9 Tiểu Bảo Bảo Siêu Quậy Của Tổng Tài

Chương 25



Bọn họ đã từng nghe ngóng thử, Lục Khải Vũ có một cô con gái trông giống hệt như con gái của bọn họ. Lục Khải Vũ đưa Tư Nhã tới bệnh viện, thực ra là để làm xét nghiệm ADN huyết thống bố – con

Tập đoàn nhà họ Lục lắm tiền nhiều của như vậy, nếu như không nhân cơ hội này để moi một khoản tiền, vậy chẳng phải là quá thiệt rồi hay sao

Lục Khải Vũ nheo mắt: “Tôi cướp của cô đấy thì đã làm sao!” Nếu như không phải vì anh đang bế Tư Nhã trên tay, thì anh thật sự muốn đấm cho đối phương một phát vào mặt

“Ôi trời, làng nước ơi mau tới đây mà xem này! Chủ tịch tập đoàn nhà họ Lục định cướp con gái của chúng tôi!” Mẹ nuôi của Tư Nhã đột nhiên nhảy lên rồi gào thét

Chẳng mấy chốc, những người xung quanh bọn họ đã xúm cả lại

“Đúng là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục này! Đứa bé mà anh ta đang ôm trong lòng là ai vậy?”

“Cô bé đó hình như là bị thương rồi.”

“Không phải là Chủ tịch Lục bất cẩn đụng trúng đó chứ!”

“Tại sao người phụ nữ đó lại nói là Chủ tịch Lục muốn cướp con của cô ta?”

“Phải đấy, lẽ nào Chủ tịch Lục và người phụ nữ này từng qua lại với nhau sao?”

“Bà nói linh tinh gì thế, bà nhìn người phụ nữ đó đi, trang điểm trông cứ như ma ấy, Chủ tịch Lục sao có thể thích cô ta được chứ.”

Thấy mọi người vây quanh càng ngày càng đông, mẹ nuôi của Tư Nhã lập tức ngồi bệt xuống đất rồi lăn lộn: “Đường đường là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục, vậy mà lại ức hiếp người ta như thế này đây, mồm thì nói là sẽ sửa sang lại nhà cửa cho các gia đình nghèo khó, ấy vậy mà lại lợi dụng quyền thế để giở trò.”

“Chúng tôi một nhà ba người, con tôi và bố nó đều bị bệnh, tôi phải lo chăm sóc bọn họ nên cũng không đi làm được, thể là chúng tôi vội vàng chạy tới đây đăng kí, ấy vậy mà bọn họ lại lựa chọn một cặp vợ chồng có lương hưu, giúp bọn họ lắp đặt thiết bị và sửa sang nhà cửa. Chúng tôi tới trước cổng tập đoàn để đòi công lý, nhưng bọn họ lại sai bảo vệ ra đánh con chúng tôi bị thương.”

“Công lý ở đâu vậy hả? Bây giờ Chủ tịch Lục lại còn định mang con gái của chúng tôi đi, muốn dùng con bé để ép chúng tôi phải ngậm miệng. Chúng tôi không quyền không thế, biết phải làm sao bây giờ!”

“Hỡi các anh các chị tốt bụng, làm ơn hãy giúp gia đình đáng thương này đi mà! Con gái của tôi còn chưa đầy bảy tuổi, lại đau ốm triền miên, nếu như bị bọn họ mang đi, nói không chừng còn không qua khỏi.”

Mẹ nuôi của Tư Nhã nước mắt nước mũi giàn giụa, vừa khóc vừa kể khổ với mọi người, kĩ năng diễn xuất có thể sánh ngang với các ngôi sao hạng nhất

Đám đồng thấy ánh mắt Lục Khải Vũ hơi thay đổi

“Không phải chứ, đường đường là chủ tịch của tập đoàn nhà họ Lục, anh ta thật sự làm ra chuyện như thế này sao?”

“Nhưng mà anh xem kìa, người phụ nữ đó khóc trông mới tội nghiệp làm sao, anh lại nhìn cô bé đó xem, con bé bị Chủ tịch Lục bế, dáng vẻ sợ hãi chưa kìa? Tôi thấy những lời cô ấy nói có tám phần là thật đấy.”

“Tập đoàn nhà họ Lục lớn mạnh như thế, có lẽ sẽ không làm mấy chuyện như vậy đâu! Sửa sang một căn nhà thì hết bao nhiêu tiền chứ, bọn họ lại đi để ý số tiền con con đó sao?”

“Cái đó thì khó nói lắm, không gian trả không phải là dân kinh doanh, anh đã nghe câu này chưa! Không có lợi ích gì mà tập đoàn ấy lại ngu ngốc đi sửa nhà miễn phí cho nhiều người nghèo vậy sao?”

“Chuyện này, cô nói cũng có lý đấy. Nhưng đúng là không nhìn ra được, Chủ tịch Lục trông ra dáng như thế, trước giờ luôn rêu rao rằng bản thân công bằng không vụ lợi, hết mình vì lợi ích của cộng đồng. Hiện giờ xem ra tất cả đều là chiêu trò lừa gạt, là chiêu trò mà những kẻ giàu dùng để kiếm tiền!”

“Phải đấy, những người dân thường ở tầng lớp thấp kém như chúng ta chỉ có thể tự nhận bản thân mình đen đủi thôi.”

Nghe thấy những lời bàn ra tán vào của moi người xung quanh, mẹ nuôi của Tư Nhã trong lòng vô cùng đắc ý. Cô ta không tin, làm ầm ĩ tới mức này mà tập đoàn nhà họ Lục lại không đưa tiền

Cô ta ngồi trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch lên, khi đang chuẩn bị bắt đầu màn biểu diễn tiếp theo thì đã bị đá văng ra xa, cơ thể trượt trên mặt đất hai, ba mét

Cô ta ôm ngực đang đau nhức, vừa định chửi thề thì đột nhiên bị người khác bóp chặt cổ, sau đó bị nhét một viên thuốc màu đen vào miệng. Đối phương vỗ mạnh vào ngực cô ta, người phụ nữ hít mạnh một hơi, viên thuốc đã trôi xuống họng ngay lập tức

“Cô, cô…” Cô ta nhìn người phụ nữ mắt đỏ ngầu đang nghiến răng nghiến lợi trước mặt, bị dọa sợ tới mức cả người run lên cầm cập

Người phụ nữ này giống như ác ma tới từ địa ngục

Mạc Hân Hy nhỏ giọng uy hiếp bên tai cô ta: “Cô có biết tôi vừa cho cô uống thuốc gì không?”

“Gì cơ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện