7 Ngày Ân Ái

Chương 69



Từ lần trước, sau khi lời phát ngôn ám muội của Hoắc Thiên Kình trong chương trình kia được nói ra, truyền thông liền trắng trợn thêu dệt quan hệ trước kia của Úc Noãn Tâm và Hoắc Thiên Kình. Hơn nữa trong hội đấu giá ngựa, Hoắc Thiên Kình và Úc Noãn Tâm cùng nhau xuất hiện, trong nhất thời, Úc Noãn Tâm bị đẩy vào tình thế như đứng trên đầu ngọn sóng, hầu như tất cả tiêu đề trong làng giải trí đều là lời bàn tán về nàng.
Giới giải trí chính là như vậy, có tin đồn sẽ thu hút được sự chú ý, có được sự chú ý sẽ có cơ hội. Tuy rằng là nói sao thì biết vậy, dư luận của đại chúng có khen có chê, nhưng dường như đối với tiền đồ phát triển của Úc Noãn Tâm còn có tác dụng thúc đẩy lớn hơn nữa.
Trong thời gian rất ngắn, Úc Noãn Tâm bắt đầu xuất hiện ở các chương trình giải trí cùng các bài báo. Danh tiếng của nàng trên truyền hình, phát thanh cùng truyền thông truyenbathu.net đều tăng vọt. Bộ "Vệ Tử Phu" nàng đang thủ vai chính đã nhận được sự quan tâm chưa từng thấy. Các chủ đề lớn nhất đều xoay quanh tập đoàn Hoắc Thị từ trước đến nay chưa bao giờ đầu tư vào ngành công nghiệp giải trí mà bây giờ lại vì một nữ nghệ sĩ mà sửa lại quyết định này. Ngay cả bài hát chủ đạo của tập đoàn ban đầu do ca sĩ nổi tiếng biểu diễn cũng đến lúc thay đổi người, Úc Noãn Tâm trở thành người biểu diễn bài hát chủ đạo. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
Úc Noãn Tâm không hề trải qua kinh nghiệm làm ca sĩ nhưng ngay từ trận mở màn lại đạt được kết quả vô cùng tốt. Ca khúc vừa ra liền nhận được sự hoan nghênh tán thưởng rầm rộ, đứng đầu trong các bảng xếp hạng, giữ hạng cao không xuống. Hơn nữa khí thế tuyệt mỹ của bản thân Úc Noãn Tâm khiến cho lượng fan hâm mộ nàng ngày càng tăng cao.
Có nghệ sĩ phải dựa vào scandal cùng với năng lực bản thân để một lần là nổi tiếng, Úc Noãn Tâm dường như là loại này. Ngu Ngọc cũng là như vậy, nhưng mà Úc Noãn Tâm lợi hai hơn Ngu Ngọc ở chỗ, đó là nàng còn chưa thể hiện hết ra toàn bộ năng lực, ánh mắt chú ý của khán giả hướng về phía nàng càng nhiều…
"Noãn Tâm, lúc đầu quả thực chị không nhìn lầm em, nhưng có phải thành công tới quá dễ dàng rồi không?" Tiểu Vũ vừa nhận được lời mời qua điện thoại của một người trao giải thưởng hàng năm, Úc Noãn Tâm được thuận lợi đề cử giải Ca khúc vàng.
Úc Noãn Tâm không trả lời Tiểu Vũ, chỉ lẳng lặng ngồi trên sô pha, không nói một lời mà xem kịch bản. Cuốn kịch bản dày cộp đã bị đánh đầy dấu đỏ, không khó nhìn ra sự để tâm của nàng đối với bộ phim này.
"Noãn Tâm, em nghe thấy chị nói chuyện không đó?"
Tiểu Vũ thấy nàng không để ý tới mình, bĩu môi đặt mông ngồi xuống cạnh nàng, giật lấy kịch bản trong tay nàng. "Này, không phải sau khi nổi tiếng thì ngay cả người quản lý là chị đây em cũng không để ý tới chứ?"
Úc Noãn Tâm bị cô trêu nở nụ cười, dáng tươi cười thanh nhã từ đôi mắt đẹp của nàng lan tràn tới khóe môi, giống như ánh trăng mỹ lệ nhẹ nhàng lay động trong làn nước trong suốt…
"Tiểu Vũ, em đâu có, trên thế giới này người mà em cảm ơn nhất chính là chị, nếu như không có chị tin tưởng em như thế, vẫn luôn ở bên cạnh em, những ngày gian nan đó em cũng không biết nên vượt qua thế nào đây."
Nàng khẽ thở dài một tiếng, điều chỉnh tư thế ngồi một chút, tìm một tư thế thoải mái. "Em chỉ muốn nhất định phải diễn tốt bộ Vệ Tử Phu, nếu không thì rất có lỗi với sự mong đợi của khán giả."
Tiểu Vũ nghe xong liền bĩu môi. "Ai, ngày hôm nay rốt cuộc chị đã biết cái gì là "có lòng trồng hoa, hoa không nở; vô tình trồng liễu, liễu lại xanh" rồi. Em xem, em một lòng muốn đóng phim, không nghĩ tới lại có cơ hội chân chính nhận nhận được giải thưởng lớn Ca khúc vàng, việc đời đúng là trêu người a, có điều…"
Cô dừng một chút, chế nhạo nhìn Úc Noãn Tâm, nói: "Em nói có phải là Hoắc tiên sinh thực sự có ý với em không, nếu không làm sao lại công khai nói ra lời ám muội như thế đây? Nhưng mà, nói đến điều này Hoắc tiên sinh thật đúng là lợi hại, chỉ ở trước giới truyền thông nói nói mấy câu là có thể làm cho em nổi lên nhanh chóng, không đơn giản mà…"
Một câu nói vô tâm nhưng lại khiến nụ cười trên khóe môi Úc Noãn Tâm cứng lại, sau một lúc lâu, nàng mới miễn cưỡng ngăn lại ý cười nói: "Tiểu Vũ, người có tiền này làm sao có thể nghiêm túc đây, anh ta chỉ là muốn tiêu khiển mà thôi."
Tiểu Vũ thấy nàng lời lẽ mập mờ, con ngươi đảo qua. "Được, chúng ta tạm thời không nhắc đến Hoắc tiên sinh, vậy thì vị Tả Lăng Thần ngày hôm qua đến trường quay thăm em đâu? Theo chị được biết, anh ta cũng là người có thế lực trong giới kinh doanh, hai người thoạt nhìn cũng không bình thường nha. Lúc ở bệnh viện chị đã nhìn ra, làm sao anh ta lại quan tâm em như vậy? Nếu quan tâm em, anh ta thấy những lời đồn đãi nhảm nhí liên quan đến em cùng Hoắc tiên sinh nhất định rất tức giận? Ai, nếu như bị truyền thông biết đến, nhất định sẽ lại lớn chuyện lâu đây."
"Tiểu Vũ!" Úc Noãn Tâm bất đắc dĩ lắc đầu. "Thắc mắc của chị đúng là nhiều quá, em…" Lời của nàng mới nói được một nửa, điện thoại di động đúng lúc vang lên.
"À, là chân mệnh thiên tử của em sao?" Tiểu Vũ cười lớn.
Úc Noãn Tâm liếc cô, lập tức nhận điện thoại.
"Xin chào!"
Từ điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp, sắc mặt của Úc Noãn Tâm trở nên khó coi vô cùng…
"Ba!"
Khi Úc Noãn Tâm chạy đến bệnh viện, đã thấy cửa phòng bệnh mở rộng ra, nhân viên chữa bệnh và chăm sóc bệnh nhân sắc mặt vội vã. Tả Lăng Thần đã tới từ sớm, đỡ lấy mẹ nàng đang run rẩy cả người, ông Úc đang chuẩn bị đưa vào phòng phẫu thuật.
"Noãn Tâm!" Ông Úc kéo tay Úc Noãn Tâm, sắc mặt ông tái nhợt, tựa hồ ngay cả hơi thở cũng trở nên có chút khó khăn.
Úc Noãn Tâm cũng bị dọa đến choáng váng, vội vã nhìn về phía bác sĩ chủ trị Hayden.
"Ba tôi, ông ấy?"
"Úc tiểu thư, ông cụ lại xuất hiện tình trạng bị choáng sốc, tuy rằng bây giờ nguy hiểm đã qua, nhưng chúng tôi muốn tiến hành phẫu thuật ngay lập tức cho ông ấy!" Bác sĩ chủ trị sắc mặt nghiêm trọng nói.
"Hayden, khả năng thất bại của cuộc giải phẫu lần này là bao nhiêu?"
Tả Lăng Thần đi tới trước mặt anh ta, sắc mặt nghiêm túc hỏi. Bởi vì Hayden cùng với viện trưởng Pat có quan hệ rất tốt, cho nên hai người bọn họ gián tiếp cũng có quan hệ bạn bè.
Ánh mắt Hayden lo lắng nhìn bà Úc cùng Úc Noãn Tâm một chút, nói: "Phẫu thuật đều có mạo hiểm, nhất là loại bệnh giống như ông Úc lão. Có điều, các vị nhất định phải tin tưởng tôi!"
Úc Noãn Tâm vô thức gật đầu, nhưng phát hiện ông Úc vẫn cầm lấy tay nàng không buông, vì vậy liền cúi người xuống, nhẹ giọng an ủi: "Ba à, ba yên tâm đi, bác sĩ Hayden nhất định sẽ chữa khỏi bệnh cho ba, mọi người đều đang chờ ba đấy!"
Tuy rằng lòng của nàng bất an, nhưng nàng vẫn đang nỗ lực khuyên bản thân phải tin tưởng bác sĩ.
Lúc này, ba Úc đi lên phía trước, kéo lấy tay chồng, trong lời nói lo lắng mang theo sự thấu hiểu. "Ông có chuyện muốn nói với Noãn Tâm có phải không?"
Ông Úc khó khăn gật đầu một cái, Úc Noãn Tâm vội vã dựa vào phía trước.
Ông nhìn Úc Noãn Tâm, sau đó lại nhìn Tả Lăng Thần, khó khăn giơ tay, kéo tay Tả Lăng Thần, đem bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm đặt trong bàn tay to lớn của Tả Lăng Thần
"Noãn Tâm à, Lăng Thần là một người đàn ông tốt, con phải gả cho nó…" Giọng ông rất yếu ớt, nhưng lộ ra sự kiên định chắc chắn, khiến cho mọi người ở đây nghe được rất rõ ràng.
"Ba, bây giờ ba không nên nói nhiều như vậy, vào phòng phẫu thuật có được hay không?" Úc Noãn Tâm vẻ mặt lo lắng nói.
Ông Úc kiên quyết lắc đầu. "Ba muốn bây giờ đồng ý gả cho Tả Lăng Thần, nếu không ba không vào phòng phẫu thuật…"
"Ba"
"Bác trai, bác yên tâm đi, chờ bác tiếp nhận cuộc giải phẫu lần này, con sẽ chuẩn bị hôn lễ với Noãn Tâm, không nên lo lắng." Tả Lăng Thần nhẹ nhàng cắt đứt lời Úc Noãn Tâm, trực tiếp nói.
"Lăng Thần…" Úc Noãn Tâm không ngờ tới anh sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời ngây ngẩn cả người.
"Noãn Tâm à, Lăng Thần cũng nói như vậy rồi… Còn con? Con còn không đáp ứng ba sao?" Sắc mặt ông tái nhợt nhìn nàng.
"Noãn Tâm, mau trả lời ba con đi, lẽ nào con không muốn làm ông ấy yên tâm tiến vào phòng phẫu thuật sao?" Bà Úc lo lắng giục nàng.
Bàn tay nhỏ bé bị Tả Lăng Thần gắng sức nắm lấy, bàn tay to dày rộng gây cho nàng một sức mạnh áp lực…
Úc Noãn Tâm cụp lại hàng lông mi dài, khóe môi nở ra nụ cười gượng. "Ba, con đồng ý với ba! Nhưng mà ba phải nghe bác sĩ nói, an toàn vượt qua cuộc phẫu thuật lần này."
Tả Lăng Thần cùng bà Úc bèn nhìn nhau cười.
Ông Úc cũng yên tâm, gật đầu, buông lỏng tay hai người ra…
Một hồi lo sợ không đâu, trải qua hơn 4 giờ đồng hồ, cuộc phẫu thuật đã thành công.
"Lăng Thần, may mà hôm nay anh đến sớm hơn em, nếu không trong bệnh viện cũng chỉ có một mình mẹ em, bà nhất định cự kỳ sợ hãi." Trên bãi cỏ trong bệnh viện, Úc Noãn Tâm với Tả Lăng Thần đan tay vào nhau, chậm rãi đi dạo.
Ánh nắng xuyên qua tán lá um tùm chiếu xuống làm lay động ánh sáng lung linh, nhẹ nhàng bao phủ dung mạo tuyệt mỹ của Úc Noãn Tâm, đẹp bừng lên giống như là trong giấc mộng.
Tả Lăng Thần dừng bước, nhẹ nhàng kéo Úc Noãn Tâm lại.
Úc Noãn Tâm nhìn anh đôi mắt đẹp ẩn lờ mờ nghi hoặc…
"Noãn Tâm, lời nói vừa rồi anh ở trước mặt bác trai, bá gái nói là phát ra từ trong lòng, chúng ta lập tức kết hôn, được không?" Anh đã sớm muốn đưa ra quyết định này rồi, nhất là đêm đó từ khi bước ra khỏi biệt thự của Hoắc Thiên Kình, anh càng gấp rút.
Cách có thể nghĩ ra để không làm Úc Noãn Tâm bị tổn thương chính là mau chóng cưới nàng.
Ánh mắt Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng nhìn vào ánh mắt lo lắng của anh, sau một lúc lâu, khóe môi chậm rãi hiện lên ý cười, dịu dàng như nước. "Lăng Thần, chúng ta nhất định phải gấp như thế sao? Anh biết em bây giờ còn đang đóng phim…"
"Em yên tâm đóng phim, tất cả mọi việc của hôn lễ do anh chuẩn bị, em chỉ cần làm một việc là chuẩn bị trở thành cô dâu xinh đẹp của anh." Gương mặt tuấn mỹ của Tả Lăng Thần hiện lên nụ cười nho nhã như vương tử, ấm áp, giống như ánh sáng ngày xuân, làm hòa tan lòng người…
Đáy mắt Úc Noãn Tâm đầy cảm động, như những cánh hoa quỳnh nhẹ nhàng bay lả tả, đáp trả nụ cười giống trong giấc mộng của hắn
"Lăng Thần, gần đây tin đồn về em cùng Hoắc tiên sinh rất nhiều, lẽ nào anh không có gì hỏi em sao?"
Tả Lăng Thần đưa tay nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, tình cảm nồng nàn nhìn nàng, hỏi một câu: "Vậy được, anh hỏi em, em yêu hắn sao?"
Úc Noãn Tâm hiển nhiên không ngờ tới anh lại hỏi như vậy, ánh mắt sửng sốt một chút, trong lòng xẹt qua một chút khác thường. "Không yêu…" Nàng thản nhiên trả lời, giống chỉ là một câu trả lời vô thức…
Trong đầu nhưng lại hiện lên hình bóng cao to, băng lãnh, hờ hững của người đàn ông kia…
"Cho nên…" Không phải Tả Lăng Thần không thấy trong ánh mắt nàng có sự giật mình kia, cưỡng lại nỗi bất an bỗng nổi lên trong lòng, thản nhiên cười. "Người mà Noãn Tâm của anh yêu là anh, sao anh phải hoài nghi đây."
Tiếng than vãn ôn nhu nhẹ nhàng lướt qua gương mặt nàng, khiến lòng nàng cứng lại…
"Cảm ơn anh, Lăng Thần…"
Úc Noãn Tâm chủ động tựa vào trong lòng anh, tiếng nói mềm nhẹ mang theo cảm động. "Anh có thể đem tất cả tình yêu cùng với tin tưởng đều cho em, em thật sự là rất hạnh phúc."
"Là anh cảm thấy hạnh phúc mới đúng, Noãn Tâm. Bây giờ chính là lúc sự nghiệp của em đang nổi lên, anh hẳn là nên chờ em, thế nhưng… Anh thực sự chờ không được nữa, anh không đợi được nữa, muốn em trở thành vợ anh, trở thành người phụ nữ của anh." Tả Lăng Thần ôm lấy cả bờ vai nàng, tiếng nói ôn nhu rơi vào bên tai nàng, "Đến lúc mang em đi gặp trưởng bối trong nhà anh rồi."
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu, nghi hoặc nhíu mày. "Người nhà? Lăng Thần, cha mẹ anh không phải đều đã…" Nàng nói đến một nửa thì ngừng lại, không muốn làm anh thương tâm.
Tuy rằng quen biết anh nhiều năm như vậy, nhưng nàng không bao giờ hỏi han cặn kẽ về người nhà của anh, nàng chỉ biết là cha mẹ anh đã sớm qua đời, nhưng nguyên nhân cụ thể nàng vẫn không hỏi rõ ràng, bởi vì mỗi khi nhắc tới chuyện này, trong mắt anh lại gợn lên một nỗi ưu thương.
Tả Lăng Thần biết rõ suy nghĩ trong lòng nàng, miễn cưỡng cười. "Anh còn có mợ, từ nhỏ đến lớn bà ấy vẫn đối xử rất tốt với anh, chỉ là…" Nói đến đây, trong mắt anh hiện lên một chút mất tự nhiên.
"Chỉ là cái gì?" Úc Noãn Tâm cảm thấy anh muốn nói lại thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện