A! Kim Dạ Na Lý Hữu Quỷ| Wow! Đêm Nay Nơi Nao Có Ma!
Quyển 1 - Chương 5
Trời xanh, mây trắng, thời tiết phía Nam Đài Loan nóng bức đến làm cho người ta thật không thú vị. Ân Lâm trốn ở dưới cái ô liều mạng xoa kem chống nắng, cô vẫn mãi không hiểu, trời nóng nực chạy dưới ánh mặt trời để cho nó nướng có cái gì hay để chơi? Bất quá, oán giận vẫn kệ oán giận, cô vẫn là đi theo đến đây.
Khẩn Đinh*, một thánh địa nghỉ ngơi đầy đủ trọn vẹn, ở chỗ này, ngoại trừ trời xanh, mây trắng cùng biển rộng, thả mắt nhìn, chính là giai xinh cùng gái đẹp ăn mặc mát mẻ. Căn cứ vào lẽ này, Ân Lâm không lý nào không theo cùng. Cả ngày đối mặt đều là oán quỷ, yêu quái, cô cho dù có đẹp nữa cũng sẽ dâng lên quỷ khí dày đặc. Vì suy nghĩ cho khuôn mặt xinh đẹp của mình, Ân Lâm cho dù không tình nguyện, cũng vẫn là cố mà theo sát tới đây.
*vườn quốc gia Khẩn Đinh, vườn quốc gia đầu tiên của Đài Loan được thành lập trên địa bàn trấn Hằng Xuân.
Nói đến việc này, liền không thể không bội phục Hà Bật Học bát tự nhẹ kì lạ, hở ra liền vẫy thần chọc quỷ. Vị này chương trình bị ngừng phát một tháng có thừa, nhà sản xuất lớn họ Hà hiện nay còn ở nhà dưỡng bệnh, cư nhiên nhặt được cơ hội trở mình trên trời rơi xuống. Gần đây người mẫu đang nổi Tùng Vân ồn ĩ muốn chuyển thể loại, công ty quản lý, đài truyền hình vì cô ta an bài mọi cách, cuối cùng cô lựa chọn làm nữ chủ trì, vốn lòi ra một hành dài tiết mục phong phong phú phú chờ cô tiếp nhận, Tùng đại tiểu thư cư nhiên chỉa một ngón tay, chọn trúng Hà Bật Học làm nhà sản xuất tiết mục mới của cô. Cái này nguy hiểm quá! Phải biết rằng kết thúc các vụ của Hà Bật Học thực sự quá kinh khủng, một tiết mục từ đầu đến cuối cả hai vị đảm đương nữ chủ trì đều chết thảm, bản thân cậu còn trọng thương nằm viện, một nhà sản xuất tiếng xấu rõ ràng như thế, tự nhiên đã khiến Đài truyền hình vô cùng nhức đầu. Thế nhưng Tùng đại tiểu thư cố ý chọn Hà Bật Học, Đài truyền hình ngoại trừ chi xuống một số tiền kinh phí rất lớn để phối hợp ra, cũng không có cách khác.
"Học trưởng quá mạnh rồi, anh ấy làm thế nào quyến rũ được Tùng Vân vậy? Tôi nghe nói Tùng đại tiểu thư ở trong phòng họp nổi bão, kiên trì muốn Học trưởng làm nhà sản xuất, còn quăng lời hung ác, dù là chương trình thần bí cũng không sao cả, thật đáng sợ..." Trương Chính Kiệt tấm tắc ra tiếng. Để chúc mừng Hà Bật Học cơ thể bình phục kiêm mở tiết mục mới "Oh! Đêm nay ở đâu có quỷ!", một đám người đấu tranh đến Khẩn Đinh nghỉ phép. Cũng không biết là ai quy định, nghỉ phép thì nhất định phải ở trên bờ cát dưới vầng thái dương to đánh bóng chuyền hả? Nhưng mà dòm nhóm mỹ nữ nóng bỏng ở chỗ này nhào lên đỡ bóng kì thực cũng rất không tệ na!
"Hình như không liên quan Học trưởng, anh ấy hoàn toàn không rõ chuyện này, cả mặt Tùng đại tiểu thư cũng chưa thấy qua, khả năng là trong lúc vô ý nào đó dụ dỗ người nào đó chăng? Cậu cũng biết, học trưởng ngoại trừ hay gọi quỷ bên ngoài, hoa đào cũng rất thối nát." Cao Hiểu Hoa lắc đầu trả lời, hai người trốn dưới tán ô uống bia lạnh, nhìn Hà Bật Học cùng Ân Kiên trên bờ cát, hai người đàn ông này thân hình rất cao thực sự bắt mắt đến ngứa mắt, vờn chung quanh là một đám thiếu nữ thanh xuân tràn trề sức sống.
"Bộ dạng đẹp trai đúng là được ưa chuộng..." Trương Chính Kiệt cùng Cao Hiểu Hoa cho ra một kết luận vô cùng chua xót.
Hai người vóc dáng cao trên mét tám cùng một đám con gái nhỏ nhắn xinh xắn đánh bóng chuyền, nghĩ thế nào cũng là bọn họ được lợi, mặc kệ là kỹ thuật bóng hay là thị giác. Chỉ là Hà Bật Học cơ thể vừa hồi phục như cũ, bị mặt trời rọi lâu mà bắt đầu váng đầu hoa mắt, mà Ân Kiên đồng hành đối với loại vận động rất nhiều người tranh một quả bóng hoặc là rất nhiều người không muốn một quả bóng một chút hứng thú cũng không có, khoát khoát tay hai người đã quay về dưới bóng mát của ô.
"Cháu trai... Làm sao mà cháu một chút cũng không nâng cao thưởng thức với trang phục của bạn Hà, ngược lại còn bị cậu ta đồng hoá rồi? Dáng cháu mặc áo ba lỗ, quần jeans thật đáng sợ á." Ân Lâm cố ý bày mặt quỷ, kỳ thực đây là nói mát, Ân Kiên tay dài chân dài, mặc bất kể cái gì cũng đẹp, quan trọng là, ai sẽ ở trên bờ cát mặc âu phục phẳng phiu hả?
"You will be assimilated. Resistance is futile." Hà Bật Hạc âm trầm từ sau Ân Kiên xông ra, mắt to rất sáng, sắc mặt còn có chút trắng, nhưng cả người bị ánh mắt trời rọi đến đỏ ửng, chờ cậu ta quay lại thì biết sống chết ngay.
"Tôi ghét người hâm mộ phim khoa học viễn tưởng..." Ân Kiên rất lạnh nhạt mà quét mắt liếc cậu, xách hai chai bia lạnh, cố ý lắc lắc, xịt vào mặt Hà Bật Học.
"Anh Kiên thực sự rất không có cảm giác hài hước." Hà Bật Học rất cảm khái. Tĩnh dưỡng trong một tháng, cậu gần như nhanh chóng khiến Ân Kiên buồn bực muốn chết, người này hoàn toàn không có cuộc sống giải trí gì đáng nói a!
"Cái cảm giác hài bệnh của cậu không có cũng được." Ân Kiên hừ hừ hai tiếng. Nghiêm khắc mà nói, Ân Kiên so với ngày xưa có nhân khí hơn nhiều. Nhưng mà nói đến ngọn nguồn, ngoại trừ Hà Bật Học ra, hắn chính là không quen cùng những người khác qua lại, càng đừng nói tích cực theo tiểu cô nương đánh bóng chuyền như thế. Tuy nói hắn vẫn luôn thích nữ sinh đáng yêu, nhưng hiện tại thế giới đã thành ra thế nào, mà mỗi tiểu cô nương đều trưởng thành đến quá là xinh đẹp.
"Anh Kiên nóng tính gớm." Trương Anh Nam hì hì cười, bởi liên quan Hà Bật Học, thành viên tổ sản xuất chương trình thần bí cũng rất thân với Ân Kiên.
"Đúng là be be, là be be." Hà Bật Học chính là không biết sống chết mà ở chỗ này lửa cháy đổ thêm dầu.
"Bạn Hà, cậu ra đây cho tôi!" Ân Kiên kéo cổ tay cậu, không lưu tình mà tha cậu đi, hai người trốn trong góc phòng âm u khe khẽ nói nhỏ. Ánh mặt trời không đến được, xác thực mát mẻ rất nhiều.
"Tùng Vân quen cậu?" Ân Kiên nhíu mày, hắn còn nhớ rõ mỹ nữ chiều cao không thua gì bọn họ, mắt to mũi cao, nói năng êm ái, giọng rất ỏn ẻn xông thẳng nhà bọn họ tìm Hà Bật Học. Cô cả người mềm mại đến có thể nổi trên nước, nhưng này tuyệt không có nghĩa là Tùng Vân không có khí thế, chí ít, yêu cầu của vị mỹ nữ trước khi nói luôn luôn cười ngọt ngào hai tiếng này, người đại diện đi cùng cũng không dám từ chối.
"Không nhận ra a... Ấy! Anh Kiên lại đụng cái chủ ý gì đó?" Hà Bật Học không có ý tốt mà xấu xa cười to, Ân Kiên biến sắc, hung ác cốc đầu cậu một cái.
"Ngốc a! Tôi thích hợp nói chuyện luyến ái sao? Cậu thực sự là kỷ lục gia có hại, cô ta nếu không phải kẻ điên thì chính là có rắp tâm khác, ngại mạng dài à? Hợp tác với đồ sát tinh cậu?"
"Sao lại nói thế chứ... Cứ như là tôi rất xui hơn nữa một mực hại người ấy, nói không chừng là cô ấy ngưỡng mộ tôi a? Tôi nói thế nào cũng từng là nhà sản xuất nổi danh mà."
"Còn cãi? Rõ ràng là thế!"
"Anh còn lên án như thế, tôi sẽ tức đó... Tôi mới không suy yếu như vậy, đến chỗ nào cũng có người chết!" Hà Bật Học biện hộ còn chưa xong, trên bãi cát truyền đến từng hồi thét chói tai, một cái xác chết trôi từ biển dạt đến.
"Tôi thề, kiếp này tôi còn cùng Học trưởng ra ngoài chơi, thiên lôi liền giáng xuống không chết tử tế được!" Trương Chính Kiệt thực trịnh trọng thề độc, Hà Bật Học rất tủi thân mà liếc cậu ta cái. Cũng không phải lỗi cậu, người cũng không phải bị giết, bờ biển dạt vào một cái xác chết trôi, mọi người bị giữ lại trợ giúp điều tra liên quan đến chuyện cậu xì hơi chắc?
"Chỉ là ghi chép mà thôi, không có gì, như loại xác chết trôi này, quanh năm suốt tháng có thể vớt đến vài cái, không cần quá căng thẳng." Cậu cảnh sát vừa ghi vừa thoải mái nói, những người khác cũng không có vì vậy mà vui vẻ hơn một chút.
"Anh Kiên, anh Kiên!" Hà Bật Học như là nghĩ đến chuyện thú vị gì, hướng phía Ân Kiên ngoắc mãnh liệt, hai người liền trốn một góc nói thầm.
"Nói đến cái chuyện ghi chép này, lần trước anh ở Nhật Bản là rời đi thế nào? Anh không phải là đã được xem như xác chết mà bị khiêng đi giải phẫu đó chứ?" Hà Bật Học đè thấp âm lượng hiếu kì hỏi. Cậu ta hay có biện pháp, thường thường là với hai việc hoàn toàn không thể cùng can thiệp một lúc, cậu ta có thể chọn một thời điểm cùng một nơi rất không thích hợp để nói chuyện.
"Quang minh chính đại mà đi tới." Ân Kiên cũng đè thấp âm lượng trả lời. Hắn tuy đã quen kiểu tư duy nhảy vọt của Hà Bật Học, nhưng không có nghĩa hắn thần kinh đến mức sẽ nhiều chuyện lung tung khắp nơi.
"Đi tới? Cảnh sát Nhật Bản thật như đùa a..." Hà Bật Học vô cùng không đồng ý, cũng không phải là đóng phim.
"Cậu thấy một cái xác đang chuẩn bị giải phẫu đột nhiên đứng lên xin tí lửa châm thuốc, cậu sẽ thế nào?" Ân Kiên nhún nhún vai, hắn cũng cảm thấy được chút trò đùa, vốn còn tưởng rằng phải bỏ ra công phu rất nhiều năm của hắn nữa chứ!
"Sợ đến choáng váng chứ sao?" Hà Bật Học cười giòn, rốt cuộc tiếp thu đáp án này. Nhưng mà cậu ta thật sự đã quên, lúc đầu khi cậu ta biết Ân Kiên không phải ngươi sống thì, cậu ta lại không bị doạ ngất, trái lại còn đột nhiên nhào lên ôm đối phương an ủi.
Tin thời sự trên TV đưa tin bờ biển dạt tới một cái xác chết trôi, Hà Bật Học gạt rồi gạt lớp sương ẩm từ mì tôm trên mắt kính, vừa há mỏ ăn mì, vừa tiến lên trước TV quan tâm mà nhìn.
Người chết là một nữ sinh chưa đầy hai mươi, người bị nước biển ngâm đã lâu, toàn thân đã sưng phù hư thối, nguyên nhân chết là bị chết đuối, nhưng mà trên người có nhiều vết thương, không ngoại trừ khả năng bị giết.
"Wow! Anh Kiên~ anh Kiên! Cái cô nữ sinh kia thật thảm..." Hà Bật Học lớn tiếng ồn ào, thiếu chút nữa đem mì lật úp.
"Ngu ngốc! Đừng nói lung tung!" Ân Kiên vội vàng từ thư phòng vọt ra. Có một số việc tuy rằng rất mê tín, nhưng nhất định phải giữ vững, ở hiện trường tai nạn xe cộ, kì thực mặc kệ chỗ nào, gặp phải chúng sinh chết oan, xin đừng có bất kì lời nói bất kính hay thông cảm nào, kể cả dưới đáy lòng mặc niệm cũng rất không nên, người có phần chết thảm có thể sẽ vì không cam lòng, hoặc là mong muốn bạn giúp họ mà gấp rút đuổi kịp bạn. Nói chung, cơm có thể ăn nhiều, nói thực sự không thể nói lung tung.
"Làm sao thế? Chỉ là tin tức thôi mà..." Hà Bật Học bất mãn lầm bầm, ba ngày hai nơi bị Ân Kiên mắng cậu dốt, ngu ngốc hoặc năng lực kém, cậu cũng không phải là không cay cú!
"Cần tin là có thứ đó! Trước có người cũng nói lời thương cảm với tin động đất, kết quả bị quỷ hồn tìm đến tận cửa chôn sống, mất không ít sức lực mới giải quyết được. Thể chất của mình cậu tự hiểu, không nên dính dáng đến một số chuyện ngu xuẩn!" Ân Kiên tịch thu điều khiển tắt TV, lại tiếp tục quay lại thư phòng tính toán phương hướng.
"Anh Kiên, phương thức anh biểu đạt sự quan tâm có thể đừng bạo lực như thế không? Tâm hồn tôi rất yếu đuối a!" Hà Bật Học ló đầu ở cửa phòng cười khanh khách không ngừng, Ân Kiên căng cứng khuôn mặt tuấn tú, trực tiếp quơ một quyển sách rất nặng ném ra.
"Kẹt" một tiếng, Ân Lâm đẩy cửa ra tiến vào, cái khoá với người nhà họ Ân bọn họ mà nói, thật đúng là không có tác dụng gì. Phía sau Ân Lâm còn một người đi theo, Hà Bật Học ngắm thấy bóng người, liền theo bản năng mà bất chợt ào vào núp trong thư phòng. Ân Kiên rất tin tưởng trực giác Hà Bật Học, sắc mặt không tốt mà thong thả bước ra.
"Cô là ai?" Ân Kiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người đó, cô gái phía sau Ân Lâm chớp chớp mi, trên đời này, đàn ông dùng loại thái độ này đối xử với cô, Ân Kiên là người thứ nhất.
Cô gái này rất đẹp, thực sự rất đẹp, không giống như vẻ diễm lệ đến mức chứa lực sát thương của CK, hoặc là cũng nóng bỏng gần gần như CK, đương nhiên cũng không đẹp cái kiểu âm trầm của Ân Lâm. Cái đẹp của cô gái này, là một loại hoàn mỹ, cái đẹp hoàn toàn soi không ra bất luận chỗ thiếu hụt nào. Tóc dài đen đến toả sáng, da thịt trắng đến toả sáng, hai mắt ướt át đến toả sáng, cả người toả ra một vầng sáng khó hiểu, rất đẹp, đáng sợ đến không hình dung nổi.
"Cái quái gì thế? Tiểu Vân là đại tiên!" Ân Lâm liếc xéo Ân Kiên, sau đó cùng Tiểu Vân được gọi là đại tiên kia tay nắm tay ngồi ở trên sô pha vô cùng thân thiết mà trò chuyện. Hà Bật Học hiếu kì mà nhìn chằm chằm Tiểu Vân, mà Tiểu Vân cũng đang quan sát cậu, đôi mắt to ngập nước vẫn lúng liếng ánh sáng kì dị.
"Cái gì là đại tiên?" Hà Bật Học đem Ân Kiên kéo qua một bên nói nhỏ. Cậu chưa từng thấy qua phụ nữ đẹp như thế, soi không ra một khuyết điểm, còn đẹp như là ngưởi giả. Cô thực sự không giống người sống, đôi mắt đen láy như viên pha lê trong suốt óng ánh, từ sợi tóc đến ngón chân, mượt mà đến mức như phản chiếu ánh sáng. Trên thực tế, Hà Bật Học nghĩ có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên người cô.
"Hồ ly tinh!" Ân Kiên đơn giản giải thích. Hà Bật Học giật mình mà trừng lớn mắt, hồ tiên đó! Rõ ràng là hồ tiên đó! Một giây sau Hà Bật Học không chút nghĩ ngợi mà chạy ào vào thư phòng lấy DV của mình, thật vất vả tìm xong lại phát hiện thế nào cũng không mở được, không cần phải hỏi, nhất định là hồ tiên Tiểu Vân kia động chân tay, cậu bĩu môi rất nhụt chí mà đi ra.
"Không có lễ độ! Thực sự là đồ vô lại! Tiểu Vân là đại tiên!" Ân Lâm tức giận liếc Ân Kiên. Đám hồ tiên này tuy không có thất tình lục dục, cũng không dễ tức giận, nhưng mà con cháu nhà họ Ân bọn họ cũng không thể thiếu giáo dục như thế.
"Nghiêm khắc mà nói, tiểu thư Tiểu Vân là Không Hồ*. Trong "Sơn hải kinh" ghi chép, Không Hồ có thể thao túng thiên nhiên, đạo hạnh rất cao thâm a!" Ngô Tiến cười cười tiến vào. Anh ta kì thực vẫn đợi ở bên, chỉ là mị lực của Tiểu Vân quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn rất dễ bao phủ sự tồn tại của người khác.
*Không Hồ: hồ ly thần trên 3000 tuổi bản lĩnh cao cường năng lực không bó buộc, không có đuôi, lấy hình dáng con người xuất hiện, tai là tai hồ ly, có vị trí tối cao.
"Cuồng khảo chứng cũng tới rồi à?" Ân Kiên lầm bầm hai tiếng, hắn đối với Ngô Tiến ấn tượng cũng không quá tốt, ông nội mình ở Nhật bị sát hại, anh ta cư nhiên như người không có việc gì, tấm lòng thật có hạn.
"Tôi tới, là bởi vì tôi muốn nhìn miếng ngọc hồ lô của Hà tiên sinh một chút." Ngô Tiến cười cười. Ân Lâm le lưỡi xin lỗi, người đang yêu đều làm một số việc ngốc nghếch, nói không ít lời thừa.
Ân Kiên vô thức sờ sờ ngọc hồ lô trên cổ, từ khi Hà Bật Học tặng hắn xong, hắn vẫn đeo, tuy cùng phong cách thời trang của hắn có chút không ăn nhập, nhưng hắn từ đầu đến cuối không tháo xuống. Hắn phát hiện từ khi mang ngọc hồ lô, hắn dần dần không cần dựa vào lượng khói thuốc lớn để giữ mạng, thứ đồ trang trí nhỏ này thực sự rất đặc biệt.
"Tiểu Vân tiểu thư tới, có chuyện?" Ân Kiên cố ý lờ lớ lơ Ngô Tiến, hắn không muốn ngọc hồ lô trên người với cái người đàn ông này lằng nhằng quá nhiều. Ngô Tiến chỉ là cười cười, cũng không truy hỏi, anh ta là một người rất thông minh, ở đây chọc giận Ân Kiên, anh ta nhất định không một chút có lợi.
"Có việc muốn mời các cậu giúp đỡ gấp." Tiểu Vân dịu dàng mà mở miệng, Hà Bật Học rất kinh ngạc trừng mắt với cô, cả đến giọng cô cũng êm tai như không thật ấy.
"Các người bản lĩnh như thế, còn muốn tìm bọn tôi hỗ trợ gì chứ?" Ân Kiên bĩu môi, hắn không quá muốn lội qua vũng lầy, đến cả hồ tiên còn làm không nên chuyện, hắn có thể giúp cái quái gì?
"Bọn Tiểu Vân ở núi sâu tu hành, không thể nhúng tay chuyện con người chúng ta." Ân Lâm giải thích. Tựa như các ngành nghề đều có phép tắc của chính mình, đám hồ tiên cũng phải tuân thủ giới luật, trong đó có một là không thể đến nhân gian gây chuyện. Tiểu Vân đến đây tìm sự trợ giúp, kì thực là đã có chút sát gần biên giới.
"Có cái gì gấp mà bọn tôi có thể giúp được?" Hà Bật Học hiếu kì hỏi một câu, Ân Kiên trừng mắt liếc cậu, người này thực sự là nhiều chuyện đến ghê hồn. Tiểu Vân khẽ nở nụ cười, đối với bọn họ mà nói, Hà Bật Học hỏi một câu, chẳng khác nào đồng ý thỉnh cầu của cô.
"Đồng Đồng xuống núi liền mất tích rồi." Tiểu Vân qua loa, nhưng lời này nghe ra cũng rất không hợp lý, Đồng Đồng trong miệng cô hơn phân nửa là một hồ tiên. Xuống núi? Một hồ tiên mất tinh ở giữa nhân gian, việc này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ a!
"Đồng Đồng?" Ân Kiên xoắn lông mày, cuối cùng nghĩ tên này có chút quen quen.
"Đúng vậy, Đồng Đồng. Cậu không nhớ Đồng Đồng sao? Bạn tốt thanh mai trúc mã của cậu đó." Tiểu Vân trả lời nhẹ nhàng, Ân Kiên ở chỗ kia sững sờ.
"Thanh mai trúc mã?" Hà Bật Học rất vô lễ mà thét chói tai, cậu còn không nghĩ Ân Kiên cũng có tuổi thơ đâu ạ!
Trong phòng chụp tiếng người ồn ào. Tùng Vân lần đầu tiên đi vào phòng thu, đây chính là chuyện lớn chết người trong Đài truyền hình, tất cả quan trên tiếng tăm đều tới hò hét biểu thị sự quan tâm, càng đừng nói người hâm mộ vốn cũng rất điên cuồng, trong một lúc người chen người lấn đến sắp cọ ra mỡ rồi.
"Học trưởng, anh mau nghĩ một biện pháp, tình hình sắp ngoài tầm kiểm soát rồi."
Trương Chính Kiệt mãnh liệt oán giận, cậu ta cũng muốn tìm Tùng Vân xin chữ kí, cùng chụp kiểu ảnh gì đó, lại bị bảo vệ xuất hiện ngăn cản, thực sự là càng nghĩ càng thấy không tiếp thu nổi, nói thế nào cậu ta cũng là ghế thứ hai của tổ sản xuất mà.
"Anh Kiên có thanh mai trúc mã ư, không biết đạo trưởng là tròn hay méo đây." Hà Bật Học còn đang như đi vào cõi tiên, cậu hiếu kì Đồng Đồng kia là thần thánh phương nào, bất quá từ bề ngoài của Tiểu Vân mà suy đoán, hẳn cũng là một người siêu thực đẹp đến tuyệt diệu. Nói thật, không tìm cô ta tới tham gia chương trình hình như rất đáng tiếc na!
"Anh Kiên có bạn gái cũ?" Đề tài này giống bom nổ dưới nước tựa như ầm một tiếng nổ tung trong phòng họp Thái Bình Dương, toàn bộ tổ sản xuất giống bị truyền nhiễm lối suy nghĩ nhảy vọt của Hà Bật Học, lập tức một đề tài cũ ngày trước lại được đón nhận, nghiêm ngặt mà nói, "Bạn gái cũ của Ân Kiên" thực sự rất có lực tác động.
"Cũ... Bạn gái cũ?" Hà Bật Học vò vò tóc có chút đần ra, cậu có nói là bạn gái cũ của Ân Kiên sao?
"Đúng vậy! Anh không phải vừa mới nói như thế sao? Nhìn thấy mặt chưa? Trông đẹp chứ?" Đám người tổ sản xuất kia mồm năm miệng mười. Này vui gớm, bạn gái cũ của Ân Kiên xuất hiện? Bạn gái cũ của thiên sư? Cảm giác tò mò tuyệt vời quá.
"Không, cô ta mất tích rồi! Nhưng tôi nghĩ hẳn là rất đẹp ha? Hồ tiên Tiểu Vân tới mời Ân Kiên hỗ trợ chính là trông mỹ lệ tới cảnh giới rất kinh khủng." Hà Bật Học đơn giản mà giải thích, tổ sản xuất lặng xuống trừng mắt với cậu. Hồ tiên? Anh ta vừa nói là hồ tiên hử? Câu này mới là quan trọng a!
"Học trưởng~ anh hâm quá rồi hả? Hồ tiên ư? Anh hẳn là theo sát cô ấy chụp được mới phải chứ! Xấu hổ thay anh vẫn mang danh nhà sản xuất chương trình thần bí..." Trương Chính Kiệt tiếc hận đến kêu cha gọi mẹ, chương trình phát sóng tập đầu tiên đã tàn nhẫn rồi, vậy thì bọn họ còn không phát triển sao?
"Cậu nghĩ tôi chưa thử qua sao? DV bị cô ta tiêu diệt rồi." Hà Bật Học âm u oán giận hai câu.
"A Học! Cậu như thế nào vẫn còn lê la ở đây?" Đạo diễn vọt vào hú người, hoảng hốt phẩy phẩy quạt quạt mùi thuốc tràn ngập không khí.
"Đạo diễn Lưu, đừng như vậy, tôi nên tới thăm hỏi nhà sản xuất." Giọng nói dịu dàng nhu hoà từ cửa truyền tới, Tùng Vân ngọt ngào cười cười, đứng ở cạnh cửa ló đầu vào, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu.
"A! Tùng tiểu thư, tôi là Hà Bật Học sản xuất chương trình." Hà Bật Học đứng lên, lễ phép bắt tay với Tùng Vân, đối đáp tiến lùi thực sự khéo đến nỗi khó tin. Người bình thường đối với khuôn mặt đẹp của Tùng Vân sẽ ngạc nhiên, nhưng Hà Bật Học chắc là quen nhìn mỹ nữ rồi, đã tập mãi thành thói rồi.
"Đừng Tùng tiểu thư dài, Tùng tiểu thư ngắn nữa, gọi Tiểu Vân đi!" Tùng Vân cười híp mắt, người bên cạnh không ngớt khen cô bình dị gần gũi, thế nhưng Hà Bật Học lại không khỏi so sánh, hồ tiên Tiểu Vân cùng mỹ nữ Tiểu Vân a...
Chờ Ân Kiên lái xe đến, không tình nguyện mà lái vào bãi đỗ thì, đã qua hai tiếng đồng hồ. Mấy giờ trước, Ân Lâm không đầu không đuôi mà gọi tới nói, muốn hắn đến building Đế Quốc cùng Bộ Hưởng Giao gặp mặt, lý do là sự tình rất không đơn giản, hắn nhất định phải tới nghe ngóng một chút, nguyên nhân chính xác đại khái là vị mỹ nữ âm trầm này vội chuyện yêu đương, không đếm xỉa đến mấy cái việc nhỏ nào chó nào mèo này a.
"Sao lại là cậu?" Bộ Hưởng Giao vừa nhìn thấy người, sắc mặt sầm xuống phân nửa.
"Gì chứ? Muốn gặp cô, thầm mến bả à?" Ân Kiên hừ lạnh hai tiếng, Bộ Hưởng Giao sắc mặt biến đổi, lúc này như gan lợn chín mềm vậy.
"Không phải chứ? Ông thật sự thầm mến bả hả?" Ân Kiên cười ha ha một tiếng. Bộ Hưởng Giao vừa quẫn vừa giận, ông ta quả nhiên rất ghét cái gã thanh niên kiêu ngạo không coi ai ra gì trước mắt!
"Tôi là có việc muốn xin Ân tiểu thư hỗ trợ." Bộ Hưởng Giao tàn bạo trừng mắt liếc Ân Kiên, buồn bực mà nói.
"Lại có chuyện?" Ân Kiên chau mày, khéo vậy, toàn bộ đều tới kính nhờ nhà họ Ân bọn họ.
"Ừm, cậu có nghe tin không, xác chết trôi dạt tới bờ biển ấy?" Bộ Hưởng Giao nghiêm túc trả lời, nếu sự tình không phải vô lý như thế, ông ta cũng sẽ không tới làm phiền Ân Lâm, lại càng không muốn đối mặt Ân Kiên.
"Nữ sinh kia hả? Làm sao?" Ân Kiên hơi cau mày.
"Ừm, cha mẹ cô ta mời tôi thay họ gọi hồn, nhưng mà lại gọi không được. Quan trọng hơn là, cô ta cũng không phải thi thể duy nhất chết thành như vậy mà tôi gặp." Bộ Hưởng Giao nói xong, hai người đối mắt nhăn mày. Bộ Hưởng Giao người này dù có khi sẽ nhầm lẫn, nhưng đạo hạnh cũng có, với công lực của ông ta không lý nào không gọi vong hồn về được, nhất là cái loại vong hồn chết cực thảm này, sao có thể không muốn được siêu độ chứ?
"Không phải duy nhất một cái? Ông là có ý gì?" Ân Kiên hỏi.
"Cậu thấy qua người chết chứ? Vết thương trên người cô ta tất cả đều là đồ sắc vạch ra, cũng không phải xuất hiện do va chạm đá ngầm. Nói cô ta không phải cái xác suy nhất, là bởi vì lúc trước tôi thay người nhà khác siêu độ con gái bọn họ, cô nữ sinh kia cũng chết thành như vậy, hơn nữa, cô ta còn có chút năng lực cảm ứng, khi còn sống tôi đã thấy qua vài lần."
"Cũng không gọi vong hồn về được?"
"Ừm... Cho nên mới muốn mời đại tỷ đến một chuyến, công lực chị ấy so với tôi cao thâm hơn."
Loại chuyện này, ông hẳn là nên tìm cảnh sát chứ không phải tìm cô, cô gần đây bận bịu chuyện yêu đương, có thể thử quấy nhiễu bả xem sao, bả nhất định sẽ cho ông xuống địa ngục!" Ân Kiên cười lạnh hai tiếng.
"Hả, Ân tiểu thư đang nói chuyện yêu đương?" Bộ Hưởng Giao khiếp sợ vạn phần.
"Đúng vậy, cho nên ông tỉnh tỉnh đê!"
Chương trình ghi thực sự thuận lợi, náo nhiệt như hội hè, bất quá lại cũng không liên quan gì đến chuyện Hà Bật Học, cậu tuy rằng mỹ danh viết là sản xuất chương trình, nhưng thực quyền chân chính lại nằm trong tay người tổ sản xuất. Cũng không phải hoài nghi năng lực cậu, mà là tiền án rất khủng bố của cậu, Tùng Vân thân kiều nhục quý, cũng không thể xảy ra nửa điểm sai lầm.
"Học trưởng, như vậy được à? Thời điểm ghi chương trình, tất cả chúng ta đều trốn ở đây." Trương Anh Nam hết nhìn đông lại dòm tây, liền thấy một đám đàn ông đều đang gặm kem, lật tạp chí, giống như thế giới bên ngoài cùng bọn họ một chút liên hệ cũng không có, trong đó nghiêm túc nhất vẫn là Hà Bật Học, cùng với một đống tư liệu.
"Tiểu Nam, em liên lạc đến những người đó chưa? Anh cũng không muốn chuyên đề đầu tiên liền bị bỏ trống đâu." Hà Bật Học liếm liếm kem, cậu không biết là bữa nào đó tỉnh ngủ xong đột nhiên có linh cảm, muốn làm ra một chuyên mục giới thiệu cô bé xinh đẹp thần bí, quan trọng vẫn là cô bé xinh đẹp, hoàn toàn là vì hành vi mưu cầu lợi ý cho mình.
"Không có, một người cũng chưa liên hệ được! Nữ sinh như là bốc hơi hết khỏi nhân gian rồi." Trương Anh Nam lắc đầu.
"Không có? Có phải muốn anh tự mình từng bước từng bước đi tìm hay không a?" Hà Bật Học ngoài cười trong không cười, Trương Anh Nam ôm điện thoại lập tức phóng đi điên cuồng quay số, vị sản xuất chương trình này một khi tiến vào trạng thái làm việc thực sự rất khó chơi.
Tiếng đập cửa vang lên, Cao Hiểu Hoa phản xạ định mở cửa, một làn gió thơm nức mũi, Tùng Vân trang phục mùa xuân hồng nhạt mang theo vẻ mặt cười ngọt ngào chợt hiện vào, đàn ông trong phòng họp sợ tới mức tất cả đều hấp tấp dập thuốc lá, đứng nghiêm cung nghênh cô, chỉ có Hà Bật Học vẫn vùi đầu trong mớ tư liệu, như núi không nhúc nhích.
"Chế tác Hà, biểu hiện của tôi hôm nay khá chứ?" Tùng Vân tò mò, đây là ngày đầu tiên cô làm chủ trì, tuy rằng nhận được tiếng vỗ tay như sấm, nhưng cô vẫn rất cần sự tán thành của Hà Bật Học.
"Ừm... Tốt lắm." Hà Bật Học cau mày nhìn chăm chăm tài liệu, tùy ý đáp hai câu có lệ. Tùng Vân trợn to mắt nhìn cậu, những người khác đều liều mạng nháy mắt với Hà Bật Học, thằng cha này thực sự rất không phải người mà.
"Thực sự rất tốt sao? Thế nhưng tôi nghĩ phản ứng của khán giả rất đóng hộp." Tùng Vân yếu ớt mà vượt qua một phiếu của đám người tổ sản xuất, nhất thời bầu không khí rất không thích hợp. Cô cũng không phải không hiểu, thậm chí so với ai khác còn rõ ràng hơn, tình cảnh ngày hôm nay là Đài truyền hình tận lực tạo ra, trên thực tế, cô nghĩ nội dung chương trình tuyệt không thú vị.
"Cô muốn nghe lời nói thật?" Hà Bật Học khép lại tài liệu, mọi người trong phòng đều nóng nảy, Hà Bật Học người này quả thật thần kinh lắp sai chỗ, anh ta nhất định có dũng khí ăn ngay nói thật tiến tới đắc tội vị đại mỹ nữ này, đây chính là cơm áo phụ mẫu của anh ta a.
"Cô cùng chương trình này một điểm cũng không ăn nhập, cô là một bình hoa thôi! Bình hoa chính là phải ăn mặt đèm đẹp, đứng ở chỗ lấp lánh, cô sao phải chạy tới làm chủ trì chương trình thần bí hử? Trước đây CK theo tôi, đó là bởi vì cô ấy là bạn gái tôi, chương trình nâng cô ấy lên làm ngôi sao, cô ấy kéo rating chương trình; Lily theo tôi, là bởi vì cô cùng CK nổi danh như nhau. Thế nhưng cô sao? Cô đã rất được hoan nghênh rồi thôi! Tới chỗ này làm cái gì?" Hà Bật Học quang quác quang quác một chuỗi dài oán hận, cậu ta vô cùng bất mãn quyền lực khiến người ta mất quyền lực, hay cho một chương trình thần bí bị sửa đến chẳng ra sao như vậy.
Bầu không khí trong phòng họp lạnh đến điểm cao nhất, bọn Trương Chính Kiệt có dự cảm xấu nhất, đắc tội Tùng tiểu thư rồi, xem ra chương trình là không làm nổi. Nhưng quỷ dị chính là, Tùng Vân nghe xong một chuỗi bực tức này, đối với chuyện Hà Bật Học gọi thẳng cô là bình hoa vậy mà không giận còn cười, nhẹ nhàng mà thở dài, đang muốn mở miệng, Hà Bật Học đột nhiên nghĩ rằng rất không hay.
"Nà, chờ một chút! Cô không nên vui tính mà nói cho tôi biết, cho tới bây giờ cũng không có người nói chuyện như này với cô, lại càng đừng khoa trương rằng làm thế này là vì yêu tôi nha!" Hà Bật Học đưa tay vội vã ngăn lại, Tùng Vân kinh ngạc nhìn cậu, đội ngũ còn lại rất muốn dập chết người kia. Người này không biết sống chết đã tới cảnh giới người thần cùng phẫn nộ, cư nhiên dám đối với Tùng Vân nói ra lời như thế, không bị ngũ lôi oanh đỉnh gì gì đó, lẽ giời ở đâu?
"Ha ha! Không khác ý này cho lắm! Nhưng mà tôi còn không khoa trương đến mức yêu anh. Tôi chỉ là không muốn làm bình hoa nữa, tôi cũng rất dũng cảm đó, rất có tinh thần mạo hiểm nha! Không lừa anh, tôi thật sự là cao thủ Aikido đó!" Tùng Vân cười ngọt ngào, hoà tan bầu không khí căng thẳng vốn có, trong lúc nhất thời phòng họp một trận vỗ tay. Hà Bật Học chỉ là khoát khoát tay, tùy cô thôi!
"Tôi mong, chương trình thực sự do anh sản xuất, tôi là nghiêm túc." Tùng Vân cuối cùng nói một câu là đối diện với người chủ quản mà nói, ánh mắt tuy quyến rũ, nhưng kiên định đến không thể phủ nhận. Sau đó cô quay đầu nhìn Hà Bật Học, lại một vẻ người phụ nữ nhỏ, cô là thật tâm muốn tham gia vào tổ sản xuất thần kì này.
"Ừm... Vậy có thể, người chủ trì của tôi đều theo nhân viên công tác lên núi xuống biển, cô cũng không ngoại lệ." Hà Bật Học đem tài liệu giao cho Tùng Vân, người sau đó cười tươi như hoa, nhất thời làm phòng họp đôt nhiên có ảo giác trở nên rất sáng.
"Yes, sir!" Tùng Vân cười híp mắt đồng ý, mừng rỡ mà tiếp nhận tài liệu.
"Cô theo bọn họ gọi tôi là học trưởng được rồi!" Hà Bật Học cũng treo lên khuôn mặt tươi cười, thắng dễ như bỡn mà đoạt lại quyền sản xuất của mình.
Lúc ăn cơm, đương nhiên thành viên mới gia nhập mời khách, đôi bên tổ sản xuất toàn bộ được cô mời đến nhà hàng cao cấp ăn thả phanh.
"Tiểu Vân vì sao muốn chủ trì chương trình thần bí a?" Bọn Trương Chính Kiệt mồm năm miệng mười, có thể dùng hai chữ "Tiểu Vân" gọi Tùng đại tiểu thư, quả thực khiến những gã đàn ông này vui vẻ cả buổi.
"Nếu như nói, là bởi vì tôi rất ngưỡng mộ Hà học trưởng?" Chất giọng của Tùng Vân rất êm, nói năng lại nỉ non, nói xong còn lập tức đỏ mặt, không khỏi khiến cho vận may của Hà Bật Học trở nên vô cùng ngon lành, cậu ta già dư này rồi mới không hiểu vì sao mà quen được một cô bạn xinh đẹp.
"Thành thật mà nói, học trưởng nghiêm túc xác thực rất đẹp trai, nhưng mà anh Kiên tương đối ưu tú hơn." Trương Anh Nam không nhìn người đàn ông nào mà phát biểu ý kiến của mình, Tùng Vân hướng cô cười cười, trong tổ sản xuất chỉ có hai cô là nữ, rất nhanh liền thành lập nên tình hữu nghị chị em.
Trong bữa cơm, ánh mắt Tùng Vân thường lưu qua lưu lại trên người Hà Bật Học. Người sau đó lại chả có cảm giác gì, thậm chí ăn đến phân nửa thì, còn bị kích động mà chạy vào xó nghe điện thoại, một lần nói lại tới hai mươi phút, cuối cùng ném một câu "Tôi có việc" bỏ chạy đến không thấy bóng người. Tùng Vân tuy rằng vẫn mang theo ý cười ngọt ngào như trước, nhưng tất cả mọi người nhìn ra, cô rất mất mát.
"Học trưởng... Anh ấy đi hẹn hò sao?" Tùng Vân như vô tình hỏi thăm, mọi người đối nhau liếc mắt.
"Tiểu Vân, nhớ kĩ nha! Hẹn hò là từ cấm, bất cứ cái gì khiến học trưởng liên tưởng đến CK nữ vương đều là từ cấm, anh ấy sẽ bị hù chết!" Trương Chính Kiệt vô cùng trịnh trọng mà báo cho Tùng Vân, người sau đó cũng vô cùng trịnh trọng mà gật đầu biểu thị rõ rồi.
Khiến Hà Bật Học quăng cả người đẹp, cả cơm cũng không ăn, ai có mị lực lớn như vậy? Đương nhiên là Ân Kiên vô địch. Vừa mới thông điện thoại, một câu có quỷ, Hà Bật Học có thể cả mạng cũng không cần mà bắt xe hoả tốc chạy về.
"Quỷ ở đâu?" Hà Bật Học đá văng cửa vọt vào, Ân Kiên lại đang thảnh thảnh thơi thơi mà uống trà nóng chờ cậu.
"Bạn Hà, dùng đầu óc một chút, quỷ không thấy được ở trong nhà chúng ta." Ân Kiên lắc đầu, Hà Bật Học âm âm mà trừng mắt liếc hắn.
"Tôi đang theo người đẹp ăn cơm a! Anh thì ngứa ngáy muốn đánh nhau, cũng chờ tôi ăn no rồi mới phát tác chớ!" Hà Bật Học rất cam chịu mà đi vào nhà bếp nấu mỳ tôm.
"Cậu đi chết được rồi! Tôi có thể nhận vàng mã làm tiền thuê nhà. Tôi muốn cậu về là cần sự hỗ trợ của cậu, ngu ngốc." Ân Kiên lạnh lùng quét mắt liếc cậu ta.
"Ân Kiên, tôi biết anh là ông già sống một mình rất cô đơn a! Thế nhưng phá hoại người khác ăn cơm cùng người đẹp thì quá âm hiểm rồi!" Hà Bật Học bưng mỳ đến bên cạnh hắn cười không ngừng, nhưng mà cũng rất thông minh mà đem mỳ tôm để giữa hai người, vạn nhất Ân Kiên thực sự một quyền đánh qua, cậu cũng sẽ đem mỳ úp lên người anh ta, xem một bộ âu phục hàng hiệu bị huỷ, quỷ hám tiền kia có thể đau lòng không.
"Âm hiểm? Lúc này mới bảo âm hiểm!" Ân Kiên ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lại, trong miệng lầm bầm, lá bùa loé ánh lửa, Hà Bật Học chỉ có thể ngớ ngẩn mà nhìn mỳ tôm nóng sừng sực của cậu ta đóng băng.
"Muốn chết... Mấy người đừng cứ để tôi vừa mở cửa thì thấy như này!" Trong phòng khách truyền đến tiếng hét chói tai kinh ngạc của Ân Lâm. Đều là người có tuổi rồi vẫn còn đánh nhau? Hà Bật Học là đồ đần cô rất rõ ràng, nhưng Ân Kiên cũng càng ngày càng thiểu năng thì thực sự khiến người khác chịu không nổi.
"Vậy cháu xin cô cô đừng luôn phá cửa mà vào a! Cô ạ!" Ân Kiên tức giận. Hà Bật Học rất thức thời mà chạy ù vào phòng bếp lại tự mình làm một bát mỳ, trốn qua trước TV mà hưởng thụ, rời xa chiến tranh của hai cô cháu.
Tiểu Vân yếu ớt mà đi đến, Hà Bật Học vẫy tay với cô, muốn cô cũng đến chỗ này tị nạn. Hồ tiên Tiểu Vân cười với cậu ta, một cái lắc mình đi tới ngồi xuống cạnh cậu, phất lên một làn gió thơm khó hiểu.
"Hai người kia có thể ồn ào rất lâu, có muốn ăn mỳ không? Tôi đi úp mỳ cho." Hà Bật Học vô cùng ân cần mà chiêu đãi Tiểu Vân, ước chừng là hơn cả thấy quỷ, hồ tiên đẹp như Tiểu Vân, Hà Bật Học không những không sợ đối phương, ngược lại còn thân thiết thêm.
Hồ tiên Tiểu Vân nhìn Hà Bật Học lắc đầu, như là nghĩ cái người này rất thú vị. Tuổi của cô lớn đến khó có thể tưởng tượng, đối diện Hà Bật Học, ánh mắt cô thủy chung từ ái như trưởng bối đang thấy vãn bối hồ đồ mà thôi.
"Thế có được hỏi một vấn đề không?" Hà Bật Học nhấc tay đặt câu hỏi, Tiểu Vân cười cười gật đầu.
"Lần trước, ở trên núi... Có đúng là cô không?" Hà Bật Học hiếu kỳ hỏi, cậu nhớ rõ lần trước gặp phải hồ tiên, là bởi vì trên núi mây mù quẩn quanh, có khi nào là Tiểu Vân không.
"Cũng không phải. Ngọn núi đó phong thủy tốt, cho nên có rất nhiều hồ tiên tụ tập tu luyện, sẽ lén chạy ra, hơn phân nửa là hồ tiên nhỏ tuổi, bọn họ luôn khá là hiếu kì." Tiểu Vân dịu dàng giải thích.
"A. Thế Đồng Đồng sao? Đồng Đồng cũng là hồ tiên nhỏ tuổi?" Hà Bật Học truy vấn, chạy được xuống núi, hẳn là vô cùng "hiếu kì" ha?
"Tình huống Đồng Đồng rất đặc biệt, cũng không thể so sánh như thế." Tiểu Vân nhìn Hà Bật Học một chút, rất thành thực trả lời. Vừa nghe thấy tên này, Ân Kiên vốn ở một bên ầm ĩ xoắn xuýt cũng ghé qua, hắn đối với "thanh mai trúc mã" của mình ấn tượng cũng không sâu sắc lắm.
"Đồng Đồng cùng Ân Kiên quen nhau thì, hai người đều chính là con nít, tình cảm đương nhiên tốt. Nhưng mà tuổi Ân Kiên càng lớn lực cảm ứng càng mạnh, con cháu nhà họ Ân mà! Đồng Đồng khi đó còn nhỏ, nhưng sẽ có một ngày khiến Ân Kiên nhìn thấu nguyên hình, cho nên trước tiên quay về núi tu luyện, dự định công lực đủ thâm hậu thì hạ sơn tìm Ân Kiên lần nữa, vậy mà nói hạ sơn liền thất tung..." Tiểu Vân càng giải thích, Ân Kiên ấn tượng càng mơ hồ. Hà Bật Học liên tục nhìn hắn, người này thực sự là một chút tự giác cũng không có, thậm chí khiến đối phương thất tung, anh ta chính là tính cách người chết mà.
"Trừng tôi gì chứ? Không phải là... Giờ đến phiên bạn Hà đụng trúng chủ ý gì đây hả?" Ân Kiên không có ý tốt mà nở nụ cười ác.
"Anh đi chết được rồi! Tôi là thanh niên thuần khiết lương thiện, không màng nhân thú!" Hà Bật Học hừ một tiếng.
"Tôi chết rồi ạ! Cậu đã chấp nhận còn gì! Đừng xấu hổ." Ân Kiên rất đắc ý cười xấu xa, Ân Lâm ở bên hoàn toàn nhìn không nổi, lôi Tiểu Vân đi. Hai cái thằng này đối thoại càng ngày càng hạ cấp, cô làm sao để không phụ lòng anh cô đây...
Hai người thì thầm xong, tự nhiên trở lại vấn đề chính, Ân Kiên hướng Ân Lâm báo cáo tin tức từ chỗ Bộ Hưởng Giao, mà Hà Bật Học ở bên ăn qua loa mỳ, vừa vểnh tai nghe lén.
"Ông Bộ đang hồ đồ cái gì? Cả một vong hồn cũng không gọi lại được?" Nghe xong báo cáo của Ân Kiên, Ân Lâm trực tiếp mắng một câu.
"Ông ta nói, chết thành như vậy không chỉ một người, ông ta còn biết tên mấy người khác. Ân Kiên mở một tờ giấy gấp rất ngay ngắn. Hà Bật Học lòng hiếu kì giết chết con mèo mà gắng chen vào, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền choáng váng, vội lục lọi trong balô của mình, lục nửa ngày mới tìm ra ghi chép cá nhân.
"Lại làm sao vậy?" Ân Kiên đoạt lấy ghi chép cá nhân, không xem thì thôi, vừa nhìn thì choáng váng, bốn cái tên đầu cư nhiên giống như đúc.
"Này! Cậu cháu, cháu cùng tên giết người ở với nhau à?" Ân Lâm nén cười, cô từ trước kia đã rất bội phục trực giác so với Rađa còn chuẩn hơn của Hà Bật Học.
"Cô... Câu đùa của cô rất lạnh..." Hà Bật Học cả người úp sấp trên bàn tức giận. Cái này hay rồi, chuyên đề mới của cậu làm không xong, cái gì mà cô bé xinh đẹp thần bí chứ! Đều xui xẻo chết hết sạch cả rồi.
"Cậu cũng muốn tìm Đồng Đồng?" Tiểu Vân rất kinh ngạc mà chỉ chỉ cái tên "Quản Đồng" trên danh sách, Hà Bật Học hiển nhiên giật nảy mình, cậu chẳng qua là từ trên website tìm kiếm danh sách các cô bé xinh đẹp thần bí, như thế nào lại khéo mức cả Hồ tiên cũng xếp phía trên?
"Trước không nói chuyện này, Bộ Hưởng Giao nói mấy nữ sinh đã chết này hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ đặc biệt, ông ta cảm thấy quá là khéo, giờ bạn Hà cũng chứng thực chuyện này." Ân Kiên truyền đạt lời Bộ Hưởng Giao nói, hiện tại, cả hắn cũng bắt đầu nghĩ không hợp lý. Đồng Đồng là Hồ tiên, đương nhiên cũng có pháp lực, nếu như cùng chuyện này có quan hệ, chỉ có thể đoán rằng phía sau nhất định có âm mưu lớn gì đó.
"Ông ta muốn làm sao? Thần kinh! Loại chuyện này cần báo cảnh sát a!" Ân Lâm tức giận, cô chính là bận yêu đương đó!
"Nếu như muốn biết chuyện phía cảnh sát, tôi có thể hỗ trợ." Tiểu Vân vẫn rất an tĩnh rốt cuộc mở miệng, ba người cùng nhìn cô.
"Cô có nội ứng ở cục cảnh sát à?" Đây là ý kiến đầu tiên của Hà Bật Học. Tiểu Vân cười khẽ, từ đáy lòng nghĩ cái cậu này rất đáng yêu.
"Tôi có thể tìm được tài liệu cho các cậu, đưa ghi chép cho tôi mượn." Tiểu Vân tiếp nhận bản ghi chép của Hà Bật Học mở ra, đặt hai tay phía trên nhắm mắt lại, trong miệng thì thầm đọc âm tiết cổ quái, lần thứ hai mở mắt ra thì, hào quang yêu dị xuyên thấu qua, bản ghi chép nhanh chóng lật lật, cuối cùng "ập" một tiếng khép lại.
"Oa..." Hà Bật Học mở bản ghi chép ra, còn có chút nóng tay, bên trong chi chít ghi chép của cảnh sát.
Ân Kiên cũng dán qua cẩn thận nhìn. Hoá ra cảnh sát đã sớm vô cùng chú ý đối với vụ án này, lòi ra một kẻ giết người chuyên giết thiếu nữ thanh xuân, để không tạo thành khủng hoảng xã hội, chỉ có thể ngầm điều tra và giải quyết vụ án. Ân Kiên nhìn người chết một chút, ngoại trừ một người bị chết đuối bên ngoài, còn lại đều là bị hành hạ đến chết. Hành hạ đến chết, dưới hai chữ to, là một bản báo cáo khám nghiệm tử thi lớn, người xem một cơn buồn nôn, làm ra được kiểu vụ án như này cũng không phải người bình thường.
"Hành hạ đến chết a..." Ân Lâm đột nhiên nhăn mày.
"Cô đừng lo! Mất tích đều là thiếu nữ..." Hà Bật Học nói còn chưa xong, bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Ân Lâm trừng đến sặc sụa mỳ.
"Hành hạ đến chết, tôi lo hung thủ cũng là một người trong giới đạo thuật." Ân Lâm nhăn tít mày. Từ ví dụ của Ân Kiên mà xem, hắn dưới cơn thịnh nộ, năng lực phát huy đến kinh người. Nếu như người này thực sự là người trong giới đạo thuật, những cô bé bị hành hạ đến chết này, sức mạnh phát sinh trước khi chết sẽ nhiều đến đáng sợ, khó trách bọn họ gọi hồn không được, bởi vì, hồn phách căn bản còn trong tay người nọ...
Ân Lâm muốn lập đàn gọi hồn, chuyện tày đình như vậy Hà Bật thế nào có thể buông tha? Cậu ta quản chi hiện tại là hai giờ đêm hay hai giờ chiều, vừa gọi điện thoại, toàn bộ tổ sản xuất đều bị call đoạt mệnh truy hồn của cậu gọi tới, còn cả Tùng Vân Tùng tiểu thư. Cô là lần đầu nhìn thấy Ân Kiên, chủ nhà của nhà sản xuất át chủ bài, rất cao, rất tuấn tú, rất... không hợp với cô là một chuyện.
"Vị này chính là tiểu thư Tiểu Vân, mấy người gọi thế là được rồi!" Hà Bật Học đơn giản mà giới thiệu, vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu, đám thành viên tổ sản xuất thông minh hơn người, tự nhiên hiểu được ý cậu. Tiểu vân, đúng là vị Hồ tiên đại nhân kia.
"Tiểu thư Tiểu Vân thật xinh đẹp." Tùng Vân thật tình mà ca ngợi, Tiểu Vân cũng quay qua khen cô, hai người đứng chung một chỗ có một kiểu không hài hòa kì quái. Kì thật, hai người là một chút cũng không giống nhau, nhưng nếu phải hình dung cả hai cô, đạt được kết luận chính là giống nhau, mắt to, mũi cao, dáng người đẹp đẽ, cặp chân thon dài. Giọng hai người đều êm dịu, lại có âm điệu khác thường, Tiểu Vân có chút kì ảo, Tùng Vân dường như nỉ non một chút. Từ ánh mắt của Hà Bật Học mà nhìn, hai cô khác biệt chỉ là Tùng Vân sẽ không phản quang mà thôi.
"Tùng Vân là người?" Ân Kiên lôi Hà Bật Học vào một góc sáng sủa thấp giọng hỏi, bàn về cảm ứng, Hà Bật Học mạnh hơn hắn.
"Anh như thế nào lại nói thế! Hẳn là vậy..." Trong lời đáp lại của Hà Bật Học không thẳng thắn không mạnh mẽ. Tuy rằng cậu đối với Tùng Vân một chút "cảm giác" cũng không có, nhưng bị Ân Kiên hỏi như vậy, đột nhiên lại cảm thấy không hợp lý, hiện tại nhìn qua, hình như thật sự không giống người.
"Cô thật giỏi! Trước không phải Bộ đại sư gì đó gọi hồn thất bại sao? Cô xuất mã quả nhiên không giống." Trương Chính Kiệt ở một bên vuốt mông ngựa, Ân Lâm tuy rằng hơi dữ, nhưng lại chưa hề ngăn cản bọn họ ở bên cạnh quay chụp, đương nhiên, bọn họ sau nhiều lần quay chụp xong, cũng không có cơ hội để phát sóng.
"Cậu cư nhiên dám so ông ta với tôi?" Ân Lâm hừ lạnh một tiếng, cô là thân phận địa vị gì, Bộ Hưởng Giao xứng cùng cô ngang vai ngang vế sao?
"Này cũng không phải gọi hồn đơn thuần, nghiêm khắc mà nói, tương đối giống "gọi dí*", nói vô căn cứ chính là "mời quỷ lên người", muốn thất bại rất khó a! Cậu hiểu ý tôi chứ." Ân Lâm vừa nói vừa cười, mọi người không khỏi nhìn về phía Hà Bật Học, người sau đó ngớ ngẩn không hiểu xảy ra chuyện gì, qua vài giây sau mới từ chỗ nào đó hô to gọi nhỏ, hóa ra Ân Lâm định dùng cậu môi giới gọi quỷ đến.
*gọi dí: nguyên văn là "vấn mễ- hỏi gạo(???)"- là hình thức đem linh hồn người thân thông qua bà đồng, dùng thân xác bà đồng nói chuyện với người trần. Vì ko tìm thấy cụ thể tên cách xem bói này, nên sau khi suy nghĩ mình chuyển là "gọi dí", vì tương tự ?
"Này! Cũng chưa có ai hỏi qua ý kiến của tôi!" Hà Bật Học bĩu môi lầm bầm hai câu, cậu kì thực là bằng lòng hỗ trợ. Thứ nhất, mấy nữ sinh này thực sự đáng thương. Thứ hai, chuyện đáng giận nhe vậy không tham dự sao được? Chẳng qua trên miệng, cậu vẫn là nhịn không được phải oán giận vài tiếng, nhưng mà, rất rõ ràng, không ai để ý tới.
"Rõ ràng cũng rất muốn thử xem sao, đừng than đông vãn tây nữa!" Ân Kiên trách móc, hai người cùng trừng mắt nhìn một chút. Hai người này từ sau khi kết bạn xong, tình cảm càng ngày càng tốt. Tình cảm càng tốt, trong ngôn ngữ, trên tứ chi ngược lại xung đột càng nhiều, luôn có một cảm giác sảng khoái không cần nể mặt mũi đối phương làm gì.
"Cô, thực sự làm vậy à? Cháu nhớ rõ còn cần một thứ gì đó trên người người chết, không phải sao?" Ân Kiên tò mò hỏi, Ân Lâm rất tán thưởng mà nhìn hai mắt hắn, cũng không phải không tiến bộ hoàn toàn!
"Cái này cần Tiểu Vân hỗ trợ!" Ân Lâm cười cười. Hồ tiên Tiểu Vân đưa tay ở trong không khí quờ quạng, mở lòng bàn tay ra, một nắm tóc lớn. Cái tên chết cuối cùng là người chết đuối, không giống mấy người trước là bị hành hạ đến chết, cho nên toàn bộ tóc đều ướt, một nắm lớn dính dấp.
"Gí vào! Này buồn nôn quá..." Bọn Trương Chính Kiệt léo nhéo ra tiếng, tuy rằng biết Tiểu Vân là Hồ tiên, nhưng trước mặt người khác thi triển pháp luật vẫn là không cách gì tưởng tượng nổi, nhất là mớ tóc kia là của người chết, cảm giác này càng khủng bố.
Hà Bật Học liên tục hướng Cao Hiểu Hoa nháy mắt, người sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ mà hướng cậu lắc đầu, hai người đồng thời thở dài. Bất luận bọn họ thử thế nào, chính là không thể chụp được ảnh Tiểu Vân, càng đừng nói là cú quơ quào thần kì kia.
"Nếu tiểu thư Tiểu Vân có thể lấy được tài liệu của cảnh sát, thậm chí tóc người chết, vì cái gì không trực tiếp dùng để tìm Đồng Đồng?" Ân Kiên hỏi, mọi người cũng tò mò theo.
"Này vẫn có hạn chế, chỉ có thể dùng để tìm vật chết, bất luận thứ có sinh mệnh gì đó, đều không thể dùng phương pháp này chuyển dịch, cho nên tôi mới có thể xác định là Đồng Đồng còn sống." Tiểu Vân dịu dàng mà giải thích, Ân Kiên đã thông mà gật gật đầu, nhà họ Ân bọn họ cũng có rất nhiều đạo thuật như thế.
"Được rồi! Kế tiếp thì xem biểu hiện của cậu đã! Bạn Hà." Ân Lâm âm trầm mà nở nụ cười.
Hà Bật Học để Ân Kiên đưa về phòng, không chỉ Hà Bật Học tò mò, đám nhàn rỗi cũng theo vào. Ân Lâm thì tiếp nhận tóc Tiểu Vân mang tới, thận trọng mà dùng lá bùa bọc lại, cũng theo đó hiện ở trong phòng.
"Gì thế hả?" Hà Bật Học nhìn thấy Ân Kiên tìm tìm kiếm kiếm ở chỗ nào đó, vừa giúp vừa hỏi, vừa không chú ý thì cả người bị Ân Kiên đẩy ngã trên giường, tứ chi bị dây thừng đỏ trói chặt, trưng ra cái dáng chữ đại.
"Gí vào! Có con gái ở đây a! Hiện tại là trình diễn series giam cầm có phải rất mất trí không?" Trương Chính Kiệt cùng Cao Hiểu Hoa hai người ở bên kia nói nhăng cuội, dẫn đến Trương Anh Nam cùng Tùng Vân hai người ngay tại chỗ khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm hồng, "véo" một tiếng vọt ra phòng ngoài. Ân Kiêm lườm hai gã đàn ông xem quá nhiều phim một cái, cùng lúc đó còn phải ngăn Hà Bật Học giãy loạn, hai người bọn họ dù sao hình thể cũng không kém mấy, chiến đấu khá khó khăn.
"Không cho phép nhúc nhích! Đây là sợ lát nữa quỷ nhỏ lên thân xong, không làm hại đến người khác thì cũng là làm hại đến cậu! Im chút coi!" Ân Kiên dùng ánh mắt ngăn Hà Bật Học giãy giụa, người sau đó quả nhiên yên lặng rất nhiều. Oán quỷ này không giống mấy lần trước, sinh thời đã có chút linh lực, hơn nữa lại chết thảm, trời biết cô ta lên người xong sẽ xảy ra chuyện gì.
"Nà! Cô sẽ không phải là đem tóc cùng bùa kia thiêu hủy, sau đó bảo tôi uống hết chứ? Tôi chết cũng không uống!" Hà Bật Học nhìn chăm chăm mớ tóc trên tay Ân Lâm, càng nhìn càng gớm, sức nhẫn nại của con người là có hạn.
"Yên tâm đi! Tôi không gớm như vậy với cậu đâu, mất vệ sinh!" Ân Lâm đặt một lư hương nho nhỏ bên giường, theo tay vung lên, lá bùa tự cháy, rơi vào trong lư hương.
"Hít sâu, thả lỏng một chút, đầu có thể sẽ váng một chút, đừng lo, tôi cùng cô vẫn ở đây." Ân Kiên ở bên tai Hà Bật Học thấp giọng nói, tinh thần Hà Bật Học càng thả lỏng, nghi thức tiến hành càng dễ.
"Thả lỏng? Anh có muốn thử bị trói trên giường hay không, xem anh có thả lỏng nổi không?" Hà Bật Học tức giận, Ân Kiên thấp giọng cười. Đáp lại hắn như vậy, chứng tỏ Hà Bật Học đã không căng thẳng nữa.
Khói trắng tràn ngập, mọi người đợi vài phút, trong phòng không có bất kì động tĩnh gì. Hà Bật Học đầu ngón tay nhịn không được nhịp nhịp, cậu thật có lòng để quỷ lên người thì, quỷ cư nhiên không tới?
"Bạn Hà?" Ân Kiên nhìn khí sắc cậu một chút, bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Là tôi." Hà Bật Học trả lời, cậu một chút khác thường cũng không có.
"Thất bại rồi?" Ân Kiên liếc Ân Lâm, người sau đó "hừ" một tiếng vút ra phòng ngoài, thất bại thì thất bại a, có cái quái gì hiếu kì?
Giật giật tứ chi, Hà Bật Học dùng ánh mắt ý bảo muốn Ân Kiên thả cậu ra, nếu gọi quỷ thất bại, ai sẽ nguyện ý vẫn để bị trói trên giường? Ân Kiên không hề cử động, chỉ là từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu, trên mặt treo nụ cười không có ý tốt.
"Này! Thả!" Hà Bật Học rống lên một câu. Đừng nói cho cậu, Ân Kiên cai tên chết tiệt kia đúng là biến thái.
"Này! Cậu rất hợp như này!" Ân Kiên cố ý tiến đến bên tai Hà Bật Học trầm giọng cười, tức giận khi đối phương một hồi giãy giụa tứ lung tung, muốn đánh người cũng phải cởi ra trước chứ hả?
"Ân Kiên, anh được lắm! Nếu không anh thử xem?" Hà Bật Học nghiến răng nghiến lợi, lắc lệch mắt kính, cặp mắt to kia kì thực rất có mị lực.
"Có bản lĩnh cậu tới a!" Ỷ vào đối phương còn bị trói, Ân Kiên cười đến cực gian trá.
"Hai người bên trong bớt phóng túng chút!" Ân Lâm một tiếng chợt quát từ ngoài phòng khách vào, người phụ nữ này lỗ tai thực sự thính đến lợi hại.
Ân Kiên động tay cởi thừng đỏ. Hắn cũng không biết vì sao sợi dây đạo thuật dùng nhất định là màu đỏ, nghìn vạn lần đừng ngu mà tưởng do tẩm quá nhiều máu chó đen, hắn đời này còn chưa thấy qua mấy con đó...
"Chờ một chút." Hà Bật Học đột nhiên đưa tay kéo Ân Kiên, có chút không hợp lý.
Ân Kiên ngừng tay, không giải thích được mà theo ánh mắt cậu nhìn lại, chỉ thấy trên ống quần jeans bên trái của Hà Bật Học có một vết ố nhỏ, dần dần nhuốm đậm, bất quá chỉ vài giây, chân trái cậu ta nhuốm đầy máu.
"A Học?" Ân Kiên lại càng hoảng, Hà Bật Học cầm tay hắn đột nhiên chặt một chút, màu máu trên mặt nháy mắt rút sạch.
"Quá... Đau..." Hà Bật Học cắn răng nhả mấy chữ, từ đó bắt đầu run rẩy, toát mồ hôi lạnh, trên chân trái vết thương lan tràn, đùi phải, bụng dưới, từ ngực đến lưng, tất cả đều chi chít vết thương, máu tươi chỉ một thoáng nhuốm đỏ cả giường.
"Anh Kiên, anh Kiên! Đau quá!" Hà Bật Học túm chặt ống tay áo Ân Kiên, không ngừng kêu thảm thiết, rên rỉ, những người khác sợ hãi cũng chạy đến chẳng biết làm nào cho phải, vết thương tăng nhanh, cổ cậu, khuôn mặt cũng chảy toàn máu, Hà bạt Học hiện tại thoạt nhìn chỉ có thể hình dung một chữ "thảm".
"Cô!" Ân Kiên ôm chặt cậu hét váng lên. Đau đớn quá mức mạnh mẽ đã khiến Hà Bật Học không thể khắc chế mà run lẩy bẩy,, nhiệt độ cơ thể cũng trong nháy mắt hạ đột ngột, Ân Kiên lo lắng hai con mắt đảo tung, cũng không phải choáng thì cũng chết đến nơi.
"Mau! Mau cho cậu ta uống!" Ân Lâm bưng bát nước bùa tiến tới, Ân Kiên đoạt một phát quay qua rót mạnh vào miệng Hà Bật Học, người sau đó muốn phản kháng, đáng tiếc cơ thể đau đến không dùng được sức, uống nước bùa thực sự muốn nôn.
Bị ép đem nước bùa nuốt xuống xong, Hà Bật Học co ở trên giường run rẩy. Trong một giây, không biết hoa mắt hay là cái gì, cậu cứ thấy căn phòng hình như phình ra một chút rồi lập tức hồi phục nguyên trạng, hô hấp của cậu suôn sẻ hơn rất nhiều, chỉ là tiêu hoa nhiều sức lực quá, nhất thời nửa khắc vẫn không bò dậy được.
"Tiểu Vân." Ân Lâm cúi đầu gọi một câu.
"Vẫn ở đây, cô bé đi không được." Hồ tiên Tiểu Vân dịu dàng trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm góc phòng khách. Tuy rằng mắt thường nhìn không thấy cái gì, nhưng cả đám người bình thường Trương Chính Kiệt kia cũng cảm thấy có chút bất thường, chết cũng không dám lại gần.
"Học trưởng anh ấy không nghiêm trọng chứ?" Tùng Vân rất quan tâm hỏi. Bọn Trương Chính Kiệt là nhìn nhiều tự nhiên chả sợ, nhưng cả cô cũng có thể trấn địn
Khẩn Đinh*, một thánh địa nghỉ ngơi đầy đủ trọn vẹn, ở chỗ này, ngoại trừ trời xanh, mây trắng cùng biển rộng, thả mắt nhìn, chính là giai xinh cùng gái đẹp ăn mặc mát mẻ. Căn cứ vào lẽ này, Ân Lâm không lý nào không theo cùng. Cả ngày đối mặt đều là oán quỷ, yêu quái, cô cho dù có đẹp nữa cũng sẽ dâng lên quỷ khí dày đặc. Vì suy nghĩ cho khuôn mặt xinh đẹp của mình, Ân Lâm cho dù không tình nguyện, cũng vẫn là cố mà theo sát tới đây.
*vườn quốc gia Khẩn Đinh, vườn quốc gia đầu tiên của Đài Loan được thành lập trên địa bàn trấn Hằng Xuân.
Nói đến việc này, liền không thể không bội phục Hà Bật Học bát tự nhẹ kì lạ, hở ra liền vẫy thần chọc quỷ. Vị này chương trình bị ngừng phát một tháng có thừa, nhà sản xuất lớn họ Hà hiện nay còn ở nhà dưỡng bệnh, cư nhiên nhặt được cơ hội trở mình trên trời rơi xuống. Gần đây người mẫu đang nổi Tùng Vân ồn ĩ muốn chuyển thể loại, công ty quản lý, đài truyền hình vì cô ta an bài mọi cách, cuối cùng cô lựa chọn làm nữ chủ trì, vốn lòi ra một hành dài tiết mục phong phong phú phú chờ cô tiếp nhận, Tùng đại tiểu thư cư nhiên chỉa một ngón tay, chọn trúng Hà Bật Học làm nhà sản xuất tiết mục mới của cô. Cái này nguy hiểm quá! Phải biết rằng kết thúc các vụ của Hà Bật Học thực sự quá kinh khủng, một tiết mục từ đầu đến cuối cả hai vị đảm đương nữ chủ trì đều chết thảm, bản thân cậu còn trọng thương nằm viện, một nhà sản xuất tiếng xấu rõ ràng như thế, tự nhiên đã khiến Đài truyền hình vô cùng nhức đầu. Thế nhưng Tùng đại tiểu thư cố ý chọn Hà Bật Học, Đài truyền hình ngoại trừ chi xuống một số tiền kinh phí rất lớn để phối hợp ra, cũng không có cách khác.
"Học trưởng quá mạnh rồi, anh ấy làm thế nào quyến rũ được Tùng Vân vậy? Tôi nghe nói Tùng đại tiểu thư ở trong phòng họp nổi bão, kiên trì muốn Học trưởng làm nhà sản xuất, còn quăng lời hung ác, dù là chương trình thần bí cũng không sao cả, thật đáng sợ..." Trương Chính Kiệt tấm tắc ra tiếng. Để chúc mừng Hà Bật Học cơ thể bình phục kiêm mở tiết mục mới "Oh! Đêm nay ở đâu có quỷ!", một đám người đấu tranh đến Khẩn Đinh nghỉ phép. Cũng không biết là ai quy định, nghỉ phép thì nhất định phải ở trên bờ cát dưới vầng thái dương to đánh bóng chuyền hả? Nhưng mà dòm nhóm mỹ nữ nóng bỏng ở chỗ này nhào lên đỡ bóng kì thực cũng rất không tệ na!
"Hình như không liên quan Học trưởng, anh ấy hoàn toàn không rõ chuyện này, cả mặt Tùng đại tiểu thư cũng chưa thấy qua, khả năng là trong lúc vô ý nào đó dụ dỗ người nào đó chăng? Cậu cũng biết, học trưởng ngoại trừ hay gọi quỷ bên ngoài, hoa đào cũng rất thối nát." Cao Hiểu Hoa lắc đầu trả lời, hai người trốn dưới tán ô uống bia lạnh, nhìn Hà Bật Học cùng Ân Kiên trên bờ cát, hai người đàn ông này thân hình rất cao thực sự bắt mắt đến ngứa mắt, vờn chung quanh là một đám thiếu nữ thanh xuân tràn trề sức sống.
"Bộ dạng đẹp trai đúng là được ưa chuộng..." Trương Chính Kiệt cùng Cao Hiểu Hoa cho ra một kết luận vô cùng chua xót.
Hai người vóc dáng cao trên mét tám cùng một đám con gái nhỏ nhắn xinh xắn đánh bóng chuyền, nghĩ thế nào cũng là bọn họ được lợi, mặc kệ là kỹ thuật bóng hay là thị giác. Chỉ là Hà Bật Học cơ thể vừa hồi phục như cũ, bị mặt trời rọi lâu mà bắt đầu váng đầu hoa mắt, mà Ân Kiên đồng hành đối với loại vận động rất nhiều người tranh một quả bóng hoặc là rất nhiều người không muốn một quả bóng một chút hứng thú cũng không có, khoát khoát tay hai người đã quay về dưới bóng mát của ô.
"Cháu trai... Làm sao mà cháu một chút cũng không nâng cao thưởng thức với trang phục của bạn Hà, ngược lại còn bị cậu ta đồng hoá rồi? Dáng cháu mặc áo ba lỗ, quần jeans thật đáng sợ á." Ân Lâm cố ý bày mặt quỷ, kỳ thực đây là nói mát, Ân Kiên tay dài chân dài, mặc bất kể cái gì cũng đẹp, quan trọng là, ai sẽ ở trên bờ cát mặc âu phục phẳng phiu hả?
"You will be assimilated. Resistance is futile." Hà Bật Hạc âm trầm từ sau Ân Kiên xông ra, mắt to rất sáng, sắc mặt còn có chút trắng, nhưng cả người bị ánh mắt trời rọi đến đỏ ửng, chờ cậu ta quay lại thì biết sống chết ngay.
"Tôi ghét người hâm mộ phim khoa học viễn tưởng..." Ân Kiên rất lạnh nhạt mà quét mắt liếc cậu, xách hai chai bia lạnh, cố ý lắc lắc, xịt vào mặt Hà Bật Học.
"Anh Kiên thực sự rất không có cảm giác hài hước." Hà Bật Học rất cảm khái. Tĩnh dưỡng trong một tháng, cậu gần như nhanh chóng khiến Ân Kiên buồn bực muốn chết, người này hoàn toàn không có cuộc sống giải trí gì đáng nói a!
"Cái cảm giác hài bệnh của cậu không có cũng được." Ân Kiên hừ hừ hai tiếng. Nghiêm khắc mà nói, Ân Kiên so với ngày xưa có nhân khí hơn nhiều. Nhưng mà nói đến ngọn nguồn, ngoại trừ Hà Bật Học ra, hắn chính là không quen cùng những người khác qua lại, càng đừng nói tích cực theo tiểu cô nương đánh bóng chuyền như thế. Tuy nói hắn vẫn luôn thích nữ sinh đáng yêu, nhưng hiện tại thế giới đã thành ra thế nào, mà mỗi tiểu cô nương đều trưởng thành đến quá là xinh đẹp.
"Anh Kiên nóng tính gớm." Trương Anh Nam hì hì cười, bởi liên quan Hà Bật Học, thành viên tổ sản xuất chương trình thần bí cũng rất thân với Ân Kiên.
"Đúng là be be, là be be." Hà Bật Học chính là không biết sống chết mà ở chỗ này lửa cháy đổ thêm dầu.
"Bạn Hà, cậu ra đây cho tôi!" Ân Kiên kéo cổ tay cậu, không lưu tình mà tha cậu đi, hai người trốn trong góc phòng âm u khe khẽ nói nhỏ. Ánh mặt trời không đến được, xác thực mát mẻ rất nhiều.
"Tùng Vân quen cậu?" Ân Kiên nhíu mày, hắn còn nhớ rõ mỹ nữ chiều cao không thua gì bọn họ, mắt to mũi cao, nói năng êm ái, giọng rất ỏn ẻn xông thẳng nhà bọn họ tìm Hà Bật Học. Cô cả người mềm mại đến có thể nổi trên nước, nhưng này tuyệt không có nghĩa là Tùng Vân không có khí thế, chí ít, yêu cầu của vị mỹ nữ trước khi nói luôn luôn cười ngọt ngào hai tiếng này, người đại diện đi cùng cũng không dám từ chối.
"Không nhận ra a... Ấy! Anh Kiên lại đụng cái chủ ý gì đó?" Hà Bật Học không có ý tốt mà xấu xa cười to, Ân Kiên biến sắc, hung ác cốc đầu cậu một cái.
"Ngốc a! Tôi thích hợp nói chuyện luyến ái sao? Cậu thực sự là kỷ lục gia có hại, cô ta nếu không phải kẻ điên thì chính là có rắp tâm khác, ngại mạng dài à? Hợp tác với đồ sát tinh cậu?"
"Sao lại nói thế chứ... Cứ như là tôi rất xui hơn nữa một mực hại người ấy, nói không chừng là cô ấy ngưỡng mộ tôi a? Tôi nói thế nào cũng từng là nhà sản xuất nổi danh mà."
"Còn cãi? Rõ ràng là thế!"
"Anh còn lên án như thế, tôi sẽ tức đó... Tôi mới không suy yếu như vậy, đến chỗ nào cũng có người chết!" Hà Bật Học biện hộ còn chưa xong, trên bãi cát truyền đến từng hồi thét chói tai, một cái xác chết trôi từ biển dạt đến.
"Tôi thề, kiếp này tôi còn cùng Học trưởng ra ngoài chơi, thiên lôi liền giáng xuống không chết tử tế được!" Trương Chính Kiệt thực trịnh trọng thề độc, Hà Bật Học rất tủi thân mà liếc cậu ta cái. Cũng không phải lỗi cậu, người cũng không phải bị giết, bờ biển dạt vào một cái xác chết trôi, mọi người bị giữ lại trợ giúp điều tra liên quan đến chuyện cậu xì hơi chắc?
"Chỉ là ghi chép mà thôi, không có gì, như loại xác chết trôi này, quanh năm suốt tháng có thể vớt đến vài cái, không cần quá căng thẳng." Cậu cảnh sát vừa ghi vừa thoải mái nói, những người khác cũng không có vì vậy mà vui vẻ hơn một chút.
"Anh Kiên, anh Kiên!" Hà Bật Học như là nghĩ đến chuyện thú vị gì, hướng phía Ân Kiên ngoắc mãnh liệt, hai người liền trốn một góc nói thầm.
"Nói đến cái chuyện ghi chép này, lần trước anh ở Nhật Bản là rời đi thế nào? Anh không phải là đã được xem như xác chết mà bị khiêng đi giải phẫu đó chứ?" Hà Bật Học đè thấp âm lượng hiếu kì hỏi. Cậu ta hay có biện pháp, thường thường là với hai việc hoàn toàn không thể cùng can thiệp một lúc, cậu ta có thể chọn một thời điểm cùng một nơi rất không thích hợp để nói chuyện.
"Quang minh chính đại mà đi tới." Ân Kiên cũng đè thấp âm lượng trả lời. Hắn tuy đã quen kiểu tư duy nhảy vọt của Hà Bật Học, nhưng không có nghĩa hắn thần kinh đến mức sẽ nhiều chuyện lung tung khắp nơi.
"Đi tới? Cảnh sát Nhật Bản thật như đùa a..." Hà Bật Học vô cùng không đồng ý, cũng không phải là đóng phim.
"Cậu thấy một cái xác đang chuẩn bị giải phẫu đột nhiên đứng lên xin tí lửa châm thuốc, cậu sẽ thế nào?" Ân Kiên nhún nhún vai, hắn cũng cảm thấy được chút trò đùa, vốn còn tưởng rằng phải bỏ ra công phu rất nhiều năm của hắn nữa chứ!
"Sợ đến choáng váng chứ sao?" Hà Bật Học cười giòn, rốt cuộc tiếp thu đáp án này. Nhưng mà cậu ta thật sự đã quên, lúc đầu khi cậu ta biết Ân Kiên không phải ngươi sống thì, cậu ta lại không bị doạ ngất, trái lại còn đột nhiên nhào lên ôm đối phương an ủi.
Tin thời sự trên TV đưa tin bờ biển dạt tới một cái xác chết trôi, Hà Bật Học gạt rồi gạt lớp sương ẩm từ mì tôm trên mắt kính, vừa há mỏ ăn mì, vừa tiến lên trước TV quan tâm mà nhìn.
Người chết là một nữ sinh chưa đầy hai mươi, người bị nước biển ngâm đã lâu, toàn thân đã sưng phù hư thối, nguyên nhân chết là bị chết đuối, nhưng mà trên người có nhiều vết thương, không ngoại trừ khả năng bị giết.
"Wow! Anh Kiên~ anh Kiên! Cái cô nữ sinh kia thật thảm..." Hà Bật Học lớn tiếng ồn ào, thiếu chút nữa đem mì lật úp.
"Ngu ngốc! Đừng nói lung tung!" Ân Kiên vội vàng từ thư phòng vọt ra. Có một số việc tuy rằng rất mê tín, nhưng nhất định phải giữ vững, ở hiện trường tai nạn xe cộ, kì thực mặc kệ chỗ nào, gặp phải chúng sinh chết oan, xin đừng có bất kì lời nói bất kính hay thông cảm nào, kể cả dưới đáy lòng mặc niệm cũng rất không nên, người có phần chết thảm có thể sẽ vì không cam lòng, hoặc là mong muốn bạn giúp họ mà gấp rút đuổi kịp bạn. Nói chung, cơm có thể ăn nhiều, nói thực sự không thể nói lung tung.
"Làm sao thế? Chỉ là tin tức thôi mà..." Hà Bật Học bất mãn lầm bầm, ba ngày hai nơi bị Ân Kiên mắng cậu dốt, ngu ngốc hoặc năng lực kém, cậu cũng không phải là không cay cú!
"Cần tin là có thứ đó! Trước có người cũng nói lời thương cảm với tin động đất, kết quả bị quỷ hồn tìm đến tận cửa chôn sống, mất không ít sức lực mới giải quyết được. Thể chất của mình cậu tự hiểu, không nên dính dáng đến một số chuyện ngu xuẩn!" Ân Kiên tịch thu điều khiển tắt TV, lại tiếp tục quay lại thư phòng tính toán phương hướng.
"Anh Kiên, phương thức anh biểu đạt sự quan tâm có thể đừng bạo lực như thế không? Tâm hồn tôi rất yếu đuối a!" Hà Bật Học ló đầu ở cửa phòng cười khanh khách không ngừng, Ân Kiên căng cứng khuôn mặt tuấn tú, trực tiếp quơ một quyển sách rất nặng ném ra.
"Kẹt" một tiếng, Ân Lâm đẩy cửa ra tiến vào, cái khoá với người nhà họ Ân bọn họ mà nói, thật đúng là không có tác dụng gì. Phía sau Ân Lâm còn một người đi theo, Hà Bật Học ngắm thấy bóng người, liền theo bản năng mà bất chợt ào vào núp trong thư phòng. Ân Kiên rất tin tưởng trực giác Hà Bật Học, sắc mặt không tốt mà thong thả bước ra.
"Cô là ai?" Ân Kiên lạnh lùng nhìn chằm chằm người đó, cô gái phía sau Ân Lâm chớp chớp mi, trên đời này, đàn ông dùng loại thái độ này đối xử với cô, Ân Kiên là người thứ nhất.
Cô gái này rất đẹp, thực sự rất đẹp, không giống như vẻ diễm lệ đến mức chứa lực sát thương của CK, hoặc là cũng nóng bỏng gần gần như CK, đương nhiên cũng không đẹp cái kiểu âm trầm của Ân Lâm. Cái đẹp của cô gái này, là một loại hoàn mỹ, cái đẹp hoàn toàn soi không ra bất luận chỗ thiếu hụt nào. Tóc dài đen đến toả sáng, da thịt trắng đến toả sáng, hai mắt ướt át đến toả sáng, cả người toả ra một vầng sáng khó hiểu, rất đẹp, đáng sợ đến không hình dung nổi.
"Cái quái gì thế? Tiểu Vân là đại tiên!" Ân Lâm liếc xéo Ân Kiên, sau đó cùng Tiểu Vân được gọi là đại tiên kia tay nắm tay ngồi ở trên sô pha vô cùng thân thiết mà trò chuyện. Hà Bật Học hiếu kì mà nhìn chằm chằm Tiểu Vân, mà Tiểu Vân cũng đang quan sát cậu, đôi mắt to ngập nước vẫn lúng liếng ánh sáng kì dị.
"Cái gì là đại tiên?" Hà Bật Học đem Ân Kiên kéo qua một bên nói nhỏ. Cậu chưa từng thấy qua phụ nữ đẹp như thế, soi không ra một khuyết điểm, còn đẹp như là ngưởi giả. Cô thực sự không giống người sống, đôi mắt đen láy như viên pha lê trong suốt óng ánh, từ sợi tóc đến ngón chân, mượt mà đến mức như phản chiếu ánh sáng. Trên thực tế, Hà Bật Học nghĩ có thể thấy hình ảnh phản chiếu của mình trên người cô.
"Hồ ly tinh!" Ân Kiên đơn giản giải thích. Hà Bật Học giật mình mà trừng lớn mắt, hồ tiên đó! Rõ ràng là hồ tiên đó! Một giây sau Hà Bật Học không chút nghĩ ngợi mà chạy ào vào thư phòng lấy DV của mình, thật vất vả tìm xong lại phát hiện thế nào cũng không mở được, không cần phải hỏi, nhất định là hồ tiên Tiểu Vân kia động chân tay, cậu bĩu môi rất nhụt chí mà đi ra.
"Không có lễ độ! Thực sự là đồ vô lại! Tiểu Vân là đại tiên!" Ân Lâm tức giận liếc Ân Kiên. Đám hồ tiên này tuy không có thất tình lục dục, cũng không dễ tức giận, nhưng mà con cháu nhà họ Ân bọn họ cũng không thể thiếu giáo dục như thế.
"Nghiêm khắc mà nói, tiểu thư Tiểu Vân là Không Hồ*. Trong "Sơn hải kinh" ghi chép, Không Hồ có thể thao túng thiên nhiên, đạo hạnh rất cao thâm a!" Ngô Tiến cười cười tiến vào. Anh ta kì thực vẫn đợi ở bên, chỉ là mị lực của Tiểu Vân quá lớn, trong khoảng thời gian ngắn rất dễ bao phủ sự tồn tại của người khác.
*Không Hồ: hồ ly thần trên 3000 tuổi bản lĩnh cao cường năng lực không bó buộc, không có đuôi, lấy hình dáng con người xuất hiện, tai là tai hồ ly, có vị trí tối cao.
"Cuồng khảo chứng cũng tới rồi à?" Ân Kiên lầm bầm hai tiếng, hắn đối với Ngô Tiến ấn tượng cũng không quá tốt, ông nội mình ở Nhật bị sát hại, anh ta cư nhiên như người không có việc gì, tấm lòng thật có hạn.
"Tôi tới, là bởi vì tôi muốn nhìn miếng ngọc hồ lô của Hà tiên sinh một chút." Ngô Tiến cười cười. Ân Lâm le lưỡi xin lỗi, người đang yêu đều làm một số việc ngốc nghếch, nói không ít lời thừa.
Ân Kiên vô thức sờ sờ ngọc hồ lô trên cổ, từ khi Hà Bật Học tặng hắn xong, hắn vẫn đeo, tuy cùng phong cách thời trang của hắn có chút không ăn nhập, nhưng hắn từ đầu đến cuối không tháo xuống. Hắn phát hiện từ khi mang ngọc hồ lô, hắn dần dần không cần dựa vào lượng khói thuốc lớn để giữ mạng, thứ đồ trang trí nhỏ này thực sự rất đặc biệt.
"Tiểu Vân tiểu thư tới, có chuyện?" Ân Kiên cố ý lờ lớ lơ Ngô Tiến, hắn không muốn ngọc hồ lô trên người với cái người đàn ông này lằng nhằng quá nhiều. Ngô Tiến chỉ là cười cười, cũng không truy hỏi, anh ta là một người rất thông minh, ở đây chọc giận Ân Kiên, anh ta nhất định không một chút có lợi.
"Có việc muốn mời các cậu giúp đỡ gấp." Tiểu Vân dịu dàng mà mở miệng, Hà Bật Học rất kinh ngạc trừng mắt với cô, cả đến giọng cô cũng êm tai như không thật ấy.
"Các người bản lĩnh như thế, còn muốn tìm bọn tôi hỗ trợ gì chứ?" Ân Kiên bĩu môi, hắn không quá muốn lội qua vũng lầy, đến cả hồ tiên còn làm không nên chuyện, hắn có thể giúp cái quái gì?
"Bọn Tiểu Vân ở núi sâu tu hành, không thể nhúng tay chuyện con người chúng ta." Ân Lâm giải thích. Tựa như các ngành nghề đều có phép tắc của chính mình, đám hồ tiên cũng phải tuân thủ giới luật, trong đó có một là không thể đến nhân gian gây chuyện. Tiểu Vân đến đây tìm sự trợ giúp, kì thực là đã có chút sát gần biên giới.
"Có cái gì gấp mà bọn tôi có thể giúp được?" Hà Bật Học hiếu kì hỏi một câu, Ân Kiên trừng mắt liếc cậu, người này thực sự là nhiều chuyện đến ghê hồn. Tiểu Vân khẽ nở nụ cười, đối với bọn họ mà nói, Hà Bật Học hỏi một câu, chẳng khác nào đồng ý thỉnh cầu của cô.
"Đồng Đồng xuống núi liền mất tích rồi." Tiểu Vân qua loa, nhưng lời này nghe ra cũng rất không hợp lý, Đồng Đồng trong miệng cô hơn phân nửa là một hồ tiên. Xuống núi? Một hồ tiên mất tinh ở giữa nhân gian, việc này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ a!
"Đồng Đồng?" Ân Kiên xoắn lông mày, cuối cùng nghĩ tên này có chút quen quen.
"Đúng vậy, Đồng Đồng. Cậu không nhớ Đồng Đồng sao? Bạn tốt thanh mai trúc mã của cậu đó." Tiểu Vân trả lời nhẹ nhàng, Ân Kiên ở chỗ kia sững sờ.
"Thanh mai trúc mã?" Hà Bật Học rất vô lễ mà thét chói tai, cậu còn không nghĩ Ân Kiên cũng có tuổi thơ đâu ạ!
Trong phòng chụp tiếng người ồn ào. Tùng Vân lần đầu tiên đi vào phòng thu, đây chính là chuyện lớn chết người trong Đài truyền hình, tất cả quan trên tiếng tăm đều tới hò hét biểu thị sự quan tâm, càng đừng nói người hâm mộ vốn cũng rất điên cuồng, trong một lúc người chen người lấn đến sắp cọ ra mỡ rồi.
"Học trưởng, anh mau nghĩ một biện pháp, tình hình sắp ngoài tầm kiểm soát rồi."
Trương Chính Kiệt mãnh liệt oán giận, cậu ta cũng muốn tìm Tùng Vân xin chữ kí, cùng chụp kiểu ảnh gì đó, lại bị bảo vệ xuất hiện ngăn cản, thực sự là càng nghĩ càng thấy không tiếp thu nổi, nói thế nào cậu ta cũng là ghế thứ hai của tổ sản xuất mà.
"Anh Kiên có thanh mai trúc mã ư, không biết đạo trưởng là tròn hay méo đây." Hà Bật Học còn đang như đi vào cõi tiên, cậu hiếu kì Đồng Đồng kia là thần thánh phương nào, bất quá từ bề ngoài của Tiểu Vân mà suy đoán, hẳn cũng là một người siêu thực đẹp đến tuyệt diệu. Nói thật, không tìm cô ta tới tham gia chương trình hình như rất đáng tiếc na!
"Anh Kiên có bạn gái cũ?" Đề tài này giống bom nổ dưới nước tựa như ầm một tiếng nổ tung trong phòng họp Thái Bình Dương, toàn bộ tổ sản xuất giống bị truyền nhiễm lối suy nghĩ nhảy vọt của Hà Bật Học, lập tức một đề tài cũ ngày trước lại được đón nhận, nghiêm ngặt mà nói, "Bạn gái cũ của Ân Kiên" thực sự rất có lực tác động.
"Cũ... Bạn gái cũ?" Hà Bật Học vò vò tóc có chút đần ra, cậu có nói là bạn gái cũ của Ân Kiên sao?
"Đúng vậy! Anh không phải vừa mới nói như thế sao? Nhìn thấy mặt chưa? Trông đẹp chứ?" Đám người tổ sản xuất kia mồm năm miệng mười. Này vui gớm, bạn gái cũ của Ân Kiên xuất hiện? Bạn gái cũ của thiên sư? Cảm giác tò mò tuyệt vời quá.
"Không, cô ta mất tích rồi! Nhưng tôi nghĩ hẳn là rất đẹp ha? Hồ tiên Tiểu Vân tới mời Ân Kiên hỗ trợ chính là trông mỹ lệ tới cảnh giới rất kinh khủng." Hà Bật Học đơn giản mà giải thích, tổ sản xuất lặng xuống trừng mắt với cậu. Hồ tiên? Anh ta vừa nói là hồ tiên hử? Câu này mới là quan trọng a!
"Học trưởng~ anh hâm quá rồi hả? Hồ tiên ư? Anh hẳn là theo sát cô ấy chụp được mới phải chứ! Xấu hổ thay anh vẫn mang danh nhà sản xuất chương trình thần bí..." Trương Chính Kiệt tiếc hận đến kêu cha gọi mẹ, chương trình phát sóng tập đầu tiên đã tàn nhẫn rồi, vậy thì bọn họ còn không phát triển sao?
"Cậu nghĩ tôi chưa thử qua sao? DV bị cô ta tiêu diệt rồi." Hà Bật Học âm u oán giận hai câu.
"A Học! Cậu như thế nào vẫn còn lê la ở đây?" Đạo diễn vọt vào hú người, hoảng hốt phẩy phẩy quạt quạt mùi thuốc tràn ngập không khí.
"Đạo diễn Lưu, đừng như vậy, tôi nên tới thăm hỏi nhà sản xuất." Giọng nói dịu dàng nhu hoà từ cửa truyền tới, Tùng Vân ngọt ngào cười cười, đứng ở cạnh cửa ló đầu vào, dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu.
"A! Tùng tiểu thư, tôi là Hà Bật Học sản xuất chương trình." Hà Bật Học đứng lên, lễ phép bắt tay với Tùng Vân, đối đáp tiến lùi thực sự khéo đến nỗi khó tin. Người bình thường đối với khuôn mặt đẹp của Tùng Vân sẽ ngạc nhiên, nhưng Hà Bật Học chắc là quen nhìn mỹ nữ rồi, đã tập mãi thành thói rồi.
"Đừng Tùng tiểu thư dài, Tùng tiểu thư ngắn nữa, gọi Tiểu Vân đi!" Tùng Vân cười híp mắt, người bên cạnh không ngớt khen cô bình dị gần gũi, thế nhưng Hà Bật Học lại không khỏi so sánh, hồ tiên Tiểu Vân cùng mỹ nữ Tiểu Vân a...
Chờ Ân Kiên lái xe đến, không tình nguyện mà lái vào bãi đỗ thì, đã qua hai tiếng đồng hồ. Mấy giờ trước, Ân Lâm không đầu không đuôi mà gọi tới nói, muốn hắn đến building Đế Quốc cùng Bộ Hưởng Giao gặp mặt, lý do là sự tình rất không đơn giản, hắn nhất định phải tới nghe ngóng một chút, nguyên nhân chính xác đại khái là vị mỹ nữ âm trầm này vội chuyện yêu đương, không đếm xỉa đến mấy cái việc nhỏ nào chó nào mèo này a.
"Sao lại là cậu?" Bộ Hưởng Giao vừa nhìn thấy người, sắc mặt sầm xuống phân nửa.
"Gì chứ? Muốn gặp cô, thầm mến bả à?" Ân Kiên hừ lạnh hai tiếng, Bộ Hưởng Giao sắc mặt biến đổi, lúc này như gan lợn chín mềm vậy.
"Không phải chứ? Ông thật sự thầm mến bả hả?" Ân Kiên cười ha ha một tiếng. Bộ Hưởng Giao vừa quẫn vừa giận, ông ta quả nhiên rất ghét cái gã thanh niên kiêu ngạo không coi ai ra gì trước mắt!
"Tôi là có việc muốn xin Ân tiểu thư hỗ trợ." Bộ Hưởng Giao tàn bạo trừng mắt liếc Ân Kiên, buồn bực mà nói.
"Lại có chuyện?" Ân Kiên chau mày, khéo vậy, toàn bộ đều tới kính nhờ nhà họ Ân bọn họ.
"Ừm, cậu có nghe tin không, xác chết trôi dạt tới bờ biển ấy?" Bộ Hưởng Giao nghiêm túc trả lời, nếu sự tình không phải vô lý như thế, ông ta cũng sẽ không tới làm phiền Ân Lâm, lại càng không muốn đối mặt Ân Kiên.
"Nữ sinh kia hả? Làm sao?" Ân Kiên hơi cau mày.
"Ừm, cha mẹ cô ta mời tôi thay họ gọi hồn, nhưng mà lại gọi không được. Quan trọng hơn là, cô ta cũng không phải thi thể duy nhất chết thành như vậy mà tôi gặp." Bộ Hưởng Giao nói xong, hai người đối mắt nhăn mày. Bộ Hưởng Giao người này dù có khi sẽ nhầm lẫn, nhưng đạo hạnh cũng có, với công lực của ông ta không lý nào không gọi vong hồn về được, nhất là cái loại vong hồn chết cực thảm này, sao có thể không muốn được siêu độ chứ?
"Không phải duy nhất một cái? Ông là có ý gì?" Ân Kiên hỏi.
"Cậu thấy qua người chết chứ? Vết thương trên người cô ta tất cả đều là đồ sắc vạch ra, cũng không phải xuất hiện do va chạm đá ngầm. Nói cô ta không phải cái xác suy nhất, là bởi vì lúc trước tôi thay người nhà khác siêu độ con gái bọn họ, cô nữ sinh kia cũng chết thành như vậy, hơn nữa, cô ta còn có chút năng lực cảm ứng, khi còn sống tôi đã thấy qua vài lần."
"Cũng không gọi vong hồn về được?"
"Ừm... Cho nên mới muốn mời đại tỷ đến một chuyến, công lực chị ấy so với tôi cao thâm hơn."
Loại chuyện này, ông hẳn là nên tìm cảnh sát chứ không phải tìm cô, cô gần đây bận bịu chuyện yêu đương, có thể thử quấy nhiễu bả xem sao, bả nhất định sẽ cho ông xuống địa ngục!" Ân Kiên cười lạnh hai tiếng.
"Hả, Ân tiểu thư đang nói chuyện yêu đương?" Bộ Hưởng Giao khiếp sợ vạn phần.
"Đúng vậy, cho nên ông tỉnh tỉnh đê!"
Chương trình ghi thực sự thuận lợi, náo nhiệt như hội hè, bất quá lại cũng không liên quan gì đến chuyện Hà Bật Học, cậu tuy rằng mỹ danh viết là sản xuất chương trình, nhưng thực quyền chân chính lại nằm trong tay người tổ sản xuất. Cũng không phải hoài nghi năng lực cậu, mà là tiền án rất khủng bố của cậu, Tùng Vân thân kiều nhục quý, cũng không thể xảy ra nửa điểm sai lầm.
"Học trưởng, như vậy được à? Thời điểm ghi chương trình, tất cả chúng ta đều trốn ở đây." Trương Anh Nam hết nhìn đông lại dòm tây, liền thấy một đám đàn ông đều đang gặm kem, lật tạp chí, giống như thế giới bên ngoài cùng bọn họ một chút liên hệ cũng không có, trong đó nghiêm túc nhất vẫn là Hà Bật Học, cùng với một đống tư liệu.
"Tiểu Nam, em liên lạc đến những người đó chưa? Anh cũng không muốn chuyên đề đầu tiên liền bị bỏ trống đâu." Hà Bật Học liếm liếm kem, cậu không biết là bữa nào đó tỉnh ngủ xong đột nhiên có linh cảm, muốn làm ra một chuyên mục giới thiệu cô bé xinh đẹp thần bí, quan trọng vẫn là cô bé xinh đẹp, hoàn toàn là vì hành vi mưu cầu lợi ý cho mình.
"Không có, một người cũng chưa liên hệ được! Nữ sinh như là bốc hơi hết khỏi nhân gian rồi." Trương Anh Nam lắc đầu.
"Không có? Có phải muốn anh tự mình từng bước từng bước đi tìm hay không a?" Hà Bật Học ngoài cười trong không cười, Trương Anh Nam ôm điện thoại lập tức phóng đi điên cuồng quay số, vị sản xuất chương trình này một khi tiến vào trạng thái làm việc thực sự rất khó chơi.
Tiếng đập cửa vang lên, Cao Hiểu Hoa phản xạ định mở cửa, một làn gió thơm nức mũi, Tùng Vân trang phục mùa xuân hồng nhạt mang theo vẻ mặt cười ngọt ngào chợt hiện vào, đàn ông trong phòng họp sợ tới mức tất cả đều hấp tấp dập thuốc lá, đứng nghiêm cung nghênh cô, chỉ có Hà Bật Học vẫn vùi đầu trong mớ tư liệu, như núi không nhúc nhích.
"Chế tác Hà, biểu hiện của tôi hôm nay khá chứ?" Tùng Vân tò mò, đây là ngày đầu tiên cô làm chủ trì, tuy rằng nhận được tiếng vỗ tay như sấm, nhưng cô vẫn rất cần sự tán thành của Hà Bật Học.
"Ừm... Tốt lắm." Hà Bật Học cau mày nhìn chăm chăm tài liệu, tùy ý đáp hai câu có lệ. Tùng Vân trợn to mắt nhìn cậu, những người khác đều liều mạng nháy mắt với Hà Bật Học, thằng cha này thực sự rất không phải người mà.
"Thực sự rất tốt sao? Thế nhưng tôi nghĩ phản ứng của khán giả rất đóng hộp." Tùng Vân yếu ớt mà vượt qua một phiếu của đám người tổ sản xuất, nhất thời bầu không khí rất không thích hợp. Cô cũng không phải không hiểu, thậm chí so với ai khác còn rõ ràng hơn, tình cảnh ngày hôm nay là Đài truyền hình tận lực tạo ra, trên thực tế, cô nghĩ nội dung chương trình tuyệt không thú vị.
"Cô muốn nghe lời nói thật?" Hà Bật Học khép lại tài liệu, mọi người trong phòng đều nóng nảy, Hà Bật Học người này quả thật thần kinh lắp sai chỗ, anh ta nhất định có dũng khí ăn ngay nói thật tiến tới đắc tội vị đại mỹ nữ này, đây chính là cơm áo phụ mẫu của anh ta a.
"Cô cùng chương trình này một điểm cũng không ăn nhập, cô là một bình hoa thôi! Bình hoa chính là phải ăn mặt đèm đẹp, đứng ở chỗ lấp lánh, cô sao phải chạy tới làm chủ trì chương trình thần bí hử? Trước đây CK theo tôi, đó là bởi vì cô ấy là bạn gái tôi, chương trình nâng cô ấy lên làm ngôi sao, cô ấy kéo rating chương trình; Lily theo tôi, là bởi vì cô cùng CK nổi danh như nhau. Thế nhưng cô sao? Cô đã rất được hoan nghênh rồi thôi! Tới chỗ này làm cái gì?" Hà Bật Học quang quác quang quác một chuỗi dài oán hận, cậu ta vô cùng bất mãn quyền lực khiến người ta mất quyền lực, hay cho một chương trình thần bí bị sửa đến chẳng ra sao như vậy.
Bầu không khí trong phòng họp lạnh đến điểm cao nhất, bọn Trương Chính Kiệt có dự cảm xấu nhất, đắc tội Tùng tiểu thư rồi, xem ra chương trình là không làm nổi. Nhưng quỷ dị chính là, Tùng Vân nghe xong một chuỗi bực tức này, đối với chuyện Hà Bật Học gọi thẳng cô là bình hoa vậy mà không giận còn cười, nhẹ nhàng mà thở dài, đang muốn mở miệng, Hà Bật Học đột nhiên nghĩ rằng rất không hay.
"Nà, chờ một chút! Cô không nên vui tính mà nói cho tôi biết, cho tới bây giờ cũng không có người nói chuyện như này với cô, lại càng đừng khoa trương rằng làm thế này là vì yêu tôi nha!" Hà Bật Học đưa tay vội vã ngăn lại, Tùng Vân kinh ngạc nhìn cậu, đội ngũ còn lại rất muốn dập chết người kia. Người này không biết sống chết đã tới cảnh giới người thần cùng phẫn nộ, cư nhiên dám đối với Tùng Vân nói ra lời như thế, không bị ngũ lôi oanh đỉnh gì gì đó, lẽ giời ở đâu?
"Ha ha! Không khác ý này cho lắm! Nhưng mà tôi còn không khoa trương đến mức yêu anh. Tôi chỉ là không muốn làm bình hoa nữa, tôi cũng rất dũng cảm đó, rất có tinh thần mạo hiểm nha! Không lừa anh, tôi thật sự là cao thủ Aikido đó!" Tùng Vân cười ngọt ngào, hoà tan bầu không khí căng thẳng vốn có, trong lúc nhất thời phòng họp một trận vỗ tay. Hà Bật Học chỉ là khoát khoát tay, tùy cô thôi!
"Tôi mong, chương trình thực sự do anh sản xuất, tôi là nghiêm túc." Tùng Vân cuối cùng nói một câu là đối diện với người chủ quản mà nói, ánh mắt tuy quyến rũ, nhưng kiên định đến không thể phủ nhận. Sau đó cô quay đầu nhìn Hà Bật Học, lại một vẻ người phụ nữ nhỏ, cô là thật tâm muốn tham gia vào tổ sản xuất thần kì này.
"Ừm... Vậy có thể, người chủ trì của tôi đều theo nhân viên công tác lên núi xuống biển, cô cũng không ngoại lệ." Hà Bật Học đem tài liệu giao cho Tùng Vân, người sau đó cười tươi như hoa, nhất thời làm phòng họp đôt nhiên có ảo giác trở nên rất sáng.
"Yes, sir!" Tùng Vân cười híp mắt đồng ý, mừng rỡ mà tiếp nhận tài liệu.
"Cô theo bọn họ gọi tôi là học trưởng được rồi!" Hà Bật Học cũng treo lên khuôn mặt tươi cười, thắng dễ như bỡn mà đoạt lại quyền sản xuất của mình.
Lúc ăn cơm, đương nhiên thành viên mới gia nhập mời khách, đôi bên tổ sản xuất toàn bộ được cô mời đến nhà hàng cao cấp ăn thả phanh.
"Tiểu Vân vì sao muốn chủ trì chương trình thần bí a?" Bọn Trương Chính Kiệt mồm năm miệng mười, có thể dùng hai chữ "Tiểu Vân" gọi Tùng đại tiểu thư, quả thực khiến những gã đàn ông này vui vẻ cả buổi.
"Nếu như nói, là bởi vì tôi rất ngưỡng mộ Hà học trưởng?" Chất giọng của Tùng Vân rất êm, nói năng lại nỉ non, nói xong còn lập tức đỏ mặt, không khỏi khiến cho vận may của Hà Bật Học trở nên vô cùng ngon lành, cậu ta già dư này rồi mới không hiểu vì sao mà quen được một cô bạn xinh đẹp.
"Thành thật mà nói, học trưởng nghiêm túc xác thực rất đẹp trai, nhưng mà anh Kiên tương đối ưu tú hơn." Trương Anh Nam không nhìn người đàn ông nào mà phát biểu ý kiến của mình, Tùng Vân hướng cô cười cười, trong tổ sản xuất chỉ có hai cô là nữ, rất nhanh liền thành lập nên tình hữu nghị chị em.
Trong bữa cơm, ánh mắt Tùng Vân thường lưu qua lưu lại trên người Hà Bật Học. Người sau đó lại chả có cảm giác gì, thậm chí ăn đến phân nửa thì, còn bị kích động mà chạy vào xó nghe điện thoại, một lần nói lại tới hai mươi phút, cuối cùng ném một câu "Tôi có việc" bỏ chạy đến không thấy bóng người. Tùng Vân tuy rằng vẫn mang theo ý cười ngọt ngào như trước, nhưng tất cả mọi người nhìn ra, cô rất mất mát.
"Học trưởng... Anh ấy đi hẹn hò sao?" Tùng Vân như vô tình hỏi thăm, mọi người đối nhau liếc mắt.
"Tiểu Vân, nhớ kĩ nha! Hẹn hò là từ cấm, bất cứ cái gì khiến học trưởng liên tưởng đến CK nữ vương đều là từ cấm, anh ấy sẽ bị hù chết!" Trương Chính Kiệt vô cùng trịnh trọng mà báo cho Tùng Vân, người sau đó cũng vô cùng trịnh trọng mà gật đầu biểu thị rõ rồi.
Khiến Hà Bật Học quăng cả người đẹp, cả cơm cũng không ăn, ai có mị lực lớn như vậy? Đương nhiên là Ân Kiên vô địch. Vừa mới thông điện thoại, một câu có quỷ, Hà Bật Học có thể cả mạng cũng không cần mà bắt xe hoả tốc chạy về.
"Quỷ ở đâu?" Hà Bật Học đá văng cửa vọt vào, Ân Kiên lại đang thảnh thảnh thơi thơi mà uống trà nóng chờ cậu.
"Bạn Hà, dùng đầu óc một chút, quỷ không thấy được ở trong nhà chúng ta." Ân Kiên lắc đầu, Hà Bật Học âm âm mà trừng mắt liếc hắn.
"Tôi đang theo người đẹp ăn cơm a! Anh thì ngứa ngáy muốn đánh nhau, cũng chờ tôi ăn no rồi mới phát tác chớ!" Hà Bật Học rất cam chịu mà đi vào nhà bếp nấu mỳ tôm.
"Cậu đi chết được rồi! Tôi có thể nhận vàng mã làm tiền thuê nhà. Tôi muốn cậu về là cần sự hỗ trợ của cậu, ngu ngốc." Ân Kiên lạnh lùng quét mắt liếc cậu ta.
"Ân Kiên, tôi biết anh là ông già sống một mình rất cô đơn a! Thế nhưng phá hoại người khác ăn cơm cùng người đẹp thì quá âm hiểm rồi!" Hà Bật Học bưng mỳ đến bên cạnh hắn cười không ngừng, nhưng mà cũng rất thông minh mà đem mỳ tôm để giữa hai người, vạn nhất Ân Kiên thực sự một quyền đánh qua, cậu cũng sẽ đem mỳ úp lên người anh ta, xem một bộ âu phục hàng hiệu bị huỷ, quỷ hám tiền kia có thể đau lòng không.
"Âm hiểm? Lúc này mới bảo âm hiểm!" Ân Kiên ngoài cười nhưng trong không cười mà đáp lại, trong miệng lầm bầm, lá bùa loé ánh lửa, Hà Bật Học chỉ có thể ngớ ngẩn mà nhìn mỳ tôm nóng sừng sực của cậu ta đóng băng.
"Muốn chết... Mấy người đừng cứ để tôi vừa mở cửa thì thấy như này!" Trong phòng khách truyền đến tiếng hét chói tai kinh ngạc của Ân Lâm. Đều là người có tuổi rồi vẫn còn đánh nhau? Hà Bật Học là đồ đần cô rất rõ ràng, nhưng Ân Kiên cũng càng ngày càng thiểu năng thì thực sự khiến người khác chịu không nổi.
"Vậy cháu xin cô cô đừng luôn phá cửa mà vào a! Cô ạ!" Ân Kiên tức giận. Hà Bật Học rất thức thời mà chạy ù vào phòng bếp lại tự mình làm một bát mỳ, trốn qua trước TV mà hưởng thụ, rời xa chiến tranh của hai cô cháu.
Tiểu Vân yếu ớt mà đi đến, Hà Bật Học vẫy tay với cô, muốn cô cũng đến chỗ này tị nạn. Hồ tiên Tiểu Vân cười với cậu ta, một cái lắc mình đi tới ngồi xuống cạnh cậu, phất lên một làn gió thơm khó hiểu.
"Hai người kia có thể ồn ào rất lâu, có muốn ăn mỳ không? Tôi đi úp mỳ cho." Hà Bật Học vô cùng ân cần mà chiêu đãi Tiểu Vân, ước chừng là hơn cả thấy quỷ, hồ tiên đẹp như Tiểu Vân, Hà Bật Học không những không sợ đối phương, ngược lại còn thân thiết thêm.
Hồ tiên Tiểu Vân nhìn Hà Bật Học lắc đầu, như là nghĩ cái người này rất thú vị. Tuổi của cô lớn đến khó có thể tưởng tượng, đối diện Hà Bật Học, ánh mắt cô thủy chung từ ái như trưởng bối đang thấy vãn bối hồ đồ mà thôi.
"Thế có được hỏi một vấn đề không?" Hà Bật Học nhấc tay đặt câu hỏi, Tiểu Vân cười cười gật đầu.
"Lần trước, ở trên núi... Có đúng là cô không?" Hà Bật Học hiếu kỳ hỏi, cậu nhớ rõ lần trước gặp phải hồ tiên, là bởi vì trên núi mây mù quẩn quanh, có khi nào là Tiểu Vân không.
"Cũng không phải. Ngọn núi đó phong thủy tốt, cho nên có rất nhiều hồ tiên tụ tập tu luyện, sẽ lén chạy ra, hơn phân nửa là hồ tiên nhỏ tuổi, bọn họ luôn khá là hiếu kì." Tiểu Vân dịu dàng giải thích.
"A. Thế Đồng Đồng sao? Đồng Đồng cũng là hồ tiên nhỏ tuổi?" Hà Bật Học truy vấn, chạy được xuống núi, hẳn là vô cùng "hiếu kì" ha?
"Tình huống Đồng Đồng rất đặc biệt, cũng không thể so sánh như thế." Tiểu Vân nhìn Hà Bật Học một chút, rất thành thực trả lời. Vừa nghe thấy tên này, Ân Kiên vốn ở một bên ầm ĩ xoắn xuýt cũng ghé qua, hắn đối với "thanh mai trúc mã" của mình ấn tượng cũng không sâu sắc lắm.
"Đồng Đồng cùng Ân Kiên quen nhau thì, hai người đều chính là con nít, tình cảm đương nhiên tốt. Nhưng mà tuổi Ân Kiên càng lớn lực cảm ứng càng mạnh, con cháu nhà họ Ân mà! Đồng Đồng khi đó còn nhỏ, nhưng sẽ có một ngày khiến Ân Kiên nhìn thấu nguyên hình, cho nên trước tiên quay về núi tu luyện, dự định công lực đủ thâm hậu thì hạ sơn tìm Ân Kiên lần nữa, vậy mà nói hạ sơn liền thất tung..." Tiểu Vân càng giải thích, Ân Kiên ấn tượng càng mơ hồ. Hà Bật Học liên tục nhìn hắn, người này thực sự là một chút tự giác cũng không có, thậm chí khiến đối phương thất tung, anh ta chính là tính cách người chết mà.
"Trừng tôi gì chứ? Không phải là... Giờ đến phiên bạn Hà đụng trúng chủ ý gì đây hả?" Ân Kiên không có ý tốt mà nở nụ cười ác.
"Anh đi chết được rồi! Tôi là thanh niên thuần khiết lương thiện, không màng nhân thú!" Hà Bật Học hừ một tiếng.
"Tôi chết rồi ạ! Cậu đã chấp nhận còn gì! Đừng xấu hổ." Ân Kiên rất đắc ý cười xấu xa, Ân Lâm ở bên hoàn toàn nhìn không nổi, lôi Tiểu Vân đi. Hai cái thằng này đối thoại càng ngày càng hạ cấp, cô làm sao để không phụ lòng anh cô đây...
Hai người thì thầm xong, tự nhiên trở lại vấn đề chính, Ân Kiên hướng Ân Lâm báo cáo tin tức từ chỗ Bộ Hưởng Giao, mà Hà Bật Học ở bên ăn qua loa mỳ, vừa vểnh tai nghe lén.
"Ông Bộ đang hồ đồ cái gì? Cả một vong hồn cũng không gọi lại được?" Nghe xong báo cáo của Ân Kiên, Ân Lâm trực tiếp mắng một câu.
"Ông ta nói, chết thành như vậy không chỉ một người, ông ta còn biết tên mấy người khác. Ân Kiên mở một tờ giấy gấp rất ngay ngắn. Hà Bật Học lòng hiếu kì giết chết con mèo mà gắng chen vào, không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền choáng váng, vội lục lọi trong balô của mình, lục nửa ngày mới tìm ra ghi chép cá nhân.
"Lại làm sao vậy?" Ân Kiên đoạt lấy ghi chép cá nhân, không xem thì thôi, vừa nhìn thì choáng váng, bốn cái tên đầu cư nhiên giống như đúc.
"Này! Cậu cháu, cháu cùng tên giết người ở với nhau à?" Ân Lâm nén cười, cô từ trước kia đã rất bội phục trực giác so với Rađa còn chuẩn hơn của Hà Bật Học.
"Cô... Câu đùa của cô rất lạnh..." Hà Bật Học cả người úp sấp trên bàn tức giận. Cái này hay rồi, chuyên đề mới của cậu làm không xong, cái gì mà cô bé xinh đẹp thần bí chứ! Đều xui xẻo chết hết sạch cả rồi.
"Cậu cũng muốn tìm Đồng Đồng?" Tiểu Vân rất kinh ngạc mà chỉ chỉ cái tên "Quản Đồng" trên danh sách, Hà Bật Học hiển nhiên giật nảy mình, cậu chẳng qua là từ trên website tìm kiếm danh sách các cô bé xinh đẹp thần bí, như thế nào lại khéo mức cả Hồ tiên cũng xếp phía trên?
"Trước không nói chuyện này, Bộ Hưởng Giao nói mấy nữ sinh đã chết này hoặc nhiều hoặc ít đều có chỗ đặc biệt, ông ta cảm thấy quá là khéo, giờ bạn Hà cũng chứng thực chuyện này." Ân Kiên truyền đạt lời Bộ Hưởng Giao nói, hiện tại, cả hắn cũng bắt đầu nghĩ không hợp lý. Đồng Đồng là Hồ tiên, đương nhiên cũng có pháp lực, nếu như cùng chuyện này có quan hệ, chỉ có thể đoán rằng phía sau nhất định có âm mưu lớn gì đó.
"Ông ta muốn làm sao? Thần kinh! Loại chuyện này cần báo cảnh sát a!" Ân Lâm tức giận, cô chính là bận yêu đương đó!
"Nếu như muốn biết chuyện phía cảnh sát, tôi có thể hỗ trợ." Tiểu Vân vẫn rất an tĩnh rốt cuộc mở miệng, ba người cùng nhìn cô.
"Cô có nội ứng ở cục cảnh sát à?" Đây là ý kiến đầu tiên của Hà Bật Học. Tiểu Vân cười khẽ, từ đáy lòng nghĩ cái cậu này rất đáng yêu.
"Tôi có thể tìm được tài liệu cho các cậu, đưa ghi chép cho tôi mượn." Tiểu Vân tiếp nhận bản ghi chép của Hà Bật Học mở ra, đặt hai tay phía trên nhắm mắt lại, trong miệng thì thầm đọc âm tiết cổ quái, lần thứ hai mở mắt ra thì, hào quang yêu dị xuyên thấu qua, bản ghi chép nhanh chóng lật lật, cuối cùng "ập" một tiếng khép lại.
"Oa..." Hà Bật Học mở bản ghi chép ra, còn có chút nóng tay, bên trong chi chít ghi chép của cảnh sát.
Ân Kiên cũng dán qua cẩn thận nhìn. Hoá ra cảnh sát đã sớm vô cùng chú ý đối với vụ án này, lòi ra một kẻ giết người chuyên giết thiếu nữ thanh xuân, để không tạo thành khủng hoảng xã hội, chỉ có thể ngầm điều tra và giải quyết vụ án. Ân Kiên nhìn người chết một chút, ngoại trừ một người bị chết đuối bên ngoài, còn lại đều là bị hành hạ đến chết. Hành hạ đến chết, dưới hai chữ to, là một bản báo cáo khám nghiệm tử thi lớn, người xem một cơn buồn nôn, làm ra được kiểu vụ án như này cũng không phải người bình thường.
"Hành hạ đến chết a..." Ân Lâm đột nhiên nhăn mày.
"Cô đừng lo! Mất tích đều là thiếu nữ..." Hà Bật Học nói còn chưa xong, bị ánh mắt đằng đằng sát khí của Ân Lâm trừng đến sặc sụa mỳ.
"Hành hạ đến chết, tôi lo hung thủ cũng là một người trong giới đạo thuật." Ân Lâm nhăn tít mày. Từ ví dụ của Ân Kiên mà xem, hắn dưới cơn thịnh nộ, năng lực phát huy đến kinh người. Nếu như người này thực sự là người trong giới đạo thuật, những cô bé bị hành hạ đến chết này, sức mạnh phát sinh trước khi chết sẽ nhiều đến đáng sợ, khó trách bọn họ gọi hồn không được, bởi vì, hồn phách căn bản còn trong tay người nọ...
Ân Lâm muốn lập đàn gọi hồn, chuyện tày đình như vậy Hà Bật thế nào có thể buông tha? Cậu ta quản chi hiện tại là hai giờ đêm hay hai giờ chiều, vừa gọi điện thoại, toàn bộ tổ sản xuất đều bị call đoạt mệnh truy hồn của cậu gọi tới, còn cả Tùng Vân Tùng tiểu thư. Cô là lần đầu nhìn thấy Ân Kiên, chủ nhà của nhà sản xuất át chủ bài, rất cao, rất tuấn tú, rất... không hợp với cô là một chuyện.
"Vị này chính là tiểu thư Tiểu Vân, mấy người gọi thế là được rồi!" Hà Bật Học đơn giản mà giới thiệu, vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu, đám thành viên tổ sản xuất thông minh hơn người, tự nhiên hiểu được ý cậu. Tiểu vân, đúng là vị Hồ tiên đại nhân kia.
"Tiểu thư Tiểu Vân thật xinh đẹp." Tùng Vân thật tình mà ca ngợi, Tiểu Vân cũng quay qua khen cô, hai người đứng chung một chỗ có một kiểu không hài hòa kì quái. Kì thật, hai người là một chút cũng không giống nhau, nhưng nếu phải hình dung cả hai cô, đạt được kết luận chính là giống nhau, mắt to, mũi cao, dáng người đẹp đẽ, cặp chân thon dài. Giọng hai người đều êm dịu, lại có âm điệu khác thường, Tiểu Vân có chút kì ảo, Tùng Vân dường như nỉ non một chút. Từ ánh mắt của Hà Bật Học mà nhìn, hai cô khác biệt chỉ là Tùng Vân sẽ không phản quang mà thôi.
"Tùng Vân là người?" Ân Kiên lôi Hà Bật Học vào một góc sáng sủa thấp giọng hỏi, bàn về cảm ứng, Hà Bật Học mạnh hơn hắn.
"Anh như thế nào lại nói thế! Hẳn là vậy..." Trong lời đáp lại của Hà Bật Học không thẳng thắn không mạnh mẽ. Tuy rằng cậu đối với Tùng Vân một chút "cảm giác" cũng không có, nhưng bị Ân Kiên hỏi như vậy, đột nhiên lại cảm thấy không hợp lý, hiện tại nhìn qua, hình như thật sự không giống người.
"Cô thật giỏi! Trước không phải Bộ đại sư gì đó gọi hồn thất bại sao? Cô xuất mã quả nhiên không giống." Trương Chính Kiệt ở một bên vuốt mông ngựa, Ân Lâm tuy rằng hơi dữ, nhưng lại chưa hề ngăn cản bọn họ ở bên cạnh quay chụp, đương nhiên, bọn họ sau nhiều lần quay chụp xong, cũng không có cơ hội để phát sóng.
"Cậu cư nhiên dám so ông ta với tôi?" Ân Lâm hừ lạnh một tiếng, cô là thân phận địa vị gì, Bộ Hưởng Giao xứng cùng cô ngang vai ngang vế sao?
"Này cũng không phải gọi hồn đơn thuần, nghiêm khắc mà nói, tương đối giống "gọi dí*", nói vô căn cứ chính là "mời quỷ lên người", muốn thất bại rất khó a! Cậu hiểu ý tôi chứ." Ân Lâm vừa nói vừa cười, mọi người không khỏi nhìn về phía Hà Bật Học, người sau đó ngớ ngẩn không hiểu xảy ra chuyện gì, qua vài giây sau mới từ chỗ nào đó hô to gọi nhỏ, hóa ra Ân Lâm định dùng cậu môi giới gọi quỷ đến.
*gọi dí: nguyên văn là "vấn mễ- hỏi gạo(???)"- là hình thức đem linh hồn người thân thông qua bà đồng, dùng thân xác bà đồng nói chuyện với người trần. Vì ko tìm thấy cụ thể tên cách xem bói này, nên sau khi suy nghĩ mình chuyển là "gọi dí", vì tương tự ?
"Này! Cũng chưa có ai hỏi qua ý kiến của tôi!" Hà Bật Học bĩu môi lầm bầm hai câu, cậu kì thực là bằng lòng hỗ trợ. Thứ nhất, mấy nữ sinh này thực sự đáng thương. Thứ hai, chuyện đáng giận nhe vậy không tham dự sao được? Chẳng qua trên miệng, cậu vẫn là nhịn không được phải oán giận vài tiếng, nhưng mà, rất rõ ràng, không ai để ý tới.
"Rõ ràng cũng rất muốn thử xem sao, đừng than đông vãn tây nữa!" Ân Kiên trách móc, hai người cùng trừng mắt nhìn một chút. Hai người này từ sau khi kết bạn xong, tình cảm càng ngày càng tốt. Tình cảm càng tốt, trong ngôn ngữ, trên tứ chi ngược lại xung đột càng nhiều, luôn có một cảm giác sảng khoái không cần nể mặt mũi đối phương làm gì.
"Cô, thực sự làm vậy à? Cháu nhớ rõ còn cần một thứ gì đó trên người người chết, không phải sao?" Ân Kiên tò mò hỏi, Ân Lâm rất tán thưởng mà nhìn hai mắt hắn, cũng không phải không tiến bộ hoàn toàn!
"Cái này cần Tiểu Vân hỗ trợ!" Ân Lâm cười cười. Hồ tiên Tiểu Vân đưa tay ở trong không khí quờ quạng, mở lòng bàn tay ra, một nắm tóc lớn. Cái tên chết cuối cùng là người chết đuối, không giống mấy người trước là bị hành hạ đến chết, cho nên toàn bộ tóc đều ướt, một nắm lớn dính dấp.
"Gí vào! Này buồn nôn quá..." Bọn Trương Chính Kiệt léo nhéo ra tiếng, tuy rằng biết Tiểu Vân là Hồ tiên, nhưng trước mặt người khác thi triển pháp luật vẫn là không cách gì tưởng tượng nổi, nhất là mớ tóc kia là của người chết, cảm giác này càng khủng bố.
Hà Bật Học liên tục hướng Cao Hiểu Hoa nháy mắt, người sau đó chỉ có thể bất đắc dĩ mà hướng cậu lắc đầu, hai người đồng thời thở dài. Bất luận bọn họ thử thế nào, chính là không thể chụp được ảnh Tiểu Vân, càng đừng nói là cú quơ quào thần kì kia.
"Nếu tiểu thư Tiểu Vân có thể lấy được tài liệu của cảnh sát, thậm chí tóc người chết, vì cái gì không trực tiếp dùng để tìm Đồng Đồng?" Ân Kiên hỏi, mọi người cũng tò mò theo.
"Này vẫn có hạn chế, chỉ có thể dùng để tìm vật chết, bất luận thứ có sinh mệnh gì đó, đều không thể dùng phương pháp này chuyển dịch, cho nên tôi mới có thể xác định là Đồng Đồng còn sống." Tiểu Vân dịu dàng mà giải thích, Ân Kiên đã thông mà gật gật đầu, nhà họ Ân bọn họ cũng có rất nhiều đạo thuật như thế.
"Được rồi! Kế tiếp thì xem biểu hiện của cậu đã! Bạn Hà." Ân Lâm âm trầm mà nở nụ cười.
Hà Bật Học để Ân Kiên đưa về phòng, không chỉ Hà Bật Học tò mò, đám nhàn rỗi cũng theo vào. Ân Lâm thì tiếp nhận tóc Tiểu Vân mang tới, thận trọng mà dùng lá bùa bọc lại, cũng theo đó hiện ở trong phòng.
"Gì thế hả?" Hà Bật Học nhìn thấy Ân Kiên tìm tìm kiếm kiếm ở chỗ nào đó, vừa giúp vừa hỏi, vừa không chú ý thì cả người bị Ân Kiên đẩy ngã trên giường, tứ chi bị dây thừng đỏ trói chặt, trưng ra cái dáng chữ đại.
"Gí vào! Có con gái ở đây a! Hiện tại là trình diễn series giam cầm có phải rất mất trí không?" Trương Chính Kiệt cùng Cao Hiểu Hoa hai người ở bên kia nói nhăng cuội, dẫn đến Trương Anh Nam cùng Tùng Vân hai người ngay tại chỗ khuôn mặt nhỏ nhắn nhuốm hồng, "véo" một tiếng vọt ra phòng ngoài. Ân Kiêm lườm hai gã đàn ông xem quá nhiều phim một cái, cùng lúc đó còn phải ngăn Hà Bật Học giãy loạn, hai người bọn họ dù sao hình thể cũng không kém mấy, chiến đấu khá khó khăn.
"Không cho phép nhúc nhích! Đây là sợ lát nữa quỷ nhỏ lên thân xong, không làm hại đến người khác thì cũng là làm hại đến cậu! Im chút coi!" Ân Kiên dùng ánh mắt ngăn Hà Bật Học giãy giụa, người sau đó quả nhiên yên lặng rất nhiều. Oán quỷ này không giống mấy lần trước, sinh thời đã có chút linh lực, hơn nữa lại chết thảm, trời biết cô ta lên người xong sẽ xảy ra chuyện gì.
"Nà! Cô sẽ không phải là đem tóc cùng bùa kia thiêu hủy, sau đó bảo tôi uống hết chứ? Tôi chết cũng không uống!" Hà Bật Học nhìn chăm chăm mớ tóc trên tay Ân Lâm, càng nhìn càng gớm, sức nhẫn nại của con người là có hạn.
"Yên tâm đi! Tôi không gớm như vậy với cậu đâu, mất vệ sinh!" Ân Lâm đặt một lư hương nho nhỏ bên giường, theo tay vung lên, lá bùa tự cháy, rơi vào trong lư hương.
"Hít sâu, thả lỏng một chút, đầu có thể sẽ váng một chút, đừng lo, tôi cùng cô vẫn ở đây." Ân Kiên ở bên tai Hà Bật Học thấp giọng nói, tinh thần Hà Bật Học càng thả lỏng, nghi thức tiến hành càng dễ.
"Thả lỏng? Anh có muốn thử bị trói trên giường hay không, xem anh có thả lỏng nổi không?" Hà Bật Học tức giận, Ân Kiên thấp giọng cười. Đáp lại hắn như vậy, chứng tỏ Hà Bật Học đã không căng thẳng nữa.
Khói trắng tràn ngập, mọi người đợi vài phút, trong phòng không có bất kì động tĩnh gì. Hà Bật Học đầu ngón tay nhịn không được nhịp nhịp, cậu thật có lòng để quỷ lên người thì, quỷ cư nhiên không tới?
"Bạn Hà?" Ân Kiên nhìn khí sắc cậu một chút, bình thường đến không thể bình thường hơn.
"Là tôi." Hà Bật Học trả lời, cậu một chút khác thường cũng không có.
"Thất bại rồi?" Ân Kiên liếc Ân Lâm, người sau đó "hừ" một tiếng vút ra phòng ngoài, thất bại thì thất bại a, có cái quái gì hiếu kì?
Giật giật tứ chi, Hà Bật Học dùng ánh mắt ý bảo muốn Ân Kiên thả cậu ra, nếu gọi quỷ thất bại, ai sẽ nguyện ý vẫn để bị trói trên giường? Ân Kiên không hề cử động, chỉ là từ trên cao nhìn xuống đánh giá cậu, trên mặt treo nụ cười không có ý tốt.
"Này! Thả!" Hà Bật Học rống lên một câu. Đừng nói cho cậu, Ân Kiên cai tên chết tiệt kia đúng là biến thái.
"Này! Cậu rất hợp như này!" Ân Kiên cố ý tiến đến bên tai Hà Bật Học trầm giọng cười, tức giận khi đối phương một hồi giãy giụa tứ lung tung, muốn đánh người cũng phải cởi ra trước chứ hả?
"Ân Kiên, anh được lắm! Nếu không anh thử xem?" Hà Bật Học nghiến răng nghiến lợi, lắc lệch mắt kính, cặp mắt to kia kì thực rất có mị lực.
"Có bản lĩnh cậu tới a!" Ỷ vào đối phương còn bị trói, Ân Kiên cười đến cực gian trá.
"Hai người bên trong bớt phóng túng chút!" Ân Lâm một tiếng chợt quát từ ngoài phòng khách vào, người phụ nữ này lỗ tai thực sự thính đến lợi hại.
Ân Kiên động tay cởi thừng đỏ. Hắn cũng không biết vì sao sợi dây đạo thuật dùng nhất định là màu đỏ, nghìn vạn lần đừng ngu mà tưởng do tẩm quá nhiều máu chó đen, hắn đời này còn chưa thấy qua mấy con đó...
"Chờ một chút." Hà Bật Học đột nhiên đưa tay kéo Ân Kiên, có chút không hợp lý.
Ân Kiên ngừng tay, không giải thích được mà theo ánh mắt cậu nhìn lại, chỉ thấy trên ống quần jeans bên trái của Hà Bật Học có một vết ố nhỏ, dần dần nhuốm đậm, bất quá chỉ vài giây, chân trái cậu ta nhuốm đầy máu.
"A Học?" Ân Kiên lại càng hoảng, Hà Bật Học cầm tay hắn đột nhiên chặt một chút, màu máu trên mặt nháy mắt rút sạch.
"Quá... Đau..." Hà Bật Học cắn răng nhả mấy chữ, từ đó bắt đầu run rẩy, toát mồ hôi lạnh, trên chân trái vết thương lan tràn, đùi phải, bụng dưới, từ ngực đến lưng, tất cả đều chi chít vết thương, máu tươi chỉ một thoáng nhuốm đỏ cả giường.
"Anh Kiên, anh Kiên! Đau quá!" Hà Bật Học túm chặt ống tay áo Ân Kiên, không ngừng kêu thảm thiết, rên rỉ, những người khác sợ hãi cũng chạy đến chẳng biết làm nào cho phải, vết thương tăng nhanh, cổ cậu, khuôn mặt cũng chảy toàn máu, Hà bạt Học hiện tại thoạt nhìn chỉ có thể hình dung một chữ "thảm".
"Cô!" Ân Kiên ôm chặt cậu hét váng lên. Đau đớn quá mức mạnh mẽ đã khiến Hà Bật Học không thể khắc chế mà run lẩy bẩy,, nhiệt độ cơ thể cũng trong nháy mắt hạ đột ngột, Ân Kiên lo lắng hai con mắt đảo tung, cũng không phải choáng thì cũng chết đến nơi.
"Mau! Mau cho cậu ta uống!" Ân Lâm bưng bát nước bùa tiến tới, Ân Kiên đoạt một phát quay qua rót mạnh vào miệng Hà Bật Học, người sau đó muốn phản kháng, đáng tiếc cơ thể đau đến không dùng được sức, uống nước bùa thực sự muốn nôn.
Bị ép đem nước bùa nuốt xuống xong, Hà Bật Học co ở trên giường run rẩy. Trong một giây, không biết hoa mắt hay là cái gì, cậu cứ thấy căn phòng hình như phình ra một chút rồi lập tức hồi phục nguyên trạng, hô hấp của cậu suôn sẻ hơn rất nhiều, chỉ là tiêu hoa nhiều sức lực quá, nhất thời nửa khắc vẫn không bò dậy được.
"Tiểu Vân." Ân Lâm cúi đầu gọi một câu.
"Vẫn ở đây, cô bé đi không được." Hồ tiên Tiểu Vân dịu dàng trả lời, hai mắt nhìn chằm chằm góc phòng khách. Tuy rằng mắt thường nhìn không thấy cái gì, nhưng cả đám người bình thường Trương Chính Kiệt kia cũng cảm thấy có chút bất thường, chết cũng không dám lại gần.
"Học trưởng anh ấy không nghiêm trọng chứ?" Tùng Vân rất quan tâm hỏi. Bọn Trương Chính Kiệt là nhìn nhiều tự nhiên chả sợ, nhưng cả cô cũng có thể trấn địn
Bình luận truyện