Chương 103: 103: A Kiều Hôm Nay Ngã Gục Không
Gục rồi!
A Kiều đóng cửa lại, đi ra ban công, nhảy lên lan can ngồi, cặp chân trắng muốt lắc lư giữa không trung.
Nhắm mắt lại, cảm nhận gió lạnh đêm thu thổi qua tai, cô nhắm mắt lại cũng có thể thấy những tia sáng vàng từ bốn phương tám hướng bay về phía mình, tia nào tia nấy mỏng như long tơ.
Tích tiểu thành đại, những tia sáng nhàn nhạt mỏng manh đó tụ tập trên người cô, làm A Kiều trở nên bắt mắt giữa đêm đen.
Vốn cô chỉ là một đốm sáng mong manh như đom đóm, sau nay lại như một chiếc nến, hiện giờ cô giống như một bóng đèn lớn 800 W, sáng rực trong đêm.
Ánh sáng vàng liên tục bay tới không ngừng, không ngờ phá hủy trường nữ đức lại có thể thu hoạch được nhiều công đức đến thế.
Rõ ràng học viên của Hồng Mông nữ học còn chưa tới một trăm người, A Kiều đang nghi hoặc thì đã nhận được tin nhắn của Trịnh An Ni, mở ảnh chụp màn hình ra, cô liền thấy có rất nhiều lời nhắn lại ở phần bình luận.
Lớp nữ đức khoác vỏ bọc văn hóa truyền thống này thực ra đã được tổ chức ở khắp các nơi từ lâu, lấy văn hóa truyền thông ra làm cớ, lan truyền tư tưởng phong kiến, năm ngoái đã từng bị đình chỉ một lần, không ngờ lại chuyển sang thành phố khác để mở lại.
Thậm chí ở vài chỗ còn xuất hiện trong hoạt động của công ty, một vài nhân viên nữ còn tưởng là đăng ký tham gia là có thể cảm nhận cái đẹp của văn hóa cổ điển, ví dụ như trà đạo, thơ ca, thư pháp, hội họa gì đó, ai mà biết được sau đó lại dạy bọn họ những thứ đó, trở mặt giữa đường, cho những kẻ tổ chức một trận.
Ai cũng đi làm, mong muốn phát triển, phải cạnh tranh với mọi người, dựa vào cái gì mà phải thấp hơn đồng nghiệp nam một bậc.
Ngoài ra còn có rất nhiều phụ huynh bị lừa, đưa con cái tới nghe giảng một khóa, có người nghe được một nửa đã đưa con đi mất, trò cười này có đứa ngốc mới tin.
Hiện giờ cạnh tranh kịch liệt như thế, bọn trẻ đọc sách không thôi còn chưa đủ, còn phải học đủ loại kỹ năng, dương cầm, cờ vây, tư duy logic, làm gì có thời gian nghe mấy thứ lừa đảo này.
Lớp nữ đức không mở được ở các công ty xí nghiệp cũng không mở được trong các thành phố, đa phần là mở trong các thị trấn, các huyện ở nông thôn, chỉ trong một thời gian ngắn đã tạo thành quy mô nhất định.
Video nằm vùng này liên tục được share và comment, tự nhiên lên thẳng hot search, khiến cho các cơ quan nhà nước để ý, cơ quan quản lý văn hóa và cục giáo dục của thành phố đã thành lập tổ điều tra, muốn điều tra sâu về cái gọi là hội xúc tiến giao lưu văn hóa truyền thống này.
A Kiều lắc lắc chân, Đinh đầu trọc hiện giờ còn chưa tỉnh, xem ra là bị con ma nhỏ dọa cho sợ chết khiếp rồi, đến lúc ông ta tiếp nhận điều tra, phải để cho con ma nhỏ trong ảo cảnh kia đi theo ông ta, xem ông ta còn dám nói dối không.
A Kiều không phải là đại ca keo kiệt, cô gửi cho Trịnh An Ni một phong bao lì xì.
Trịnh An Ni nhìn chằm chằm bao lì xì trên WeChat mấy lần, tuy không dám nhận nhưng cảm thấy dường như mình đã được ủng hộ, vì nước thần! Phải liều mạng!
Cô nàng dùng tinh thần chiến đấu cho thần tượng, lập acc phụ, liên tục share các bình luận đứng đầu.
Đang lúc nhiệt huyết dâng cang, cô nhận được tin nhắn của bạn thân plastic 【 Hình như An Thần chuyển tới trường Trung học số 7, nghe nói hiện giờ cô ấy sống cũng khá thoải mái.
】
Trịnh An Ni nhìn chằm chằm vào di động, cô nàng giờ nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là vì sao khi ấy lại bắt nạt An Thần, hình như là ỷ lại là các cô đông người, hình như là bởi thần tượng mà bọn họ thích là đối thủ với nhau, Trịnh An Ni hỏi tiếp【 Các cậu có thể lấy được số mới của An Thần không? 】
Cô nàng muốn nói lời xin lỗi với cô ấy, có lẽ xin lỗi cũng chẳng đền bù được cái gì, nhưng cô vẫn muốn nói xin lỗi với An Thần, không hiểu sao khi ấy cô nàng cứ như bị nhũn não vậy, sao lại làm ra cái chuyện như vậy chứ?
Cô nàng muốn tìm được An Thần, nghiêm túc xin lỗi cô ấy.
Cùng với suy nghĩ hối cải này, một sợ tơ vàng mỏng manh từ người Trịnh An Ni bay ra ngoài cửa sổ, tụ tập với đại quân ánh sáng vàng, tập hợp lại trên người A Kiều.
A Kiều nhắm mắt lại, quan sát xem những ánh sáng công đức đó bay từ nơi nào tới nhưng thực sự quá nhiều không thể tìm được ngọn nguồn, cô nhìn một hồi rồi lại đưa thần thức quay sang phòng Hạng Vân Độc thăm dò.
Cả phòng đều nằm trong tầm mắt cô, cô thấy Hạng Vân Độc chuẩn bị tắm.
Anh cởi áo khoác ra, để lên bàn, đưa tay kéo vạt áo thun, nhấc lên, ném lên giường, tiếp theo đó là đến lượt khóa – quần.
A Kiều ngồi trên lan can, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, chân trượt một cái, suýt nữa là ngã xuống.
Cô sờ cũng sờ rồi, nhưng hôm đó cô rúc vào trong chăn, lại còn khóc mờ cả mắt, căn bản không nhìn thấy rõ.
A Kiều nuốt một ngụm nước miếng, vẫn đang tiếp tục nhìn lén bạn trai tắm, dù vẫn đang phân vân xem có nên làm một con ma tốt, phi lễ chớ nhìn hay không, cô lựa chọn nhìn bạn trai mình tắm.
Dù sao thì Hạng Vân Độc cũng là của cô, chẳng phải là sờ cũng sờ rồi sao, chỉ nhìn lén chút tôi, một lần không sao đâu.
Phòng tắm của Hạng Vân Độc rất đơn giản, không có khăn tắm hình con thỏ, cũng không có nến thơm, chỉ có một lọ dầu gội 2 trong 1, một cục xà phòng, đó chính là toàn bộ dụng cụ tắm rửa của cảnh sát Hạng.
Anh mặc quần lót đi vào phòng tắm, mở vòi hoa sen ra.
A Kiều không tự chủ được, đi vào theo, ánh mắt dính chặt vào cơ bụng, cơ lưng anh, đã lâu lắm rồi, cô đã sắp không nhớ rõ cảm giác cứng rắn mà lại mềm mại của những cơ bắp kia.
Anh cởi mảnh vải cuối cùng trên người, nhớ ra chưa lấy quần áo, đi ra ngoài phòng tắm, kéo ngăn kéo ra, lấy một bộ quần áo sạch.
A Kiều thở hắt ra.
Choáng… Váng…
Cô trượt chân ngã xuống, bay lơ lửng ở ban công.
Hạng Vân Độc nghe thấy tiếng, tùy tay cầm một chiếc khăn tắm, quấn quanh eo, đẩy cửa kính ra, đi ra ngoài ban công lại chẳng thấy ai cả.
Anh quay về phòng tắm, cởi khăn tắm ra, rảo bước về bồn tắm, nước ấm đi theo cơ ngực chạy xuống, chảy qua phần eo lưng rắn chắc.
Hạng Vân Độc càng tắm càng chậm, cảm thấy không ổn lắm.
Rõ ràng là trong phòng chỉ có mình anh nhưng anh lại có cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm.
Anh lập tức kéo rèm tắm ra, quan sát từng góc một trong phòng tắm, không có gì khác lạ cả.
A Kiều nhanh chóng che giấu thần thức, không nhìn chằm chằm anh một cách nóng bỏng như thế nữa, Hạng Vân Độc quan sát một hồi, cảm thấy là mình nghĩ nhiều, anh mở vòi sen ở mức mạnh nhất, tiếp tục tắm.
Hạng Vân Độc làm sao mà đoán ra được bạn gái nhỏ của anh đang nhìn trộm anh.
Anh là một người đàn ông có thể chất và tinh thần bình thường, bạn gái ở ngay bên cạnh, vừa thêm vừa mềm, nhiệt tình táo bạo nhưng lại chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào.
Buổi tối nào anh cũng phải tự thả lỏng một chút.
Ngày nào Hạng Vân Độc cũng phải chịu đựng thử thách không dành cho con người này, nếu khi tắm không giải quyết một chút thì đến tối cô nhóc hư hỏng kia sẽ chui vào giấc mơ của anh ngay.
Hạng Vân Độc nhắm mắt lại, đêm hôm đó dường như đã khắc cả vào cảm quan của anh, chỉ cần nhớ tới đôi tay kia, anh lập tức trở nên kích động.
Một lần căn bản không đủ, với tố chất cơ thể anh, hai lần còn tàm tạm, miễn cưỡng có thể bình ổn những suy nghĩ kia, buổi tối có thể ngủ một giấc an ổn.
A Kiều bịt mắt lại, cô biết anh sắp làm gì, đêm hôm đó anh cũng làm như thế, nắm tay cô, để cô làm.
Nhưng tự anh làm thì đương nhiên càng mạnh mẹ, anh chống một tay lên tường, cả người đều xối trong nước ấm, tiếng nước dội từ trên tóc xuống che lấp những câu nói nỉ non của anh.
Nhưng A Kiều vẫn cứ nghe thấy, cô lập tức vùi đầu vào gối đầu, đá chân kêu khẽ “A a a a a”.
Ngày nào cũng nghiêm trang, cô cứ tưởng là anh không nghĩ tới những thứ đó cơ.
Hồ Dao xoay người ngồi dậy, ngao một tiếng, đập móng vuốt vào gối: Làm phiền hồ ly, có để hồ ly ngủ không.
Ngao xong lại ngã xuống ngủ tiếp, cô không cần tự tu luyện, ngày nào Sở Phục cũng sẽ đẩy tinh hoa của ánh trăng vào trong người cô, cô đã mọc ra hai cái đuôi rồi.
Ngày nào cũng chỉ ăn với ngủ, người càng ngày càng tròn, lông càng ngày càng xù, giống một quả bóng lớn bằng lông.
A Kiều nhấc đầu ra khỏi gối, yên lặng nghĩ tới chiếc giường ở phòng bên cạnh.
Một giây sau, cô đã xuất hiện trong phòng Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc tắm xong đi ra bèn thấy chăn trên giường đã co thành một cục, có một cô nhóc xấu xa giấu đầu hở đuôi, đôi chân trắng như tuyết còn để lộ bên ngoài.
Anh đưa tay vỗ nhẹ và gan bàn chân cô: “Sao thế? Không ngủ được à?”
A Kiều chui từ trong chăn ra, mặt đỏ hồng, tai hồng hồng, mắt ngập nước: “Hạng Vân Độc.”
Vừa ham muốn lại xấu hổ, chỉ một ánh mắt đã khiến bạn trai có kinh nghiệm vượt qua thử thách lại sững người.
Hơi thở của Hạng Vân Độc nghẹt lại, khi nãy rõ ràng mới giải quyết xong, vừa bị liếc nhìn một cái đã có phản ứng, anh hít sâu một hơi: “Đói à?”
A Kiều gật gật đầu.
Hạng Vân Độc thở phào, ăn được đồ ăn rồi, cô sẽ quên những thứ linh tinh đó ngay: “Muốn ăn gì nào? Gọi đồ ăn cho em nhé? Hay là ra ngoài ăn?”
A Kiều lao vào lồng ngực Hạng Vân Độc, cơ thể mềm như bông dựa vào người anh, chop mũi cọ cọ vào cổ anh, ngửi mùi xà phòng trên người anh.
Há miệng, nhe răng, cắm một miếng.
Cơ bắp cả người Hạng Vân Độc cứng lại, gân xanh nổi lên: “Chúng ta đã nói rồi.”
Không thể làm thế, ít nhất là trước khi cô thành niên không thể làm thế, anh muốn kéo A Kiều từ trên người mình xuống nhưng thân thể rời bỏ lý trí, anh cũng khát khao lâu lắm rồi.
A Kiều ngước mắt lên: “Rõ ràng là anh quyến rũ em trước.”
Không phải là cô nhìn trộm, là anh quyến rũ, hôm nay nhất định phải hôn một cái!
“Hôn một cái, không hôn thì chia tay.” Cô kéo cổ Hạng Vân Độc, chu miệng lên.
Hạng Vân Độc cười, vừa cười là không khí thay đổi ngay, anh thả lỏng, tùy ý để A Kiều ấn mình lên giường, chỉ hôn một cái thôi, chỉ cần không mở miệng ra là được, anh nghĩ trong lòng như thế.
Nhưng đến lúc nụ hôn này kết thúc, A Kiều co người lại, bị Hạng Vân Độc đè dưới người, hai người đều thở hổn hển, đầu lưỡi ngọt đến tê dại.
A Kiều nằm mềm mại như bông, cứ như cả người không có xương, đưa ngón tay kéo cổ áo anh, lưu luyến nhìn bờ môi anh, cô vẫn muốn hôn cái nữa.
Hạng Vân Độc chống tay, nhìn cô, thấy sự khát khao trong mắt cô, anh cúi người xuống hôn lên đôi mắt cô, đi theo chóp mũi, ngậm lấy đôi môi hồng.
Đèn trong phòng không biết bị tắt từ bao giờ, nụ hôn này sâu hơn nụ hôn khác, cuối cùng A Kiều co người trong lòng Hạng Vân Độc, ngủ thiếp đi.
Môi hồng trơn bóng, giống như một quả anh đào chưa chín rục.
Sở Phục thoát khỏi cấm chế của huyết ngọc, đêm nào cũng phải ra ngoài tu luyện.
Lúc nàng trở về chỉ thấy một chiếc giường trống, trên gối có một con hồ ly đang nằm, Sở Phục quay đâì nhìn về phía vách tường, đi xuyên qua tường, thấy A Kiều và Hạng Vân Độc đang ngủ trên giường.
Hai người dường như áp vào nhau, A Kiều gối lên cánh tay Hạng Vân Độc, ngủ mơ vẫn cười ngọt ngào.
Trong phòng có một mùi hương ngọt ê răng, Sở Phục biết loại hương vị này là gì, là hương vị động tình.
Cánh tay Hạng Vân Độc ôm lấy cả người A Kiều, hai tay mười ngón đan vào nhau, Sở Phục vừa định lại gần, Hạng Vân Độc bỗng nhiên mở bừng mắt, anh ôm A Kiều vào ngực, bảo vệ cho cô, dường như để lộ toàn bộ phần lưng của mình trước mặt Sở Phục, xích bắt ma rung lên, lao ra ngoài.
Sở Phục căn bản không sợ, đưa tay ra đỡ, cũng chỉ bị đau một chút thôi.
Đúng lúc này A Kiều tỉnh lại, cô dụi dụi mắt: “Sở Phục, ngươi về rồi.”
Hạng Vân Độc nhìn A Kiều: “Em biết ma nữ này à?”
“Cô ấy là ma em nuôi.” A Kiều căn bản không ngồi thẳng dậy, dựa vào Hạng Vân Độc.
…
“… Em còn nuôi gì nữa?” Hạng Vân Độc hỏi.
Hắc Tử bị Quan Hiểu đưa đi, cô bé dùng việc thi đỗ hạng nhất làm điều kiện để khiến Quan Tú Mai đồng ý cho nuôi vật nuôi mà Hàn Cương để lại.
A Kiều rất thích Hắc Tử, Hạng Vân Độc còn định mua cho cô một con mèo, không ngờ cô lại nuôi một con ma.
“À, còn có một con hồ ly tinh.” A Kiều ngã gục, cô mệt quá rồi..
Bình luận truyện