9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1069





Cuối cùng, khi nhìn thấy người đàn ông trung niên mệt mỏi nhắm mắt lại, cậu nhanh chóng lấy trộm cây bút giá trị của đối phương để trên tập tài liệu.

Tiếp theo, cậu truyền cây bút từ tay trái qua tay phải.

Sau cùng, nhét cây bút vào túi áo của Nhị Cẩu mà không để lại dấu vết.

Chín giờ tối, máy bay vững vàng đáp xuống sân bay Hà Thành.

Mọi người đứng lên theo sự chỉ dẫn của tiếp viên hàng không, bắt đầu xuống máy bay.

Khi người đàn ông ngồi gần Lục Tấn Khang thu dọn tài liệu, anh ta mau chóng phát hiện cây bút đắt tiền của mình bị mất.

Anh ta mở chiếc cặp mang theo ra xem, tiếp đó tìm kiếm dưới chỗ ngồi nhưng cũng không có.

Người đàn ông hơi tức giận, không thể làm gì khác hơn là thu dọn đồ đạc chuẩn bị theo đoàn người xuống máy bay.

Lục Tấn Khang nhân cơ hội kéo ống tay áo anh ta, sau đó len lén chỉ vào túi áo của Nhị Cẩu.


Nhị Cẩu đang chuẩn bị nắm tay dẫn cậu xuống máy bay thì đầu bút trong túi anh ta lộ ra một chút.

Người đàn ông đưa tay kéo Nhị Cẩu: “Anh khoan đi đã, trả cây bút cho tôi”
Nhị Cẩu đi theo sau Đầu To, đang định đưa Lục Tấn Khang xuống máy bay, đột nhiên bị một người đàn ông phía sau giữ lại, hơn nữa giọng điệu của đối phương cũng khó chịu.

Anh ta hơi bực mình, trực tiếp buông tay Lục Tấn Khang ra, xoay người chỉ tay vào mặt người đàn ông kia: “Anh là ai, muốn làm gì?”
Người đàn ông không chịu yếu thế, sau đó móc cây bút của mình ra khỏi túi Nhị Cẩu: “Tất cả mọi người nhìn xem, ở đây có trộm, anh ta trộm cây bút của tôi không thừa nhận mà còn kiêu ngạo như vậy!”
Nhị Cẩu sững sờ, anh ta giơ tay đấm vào mặt người đàn ông kia: “Đậu má, mày mới là trộm đấy, cây bút tồi tàn này mẹ nó ai mà thèm chứ, *** mẹ, mày tặng tao, tao còn chẳng thèm nữa là.”
Người đàn ông bị anh ta đánh trúng mũi, máu lập tức chảy ròng ròng.

Anh ta dùng sức lau máu trên mũi, nhanh chóng đánh trả Nhị Cẩu.

Trong buồng máy bay, vì sự cố đột nhiên xảy ra khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.

Lợi dụng lúc hỗn loạn, Lục Tấn Khang lén chạy khỏi khoang máy bay.


Cậu vừa nhìn thấy mẹ con Vương Kỳ là người đầu tiên xuống máy bay, cậu nhất định phải nhanh chóng đuổi theo họ.

“Dì ơi, dì Vương Kỳ, dì chờ con một chút” Lục Tấn Khang vừa chạy vừa gọi.

Chạy một mạch đến cửa sân bay mới đuổi kịp mẹ con Vương Kỳ.

“Dì ơi, con…”
Chỉ là sức khỏe của cậu vốn rất yếu, lại ngồi trên máy bay suốt thời gian dài, ban nãy vì đuổi theo hai mẹ con Vương Kỳ, cậu gần như dùng hết sức lực.

Giờ phút này, khi đứng trước mặt hai mẹ con họ, chưa kịp nói một câu hoàn chỉnh, cậu đã cảm thấy trước mắt tối sầm và hôn mê bất tỉnh.

Vương Kỳ sợ hết hồn vội vàng đưa tay đỡ lấy thằng bé, sau đó kiểm tra đơn giản cho nó.

Ngay sau đó, cô liền phát hiện thằng bé mắc chứng thiếu máu và suy dinh dưỡng nghiêm trong do thuốc độc, nếu không nhanh chóng uống thuốc giải thì tính mạng thằng bé sẽ chuyển biến xấu.

Lúc này, cô không suy nghĩ nhiều nữa, trực tiếp ôm lấy Tấn Khang chạy ra ngoài.

Chẳng mấy chốc, cô bắt một chiếc taxi.

“Bác tài ơi, đến đường Tân Thủy, chung cư Hoàng Cầu” Cô bế Lục Tấn Khang nói với tài xế.

Chung cư Hoàng Cầu trên đường Tân Thủy, là nhà của Hướng Mai,người bạn lúc trước cô quen ở sở nghiên cứu Tùng Lâm, quan hệ giữa hai cô không tệ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện