7 Ngày Ân Ái

Chương 72



Gần như là cực kỳ khó khăn đi theo Tả Lăng Thần tới thẳng phòng khách rộng lớn, nàng không ngẩng đầu nhưng cũng không khó cảm nhận được ánh sáng chói mắt xa hoa tỏa ra từ chùm đèn pha lê.
Hoắc Thiên Kình… hẳn là hắn đang ở biệt thự của mình.
Tìm ra được một điều an ủi, trong lòng cũng có thể dễ chịu một chút. Nàng nhẹ nhàng ngẩng đầu, đôi mắt đẹp hàm chứa nghi hoặc nhìn về phía Tả Lăng Thần, đã thấy anh cũng có sắc mặt tương đối nặng nề, những điều không giải thích được trong lòng càng nặng thêm rất nhiều…
"Lăng Thần, rốt cuộc cháu cũng đến thăm mợ rồi."
Giọng một phụ nữ mang hơi thở trầm ổn vang lên trên đỉnh đầu Úc Noãn Tâm, thân thể của nàng vô thức run rẩy một chút, không khó nghe ra khí thế quyền uy trong tiếng nói quen thuộc này…
Úc Noãn Tâm vô thức ngẩng đầu
Quả nhiên là Anna Winslet - mẹ của Hoắc Thiên Kình!
Nàng đột nhiên quay đầu về phía Tả Lăng Thần, sau khi thấy sự cung kính trong mắt anh, trong lòng nhất thời lạnh căm… Trời ạ! Người mợ mà anh nhắc đến lại chính là mẹ của Hoắc Thiên Kình – Anna Winslet?
Nói như thế, Lăng Thần dĩ nhiên có quan hệ thân thích với Hoắc Thiên Kình? Dựa vào tuổi tác, Hoắc Thiên Kình là… anh họ của Lăng Thần?
Trong đầu nhanh chóng hiện ra mối quan hệ kinh thiên động địa này, sắc mặt Úc Noãn Tâm trở nên càng thêm tái nhợt, ngay cả cánh môi vốn hồng nhuận cũng bắt đầu run lên…
Người phụ nữ cao cao đứng ở trên cầu thang, sau khi nhìn thấy Tả Lăng Thần thì dường như đã thay đổi vẻ nghiêm túc thường ngày, trên mặt bà biểu lộ ra nụ cười hiền lành thân thiết. Tả Lăng Thần lại kéo Úc Noãn Tâm chủ động tiến lên, ân cần hỏi thăm: "Gần đây cháu bề bộn nhiều việc, không tới thăm mợ được, mợ cùng bà ngoại vẫn khỏe chứ ạ?"
"Vẫn tốt, tất cả đều tốt, đáng tiếc hôm nay cháu đã tới chậm một bước rồi, bà ngoại cháu đi tham gia một hoạt động của Phật giáo phải mấy ngày nữa mới về. Cháu cũng biết bà suốt đời tin vào Phật mà." Anna Winslet kéo tay Tả Lăng Thần, nhẹ giọng nói nói xong mới di chuyển tầm nhìn sang Úc Noãn Tâm đang đứng ở một bên.
Dáng tươi cười ban đầu trong nháy mắt ngưng lại ở khóe môi, trong mắt nổi lên kinh ngạc cùng nghi hoặc…
Úc Noãn Tâm vội vã cụp mắt, nàng không có cách nào chủ động tiến lên chào hỏi được, tình thế như thế này khiến nàng xấu hổ vô cùng.
Hoang đường, tất cả đều cực kỳ hoang đường!
Chuyện này trong mắt nàng đều là hoang đường vô lý như vậy, huống hồ là trong con mắt luôn cao ngạo của một phu nhân mang dòng máu quý tộc? Nghĩ lại việc mình là người đàn bà do chính con trai bà ta mang về, thậm chí ở trong ngôi biệt thự này còn lưu lại hơi thở tận tình hoan ái của nàng cùng Hoắc Thiên Kình. Mà nay, nàng lại đi tới biệt thự này, xuất hiện với một thân phận đáng buồn cười…
Hai người là anh em bà con! Không ngờ bọn họ lại là anh em bà con!
Vì sao ngay từ đầu Lăng Thần không có nói tất cả cho nàng biết?
Không khí có chút đặc quánh lại, may là bị lời nói tiếp theo của Tả Lăng Thần đánh tan, nhưng mà lời nói của anh trong tai Úc Noãn Tâm lại càng mang lại nhiều tai họa hơn.
"Mợ, cô ấy chính là vị hôn thê mà cháu từng nhắc đến – Úc Noãn Tâm, mấy ngày nay chúng cháu đang chuẩn bị hôn lễ, ngày hôm nay cháu đưa đến chào mợ. Noãn Tâm à, vị này là mợ của anh!"
Úc Noãn Tâm không cần mở miệng cũng có thể cảm thấy được ánh mắt sắc bén của phu nhân đang đánh giá mình. Xem ra hiểu lầm của bà đối với nàng càng sâu sắc hơn rồi. Cũng đúng, việc này giải thích cho bất cứ ai nghe cũng đều không tin tưởng được.
Nàng hít sâu một hơi, chết thì chết chứ sao nữa!
"Cháu chào mợ." Có đủ dũng khí tiến lên, hết sức làm cho giọng nói được bình thường vững vàng, nhưng tim lại đập liên hồi.
Anna Winslet lạnh lùng đánh giá Úc Noãn Tâm, một lúc lâu sau mới thốt ra một câu
"Dựa theo quan hệ họ hàng của người Trung Quốc mà nói, cô là cháu dâu của ta?"
Úc Noãn Tâm ngẩng đầu nhìn bà, không khó nhận thấy sự lạnh lẽo trong mắt bà…
"Đương nhiên rồi, mợ, đáng lẽ ba năm trước đây cháu và cô ấy đã kết hôn rồi." Tả Lăng Thần trả lời, cho rằng nàng đang căng thẳng, vì vậy liền khẩn trương ôm lấy vai nàng, vừa cười vừa nói.
Anna Winslet nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết như vậy, con mắt màu lam lạnh lùng lại dần dần chuyển sang hòa nhã, bà quan sát Úc Noãn Tâm trên dưới một phen, sâu xa nói:
"Người con gái này quả thực rất xinh đẹp. Úc tiểu thư, đàn ông theo đuổi cô nhất định là rất nhiều?"
Trong lòng Úc Noãn Tâm run lên, nàng tự nhiên nghe ra được ý thăm dò trong lời nói của Hoắc phu nhân, vì vậy liền lấy hết dũng khí trả lời: "Mợ lo lắng nhiều rồi, cháu chỉ là một đứa con gái bình thường mà thôi, Lăng Thần yêu cháu, che chở cháu, kiếp này cháu cũng chỉ yêu Lăng Thần."
Làm lạc hướng câu hỏi, chỉ nói ngắn gọn một câu liền khéo léo trả lời nghi vấn trong câu nói của bà ta.
Vẻ mặt Tả Lăng Thần tràn đầy hạnh phúc.
"Thực sự là một cô gái thông minh, chắc hẳn Úc tiểu thư là một người con gái làm cho đàn ông không nhịn được đưa về nhà, phải không Lăng Thần." Anna Winslet có ý chuyển chủ đề: "Đáng tiếc bà ngoại của cháu hôm nay không có nhà, nếu như bà mà ở nhả, cũng nhất định sẽ rất thích vị Úc tiểu thư này của cháu."
"Khi nào có cơ hội, cháu sẽ dẫn Noãn Tâm đến thăm bà ngoại." Tả Lăng Thần cười trả lời.
Anna Winslet khóe môi nổi lên nụ cười nhạt, lập tức thản nhiên nói: "Lăng Thần, biết cháu đến, mợ đã cố ý phân phó nhà bếp chuẩn bị mấy món cháu thích ăn, cũng không biết vị Úc tiểu thư đây có kén ăn không. Đi thôi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!"
"Vâng."
Trên mặt Úc Noãn Tâm không khỏi xấu hổ, hai câu nói vừa rồi của Anna Winslet đều mang ẩn ý khiến nàng đặc biệt khó chịu. Nàng hiểu rõ ý tứ trong lời nói của bà ta. Nàng là người đàn bà đầu tiên Hoắc Thiên Kình chủ động mang về Ngự thự, mà bây giờ, Lăng Thần cũng đưa nàng đến đây…
Có điều nếu Anna Winslet đã không thích nàng như vậy, vì sao lại không vạch trần tất cả trước mặt Lăng Thần?
Đôi mắt đẹp hàm chứa nghi hoặc lờ mờ hướng về phía hai người bọn họ, nhưng khi nhìn đến Anna Winslet trước mặt Lăng Thần lộ ra dáng tươi cười hiền lành, chợt hiểu ra rồi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện Bất Hủ chấm cơm.
Nói vậy vị phu nhân này rất yêu quý Lăng Thần, bà ta có thể nghiêm ngặt yêu cầu con trai mình, nhưng mà đối với đứa cháu trai ưu tú này bà ta lại hoàn toàn không keo kiệt tình yêu thương của mình. Bà ta không nói gì, trước tiên là muốn giữ gìn mặt mũi cho Hoắc Thiên Kình, thêm nữa chính là hoàn toàn lo lắng cho Lăng Thần.
Nghĩ tới đây, trái tim cả đêm căng thẳng bất an của Úc Noãn Tâm dường như tìm được yên tĩnh trở lại. Nếu như bà ta đã làm bộ như là gặp mình lần đầu tiên, như vậy nàng cũng sẽ diễn cùng. May mà tối nay Hoắc lão phu nhân không ở nhà, quan trọng nhất là Hoắc Thiên Kình cũng không có trở về.
Nói vậy, Lăng Thần cũng biết rõ Hoắc Thiên Kình luôn luôn rất ít khi trở về Ngự thự, cho nên mới mang nàng đến đây…
Ánh đèn pha lê tràn ngập mỗi ngõ ngách trong phòng ăn, bầu không khí vẫn như mọi khi không bị ảnh hưởng.
Trên chiếc bàn ăn to dài, đủ loại mỹ thực bày lên trên, hầu như kéo dài từ đầu bàn đến cuối bàn, các bộ đồ ăn nạm vàng bạc dưới ánh đèn chiếu rọi phát ra ánh sáng lóng lánh tôn quý. Toàn bộ phòng ăn đều thoang thoảng mùi vị của rượu vang, mùi thơm nồng ngọt ngào này tan vào trong không khí, chưa cần uống cũng say…
Trong đầu Úc Noãn Tâm lơ đãng hiện lên tình cảnh đêm đó, Hoắc Thiên Kình bưng ly rượu lên, nhẹ nhàng đong đưa, màu rượu như máu, ánh mắt hắn như chim ưng lộ ra ánh sáng ưu tú tinh nhuệ không gì sánh bằng…
Đang nghĩ ngợi, lời nói của Anna Winslet vang lên
"Úc tiểu thư làm nghề gì?"
Úc Noãn Tâm giật mình sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn vào mắt bà ta, bà ta đã biết rõ còn cố hỏi, là đang cố diễn kịch đi.
"Mợ, Noãn Tâm làm diễn viên." Tả Lăng Thần săn sóc lấy cho nàng món sò sốt kem, thay nàng trả lời.
"Hả?" Anna Winslet cố ý nghi hoặc nhíu mi. "Vậy kết hôn rồi làm sao bây giờ? Chẳng lẽ còn muốn chạy ra ngoài đóng phim ca hát sao?"
"Mợ, những việc này đều là việc mà Noãn Tâm thích làm, cháu sẽ không can thiệp vào quyết định của cô ấy." Tả Lăng Thần tựa hồ nhận thấy được sự không hài lòng trong mắt mợ, nhẹ giọng nói.
Úc Noãn Tâm thầm thở ra, không nghĩ tới mình lại có duyên với Ngự thự thế này. Tuy nói phu nhân này sẽ không trở thành mẹ chồng mình, nhưng trở thành mợ… Nhìn vào mức độ quan tâm của bà đối với Lăng Thần, những ngày sau này cũng sẽ không sống thoải mái được.
Anna Winslet thấy rõ ý che chở của Tả Lăng Thần, bất mãn trừng mắt nhìn anh xong, lại đưa ánh mắt nhìn vào Úc Noãn Tâm vẫn đang không nói lời nào.
"Còn cô? Cô cũng cho rằng như thế sao?"
Bàn tay nhỏ bé cầm bộ đồ ăn vô thức run lên một chút, Úc Noãn Tâm ngẩng đầu lên, con mắt trong sáng hàm chứa một sự kiên định nhè nhẹ. "Đúng như lời nói của Lăng Thần, cháu thích hát và đóng phim. Cháu không nghĩ sẽ vì kết hôn mà từ bỏ sự nghiệp. Hơn nữa, cháu cũng không cho rằng kết hôn sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của cháu."
Anna Winslet nghe vậy xong, dừng lại động tác dùng cơm, đặt bộ đồ ăn sang một bên, giơ tay nhấc chân lộ vẻ ưu nhã, cao quý. Hiển nhiên có thể thấy bà không hài lòng với câu trả lời của Úc Noãn Tâm.
"Úc tiểu thư, cô phải hiểu một điều, việc được gả vào nhà giàu có đối với sự nghiệp của cô chỉ biết sẽ có hiệu quả rất tốt. Nói rõ ràng hơn, bản thân ngành công nghiệp giải trí chỉ chú trọng vào việc tạo dựng hình tượng bên ngoài. Cô gả cho Lăng Thần, lại không rút khỏi làng giải trí, tự nhiên giá trị của cô sẽ tăng rất nhiều! Thế nhưng…" Bà ta nói đến đây thì lại chuyển hướng, tuy rằng giọng nói thong thả, nhưng lại lộ ra sự sắc bén không gì sánh được. "Sự nghiệp của cô sẽ gây ra ảnh hưởng bất lợi cho Lăng Thần. Thử hỏi có phu nhân nhà giàu nào lại xuất đầu lộ diện ở bên ngoài? Tuy nói cha mẹ Lăng Thần đã mất, nhưng Tả gia cũng là nhà có quyền thế nhất nhì, cô gả vào Tả gia lại không muốn rời khỏi làng giải trí. Cô muốn người trong tầng lớp thượng lưu đối xử với Tả Lăng Thần thế nào đây?"
Không gian lại rơi vào bầu không khí ngột ngạt lần nữa. Tả Lăng Thần vừa muốn mở miệng nói, lại bị… một tiếng nói trầm thấp mạnh mẽ khác giành trước.
"Mẹ, tư tưởng của mẹ quá bảo thủ rồi!"
"Cậu chủ, cậu đã trở về." Quản gia chủ động tiến lên, người hầu lại bận rộn.
Giọng nói lạnh lùng quen thuộc, cả người Úc Noãn Tâm run rẩy như là bị điện giật, ngay sau đó…
"Lạch cạch" một tiếng, bộ đồ ăn trong tay rơi xuống mặt đất.
Lại nhìn Tả Lăng Thần, sắc mặt cũng lộ vẻ khó coi.
Thế nào anh cũng không ngờ tới, đêm nay người đàn ông này lại trở về.
"Thiên Kình, hôm nay mặt trời mọc phía Tây rồi sao? Không chỉ chủ động trở về, còn dẫn theo Phương Nhan về cùng nữa?" Rõ ràng trong giọng nói của Anna Winslet rất sung sướng.
"Cháu chào bác gái."
Âm thanh nhẹ nhàng đẹp đẽ của Phương Nhan vang lên. "Lăng Thần? Không ngờ anh cũng tới, vị này là…" Bởi vì Úc Noãn Tâm vẫn cúi đầu, hơn nữa diện tích của bàn ăn lại rất lớn, trong lúc nhất thời Phương Nhan không nhìn rõ người nàng.
Giọng nói đẹp như hoa làm nổi lên nghi hoặc trong lòng Úc Noãn Tâm. Giọng nói này rất quen thuộc, chỉ có điều nàng nên làm thế nào để thoát khỏi tình trạng quẫn bách này đây?
Xem ra tối nay nàng va phải sao chổi rồi, tự nhiên Hoắc Thiên Kình lại trở về!
Sắc mặt nàng trở nên cực kỳ bất an và tái nhợt, cơ hồ là phát run, bắt đầu khom người xuống muốn nhặt lên bộ đồ ăn vừa bị rơi xuống dưới chân…
Tiếng bước chân điềm tĩnh chậm rãi tiến đến, trước mắt nàng hiện ra một đôi giày da của nam gần như có thể làm cho nàng hoàn toàn hoảng loạn…
Bộ đồ ăn được một bàn tay to lớn của đàn ông nhặt lên, bàn tay cứng cáp có lực tựa hồ mang theo sức mạnh có thể xoay chuyển vận mệnh càn khôn. "Làm rơi bộ đồ ăn trên mặt đất là một hành vi thất lễ…"
Tiếng nói trầm thấp nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng, tựa như âm thanh đến từ ma vương của địa phủ, lộ ra vẻ lạnh lùng khiến người khác hít thở không thông cùng với ý châm chọc rõ ràng.
Úc Noãn Tâm ép buộc bản thân đè xuống bất an trong lòng, chậm rãi ngẩng đầu, lại gặp phải cặp mắt đen khát máu kia của Hoắc Thiên Kình, giống như một con dã thú có thể nuốt nàng vào bụng bất cứ lúc nào, mang theo một nỗi hoang mang tràn ngập mùi tanh tưởi…
"Cảm ơn…" Lòng của nàng không ngừng phát run, hầu như là là run rẩy mà đưa tay nhận lấy bộ đồ ăn trong tay hắn. Ai ngờ hắn đứng dậy, cầm bộ đồ ăn trên tay ném trên mặt bàn.
"Vú Phúc, chuẩn bị cho khách một bộ đồ ăn mới!" Tuy là hắn nói với quản gia, nhưng ánh mắt không rời khỏi gương mặt Úc Noãn Tâm nửa khắc, nét mặt sâu xa làm cho người ta không đoán ra được hắn đang suy nghĩ điều gì.
"Vâng, thiếu gia."
Tả Lăng Thần nâng mặt Úc Noãn Tâm lên, biết rõ nỗi hoảng sợ của nàng, săn sóc xoa đầu nàng.
Thấy hình ảnh như vậy, đáy mắt Hoắc Thiên Kình thầm bắn ra một mũi tên sắc nhọn.
"Noãn Tâm? Hóa ra là cô à." Ngay khi Úc Noãn Tâm ngẩng đầu lên, Phương Nhan mới nhìn rõ người ngồi ở đó, trên mặt nở ra nét tươi cười dịu dàng.
Úc Noãn Tâm quay đầu nhìn lại, sau một khắc lại giật mình ngây ngẩn cả người!
Tiểu Nhan? Thì ra cô chính là Phương Nhan!
Sự trùng hợp này giống như là ông trời đã sớm sắp đặt từ trước.
"Hóa ra là hai ngươi biết nhau sao? Phương Nhan là vị hôn thê của Thiên Kình. Úc tiểu thư, hai ngươi sớm đã biết nhau, ta nghĩ cô cũng biết việc này rồi." Giọng nói của Anna Winslet lộ ra một tia khinh miệt, lập tức chuyển chủ đề. "Hôm nay vừa vặn Lăng Thần trở về, các con cũng đã về, lại dùng cơm đi!"
"Mợ!" Tả Lăng Thần nhẹ nhàng cắt đứt lời bà, ôm Úc Noãn Tâm đứng dậy. "Noãn Tâm của cháu còn có việc phải đi trước, hôm nào cháu lại trở về thăm mợ cùng bà ngoại."
Ánh mắt Anna Winslet lộ ra vẻ không muốn.
"Em họ thân mến của tôi, đã rất lâu chúng ta không cùng ngồi ăn một bữa cơm, làm sao mà tôi trở về thì cậu lại muốn đi chứ?" Khóe môi Hoắc Thiên Kình chậm rãi ngầm nổi lên ý cười, thế nhưng tầm nhìn lại hướng về Úc Noãn Tâm trong lòng Tả Lăng Thần, ẩn ý nói: "Tôi nghĩ vị tiểu thư bên cạnh cậu cũng rất muốn biết thêm về nhà của chúng ta, không phải sao?"
Lòng bàn tay của Úc Noãn Tâm sắp bị móng tay đâm thủng, nàng không khó nghe ra ý tứ trong lời nói của Hoắc Thiên Kình, cho nên cũng chỉ có thể ép buộc bản thân diễn theo cho đúng phép tắc
"Anh họ của Lăng Thần nói rất đúng, nếu đã là khó có được một bữa cơm thì chúng ta không cần phải vội vã trở về như thế."
Nàng cố gắng xưng hô như vậy với Hoắc Thiên Kình, ngẩng đầu lên, cũng đã mang theo gương mặt tươi cười, xinh đẹp tựa như hoa lê nở rộ dưới ánh mặt trời ngày xuân. Nói xong câu đó, ánh mắt của nàng lại ánh lên sự dũng cảm, trong sáng nhìn lại cặp mắt đen thâm sâu khó lường của Hoắc Thiên Kình.
"Em nghĩ, chúng ta cứ như thế mà đi cũng là sự không có tôn trọng đối với anh ta!"
"Noãn Tâm?" Tả Lăng Thần không khó phát hiện sự run rẩy sau lớp ngụy trang kiên cường của nàng nên kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, thấp giọng nói bên tai nàng. "Anh chỉ không muốn em bị khó xử mà thôi."
Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng lắc đầu, càng thêm dán chặt vào người anh. "Trước sau gì cũng phải đối mặt, không phải sao?"
Hoắc Thiên Kình ở cách đó không xa đột nhiên nắm chặt tay lại, con ngươi đen cũng gợn lên ánh u tối bất mãn. Tuy rằng không nghe rõ hai người bọn họ đang nói gì, nhưng bộ dạng thì thầm vô cùng thân thiết lúc này lại làm hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
"Được rồi! Người một nhà sao có thể có oán thù sâu sắc được đây?"
Anna Winslet lớn tiếng quát dẹp đường: "Đều ngồi xuống cho ta, ai cũng không được đi! Thiên Kình, Lăng Thần, ta biết các con đang cạnh tranh một hạng mục, cũng biết tin những đồn không tốt giữa đứa gần đây. Thế nhưng, hôm nay chỉ nói việc nhà, không nói chuyện công việc, có nghe hay không?"
Thái độ luôn luôn quyền uy và không cho phép người khác cự tuyệt khiến cho tất cả mọi người đều ngồi xuống.
"Em họ, không định giới thiệu vị tiểu thư này cho tôi biết sao?" Hoắc Thiên Kình vừa nhận bộ đồ ăn từ tay quản gia, vừa thờ ơ hỏi.
Trong lòng Úc Noãn Tâm không khỏi bật cười…
Người có tiền chính là buồn chán như vậy, sao mà ai cũng thích chơi trò giả ngu này đây?
Hay là, sinh hoạt trong nhà giàu là như thế này, giống như bây giờ, một khi nhà quyền thế có tiệc thịnh soạn, mỗi người đều mang một toan tính riêng, trên mặt mỗi người đều mang theo một mặt nạ được làm rất tỉ mỉ!
Tả Lăng Thần cười cười, trong mắt khôi phục lại sự tao nhã vốn có. "Cô ấy là Úc Noãn Tâm, là người con gái em yêu nhất, cũng là cô gái sắp gả vào Tả gia!"
Chén rượu cầm trong tay Hoắc Thiên Kình ngưng lại một chút, giương mắt, cánh môi như nhếch lên, nhưng lại đầy ngụ ý nói:
"À? Vậy sao? Xem ra tôi phải đưa lễ vật chúc mừng, không biết Úc tiểu thư thích cái gì đây? Con gái đều thích kim cương, vậy sợi "Boltzmann" trị giá 950.000 đô la không biết Úc tiểu thư có thích không?"
Úc Noãn Tâm nhíu mày lại một chút, Boltzmann, chính là vòng cổ kim cương mà nàng đã từng trả lại cho hắn trước kia.
"Cảm ơn anh, có điều tôi luôn không có thói quen mang theo trang sức quá mức xa hoa, rất xin lỗi." Nàng lại mở miệng, cũng vô cùng bình tĩnh.
Phương Nhan thấy thế, vội vã nói sang chuyện khác: "Noãn Tâm à, cô thực sự đồng ý lời cầu hôn của Lăng Thần rồi sao? Thật tốt quá, hai ngươi đúng là trai tài gái sắc mà."
"Cảm ơn cô, Tiểu Nhan…" Úc Noãn Tâm cùng Tả Lăng Thần nhìn nhau cười. Đối với Phương Nhan, trong lòng nàng ít nhiều có chút hổ thẹn, dù sao nàng cũng đã từng bò lên giường vị hôn phu của cô…
Hoắc Thiên Kình giống như đang nhàn nhã thong dong uống rượu vang, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Úc Noãn Tâm giờ hề chớp, không có vẻ gì là kiêng dè.
Ánh mắt Phương Nhan ảm đạm, cô quen biết Hoắc Thiên Kình nhiều năm như vậy, chẳng bao giờ gặp thấy hắn khác thường như thế. Buổi tối không nói hai lời đã kéo cô đến đây. Lẽ nào… hắn đã biết Lăng Thần sẽ mang Noãn Tâm cùng trở về?
Rốt cuộc hắn muốn làm gì?
Úc Noãn Tâm không khó cảm thấy hai ánh mắt sắc bén ở đối diện bàn ăn từ đầu đến cuối đều nhìn chằm chằm vào mình. Nàng gắng sức dính sát vào người Tả Lăng Thần, cùng lúc muốn biểu lộ sự ân ái đằm thắm của hai người, mặt khác, nàng cũng mượn Tả Lăng Thần để vứt bỏ tâm tình khẩn trương của mình.
"Mợ, lo lắng vừa nãy của mợ là dư thừa rồi. Cháu yêu Noãn Tâm, cho nên không cần biết ở trước mắt người khác cô ấy thế nào, chỉ cần cô ấy vui vẻ, cho dù là đóng phim cả đời, ca hát cả đời, cháu cũng sẽ không ngăn cản!" Tả Lăng Thần nắm tay Úc Noãn Tâm, bộ dáng ân ái của hai người không cần nói cũng biết.
Nói xong câu đó, anh hướng về phía Hoắc Thiên Kình mỉm cười.
"Không biết anh họ đối với người con gái âu yếm của mình có đưa ra quyết định như vậy hay không?"
Hoắc Thiên Kình nghe vậy, con mắt đen như mực chậm rãi nổi lên ý cười, nhưng lại mang theo lạnh lẽo không nói lên lời. Hắn nhẹ nhàng đảo đảo ly rượu trong tay, trầm giọng nói: "Nếu như tôi là cậu thì sẽ để ý người vợ nhỏ bé này một cách sát sao. Bởi vì cô ấy sẽ làm cho nhiều người đàn ông chú ý, lỡ như không cẩn thận thì sẽ bị cắm sừng cũng không biết."
"Anh!" Úc Noãn Tâm siết chặt bộ đồ ăn, hận không thể tiến lên tát cho hắn một cái trên mặt, đánh tan vẻ tươi cười kia của hắn!
Ánh mắt Tả Lăng Thần đột nhiên trở nên sắc bén, âm lãnh nhìn Hoắc Thiên Kình.
Phương Nhan thì lại xấu hổ ngồi ở tại chỗ của mình.
Hoắc Thiên Kình dường như rất thỏa mãn với bầu không khí đầy áp lực này, nhếch môi một cái, không nhanh không chậm nói: "A, thật ngại quá, hình như câu nói đùa của tôi đã đùa quá trớn rồi, có điều Úc tiểu thư đã ở trong làng giải trí, kiểu trêu đùa này hẳn là vẫn hay nghe thấy, thậm chí so với điều này còn quá đáng hơn ấy chứ."
"Thiên Kình… đừng nói như vậy mà."
Phương Nhan nhận thấy được ngón tay Úc Noãn Tâm đã run rẩy, vội vã hòa giải nói: "Lăng Thần và Noãn Tâm đã phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể đi đến được với nhau. Được rồi, Lăng Thần, đã định ngày cưới rồi chứ?"
"Đã định rồi, đầu tháng sau." Tả Lăng Thần dịu dàng ôm lấy thân thể Úc Noãn Tâm nói.
"Lăng Thần…" Đôi mắt đẹp của Úc Noãn Tâm hàm chứa một sự kinh ngạc lờ mờ nhìn người đàn ông đang ôm chặt mình. Anh đã tự ý định trước ngày cưới? Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt anh không che dấu thâm tình, nàng lại hơi nở nụ cười, trong lòng nổi lên niềm hạnh phúc nho nhỏ…
Hoắc Thiên Kình thong thả uống rượu, trong ánh rượu màu đỏ máu phản chiếu ánh mắt càng thêm mù mịt của hắn.
Phương Nhan ở bên cạnh thì lại nở ra nụ cười. "Thực ư? Đầu tháng tới? Hình như cũng chỉ còn một vài ngày nữa. Thực sự là hâm mộ hai người nha, chúc mừng trước."
"Cảm ơn." Tả Lăng Thần cười rất dịu dàng tao nhã, ánh mắt đảo qua Hoắc Thiên Kình, mang theo sự sắc bén ắt phải giữ lấy.
Lúc này, Anna Winslet đã mở miệng
"Cháu cũng không cần phải hâm mộ. Thiên Kình…"
Bà đưa tầm nhìn hướng vào người con trai, hơi nhướng mày nói: "Tuy thời gian hôn lễ của Lăng Thần rất gấp gáp, nhưng ít ra cũng đã định ngày rồi, còn con? Hôn lễ luôn luôn lùi đi lùi lại, con muốn cho người nhà Phương Nhan nghĩ như thế nào?"
"Bác gái…" Phương Nhan vội vã mở miệng. "Gần đây Thiên Kình tương đối bận, chờ một thời gian nữa anh ấy hết bận đà, không nên ép buộc anh ấy!"
"Mẹ!"
Cuối cùng Hoắc Thiên Kình cũng mở miệng, buông bộ đồ ăn cầm trong tay xuống, cầm lấy khăn ăn lau miệng, động tác giơ tay nhấc chân đều mang theo sự tao nhã của quý tộc, giọng nói thản nhiên.
"Nếu Hoắc gia cùng Phương gia sớm đã có hôn ước, dĩ nhiên con không có lý do để cự tuyệt. Hôm nay con mang Phương Nhan về cũng là vì mục đích này."
Phương Nhan ngây ngốc, ngẩn ngơ cả người. Sau một khắc, ánh mắt đẹp trầm tĩnh tràn ngập hạnh phúc cùng kinh hỉ, cô nhìn sang Hoắc Thiên Kình ở bên cạnh, như thể ngay cả hít thở cũng đều trở nên khó khăn.
Tả Lăng Thần thì lại có chút suy tư nhìn Hoắc Thiên Kình, mà Úc Noãn Tâm chớp hàng mi dài, trong lòng nổi lên một cảm giác khó hiểu. Loại cảm giác này khiến nàng rất khó chịu, như là một loại cảm giác không muốn, hoặc như là nỗi khổ sở chua sót lơ lửng bất định…
Tại sao có thể như vậy?
Anna Winslet nghe vậy xong, đầu tiên là sửng sốt, sau đó khóe môi lập tức nở ra nụ cười vui mừng
"Tốt, con có thể đưa ra quyết định này, mẹ thật là rất vui. Hôn lễ định vào ngày nào?" Bà vội vã hỏi thăm, lập tức vừa nghĩ liền nói: "Như vậy đi, nếu Lăng Thần đầu tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, không bằng cùng nhau tổ chức, hôn lễ long trọng kiểu này nhất định trở thành giai thoại."
Úc Noãn Tâm đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt khó xử nhìn thoáng qua Tả Lăng Thần, Tả Lăng Thần lại vỗ nhẹ bàn tay nàng một chút, bên môi hiện lên vẻ tươi cười thản nhiên.
Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, dường như không có thái độ chống đối như trước đây, trái lại còn phối hợp cười cười, "Ý này quả thực là không tồi, Tiểu Nhan, em nghĩ sao?"
Cánh tay rắn chắc bất ngờ ôm lấy bả vai Phương Nhan, làm cho người bên cạnh nhìn qua thấy hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.
Phương Nhan xấu hổ đỏ mặt, mềm mại dựa vào lòng hắn. "Tất cả đều nghe lời anh."
"Tốt lắm!" Hoắc Thiên Kình lười biếng nhếch môi, như là mang theo ý cười, hắn đưa ánh mắt nhìn thẳng vào đôi nam nữ trước mắt, trầm trầm mở miệng: "Nhưng mà lễ đính hôn cần phải sớm tổ chức, em họ, hai ngươi có ý gì không?"
Tả Lăng Thần vừa muốn mở miệng, Úc Noãn Tâm vội vã giành trước trả lời: "Ba năm trướctôi cùng Lăng Thần đã tổ chức lễ đính hôn, lần này sẽ không làm lại nữa."
Cùng tổ chức hôn lễ đã làm nàng kinh hồn bạt vía rồi, nếu như lại cùng nhau tổ chức lễ đính hôn, chắc hẳn trái tim nàng không chịu nổi.
"Noãn Tâm nói không sai. Anh họ, Tiểu Nhan đợi anh lâu như vậy, lễ đính hôn này anh nhất định phải vì cô ấy tổ chức thật long trọng." Tả Lăng Thần phát hiện tâm tư của Úc Noãn Tâm, dựa theo lời của nàng nói.
"Được." Hoắc Thiên Kình hết sức phối hợpmột cách bất ngờ, thế nhưng ánh mắt sắc lại nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tái nhợt của Úc Noãn Tâm, đôi mắt u ám đột nhiên nheo lại. "Đến lúc đó hoan nghênh hai người đến tham dự!"
"Đương nhiên!" Tả Lăng Thần không khó thấy vẻ mơ hồ giấu diếm trong mắt hắn, cẩn thận trả lời.
"Được rồi, được rồi, nghe được những lời này ta cũng thấy yên tâm rồi. Úc tiểu thư..." Anna Winslet mặt lại mỉm cười nhìn Úc Noãn Tâm."Tuy nói Lăng Thần là cháu của ta, nhưng trong lòng ta lại không khác gì con trai. Ta mặc kệ cô yêu thích sự nghiệp bao nhiêu, điều kiện trước tiên là phải chăm sóc tốt cho Lăng Thần, biết không?"
Tuy trên mặt mang theo nụ cười, nhưng trong giọng nói lại mang theo cảnh cáo.
Úc Noãn Tâm gật đầu, thầm hít sâu một hơi, chỉ mong sau đó sẽ không gặp phải buổi tối nào đáng sợ như vậy nữa, thật sự là đáng sợ đến tột cùng…
"Noãn Tâm, em tức giận sao?" Trong xe, Tả Lăng Thần kéo bàn tay nhỏ bé của Úc Noãn Tâm, dịu dàng nhìn nàng hỏi.
Ánh đèn xe lờ mờ làm nổi bật các đường nét anh tuấn nho nhã của anh, kể cả khối thâm tình trong đôi mắt đen tựa như đáy biển sâu cũng khiến người khác ngây ngất.
Úc Noãn Tâm cắn cắn môi, chớp hàng mi dài che khuất nỗi bất mãn lăn tăn trong mắt. "Tất cả mọi việc này, anh nên sớm nói cho em biết trước."
Cho tới bây giờ, trong đầu nàng vẫn hiện ra đôi mắt cười như không cười kia của Hoắc Thiên Kình, tựa như… đang dự tính một âm mưu, mỗi khi nhớ tới, làm nàng sợ run cả người lên…
"Cô bé ngốc…"
Tả Lăng Thần thương tiếc khẽ búng vào cằm nàng, đôi mắt như viên ngọc tinh xảo ấm áp, sáng bóng tràn ngập áy náy lờ mờ. "Không nói cho em những việc này, là sợ em suy nghĩ nhiều.Còn nữa, mợ là người yêu thương anh nhất, sớm muộn gì cũng phải thông báo với bà một tiếng. Chỉ là anh không ngờ tới đêm nay anh ta lại quay về Ngự thự, cho nên cũng là trùng hợp mà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện