Chương 113: 113: A Kiều Hôm Nay Ù Không
Tự bốc cũng ù!
A Kiều vừa về đã thấy mẹ Hạng đang mở hội đánh bài ở nhà, đã lâu rồi bà chưa quay về, ngày đầu tiên quay về không phải là cùng các chị em hẹn hò ăn bánh uống trà mà là kêu họ tới nhà làm mấy ván.
Các chị em đồng ý, chưa đánh đã chưa giải tán.
A Kiều ghi nhớ từng yếu tố mấu chốt đề lấy lòng mẹ chồng.
Tuy cô không biết nấu cơm nhưng cô biết gọi đồ ăn về nhà, trên bàn nhỏ chất đầy đồ ăn, gần như đã trở thành một buổi ăn buffet chơi mạt chược trong phòng khách.
Bà Bạch Mỹ Lan ở nước ngoài, rất khó kiếm người chơi mạt chược cùng, khó khăn lắm mới gom đủ mấy người thì trình độ lại chẳng ra gì, một thân võ công phế đi một nửa, giờ quay về chơi bài với các chị em, nháy mắt đã thua hai ván.
Bà lập tức gọi A Kiều tới: “Nào nào, bốc bài cho mẹ đi.”
Kết quả là thành một bộ Thanh Nhất Sắc tự bốc, bà Bạch Mỹ Lan cười không khép miệng lại được, con dâu vượng thế này, đi đâu mà tìm chứ, phải nhanh chóng cưới cô về nhà, nhà họ Hạng chắc chắn vượng ba đời!
Kéo cô ngồi xuống đánh với mình, kết quả là A Kiều một nhà ăn ba nhà, chẳng mấy chốc đã thắng được kha khá,
Mấy người vừa thấy Hạng Vân Độc về đã vội vàng đuổi A Kiều ra khỏi bàn, không thể để cô ù mãi thế được, đã mấy ván rồi đấy, có ván nào là cô không ù đâu.
Không ngờ lượt cuối lại là lượt bốc của cô, A Kiều đẩy bài ra: “Ù!”
Đưa tay vơ lấy tiền của ba nhà kia về, cô vui vẻ nói với Hạng Vân Độc: “Mời anh một bữa thịt tẩm bột chiên giòn.
Hạng Vân Độc: “… Được.”
Bà Bạch Mỹ Lan đẩy A Kiều: “Đi đi, cứ để mẹ tự chơi.” Bà cũng chỉ tìm người đến chơi cho vui thôi, bà còn định ở lại đến sau Tết mới đi, không thể đánh cho người ta sợ chạy mất dép từ bây giờ được.
A Kiều cảm thấy trò chơi này chẳng có chút khó khăn nào, cũng không biết có phải ánh sáng công đức đã khiến vận may của cô tăng lên, dù sao cứ bốc là được bài tốt, thắng vô cùng nhẹ nhàng.
Cô thấy Hạng Vân Độc đã về, lại gần anh: “Hôm nay anh tan làm sớm thế.”
Vừa nói chuyện, cô vừa hấp háy cái mũi, mùi hương trên người Hạng Vân Độc là một mùi hương cô chưa từng ngửi thấy trước đây, cô ghé sát, ngửi đi ngửi lại, sắc mặt trầm hẳn: “Mùi hương này là của ai?”
Hồ Dao “Ngao” lên một tiếng, nhắc A Kiều bản thân cô vẫn còn bị một con người kẹp dưới nách, bảo A Kiều mau chóng cứu cô.
Bà Bạch Mỹ Lan ôm cô vào lòng hôn một cái: “Bé ngoan, có phải đói rồi không?”
A Kiều không rảnh để ý tới Hồ Dao, cô xua tay, ý bảo đợt lát nữa rồi nói tiếp.
Hơn nữa, rõ ràng là Hồ Dao tự chui đầu vào lưới, không thể trách cô được.
Hồ Dao dùng bốn chiếc chân ngắn ngủn đi từ trên tầng xuống, ngồi trên sô pha chọn một bộ phim truyền hình để xem, đang xem say sưa thì bà Bạch Mỹ Lan tới.
Bà thấy một đám lông trắng muốt trên ghế, vứt ngay túi sang một bên, ôm lấy Hồ Dao.
Vuốt ve một hồi, bà hỏi A Kiều: “Đây là chó con nuôi hả? Tên là gì thế?” Nhất định không phải là con trai mình nuôi, con trai có thể tự nuôi bản thân nó cũng đã khá lắm rồi.
Hồ Dao vô cùng mong muốn thoát khỏi ma trảo của bà Bạch Mỹ Lan, nhưng không kịp nữa rồi, bà Bạch Mỹ Lan đã tự phong mình thành bà nội, còn chải lông cho Hồ Dao, rồi lại giúp Hồ Dao chọn kẹp lông.
Lúc thay váy múa ba lê, bà đã phát hiện ra Hồ Dao có hai cái đuôi.
A Kiều đang cố gắng nghĩ xem phải giải thích như thế nào, bà Bạch Mỹ Lan đã xoa đầu Hồ Dao, ánh mắt tràn ngập yêu thương: “Cục cưng nhà chúng ta lại bị dị dạng à, không phải sợ nha, con nhiều hơn người ta một cái đuôi, đẹp hơn người ta.”
Hồ Dao tức giận tới mức suýt ngất, đuôi là tượng trưng cho huyết thống cao quý của cô, bà dị dạng ý, cả nhà bà mới dị dạng ý!
Bà Bạch Mỹ Lan nghe Hồ Dao liên tục kêu “Ngao ngao”, cho rằng con chó này không chỉ có đuôi dị dạng, đến dây thanh cũng không hoàn chỉnh nên càng thương cô, mua một đống đồ ăn vặt, còn cho Hồ Dao liếm kem.
Hồ Dao không thể không tạm thời khuất phục trước uy phong của bà Bạch Mỹ Lan.
A Kiều lập tức kéo cổ áo Hạng Vân Độc: “Anh nói đi! Mùi này là mùi của ai?”
Bà Bạch Mỹ Lan bốc bài, dỏng tai lên nghe, mấy chị em trao đổi ánh mắt với nhau, cười hỏi: “Chị Mỹ Lan không đi xem thế nào à, vợ chồng son sắp cãi nhau rồi.”
Bà Bạch Mỹ Lan khó khăn lắm mới có ván suôn sẻ thế này, lắc đầu: “Con trai tôi không phải loại người như thế, yêu thương bạn gái cực kỳ.” Lời này cũng là nói cho một người trong đám chị em nghe.
Năm đó bà Bạch Mỹ Lan cố tình dắt mối, để con trai con gái hai nhà gặp gỡ, người chị em kia chê Hạng Vân Độc sau này làm cảnh sát, chỉ được cái mẽ ngoài, tiền lương chẳng được bao nhiêu, công việc lại bận rộn.
Chuyện từ bảy tám năm trước, bà Bạch Mỹ Lan vẫn nhớ tới giờ, tính đi tính lại, bà chờ mong con dâu cũng đã bảy tám năm rồi.
“Cô bé này xinh đẹp thì xinh đẹp thật nhưng mà hơi đanh đá đấy nhé.” Xinh đẹp cũng có đem ra làm cơn ăn được đâu.
Bà Bạch Mỹ Lan liếc nhìn bà ta một cái, biết bà ta cố tình gây sự, làm to chuyện lên thì không đánh được nữa, bà nói không mặn không nhạt: “Đanh đá chút mới tốt, với tính cách của con trai tôi, không đanh đá không áp chế được nó.”
Bên kia Hạng Vân Độc đang giải thích: “Hôm nay có người báo cảnh sát, anh bị dính phải lúc đi hiện trường.”
A Kiều rất dễ dỗ, nghe xong không tiếp tục chủ đề này nữa, quay sang hỏi anh: “Là vụ án kiều gì thế?”
Đúng lúc Hạng Vân Độc đang muốn hỏi A Kiều, anh kéo A Kiều lên tầng, hỏi cô: “Trên đời thực sự có loại phương thức hại người như trong phim truyền hình sao?” Đâm kim vào hình nhân này nọ ấy.
A Kiều vỗ tay: “Sở Phục.”
Sở Phục lập tức xuất hiện: “Đây ạ.”
A Kiều chỉ vào Sở Phục, vô cùng kiêu ngạo nói: “Cái này Sở Phục hiểu nhất đấy.”
“Không biết ngài đang nói tới loại nào?” Cho tới tận giờ, Sở Phục mới vừa lòng.
A Kiều càng vui vẻ, nàng ta lại càng vừa lòng, mẹ Hạng rất tốt với A Kiều.
Hai người đã hẹn nhau cuối tuần sẽ đi spa, mẹ Hạng còn định đưa A Kiều đi mua sắm, mua cho cô quần áo mặc Tết.
Đó là những niềm vui A Kiều chưa từng có được, Sở Phục ẩn thân nhìn A Kiều, thấy cô cười, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Đến người có liên quan là Hạng Vân Độc cũng thuận mắt hơn, nàng ta lịch sự hỏi anh.
“Có loại nào khiến một người từ từ mất đi tất cả không?”
Sở Phục không hề nghĩ ngợi, đáp: “Có rất nhiều loại.”
Thường thấy nhất chính là làm suy yếu vận may, một khi vận may yếu đi, làm cái gì cũng không thành.
Vận may càng kém, chuyện xui xẻo sẽ càng nhiều, chuyện xui xẻo càng nhiều, cái phúc càng không thể tới được.
Đó gọi là phúc bất trùng lai, họa vô đơn chí.
Ví dụ ngược lại chính là A Kiều hiện giờ, bởi có ánh sáng vàng công đức, những việc nhỏ như đánh bài, cô dễ dàng ước gì được nấy.
Dường như Hạng Vân Độc đã hiểu một chút, anh hỏi: “Giống như thẻ suy yếu trong Đại phú ông (trò chơi kiểu Cờ tỷ phú) ấy hả?”
“Đại phú ông là gì?” A Kiều chớp chớp mắt hỏi xen vào.
Hạng Vân Độc giải thích tóm tắt: “Vận may của con người có cao có thấp, có lên có xuống, giống như tấm card trong trò chơi, dù có sử dụng thì cùng lắm vài vòng cũng mất hiệu lực.
Vậy đúng là có người muốn hại cô ta sao?”
Sở Phục lắc đầu: “Không biết, phải gặp cô ta mới biết.” Cũng có thể chính cô ta làm điều ác, làm nhiều chuyện xấu, vận may tự nhiên cũng sụt giảm.
Hạng Vân Độc còn định hỏi cái gì nữa, liếc qua thấy A Kiều đang lên mạng mua Đại phú ông, xoa đầu cô: “Cái này em có thể chơi với các bạn đấy.”
Cuối cùng cô cũng có một người bạn là con người, sau này sẽ có người thứ hai, thứ ba.”
“Vâng!” A Kiều vui vẻ gật đầu, hỏi Hạng Vân Độc, “Người kia là ai thế?” Cô định nhanh chân đến xem có thể tiện tay tích cóp một phần công đức hay không.
“Chương Địch, một cái minh tinh.”
A Kiều biết cô ta! Mấy người Trịnh An Ni từng buôn chuyện về cô ta, đủ loại tin tức bay đầy trời, A Kiều không có hứng thú nhưng lại có một tin đồn khiến A Kiều nghe say sưa.
“Có người nói Chương Địch nuôi ma trẻ con!” A Kiều hứng phấn chia sẻ tin mình biết cho Hạng Vân Độc, rồi lại hỏi Sở Phục, “Nuôi ma trẻ con là gì thế?”
Sở Phục vừa nghe đã hiểu ngay, dù là loại vu thuật nào cũng có khởi duyên, hơi hai ngàn năm trước người ta cúng bái đủ thứ, coi hồ ly là thần, coi cổ thụ tán lớn rợp trời là thần, có người thờ phụng đều có yếu tố thành thần.
Có người thờ chính thần, đương nhiên cũng có người thờ tà thần.
Chính thần dạy người ta hướng thiện, còn tà thần, bạn yêu cầu nó cái gì thì phải trả giá đắt, nếu như bạn không thể trả, nó sẽ phản phệ bạn.
Hạng Vân Độc lắc đầu: “Anh cảm thấy không phải, nếu cô ta dùng thủ đoạn này thì giờ sẽ không báo cảnh sát, cô ta sẽ tìm con đường khác để giải quyết.”
Không phải Hạng Vân Độc chưa thử, anh nghĩ đến khả năng này nên mới giả vờ nói vu vơ, hỏi Chương Địch đã đi chùa khấn Bồ Tát hay chưa.
Phản ứng của Chương Địch tại thời khắc đó là chân thật, cô ta đúng là không tin những thứ liên quan đến quỷ thần, vậy nên cô ta sẽ càng không chạm vào mấy thứ này, khả năng bị phản phệ không lớn.
A Kiều vênh mặt lên: “Có lý, bạn trai em thông minh nhất.”
Trước mặt Sở Phục, cô khen Hạng Vân Độc.
Hạng Vân Độc mỉm cười, xoa đầu cô.
Sở Phục hỏi: “Chủ nhân có muốn ta đi thăm dò đến cùng không?”
A Kiều phẩy tay: “Đi đi, đi đi, ngươi cũng nên làm việc tốt, tích công đức.” Nói xong cô nháy mắt với Sở Phục, chúng ta làm quỷ tu với nhau.
Sở Phục lập tức mỉm cười, ánh mắt nhìn A Kiều cũng đầy cảm xúc, “Bụp” một tiếng rồi biến mất tăm.
A Kiều lập tức giang hai tay về phía Hạng Vân Độc: “Bế.”
Hạng Vân Độc bế cô lên, hôn nhẹ lên trán cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy ánh mắt ma nữ kia nhìn A Kiều không ổn lắm.
Anh còn chưa kịp ngẫm nghĩ, bà Bạch Mỹ Lan đã gọi từ dưới tầng lên: “Kiều Kiều, tới đây đánh hộ mẹ chút, mẹ đi WC.”
“Vâng!” A Kiều đồng ý, giọng trong trẻo, “Con tới đây!”
A Kiều vừa tới, mấy chị em của bà Bạch Mỹ Lan đã đồng loạt bảo không đánh nữa, hôm nay mệt rồi, sau này tính sau.
Bà Bạch Mỹ Lan cố ý, bà vừa mới thắng được một trận to.
Sau khi lịch sự tiễn khách ra tận cửa, bà xắn tay áo lên: “Buổi tối muốn ăn gì? Mẹ làm sườn xào chua ngọt, bánh gạch cua, còn hầm một nồi canh gà quê nữa.”
Khi nãy Hồ Dao vừa mới có vẻ muốn chết đi cho xong, tự nhiên lại nghển cái đầu nhỏ.
Bà Bạch Mỹ Lan cực kỳ cưng chiều cô chó trắng bé nhỏ: “Đừng lo mà, sẽ hầm canh gà canh sườn cho cục cưng.”
Hồ Dao rụt rè co móng vuốt lại, xoa mấy cái thì cứ xoa mấy cái đi.
A Kiều ăn một mình cả đĩa sườn xào chua ngọt, đang ăn say sưa, di động lại vang lên, là số lạ.
Hạng Vân Độc thấy cả hai tay cô đều không rảnh nên nhấc máy thay cô.
Bên trong truyền ra một giọng nam: “Cô Trần còn nhớ tôi không? Tôi họ Bạch.”
Mặt A Kiều ngơ ngác, cô không nhớ, Hạng Vân Độc nhận lấy, anh đã nghe ra rồi, là cậu chủ Bạch ở nhà tổ nhà họ Bạch kia, khi ấy còn để mắt tới A Kiều.
Anh lạnh lùng lên tiếng: “Nói đi.”
Đầu dây bên kia không ngờ là Hạng Vân Độc bắt máy: “Anh Hạng, là như thế này, tôi có một người bạn muốn gặp cô Trần một lần, chính là… việc dọn dẹp vệ sinh ấy.”
Mẹ Hạng ở trong bếp múc canh gà, Hồ Dao đi theo bà.
Canh gà mẹ Hạng làm thơm hơn gà hầm mua ở ngoài nhiều, đây chính là mùi vị mà Hồ Dao từng ăn khi còn nhỏ.
Mẹ Hạng ngẫm nghĩ, đùi gà là phải cho A Kiều, nhưng mà Hồ Dao lại thực sự khiến người ta yêu quý, bèn gắp cho cô một cái cánh gà.
Hạng Vân Độc nhìn thoáng qua phòng bếp rồi hỏi: “Là việc gì?”
Cậu chủ Bạch cười: “Là như thế này, cũng không khác vụ nhà tôi bao nhiêu, người bạn này của tôi gặp phải chút chuyện xui xẻo, anh Hạng yên tâm đi, người bạn này là nữ giới.”
Hạng Vân Độc nhìn A Kiều, nghĩ đến Sở Phục, không, anh không yên tâm được..
Bình luận truyện