9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 1194





Nói xong, Lục Khải Vũ đã bắt đầu nôn Mạc Hân Hy đến ngứa ngáy.

Mạc Hân Hy cười lăn qua lăn lại ở trên giường ẩn núp: “Ông xã em sai rồi.

Em sai rồi!”
Ngay lúc này, bên ngoài cửa gian phòng của bọn họ đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập.

Hai vợ chồng mau chóng ngồi dậy từ trên.

Sau đó đã nghe được giọng nói tủi thân của Nhị Bảo ở bên ngoài cửa: “Mẹ..”
“Là Nhị Bảo sao?” Mạc Hân Hy nhanh chóng khoác áo ngủ lại.

Lục Khải Vũ cũng giống vậy luống cuống tay chân mặc áo ngủ vào, sửa sang mái tóc một chút mới nhanh chóng đi ra mở cửa “Nhị bảo con làm sao vậy? Có phải là anh trai bắt nạt con không?”
Nhìn thấy con trai đang mặc áo ngủ mỏng manh, còn cầm theo chăn mỏng đứng ở cửa với bộ dạng tủi thân, Lục Khải Vũ có chút đau lòng hỏi.

Lục Vũ Lý ngẩng đầu nhìn anh một chút, bên trong cặp mắt đẹp đào hoa vậy mà có những giọt nước mắt óng ánh.


Thế nhưng mà, bạn nhỏ Lục Vũ Lý cũng không để ý đến anh, mà vọt thẳng vào trong gian phòng, bò lên giường, nhào vào trong ngực Mạc Hân Hy.

“Mẹ, làm sao bây giờ? Thật sự xấu hổ!”
Lục Vũ Lý nép vào trong lòng Mạc Hân Hy giọng nói cực kì ủy khuất.

Mạc Hân Hy cúi đầu vuốt ve cái đầu nhỏ của con trai: “Làm sao vậy? Làm sao lại xấu hổ?”.

Đọc truyện tại { TR UМtruyen.M E }
Lúc này Lục Khải Vũ cũng đi tới: “Nhị bảo, có phải là con lại nghịch ngợm, bị các anh trai bắt được nên mới xấu hổ đúng hay không?”
Lục Vũ Lý ngẩng đầu trừng mắt với bố một chút: “Không phải, con cũng không có nghịch ngợm đâu.

Như vậy, bố mẹ mau nhìn đi, hai cái răng cửa của con đều đã bị lưng lay, cái răng bên trái còn muốn rụng ngay lập tức.

Làm sao bây giờ?”
Nói xong, cậu há miệng ra, lộ ra cái răng cửa của mình.

Lục Khải Vũ nhíu mày, cười khổ: “Đêm hôm khuya khoắt con còn không đi ngủ chỉ vì một cái răng cửa của con mà khóc lóc đi tìm bố mẹ hay sao”
Đầu óc của đứa trẻ này bị lừa đá rồi đo! Đoạn thời gian trước, lúc Minh Húc thay răng cũng rất bình thường, rất bình tĩnh.


Còn có Mộc Lam, hôm qua răng cửa của Mộc Lam cũng mất, con bé cũng không nói cái gì!
Còn đưá nhỏ này chỉ vì hai cái răng cửa mà đêm hôm khuya khoắt còn khóc rống lên, đây cũng quá không bình thường đi!
Bạn nhỏ Lục Vũ Lý căn bản còn không cảm giác được bố mình đang bất mãn, ngược lại rất tủi thân khẽ gật đầu: “Đúng vậy, bố, phải làm sao bây giờ? Các bạn học sẽ cười con.

Con đẹp trai như vậy, nếu như bị thiếu đi răng cửa, chẳng phải sẽ hủy đi khuôn mặt sao.”
Cậu bé khiến cho Lục Khải Vũ cùng Mạc Hân Hy không thể nhịn được cười ra tiếng.

Lục Vũ Lý không vui vẻ, cặp mắt đào hoa đẹp còn trừng một cái, dùng tay chỉ về phía mẹ của mình: “Bố mẹ, hai ngươi cười gì vậy?”
“Mặc dù bây giờ con đã rút khỏi giới nghệ sĩ, nhưng mà tốt xấu con cũng từng là ngôi sao nhí nooit tiếng toàn cầu.

Răng cửa của con sắp bị rụng, cũng muốn hủy đi khuôn mặt, hai người còn cười.

Đến cùng con có phải con trai ruột của ha người hay không!”
Mạc Hân Hy nhanh chóng nhịn cười, ôm cậu bé an ủi: “Nhị Bảo, hôm qua không phải con cũng đã nói chuyện với Tam Bảo rồi sao? Mỗi một bạn nhỏ đều phải thay răng.

Ngay cả hai chiếc răng cửa bị rụng thì tối đa một tháng cũng sẽ mọc ra.

Không có chuyện gì cả”
Lục Khải Vũ ngồi ở trên giường cũng nói: “Đúng vậy, con nhìn xem hôm qua Mộc Lam cũng mất một cái răng cửa, con bé còn là con gái nữa! Người ta cũng không khóc cũng không có náo loạn, cũng không hề nói hủy dung.

Nhị bảo, con còn là con trai, con như vậy có phải là đạo đức giả rồi hay không”
Lục Vũ Lý nhìn về phía bố của mình, dùng sức nháy nháy mắt, cố nén hai giọt nước mắt..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện