6 Kiếp Nghiệt Duyên (Bẻ Cong Thành Thẳng)

Chương 16: Thất Đại Danh Trấn



"Cứu mạng..." Một nữ tử chạy loạn trong rừng, hô hào lớn tràn ngập vẻ tuyệt vọng, nàng biết xung quanh đây, đã toàn bộ bị yêu quái bắt hoặc ăn thịt cả rồi, sẽ không ai đến cứu nàng cả, nhưng nàng vẫn hi vọng.... Tự hỏi người tiếp theo chết sẽ là nàng sao?....

Tại sao?, lũ yêu quái lại hoành hành như vậy, không ai tới diệt trừ chúng sao?.... "Làm ơn đi, ai đó cứu tôi với".....

"AAAAAAAAA", tiếng thét vô vọng, nàng nhìn yêu quái trước mặt...

Nàng biết thời khắc này..... nàng sẽ chết.

Mở mồm thật to, yêu quái trước mặt hà hơi vào người nàng, phong cấm linh hồn nàng. Kiểm tra con mồi trước mắt, tiểu yêu vác nàng lên vai mang về ổ.

"Cứu tôi với, ai cứu tôi với...." Hàng loạt thanh âm vang vọng trong không khí, giờ khác này vạn người bị nhốt đang vô cùng tuyệt vọng.

Họ đang ở trong một nhà giam khổng lồ, khắp nơi tăm tối không một tia sáng lọt vào, xung quanh không có dấu hiệu của sự sống...

Không biết họ đã la hét bao lâu rồi, bao nhêu ai oán chỉ biến thành 1 câu chữ:"Cứu chúng tôi với."

Vạn người tuyệt vọng, họ biết họ sẽ không thể nhìn thấy ánh sáng được nữa rồi... Nhiều người đã tự tử, nhưng đa số đều được lũ yêu quái cứu mạng.... Sau đó những người đó bị chúng tra tấn sống dở chết dở.

Là một con người, có tự do định đoạt sự sống của mình... Nhưng thời khắc này, ngay cả tự tử cũng làm không được....

Những sinh linh nơi này khao khát nhìn thấy ánh sáng đã bao lâu rồi? Ước nguyện ai đó cứu họ, bất kì ai cùng được....

Nhưng họ đã thất vọng bao năm rồi?

Thời khắc này ai cũng không dám hi vọng nữa.... Bởi vì họ sợ sẽ thất vọng thật nhiều....

Họ rất muốn chống trả, nhưng lực bất tòng tâm, họ không có khả năng đó....

Tất cả mọi người, ai cũng sẵn sàng chấp nhận cái chết....

Cánh cửa đen tối một lần nữa mở ra.... Họ biết cửa này mở ra không phải là để đưa họ ra ngoài ánh sáng.... Mà là đưa họ đi làm bữa tối...

Đám yêu quái bắt lấy đại 5 nam nhân và 5 nữ nhân đem ra ngoài...

Một nồi nước nóng thật lớn, nơi đó có hai con yêu quái đây khuấy nồi nêm gia vị.

Mợt nữ tử đầy căm phẫn nói lớn:"Xin ông trời, ta tình nguyện hiến dâng mạng sống của ta để đám yêu quái chết hết."

"Các ngươi sẽ gặp phải quả báo"

"Lũ yêu nghiệt, thiên gia sẽ không tha cho ngươi đâu"

"Ai giúp chúng tôi giết lũ yêu quái với, ai giúp chúng ta với"

Tiếng hét họ vang vọng nơi núi rừng.... Nhưng không một ai đáp lại. Lũ tiểu yêu đầy khinh bỉ nhìn họ, đối với chúng, âm thanh loài người trước khi chết là nhạc điệu hay nhất chúng muốn nghe....

Nồi nước đã chuẩn bị xong.

Chúng tiến lại phía một nữ tử, toan đem nữ tử bị trói ánh mắt đầy tuyệt vọng này, ném thẳng vào nồi nước sôi.....

Nữ tử nhớ lại quãng đời trước đây của nàng, nhớ lại mối tình dang dở của nàng cùng vị biểu ca nọ, lòng chua xót từng giọt nước mắt nhanh chóng ướt thẫm khuôn mặt, giờ khắc này, nàng nhắm mắt chấp nhận số phận của mình: "Ta phải đi trước chàng một bước rồi, xin lỗi ta không thể chờ chàng."

"Hahaha, người đầu tiên."

Oành....

Một cơn cuồng phong lớn nổi lên.... Chiếc nồi lớn bị bay ra xa... Toàn bộ nước trong nồi bắn thẳng vào mặt lũ tiểu yêu..

"Chuyện gì vậy?" Lũ tiểu yêu hoảng hốt hỏi nhau...

"Lão thiên gia nghe thấy tiếng nói chúng ta rồi sao?", những người đang bị trói đầy vui mừng nhìn lại xung quanh...

Nhưng không....

Dường như nó chỉ là một ngọn gió vô tình mà thôi.

Lũ tiểu yêu sau khi kiểm tra, thấy không có gì khác lạ, lập tức nấu một nồi nước sôi khác....

Loài người lúc này thì không khí thất vọng bao trùm.... Thì ra là không có ai hết cả.... Hôm nay họ vẫn phải chết. Dẫu biết là thất vọng, tại sao cứ không thể ngừng hi vọng?

Nồi nước chín rất mau....

Lần này chúng tiến lại chỗ 10 người bị trói, ném thẳng họ vào nồi nước sôi....

Không ngờ....

Một lần nữa...

Nồi nước lại bị lật, nước sôi sối thẳng vào mặt chúng. Một vài tiểu yêu bị thương nặng, vì ngọn gió lần thứ hai này rất hung bạo, xé thẳng lớp da cứng cáp bên ngoài của chúng...

Bảy thân ảnh trong bóng đêm xuất hiện...

Khung cảnh này, những người bị trói, cả đời họ sẽ không thể nào quên được. Nếu ai đó sau này hỏi họ, thời khắc nào họ thấy hạnh phúc nhất, họ sẽ không do dự, miêu tả lại khoảnh khắc kì vĩ này... Những con người lần đầu tiên cho họ hi vọng.

Nơi xa xa, bốn nam ba nữ, bước ra từ khu rừng, đạp lên bóng tối, tiến lại gần họ.

Bảy người họ chính là nhóm của Ngạn Cơ.

...

Ai da, lý do ta ở đây thì thật là dài.

Vốn dĩ lúc chúng ta tới Hải Châu, đã tính truy tìm bọn tiểu yêu này rồi. Ai ngờ bọn chúng ẩn nấp kĩ quá, nấp tại khu rừng đầm lầy này. Chúng ta phải chia nhau ra tìm.

Lúc bắt gặp nữ tử kia bị yêu quái truy sát, ta muốn ra tay tương cứu rồi. Nhưng bất quá ta nghĩ, yêu quái kia chưa muốn giết nàng ta, thế là ta âm thầm báo hiệu cho mọi người, rồi theo chân yêu quái kia về tới hang ổ.

Ai ngờ vừa tới nơi, đã thấy có 10 người được treo lên chuẩn bị làm thịt, buộc phải ra tay tạo cuồng phong kéo dài thời gian cho mọi người tập hợp. Hên là mọi người tập hợp lại vừa khít thời gian.

Chứ ta không nghĩ một chiêu xài được nhiều lần rồi. Lần thứ hai kiểu gì lũ yêu quái kia cũng truy tìm tung tích ta.

Thái Bạch nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng tức giận:"Lũ yêu quái các ngươi đã làm gì đây?"

Những người bị trói đồng lòng kêu:"Xin các vị cứu chúng ta". Ánh mắt bọn họ vô cùng khẩn khoản cầu xin bọn ta....

"Thật là không thể tha thứ" Hỷ Hiên lập tức tạo ra một đống dây leo, trói chặt 25 tên tiểu yêu xung quanh.

Cùng lúc đó Nhạc Khúc cũng dùng hỏa diệm thiêu cháy bọn chúng.... Sở Thanh theo chân Nhạc Khúc, cầm kiếm trên tay, sử dụng tốc độ phi phàm công kích đám tiểu yêu. Để lại cả người bọn chúng chưa tới một khắc đã bị thương nặng cả đám,

Trong khi đó, Thái Bạch đi cùng với Mộc Trấn cứu những người còn sống dưới hầm. Ta và Triệu Thiên Mạc đi săn thủ lĩnh.

Rất nhanh, chúng ta đối mặt với tên cầm đầu tiểu yêu. Hắn là một con yêu quái đầu ngựa đuôi voi, độc nhất một mắt trên trán, cả người hắn là một màu xanh rêu, trên người hắn có một vết thương lớn trên lưng.

Hắn nhìn ta và Triệu Thiên Mạc như những coi mồi béo bở: "Haha, không ngờ hôm nay có thể ăn được hai tên tu tiên giả, không tệ không tệ, tuy ta bị thương nặng. Nhưng ăn hai ngươi xong có lẽ trị được không ít."

Vừa dứt lời, yêu quái một mắt tạo ra một hàn băng lớn, nhiệt độ giảm xuống nhanh chóng, khắp nơi bốn bể trở thành một chiếc hộp lớn, bao bọc ta và Triệu Thiên Mạc bên trong. Mọi cử động của chúng ta lúc này vô cùng khó khăn, thuộc tính phong của ta tính ra yếu hơn thuộc tính băng của tên một mắt ấy. Tu vi hắn cũng cao hơn ta, lợi thế của chúng ta lúc này là hắn bị thương ở lưng.

Triệu Thiên Mạc thì hầu như không bị ảnh hưởng bởi nhà giam băng, không để hắn tác oai tác quái, đôi mắt tím lộ ra hàn quang, thôi miên quái vật đối diện. Chiêu này của chàng lúc nào cũng hiệu quả, nhà băng bao quanh chúng ta nứt ra một mảng lớn, yêu quái một mắt không thể tập trung kiến tạo hàn băng, nên rất nhanh, ta và chàng có thể thoát khỏi công kích đợt một của hắn. Cầm quạt Nhật Nguyệt trên tay, nhân lúc hắn còn chưa hoàn hồn, ta và chàng nhanh chóng chém trên người hắn nhiều vết thương. Về cận chiến thì sức ta hơn, nhưng tốc độ với kĩ năng chàng lại hơn.

Trên người yêu quái một mắt trước đó đã bị thương nặng, trước đòn tấn công bất ngờ của ta và Thiên Mạc, khiến hắn thu về thêm vô vàn vết thương. Ba vết thương gây tổn thương hắn nhất là do ta gây ra, nhưng những vết thương rút sạch năng lượng sống của hắn là do Triệu Thiên Mạc gây ra.

Yêu quái một mắt tuy vô số vết thương, vẫn rất bình tĩnh nhìn chúng ta, hắn rút ra một viên ngọc trắng, ném về phía chúng ta...

Đầy cảnh giác, ta và chàng vội chạy ra xa....

Nhưng không kịp...

Bùm

Một vụ nổ lớn đến mức sụp đổ toàn bộ nơi chiến đấu bán kinh ngàn dặm sụp đổ.

Yêu quái một mắt tự tin, cười khinh bỉ: "Haha, đấu với ta ư?, ngu ngốc, dù hơi tiếc không có thịt các ngươi ăn. Nhưng bất quá giết các ngươi cũng...."

Chưa dứt câu, hắn thấy ta cùng Thiên Mạc đứng nơi đó như từng có chuyện gì xảy ra, đầy vẻ không tin, yêu quái một mắt kinh sợ nhìn chúng ta: "Hai ngươi không phải tu nhân giả bình thường."

Đương nhiên là không phải bình thường rồi, lúc viên ngọc ấy phát nổ, ta hoảng sợ không kém. Không ngờ Thiên Mạc ôm lấy ta thật chặt, toàn bộ không gian xung quanh bị chàng bóp méo mó, tay trái vẻ hình bán nguyệt, một luồng khí ấm áp hình trăng khuyết bao trọn chúng ta... Toàn bộ uy áp từ vụ nổ vừa chạm đến đến khu vực trăng khuyết đã bị triệt tiêu hơn phân nữa, chạm đến chúng ta hầu như không còn bất cứ nguy hiểm.

Nhìn thấy hiện trường sau vụ nổ, ta vô cùng sợ hãi.... Nếu không có chàng thì.....

Nhưng sao chàng có thể làm được vậy....

Cho đến lúc này, nhiều lần ta rất thắc mắc, rốt cuộc chàng mạnh như thế nào?

Cắt đứt dòng suy nghĩ, đôi tay ta vận chuyển một luồng máu nóng, bao nhiêu tinh lực tụ họp lại nơi quạt Nhật Nguyệt,, ta dùng toàn bộ công lực của bản thân quạt một phát thật mạnh, mặc kệ phản phệ, ta bất chấp tất cả, ta muốn giết tên yêu quái một mắt này...

Yêu quái một mắt trước đó đã dính đòn linh hồn của Thiên Mạc, sau khi huy động lực lượng từ viên ngọc trắng đã khiến vết thương hắn càng thêm nặng, không còn khả năng tránh né không kích của ta....

Một ngọn cuồng phong quy tụ đủ tinh hoa bao năm ta tu luyện, một ngọn cuồng phong ẩn chứa phẫn nộ cực điểm của ta, một ngọn cuồng phong được nhân lấy mười phần công lực của ta, như tia sét lịch kiếp, xé nát nguyên thần tên yêu quái một mắt. Một lần dính công kích, sinh mệnh lực của hắn lại bớt đi hai phần trăm, ta liên tục tấn công không ngừng nghỉ, Triệu Thiên Mạc cùng dùng sức cầm Quang kiếm song kiếm hợp bích với ta.

Nói thì lâu nhưng diễn biến cực kì nhanh, chỉ qua một phân (15s) đã khiến hắn tan xác hóa thành cát bụi...

Hỉ Tước, Nhạc Khúc, Sở Thanh khi đánh xong nhanh chóng chạy đến chỗ ta.... Nhìn thấy cảnh này mọi người như chết lặng....

Đám con người vừa được cứu theo chân Mộc Trấn cùng Thái Bạch cũng thấy trận chiến của ta.... Đứng yên bất động, không nói nên lời....

Hoan hô, hoan hô, hoan hô

Hàng vạn người khi thấy cảnh này, không thể nào kìm lòng hơn được nữa. Không ai nói ai, vạn người quỳ xuống.... Nhìn chúng ta nước mắt tuôn trào:" Cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn....."

Chúng ta cũng đứng nơi đó, nhìn họ, mỗi người nở nụ cười thật tươi trên môi....

Ai cũng hiểu, họ phải chịu rất khổ mới có thể vui mừng như thế này.....

"Xin ân nhân cho chúng ta biết quý danh, xin các ngài, làm ơn cho đám dân đen chúng ta biết quý danh...." Ánh mắt nài nỉ, vạn người nhìn chúng ta đầy mong chờ...

"Chúng ta Thất Đại Danh Trấn" Vừa nói Thái Bạch vừa lè lưỡi cười cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện