A Mạch Tòng Quân
Chương 122: Hôn sự
Lâm Mẫn Thận thấy A Mạch lộ vẻ chần chờ, bình thản đáp: “Ta cũng cần gặp một người ở Thịnh Đô”
A Mạch hơi trầm ngâm, cười nói: “Vậy cũng tốt, làm phiền ngươi đi một chuyến đến Thịnh Đô, nhân tiện giúp ta hai việc. Thứ nhất, đến bộ phận quân giới tìm cách bắt cóc vài thợ thủ công biết phương pháp chế hoả súng, thứ hai, tìm một số thợ rèn lành nghề, lén đưa đến Giang Bắc”.
Lâm Mẫn Thận cũng từng nghe nói về hoả súng. Tiền triều từng xuất hiện một loại hoả khí, nhìn thì đẹp nhưng lại không hữu dụng, tầm bắn ngắn lại chậm, không chuẩn, hơn nữa, chỉ sử dụng được vài lần là hư hỏng nặng. Nói trắng ra hoả khí này chỉ mang tính hù doạ là chính chứ ít sử dụng trong thực chiến. Cho nên hiện tại bộ phận quân giới trong triều vẫn còn thợ chuyên môn nhưng trong quân lại không trang bị hoả khí này. Lâm Mẫn Thận trong lòng cảm thấy nghi hoặc, song thấy A Mạch cũng không có ý giải thích nên gật đầu nói: “Chuyện này dễ thôi, ta có thể thuận tiện mang về”.
A Mạch khoé miệng khẽ động: “Tốt lắm, ngươi mau về chuẩn bị lên đường, ta chờ tin của ngươi”.
Lâm Mẫn Thận cũng cười nói: “Có gì cần chuẩn bị đâu, ta lập tức lên đường”.
Nói xong lập tức xoay người rời đi, để lại A Mạch sửng sốt đứng nhìn, đến khi Lâm Mẫn Thận ra khỏi phòng, A Mạch mới hồi phục tinh thần gọi lớn: “Quần áo, mau thay đổi quần áo!”
Lâm Mẫn Thận cười vang: “Yên tâm, không làm hư chuyện của ngươi đâu”. Lời còn chưa dứt, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tháng năm, năm Thịnh Nguyên thứ năm.
Trong thành Thanh Châu thật náo nhiệt, tướng thủ thành Ký Châu đến ở lại Thanh Châu từ tháng tư đến nay vẫn chưa rời đi, ông ta đã nhiều lần khuyên A Mạch xưng soái, nhưng nàng vẫn luôn mỉm cười không trả lời nên tạm thời bỏ qua, mỗi ngày đều mời khách uống rượu, bồi dưỡng tình cảm với chư tướng quân Giang Bắc. Một lần trong tiệc rượu, nghe nói thống lĩnh lâm thời của bộ binh doanh Hạ Ngôn Chiêu còn độc thân, liền đứng ra làm mai mối, muốn đem em của Tiết Võ gả cho.
Trái ngược với thành Thanh Châu đang trong cảnh náo nhiệt, thành Võ An lại mang chút tiêu điều. Trong trận chiến Thanh Châu, ngoại trừ Phó Hướng lĩnh ba ngàn quân tiên phong, đại quân còn lại tổn thất trầm trọng, tướng quân Thường Ngọc Tông trọng thương bỏ mạng. Thường Ngọc Tông vốn là con thứ mười một của Thường gia, từ nhỏ tính tình nhu thuận nên được các bậc trưởng bối yêu chiều, lần này theo Thường Tu An xuất chinh Nam Hạ là muốn giúp Thường Ngọc Thanh một tay, bồi dưỡng thêm phần lịch duyệt trên chiến trường, không ngờ lại chết bởi hạng người vô danh trong quân Giang Bắc. Thường Tu An nước mắt ròng ròng, tự tay đặt Ngọc Tông vào áo quan đưa về Bắc Mạc.
Mãi đến giữa tháng năm, Trần Khởi đối với việc bại trận của Thường Ngọc Thanh tại Thanh Châu lúc này mới đến Võ An: lệnh cho Thường Ngọc Thanh giao binh quyền cho Phó Hướng, ngay hôm đó lập tức trở về Dự Châu đợi lệnh.
Cục diện Dự Châu sớm đã ổn định, tổng hành dinh của đại quân Bắc Mạc được đặt ở đó, Thường Ngọc Thanh lần này trở về chỉ hưởng nhàn mà thôi. Thường Tu An mới từ kinh trở về, nghe vậy giận dữ, lớn tiếng mắng: “Thằng nhãi Trần Khởi này thật khinh người quá đáng, ai có thể bảo đảm bách chiến bách thắng, trên kinh còn chưa nói gì, hắn lại muốn hạ binh quyền trong tay Thường gia ta”.
Ánh mắt Thường Ngọc Thanh so với trước kia có vài phần lãnh đạm, nghe vậy chỉ thản nhiên nói: “Là do ta quá khịnh địch mới bị thất bại tại Thanh Châu, chẳng thể trách người khác”.
Thường Tu An nhất thời oán khí bốc cao, tới nửa ngày mới tiêu bớt, vô lực ngã ngồi trên ghế, thở dài: “Trong nhà vốn định dựa vào thời cơ ở Ký Châu mà nắm lấy một nửa binh quyền, ai ngờ lại gặp đại hạn tại Thanh Châu, thật sự là tổn thương không ít”.
Thường Ngọc Thanh sắc mặt trầm tĩnh, cân nhắc một chút rồi nói: “Việc này vẫn cần tam thúc đi khuyên các thúc bá trong nhà một phen. Thường môn chúng ta trăm năm không đổ là do người của Thường môn lấy lợi ích quốc gia làm trọng, theo quân sự không theo chính sự. Tham gia chính sự quá nhiều, tuy trước mắt làm rạng rỡ gia môn nhưng cũng chuốc lấy sự nghi kị của Hoàng thượng, mất nhiều hơn được. Lại nói Hoàng thượng đang dần trưởng thành, Thái hậu về sau sẽ không tiện tham gia vào chính sự, Thường gia ta nếu quá dựa vào thế của Thái hậu, ngày sau ắt chịu sự kiêng kị của Hoàng thượng, không bằng chỉ thuần tuý làm quân nhân, nghe theo quân lệnh.”
Thường Tu An nghe nói cũng thấy có lý nhưng vẫn có chút không cam lòng, giận dữ nói: “Tuy đúng là đạo lý này, nhưng Thường gia ta đường đường trăm năm tướng môn lại bị thằng nhãi Trần Khởi không biết lai lịch ở đâu áp chế, thực làm người ta tức thở mà! Công phá Tĩnh Dương rõ ràng là công lao của của ngươi, qua trình tấu của hắn lại trở thành tội danh, khiến Hoàng thượng mất hứng! Thật không biết hắn đang suy tính cái gì, không phải là đang nhắm đến công chúa chứ “.
Thường Ngọc Thanh mày kiếm khẽ động, khinh thường cười nói: “Anh ta cũng có vài phần bản lãnh thực sự, chỉ có điều tuy là con nhà quyền thế nhưng lại là con thứ thiếp, nên dưới mắt người khác chẳng đáng cân lượng”.
Thường Tu An chần chờ một chút lại nói tiếp:”Lão Thất, ta thấy hay là chờ khi về tới Dự Châu, ngươi hãy kiếm cớ trở về thượng kinh trước đi. Lúc ta về đấy trong nhà còn dặn dò ta cùng ngươi thương lượng, nếu chiến sự không ổn, lại không thể bỏ qua cho Trần Khởi, chi bằng trước mắt trở về kinh, lấy cớ là trong nhà muốn định việc hôn nhân, muốn ngươi về xem mắt cháu gái Chu Chí Nhẫn, ngươi trước đây đã gặp qua nàng rồi đó…”
Thường Ngọc Thanh hờ hững không nói, mặc dù vẫn nghe nhưng tầm mắt lại hướng tới ống bút ngọc trên án thư, quả nhiên là chẳng để tâm tới lời Thường Tu An.
Thường Tu An giọng nói ngày càng thấp dần, ông ta mặc dù là trưởng bối, nhưng Thường Ngọc Thanh từ nhỏ đã là người cực kì có chủ kiến, tính tình lại lạnh lùng, về sau lại lập được kì công, thăng tiến rất nhanh, nên trước mặt anh ta, Thường Tu An cũng không dám dùng thân phận thúc bá mà đối xử. Thường Tu An theo thói quen lại bắt đầu thấy chột dạ, nhưng nhớ tới lời đại tẩu tha thiết nhắc nhở, đành phải mạnh miệng, tiếp tục khuyên nhủ: “Ngày trước Tống thị chưa kịp vào cửa đã mang bệnh mà chết là do nàng không có phúc, đâu phải do ngươi? Nhà chúng ta có ai là chưa từng giết người, ai mà chẳng mang chút sát khí. Nếu vì vậy mà khắc vợ, chẳng phải chúng ta đều goá vợ cả sao? Lão Thất, ngươi đừng nghe những kẻ không hiểu chuyện bàn tán lung tung. Ngươi năm nay cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, bằng tuổi ngươi thì người ta đã có con đến tuổi có thể tòng quân luôn rồi. Ngươi quyết không cưới vợ là tại làm sao? Ngươi….”
“Tam thúc”Thường Ngọc Thanh đột nhiên ngắt lời Thường Tu An, ngẩng đầu hỏi: “Lần này người trong nhà muốn giới thiệu là ai?”
“Đều là những khuê nữ xuất sắc ở thượng kinh”Thường Tu An vừa nghe anh ta hỏi câu này, trong lòng nhất thời mừng rỡ, nhẩm đếm đầu ngón tay: “Nào là con gái lão Tam của Chu gia, cháu gái Lương gia Trung Dũng Hầu, con gái Viễn phủ tướng quân….”
Thường Tu An cứ lẩm nhẩm liệt kê một hồi mới ngừng lại, chờ biểu hiện của Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh: “Còn nữa không?”
Thường Tu An khẽ lập lại: “Còn nữa không?”
Thường Ngọc Thanh hỏi lại: “Đây là toàn bộ những khuê nữ xuất sắc nhất ở thượng kinh sao?”
Thường Tu An vẫn chưa đoán ra tâm tư Thường Ngọc Thanh, chỉ khẽ gật đầu: “Tốt nhất, toàn là tiểu thư danh môn vọng tộc”.
Thường Ngọc Thanh phát ra tiếng cười nhạo, nói:”vậy mà ta thấy cũng bình thường, chẳng có gì xuất sắc cả!”Lời vừa nói xong đã quay lưng đi mất.
Thường Tu An suýt chút nữa phát nghẹn mà ngất đi, phải vịn lấy án thư mới có thể đứng vững, đến nửa ngày sau mới lấy lại bình tĩnh, tự nhủ: “Quên đi, cũng không phải con ta. Nếu không ta cũng không để hắn làm loạn. Những người này mà còn bảo không được, chẳng lẽ định lấy thiên tiên về làm vợ chắc. Hôn nhân đại sự không phải do cha mẹ định đoạt sao, đâu tới lượt ngươi phản đối!”
Lời vừa dứt, lại thấy Thường Ngọc Thanh quay lại lấy quân lệnh, thấy Thường Tu An đang vịn án thư lẩm bẩm liền hỏi: “Tam thúc, ngươi đang nói gì đó?”
Thường Tu An nhất thời kinh hãi, chột dạ liếc Thường Ngọc Thanh, luôn miệng nói: “Không có gì, không có gì!”.
Thường Ngọc Thanh cười như không cười hỏi lại: “Vậy mà ta lại nghe có câu như là “Hôn nhân đại sự”gì đó?”
Thường Tu An vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa! Lão Thất nếu thấy không vừa mắt vậy cứ đợi đến lúc nào vừa ý hãy chọn lấy người xuất sắc nhất, luận gia thế tướng mạo nhất định xứng với lão Thất nhà ta”.
Khóe môi Thường Ngọc Thanh vẫn nhếch lên trêu chọc, nghe tới đó sắc mặt bỗng nhiên trở nên buồn bã, khoé môi khẽ mím lại, có chút tự giễu, lắc lắc đầu, không nói gì cả. Thường Tu An cảm thấy kì quái, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Lão Thất, ngươi đã có ý trung nhân rồi phải không?”.
Đầu tháng sáu, Lâm Mẫn Thận từ Thịnh Đô trở về Thanh Châu.
Trong thành Thanh Châu đang lúc náo nhiệt, hôm nay là ngày thống lĩnh bộ binh Giang Bắc Hạ Ngôn Chiêu lấy Tiết thị là em gái của Tiết Võ. Đây là lễ cưới của một tướng quân cao cấp trong quân Giang Bắc và muội tử của bạn đồng liêu nên trong thành vô cùng náo nhiệt.
Do Hạ Ngôn Chiêu là người Dự Châu, cha mẹ huynh trưởng không thể tới tham dự nên A Mạch đứng ra làm chủ hôn cho nhà trai. Đợi đến khi tiệc mừng chấm dứt cũng khá khuya, A Mạch cùng Trương Sĩ Cường, Trương Sinh trở lại thủ phủ thì Lâm Mẫn Thận đã đợi cả đêm.
A Mạch uống hơi nhiều rượu, hơn nữa thời tiết lại nóng bức, trên mặt đã có chút hồng. Nàng nhìn thấy Lâm Mẫn Thận vẫn còn ngồi chờ trong viện, không chút kinh ngạc chỉ thản nhiên nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi rửa mặt”.
Nói xong xoay người đi vào, Trương Sĩ Cường mang ít nước giếng vào rồi lập tức lui ra. Một lát sau, A Mạch rửa mặt và thay đổi quần áo mới từ trong đi ra, thản nhiên ngồi xuống bàn đá, hỏi: “Chuyến đi này thuận lợi chứ? ”
Lâm Mẫn Thận nhìn A Mạch, nói: “Ngươi sau này uống rượu ít thôi, đừng nghĩ nam nhân đều là kẻ mù người ngốc”.
A Mạch nghe vậy liền có chút tức giận, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Mẫn Thận một cái.
Lâm Mẫn Thận lờ đi, tiếp tục nói: “Lần này trở về, anh ta trả lời “có thể xưng soái”, đồng thời bảo ta mang cho ngươi vài thứ”. Lâm Mẫn Thận nói xong mở một tay nải bằng vải thô đặt lên bàn, lộ ra một cái tráp sơn đen, đưa đến trước mặt A Mạch “Anh ta nói ngươi tuổi tác ngày càng lớn, không thể giữ mãi một bộ dáng thiếu niên như trước được. Trong này có mấy thứ, rất thích hợp với ngươi”.
Lâm Mẫn Thận không nhanh không chậm nói xong, A Mạch tuỳ ý dùng ngón tay lật lật mấy thứ trong đó, mãi mà không nhận ra chúng là thứ gì. Lâm Mẫn Thận liền giải thích: “Đây là một số thứ dùng để hoá trang, chỉ có điều ngươi phải tăng liều lượng từ từ, đừng để người khác bất ngờ. Ngoài ra, còn một loại phấn bí truyền, có thể giúp hoá trang như thật, nước không thể rửa trôi…”
Khoé môi A Mạch khẽ động, buông nhẹ ánh mắt, đợi đến khi Lâm Mẫn Thận nói xong mới thản nhiên nói: “Những người ta bảo ngươi tìm đã tìm được hết chưa?”
Lâm Mẫn Thận quan sát biểu tình của A Mạch, cười nói: “Tìm được rồi, người cũng đã an bài trong phủ”.
A Mạch chậm rãi gật đầu, cầm lấy cái tráp trên bàn, xoay người rời đi. Lâm Mẫn Thận đột nhiên ở phía sau nói một câu không đầu không đuôi: “Anh ta đối với ngươi quả nhiên không phải chân tình”. Thấy A Mạch khẽ khựng lại, lại nói tiếp: “Nếu là thật tâm yêu mến một nữ tử, thiết tưởng phải trao cho nàng quần áo xinh đẹp, ngọc ngà châu báu, trao cho nàng những thứ tốt đẹp nhất chứ không phải những thứ này”.
A Mạch quay người nhìn Lâm Mẫn Thận, khẽ cười: “Vì sao nữ tử chỉ có thể chờ nam nhân trao cho nàng những thứ tốt đẹp đó? Chẳng lẽ không thể tự mình tìm lấy hay sao?”
A Mạch hơi trầm ngâm, cười nói: “Vậy cũng tốt, làm phiền ngươi đi một chuyến đến Thịnh Đô, nhân tiện giúp ta hai việc. Thứ nhất, đến bộ phận quân giới tìm cách bắt cóc vài thợ thủ công biết phương pháp chế hoả súng, thứ hai, tìm một số thợ rèn lành nghề, lén đưa đến Giang Bắc”.
Lâm Mẫn Thận cũng từng nghe nói về hoả súng. Tiền triều từng xuất hiện một loại hoả khí, nhìn thì đẹp nhưng lại không hữu dụng, tầm bắn ngắn lại chậm, không chuẩn, hơn nữa, chỉ sử dụng được vài lần là hư hỏng nặng. Nói trắng ra hoả khí này chỉ mang tính hù doạ là chính chứ ít sử dụng trong thực chiến. Cho nên hiện tại bộ phận quân giới trong triều vẫn còn thợ chuyên môn nhưng trong quân lại không trang bị hoả khí này. Lâm Mẫn Thận trong lòng cảm thấy nghi hoặc, song thấy A Mạch cũng không có ý giải thích nên gật đầu nói: “Chuyện này dễ thôi, ta có thể thuận tiện mang về”.
A Mạch khoé miệng khẽ động: “Tốt lắm, ngươi mau về chuẩn bị lên đường, ta chờ tin của ngươi”.
Lâm Mẫn Thận cũng cười nói: “Có gì cần chuẩn bị đâu, ta lập tức lên đường”.
Nói xong lập tức xoay người rời đi, để lại A Mạch sửng sốt đứng nhìn, đến khi Lâm Mẫn Thận ra khỏi phòng, A Mạch mới hồi phục tinh thần gọi lớn: “Quần áo, mau thay đổi quần áo!”
Lâm Mẫn Thận cười vang: “Yên tâm, không làm hư chuyện của ngươi đâu”. Lời còn chưa dứt, đã không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tháng năm, năm Thịnh Nguyên thứ năm.
Trong thành Thanh Châu thật náo nhiệt, tướng thủ thành Ký Châu đến ở lại Thanh Châu từ tháng tư đến nay vẫn chưa rời đi, ông ta đã nhiều lần khuyên A Mạch xưng soái, nhưng nàng vẫn luôn mỉm cười không trả lời nên tạm thời bỏ qua, mỗi ngày đều mời khách uống rượu, bồi dưỡng tình cảm với chư tướng quân Giang Bắc. Một lần trong tiệc rượu, nghe nói thống lĩnh lâm thời của bộ binh doanh Hạ Ngôn Chiêu còn độc thân, liền đứng ra làm mai mối, muốn đem em của Tiết Võ gả cho.
Trái ngược với thành Thanh Châu đang trong cảnh náo nhiệt, thành Võ An lại mang chút tiêu điều. Trong trận chiến Thanh Châu, ngoại trừ Phó Hướng lĩnh ba ngàn quân tiên phong, đại quân còn lại tổn thất trầm trọng, tướng quân Thường Ngọc Tông trọng thương bỏ mạng. Thường Ngọc Tông vốn là con thứ mười một của Thường gia, từ nhỏ tính tình nhu thuận nên được các bậc trưởng bối yêu chiều, lần này theo Thường Tu An xuất chinh Nam Hạ là muốn giúp Thường Ngọc Thanh một tay, bồi dưỡng thêm phần lịch duyệt trên chiến trường, không ngờ lại chết bởi hạng người vô danh trong quân Giang Bắc. Thường Tu An nước mắt ròng ròng, tự tay đặt Ngọc Tông vào áo quan đưa về Bắc Mạc.
Mãi đến giữa tháng năm, Trần Khởi đối với việc bại trận của Thường Ngọc Thanh tại Thanh Châu lúc này mới đến Võ An: lệnh cho Thường Ngọc Thanh giao binh quyền cho Phó Hướng, ngay hôm đó lập tức trở về Dự Châu đợi lệnh.
Cục diện Dự Châu sớm đã ổn định, tổng hành dinh của đại quân Bắc Mạc được đặt ở đó, Thường Ngọc Thanh lần này trở về chỉ hưởng nhàn mà thôi. Thường Tu An mới từ kinh trở về, nghe vậy giận dữ, lớn tiếng mắng: “Thằng nhãi Trần Khởi này thật khinh người quá đáng, ai có thể bảo đảm bách chiến bách thắng, trên kinh còn chưa nói gì, hắn lại muốn hạ binh quyền trong tay Thường gia ta”.
Ánh mắt Thường Ngọc Thanh so với trước kia có vài phần lãnh đạm, nghe vậy chỉ thản nhiên nói: “Là do ta quá khịnh địch mới bị thất bại tại Thanh Châu, chẳng thể trách người khác”.
Thường Tu An nhất thời oán khí bốc cao, tới nửa ngày mới tiêu bớt, vô lực ngã ngồi trên ghế, thở dài: “Trong nhà vốn định dựa vào thời cơ ở Ký Châu mà nắm lấy một nửa binh quyền, ai ngờ lại gặp đại hạn tại Thanh Châu, thật sự là tổn thương không ít”.
Thường Ngọc Thanh sắc mặt trầm tĩnh, cân nhắc một chút rồi nói: “Việc này vẫn cần tam thúc đi khuyên các thúc bá trong nhà một phen. Thường môn chúng ta trăm năm không đổ là do người của Thường môn lấy lợi ích quốc gia làm trọng, theo quân sự không theo chính sự. Tham gia chính sự quá nhiều, tuy trước mắt làm rạng rỡ gia môn nhưng cũng chuốc lấy sự nghi kị của Hoàng thượng, mất nhiều hơn được. Lại nói Hoàng thượng đang dần trưởng thành, Thái hậu về sau sẽ không tiện tham gia vào chính sự, Thường gia ta nếu quá dựa vào thế của Thái hậu, ngày sau ắt chịu sự kiêng kị của Hoàng thượng, không bằng chỉ thuần tuý làm quân nhân, nghe theo quân lệnh.”
Thường Tu An nghe nói cũng thấy có lý nhưng vẫn có chút không cam lòng, giận dữ nói: “Tuy đúng là đạo lý này, nhưng Thường gia ta đường đường trăm năm tướng môn lại bị thằng nhãi Trần Khởi không biết lai lịch ở đâu áp chế, thực làm người ta tức thở mà! Công phá Tĩnh Dương rõ ràng là công lao của của ngươi, qua trình tấu của hắn lại trở thành tội danh, khiến Hoàng thượng mất hứng! Thật không biết hắn đang suy tính cái gì, không phải là đang nhắm đến công chúa chứ “.
Thường Ngọc Thanh mày kiếm khẽ động, khinh thường cười nói: “Anh ta cũng có vài phần bản lãnh thực sự, chỉ có điều tuy là con nhà quyền thế nhưng lại là con thứ thiếp, nên dưới mắt người khác chẳng đáng cân lượng”.
Thường Tu An chần chờ một chút lại nói tiếp:”Lão Thất, ta thấy hay là chờ khi về tới Dự Châu, ngươi hãy kiếm cớ trở về thượng kinh trước đi. Lúc ta về đấy trong nhà còn dặn dò ta cùng ngươi thương lượng, nếu chiến sự không ổn, lại không thể bỏ qua cho Trần Khởi, chi bằng trước mắt trở về kinh, lấy cớ là trong nhà muốn định việc hôn nhân, muốn ngươi về xem mắt cháu gái Chu Chí Nhẫn, ngươi trước đây đã gặp qua nàng rồi đó…”
Thường Ngọc Thanh hờ hững không nói, mặc dù vẫn nghe nhưng tầm mắt lại hướng tới ống bút ngọc trên án thư, quả nhiên là chẳng để tâm tới lời Thường Tu An.
Thường Tu An giọng nói ngày càng thấp dần, ông ta mặc dù là trưởng bối, nhưng Thường Ngọc Thanh từ nhỏ đã là người cực kì có chủ kiến, tính tình lại lạnh lùng, về sau lại lập được kì công, thăng tiến rất nhanh, nên trước mặt anh ta, Thường Tu An cũng không dám dùng thân phận thúc bá mà đối xử. Thường Tu An theo thói quen lại bắt đầu thấy chột dạ, nhưng nhớ tới lời đại tẩu tha thiết nhắc nhở, đành phải mạnh miệng, tiếp tục khuyên nhủ: “Ngày trước Tống thị chưa kịp vào cửa đã mang bệnh mà chết là do nàng không có phúc, đâu phải do ngươi? Nhà chúng ta có ai là chưa từng giết người, ai mà chẳng mang chút sát khí. Nếu vì vậy mà khắc vợ, chẳng phải chúng ta đều goá vợ cả sao? Lão Thất, ngươi đừng nghe những kẻ không hiểu chuyện bàn tán lung tung. Ngươi năm nay cũng đã hai mươi sáu tuổi rồi, bằng tuổi ngươi thì người ta đã có con đến tuổi có thể tòng quân luôn rồi. Ngươi quyết không cưới vợ là tại làm sao? Ngươi….”
“Tam thúc”Thường Ngọc Thanh đột nhiên ngắt lời Thường Tu An, ngẩng đầu hỏi: “Lần này người trong nhà muốn giới thiệu là ai?”
“Đều là những khuê nữ xuất sắc ở thượng kinh”Thường Tu An vừa nghe anh ta hỏi câu này, trong lòng nhất thời mừng rỡ, nhẩm đếm đầu ngón tay: “Nào là con gái lão Tam của Chu gia, cháu gái Lương gia Trung Dũng Hầu, con gái Viễn phủ tướng quân….”
Thường Tu An cứ lẩm nhẩm liệt kê một hồi mới ngừng lại, chờ biểu hiện của Thường Ngọc Thanh.
Thường Ngọc Thanh: “Còn nữa không?”
Thường Tu An khẽ lập lại: “Còn nữa không?”
Thường Ngọc Thanh hỏi lại: “Đây là toàn bộ những khuê nữ xuất sắc nhất ở thượng kinh sao?”
Thường Tu An vẫn chưa đoán ra tâm tư Thường Ngọc Thanh, chỉ khẽ gật đầu: “Tốt nhất, toàn là tiểu thư danh môn vọng tộc”.
Thường Ngọc Thanh phát ra tiếng cười nhạo, nói:”vậy mà ta thấy cũng bình thường, chẳng có gì xuất sắc cả!”Lời vừa nói xong đã quay lưng đi mất.
Thường Tu An suýt chút nữa phát nghẹn mà ngất đi, phải vịn lấy án thư mới có thể đứng vững, đến nửa ngày sau mới lấy lại bình tĩnh, tự nhủ: “Quên đi, cũng không phải con ta. Nếu không ta cũng không để hắn làm loạn. Những người này mà còn bảo không được, chẳng lẽ định lấy thiên tiên về làm vợ chắc. Hôn nhân đại sự không phải do cha mẹ định đoạt sao, đâu tới lượt ngươi phản đối!”
Lời vừa dứt, lại thấy Thường Ngọc Thanh quay lại lấy quân lệnh, thấy Thường Tu An đang vịn án thư lẩm bẩm liền hỏi: “Tam thúc, ngươi đang nói gì đó?”
Thường Tu An nhất thời kinh hãi, chột dạ liếc Thường Ngọc Thanh, luôn miệng nói: “Không có gì, không có gì!”.
Thường Ngọc Thanh cười như không cười hỏi lại: “Vậy mà ta lại nghe có câu như là “Hôn nhân đại sự”gì đó?”
Thường Tu An vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa! Lão Thất nếu thấy không vừa mắt vậy cứ đợi đến lúc nào vừa ý hãy chọn lấy người xuất sắc nhất, luận gia thế tướng mạo nhất định xứng với lão Thất nhà ta”.
Khóe môi Thường Ngọc Thanh vẫn nhếch lên trêu chọc, nghe tới đó sắc mặt bỗng nhiên trở nên buồn bã, khoé môi khẽ mím lại, có chút tự giễu, lắc lắc đầu, không nói gì cả. Thường Tu An cảm thấy kì quái, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Lão Thất, ngươi đã có ý trung nhân rồi phải không?”.
Đầu tháng sáu, Lâm Mẫn Thận từ Thịnh Đô trở về Thanh Châu.
Trong thành Thanh Châu đang lúc náo nhiệt, hôm nay là ngày thống lĩnh bộ binh Giang Bắc Hạ Ngôn Chiêu lấy Tiết thị là em gái của Tiết Võ. Đây là lễ cưới của một tướng quân cao cấp trong quân Giang Bắc và muội tử của bạn đồng liêu nên trong thành vô cùng náo nhiệt.
Do Hạ Ngôn Chiêu là người Dự Châu, cha mẹ huynh trưởng không thể tới tham dự nên A Mạch đứng ra làm chủ hôn cho nhà trai. Đợi đến khi tiệc mừng chấm dứt cũng khá khuya, A Mạch cùng Trương Sĩ Cường, Trương Sinh trở lại thủ phủ thì Lâm Mẫn Thận đã đợi cả đêm.
A Mạch uống hơi nhiều rượu, hơn nữa thời tiết lại nóng bức, trên mặt đã có chút hồng. Nàng nhìn thấy Lâm Mẫn Thận vẫn còn ngồi chờ trong viện, không chút kinh ngạc chỉ thản nhiên nói: “Ngươi chờ một chút, ta đi rửa mặt”.
Nói xong xoay người đi vào, Trương Sĩ Cường mang ít nước giếng vào rồi lập tức lui ra. Một lát sau, A Mạch rửa mặt và thay đổi quần áo mới từ trong đi ra, thản nhiên ngồi xuống bàn đá, hỏi: “Chuyến đi này thuận lợi chứ? ”
Lâm Mẫn Thận nhìn A Mạch, nói: “Ngươi sau này uống rượu ít thôi, đừng nghĩ nam nhân đều là kẻ mù người ngốc”.
A Mạch nghe vậy liền có chút tức giận, lạnh lùng liếc nhìn Lâm Mẫn Thận một cái.
Lâm Mẫn Thận lờ đi, tiếp tục nói: “Lần này trở về, anh ta trả lời “có thể xưng soái”, đồng thời bảo ta mang cho ngươi vài thứ”. Lâm Mẫn Thận nói xong mở một tay nải bằng vải thô đặt lên bàn, lộ ra một cái tráp sơn đen, đưa đến trước mặt A Mạch “Anh ta nói ngươi tuổi tác ngày càng lớn, không thể giữ mãi một bộ dáng thiếu niên như trước được. Trong này có mấy thứ, rất thích hợp với ngươi”.
Lâm Mẫn Thận không nhanh không chậm nói xong, A Mạch tuỳ ý dùng ngón tay lật lật mấy thứ trong đó, mãi mà không nhận ra chúng là thứ gì. Lâm Mẫn Thận liền giải thích: “Đây là một số thứ dùng để hoá trang, chỉ có điều ngươi phải tăng liều lượng từ từ, đừng để người khác bất ngờ. Ngoài ra, còn một loại phấn bí truyền, có thể giúp hoá trang như thật, nước không thể rửa trôi…”
Khoé môi A Mạch khẽ động, buông nhẹ ánh mắt, đợi đến khi Lâm Mẫn Thận nói xong mới thản nhiên nói: “Những người ta bảo ngươi tìm đã tìm được hết chưa?”
Lâm Mẫn Thận quan sát biểu tình của A Mạch, cười nói: “Tìm được rồi, người cũng đã an bài trong phủ”.
A Mạch chậm rãi gật đầu, cầm lấy cái tráp trên bàn, xoay người rời đi. Lâm Mẫn Thận đột nhiên ở phía sau nói một câu không đầu không đuôi: “Anh ta đối với ngươi quả nhiên không phải chân tình”. Thấy A Mạch khẽ khựng lại, lại nói tiếp: “Nếu là thật tâm yêu mến một nữ tử, thiết tưởng phải trao cho nàng quần áo xinh đẹp, ngọc ngà châu báu, trao cho nàng những thứ tốt đẹp nhất chứ không phải những thứ này”.
A Mạch quay người nhìn Lâm Mẫn Thận, khẽ cười: “Vì sao nữ tử chỉ có thể chờ nam nhân trao cho nàng những thứ tốt đẹp đó? Chẳng lẽ không thể tự mình tìm lấy hay sao?”
Bình luận truyện