chúng ta nên ăn mừng lễ tốt nghiệp của em. Không gì qua nổi Bollinger.”

“Nghe hay đấy.” Giọng cô nàng mỉa mai.

” Ồ, tôi thích sự hóm hỉnh vốn có của em.” Đấy cô nàng là của tôi.

” Tụi em chỉ còn có tách uống trà thôi. Còn lại đều bị đóng gói hết rồi.”

“Tách trà? Nghe hay mà.”

Tôi nhìn cô nàng rảo bước vào bếp. Cô ấy đang lo lắng và nhợt nhạt. Có lẽ là cô nàng đã có một ngày dài, hay là vì cô ấy đã đồng ý các điều khoản, hoặc là vì cô ấy ở đây một mình – tôi biết là Kavanagh đang ở gia đình của mình tối nay; ba cô ta nói tôi. Tôi mong rượu sẽ làm cô thư giãn và … nói chuyện.

Căn phòng trống lốc, trừ mấy cái thùng đóng gói đồ đạc, trường kỉ và cái bàn. Trên bàn có một bưu kiện màu nâu, với một ghi chú viết tay đính kèm theo.

” Tôi đồng ý những điều kiện, Angel; vì người biết hành phạt nào đáng dành cho tôi, chỉ là – chỉ là – đừng làm nó quá sức chịu đựng của tôi!”

” Anh cần đĩa lót không?” cô ấy hỏi với ra.

“Tách là đủ rồi Anastasia.” Tôi đáp, lơ đễnh. Cô ấy gói bộ sách lại – ấn bản đầu tiên mà tôi gởi cho cô ấy. Cô ấy sẽ trả lại nó cho tôi. Cô nàng không muốn nó. Đây là lí do tại sao cô ấy lo lắng. Vậy cô nàng sẽ phản ứng thế nào với chiếc xe chứ?

Nhìn lên, tôi thấy cô đang đứng đó, nhìn tôi. Và cẩn thận đặt mấy cái tách lên bàn.

” Nó là của anh.” Giọng cô nàng nhỏ và căng thẳng.

” Hmm, tôi nhận ra, trích dẫn hay đấy.” tôi đưa tay vân vê theo hàng chữ viết tay của cô ấy. Các kí tự nhỏ và gọn gàng, và tôi tự hỏi bút pháp của nó. “Tôi nghĩ tôi phải là d’Urberville, không phải Angel. Em đã chọn sự đọa đày.” Và đương nhiên nó là một trích dẫn hoàn hảo. tôi cười mỉa mai. “Chắc em đã thấy gì đó đồng cảm với em.”

“Đó cũng là một lời khẩn cầu,” cô ấy thì thầm.

“Khẩn cầu? Khẩn cầu tôi đừng làm khó em.”

Cô ấy gật đầu.

Với tôi thì những quyển sách này không có gì quá quan trọng nhưng đối với cô ấy chắc chắn sẽ có một ý nghĩa gì đó.

“Tôi mua chúng cho em. ” Một lời nói dối vô hại, tôi đặt bộ sách lại. “Tôi sẽ không làm khó em nếu em nhận nó.” Tôi giữ giọng mình nhỏ nhẹ và bình tĩnh, che đậy sự thất vọng của mình.

“Christian, em không thể nhận nó được. Nó quá đắt giá.”

Và tiếp tục như thế, một trận chiến của lí trí ý tưởng.

Càng nhiều điều thay đổi, nó càng là điều tương tự* (nguyên văn tiếng Pháp: Plus ça change, plus c’est la même chose)

” Em thấy đó, đây là điều chúng ta phải nói đến, em lúc nào cũng chống đối tôi. Tôi muốn em phải có chúng, và chấm dứt tranh luận. Nó rất đơn giản. em không cần phải suy nghĩ gì về nó. Như là một người phục tùng em chỉ cần vui vẻ nhận nó thôi. Em chỉ cần nhận những gì tôi mua cho em vì tôi cảm thấy thoải mái khi làm vậy cho em.”

“Em không phải người phục tùng của anh khi anh mua nó cho em.” Cô ấy nói nhỏ nhẹ.

Như thường lệ, cô ấy luôn có câu trả lời cho mọi thứ.

“Không … Nhưng em đã đồng ý rồi, Anastasia. ”

Cô ấy đang đi ngược lại sự thỏa thuận sao? Chúa, cô gái này làm tôi đảo điên.

“Vậy giờ anh muốn nó là của em?”

“Đúng.” Tôi tưởng em thích Hardy?

” Trong trường hợp đó, em muốn tặng nó cho quỹ từ thiện ở Darful, anh có vể gắn bó với nơi đó. Họ có thể bán đấu giá nó.”

” Nếu đó là những gì em muốn.” tôi sẽ không ngăn cấm em.

Em có thể đốt nó …

Gương mặt nhợt nhạt của cô ấy đỏ lên. “Em sẽ nghĩ về chuyện đó.” Cô ấy lí nhí.

” Đừng nghĩ, Anastasia. Không vì điều này.” Giữ nó, cin em. Nó là dành cho em, vì niềm dam mê của em là sách. Em đã nói với tôi điều này hơn một lần. cứ tận hưởng nó. Đặt rượu lên bàn, tôi đứng trước mặt cô ấy và kéo cẳm cô nàng ra sau, đảo mắt trên gương mặt cô ấy. “Tôi sẽ mua cho em rất nhiều thứ, Anastasia. Làm quen với nó đi. Tôi giàu và có khả năng chi trả chúng.” Tôi hôn nhanh lên môi cô ấy. “Xin em đấy.” Tôi nói, và buông cô ấy ra.

“Nó làm em cảm thấy mình rẻ tiền.” cô ấy nói.

” Không nên như vậy. Em nghĩ quá xa rồi. Đừng áp đặt những điều người khác nghĩ lên các chuẩn mực đạo đức vốn dĩ mơ hồ của em. Đừng phí sức. chỉ vì em dè dặt với những dự định của chúng ta; nó là chuyện thường tình thôi. Em không biết là mình đang dấn thân vào chuyện gì.”

Nỗi lo lắng của cô tràn ngập trên gương mặt đáng yêu.

“Này, dừng việc nghĩ ngợi này lại. Không việc gì mà em lại nghĩ mình rẻ tiền cả, Anastasia. Tôi không muốn em nghĩ ngợi gì cả. Tôi gởi em vài quyển sách cũ vì tôi nghĩ nó có một ý nghĩa gì đó đồi với em, vậy thôi.”

Cô ấy chớp đôi mắt và nhìn lại gói đồ, hiển nhiên suy nghĩ mâu thuẫn.

Giữ nó, Ana – nó là dành cho em.

“Sâm-panh nhé,” tôi thì thầm và cô ấy đáp lại tôi bằng nụ cười.

“Như thế tốt hơn đấy.” Tôi mở chai rượu và đổ vào hai cái tách cô đặt trước mặt tôi.

“Nó màu hông.” Cô nàng bất ngờ, tôi không muốn nói cho cô ấy vì sao tôi hcon5 màu hồng.

“Bollinger La Grande Année Rosé 1999 – cổ điển”

“Trong tách trà.” Cô ấy cười.

“Trong tách trà. Chúc mừng em tốt nghiệp, Anastasia.”

Chúng tôi chạm tách, và tôi uống. Nó có vị ngon như tôi chắc chắn.

“Cảm ơn anh.” Đưa tách lên môi, cô nhấp một ngụm nhỏ. “Chúng ta nói về cái giới hạn đi?”

“Luôn luôn vội vã.” Nắm tay cô ấy đến bên trường kỉ – một trong những thứ còn sót lại trong gian phòng. CHúng tôi ngồi xuống, bao quanh với những cái thùng lớn.

“Cha dượng của em quả là ít nói.”

“Anh ăn tươi nuốt sống ba em rồi.”

Tôi cười thầm. “Chỉ vì tôi biết câu cá thôi.”

“Làm sao mà anh biết ba em thích đi câu?”

“Em kể tôi nghe, hôm chúng ta đi uống cà phê.”

“Ồ, vậy sao?” Cô ấy nhấp một ngụm, nhắm mắt lại, cảm nhận hương vị. Mở mắt ra, cô hỏi tôi: “Anh có uống rượu ở quầy không?”

“Có. Hơi ăn gian nhỉ?” tôi nhăn mặt.

” Khi uống rượu em nghĩ đến anh. Làm sao mà anh rành về rượu vậy?”

” Tôi không rành, Anastasia, tôi chỉ hiểu rõ những thứ tôi thích thôi.” Và tôi thích em. “Nữa nhé?” tôi hất cằm về phía chai rượu trên bàn.

“Vâng.”

Tôi mở chai rượu, đổ đầy tách của cô. Cô ấy nhìn tôi nghi ngại. Cô ấy biết rằng tôi đang chuốc rượu mình.

“Nơi này nhìn trống trải quá. Em đã chuẩn bị sẵn sàng để chuyển nhà chưa?” tôi hỏi làm cô ấy phân tâm.

” Thì trước sau gì cũng chuyển đi mà.”

” Mai em có đi làm không?”

” Có, ngày mai là ngày làm việc cuối cùng của em ở Clayton.”

” Tôi có thể giúp em nhưng tôi hứa đón em gái tôi ở sân bay hôm đó. Mia từ Paris về đây vào sáng thứ Bảy. Tôi về lại Seattle ngày mai, nhưng nghe nói là Elliot sẽ phụ các em một tay phải không?”

“Vâng., Kate rất vui vì điều đó.”

Tôi bất ngờ rằng Elliot vẫn còn khoái bạn của Ana; không phải là kiểu của Elliot.

” Ừ, Kate và Elliot, ai ngờ đâu chứ?” Họ làm cho vụ này thêm rắc rối thôi. Giọng mẹ tôi lởn vởn trong đầu: “con có thể đi cùng Anastasia.”

“Vậy em sẽ làm gì khi đến Seattle?” tôi hỏi.

” Em có vài cuộc phỏng vấn ở nơi thực tập.”

” Khi nào thì em định nói cho tôi biết?”

” Um … thì bây giờ em đang nói với anh.” Cô nói.

” Ở đâu?” tôi hỏi, giấu sự bực tức của mình.

“Ở một số tòa soạn báo.”

” Có phải đó là thứ em muốn làm không, mấy cái việc xuất bản?”

Cô gật đầu, nhưng cô ấy vẫn ngại không nói.

“Sau đó?” tôi nhắc.

“Sau đó, thì sao?”

Đừng chậm hiểu thế chứ, Anastasia. Nhà xuất bản nào?” trong đầu tôi điểm qua từng tòa soạn, nhà xuất bản mà mình biết ở Seatle. Khoảng 4 cái … tôi nghĩ.

“Chỉ là một nhà xuất bản nhỏ thôi.” Cô ấy lấp lửng.

” Tại sao em không muốn tôi biết chứ?”

” Vì sự ảnh hưởng của anh.” Cô nói.

Cô ấy nói vậy là có ý gì chứ? Tôi cau mày.

“Ồ, giờ thì đến lượt anh chậm hiểu đấy.” cô ấy nói, đôi mắt ánh lên lấp lánh.

“Chậm hiểu?” tôi cười. “Tôi sao? Chúa, hay đấy. Nào uống đi, hãy nói về mấy cái giới hạn này.”

Lông mi rung rung, cô nàng hít một hơi run rẩy, sau đó uống cạn tách của mình. Cô nàng thật sự lo lắng về chuyện này. Tôi hỏi cô ấy xem có cần thêm rượu củng cố tinh thần không.

“Vâng.” Cô đáp.

Cầm rượu trên tay, tôi hỏi. “Em ăn gì chưa?”

“Rồi. em có một bữa ăn ba món với Ray.” Cô ấy nói, hơi tức giận và trợn mắt lên với tôi. “Tôi sẽ bắt em quỳ xuống đấy. ”

“Ồ.” Cô ấy nói, hơi sốc, và một chút bị cuốn hút.

“Ồ, vậy bắt đầu thôi, Anastasia.” Nhếch mép cười, tôi đổ đầy tách của cô ấy, và cô uống một hơi dài.

“Tôi có thể bắt đầu chưa?”

Cô nàng gật đầu.

“Trả lời tôi.”

“Vâng, ngài có thể bắt đầu.” cô ấy nói với nụ cười ăn năn.

“Tốt.” tôi lấy bản in e-mail của cô ấy ra. Phụ lục 3 trong bản hợp đồng. “Quan hệ tình dục. Chúng ta đã làm gần như hết mấy thứ này.” Cô ấy nhích lại gần tôi và chúng tôi bắt đầu đọc.

” Không dùng nắm tay. Có gì mà em không chịu không?” tôi hỏi

Cô nuốt khan. “Việc quan hệ qua đường hậu môn, nghe không thuận lắm.”

” Tôi đồng ý vụ nắm tay nhưng tôi thật sự muốn có được mông em, Anastasia.”

Cô ấy hít thật sâu, nhìn tôi chăm chăm.

“Nhưng chúng ta phải chờ. Vì nó không phải chuyện ngày một ngày hai. Em cần phải được tập luyện.” Tôi không kìm được nhếch mép.

“Tập luyện?” Mắt cô nàng mở to.

“Đúng. Nó cần một sự tập dượt kĩ càng. Quan hệ từ đằng sau thật sự sẽ rất thỏa mãn, tin tôi đi. Nhưng khi chúng ta thử nó mà em không thích, chúng ta sẽ không tiếp túc nó nữa.” Tôi trấn an cô nàng khỏi biểu cảm đang sốc toàn tập.

” Anh đã từng làm nó rồi?” cô hỏi.

” Ừ.”

” Với một người đàn ông?”

“Không. Tôi không bao giờ ân ái với đàn ông cả.”

” Bà Robinson sao?”

” Ừ.”

Ana cau mày và tiếp tục, trước khi cô ấy hỏi tôi thêm gì về chuyện đó.

” Và … nuốt tinh dịch. Ừ thì, em đã có điểm A cho phần đó.” Tôi nghĩ cô nàng sẽ cười nhưng cô ấy nhìn tôi chăm chú. Tôi tin rằng cô nàng đang nghĩ về Quý bà Robinson và vụ quan hệ từ đằng sau. Ôi em yêu, Elena có sự phục tùng của tôi. Cô ta có thể làm nó với tôi chỉ để cô ta thỏa mãn thôi. Và tôi cũng thỏa mãn, vậy thôi.

” Vậy, nuốt tinh dịch ổn chứ?” tôi hỏi, kéo cô ấy trở về thực tại. Cô ấy gật đầu và uống hết sâm panh

“Nữa nhé?” tôi hỏi

Bình tĩnh lại Grey, mày chỉ muốn cô nàng ngà ngà say thôi, không phải say mèm.

” Nữa.” cô thì thầm.

Tôi chế đầy tách, mắt cô nàng nhìn vào danh sách. “Đồ chơi?”

“Cắm vào mông à?” cô ấy nhăn mặt.

“Ừ. Là để luyện tập cho quan hệ từ đằng sau.”

“Ồ, vậy ‘còn lại’ là gì?”

” Hạt, trứng, … đại khái vậy.”

“Trứng?” cô ấy che miệng vì sốc.

“Không phải trứng thật.” tôi cười

“Em vui vì ngài thấy em buồn cười đấy.” trong giọng cô nàng chứa sự tổn thương.

“Tôi xin lỗi. Xin lỗi đấy.”

Vì lợi ích, Grey. Đừng làm khó làm dễ nàng nữa.

“Có vấn đề gì với đồ chơi không?”

“Không.” Cô nàng đáp.

Khốn kiếp. Cô ấy đang dỗi.

“Anastasia. Tôi xin lỗi. Tin tôi đi. Tôi không cười em. Tôi chưa bao giờ phải nói chi tiết về những chuyện này đến thế. Em chỉ ít kinh nghiệm thôi. Tôi xin lỗi.”

Cô ấy bĩu môi và nhấp thêm một ngụm sâm-panh. “Xong – sang việc trói”, tôi nói, và chúng tôi quay trở lại với danh sách.

Người Phục tùng có ưng thuận:

– Bị trói bằng dây

– Bị trói bằng còng da.

– Bị trói bằng các loại còng/cùm/xích.

– Bị trói bằng băng dính

– Bị trói bằng các dụng cụ khác.

“Em thấy sao?” Lần này tôi hỏi nhẹ nhàng.

“Được”, cô ấy thì thầm và tiếp tục đọc.

Người Phục tùng có ưng thuận bị khống chế bằng cách:

– Trói tay ra phía trước

– Trói cổ chân

– Trói khuỷu tay

– Trói tay ra phía sau

– Trói đầu gối

– Trói từ cổ tay đến khuỷu tay

– Trói vào những vật cố định, đồ gỗ v.v

– Trói kiểu mang gông

– Hệ thống giảm sốc

Người Phục tùng có ưng thuận bị bịt mắt?

Người Phục tùng có ưng thuận bị bịt mồm?

“Nói về hệ thống giảm sốc nhé. Có lẽ nên để nó sang giới hạn độ cứng. Cần nhiều thời gian để chuẩn bị cho chuyện này mà dù sao, thời gian của chúng ta chỉ có hạn. Còn gì nữa không?”

“Đừng cười em nhưng trói kiểu mang gông là sao?”

“Tôi hứa sẽ không cười. Tôi xin lỗi lần thứ hai đấy”. Vì Chúa. “Đừng để tôi phải xin lỗi nữa”.

Giọng tôi sắc hơn dự định, và cô ấy nghiêng ra xa tôi.

Khốn kiếp.

Lờ phản ứng của cô ấy đi Grey. Tiếp tục đi. “Đó là kiểu cùm cổ tay hoặc mắt cá vào một thanh cố định. Vui đấy.”

“Được… Còn bịt miệng. Em sợ nhỡ em không thở được”.

“Tôi chính là người lo sợ nếu em không thở được. Tôi không làm em ngạt đâu” Trò kiểm soát hơi thở không hẳn là một phần trong trò đóng vai của tôi.

“Vậy làm sao nói từ an toàn nếu bị bịt miệng?” cô hỏi thăm.

“Thứ nhất, tôi hy vọng em sẽ không bao giờ phải dùng đến những từ đó. Còn nếu bị bịt mồm, em sẽ ra dấu”.

“Em sợ bị bịt mồm lắm”.

“Được, tôi sẽ lưu ý điều đó”.

Cô ấy trầm tư nhìn tôi như thể cô đang giải quyết những câu hỏi nhân sư. “Có phải anh thích trói những người phục tùng để họ không thể chạm vào anh?” cô ấy hỏi.

“Đó cũng là một lý do”.

“Cũng vì vậy mà anh trói tay em?” “Ừ”.

“Anh không thích nói về chuyện đó à?” cô ấy nói. “Không”.

Tôi sẽ không tiếp tục nói chuyện đó với em đâu, Ana. Từ bỏ đi,

“Em muốn uống ly nữa không?” Tôi hỏi. “Rượu làm em mạnh dạn hơn đấy, tôi còn muốn biết, mức độ chịu đau của em”. Tôi rót đầy cốc cô ấy và cô nhấp một ngụm, mắt mở to và lo lắng.

“Mức độ chịu đau của em, nói chung, đến mức nào?”

Cô ấy tíếp tục câm nín.

Tôi ngăn một tiếng thở dài. “Em đang cắn môi đấy”. May mắn thay, cô dừng lại, nhưng bấy giờ cô lại trầm ngâm và nhìn chằm chằm xuống tay mình.

“Lúc còn nhỏ, em có bao giờ bị đòn không?” Tôi thúc giục nhẹ nhàng. “Không”.

“Em cũng chưa tìm hiểu đến phần này phải không?” “Chưa”.

“Không tệ như em nghĩ đâu. Trong chuyện này thì trí tưởng tượng là kẻ thù tệ hại”. Hãy tin tôi về điều này đi, Ana.

“Anh nhất định phải làm thế sao?”

“Ừ”.

“Tại sao ạ?”

Em thật sự không muốn biết đâu.

“Vì nó là một phần tất yếu, Anastasia ạ. Đó là điều tôi sẽ làm. Tôi biết em lo lắng. Sang các kiểu trừng phạt nhé.”

Chúng tôi đọc qua danh sách:

– Đánh bằng tay

– Đánh bằng roi

– Cắn

– Kẹp cơ quan sinh dục

– Tẩy lông nóng

– Đánh bằng gậy dẹp

– Đánh bằng gậy trò

– Kẹp núm vú

– Đá lạnh

– Các hình thức/ biện pháp làm đau khác

“Được rồi, em nói không với kẹp cơ quan sinh dục. Được. Đây là biện pháp làm đau nhất đấy.”

Ana tái mặt.

“Chúng ta sẽ bàn chuyện này nhé”. Tôi tuyên bố nhanh chóng. “Hay thôi, đừng”. Cô ấy phản đối.

“Đây là một phần của thỏa thuận, em yêu ạ, và chúng ta sẽ phải bàn bạc tất cả. Anastasia, tôi sẽ không để mọi việc đi quá xa đâu”. “Chuyện trừng phạt này, nó làm em lo nhất”.

“Rất vui vì em đã chia sẻ với tôi điều đó. Cứ để chuyện đánh đập ở đó đã. Khi nào em quen với chuyện khác, chúng ta sẽ tăng cường độ lên. Giờ thì từ từ thôi”.

Cô trông ngập ngừng, vì vậy tôi nghiêng về phía trước và hôn cô ấy. “Đấy, mọi chuyện không đến nỗi tệ đúng không?” Cô nhún vai, vẫn còn nghi ngờ.

“Còn giờ, tôi muốn nói thêm một chuyện nữa rồi sẽ đưa em lên giường”. “Giường?” cô ấy kêu lên và hai má đỏ bừng.

“Xem nào, Anastasia, khi nói về những chuyện này, tôi muốn giao hợp với em cho đến tận tuần sau, ngay từ bây giờ. Nhất định là em có một tác động đặc biệt đến tôi.”

Cô ấy ngọ nguậy bên cạnh tôi và hít một hơi khan, hai đùi khép chặt lại với nhau. “Em biết đấy, cũng có những điều tôi muốn thử.”

“Có đau không?”

“Không, đừng nhìn đâu cũng thấy đau thế. Chủ yếu vẫn là hoan lạc thôi mà. “Tôi đã làm em đau bao giờ chưa?”

“Chưa”

“Đấy, vậy thì, xem nào, sáng nay em nói em muốn nhiều hơn thế này”. Tôi ngừng lại.

Mẹ kiếp. Tôi đang gặp vấn đề.

Được rồi, Grey, mày có chắc về điều này?

Tôi phải cố gắng. Tôi không muốn mất cô ấy ngay khi chúng tôi mới bắt đầu. Chớp lấy cơ hội thôi.

Tôi nắm tay cô ấy. “Ngoài thời gian em phục vụ tôi, có thể chúng ta sẽ thử. Tôi không biết có thành công không. Tôi không biết sẽ tách biệt mọi chuyện như thế nào. Có thể không thể. Nhưng tôi rất sẵn lòng thử. Có lẽ là mỗi tuần một đêm. Tôi chưa biết.”

Miệng cô há ra. “Với một điều kiện”.

“Gì ạ?” cô ấy hỏi, hơi thở ngưng lại.

“Em vui lòng nhận món quà tốt nghiệp của tôi”.

“Ối”, cô ấy nói, mắt mở to không chắc chắn.

“Đi nào”. Tôi kéo cô đứng dậy, cởi áo khoác da của tôi, choàng qua vai của cô ấy. Hít một hơi sâu, tôi mở cửa trước và tiết lộ chiếc Audi A3 đậu bên lề đường. “Nó là của em. Chúc mừng tốt nghiệp”. Tôi quấn tay quanh cô ấy và hôn lên mái tóc cô.

Khi tôi buông cô ấy ra, cô nhìn sững sờ vào chiếc xe.

Được rồi… Điều này dù sao cũng tốt.

Nắm lấy tay cô, tôi dẫn cô ấy xuống và cô theo sau như thể bị thôi miên.

“Anastasia, chiếc Beetle của em cũ rồi và lại rất nguy hiểm nữa. Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho mình nếu có gì xảy ra với em, trong khi tôi đủ điều kiện để làm chuyện này”.

Cô há hốc miệng nhìn chiếc xe, không nói nên lời.

Khốn kiếp.

“Tôi có hỏi bố dượng em rồi. Ông hoàn toàn ủng hộ.”

Có lẽ tôi đang nói quá về điều này.

Miệng cô vẫn mở trong thất vọng khi cô quay sang nhìn trừng trừng vào tôi.

“Anh nói điều này với dượng Ray? Sao anh có thể?” Cô ấy khó chịu, thực sự khó chịu. “Đó là món quà, Anastasia. Em có nói cảm ơn không đây?”

“Nhưng anh biết như thế là quá đáng”

“Với tôi thì không, cho sự an tâm của tôi”.

Thôi nào, Ana. Em muốn biết hơn thế. Điều đó đáng giá.

Chùn vai xuống, cô ấy quay sang tôi, từ chối, tôi nghĩ thế. Phản ứng của cô không hoàn toàn giống như tôi nghĩ. Màu hồng của rượu sâm-panh trên mặt cô biến mất thay vào đó là khuôn mặt hơi tái lần nữa.

“Em cảm động hơn nếu anh cho mượn, như laptop ấy”.

Tôi lắc đầu. Tại sao cô ấy khó khăn đến thế? Tôi chưa bao giờ gặp phản ứng với một chiếc xe như thế này từ những người phục tùng cũ của tôi. Họ thường rất vui mừng.

“Thôi được. Cho mượn. Vô thời hạn.” Tôi rít lên đồng ý.

“Không, không phải vô thời hạn, chỉ kể từ bây giờ thôi. Cảm ơn anh.” Cô nói khẽ, và vươn lên, hôn lên má tôi. “Cảm ơn về chiếc xe, thưa ngài.”

Từ đó. Đến từ s

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện