A Ly
Chương 39
Nước đen sền sệt, lạnh băng lại tanh hôi mang theo mùi chết chóc nồng nặc khiến ánh sáng không thể lọt qua mà chỉ có một mảnh u tối tồn tại.
Thân thể ngâm trong thứ nước ấy đã mất cảm giác, giống như máu thịt đều biến thành thứ chất lỏng tanh tưởi này hoặc hóa thành máu và nước tĩnh lặng. Rồi cô cũng sẽ hòa lẫn với những oan hồn trong bóng đêm, chìm vào địa ngục không có ánh sáng.
Đây là một màn đêm tối đen vô tận, lạnh lẽo và dài lâu giống như nó sẽ lan ra đến vĩnh viễn, kéo dài tới tận khi tử vong. Mà càng đáng sợ hơn là nó còn diễn ra lặng lẽ, hoàn toàn không có tiếng động nào.
Cô không sợ oan hồn lệ quỷ, cũng không sợ cái gọi là máu thịt lẫn lộn hay tịch mịch hoặc cô độc Cô càng không sợ chết hay bóng tối. Thế nên trong bóng đen vô biên dày đặc cùng đau nhức như cắt thịt này cô chỉ thấy mệt mỏi, đến đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Nhưng bên tai cô vì sao lại không ngừng truyền đến từng tiếng gọi trầm thấp khàn khàn nhỉ? Dòng nước ấm áp đang từ từ tràn tới lại là cái gìthế?
Trong bóng đêm có một sức mạnh gần như muốn bóp nát thân thể cô nhưng lại mang theo vô vàn thương tiếc vây quanh không cho cô tiếp tục chìm xuống. Trong từng cái vuốt ve, nhiệt độ ấm áp cứ vậy dịu dàng chui vào từ tai, mũi, miệng cô một cách từ từ. Nó thẩm thấu tới từng tế bào và khớp xương lạnh băng của cô rồi chảy qua từng sợi kinh mạch.
Loại cảm giác này quá mức ấm áp khiến cô không tự chủ được hé miệng phát ra một tiếng than thở nho nhỏ. Hơi ấm quyến luyến dao động trên môi của cô tạm ngừng một lát sau đó lại nhẹ nhàng tiến vào, càng ngày càng mạnh mẽ. Một dòng nước ấm từ cổ họng chảy khắp toàn thân, hơi lạnh chậm rãi bay ra, đau đớn mãnh liệt cũng dần dịu đi…..
**********
Đêm tuy hoang vắng nhưng ánh bình minh chưa bao giờ đến muộn.
Trên bầu trời xám xịt có những bông tuyết bay lả tả xuống như tơ liễu, chúng theo gió núi bay múa thành nhiều tư thế. Có hạt bay bay, xoay quanh, hoặc nhanh chóng rơi thẳng xuống đất. Tất cả những nơi mắt thường có thể thấy được ngoài động đều nhuộm thành màu tuyết trắng, trên những nhánh cây khô cũng treo đầy những giọt băng lấp lánh.
Khu nhà cũ vốn âm trầm u ám của Âm gia lúc này khoác một lớp sương giúp che lấp sát khí làm cho nó trở nên mát lạnh tinh khiết hơn nhiều.
Nơi lưng chừng núi có bông tuyết bị gió cuốn lên, mấy mét nơi cửa động cũng có một lớp tuyết mỏng nhưng trong một góc động lại là ấm áp, khác hẳn cảnh trời đông giá rét bên ngoài. Nơi này như một mảnh mùa xuân tách biệt.
Người bên cạnh cuộn lại trong ngực anh, da thịt cô lạnh lẽo nhưng eo lại mềm mại như con mèo. Hai người dây dưa môi lưỡi triền miên khiến thân thể trẻ tuổi của Diệp Hàng căng chặt cả một đêm. Anh từng chịu đựng huấn luyện quân sự nghiêm khắc, có thể ép bản thân nghỉ ngơi trong những điều kiện khó khăn gian khổ để tích trữ sức lực dùng cho việc ứng biến với mọi tình huống. Nhưng anh chưa từng gặp phải tình cảnh khó ngủ thế này. Cả đêm anh bị hơi lạnh trên người A Ly thấm sang buốt giá nhưng thân thể vẫn luôn tỉnh táo.
Nó tỉnh táo và hưng phấn.
Một đêm này anh chẳng những đại chiến một trận với hơi lạnh thấu xương trên người A Ly mà lý trí và thân thể của anh cũng giằng co cả một đêm.
Chẳng qua mỗi khi hoảng hốt không tự chủ được siết chặt cánh tay thì anh lại càng cảm nhận được thân thể cô yếu ớt mỏng manh, gầy đến độ chỉ có xương. Vòng eo cô nhỏ nhắn, lúc ôm cô vào lòng mà hôn anh chỉ thấy cô nhu nhược không nơi nương tựa. Loại cảm giác này làm anh đau lòng đến độ trái tim cũng bị xoa nát, dục vọng cũng tiêu tan chỉ còn lại thương tiếc.
Sau một đêm độ dương khí sắc mặt A Ly đã không còn lạnh như băng nữa. Tuy thân thể cô vẫn lạnh lẽo nhưng so với đêm qua thì cô đã ấm áp hơn nhiều. Diệp Hàng vươn ngón tay thon dài tìm được cổ tay cô và thăm dò mạch đập. Anh thấy nó không còn quá mỏng manh nữa thế là khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ mệt mỏi nay đã có thêm ý cười vui vẻ. Anh thu tay lại rồi nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tái nhợt, trắng nõn như ngọc của cô.
Lòng bàn tay ấm áp của anh vừa mới xoa lên gò má lạnh lẽo của cô thì A Ly bỗng nhiên mở bừng hai mắt. Đôi mắt sâu thẳm kia như hắc ngọc dưới hồ sâu hoảng hốt một lát sau đó nhìn anh chằm chằm.
“A Ly?” Diệp Hàng dừng động tác rồi mỉm cười thấp giọng gọi tên cô. Giọng anh khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào.
Nhận thấy bản thân đang cuộn người trong lồng ngực ấm áp rắc chắc của anh thế là lông mi A Ly run rẩy. Ánh mắt vốn cô đơn lập tức trào ra ngượng ngùng, hơi thở của anh mát lạnh phất qua mũi khiến khuôn mặt tái nhợt của cô dần nhuộm màu hồng nhạt làm lòng người xôn xao. Nắng sớm chiếu lên cổ cô lộ ra vẻ mượt mà như nhung, đến gân xanh cũng hơi lộ. Vẻ đẹp này mềm mại giống như một mảnh ngọc được chạm khắc tinh xảo khảm trên mái tóc đen.
“Lạnh không? Em còn lạnh không?” Diệp Hàng thu tay lại và cúi đầu nhẹ hôn lên khuôn mặt lạnh lẽo của cô. Tâm tình của anh tràn ngập vui vẻ nhưng chóp mũi không hiểu sao lại thấy chua xót, ánh nước trong mắt làm mờ tầm mắt của anh.
Giọt nước ấm áp nhỏ xuống, chảy dọc theo cần cổ trắng nõn của cô và rơi vào túi ngủ. A Ly vốn còn chút ngượng ngùng lại chuyển thành ngẩn người. Rồi mắt cô trào ra ấm áp, cô giơ tay xoa mặt mày tuấn tú của anh mà nhẹ giọng nói, “Em không lạnh, anh không cần lo lắng……”
“Ừ, không lo lắng.” Diệp Hàng nhẹ đáp lời cô sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói: “Cùng lắm thì Thập Cửu ca ca sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cùng em trải qua mọi thứ là được.”
“Anh… nhớ ra rồi à?” Bàn tay nhỏ của A Ly đang vuốt ve mặt anh chợt run lên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt lại ngẩn ngơ, có bi thương cũng có vui mừng.
“Không nhiều lắm.” Diệp Hàng nhẹ duỗi bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay nhỏ trên mặt mình sau đó cúi đầu ôn nhu hôn lên môi cô ——
“Tuy không nhiều lắm, nhưng đã đủ cho một đời này, còn có đời sau, và sau nữa, dù đi tới đâu anh cũng muốn ở bên em không rời không bỏ.”
……
Ngoài động tuyết bay múa, trong động hai người ôm lấy nhau lẳng lặng nhìn đối phương. Bãi bể nương dâu, chuyện cũ năm xưa cùng những điên cuồng thẫn thờ và bất sinh bất diệt giống như đều xẹt qua giữa họ. Trong lúc ấy trời đất lặng yên, trong sơn động to như thế nhưng mọi thứ đều yên lặng đến độ chỉ có tiếng gió tuyết nơi xa vọng lại.
Một cơn gió thổi tới, bông tuyết trong suốt đơn bạc theo gió xoay mấy vòng rồi bồi hồi rơi trước mặt con mèo đen đang nằm sấp chờ đợi trước cửa động. Nó quay đầu nhìn vào trong động, rõ ràng chủ nhân đã tỉnh rồi mà sao vẫn chưa dậy. Nó làu bàu vài tiếng sau đó duỗi lưỡi cuốn bông tuyết kia vào trong miệng, mắt híp lại tinh tế nhấm nháp.
Bộ xương đen nhánh bị đặt trên mặt đất lúc này đã khô ráo và bắt đầu rơi rụng không còn giữ được hình dáng nữa. Nhưng xuyên qua màn tuyết mỏng manh vẫn có thể thấy màu đen của từng mảnh xương giống như được quét sơn đen, cực kỳ quỷ dị. Những mảnh xương ấy chẳng những tỏa ra lạnh lẽo thấu xương mà còn tỏa mùi tanh hôi, ngửi nhiều sẽ thấy buồn nôn.
Diệp Hàng mặc một thân quần áo phẳng phiu quỳ gối trước bộ xương và cung kính dập đầu sau đó mở túi liệm đã chuẩn bị trước đó ra và cẩn thận nhặt từng cây xương vào trong túi.
Xương cốt này bị ngâm trong Âm Đàm mấy trăm năm nên âm độc đã sớm ngấm sâu, cần phải tẩy hết độc mới có thể hợp táng với cha của A Ly. Việc tiêu độc tốn nhiều sức, tuy A Ly đã tỉnh táo nhưng lần này xuống Âm Đàm cô đã bị tổn hại nội lực nghiêm trọng, nếu muốn chính mình tiêu độc thì cần ít nhất hơn một tháng. May mà A Ly nói nếu có thể tìm được Cổ Mầm có nuôi loại cổ mẫu thích ăn thi độc thì hai bên có thể cùng nhau tẩy sạch âm độc và sau chừng ba ngày âm độc trên xương cốt mẹ cô sẽ tiêu tan. Diệp Hàng không muốn cô phải hao tâm sức nữa nên đương nhiên muốn nhanh chóng tới Miêu Trại tìm cổ mẫu kia rồi hợp táng cha mẹ cô, coi như hoàn thành một tâm nguyện lớn của A Ly.
Đầu ngón tay anh đụng tới xương đen kia thì thấy hơi lạnh tỏa ra dày đặc tới độ mắt thường có thể nhìn thấy. Nếu là người thường sợ là đã bị âm độc đông cứng. Diệp Hàng cố nén lạnh lẽo nhặt từng mảnh xương vào túi liệm, trong lúc ấy anh nhớ tới kiếp trước người này có ân tái tạo với mình thế là trong lòng dâng lên cảm kích khôn xiết. Anh ôm cái đầu lâu của bà và âm thầm mặc niệm ——
Ngài nhịn một chút nhé, rất nhanh cháu và A Ly sẽ giúp ngài được an nghỉ. Thập Cửu nhất định không phụ kỳ vọng của ngài, đời đời kiếp kiếp cháu đều sẽ ở bên cạnh A Ly, không để cô ấy phải lẻ loi một mình nữa. Cháu sẽ yêu thương, quý trọng và tuyệt đối không để kẻ khác tổn thương A Ly nửa phần.
Trong lúc anh thầm mặc niệm ánh tuyết quét qua đôi mắt âm u của đầu lâu kia giống như bà ấy đang đáp lại anh. Vừa lúc ấy có gió núi thổi tới, tiếng gió gào thét như một tiếng thở dài kìm nén vạn năm. Một tiếng thở dài này theo gió lướt qua bên tai, mũi Diệp Hàng cũng vì thế mà chua xót, động tác càng thêm cẩn thận.
Sau khi bỏ túi đựng xương cốt vào ba lô anh khoác nó lên người và quay lại nhìn A Ly vẫn đứng yên ở một bên. Anh duỗi tay cầm tay cô và nhẹ giọng nói, “Chúng ta tới Miêu Trại tìm mẫu cổ thôi.”
A Ly nhìn sắc mặt anh xanh trắng vì bị hàn khí thấm vào người thì mím môi nhưng cuối cùng vẫn nuốt một câu cảm ơn xuống. Cô lật tay nắm lấy tay anh, mười ngón đan vào nhau và thấp giọng đáp, “Được.”
**********
Lúc rời khỏi cầu thang đá cũ kỹ trên vách núi A Ly nhắm mắt phong ấn toàn bộ khu nhà cũ và đống độc trùng trong đó. Diệp Hàng yên lặng nhìn cầu treo nháy mắt biến mất trước mắt mình thì nhớ tới lời A Ly nói và trong lòng thấy thương xót. Cô nói đợi cô có thể hóa giải âm khí ngàn năm của Âm Đàm thì cô sẽ trở lại nơi này.
Miêu Trại ẩn giữa những tán cổ thụ che trời, chỉ cách nhà cũ của Âm gia vài đỉnh núi nhưng một đường đi tới toàn hẻm núi vực sâu. Ngoài ra còn có gió lạnh và tuyết rơi vì thế hai người đi rất cẩn thận.
Gió và trời đất nối nhau, người ta thì đi trong sương mù.
Đường núi uốn lượn được khảm trong cảnh sắc tuyệt đẹp nơi lưng núi. Mây mù trôi lững lờ, sương trắng cuồn cuộn không ngừng, Miêu Trại giấu sâu trong rừng cây cổ thụ. Lúc đi tới chân núi con sông mùa đông khô cạn đánh một đường cong ở nơi này sau đó theo lòng sông cổ xưa băng qua núi non mà đi. Hai bên bờ sông là tuyết trắng bao phủ, cảnh sắc bình yên, Diệp Hàng ngẩng đầu nhìn và phát hiện sườn núi như một con chim ưng chuẩn bị bay lên. Những mái nhà ngói đen chồng thành từng lớp cong cong tạo nên sơn trại to lớn tọa lạc ngay sườn núi hình chim ưng vút bay kia. Núi non bốn phía sừng sững, vách đá cao tận trời khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán. Miêu Trại được xây dựng ven núi, nơi chân núi từ đông sang tây đều là những căn nhà gỗ cao 8 – 9 mét. Ở giữa là một cánh cổng bằng gỗ sơn đen cực to đang đóng kín. Trên vách núi san phẳng cạnh đó có khắc hoa văn của người Miêu, đợi tới gần anh thấy bên dưới còn có khắc một ít chữ màu đen cổ quái. Anh đang muốn hỏi A Ly ý nghĩa của đống văn tự kia thì ở đài gỗ cao cao phía trên bỗng truyền tới tiếng hô quát —
“Này mấy kẻ kia! Mấy người là ai? Ai cho mấy người đến đây?”
A Ly giữ chặt tay Diệp Hàng thế là hai người cùng dừng bước và ngẩng đầu nhìn về phía trước chỉ thấy bên trái cửa lớn của Miêu Trại có một thằng nhóc đầu quấn khăn đen đang thò đầu từ chòi canh ra quát hỏi mình. Trên chòi canh còn có ánh kim loại lóe lên, những mũi tên đang nhắm về phía này. Diệp Hàng lật tay lấy loan đao đeo bên hông ra và giơ cao về phía trước cất cao giọng hét, “Chúng tôi là Lôi Lí Gia ——”
Nhưng đúng vào lúc này cách đó không xa ở phía sau bỗng nhiên có một ảnh mây đen quái dị. Nó nhanh chóng lan ra khắp không trung, vọt tới Miêu Trại ở bên này giống như ở nơi núi non hùng vĩ bỗng nổi lên một cơn gió lốc mang theo cát bụi vậy!
Đứa nhỏ vừa rồi quát tháo Diệp Hàng và A Ly lập tức biến sắc. Cậu ta bất chấp hai kẻ xa lạ dưới lầu mà nhanh chóng lùi lại. Ngay sau đó có tiếng kèn lảnh lót vang lên, từng tiếng truyền vang khiến Miêu Trại lập tức ồn ào hẳn. Diệp Hàng và A Ly đã nghe được tiếng ong ong từ đám mây đen kia giống như một đàn ong lớn đang tới đây vì thế anh nghiêm nghị quay đầu nhìn lại ——
Đám mây che trời lấp đất đang bay về phía Miêu Trại đâu phải là mây mà là một đám bướm to bằng nắm tay, cực kỳ quái dị!
Trong ngày lạnh thế này sao lại có số lượng côn trùng lớn như vậy chứ?!
Mới vừa nghĩ tới cái này Diệp Hàng đã nghe thấy thằng nhóc trên chòi canh thò đầu ra vẫy tay hô to với bọn họ, “Mau trốn đi! Tụi nó độc lắm! Độc lắm đó!!”
- -----oOo------
Thân thể ngâm trong thứ nước ấy đã mất cảm giác, giống như máu thịt đều biến thành thứ chất lỏng tanh tưởi này hoặc hóa thành máu và nước tĩnh lặng. Rồi cô cũng sẽ hòa lẫn với những oan hồn trong bóng đêm, chìm vào địa ngục không có ánh sáng.
Đây là một màn đêm tối đen vô tận, lạnh lẽo và dài lâu giống như nó sẽ lan ra đến vĩnh viễn, kéo dài tới tận khi tử vong. Mà càng đáng sợ hơn là nó còn diễn ra lặng lẽ, hoàn toàn không có tiếng động nào.
Cô không sợ oan hồn lệ quỷ, cũng không sợ cái gọi là máu thịt lẫn lộn hay tịch mịch hoặc cô độc Cô càng không sợ chết hay bóng tối. Thế nên trong bóng đen vô biên dày đặc cùng đau nhức như cắt thịt này cô chỉ thấy mệt mỏi, đến đầu ngón tay cũng không muốn nhúc nhích.
Nhưng bên tai cô vì sao lại không ngừng truyền đến từng tiếng gọi trầm thấp khàn khàn nhỉ? Dòng nước ấm áp đang từ từ tràn tới lại là cái gìthế?
Trong bóng đêm có một sức mạnh gần như muốn bóp nát thân thể cô nhưng lại mang theo vô vàn thương tiếc vây quanh không cho cô tiếp tục chìm xuống. Trong từng cái vuốt ve, nhiệt độ ấm áp cứ vậy dịu dàng chui vào từ tai, mũi, miệng cô một cách từ từ. Nó thẩm thấu tới từng tế bào và khớp xương lạnh băng của cô rồi chảy qua từng sợi kinh mạch.
Loại cảm giác này quá mức ấm áp khiến cô không tự chủ được hé miệng phát ra một tiếng than thở nho nhỏ. Hơi ấm quyến luyến dao động trên môi của cô tạm ngừng một lát sau đó lại nhẹ nhàng tiến vào, càng ngày càng mạnh mẽ. Một dòng nước ấm từ cổ họng chảy khắp toàn thân, hơi lạnh chậm rãi bay ra, đau đớn mãnh liệt cũng dần dịu đi…..
**********
Đêm tuy hoang vắng nhưng ánh bình minh chưa bao giờ đến muộn.
Trên bầu trời xám xịt có những bông tuyết bay lả tả xuống như tơ liễu, chúng theo gió núi bay múa thành nhiều tư thế. Có hạt bay bay, xoay quanh, hoặc nhanh chóng rơi thẳng xuống đất. Tất cả những nơi mắt thường có thể thấy được ngoài động đều nhuộm thành màu tuyết trắng, trên những nhánh cây khô cũng treo đầy những giọt băng lấp lánh.
Khu nhà cũ vốn âm trầm u ám của Âm gia lúc này khoác một lớp sương giúp che lấp sát khí làm cho nó trở nên mát lạnh tinh khiết hơn nhiều.
Nơi lưng chừng núi có bông tuyết bị gió cuốn lên, mấy mét nơi cửa động cũng có một lớp tuyết mỏng nhưng trong một góc động lại là ấm áp, khác hẳn cảnh trời đông giá rét bên ngoài. Nơi này như một mảnh mùa xuân tách biệt.
Người bên cạnh cuộn lại trong ngực anh, da thịt cô lạnh lẽo nhưng eo lại mềm mại như con mèo. Hai người dây dưa môi lưỡi triền miên khiến thân thể trẻ tuổi của Diệp Hàng căng chặt cả một đêm. Anh từng chịu đựng huấn luyện quân sự nghiêm khắc, có thể ép bản thân nghỉ ngơi trong những điều kiện khó khăn gian khổ để tích trữ sức lực dùng cho việc ứng biến với mọi tình huống. Nhưng anh chưa từng gặp phải tình cảnh khó ngủ thế này. Cả đêm anh bị hơi lạnh trên người A Ly thấm sang buốt giá nhưng thân thể vẫn luôn tỉnh táo.
Nó tỉnh táo và hưng phấn.
Một đêm này anh chẳng những đại chiến một trận với hơi lạnh thấu xương trên người A Ly mà lý trí và thân thể của anh cũng giằng co cả một đêm.
Chẳng qua mỗi khi hoảng hốt không tự chủ được siết chặt cánh tay thì anh lại càng cảm nhận được thân thể cô yếu ớt mỏng manh, gầy đến độ chỉ có xương. Vòng eo cô nhỏ nhắn, lúc ôm cô vào lòng mà hôn anh chỉ thấy cô nhu nhược không nơi nương tựa. Loại cảm giác này làm anh đau lòng đến độ trái tim cũng bị xoa nát, dục vọng cũng tiêu tan chỉ còn lại thương tiếc.
Sau một đêm độ dương khí sắc mặt A Ly đã không còn lạnh như băng nữa. Tuy thân thể cô vẫn lạnh lẽo nhưng so với đêm qua thì cô đã ấm áp hơn nhiều. Diệp Hàng vươn ngón tay thon dài tìm được cổ tay cô và thăm dò mạch đập. Anh thấy nó không còn quá mỏng manh nữa thế là khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ mệt mỏi nay đã có thêm ý cười vui vẻ. Anh thu tay lại rồi nhẹ nhàng xoa khuôn mặt tái nhợt, trắng nõn như ngọc của cô.
Lòng bàn tay ấm áp của anh vừa mới xoa lên gò má lạnh lẽo của cô thì A Ly bỗng nhiên mở bừng hai mắt. Đôi mắt sâu thẳm kia như hắc ngọc dưới hồ sâu hoảng hốt một lát sau đó nhìn anh chằm chằm.
“A Ly?” Diệp Hàng dừng động tác rồi mỉm cười thấp giọng gọi tên cô. Giọng anh khàn khàn, mang theo chút nghẹn ngào.
Nhận thấy bản thân đang cuộn người trong lồng ngực ấm áp rắc chắc của anh thế là lông mi A Ly run rẩy. Ánh mắt vốn cô đơn lập tức trào ra ngượng ngùng, hơi thở của anh mát lạnh phất qua mũi khiến khuôn mặt tái nhợt của cô dần nhuộm màu hồng nhạt làm lòng người xôn xao. Nắng sớm chiếu lên cổ cô lộ ra vẻ mượt mà như nhung, đến gân xanh cũng hơi lộ. Vẻ đẹp này mềm mại giống như một mảnh ngọc được chạm khắc tinh xảo khảm trên mái tóc đen.
“Lạnh không? Em còn lạnh không?” Diệp Hàng thu tay lại và cúi đầu nhẹ hôn lên khuôn mặt lạnh lẽo của cô. Tâm tình của anh tràn ngập vui vẻ nhưng chóp mũi không hiểu sao lại thấy chua xót, ánh nước trong mắt làm mờ tầm mắt của anh.
Giọt nước ấm áp nhỏ xuống, chảy dọc theo cần cổ trắng nõn của cô và rơi vào túi ngủ. A Ly vốn còn chút ngượng ngùng lại chuyển thành ngẩn người. Rồi mắt cô trào ra ấm áp, cô giơ tay xoa mặt mày tuấn tú của anh mà nhẹ giọng nói, “Em không lạnh, anh không cần lo lắng……”
“Ừ, không lo lắng.” Diệp Hàng nhẹ đáp lời cô sau đó ngẩng đầu mỉm cười nói: “Cùng lắm thì Thập Cửu ca ca sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh cùng em trải qua mọi thứ là được.”
“Anh… nhớ ra rồi à?” Bàn tay nhỏ của A Ly đang vuốt ve mặt anh chợt run lên, khuôn mặt nhỏ tái nhợt lại ngẩn ngơ, có bi thương cũng có vui mừng.
“Không nhiều lắm.” Diệp Hàng nhẹ duỗi bàn tay ấm áp cầm lấy bàn tay nhỏ trên mặt mình sau đó cúi đầu ôn nhu hôn lên môi cô ——
“Tuy không nhiều lắm, nhưng đã đủ cho một đời này, còn có đời sau, và sau nữa, dù đi tới đâu anh cũng muốn ở bên em không rời không bỏ.”
……
Ngoài động tuyết bay múa, trong động hai người ôm lấy nhau lẳng lặng nhìn đối phương. Bãi bể nương dâu, chuyện cũ năm xưa cùng những điên cuồng thẫn thờ và bất sinh bất diệt giống như đều xẹt qua giữa họ. Trong lúc ấy trời đất lặng yên, trong sơn động to như thế nhưng mọi thứ đều yên lặng đến độ chỉ có tiếng gió tuyết nơi xa vọng lại.
Một cơn gió thổi tới, bông tuyết trong suốt đơn bạc theo gió xoay mấy vòng rồi bồi hồi rơi trước mặt con mèo đen đang nằm sấp chờ đợi trước cửa động. Nó quay đầu nhìn vào trong động, rõ ràng chủ nhân đã tỉnh rồi mà sao vẫn chưa dậy. Nó làu bàu vài tiếng sau đó duỗi lưỡi cuốn bông tuyết kia vào trong miệng, mắt híp lại tinh tế nhấm nháp.
Bộ xương đen nhánh bị đặt trên mặt đất lúc này đã khô ráo và bắt đầu rơi rụng không còn giữ được hình dáng nữa. Nhưng xuyên qua màn tuyết mỏng manh vẫn có thể thấy màu đen của từng mảnh xương giống như được quét sơn đen, cực kỳ quỷ dị. Những mảnh xương ấy chẳng những tỏa ra lạnh lẽo thấu xương mà còn tỏa mùi tanh hôi, ngửi nhiều sẽ thấy buồn nôn.
Diệp Hàng mặc một thân quần áo phẳng phiu quỳ gối trước bộ xương và cung kính dập đầu sau đó mở túi liệm đã chuẩn bị trước đó ra và cẩn thận nhặt từng cây xương vào trong túi.
Xương cốt này bị ngâm trong Âm Đàm mấy trăm năm nên âm độc đã sớm ngấm sâu, cần phải tẩy hết độc mới có thể hợp táng với cha của A Ly. Việc tiêu độc tốn nhiều sức, tuy A Ly đã tỉnh táo nhưng lần này xuống Âm Đàm cô đã bị tổn hại nội lực nghiêm trọng, nếu muốn chính mình tiêu độc thì cần ít nhất hơn một tháng. May mà A Ly nói nếu có thể tìm được Cổ Mầm có nuôi loại cổ mẫu thích ăn thi độc thì hai bên có thể cùng nhau tẩy sạch âm độc và sau chừng ba ngày âm độc trên xương cốt mẹ cô sẽ tiêu tan. Diệp Hàng không muốn cô phải hao tâm sức nữa nên đương nhiên muốn nhanh chóng tới Miêu Trại tìm cổ mẫu kia rồi hợp táng cha mẹ cô, coi như hoàn thành một tâm nguyện lớn của A Ly.
Đầu ngón tay anh đụng tới xương đen kia thì thấy hơi lạnh tỏa ra dày đặc tới độ mắt thường có thể nhìn thấy. Nếu là người thường sợ là đã bị âm độc đông cứng. Diệp Hàng cố nén lạnh lẽo nhặt từng mảnh xương vào túi liệm, trong lúc ấy anh nhớ tới kiếp trước người này có ân tái tạo với mình thế là trong lòng dâng lên cảm kích khôn xiết. Anh ôm cái đầu lâu của bà và âm thầm mặc niệm ——
Ngài nhịn một chút nhé, rất nhanh cháu và A Ly sẽ giúp ngài được an nghỉ. Thập Cửu nhất định không phụ kỳ vọng của ngài, đời đời kiếp kiếp cháu đều sẽ ở bên cạnh A Ly, không để cô ấy phải lẻ loi một mình nữa. Cháu sẽ yêu thương, quý trọng và tuyệt đối không để kẻ khác tổn thương A Ly nửa phần.
Trong lúc anh thầm mặc niệm ánh tuyết quét qua đôi mắt âm u của đầu lâu kia giống như bà ấy đang đáp lại anh. Vừa lúc ấy có gió núi thổi tới, tiếng gió gào thét như một tiếng thở dài kìm nén vạn năm. Một tiếng thở dài này theo gió lướt qua bên tai, mũi Diệp Hàng cũng vì thế mà chua xót, động tác càng thêm cẩn thận.
Sau khi bỏ túi đựng xương cốt vào ba lô anh khoác nó lên người và quay lại nhìn A Ly vẫn đứng yên ở một bên. Anh duỗi tay cầm tay cô và nhẹ giọng nói, “Chúng ta tới Miêu Trại tìm mẫu cổ thôi.”
A Ly nhìn sắc mặt anh xanh trắng vì bị hàn khí thấm vào người thì mím môi nhưng cuối cùng vẫn nuốt một câu cảm ơn xuống. Cô lật tay nắm lấy tay anh, mười ngón đan vào nhau và thấp giọng đáp, “Được.”
**********
Lúc rời khỏi cầu thang đá cũ kỹ trên vách núi A Ly nhắm mắt phong ấn toàn bộ khu nhà cũ và đống độc trùng trong đó. Diệp Hàng yên lặng nhìn cầu treo nháy mắt biến mất trước mắt mình thì nhớ tới lời A Ly nói và trong lòng thấy thương xót. Cô nói đợi cô có thể hóa giải âm khí ngàn năm của Âm Đàm thì cô sẽ trở lại nơi này.
Miêu Trại ẩn giữa những tán cổ thụ che trời, chỉ cách nhà cũ của Âm gia vài đỉnh núi nhưng một đường đi tới toàn hẻm núi vực sâu. Ngoài ra còn có gió lạnh và tuyết rơi vì thế hai người đi rất cẩn thận.
Gió và trời đất nối nhau, người ta thì đi trong sương mù.
Đường núi uốn lượn được khảm trong cảnh sắc tuyệt đẹp nơi lưng núi. Mây mù trôi lững lờ, sương trắng cuồn cuộn không ngừng, Miêu Trại giấu sâu trong rừng cây cổ thụ. Lúc đi tới chân núi con sông mùa đông khô cạn đánh một đường cong ở nơi này sau đó theo lòng sông cổ xưa băng qua núi non mà đi. Hai bên bờ sông là tuyết trắng bao phủ, cảnh sắc bình yên, Diệp Hàng ngẩng đầu nhìn và phát hiện sườn núi như một con chim ưng chuẩn bị bay lên. Những mái nhà ngói đen chồng thành từng lớp cong cong tạo nên sơn trại to lớn tọa lạc ngay sườn núi hình chim ưng vút bay kia. Núi non bốn phía sừng sững, vách đá cao tận trời khiến người ta phải kinh ngạc cảm thán. Miêu Trại được xây dựng ven núi, nơi chân núi từ đông sang tây đều là những căn nhà gỗ cao 8 – 9 mét. Ở giữa là một cánh cổng bằng gỗ sơn đen cực to đang đóng kín. Trên vách núi san phẳng cạnh đó có khắc hoa văn của người Miêu, đợi tới gần anh thấy bên dưới còn có khắc một ít chữ màu đen cổ quái. Anh đang muốn hỏi A Ly ý nghĩa của đống văn tự kia thì ở đài gỗ cao cao phía trên bỗng truyền tới tiếng hô quát —
“Này mấy kẻ kia! Mấy người là ai? Ai cho mấy người đến đây?”
A Ly giữ chặt tay Diệp Hàng thế là hai người cùng dừng bước và ngẩng đầu nhìn về phía trước chỉ thấy bên trái cửa lớn của Miêu Trại có một thằng nhóc đầu quấn khăn đen đang thò đầu từ chòi canh ra quát hỏi mình. Trên chòi canh còn có ánh kim loại lóe lên, những mũi tên đang nhắm về phía này. Diệp Hàng lật tay lấy loan đao đeo bên hông ra và giơ cao về phía trước cất cao giọng hét, “Chúng tôi là Lôi Lí Gia ——”
Nhưng đúng vào lúc này cách đó không xa ở phía sau bỗng nhiên có một ảnh mây đen quái dị. Nó nhanh chóng lan ra khắp không trung, vọt tới Miêu Trại ở bên này giống như ở nơi núi non hùng vĩ bỗng nổi lên một cơn gió lốc mang theo cát bụi vậy!
Đứa nhỏ vừa rồi quát tháo Diệp Hàng và A Ly lập tức biến sắc. Cậu ta bất chấp hai kẻ xa lạ dưới lầu mà nhanh chóng lùi lại. Ngay sau đó có tiếng kèn lảnh lót vang lên, từng tiếng truyền vang khiến Miêu Trại lập tức ồn ào hẳn. Diệp Hàng và A Ly đã nghe được tiếng ong ong từ đám mây đen kia giống như một đàn ong lớn đang tới đây vì thế anh nghiêm nghị quay đầu nhìn lại ——
Đám mây che trời lấp đất đang bay về phía Miêu Trại đâu phải là mây mà là một đám bướm to bằng nắm tay, cực kỳ quái dị!
Trong ngày lạnh thế này sao lại có số lượng côn trùng lớn như vậy chứ?!
Mới vừa nghĩ tới cái này Diệp Hàng đã nghe thấy thằng nhóc trên chòi canh thò đầu ra vẫy tay hô to với bọn họ, “Mau trốn đi! Tụi nó độc lắm! Độc lắm đó!!”
- -----oOo------
Bình luận truyện