7 Ngày Ân Ái

Chương 169: – Nhận xác



Nhà xác, ngay cả không khí cũng tràn ngập mùi chết chóc, lạnh lẽo, không có chút ấm áp.
Trên chiếc giường trong nhà xác, một cái xác được đặt trên đó, chiếc khăn trắng toát che mất toàn thân xác chết, màu trắng toàn vẻ thê lương ấy làm Úc Noãn Tâm cảm thấy kinh hoàng.
"Các vị, xin các vị hãy nhìn kỹ xem đây có phải là Hoắc tiên sinh không?" Sở trưởng nhìn Úc Noãn Tâm, có chút thương hại vị ảnh hậu đang nổi tiếng này, còn trẻ mà đã gả vào nhà giàu, lại gặp phải những chuyện này.
Dường như tất cả mọi người đều nín thở, sợ rằng chút hy vọng cuối cùng cũng sẽ tan biến.
Tả Lăng Thần nặng nề mà nhìn mọi người một lượt, không nói gì mà chủ động bước lên, vừa định đưa tay vén tấm vải lên thì…
"Lăng Thần, để em!" Úc Noãn Tâm lên tiếng ngăn hành động của anh lại, bước lên trước.
"Noãn Tâm!" Tả Lăng Thần đau lòng mà nhìn nàng.
"Trước sau gì cũng phải đối mặt với nó, không phải sao?"
Úc Noãn Tâm muốn cho bản thân mình nhẹ nhõm một chút, dù sao thì trong lòng nàng vẫn ôm hy vọng về sự sống sót của Hoắc Thiên Kình.
Tả Lăng Thần gật đầu, nhưng vẫn quan tâm nói: "Khuôn mặt của thi thể đã bị hủy hết, em phải chuẩn bị tâm lý."
Úc Noãn Tâm cảm kích mà nhìn Tả Lăng Thần một cái, rồi lại nhìn những người khác. Nàng hít sâu một hơi, ngón tay vươn ra đang run rẩy…
Tấm vải che thi thể được vén lên, lập tức…
Úc Noãn Tâm trợn to mắt, ngay sau đó, một cảm giác buồn nôn dữ dội bỗng ập đến. Mặc dù lúc nãy Tả Lăng Thần đã nhắc nhở trước nhưng gương mặt gần như nát hết của thi thể vẫn làm nàng không chịu được mà chạy sang một bên, không ngừng nôn ọe.
Đó là một gương mặt như thế nào, hoàn toàn không nhìn được diện mạo trước kia của người chết, nhưng cực kỳ đáng sợ.
Những người khác cố nén sự chấn kinh mà bước lên, Anna Winslet lấy hết can đảm mà lật hết tấm vải lên.
Một thi thể đàn ông bày ra trước mắt mọi người không chút che chắn.
Ngoại trừ khuôn mặt không nhìn rõ kia thì chiều cao, dáng người săn chắc, đôi chân thon dài giống y hệt…
Không khác gì Hoắc Thiên Kình!
"Thiên Kình? Thiên Kình? Không!"
Giọng của Anna Winslet bỗng nghẹn ngào, người phụ nữ luôn luôn mạnh mẽ kia lúc này bỗng trở nên yếu đuối bất lực, giống như một sợi gân cơ quanh năm bị căng cứng bây giờ bỗng bị đứt, không cách nào giữ được sự kiên cường và bình tĩnh cho bà nữa.
"Không phải, đây nhất định không phải cháu nội ta, không phải!" Hoắc lão phu nhân cũng mất hết bình tĩnh, lớn tiếng thét lên.
Mặt ông bà Úc cũng lộ vẻ đau đớn. Mặc dù họ không khóc rống lên như người nhà họ Hoắc nhưng cảm giác bất lực cùng thê lương trong lòng cũng không thua kém gì. Họ đã nhìn rất rõ thi thể này, mặc dù khuôn mặt đã không nhận ra được nữa nhưng dáng người thì lại rất giống với con rể họ.
Cái xác này đúng là của Hoắc Thiên Kình rồi!
Tả Lăng Thần đứng im đó, đôi mắt nhìn chằm chằm vào thi thể trên giường, ánh mắt toàn là vẻ bi thương.
"Tả tiên sinh, xin hỏi các vị đã xác định được chưa? Vị này có phải là Hoắc tiên sinh không?"
Sở trưởng thấy thế thì trong lòng cũng hiểu được rồi, ngoại trừ thở dài một tiếng thì cũng chỉ có thể chiếu theo thủ tục bình thường mà làm việc.
"Không, đây không phải là cháu nội ta."
Hoắc lão phu nhân ngã vào lòng Anna Winslet mà khóc, hai người cùng đau đớn đến chết lòng, bởi vì cùng là người đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Tả Lăng Thần đau đớn mà nhắm mắt lại, rất lâu sau mới nói với sở trưởng: "Đã xác nhận rồi, đây đúng là Hoắc Thiên Kình!"
Sở trưởng thở dài một hơi, gật đầu: "Vậy thì tôi sẽ làm thủ tục cho người chết!"
Tả Lăng Thần gật đầu. Lúc này, cho dù có đau thương thì cũng phải bình tĩnh mà đối mặt với tất cả. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
"Không…"
Ngay khi Sở trưởng chuẩn bị bước đi thì Úc Noãn Tâm bỗng lao tới bên cạnh thi thể, trên gương mặt tái nhợt không có chút máu nào.
"Noãn Tâm, anh ấy đúng là Thiên Kình!"
Tả Lăng Thần đau lòng mà ôm lấy nàng, sợ rằng nàng không tiếp nhận được sự thật này mà chịu đả kích lớn.
"Không, chắc chắn đây không phải là Thiên Kình, anh ấy sẽ không rời xa em, chắc chắn sẽ không!"
Úc Noãn Tâm rống lên như điên, ánh mắt nhìn thật kỹ thi thể trước mắt, nỗi sợ hãi vừa rồi hoàn toàn biến mất.
So với việc đối diện với thi thể đáng sợ kia thì mất đi Thiên Kình càng đáng sợ hơn!
"Noãn Tâm, em bình tĩnh chút đi!"
"Lăng Thần…"
Úc Noãn Tâm bỗng kêu lớn, bắt lấy tay của thi thể, run rẩy nói với mọi người: "Đây không phải là Thiên Kình, tay của người này không có nhẫn, không có!"
Mặt Anna Winslet đã giàn dụa nước mắt, bà bước lên, nghẹn ngào mà nhìn Úc Noãn Tâm…
"Noãn Tâm, đây đúng là Thiên Kình, chúng ta phải tiếp nhận sự thật này. Cho dù gương mặt của nó không nhìn rõ được nhưng chúng ta đều biết rõ dáng người của Thiên Kình. Còn chiếc nhẫn, có thể rơi mất khi gặp nguy hiểm rồi, lúc đó nất định Thiên Kình rất nguy hiểm!"
Bà cũng không nói tiếp được nữa, giọng nói cực kỳ khổ sở.
"Phương gia! Ta nhất định không đề Phương gia được yên!"
Hoắc lão phu nhân cũng tràn trề nước mắt, đau đớn mà nhìn thi thể: "Sao chúng có thể độc ác như thế chứ, cư nhiên tàn nhẫn như vậy với Thiên Kình của ta!"
Úc Noãn Tâm ra sức lắc đầu…
"Không, đây thật sự không phải Thiên Kình, không phải!" Thái độ của nàng rất kiên quyết!
"Noãn Tâm, sao em có thể chắc chắn như thế?"
Tả Lăng Thần thấy nàng cũng không giống như đang chạy trốn sự thật mà giống như là đang khẳng định.
Tất cả mọi người đều nhìn nàng, trong mắt lại dấy lên một tia hy vọng.
Úc Noãn Tâm kích động mà nói: "Thứ mà em nói không phải là nhẫn cưới mà là Yi Fei Si của em và anh ấy, đó là một đôi nhẫn tình nhân. Em nhớ rất rõ, lúc ấy khi đeo chiếc nhẫn nam vào tay anh ấy rồi thì rất khó tháo ra, thậm chí Thiên Kình còn nói có chết anh ấy cũng sẽ không tháo nó ra. Còn chiếc của em thì hơi rộng một chút, em luôn lo là nó sẽ bị rơi mất. Thiên Kình lại nói nếu em làm rơi mất nó thì anh ấy nhất định sẽ tìm giúp em. Kết quả là anh ấy thật sự đi tìm!"
Lời này làm tất cả mọi người đều thấy se lòng.
"Noãn Tâm à…"
Bà Úc không nỡ thấy con gái mình như thế, tiến lên ôm lấy nàng: "Chuyện đời khó ngờ, biết đâu được Thiên Kình đã làm mất chiếc nhẫn trong lúc gặp nguy hiểm."
"Không, mẹ…"
Vẻ mặt Úc Noãn Tâm rất quả quyết, trên mặt cũng mang theo ánh sáng hy vọng: "Cho dù nhẫn có bị rơi mất thì trên tay anh ấy cũng phải có dấu vết chứ."
"Nhưng…"
"Sở trưởng…"
Úc Noãn Tâm bỗng quay sang nhìn sở trưởng, nói từng tiếng một: "Người nằm đây hoàn toàn không phải Thiên Kình, Thiên Kình chưa chết, xin các ông tiếp tục tìm kiếm tin tức của anh ấy!"
Trên mặt sở trưởng có chút khó xử.
Trong mắt Tả Lăng Thần có chút rối ren, anh gật đầu: "Cứ làm theo lời cô ấy đi!"
Sở trưởng gật đầu.
"Noãn Tâm, anh có chuyện muốn nói với em!" Tả Lăng Thần quay đầu sang nói với Úc Noãn Tâm.
Bên ngoài nhà xác, sắc trời u ám đến kinh người, chân trời như bị mực đen tưới lên vậy.
"Noãn Tâm, em thật sự tin tưởng Thiên Kình chưa chết sao?" Tả Lăng Thần nhìn gương mặt tái nhợt của Úc Noãn Tâm, nghi hoặc mà hỏi.
Dưới ánh chiều nửa tối nửa sáng, gương mặt Úc Noãn Tâm sáng lên một cách xinh đẹp. Nàng gật đầu, cực kỳ kiên định mà nói: "Em tin rằng người trong đó tuyệt đối không phải là Thiên Kình! Thiên Kình… nhất định anh ấy còn sống!"
"Chắc chắn thế sao?" Ngay cả Tả Lăng Thần cũng bị sự tự tin của nàng làm giật mình.
"Đúng vậy!" Úc Noãn Tâm gật đầu.
"Tại sao?" Trong mắt Tả Lăng Thần vẫn hàm chứa tình yêu đối với nàng.
Úc Noãn Tâm hít sâu một hơi: "Bởi vì anh ấy là người em yêu!"
Tim Tả Lăng Thần bỗng co thắt lại, đau đớn lan dần ra.
"Thiên Kình cũng nói như thế!"
"Cái gì?" Úc Noãn Tâm giật mình.
Tả Lăng Thần thở dài một tiếng: "Anh và Thiên Kình đã gặp nhau tại Fiji. Mặc dù lần này gặp nhau rất ngắn ngủi, chỉ là một bữa ăn chung thôi nhưng bọn anh đã nói rất nhiều. Lúc nhắc tới em, vẻ hạnh phúc trong mắt Thiên Kình rất rõ ràng. Anh biết, anh ấy rất yêu em!"
Úc Noãn Tâm cảm thấy lòng mình rất đau.
"Thiên Kình, anh ấy… đã nói những gì?"
"Nói rất nhiều."
Tả Lăng Thần nhìn nàng, trong mắt lộ ra chút khổ sở: "Đối với anh ấy mà nói, em là người con gái đầu tiên và cũng là cuối cùng mà anh ấy muốn có được. Anh ấy nói mình chưa từng tưởng tượng được sẽ có một ngày vì đoạt được một cô gái mà đùng hết tất cả thủ đoạn. Anh ấy nhờ anh nói với em câu này!"
"Câu gì?" Giọng của Úc Noãn Tâm đã nghẹn lại.
Giọng của Tả Lăng Thần cũng có chút kiềm nén.
"Thật ra anh ấy luôn biết em đang chờ đợi điều gì, chẳng qua người như Thiên Kình không biết cách biểu đạt một số câu. Nhưng trong cuộc gọi cuối cùng, sau khi Thiên Kình dặn anh hết tất cả mọi chuyện xong thì anh ấy muốn anh nhắn với em giúp anh ấy rằng… anh ấy yêu em!"
Cả người Úc Noãn Tâm bỗng run lên bần bật, ngay sau đó, nước mắt tràn mi.
Cuối cùng thì nàng đã nghe được lời mà mình muốn nghe, nhưng lại thông qua miệng của một người khác. Không, nàng không muốn như thế.
"Lăng Thần, nhất định em sẽ chờ anh ấy trở về!"
Qua làn nước mắt, nàng nhìn vào ánh mắt khổ sở của Tả Lăng Thần, kiên định mà nói: "Em muốn chính miệng anh ấy nói với em câu này, cho nên em nhất định đợi anh ấy quay lại!"
Lòng Tả Lăng Thần đau như có dao cắt, nếu lúc ấy anh không phản bội tình yêu của mình thì anh sẽ không khiến cho cô gái mình yêu đau khổ như vậy.
"Noãn Tâm, em có từng nghĩ rằng có lẽ thi thể bên trong kia thật sự là Thiên Kình không. Hoặc có lẽ, chúng ta sẽ mãi mãi không tìm thấy tung tích của Thiên Kình…"
"Em sẽ chờ!"
Úc Noãn Tâm không đợi anh nói xong liền quả quyết mà đưa ra lời thề: "Thiên Kình, anh ấy sẽ không nỡ để con mình không có cha!"
Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên cái bụng đã lớn, trong lòng thầm cầu nguyện…
Các con, hãy cầu nguyện cho ba ba có thể bình an mà trở về.
Nhìn vẻ mặt kiên quyết của Úc Noãn Tâm, Tả Lăng Thần cũng không nói gì thêm nữa, chỉ có lòng hâm mộ bỗng tràn ra. Bất luận là Thiên Kình sống hay chết thì anh biết, anh sẽ không bao giờ có được trái tim của cô gái này nữa.
Đúng như mọi người đã dự tính, ngày hôm sau, khi thị trường chứng khoán vừa bắt đầu giao dịch thì liền có tin tức bất lợi được đưa ra. Mà người tung tin không phải là ai khác, chính là Phương Thị – tập đoàn đang chuẩn bị cho Hoắc Thị một cú thật mạnh.
Đầu tiên là báo chí ồ ạt đưa tin Hoắc Thiên Kình – tổng tài của tập đoàn Hoắc Thị bỗng mất tích, thậm chí là bao vây sở cảnh sát đòi công khai chân tướng. Hoắc Thị lại đáp trả bằng cách chỉa mũi dùi vào Phương Thị.
Trong nhất thời, giao tình bao nhiêu năm nay giữa hai nhà Hoắc - Phương bỗng tan thành bọt nước, quan hệ hợp tác hoàn toàn bị cắt đứt. Ngày hôm đó, tất cả những tạp chí kinh tế trên thế giới đều có chung một tiêu đề. Thậm chí tin tức bất lợi này cũng nhanh chóng lan vào vòng giải trí. Đồng thời với việc phản đoán tung tích của Hoắc Thiên Kình, báo chí cũng lo lắng cho cuộc sống sau này của đương kim ảnh hậu Úc Noãn Tâm.
May mà vừa sáng sớm, Tả Lăng Thần đã đẩy cánh cửa phòng họp đang loạn thành một đống mà bước vào, đích thân tham dự hội nghị cổ đông của Hoắc Thị. Không chỉ có thế, dưới ánh mắt của mọi người, Úc Noãn Tâm cũng theo sau Tả Lăng Thần mà bước vào!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện