A Mạch Tòng Quân
Chương 132
Hì, xin chào cả nhà. Từ hôm nay mình sẽ
thay chị C2 edit và post nốt quyển 6 của AMTQ trong thời gian C2 bận.
Mình không thể chèn thêm link ở phần mục lục được nên mong các bạn tìm
đọc truyện tại phần chuyên mục nhé. ^^. Mình đếm bắt đầu từ chương này
đến khi hết quyển 6 còn khoảng 22 chương nữa mà mình đang 2 tay 2 súng
nên tốc độ có lẽ sẽ không nhanh bằng chị C2 trước đây mong mọi người
thông cảm. Bản dịch của mình có nhiều thiếu sót rất mong nhận được sự
góp ý của mọi người.
Truyện mình post cũng sẽ có một số nhận dạng riêng như đầu chương chuyên có lời lảm nhảm của editor và thêm hình ảnh cũng như tên truyện sẽ để trong dấu [...]. Nguyên tắc của mình là xin các bạn vui lòng không mang truyện đi đâu khi chưa có sự đồng ý của editor (có lẽ hơi cứng nhắc nhưng xin hãy tôn trọng ý kiến của mình và mình nghĩ chị C2 cũng sẽ muốn như vậy).
Đôi lời muốn nói, cảm ơn mọi người đã đọc!
P/s: Chị C2 ới ời em có cái tính mỗi chương truyện đều ngồi lảm nhảm một ít trước khi cho mọi người vào đề. Có gì chị thông cảm cho em nha. hehe. Chúc chị mạnh khỏe.
Edit: Minh Nguyệt
Sáng sớm hôm sau, Đường Thiệu Nghĩa liền dẫn theo chín mươi hai cao thủ nổi danh của Thanh Phong Trại gấp rút đi đến Túc Dương. Đại đương gia Tức Vinh Nương vốn cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Đường Thiệu Nghĩa dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Tức Vinh Nương tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng cuối cùng không dám trái ý Đường Thiệu Nghĩa, đành phải nghe lời ở lại Thanh Phong Trại, cực kì không đành lòng nhìn Đường Thiệu Nghĩa dẫn người đi.
Phủ Nguyên Soái ở Ký Châu, thời điểm A Mạch nhận được thư của Đường Thiệu Nghĩa đã là hai ngày sau đó, Đường Thiệu Nghĩa đem nguyên nhân và kết quả sự tình, lo nghĩ cùng quyết định của mình viết rất rành mạch, đồng thời trong thư muốn A Mạch lệnh cho quân tây Thanh Châu đi tiếp ứng anh ta cùng với Thạch Đạt Xuân, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tất cả những lời Đỗ Tái Hưng nói đều là sự thật, mà ý của anh ta là anh ta có năng lực đem toàn bộ người của Thạch Đạt Xuân cứu ra.
Sau khi xem thư A Mạch vừa gấp vừa giận, giận đến mức “Ba” một tiếng vỗ lên trên bàn, cả giận nói: “Làm càn!”
Từ Tĩnh kinh ngạc nhìn A Mạch, lấy thư ra xem lại, không kịp nhịn cũng thất thanh nói: “Ai nha, Đường Thiệu Nghĩa này!”
Sắc mặt A Mạch càng khó coi hơn, Từ Tĩnh thấy nàng như thế, đành phải khuyên nhủ: “Cũng may cậu ta vẫn chưa dẫn theo kỵ binh đi tới, chỉ bằng những người trong võ lâm này, cho dù trúng kế cũng có thể thoát thân.”
A Mạch lại không lạc quan như vậy, hai người Trần Khởi cùng Đường Thiệu Nghĩa này nàng đều hiểu rất rõ, Trấn Khởi người này tâm tư cực sâu sắc, nếu như thật sự bố trí cạm bẫy này dụ Đường Thiệu Nghĩa đi vào, tất nhiên sẽ còn có những chuẩn bị khác, cho dù không được toại nguyện trừ bỏ kỵ binh quân Giang Bắc, sợ là cũng muốn trừ bỏ chính Đường Thiệu Nghĩa trước. Mà Đường Thiệu Nghĩa kia lại không từ bỏ cái bộ dạng trung hiếu nhân nghĩa, biết rõ phía trước có thể là hố bẫy mà cũng dám liều lấy tính mạng nhảy vào, sợ một khi sai lầm rồi sẽ lại làm hại đến tính mạng Thạch Đạt Xuân.
A Mạch càng nghĩ càng giận, sau đó tức giận kêu lên: “Anh ta thích tỏ ra mình là anh hùng thì kêu anh ta đi một mình đi! Dù thế nào cũng không cho phép mang kỵ binh của ta đi!”
Từ Tĩnh ít khi thấy A Mạch không khống chế được cảm xúc như thế, trong lòng tuy biết việc này có chút nghiêm trọng, nhưng mà vẫn không nhịn được cười, nói: “Ngươi cũng đừng vội, việc này có phải là bẫy hay không còn chưa kết luận, lại nói Đường Thiệu Nghĩa người cũng đã đi, người hiện tại ở đây gấp gáp như vậy, có thể làm gì được đây?”
Mấy câu nói đó của Từ Tĩnh từ từ chuyển đến, cơn tức giận của A Mạch nhất thời tan biến, vô lực ngã xuống ghế thái sư, chậm rãi nói: “Quả thật là, hiện tại sốt ruột cũng không thể đưa anh ta trở về.”
Từ Tĩnh còn nói thêm: “Chúng ta cứ chờ hai ngày trước, nếu Thạch Đạt Xuân thật sự thoát ra khỏi Dự Châu, Dự Châu chắc chắn có tin tức truyền đến.”
A Mạch trầm mặc không nói. Nhưng trong lòng suy nghĩ việc này tám chín phần là kế của Trần Khởi, nếu quả thật thân phận của Thạch Đạt Xuân bại lộ, Trần Khởi làm sao để cho hắn dễ dàng rời khỏi Dự Châu, Dự Châu chính là hành dinh của đại quân Bắc Mạc! Nhưng mà lời Từ Tĩnh nói cũng có đạo lý. Chuyện tới bây giờ sốt ruột thì cũng không có cách nào khác, chỉ có tỉnh táo suy nghĩ đối sách mới phải. Ý nghĩ của A Mạch dần dần tỉnh táo lại, gọi thân binh tiến vào, phân phó: “Trước tiên sai người đi Điện Tử Lương kêu Trương Sinh lĩnh kỵ binh đi thẳng tới Thanh Châu chờ lệnh, sau đó đi mời ba vị phó soái lại đây, nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Thân binh kia vâng lệnh đi ra ngoài, Từ Tĩnh hỏi A Mạch: “Thật sự ngươi muốn đi Thanh Châu?”
A Mạch gật đầu nói: “ Trước tiên cứ theo như việc Đường Thiệu Nghĩa đã lo liệu, lệnh cho Thanh Châu chuẩn bị tốt tiếp ứng cho Thạch Đạt Xuân.”
Từ Tĩnh nghĩ một lát, nói: “Ta cùng đi Thanh Châu với ngươi.”
A Mạch Biết Từ Tĩnh sợ mình hành động theo cảm tính mới đòi đi theo, liền gật đầu đáp ứng.
Trong chốc lát, đám người Tiêu Dực cùng Mạc Hải đều đến đủ cả, A Mạch nói cho bọn họ sơ lược chuyện của Thạch Đạt Xuân, lệnh cho ba người bọn họ tiếp quản việc quân ở Ký Châu, Chính mình đi trước mang binh đến Thanh Châu tiếp ứng.
Tiêu Dực nghe xong rất khiếp sợ, kinh ngạc nói: “Thạch Đạt Xuân đúng là cơ sở ngầm của quân Giang Bắc ta ở tại Dự Châu?”
A Mạch gật đầu: “Thạch tướng quân gan góc dũng cảm, toàn tâm vì nước, không tính toán đến thanh danh cá nhân được mất ở lại Dự Châu giao thiệp cùng Thát tử, hiện nay thân phận đã bại lộ, chúng ta bất kể như thế nào cũng phải đi trước cứu viện, quyết không thể làm Thạch tướng quân đau lòng.”
Mạc Hải cảm xúc không khỏi có chút kích động, hắn vốn xuất thân là tướng lãnh ở Dự Châu, từng làm tướng dưới tay Thạch Đạt Xuân, tình cảm đối với Thạch Đạt Xuân tự nhiên cũng khác người khác, bây giờ nghe A Mạch nói như vậy, lập tức bày tỏ thái độ nói: “Nguyên soái, để cho ta dẫn người đi tiếp ứng Thạch tướng quân.”
A Mạch lắc đầu, chỉ nói: “Ta tự mình đi, các ngươi chính là phải bảo vệ tốt Ký Châu.”
Đám người Tiêu Dực cùng Mạc Hải đều đồng ý, A Mạch tiễn ba người họ đi ra ngoài, lại bảo người kêu Hắc Diện tới, dặn hắn chuyện tập luyện trong quân.
Chờ một lúc sau khi Trương Sĩ Cường dẫn theo thợ thủ công Trịnh Lam đi vào Thái Hành Sơn, đi ra đã nghiên cứu chế tạo một món hỏa khí, A Mạch tự mình đi xem, sau khi thử nghiệm rất vừa lòng, hỏa súng này tầm bắn chừng hai trăm sải chân, rất nhanh có thể đuổi kịp tầm bắn của cường cung.
A Mạch phân phó cho Hắc Diện: “ Trước tiên ngươi từ trong doanh trại lựa chọn ra năm trăm binh sĩ, bí mật đưa tới chỗ Trương Sĩ Cường, lệnh cho hắn tiến hành thí nghiệm trước, cẩn thận đừng để lộ ra ngoài.”
Việc trong quân đã an bài thỏa đáng, sáng sớm ngày thứ hai, A Mạch chỉ dẫn theo Từ Tĩnh cùng Lâm Mẫn Thận và mấy thân vệ đi tới Thanh Châu. Hai vùng Thanh Ký cách xa nhau hơn ba trăm dặm, trên đường đi A Mạch giục ngựa chạy mau, đến mỗi dịch trạm liền đổi ngựa mới, như vậy cuối cùng tới ban đêm cũng đến được thành Thanh Châu.
A Mạch tuy là nữ tử, mấy năm qua có thể đông tây chinh chiến, thể lực so với nam tử bình thường còn mạnh hơn rất nhiều. Mà Lâm Mẫn Thận có nội công hộ thể, tất nhiên không để ý đến chuyện coi như là vất vả này. Còn lại mấy thân vệ cũng đều là nam tử cường tráng, không cảm thấy gì, chỉ riêng Từ Tĩnh là khổ, tuổi của ông ấy so với những người khác lớn hơn không ít, ngày thường đi đâu đều ngồi trên xe la, chưa bao giờ bị khốn khổ như vậy! Đi mấy dịch trạm đầu tiên thay ngựa còn có thể tự mình lên xuống ngựa, đợi đến mấy dịch trạm sau, ông ta cần phải có người khác giúp đỡ.
Đợi đến bên ngoài cửa thành Thanh Châu, bọn người A Mạch xuống ngựa, chỉ có Từ Tĩnh ngồi trên ngựa bất động. Mấy thân vệ kia tất nhiên là biết tại sao lại như thế, không cần đợi A Mạch phân phó liền đồng loạt đi nâng Từ Tĩnh, Từ Tĩnh cũng ngồi ở trên ngựa kêu lớn: “Không cử động được, không cử động được, nên nâng đi, khiêng xuống đi!”
Thủ vệ giữ cửa thành nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên, đám người Lâm Mẫn Thận nghe thấy cùng dở khóc dở cười, A Mạch đành phải phân phó tiểu binh thủ vệ đi tìm một cái kiệu nhỏ. Tiểu binh kia vội vàng chạy đi trước không lâu sau thống lĩnh quân bộ binh Giang Bắc, thủ thành Thanh Châu Hạ Ngôn Chiêu mang theo chiếc kiệu nhỏ từ trong phủ bước nhanh ra, hướng A Mạch chào theo nghi thức quân đội, kêu lớn: “Nguyên Soái.”
A Mạch không nhiều lời, chỉ hướng về phía hắn gật gật đầu, liền xoay người chỉ huy mấy thân vệ kia đem Từ Tĩnh cẩn thận lập tức khiêng xuống đỡ vào trong kiệu, vào trong thành.
Hạ Ngôn Chiêu đi theo bên cạnh A Mạch, thấp giọng hỏi: “Nguyên soái, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại tới đây?”
A Mạch không đáp, đợi vào trong phòng mới hỏi Hạ Ngôn Chiêu: “Thát tử bên kia có động tĩnh gì không?”
Hạ Ngôn Chiêu chỉ tưởng là hỏi tình huống bên kia của Vũ An, trả lời: “Phó Duyệt luôn triển khai quân ở Vũ An, gần đây trái lại thực sự yên lành không có động tĩnh gì.”
A Mạch lại hỏi: “Dự Châu có tin tức gì không?”
Hạ Ngôn Chiêu thấy hơi bất ngờ, đáp: “Không có.”
A Mạch hơi gật đầu, đem chuyện Đường Thiệu Nghĩa kiên quyết dẫn người đi Túc Dương cứu viện nói qua cho Hạ Ngôn Chiêu, lại phân phó hắn phái thám báo đi đến Túc Dương thám thính tin tức, đồng thời lập tức điều chỉnh binh mã, chuẩn bị ngày mai đi tới phía Tây tiếp ứng Đường Thiệu Nghĩa. Hạ Ngôn Chiêu vội lĩnh mệnh lệnh rời khỏi, A Mạch lại đi thăm Từ Tĩnh. Giữa đùi Từ Tĩnh đã mài đến nát bét, mới vừa bôi thuốc qua đang nằm lỳ ở trên giường co rút như bị nhiễm lạnh, hoàn toàn không có bình tĩnh như ngày xưa, trong miệng đang chửi bậy: “Đường Thiệu Nghĩa này lỗ mãng chẳng khác gì bọn cướp, đợi cậu ta trở về, lão phu nhất định không buông tha! Ai nha ——” .
A Mạch thản nhiên cười cười, dọn sạch băng gạc ở trên giường ngồi xuống, nói: “Tiên sinh, bên phía Dự Châu cũng không có tin tức.”
Từ Tĩnh nghe xong quay đầu lại, lấy tay mân mê chòm râu trầm ngâm một lát, nói: “ Chờ thêm một chút đi, tính thời gian, nếu có tin tức gì cũng phải trong hai ngày tới.”
A Mạch cũng trầm mặc không nói, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tĩnh, nói: “Ta đã lệnh cho Hạ Ngôn Chiêu lui xuống chuẩn bị, một khi Trương Sinh mang kỵ binh tiến vào, liền dẫn binh đi về phía Tây.”
Từ Tĩnh nghe vậy ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía A Mạch.
Sắc mặt A Mạch bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đường Thiệu Nghĩa ở nơi đó không thể đợi ta thêm chút nào nữa, coi như anh ta có trúng kế của Trần Khởi, ta cũng không thể không cứu.” Nàng không thể không cứu Đường Thiệu Nghĩa, cũng giống như Đường Thiệu Nghĩa không thể không đi cứu Thạch Đạt Xuân, tuy rằng biết rõ ra đi chính là trúng kế. A Mạch không khỏi cười khổ, nếu luận về đoán biết lòng người, bọn họ không phải là đối thủ của Trần Khởi.
Từ Tĩnh yên lặng nhìn A Mạch một lúc lâu, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi cứ ra đi như vậy, so ra còn không bằng Đường Thiệu Nghĩa!”
Trong đáy mắt A Mạch cực nhanh hiện lên một tia kinh ngạc, trầm giọng hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh xin chỉ giáo cho?”
Từ Tĩnh nói: “Mặc dù Đường Thiệu Nghĩa là người lỗ mãng còn biết không thể tùy ý điều động kỵ binh đi vào nguy hiểm, ngươi thân là Thống soái quân Giang Bắc, lại không rõ tình hình của địch đã muốn dẫn binh của ta tiến đến, ta lại hỏi ngươi. Quân Giang Bắc chính là quân của một mình A Mạch nhà ngươi? Tính mạng của tướng sĩ so với Đường Thiệu Nghĩa lại bị coi rẻ như vậy?”
A Mạch bị Từ Tĩnh hỏi trên mặt hiện vẻ xấu hổ, á khẩu không tả lời được.
Từ Tĩnh sắc mặt hơi trở lại bình thường, nói: “Kế sách hiện nay, chỉ có thể phái người đi phía tây hỏi thăm, lấy bất biến ứng vạn biến!” (Lấy một sự bĩnh tĩnh ứng phó với ngàn vạn sự biến động)
A Mạch trầm ngâm một lát, từ từ lắc đầu nói: “Tiên sinh, phương pháp này mặc dù ổn thỏa, nhưng lại quá bảo thủ, không bằng vây Ngụy cứu Triệu(*).”
(*): Cái này là 1 kế trong binh pháp Tôn Tẫn, khá dài dòng nên mọi người ai muốn hiểu thì GG search nha ^^
Từ Tĩnh nghe xong trong lòng chợt động, hỏi: “Đánh Vũ An?”
Truyện mình post cũng sẽ có một số nhận dạng riêng như đầu chương chuyên có lời lảm nhảm của editor và thêm hình ảnh cũng như tên truyện sẽ để trong dấu [...]. Nguyên tắc của mình là xin các bạn vui lòng không mang truyện đi đâu khi chưa có sự đồng ý của editor (có lẽ hơi cứng nhắc nhưng xin hãy tôn trọng ý kiến của mình và mình nghĩ chị C2 cũng sẽ muốn như vậy).
Đôi lời muốn nói, cảm ơn mọi người đã đọc!
P/s: Chị C2 ới ời em có cái tính mỗi chương truyện đều ngồi lảm nhảm một ít trước khi cho mọi người vào đề. Có gì chị thông cảm cho em nha. hehe. Chúc chị mạnh khỏe.
Edit: Minh Nguyệt
Sáng sớm hôm sau, Đường Thiệu Nghĩa liền dẫn theo chín mươi hai cao thủ nổi danh của Thanh Phong Trại gấp rút đi đến Túc Dương. Đại đương gia Tức Vinh Nương vốn cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị Đường Thiệu Nghĩa dùng lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt. Tức Vinh Nương tuy rằng trong lòng không tình nguyện, nhưng cuối cùng không dám trái ý Đường Thiệu Nghĩa, đành phải nghe lời ở lại Thanh Phong Trại, cực kì không đành lòng nhìn Đường Thiệu Nghĩa dẫn người đi.
Phủ Nguyên Soái ở Ký Châu, thời điểm A Mạch nhận được thư của Đường Thiệu Nghĩa đã là hai ngày sau đó, Đường Thiệu Nghĩa đem nguyên nhân và kết quả sự tình, lo nghĩ cùng quyết định của mình viết rất rành mạch, đồng thời trong thư muốn A Mạch lệnh cho quân tây Thanh Châu đi tiếp ứng anh ta cùng với Thạch Đạt Xuân, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là tất cả những lời Đỗ Tái Hưng nói đều là sự thật, mà ý của anh ta là anh ta có năng lực đem toàn bộ người của Thạch Đạt Xuân cứu ra.
Sau khi xem thư A Mạch vừa gấp vừa giận, giận đến mức “Ba” một tiếng vỗ lên trên bàn, cả giận nói: “Làm càn!”
Từ Tĩnh kinh ngạc nhìn A Mạch, lấy thư ra xem lại, không kịp nhịn cũng thất thanh nói: “Ai nha, Đường Thiệu Nghĩa này!”
Sắc mặt A Mạch càng khó coi hơn, Từ Tĩnh thấy nàng như thế, đành phải khuyên nhủ: “Cũng may cậu ta vẫn chưa dẫn theo kỵ binh đi tới, chỉ bằng những người trong võ lâm này, cho dù trúng kế cũng có thể thoát thân.”
A Mạch lại không lạc quan như vậy, hai người Trần Khởi cùng Đường Thiệu Nghĩa này nàng đều hiểu rất rõ, Trấn Khởi người này tâm tư cực sâu sắc, nếu như thật sự bố trí cạm bẫy này dụ Đường Thiệu Nghĩa đi vào, tất nhiên sẽ còn có những chuẩn bị khác, cho dù không được toại nguyện trừ bỏ kỵ binh quân Giang Bắc, sợ là cũng muốn trừ bỏ chính Đường Thiệu Nghĩa trước. Mà Đường Thiệu Nghĩa kia lại không từ bỏ cái bộ dạng trung hiếu nhân nghĩa, biết rõ phía trước có thể là hố bẫy mà cũng dám liều lấy tính mạng nhảy vào, sợ một khi sai lầm rồi sẽ lại làm hại đến tính mạng Thạch Đạt Xuân.
A Mạch càng nghĩ càng giận, sau đó tức giận kêu lên: “Anh ta thích tỏ ra mình là anh hùng thì kêu anh ta đi một mình đi! Dù thế nào cũng không cho phép mang kỵ binh của ta đi!”
Từ Tĩnh ít khi thấy A Mạch không khống chế được cảm xúc như thế, trong lòng tuy biết việc này có chút nghiêm trọng, nhưng mà vẫn không nhịn được cười, nói: “Ngươi cũng đừng vội, việc này có phải là bẫy hay không còn chưa kết luận, lại nói Đường Thiệu Nghĩa người cũng đã đi, người hiện tại ở đây gấp gáp như vậy, có thể làm gì được đây?”
Mấy câu nói đó của Từ Tĩnh từ từ chuyển đến, cơn tức giận của A Mạch nhất thời tan biến, vô lực ngã xuống ghế thái sư, chậm rãi nói: “Quả thật là, hiện tại sốt ruột cũng không thể đưa anh ta trở về.”
Từ Tĩnh còn nói thêm: “Chúng ta cứ chờ hai ngày trước, nếu Thạch Đạt Xuân thật sự thoát ra khỏi Dự Châu, Dự Châu chắc chắn có tin tức truyền đến.”
A Mạch trầm mặc không nói. Nhưng trong lòng suy nghĩ việc này tám chín phần là kế của Trần Khởi, nếu quả thật thân phận của Thạch Đạt Xuân bại lộ, Trần Khởi làm sao để cho hắn dễ dàng rời khỏi Dự Châu, Dự Châu chính là hành dinh của đại quân Bắc Mạc! Nhưng mà lời Từ Tĩnh nói cũng có đạo lý. Chuyện tới bây giờ sốt ruột thì cũng không có cách nào khác, chỉ có tỉnh táo suy nghĩ đối sách mới phải. Ý nghĩ của A Mạch dần dần tỉnh táo lại, gọi thân binh tiến vào, phân phó: “Trước tiên sai người đi Điện Tử Lương kêu Trương Sinh lĩnh kỵ binh đi thẳng tới Thanh Châu chờ lệnh, sau đó đi mời ba vị phó soái lại đây, nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng.”
Thân binh kia vâng lệnh đi ra ngoài, Từ Tĩnh hỏi A Mạch: “Thật sự ngươi muốn đi Thanh Châu?”
A Mạch gật đầu nói: “ Trước tiên cứ theo như việc Đường Thiệu Nghĩa đã lo liệu, lệnh cho Thanh Châu chuẩn bị tốt tiếp ứng cho Thạch Đạt Xuân.”
Từ Tĩnh nghĩ một lát, nói: “Ta cùng đi Thanh Châu với ngươi.”
A Mạch Biết Từ Tĩnh sợ mình hành động theo cảm tính mới đòi đi theo, liền gật đầu đáp ứng.
Trong chốc lát, đám người Tiêu Dực cùng Mạc Hải đều đến đủ cả, A Mạch nói cho bọn họ sơ lược chuyện của Thạch Đạt Xuân, lệnh cho ba người bọn họ tiếp quản việc quân ở Ký Châu, Chính mình đi trước mang binh đến Thanh Châu tiếp ứng.
Tiêu Dực nghe xong rất khiếp sợ, kinh ngạc nói: “Thạch Đạt Xuân đúng là cơ sở ngầm của quân Giang Bắc ta ở tại Dự Châu?”
A Mạch gật đầu: “Thạch tướng quân gan góc dũng cảm, toàn tâm vì nước, không tính toán đến thanh danh cá nhân được mất ở lại Dự Châu giao thiệp cùng Thát tử, hiện nay thân phận đã bại lộ, chúng ta bất kể như thế nào cũng phải đi trước cứu viện, quyết không thể làm Thạch tướng quân đau lòng.”
Mạc Hải cảm xúc không khỏi có chút kích động, hắn vốn xuất thân là tướng lãnh ở Dự Châu, từng làm tướng dưới tay Thạch Đạt Xuân, tình cảm đối với Thạch Đạt Xuân tự nhiên cũng khác người khác, bây giờ nghe A Mạch nói như vậy, lập tức bày tỏ thái độ nói: “Nguyên soái, để cho ta dẫn người đi tiếp ứng Thạch tướng quân.”
A Mạch lắc đầu, chỉ nói: “Ta tự mình đi, các ngươi chính là phải bảo vệ tốt Ký Châu.”
Đám người Tiêu Dực cùng Mạc Hải đều đồng ý, A Mạch tiễn ba người họ đi ra ngoài, lại bảo người kêu Hắc Diện tới, dặn hắn chuyện tập luyện trong quân.
Chờ một lúc sau khi Trương Sĩ Cường dẫn theo thợ thủ công Trịnh Lam đi vào Thái Hành Sơn, đi ra đã nghiên cứu chế tạo một món hỏa khí, A Mạch tự mình đi xem, sau khi thử nghiệm rất vừa lòng, hỏa súng này tầm bắn chừng hai trăm sải chân, rất nhanh có thể đuổi kịp tầm bắn của cường cung.
A Mạch phân phó cho Hắc Diện: “ Trước tiên ngươi từ trong doanh trại lựa chọn ra năm trăm binh sĩ, bí mật đưa tới chỗ Trương Sĩ Cường, lệnh cho hắn tiến hành thí nghiệm trước, cẩn thận đừng để lộ ra ngoài.”
Việc trong quân đã an bài thỏa đáng, sáng sớm ngày thứ hai, A Mạch chỉ dẫn theo Từ Tĩnh cùng Lâm Mẫn Thận và mấy thân vệ đi tới Thanh Châu. Hai vùng Thanh Ký cách xa nhau hơn ba trăm dặm, trên đường đi A Mạch giục ngựa chạy mau, đến mỗi dịch trạm liền đổi ngựa mới, như vậy cuối cùng tới ban đêm cũng đến được thành Thanh Châu.
A Mạch tuy là nữ tử, mấy năm qua có thể đông tây chinh chiến, thể lực so với nam tử bình thường còn mạnh hơn rất nhiều. Mà Lâm Mẫn Thận có nội công hộ thể, tất nhiên không để ý đến chuyện coi như là vất vả này. Còn lại mấy thân vệ cũng đều là nam tử cường tráng, không cảm thấy gì, chỉ riêng Từ Tĩnh là khổ, tuổi của ông ấy so với những người khác lớn hơn không ít, ngày thường đi đâu đều ngồi trên xe la, chưa bao giờ bị khốn khổ như vậy! Đi mấy dịch trạm đầu tiên thay ngựa còn có thể tự mình lên xuống ngựa, đợi đến mấy dịch trạm sau, ông ta cần phải có người khác giúp đỡ.
Đợi đến bên ngoài cửa thành Thanh Châu, bọn người A Mạch xuống ngựa, chỉ có Từ Tĩnh ngồi trên ngựa bất động. Mấy thân vệ kia tất nhiên là biết tại sao lại như thế, không cần đợi A Mạch phân phó liền đồng loạt đi nâng Từ Tĩnh, Từ Tĩnh cũng ngồi ở trên ngựa kêu lớn: “Không cử động được, không cử động được, nên nâng đi, khiêng xuống đi!”
Thủ vệ giữ cửa thành nhìn thấy không khỏi ngạc nhiên, đám người Lâm Mẫn Thận nghe thấy cùng dở khóc dở cười, A Mạch đành phải phân phó tiểu binh thủ vệ đi tìm một cái kiệu nhỏ. Tiểu binh kia vội vàng chạy đi trước không lâu sau thống lĩnh quân bộ binh Giang Bắc, thủ thành Thanh Châu Hạ Ngôn Chiêu mang theo chiếc kiệu nhỏ từ trong phủ bước nhanh ra, hướng A Mạch chào theo nghi thức quân đội, kêu lớn: “Nguyên Soái.”
A Mạch không nhiều lời, chỉ hướng về phía hắn gật gật đầu, liền xoay người chỉ huy mấy thân vệ kia đem Từ Tĩnh cẩn thận lập tức khiêng xuống đỡ vào trong kiệu, vào trong thành.
Hạ Ngôn Chiêu đi theo bên cạnh A Mạch, thấp giọng hỏi: “Nguyên soái, xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên lại tới đây?”
A Mạch không đáp, đợi vào trong phòng mới hỏi Hạ Ngôn Chiêu: “Thát tử bên kia có động tĩnh gì không?”
Hạ Ngôn Chiêu chỉ tưởng là hỏi tình huống bên kia của Vũ An, trả lời: “Phó Duyệt luôn triển khai quân ở Vũ An, gần đây trái lại thực sự yên lành không có động tĩnh gì.”
A Mạch lại hỏi: “Dự Châu có tin tức gì không?”
Hạ Ngôn Chiêu thấy hơi bất ngờ, đáp: “Không có.”
A Mạch hơi gật đầu, đem chuyện Đường Thiệu Nghĩa kiên quyết dẫn người đi Túc Dương cứu viện nói qua cho Hạ Ngôn Chiêu, lại phân phó hắn phái thám báo đi đến Túc Dương thám thính tin tức, đồng thời lập tức điều chỉnh binh mã, chuẩn bị ngày mai đi tới phía Tây tiếp ứng Đường Thiệu Nghĩa. Hạ Ngôn Chiêu vội lĩnh mệnh lệnh rời khỏi, A Mạch lại đi thăm Từ Tĩnh. Giữa đùi Từ Tĩnh đã mài đến nát bét, mới vừa bôi thuốc qua đang nằm lỳ ở trên giường co rút như bị nhiễm lạnh, hoàn toàn không có bình tĩnh như ngày xưa, trong miệng đang chửi bậy: “Đường Thiệu Nghĩa này lỗ mãng chẳng khác gì bọn cướp, đợi cậu ta trở về, lão phu nhất định không buông tha! Ai nha ——” .
A Mạch thản nhiên cười cười, dọn sạch băng gạc ở trên giường ngồi xuống, nói: “Tiên sinh, bên phía Dự Châu cũng không có tin tức.”
Từ Tĩnh nghe xong quay đầu lại, lấy tay mân mê chòm râu trầm ngâm một lát, nói: “ Chờ thêm một chút đi, tính thời gian, nếu có tin tức gì cũng phải trong hai ngày tới.”
A Mạch cũng trầm mặc không nói, sau một lúc lâu ngẩng đầu nhìn về phía Từ Tĩnh, nói: “Ta đã lệnh cho Hạ Ngôn Chiêu lui xuống chuẩn bị, một khi Trương Sinh mang kỵ binh tiến vào, liền dẫn binh đi về phía Tây.”
Từ Tĩnh nghe vậy ngẩn ra, giương mắt nhìn về phía A Mạch.
Sắc mặt A Mạch bình tĩnh, thản nhiên nói: “Đường Thiệu Nghĩa ở nơi đó không thể đợi ta thêm chút nào nữa, coi như anh ta có trúng kế của Trần Khởi, ta cũng không thể không cứu.” Nàng không thể không cứu Đường Thiệu Nghĩa, cũng giống như Đường Thiệu Nghĩa không thể không đi cứu Thạch Đạt Xuân, tuy rằng biết rõ ra đi chính là trúng kế. A Mạch không khỏi cười khổ, nếu luận về đoán biết lòng người, bọn họ không phải là đối thủ của Trần Khởi.
Từ Tĩnh yên lặng nhìn A Mạch một lúc lâu, lạnh giọng nói: “Nếu ngươi cứ ra đi như vậy, so ra còn không bằng Đường Thiệu Nghĩa!”
Trong đáy mắt A Mạch cực nhanh hiện lên một tia kinh ngạc, trầm giọng hỏi Từ Tĩnh: “Tiên sinh xin chỉ giáo cho?”
Từ Tĩnh nói: “Mặc dù Đường Thiệu Nghĩa là người lỗ mãng còn biết không thể tùy ý điều động kỵ binh đi vào nguy hiểm, ngươi thân là Thống soái quân Giang Bắc, lại không rõ tình hình của địch đã muốn dẫn binh của ta tiến đến, ta lại hỏi ngươi. Quân Giang Bắc chính là quân của một mình A Mạch nhà ngươi? Tính mạng của tướng sĩ so với Đường Thiệu Nghĩa lại bị coi rẻ như vậy?”
A Mạch bị Từ Tĩnh hỏi trên mặt hiện vẻ xấu hổ, á khẩu không tả lời được.
Từ Tĩnh sắc mặt hơi trở lại bình thường, nói: “Kế sách hiện nay, chỉ có thể phái người đi phía tây hỏi thăm, lấy bất biến ứng vạn biến!” (Lấy một sự bĩnh tĩnh ứng phó với ngàn vạn sự biến động)
A Mạch trầm ngâm một lát, từ từ lắc đầu nói: “Tiên sinh, phương pháp này mặc dù ổn thỏa, nhưng lại quá bảo thủ, không bằng vây Ngụy cứu Triệu(*).”
(*): Cái này là 1 kế trong binh pháp Tôn Tẫn, khá dài dòng nên mọi người ai muốn hiểu thì GG search nha ^^
Từ Tĩnh nghe xong trong lòng chợt động, hỏi: “Đánh Vũ An?”
Bình luận truyện