A Mạch Tòng Quân
Chương 103: Mưu kế(1)
Thanh Châu!” A Mạch đáp.
Thanh Châu, phía bắc tiếp giáp bờ
sông Tử Nha, phía đông dựa vào dãy núi Thái Hành, dễ thủ khó công, chính là nơi Thương Dịch Chi trấn thủ trước đây. A Mạch lại nói tiếp: “Chiếm
giữ Thanh Châu rồi tiến vào Thái Hành, Ký Châu tạo thành địa thế hình
túi, phía bắc có núi Yến Thứ có thể chống cự địch vùng quan ngoại, phía
đông tiếp giáp biển lớn thành bức bình phong ngăn cản, phía nam hướng về vùng Sơn Đông, đi qua đó là sông Uyển địa thế hung hiểm. Bốn bề hiểm
trở, bế quan(2) có thể tự thủ, xuất quan(3) có thể tiến thủ. Bên trong
Ký Châu lại nhiều bình nguyên, sản vật phong phú, đủ để cung cấp nuôi
dưỡng quân ta. Nhờ đó, quân ta có thể ổn định, củng cố hậu phương, tự
cung tự cấp, cũng có thể vượt qua vùng núi non hiểm trở mà tiến công,
hoặc lui về phía sau để phòng thủ, chỉ cần thúc đẩy lưu thông buôn bán,
tích lũy lực lượng, sau này giành lại vùng Giang Bắc cũng không thành
vấn đề.”
Tuy Thương Dịch Chi trầm ngâm không nói, nhưng ánh mắt đã dần dần sáng rực lên. A Mạch thấy vậy, biết anh ta đã bị lời nói của mình làm cho động tâm. Thương Dịch Chi cúi đầu cân nhắc một lát, rồi đưa mắt nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi thực sự thấy vậy sao?”
A Mạch vốn định gật đầu xác nhận, nhưng trước đôi mắt sâu không thấy đáy của Thương Dịch Chi, lời nói trong miệng lại chuyển thành: “Là Từ tiên sinh từng đề cập qua như vậy.”
Thương Dịch Chi yên lặng đánh giá A Mạch, ánh mắt sâu xa, không biết đang suy tính điều gì.
A Mạch dùng tay phủ lên vết thương bên sườn, cảm giác đau đớn kích thích tinh thần của nàng rung lên, thong dong nói tiếp: “Khi còn ở trong núi Ô Lan, ta từng nói chuyện phiếm với tiên sinh, tiên sinh đã giảng giải rằng thế cục giống như bàn cờ, trong đó Ung châu, Ký Châu, Vân Tây cùng Đông Nam hình thành nên một tứ giác, Dự Châu, Sơn Đông, Hán Trung, Kinh Châu là vệ tinh của tứ giác đó, Trung Nguyên chính là vùng trung tâm. Mặc dù mục tiêu tranh giành là Trung Nguyên, nhưng nơi thực sự diễn ra sự tranh giành của quần hùng, phần lớn lại không bắt đầu từ Trung Nguyên, mà là ở vùng tứ giác. Hay như nói ở vùng Giang Bắc, Ung Châu và Ký Châu là hai nơi dễ dàng cát cứ, mà phía tây Dự Châu tiếp giáp Ô Lan, phía đông hướng về Thái Hành, nếu tiến được vào cửa ngõ Ung châu và Ký Châu, bề mặt hướng về lưu vực sông Bình Nguyên, chính là giành lấy yếu hầu của vùng Giang Bắc. Trước, quân ta có thể chiếm Ký Châu làm căn cơ, sau, có thể tiếp tục chiếm Dự Châu, rồi từ từ giang rộng đôi cánh, bao bọc lấy Trung Nguyên, như vậy nhất định sẽ đoạt được Giang Bắc.”
Nàng một phen nói xong khiến Thương Dịch Chi khó nén được kích động, không kiềm chế được, tay liền nắm chặt thành quyền nói: “Không sai! Hoàn đàm [ tân luận ] viết: Thượng giả viễn kì khai trương, trí dĩ hội vi. Nhân nhi thành đắc đạo chi thắng. Trung giả tắc vụ tương tuyệt già, yếu dĩ tranh tiện cầu lợi, cố thắng phụ hồ nghi, tu kế sổ dĩ định. Hạ giả tắc thủ biên ngung, xu tác quải, dĩ tự sinh vu tiểu địa. (Thượng, xa xôi lúc bắt đầu, tỉ mỉ sử dụng sẽ thành. Người đắc đạo sẽ thắng. Trung, nguyên tắc công việc tự mình xem xét qua lại, nhất định phải tranh thủ sự thuận tiện mà thu lợi, cho dù thắng bại không chắc chắn, tính kế đã định. Hạ, nguyên tắc giữ vùng đất liền kề, tạo nên trở ngại, có thể tự tồn tại được ở vùng đất nhỏ)(4) Chính là để nói đạo lý này!”
A Mạch cười yếu ớt không nói, Thương Dịch Chi tuy rằng kích động, nhưng rất nhanh đã khống chế được cảm xúc của mình, trên mặt hồi phục lại thần sắc bình tĩnh, bỗng hỏi: “Ngươi và Từ Tĩnh vẫn thường chơi cờ?”
Sắc mặt A Mạch bất động, nhưng ý niệm trong đầu đã xoay chuyển rất nhanh, thần thái tự nhiên đáp: “Những lúc rảnh rỗi thật ra cũng cùng Từ tiên sinh chơi vài ván.”
Nhó lại chuyện năm trước, khi A Mạch cùng anh ta trên đường trở về Thịnh Đô, tình cảnh khi hai người ở trên thuyền đánh cờ, tinh thần Thương Dịch Chi không khỏi hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi: “Ông ta có cho ngươi đi lại không?”
A Mạch lắc đầu nói: “Từ tiên sinh vừa mắng ta là cờ thối, vừa tính toán chi li, có chết cũng không nhường.”
Thương Dịch Chi không khỏi bật cười, khóe môi khẽ cong lên, thần sắc trong mắt cũng trở nên dịu dàng, khẽ cười nói: “Đúng là rất thối!”
A Mạch nhìn mà khẽ giật mình, Thương Dịch Chi nhận thấy vậy, trên mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, cúi đầu xuống uống trà tránh tầm mắt của A Mạch, đến khi ngẩng lên thì trong mắt đã là một mảnh an tĩnh, trầm giọng hỏi A Mạch: “Nếu muốn dẫn binh vào Thanh Châu, trong lòng đã có kế sách cụ thể gì chưa?”
A Mạch mím môi trầm ngâm một lát, đáp: “Có rồi, chỉ có điều là quá mạo hiểm.”
Thương Dịch Chi đổi chén trà, đứng dậy đặt vào trong tay A Mạch, nói: “Nói ta nghe thử một chút.”
A Mạch sớm đã khát khô, thấy vậy cũng không chối từ, nhận lấy chén trà uống một hơi, lúc này mới nói: “Từ Thái Hưng đông tiến đến Thanh Châu, nếu đi theo đường phía bắc, chắc chắn sẽ đi qua trấn Tân Dã, mà Tân Dã sớm đã bị Chu Chí Nhẫn chiếm giữ, khi đó sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến. Nếu đi theo đường phía nam, dọc theo sông Uyển, trên đường mặc dù không có trọng binh của thát tử, nhưng đường đi gập ghềnh xa xôi, hiện lại đang là mùa mưa, đi được tới nơi cũng vô cùng vất vả. Từ năm trước, Trần Khởi đã lệnh cho Thường gia lĩnh quân đông tiến đến Thanh Châu, ngoại trừ ba vạn kỵ binh của Thường Ngọc Tông, còn có hơn hai vạn quân ở phía tây Thanh Châu, mặc dù không thể đánh hạ Thanh Châu, nhưng lại có thể tràn tới chặn đánh quân ta vừa từ xa đến, một trận thắng bại khó liệu.”
Thương Dịch Chi cau mày: “Sợ là thắng ít bại nhiều.”
“Đúng vậy, chẳng qua…”
“Chẳng qua thế nào?” Thương Dịch Chi hỏi.
A Mạch đáp: “Nếu quân Thanh Châu ra khỏi thành đánh lén thát tử từ phía sau, thì một trận này sẽ là thắng nhiều bại ít!”
Thương Dịch Chi khẽ nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn A Mạch, nói: “Thanh Châu là nơi ta phát binh, mặc dù hiện nay những quân nhân cũ trong quân đã chết trận quá nửa, nhưng vẫn còn không ít người xuất thân từ Thanh Châu, ngươi còn sợ không có cách nào điều động được quân Thanh Châu sao?”
A Mạch thấy Thương Dịch Chi nói trúng tâm tư của mình, cười gượng hai tiếng, nói: “Nếu nguyên soái có thể ra mặt, quân Thanh Châu tất nhiên là có thể điều động rồi.”
Thương Dịch Chi cười nhạt nói: “Nói hay lắm, còn gì khác nữa không?”
A Mạch thu lại nét tươi cười trên mặt, nghiêm sắc mặt nói: “Sau khi vào được Thanh Châu, tạm thời thát tử sẽ không đủ sức uy hiếp ta nữa, khó ở chỗ là làm thế nào vượt qua Thái Hành mà chiếm giữ Ký Châu, ta phản lại triều đình, Ký Châu tất nhiên sẽ không dễ dàng để ta tiến vào, vì thế có thể dẫn đến việc quân ta chưa đánh nhau với thát tử thì đã phải nồi da nấu thịt trước với đồng bào của mình, như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.”
Thương Dịch Chi yên lặng nhìn A Mạch, thản nhiên nói: “A Mạch, ngươi muốn thế nào thì cứ nói thẳng ra.”
A Mạch cẩn thận liếc mắt nhìn Thương Dịch Chi, thử nói: “Nghe nói thủ thành Ký Châu là tướng Tiếu Dực, từng là cấp dưới của Thương lão tướng quân…”
“Đúng!” Thương Dịch Chi tiếp lời, sảng khoái nói,“Ký Châu ta cũng sẽ thay ngươi nghĩ cách!”
A Mạch xoay người quỳ rạp xuống trước mặt Thương Dịch Chi, ôm quyền nói: “A Mạch đa tạ nguyên soái!”
Thương Dịch Chi cũng không đưa tay đỡ dậy, đợi A Mạch quỳ trên mặt đất một lúc lâu, bấy giờ mới chậm rãi nói: “A Mạch, trước ta vẫn dung túng ngươi, sau này còn có thể trợ giúp ngươi, ngươi…… đừng để cho ta cảm thấy thất vọng.”
A Mạch rùng mình, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt sắc bén của Thương Dịch Chi, không hề né tránh, kiên định đáp: “A Mạch đã biết.”
Thương Dịch Chi vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
A Mạch đứng dậy, không dám ngồi, chỉ khoanh tay đứng một bên. Thấy nàng như thế, Thương Dịch Chi đứng dậy, nói: “Trên người ngươi có thương tích, hôm nay đi nghỉ sớm đi, ngày mai Lâm Mẫn Thận sẽ đưa ngươi về.”
Thương Dịch Chi nói xong liền không để ý tới A Mạch nữa, xoay người rời đi. A Mạch đợi tiếng bước chân anh ta càng lúc càng xa, lúc này mới để nguyên quần áo nằm xuống giường, tinh thần buông lỏng, vết thương dưới sườn lại bắt đầu đau dội lên, nói là phải ngủ sớm một chút, nhưng làm sao mà ngủ được.
Cứ mở to mắt như thế chịu đựng đến nửa đêm, vết thương mới hơi dịu đi một chút, A Mạch lúc này kiệt sức mà rơi vào mê man, đến khi mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu.
Bên ngoài, Lâm Mẫn Thận gõ cửa gọi: “A Mạch, nhanh lên, cho dù là qua đêm ở kỹ viện thì cũng phải nhanh lên một chút.”
A Mạch nghe anh ta nói thì bực không chịu nổi, nhíu mày, đứng dậy mở ra cửa phòng. Lâm Mẫn Thận lấy từ trong người ra một bình kim sang dược đưa cho A Mạch, nói: “Cầm lấy, về tự bôi đi, lang trung nói phải bôi mấy ngày.” Anh ta thấy A Mạch chần chờ không chịu nhận, liền ấn bình sứ kia vào lòng A Mạch, nói: “Yên tâm đi, không độc chết ngươi đâu. Anh ta nếu đã để ta lưu lại, chính muốn đem cái mạng nhỏ của ta và ngươi buộc chung vào một chỗ. Ngươi mà chết, thì ta cũng chẳng cách nào giải thích được.”
A Mạch không để ý tới sự châm chọc của Lâm Mẫn Thận, thu chiếc bình nhỏ vào trong lòng, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Mẫn Thận thấy nàng lạnh nhạt như thế, ngược lại cảm thấy lạ, không khỏi đuổi theo hai bước, nhìn kỹ vẻ mặt A Mạch, hỏi: “Ngươi không muốn nói gì sao”
A Mạch liếc nhìn anh ta, hỏi ngược lại: “Nói gì?”
Lâm Mẫn Thận nhất thời nghẹn giọng, tức giận nói: “Dù sao về sau ngươi cũng ít gây chuyện thôi, ta không phải nhìn thấy những chuyện như thế thì nhất định sẽ giữ được cái mạng nhỏ của ngươi.”
A Mạch dừng chân lại, xoay người nhìn Lâm Mẫn Thận, yên lặng đánh giá Lâm Mẫn Thận, nhìn đến khi Lâm Mẫn Thận cảm thấy có chút sợ hãi, lúc này mới nói: “Ngươi không muốn lưu lại, ta kỳ thật lại càng không muốn ngươi lưu lại, ngươi cũng không cần phải bảo vệ cái mạng nhỏ của ta, chỉ cần đừng ở sau lưng đâm cho ta một dao là được rồi.”
Lâm Mẫn Thận ngẩn ra: “Ngươi……”
“Ngươi cái gì?” A Mạch ngắt lời anh ta, cười lạnh nói: “Hơn nữa anh ta vì sao phải để ngươi ở lại bên ta, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ, ngoại trừ đề phòng ngươi còn muốn đề phòng ta, ngươi sao phải bày ra cái bộ dạng buồn cười này!”
A Mạch nói xong phẩy tay áo bỏ đi, chỉ còn lại Lâm Mẫn Thận ngây ngốc đứng ở phía xa xa, hơn nữa ngày mới hồi phục lại, thì thầm lẩm bẩm: “Đây… là nữ nhân sao?”
Lâm Mẫn Thận và A Mạch trở lại thành phủ vào buổi trưa, hai người trắng đêm không về đã kinh động đến Vệ Hưng, Vệ Hưng nghe nói trên người họ vẫn còn vương lại mùi rượu, sắc mặt liền trở nên âm trầm, rõ ràng là rất tức giận. A Mạch đang muốn thỉnh tội, lại bị Lâm Mẫn Thận vụng trộm kéo lại, đành phải đem những lời đã lên đến đầu lưỡi nuốt xuống, chỉ cúi đầu đứng đợi Vệ Hưng trách mắng.
Trong lòng Vệ Hưng vô cùng bực bội, hai người bọn họ, một là con trai độc nhất của Lâm tể tướng, không thể mắng, một là đối tượng mà anh ta đang phải mượn sức, cũng không thể trách. Vệ Hưng đành nén cơn tức giận trong lòng lại, lúc này mới giáo huấn: “Hiện giờ là lúc nào rồi! Hai ngươi còn dám uống say không về! Tại sao lại không biết phân nặng nhẹ như thế!”
A Mạch cúi đầu nói: “Mạt tướng biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa.”
Vệ Hưng thấy sắc mặt A Mạch tái nhợt, chỉ nghĩ là nàng say rượu khó chịu, lại thấy nàng rất thành khẩn nhận lỗi, nỗi tức giận trong lòng cũng giảm bớt, lại giáo huấn vài câu rồi cho nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Đợi A Mạch đi rồi, Vệ Hưng mới xoay người nhìn Lâm Mẫn Thận, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mẫn Thận đã cười hì hì nói: “Ta sao biết anh ta lại như thế, mới được vài chén rượu đã dính lấy cô nương ở kỹ viện rồi, ta còn phải kéo anh ta ra, nếu không thì túi bạc của ta nguy mất.”
Vệ Hưng chỉ sợ Lâm Mẫn Thận vẫn còn đặt tâm tư lên người A Mạch, liền cố gắng khuyên nhủ: “Mẫn Thận, mặc dù bộ dạng anh ta có vẻ mềm yếu, nhưng thật ra là một viên mãnh tướng, sau này biết đâu lại trở thành trợ thủ đắc lực cho Lâm tể tướng, ngươi ngàn vạn lần không nên đùa giỡn, khinh khi anh ta.”
Lâm Mẫn Thận trưng ra một vẻ mặt đau khổ, rất không tình nguyện nói: “Ta nếu không coi anh ta là huynh đệ thì sao có thể đưa anh ta tới kỹ viện a!”
Vệ Hưng nghe vậy không nói gì, yên lặng nhìn Lâm Mẫn Thận một lúc lâu, thấy trên mặt anh ta đầy vẻ ủy khuất cùng không cam lòng, đành phải bất đắc dĩ khoát tay áo, ý bảo Lâm Mẫn Thận rời đi. Lâm Mẫn Thận vội vàng ra ngoài, cho đến khi ra khỏi viện, khóe miệng mới cong lên một cái, rồi ngẩng đầu tìm A Mạch, đã không thấy thân ảnh của nàng đâu, trong lòng thầm mắng A Mạch người này quả thật chẳng thú vị chút nào, thế mà lại không tò mò xem Vệ Hưng lưu mình lại có việc gì.
Lúc này A Mạch đã về đến viện của mình, hai ngày nay nàng đã phải hao tổn tâm tư rất nhiều, lại thêm thương tích trong người, thể lực cùng tinh thần đã đến cực hạn, chỉ sợ thêm một lát nữa sẽ không thể chịu đựng nổi. Trương Sĩ Cường đã lo lắng đợi nàng suốt một đêm, hiện thấy nàng bình an trở về vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến đến hỏi: “Sao giờ mới về? Đường tướng quân chỉ nói ngươi đi cùng Lâm tham quân…”
A Mạch ngồi xuống giường, khoát tay áo cắt ngang lời Trương Sĩ Cường, hữu khí vô lực nói: “Đừng nói nữa, ta nghỉ một lát, ngươi xem có gì dễ tiêu đem đến cho ta ăn.”
Trương Sĩ Cường cũng phát hiện sắc mặt A Mạch không tốt, nghe nàng phân phó như thế cũng không dám hỏi lại, vội vàng xoay người đi ra ngoài chuẩn bị cơm canh. A Mạch để nguyên quần áo ngã xuống giường, đang lúc mơ màng liền cảm thấy có người vào nhà, ban đầu chỉ cho đó là Trương Sĩ Cường nên cũng không để ý, nhưng đợi một lát không nghe thấy Trương Sĩ Cường gọi nàng, trong lòng kinh nghi, cố gắng mở mắt ra nhìn, đã thấy Đường Thiệu Nghĩa im lặng đứng ở đầu giường.
A Mạch lập tức lại nằm trở lại trên giường, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Đại ca, ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Đường Thiệu Nghĩa ngồi xuống giường, nói: “Thấy ngươi ngủ, sợ làm ngươi tỉnh giấc nên không dám lên tiếng.”
A Mạch cười cười, không nói gì. Đường Thiệu Nghĩa cũng im lặng, hai người một nằm, một ngồi nhìn nhau không nói gì, im lặng hơn nữa ngày, A Mạch đột nhiên lên tiếng: “Đại ca, ta cảm thấy rất mệt mỏi.”
Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Sống ở trên đời, có ai là không phiền lụy?”
Ánh mắt A Mạch dừng lại trên đỉnh màn, cười tự giễu, nói: “Đại ca, huynh không biết đấy thôi, ta là người nói dối rất nhiều, nhiều đến nỗi về sau chính ta cũng không biết rốt cuộc lời nào là thật, lời nào là giả dối.”
———————-
1- Mưu kế: nguyên văn là “mưu hoa”, nghĩa là kế hay, nhưng mẹ Cún thấy để mưu kế hay hơn.
2- Bế quan: nghĩa là đóng cửa không giao lưu với bên ngoài.
3- Xuất quan: ngược lại với bế quan.
4- Đoạn này tốn nơ-ron thần kinh quá, hơi lủng củng, các nàng thông cảm nhé. Mấy cái đoạn trích dẫn binh thư này sao mà oải thế không biết
Tuy Thương Dịch Chi trầm ngâm không nói, nhưng ánh mắt đã dần dần sáng rực lên. A Mạch thấy vậy, biết anh ta đã bị lời nói của mình làm cho động tâm. Thương Dịch Chi cúi đầu cân nhắc một lát, rồi đưa mắt nhìn A Mạch, hỏi: “Ngươi thực sự thấy vậy sao?”
A Mạch vốn định gật đầu xác nhận, nhưng trước đôi mắt sâu không thấy đáy của Thương Dịch Chi, lời nói trong miệng lại chuyển thành: “Là Từ tiên sinh từng đề cập qua như vậy.”
Thương Dịch Chi yên lặng đánh giá A Mạch, ánh mắt sâu xa, không biết đang suy tính điều gì.
A Mạch dùng tay phủ lên vết thương bên sườn, cảm giác đau đớn kích thích tinh thần của nàng rung lên, thong dong nói tiếp: “Khi còn ở trong núi Ô Lan, ta từng nói chuyện phiếm với tiên sinh, tiên sinh đã giảng giải rằng thế cục giống như bàn cờ, trong đó Ung châu, Ký Châu, Vân Tây cùng Đông Nam hình thành nên một tứ giác, Dự Châu, Sơn Đông, Hán Trung, Kinh Châu là vệ tinh của tứ giác đó, Trung Nguyên chính là vùng trung tâm. Mặc dù mục tiêu tranh giành là Trung Nguyên, nhưng nơi thực sự diễn ra sự tranh giành của quần hùng, phần lớn lại không bắt đầu từ Trung Nguyên, mà là ở vùng tứ giác. Hay như nói ở vùng Giang Bắc, Ung Châu và Ký Châu là hai nơi dễ dàng cát cứ, mà phía tây Dự Châu tiếp giáp Ô Lan, phía đông hướng về Thái Hành, nếu tiến được vào cửa ngõ Ung châu và Ký Châu, bề mặt hướng về lưu vực sông Bình Nguyên, chính là giành lấy yếu hầu của vùng Giang Bắc. Trước, quân ta có thể chiếm Ký Châu làm căn cơ, sau, có thể tiếp tục chiếm Dự Châu, rồi từ từ giang rộng đôi cánh, bao bọc lấy Trung Nguyên, như vậy nhất định sẽ đoạt được Giang Bắc.”
Nàng một phen nói xong khiến Thương Dịch Chi khó nén được kích động, không kiềm chế được, tay liền nắm chặt thành quyền nói: “Không sai! Hoàn đàm [ tân luận ] viết: Thượng giả viễn kì khai trương, trí dĩ hội vi. Nhân nhi thành đắc đạo chi thắng. Trung giả tắc vụ tương tuyệt già, yếu dĩ tranh tiện cầu lợi, cố thắng phụ hồ nghi, tu kế sổ dĩ định. Hạ giả tắc thủ biên ngung, xu tác quải, dĩ tự sinh vu tiểu địa. (Thượng, xa xôi lúc bắt đầu, tỉ mỉ sử dụng sẽ thành. Người đắc đạo sẽ thắng. Trung, nguyên tắc công việc tự mình xem xét qua lại, nhất định phải tranh thủ sự thuận tiện mà thu lợi, cho dù thắng bại không chắc chắn, tính kế đã định. Hạ, nguyên tắc giữ vùng đất liền kề, tạo nên trở ngại, có thể tự tồn tại được ở vùng đất nhỏ)(4) Chính là để nói đạo lý này!”
A Mạch cười yếu ớt không nói, Thương Dịch Chi tuy rằng kích động, nhưng rất nhanh đã khống chế được cảm xúc của mình, trên mặt hồi phục lại thần sắc bình tĩnh, bỗng hỏi: “Ngươi và Từ Tĩnh vẫn thường chơi cờ?”
Sắc mặt A Mạch bất động, nhưng ý niệm trong đầu đã xoay chuyển rất nhanh, thần thái tự nhiên đáp: “Những lúc rảnh rỗi thật ra cũng cùng Từ tiên sinh chơi vài ván.”
Nhó lại chuyện năm trước, khi A Mạch cùng anh ta trên đường trở về Thịnh Đô, tình cảnh khi hai người ở trên thuyền đánh cờ, tinh thần Thương Dịch Chi không khỏi hoảng hốt, nhẹ giọng hỏi: “Ông ta có cho ngươi đi lại không?”
A Mạch lắc đầu nói: “Từ tiên sinh vừa mắng ta là cờ thối, vừa tính toán chi li, có chết cũng không nhường.”
Thương Dịch Chi không khỏi bật cười, khóe môi khẽ cong lên, thần sắc trong mắt cũng trở nên dịu dàng, khẽ cười nói: “Đúng là rất thối!”
A Mạch nhìn mà khẽ giật mình, Thương Dịch Chi nhận thấy vậy, trên mặt thoáng hiện lên vẻ xấu hổ, cúi đầu xuống uống trà tránh tầm mắt của A Mạch, đến khi ngẩng lên thì trong mắt đã là một mảnh an tĩnh, trầm giọng hỏi A Mạch: “Nếu muốn dẫn binh vào Thanh Châu, trong lòng đã có kế sách cụ thể gì chưa?”
A Mạch mím môi trầm ngâm một lát, đáp: “Có rồi, chỉ có điều là quá mạo hiểm.”
Thương Dịch Chi đổi chén trà, đứng dậy đặt vào trong tay A Mạch, nói: “Nói ta nghe thử một chút.”
A Mạch sớm đã khát khô, thấy vậy cũng không chối từ, nhận lấy chén trà uống một hơi, lúc này mới nói: “Từ Thái Hưng đông tiến đến Thanh Châu, nếu đi theo đường phía bắc, chắc chắn sẽ đi qua trấn Tân Dã, mà Tân Dã sớm đã bị Chu Chí Nhẫn chiếm giữ, khi đó sẽ không tránh khỏi một trận ác chiến. Nếu đi theo đường phía nam, dọc theo sông Uyển, trên đường mặc dù không có trọng binh của thát tử, nhưng đường đi gập ghềnh xa xôi, hiện lại đang là mùa mưa, đi được tới nơi cũng vô cùng vất vả. Từ năm trước, Trần Khởi đã lệnh cho Thường gia lĩnh quân đông tiến đến Thanh Châu, ngoại trừ ba vạn kỵ binh của Thường Ngọc Tông, còn có hơn hai vạn quân ở phía tây Thanh Châu, mặc dù không thể đánh hạ Thanh Châu, nhưng lại có thể tràn tới chặn đánh quân ta vừa từ xa đến, một trận thắng bại khó liệu.”
Thương Dịch Chi cau mày: “Sợ là thắng ít bại nhiều.”
“Đúng vậy, chẳng qua…”
“Chẳng qua thế nào?” Thương Dịch Chi hỏi.
A Mạch đáp: “Nếu quân Thanh Châu ra khỏi thành đánh lén thát tử từ phía sau, thì một trận này sẽ là thắng nhiều bại ít!”
Thương Dịch Chi khẽ nhướn mày, tựa tiếu phi tiếu nhìn A Mạch, nói: “Thanh Châu là nơi ta phát binh, mặc dù hiện nay những quân nhân cũ trong quân đã chết trận quá nửa, nhưng vẫn còn không ít người xuất thân từ Thanh Châu, ngươi còn sợ không có cách nào điều động được quân Thanh Châu sao?”
A Mạch thấy Thương Dịch Chi nói trúng tâm tư của mình, cười gượng hai tiếng, nói: “Nếu nguyên soái có thể ra mặt, quân Thanh Châu tất nhiên là có thể điều động rồi.”
Thương Dịch Chi cười nhạt nói: “Nói hay lắm, còn gì khác nữa không?”
A Mạch thu lại nét tươi cười trên mặt, nghiêm sắc mặt nói: “Sau khi vào được Thanh Châu, tạm thời thát tử sẽ không đủ sức uy hiếp ta nữa, khó ở chỗ là làm thế nào vượt qua Thái Hành mà chiếm giữ Ký Châu, ta phản lại triều đình, Ký Châu tất nhiên sẽ không dễ dàng để ta tiến vào, vì thế có thể dẫn đến việc quân ta chưa đánh nhau với thát tử thì đã phải nồi da nấu thịt trước với đồng bào của mình, như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.”
Thương Dịch Chi yên lặng nhìn A Mạch, thản nhiên nói: “A Mạch, ngươi muốn thế nào thì cứ nói thẳng ra.”
A Mạch cẩn thận liếc mắt nhìn Thương Dịch Chi, thử nói: “Nghe nói thủ thành Ký Châu là tướng Tiếu Dực, từng là cấp dưới của Thương lão tướng quân…”
“Đúng!” Thương Dịch Chi tiếp lời, sảng khoái nói,“Ký Châu ta cũng sẽ thay ngươi nghĩ cách!”
A Mạch xoay người quỳ rạp xuống trước mặt Thương Dịch Chi, ôm quyền nói: “A Mạch đa tạ nguyên soái!”
Thương Dịch Chi cũng không đưa tay đỡ dậy, đợi A Mạch quỳ trên mặt đất một lúc lâu, bấy giờ mới chậm rãi nói: “A Mạch, trước ta vẫn dung túng ngươi, sau này còn có thể trợ giúp ngươi, ngươi…… đừng để cho ta cảm thấy thất vọng.”
A Mạch rùng mình, ngẩng đầu đón lấy ánh mắt sắc bén của Thương Dịch Chi, không hề né tránh, kiên định đáp: “A Mạch đã biết.”
Thương Dịch Chi vẫn bất động thanh sắc, thản nhiên nói: “Đứng lên đi.”
A Mạch đứng dậy, không dám ngồi, chỉ khoanh tay đứng một bên. Thấy nàng như thế, Thương Dịch Chi đứng dậy, nói: “Trên người ngươi có thương tích, hôm nay đi nghỉ sớm đi, ngày mai Lâm Mẫn Thận sẽ đưa ngươi về.”
Thương Dịch Chi nói xong liền không để ý tới A Mạch nữa, xoay người rời đi. A Mạch đợi tiếng bước chân anh ta càng lúc càng xa, lúc này mới để nguyên quần áo nằm xuống giường, tinh thần buông lỏng, vết thương dưới sườn lại bắt đầu đau dội lên, nói là phải ngủ sớm một chút, nhưng làm sao mà ngủ được.
Cứ mở to mắt như thế chịu đựng đến nửa đêm, vết thương mới hơi dịu đi một chút, A Mạch lúc này kiệt sức mà rơi vào mê man, đến khi mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao quá đỉnh đầu.
Bên ngoài, Lâm Mẫn Thận gõ cửa gọi: “A Mạch, nhanh lên, cho dù là qua đêm ở kỹ viện thì cũng phải nhanh lên một chút.”
A Mạch nghe anh ta nói thì bực không chịu nổi, nhíu mày, đứng dậy mở ra cửa phòng. Lâm Mẫn Thận lấy từ trong người ra một bình kim sang dược đưa cho A Mạch, nói: “Cầm lấy, về tự bôi đi, lang trung nói phải bôi mấy ngày.” Anh ta thấy A Mạch chần chờ không chịu nhận, liền ấn bình sứ kia vào lòng A Mạch, nói: “Yên tâm đi, không độc chết ngươi đâu. Anh ta nếu đã để ta lưu lại, chính muốn đem cái mạng nhỏ của ta và ngươi buộc chung vào một chỗ. Ngươi mà chết, thì ta cũng chẳng cách nào giải thích được.”
A Mạch không để ý tới sự châm chọc của Lâm Mẫn Thận, thu chiếc bình nhỏ vào trong lòng, thản nhiên nói: “Chúng ta đi thôi.”
Lâm Mẫn Thận thấy nàng lạnh nhạt như thế, ngược lại cảm thấy lạ, không khỏi đuổi theo hai bước, nhìn kỹ vẻ mặt A Mạch, hỏi: “Ngươi không muốn nói gì sao”
A Mạch liếc nhìn anh ta, hỏi ngược lại: “Nói gì?”
Lâm Mẫn Thận nhất thời nghẹn giọng, tức giận nói: “Dù sao về sau ngươi cũng ít gây chuyện thôi, ta không phải nhìn thấy những chuyện như thế thì nhất định sẽ giữ được cái mạng nhỏ của ngươi.”
A Mạch dừng chân lại, xoay người nhìn Lâm Mẫn Thận, yên lặng đánh giá Lâm Mẫn Thận, nhìn đến khi Lâm Mẫn Thận cảm thấy có chút sợ hãi, lúc này mới nói: “Ngươi không muốn lưu lại, ta kỳ thật lại càng không muốn ngươi lưu lại, ngươi cũng không cần phải bảo vệ cái mạng nhỏ của ta, chỉ cần đừng ở sau lưng đâm cho ta một dao là được rồi.”
Lâm Mẫn Thận ngẩn ra: “Ngươi……”
“Ngươi cái gì?” A Mạch ngắt lời anh ta, cười lạnh nói: “Hơn nữa anh ta vì sao phải để ngươi ở lại bên ta, trong lòng ngươi và ta đều hiểu rõ, ngoại trừ đề phòng ngươi còn muốn đề phòng ta, ngươi sao phải bày ra cái bộ dạng buồn cười này!”
A Mạch nói xong phẩy tay áo bỏ đi, chỉ còn lại Lâm Mẫn Thận ngây ngốc đứng ở phía xa xa, hơn nữa ngày mới hồi phục lại, thì thầm lẩm bẩm: “Đây… là nữ nhân sao?”
Lâm Mẫn Thận và A Mạch trở lại thành phủ vào buổi trưa, hai người trắng đêm không về đã kinh động đến Vệ Hưng, Vệ Hưng nghe nói trên người họ vẫn còn vương lại mùi rượu, sắc mặt liền trở nên âm trầm, rõ ràng là rất tức giận. A Mạch đang muốn thỉnh tội, lại bị Lâm Mẫn Thận vụng trộm kéo lại, đành phải đem những lời đã lên đến đầu lưỡi nuốt xuống, chỉ cúi đầu đứng đợi Vệ Hưng trách mắng.
Trong lòng Vệ Hưng vô cùng bực bội, hai người bọn họ, một là con trai độc nhất của Lâm tể tướng, không thể mắng, một là đối tượng mà anh ta đang phải mượn sức, cũng không thể trách. Vệ Hưng đành nén cơn tức giận trong lòng lại, lúc này mới giáo huấn: “Hiện giờ là lúc nào rồi! Hai ngươi còn dám uống say không về! Tại sao lại không biết phân nặng nhẹ như thế!”
A Mạch cúi đầu nói: “Mạt tướng biết sai rồi, về sau cũng không dám nữa.”
Vệ Hưng thấy sắc mặt A Mạch tái nhợt, chỉ nghĩ là nàng say rượu khó chịu, lại thấy nàng rất thành khẩn nhận lỗi, nỗi tức giận trong lòng cũng giảm bớt, lại giáo huấn vài câu rồi cho nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Đợi A Mạch đi rồi, Vệ Hưng mới xoay người nhìn Lâm Mẫn Thận, còn chưa kịp mở miệng, Lâm Mẫn Thận đã cười hì hì nói: “Ta sao biết anh ta lại như thế, mới được vài chén rượu đã dính lấy cô nương ở kỹ viện rồi, ta còn phải kéo anh ta ra, nếu không thì túi bạc của ta nguy mất.”
Vệ Hưng chỉ sợ Lâm Mẫn Thận vẫn còn đặt tâm tư lên người A Mạch, liền cố gắng khuyên nhủ: “Mẫn Thận, mặc dù bộ dạng anh ta có vẻ mềm yếu, nhưng thật ra là một viên mãnh tướng, sau này biết đâu lại trở thành trợ thủ đắc lực cho Lâm tể tướng, ngươi ngàn vạn lần không nên đùa giỡn, khinh khi anh ta.”
Lâm Mẫn Thận trưng ra một vẻ mặt đau khổ, rất không tình nguyện nói: “Ta nếu không coi anh ta là huynh đệ thì sao có thể đưa anh ta tới kỹ viện a!”
Vệ Hưng nghe vậy không nói gì, yên lặng nhìn Lâm Mẫn Thận một lúc lâu, thấy trên mặt anh ta đầy vẻ ủy khuất cùng không cam lòng, đành phải bất đắc dĩ khoát tay áo, ý bảo Lâm Mẫn Thận rời đi. Lâm Mẫn Thận vội vàng ra ngoài, cho đến khi ra khỏi viện, khóe miệng mới cong lên một cái, rồi ngẩng đầu tìm A Mạch, đã không thấy thân ảnh của nàng đâu, trong lòng thầm mắng A Mạch người này quả thật chẳng thú vị chút nào, thế mà lại không tò mò xem Vệ Hưng lưu mình lại có việc gì.
Lúc này A Mạch đã về đến viện của mình, hai ngày nay nàng đã phải hao tổn tâm tư rất nhiều, lại thêm thương tích trong người, thể lực cùng tinh thần đã đến cực hạn, chỉ sợ thêm một lát nữa sẽ không thể chịu đựng nổi. Trương Sĩ Cường đã lo lắng đợi nàng suốt một đêm, hiện thấy nàng bình an trở về vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến đến hỏi: “Sao giờ mới về? Đường tướng quân chỉ nói ngươi đi cùng Lâm tham quân…”
A Mạch ngồi xuống giường, khoát tay áo cắt ngang lời Trương Sĩ Cường, hữu khí vô lực nói: “Đừng nói nữa, ta nghỉ một lát, ngươi xem có gì dễ tiêu đem đến cho ta ăn.”
Trương Sĩ Cường cũng phát hiện sắc mặt A Mạch không tốt, nghe nàng phân phó như thế cũng không dám hỏi lại, vội vàng xoay người đi ra ngoài chuẩn bị cơm canh. A Mạch để nguyên quần áo ngã xuống giường, đang lúc mơ màng liền cảm thấy có người vào nhà, ban đầu chỉ cho đó là Trương Sĩ Cường nên cũng không để ý, nhưng đợi một lát không nghe thấy Trương Sĩ Cường gọi nàng, trong lòng kinh nghi, cố gắng mở mắt ra nhìn, đã thấy Đường Thiệu Nghĩa im lặng đứng ở đầu giường.
A Mạch lập tức lại nằm trở lại trên giường, nhẹ nhàng thở dài, nói: “Đại ca, ngươi làm ta sợ muốn chết.”
Đường Thiệu Nghĩa ngồi xuống giường, nói: “Thấy ngươi ngủ, sợ làm ngươi tỉnh giấc nên không dám lên tiếng.”
A Mạch cười cười, không nói gì. Đường Thiệu Nghĩa cũng im lặng, hai người một nằm, một ngồi nhìn nhau không nói gì, im lặng hơn nữa ngày, A Mạch đột nhiên lên tiếng: “Đại ca, ta cảm thấy rất mệt mỏi.”
Đường Thiệu Nghĩa trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Sống ở trên đời, có ai là không phiền lụy?”
Ánh mắt A Mạch dừng lại trên đỉnh màn, cười tự giễu, nói: “Đại ca, huynh không biết đấy thôi, ta là người nói dối rất nhiều, nhiều đến nỗi về sau chính ta cũng không biết rốt cuộc lời nào là thật, lời nào là giả dối.”
———————-
1- Mưu kế: nguyên văn là “mưu hoa”, nghĩa là kế hay, nhưng mẹ Cún thấy để mưu kế hay hơn.
2- Bế quan: nghĩa là đóng cửa không giao lưu với bên ngoài.
3- Xuất quan: ngược lại với bế quan.
4- Đoạn này tốn nơ-ron thần kinh quá, hơi lủng củng, các nàng thông cảm nhé. Mấy cái đoạn trích dẫn binh thư này sao mà oải thế không biết
Bình luận truyện