A Mạch Tòng Quân
Chương 76: Thủ tín
A Mạch xấu hổ và giận dữ muốn chết,
hai tay dùng hết khí lực nhưng cũng không thể đẩy được Thường Ngọc Thanh ra, quýnh lên dồn hết sức lên hàm răng, há miệng ra cắn! Cũng may
Thường Ngọc Thanh phản ứng nhanh, vừa thấy cảm giác đau đớn xuất hiện,
lập tức xoay tay lại giữ chặt cằm A Mạch, vội rút môi ra khỏi hàm răng
của nàng, nhưng cũng đã máu tươi đầm đìa.
A Mạch vẫn không chịu bỏ qua, tay phải tát thẳng vào mặt anh ta. Thường Ngọc Thanh sao để nàng đánh trúng mặt mình, liền đưa tay túm lấy cổ tay nàng, nhất thời giận dữ: “Ngươi, nữ nhân này…” Nói được một nửa lại dừng lại, cổ tay phải của A Mạch đã sớm sưng không còn ra hình dáng gì, ngay cả mấy ngón tay cũng không thể duỗi thẳng. Thường Ngọc Thanh nghĩ nàng chính là dùng bàn tay này kéo anh ta qua sông, trong lòng bất giác trở nên mềm nhũn, lửa giận nhất thời tan hơn phân nửa, chỉ nói: “Ngươi chẳng lẽ không muốn giữ lại bàn tay này hay sao?”
A Mạch cũng không trả lời, chỉ nhanh chóng vung tay trái lên, “Chát” một tiếng, rốt cuộc cho Thường Ngọc Thanh một bạt tai. Thường Ngọc Thanh ngẩn ra, trong mắt lửa giận lập tức bùng lên, vung tay lên định đáp trả một lễ, A Mạch cũng không trốn tránh, chỉ cắn môi trừng mắt căm hận nhìn anh ta, trên mặt đầy nước mắt mà cũng không biết. Thấy bộ dạng của nàng như thế, cánh tay đang vung lên của Thường Ngọc Thanh không sao hạ xuống nổi nữa, cuối cùng đành hừ lạnh một tiếng chuyển mắt nhìn đi nới khác, rồi vượt qua A Mạch đi lên bờ.
A Mạch sớm đã kiệt sức, hoàn toàn dựa vào chút hơi sức cuối cùng để chống cự, hiện tại thấy Thường Ngọc Thanh rời đi, hai chân nàng cũng không còn đứng vững được nữa, ở trong nước loạng choạng hai bước rồi ngã gục xuống. Thường Ngọc Thanh vốn đi chưa xa, nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu nhìn lại chỉ thấy mặt nước gợn sóng mà không thấy thân ảnh A Mạch đâu. Anh ta vội vàng quay lại, kéo A Mạch từ trong nước lên, vòng tay qua thắt lưng dìu nàng lên bờ.
A Mạch mặc dù kiệt sức, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, cả giận nói: “Ngươi buông tay ra!”
Thường Ngọc Thanh không thèm để ý đến lý lẽ, chỉ hướng lên bờ, lúc lên đến bờ rồi mới đứng đằng sau ôm ghì lấy A Mạch một cái.
A Mạch thốt lên một tiếng bực bội, nổi giận mắng: “Thường Ngọc Thanh, đồ hỗn đản nhà ngươi, ta sớm nên bỏ mặc ngươi giữa sông, đồ vương bát(1)!”
Thường Ngọc Thanh nghe nàng chửi bậy như một người đàn bà chanh chua cũng không giận, chỉ ngồi xổm xuống thú vị nhìn A Mạch, cười nói: “Hối hận sao? Muộn rồi!”
A Mạch tức giận đến cực độ, muốn há miệng mắng tiếp, nhưng biết nếu tiếp tục chửi bậy chỉ càng khiến anh ta chê cười, nên đành ngậm miệng lại, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Thường Ngọc Thanh thấy thế càng làm già, cố ý trêu chọc tiếp: “Ngươi không dám nhìn ta sao?”
A Mạch không chịu mắc mưu, chỉ mím môi không nói, lại nghe Thường Ngọc Thanh tiếp tục trêu ghẹo: “Ngươi không cần thẹn thùng, tuy rằng thân phận chúng ta cách nhau rất xa, nhưng nếu ta cùng ngươi da thịt chi thân, tất nhiên sẽ không phụ ngươi, chờ ta xong việc liền mang ngươi hồi kinh, ngươi trước cứ lo hầu hạ ta cho tốt, cho dù về sau có cưới đại phu nhân, có ta che chở ngươi, nàng cũng không dám bắt nạt ngươi, chờ sau này bất kể ngươi sinh con trai hay con gái, ta cũng cho ngươi một danh phận……”
A Mạch rốt cuộc không thể nghe tiếp nữa, quay đầu hung tợn mắng: “Ngươi đừng có mơ!”
Nét cười trên mặt Thường Ngọc Thanh càng sâu hơn, tiếp tục trọc ghẹo: “Sao lại là nằm mơ, chẳng phải ngươi có tình ý với ta sao?”
A Mạch cả giận quát: “Ai thèm có tình ý với ngươi?”
“Ngươi a” Thường Ngọc Thanh nở nụ cười, hỏi: “Bằng không vì sao ngươi không để mặc ta chết đuối giữa sông?”
A Mạch đã bình tĩnh rất nhiều, biết anh ta cố ý trêu nàng, nghe anh ta hỏi như vậy chỉ cười lạnh, hỏi ngược lại: “Ta giết thân vệ của ngươi, đả thương huynh đệ của ngươi, vì sao thấy mặt mà không đâm ta một đao cho xong việc? Chẳng lẽ ngươi đối với ta cũng là có tình ý?”
Nụ cười trên mặt Thường Ngọc Thanh ngưng trệ một chút, lúc này mới thản nhiên đáp: “Ta đã nói rồi, muốn giết ngươi thì sẽ phải ở trên sa trường, chứ không phải ở đây khi dễ một nữ tử.”
A Mạch cười nhạo một tiếng, nói: “Chẳng lẽ chỉ có Thường Ngọc Thanh ngươi là quân tử biết thủ tín, còn ta là tiểu nhân nói không giữ lời sao? Nếu ta muốn giết ngươi thì cũng là giết trên sa trường, chứ không phải ở giữa sông!”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy thì sửng sốt, yên lặng nhìn A Mạch một khắc, rồi mới nói: “Thì ra là ta nhìn lầm ngươi.”
A Mạch hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới. Thường Ngọc Thanh cũng không nói, yên lặng ngồi một bên.
Giờ đã là cuối thu, thời tiết đã chuyển lạnh, A Mạch vừa rồi ở trong nước vẫn không thấy thế nào, nay lên đến bờ, trên người lại không có quần áo che chắn, chỉ một cơn gió nhỏ thổi qua cũng cảm thấy lạnh thấu xương, không khỏi dùng hai cánh tay vòng qua ôm lấy vai. Thường Ngọc Thanh đứng dậy quan sát chung quanh, thấy phía sau con dốc hình như có sơn đạo(2), không biết dẫn đi đâu. A Mạch biết tâm tư của anh ta, lạnh giọng nói: “Đừng nhìn nữa, nơi hoang sơn dã lĩnh này không thể tìm được quần áo đâu, chờ ta hồi phục lại chút khí lực, sẽ qua bên kia đem quần áo cùng giầy, mũ sang.”
Thường Ngọc Thanh lại nhíu mày nói: “Tay ngươi không thể dùng lực thêm được nữa, nếu không nhất định sẽ phải phế bỏ.”
A Mạch nhìn tay phải của mình, thấy ngón cái và ngón trỏ đều đã không thể điều khiển được, trong lòng cũng không khỏi có chút sợ hãi, nếu như bàn tay này thật sự không còn dùng được, sợ là về sau cũng không thể cầm đao, làm sao có thể ra sa trường? Đang lúc suy tư, Thường Ngọc Thanh đột nhiên lại nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng trốn ra sau một khối đá lớn.
“Bờ bên kia có người sao?” A Mạch hỏi, vươn đầu nhìn sang, lại bị Thường Ngọc Thanh lấy tay ấn xuống: “Quần áo vẫn còn ở bên kia, có lẽ rất nhanh sẽ sang bên này để tìm.” Thường Ngọc Thanh nói, ngữ khí có chút ngưng trọng.
A Mạch lại nói: “Chúng ta đã giao ước rồi, sang đến bên này sông ngươi sẽ trả chủy thủ lại cho ta, chúng ta đường ai nấy đi.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn A Mạch, nhướn mày hỏi: “Bộ dạng ngươi như thế này thì còn có thể đi đâu được?”
A Mạch đáp: “Việc này không cần ngươi quản, ngươi đưa chủy thủ cho ta là được.” Thấy Thường Ngọc Thanh trầm mặc không nói, trên mặt A Mạch có chút biến sắc, đưa mắt đề phòng nhìn Thường Ngọc Thanh, lạnh giọng hỏi: “Chẳng lẽ Thường tướng quân muốn nuốt lời?”
Thường Ngọc Thanh cười cười, lấy thanh chủy thủ giắt bên sườn xuống, đang định nói chuyện lại bỗng dừng lại, nghiêng tai ngưng thần nghe ngóng, đột nhiên đứng dậy đẩy A Mạch ngã vào trong bụi cỏ. A Mạch giận dữ, nghĩ Thường Ngọc Thanh muốn làm nhục nàng, liền há miệng cắn lên vai Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh bị nàng cắn đau, nảy sinh tâm ý ác độc, đem chủy thủ chĩa vào bên sườn của A Mạch, nói vào bên tai nàng: “Mạch Tuệ! Ngươi cho là ta chưa từng thấy qua nữ nhân sao!”
A Mạch ngẩn ra, chợt nghe thấy phía trên triền dốc truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Đến cũng nhanh đấy chứ! Bờ bên kia vừa mới xuất hiện bóng người, mà nhanh như vậy đã tìm đến nơi này rồi sao? A Mạch thầm cảm thấy kỳ quái, ngước mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, thấy anh ta cũng có vẻ hoang mang, có lẽ cũng đang nghĩ tới điều này. Theo tình hình này chẳng lẽ đây là đội quân đến tìm Thường Ngọc Thanh, A Mạch thầm nghĩ, nếu vậy chẳng lẽ mình sẽ phải đi theo anh ta chịu tai vạ tiếp sao.
Tiếng vó ngựa dừng lại trên sườn dốc, chợt nghe phía trên có người nói: “Để hai người ở lại tìm kiếm, còn lại tiếp tục đi theo ta!”
Tiếng vó ngựa xa dần, Thường Ngọc Thanh kề môi sát bên tai A Mạch, thấp giọng nói: “Ta đi xem thế nào, nếu đắc thủ, chúng ta sẽ có quần áo mặc, nếu không thành, ngươi nhảy xuống nước mà đi.”
A Mạch có chút kinh ngạc nhìn về phía anh ta, thầm nghĩ ta tất nhiên sẽ nhảy xuống nước trốn rồi, chẳng lẽ ở lại để chết cùng ngươi chắc. Thường Ngọc Thanh lại hiểu lầm ánh mắt của A Mạch, nghĩ là nàng cảm động, khẽ tủm tỉm cười, lại còn đưa tay vỗ nhẹ lên hai má A Mạch, sau đó cầm lấy thanh chủy thủ đứng lên, ai ngờ lại bị A Mạch đưa tay giật lại, Thường Ngọc Thanh khẽ giật mình, yên lặng đối diện cùng A Mạch một lát, khóe miệng hơi mỉm cười, thu hồi cánh tay rảnh rỗi lại. Anh ta lặng lẽ từ trong bụi cỏ đứng dậy, thấy hai cấm quân đã xuống ngựa, một trước một sau đi lại đây. Thường Ngọc Thanh tính toán khoảng cách, định vừa xử lý cấm quân đằng trước, vừa không để cho người phía sau chạy mất, nhưng lại không gây ra động tĩnh quá lớn lôi kéo người khác tới đây. Đang suy tính, đột nhiên một trận gió núi thổi qua, khiến bụi cỏ nơi anh ta ẩn nấp ngã rạp xuống, đồng thời làm thân hình anh ta lộ ra, đúng lúc tên cấm quân phía trước đưa tầm mắt nhìn tới, cùng với tầm mắt của Thường Ngọc Thanh vừa vặn chạm vào nhau. Hai người đều sửng sốt, Thường Ngọc Thanh cả người trở nên căng thẳng, lại nghe cấm vệ quân kia thất kinh hỏi: “Thất thiếu gia?”
Thường Ngọc Thanh cùng A Mạch nghe vậy đều sửng sốt, đồng bọn của tên cấm vệ quân kia cũng chạy tới, tiến lên hỏi Thường Ngọc Thanh: “Có phải Thất thiếu gia không?” Thấy Thường Ngọc Thanh chậm rãi gật đầu, tên cấm vệ quân kia vội vàng nói: “Ta phụng mệnh chủ nhân đến đây tìm Thất thiếu gia, thỉnh Thất thiếu gia nhanh chóng cùng ta rời khỏi nơi này.”
Thường Ngọc Thanh nghe anh ta gọi mình là Thất thiếu gia, xem ra đã biết thân phận của mình, lập tức cũng không hỏi nhiều, đứng dậy đi liền. Tên cấm vệ quân kia cũng phát hiện A Mạch ở cách đó không xa, không khỏi đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh quay đầu nhìn A Mạch, cười nói: “Không phải bạn đồng hành.”
Người nọ nghe vậy thì yên lòng, nói: “Thỉnh Thất thiếu gia đi trước, tiểu nhân ở lại đây thay ngài làm chút việc.” Anh ta thấy Thường Ngọc Thanh vẫn đứng đó không nhúc nhích, nghĩ anh ta luyến tiếc sắc đẹp của A Mạch, lại trầm giọng nói: “Mong Thất thiếu gia thông cảm cho tình cảnh của chủ thượng, lấy đại cục làm trọng.”
A Mạch bất động thanh sắc, tay lại lén lút đem chủy thủ nhét vào mảnh vải sau lưng.
Thường Ngọc Thanh vẫn đứng đó, chung quy là vẫn không quay đầu lại, đi nhanh về phía sườn núi.
Tên cấm vệ quân kia dần dần tới gần A Mạch, A Mạch kinh sợ tới mức chân mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoảng. Tên cấm vệ quân kia âm thầm thở dài, đúng là một mỹ nhân, thật đáng tiếc. A Mạch chậm rãi lùi đến sát mép nước, tay bất ngờ hất mạnh nắm cát vào mặt tên cấm vệ quân, sau đó thừa dịp anh ta nghiêng đầu tránh, liền nhảy xuống nước lặn mất như một chú cá nhỏ, đến khi nàng ngoi lên thì đã ở cách xa nơi đó vài chục trượng rồi. Tên cấm vệ quân còn đứng ở mép nước sửng sốt nhìn theo, nhất thời có chút há hốc mồm.
Nước sông chảy qua Thúy Sơn rồi chậm rãi chảy vào Thanh Hồ, chân tay A Mạch vô cùng mệt mỏi, chỉ xuôi theo dòng nước chậm rãi trôi đi, cứ như vậy đến chừng mười dặm, nước sông từ hướng đông chuyển sang hướng đông nam, mặt sông càng thêm rộng lớn, hai bên bờ không còn thấy vách núi hay đường dốc, dần dần nhìn đến tốp năm, tốp ba trang viên. A Mạch biết phần lớn trang viên giàu có sẽ đào kênh dẫn nước sông vào để tạo cảnh, chỉ cần chọn đúng, thì không cần phải bơi xa lắm là có thể đi vào phía sau một trang viên. Sức nàng đã không còn lại bao nhiêu, không thể tiếp tục bơi xa nữa, liền tìm lấy một con kênh gần nhất, cố gắng bơi tới bên ngoài một trang viên, nín thở lặn xuống một thủy đạo xuyên qua tường viện, rốt cục vào được bên trong. Đợi khi ngoi lên khỏi mặt nước, không khỏi có chút há hốc miệng, nàng chỉ nghe nói những nhà này dẫn nước vào tạo cảnh, không ngờ ở đây lại tạo ra một cái hồ không hề nhỏ.
Người có tiền thích thật! A Mạch thầm nghĩ, nàng mất sức của chín trâu, hai hổ mới từ trong nước đi ra, dọc theo đường mòn bên hồ sờ soạng đi vào trong, phải mau chóng tìm được thực phẩm cùng quần áo chống lạnh, nếu không chỉ thêm một lúc nữa sợ là phải chết ở đây. Trong lòng A Mạch hiểu rất rõ, nhưng dưới chân lại dần dần từ chối nghe theo, chưa đi được xa, thình lình nghe thấy xa xa hình như có tiếng người, trong lòng nàng cả kinh, cuống quít hướng vào hòn giả sơn ven đường trốn đi. Hai chân nàng mềm nhũn, hầu như không thể đứng vững, cố gắng dựa vào hòn giả sơn, chợt nghe thấy một giọng nữ mềm mại, dịu dàng cách đó không xa truyền đến: “Ngươi có tâm sự.”
Không phải câu hỏi, mà là dùng ngữ khí cực kỳ dịu đàng để khẳng định. Nam tử đi bên cạnh nàng kia bất giác giật mình, sau đó gượng cười, nhẹ giọng nói: “Trong phủ hai ngày nay có một số việc.”
—————–
Chú thích:
1- Vương bát: thằng khốn nạn; một từ nữa cũng hay gặp là Vương bát đản -> còn nặng hơn cả thằng khốn nạn. He he he!
2- Sơn đạo: đường núi.
A Mạch vẫn không chịu bỏ qua, tay phải tát thẳng vào mặt anh ta. Thường Ngọc Thanh sao để nàng đánh trúng mặt mình, liền đưa tay túm lấy cổ tay nàng, nhất thời giận dữ: “Ngươi, nữ nhân này…” Nói được một nửa lại dừng lại, cổ tay phải của A Mạch đã sớm sưng không còn ra hình dáng gì, ngay cả mấy ngón tay cũng không thể duỗi thẳng. Thường Ngọc Thanh nghĩ nàng chính là dùng bàn tay này kéo anh ta qua sông, trong lòng bất giác trở nên mềm nhũn, lửa giận nhất thời tan hơn phân nửa, chỉ nói: “Ngươi chẳng lẽ không muốn giữ lại bàn tay này hay sao?”
A Mạch cũng không trả lời, chỉ nhanh chóng vung tay trái lên, “Chát” một tiếng, rốt cuộc cho Thường Ngọc Thanh một bạt tai. Thường Ngọc Thanh ngẩn ra, trong mắt lửa giận lập tức bùng lên, vung tay lên định đáp trả một lễ, A Mạch cũng không trốn tránh, chỉ cắn môi trừng mắt căm hận nhìn anh ta, trên mặt đầy nước mắt mà cũng không biết. Thấy bộ dạng của nàng như thế, cánh tay đang vung lên của Thường Ngọc Thanh không sao hạ xuống nổi nữa, cuối cùng đành hừ lạnh một tiếng chuyển mắt nhìn đi nới khác, rồi vượt qua A Mạch đi lên bờ.
A Mạch sớm đã kiệt sức, hoàn toàn dựa vào chút hơi sức cuối cùng để chống cự, hiện tại thấy Thường Ngọc Thanh rời đi, hai chân nàng cũng không còn đứng vững được nữa, ở trong nước loạng choạng hai bước rồi ngã gục xuống. Thường Ngọc Thanh vốn đi chưa xa, nghe thấy tiếng động phía sau, quay đầu nhìn lại chỉ thấy mặt nước gợn sóng mà không thấy thân ảnh A Mạch đâu. Anh ta vội vàng quay lại, kéo A Mạch từ trong nước lên, vòng tay qua thắt lưng dìu nàng lên bờ.
A Mạch mặc dù kiệt sức, nhưng thần trí vẫn tỉnh táo, cả giận nói: “Ngươi buông tay ra!”
Thường Ngọc Thanh không thèm để ý đến lý lẽ, chỉ hướng lên bờ, lúc lên đến bờ rồi mới đứng đằng sau ôm ghì lấy A Mạch một cái.
A Mạch thốt lên một tiếng bực bội, nổi giận mắng: “Thường Ngọc Thanh, đồ hỗn đản nhà ngươi, ta sớm nên bỏ mặc ngươi giữa sông, đồ vương bát(1)!”
Thường Ngọc Thanh nghe nàng chửi bậy như một người đàn bà chanh chua cũng không giận, chỉ ngồi xổm xuống thú vị nhìn A Mạch, cười nói: “Hối hận sao? Muộn rồi!”
A Mạch tức giận đến cực độ, muốn há miệng mắng tiếp, nhưng biết nếu tiếp tục chửi bậy chỉ càng khiến anh ta chê cười, nên đành ngậm miệng lại, quay đầu đi không nhìn anh ta nữa.
Thường Ngọc Thanh thấy thế càng làm già, cố ý trêu chọc tiếp: “Ngươi không dám nhìn ta sao?”
A Mạch không chịu mắc mưu, chỉ mím môi không nói, lại nghe Thường Ngọc Thanh tiếp tục trêu ghẹo: “Ngươi không cần thẹn thùng, tuy rằng thân phận chúng ta cách nhau rất xa, nhưng nếu ta cùng ngươi da thịt chi thân, tất nhiên sẽ không phụ ngươi, chờ ta xong việc liền mang ngươi hồi kinh, ngươi trước cứ lo hầu hạ ta cho tốt, cho dù về sau có cưới đại phu nhân, có ta che chở ngươi, nàng cũng không dám bắt nạt ngươi, chờ sau này bất kể ngươi sinh con trai hay con gái, ta cũng cho ngươi một danh phận……”
A Mạch rốt cuộc không thể nghe tiếp nữa, quay đầu hung tợn mắng: “Ngươi đừng có mơ!”
Nét cười trên mặt Thường Ngọc Thanh càng sâu hơn, tiếp tục trọc ghẹo: “Sao lại là nằm mơ, chẳng phải ngươi có tình ý với ta sao?”
A Mạch cả giận quát: “Ai thèm có tình ý với ngươi?”
“Ngươi a” Thường Ngọc Thanh nở nụ cười, hỏi: “Bằng không vì sao ngươi không để mặc ta chết đuối giữa sông?”
A Mạch đã bình tĩnh rất nhiều, biết anh ta cố ý trêu nàng, nghe anh ta hỏi như vậy chỉ cười lạnh, hỏi ngược lại: “Ta giết thân vệ của ngươi, đả thương huynh đệ của ngươi, vì sao thấy mặt mà không đâm ta một đao cho xong việc? Chẳng lẽ ngươi đối với ta cũng là có tình ý?”
Nụ cười trên mặt Thường Ngọc Thanh ngưng trệ một chút, lúc này mới thản nhiên đáp: “Ta đã nói rồi, muốn giết ngươi thì sẽ phải ở trên sa trường, chứ không phải ở đây khi dễ một nữ tử.”
A Mạch cười nhạo một tiếng, nói: “Chẳng lẽ chỉ có Thường Ngọc Thanh ngươi là quân tử biết thủ tín, còn ta là tiểu nhân nói không giữ lời sao? Nếu ta muốn giết ngươi thì cũng là giết trên sa trường, chứ không phải ở giữa sông!”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy thì sửng sốt, yên lặng nhìn A Mạch một khắc, rồi mới nói: “Thì ra là ta nhìn lầm ngươi.”
A Mạch hừ lạnh một tiếng, cũng không thèm để ý tới. Thường Ngọc Thanh cũng không nói, yên lặng ngồi một bên.
Giờ đã là cuối thu, thời tiết đã chuyển lạnh, A Mạch vừa rồi ở trong nước vẫn không thấy thế nào, nay lên đến bờ, trên người lại không có quần áo che chắn, chỉ một cơn gió nhỏ thổi qua cũng cảm thấy lạnh thấu xương, không khỏi dùng hai cánh tay vòng qua ôm lấy vai. Thường Ngọc Thanh đứng dậy quan sát chung quanh, thấy phía sau con dốc hình như có sơn đạo(2), không biết dẫn đi đâu. A Mạch biết tâm tư của anh ta, lạnh giọng nói: “Đừng nhìn nữa, nơi hoang sơn dã lĩnh này không thể tìm được quần áo đâu, chờ ta hồi phục lại chút khí lực, sẽ qua bên kia đem quần áo cùng giầy, mũ sang.”
Thường Ngọc Thanh lại nhíu mày nói: “Tay ngươi không thể dùng lực thêm được nữa, nếu không nhất định sẽ phải phế bỏ.”
A Mạch nhìn tay phải của mình, thấy ngón cái và ngón trỏ đều đã không thể điều khiển được, trong lòng cũng không khỏi có chút sợ hãi, nếu như bàn tay này thật sự không còn dùng được, sợ là về sau cũng không thể cầm đao, làm sao có thể ra sa trường? Đang lúc suy tư, Thường Ngọc Thanh đột nhiên lại nắm lấy cánh tay của nàng, kéo nàng trốn ra sau một khối đá lớn.
“Bờ bên kia có người sao?” A Mạch hỏi, vươn đầu nhìn sang, lại bị Thường Ngọc Thanh lấy tay ấn xuống: “Quần áo vẫn còn ở bên kia, có lẽ rất nhanh sẽ sang bên này để tìm.” Thường Ngọc Thanh nói, ngữ khí có chút ngưng trọng.
A Mạch lại nói: “Chúng ta đã giao ước rồi, sang đến bên này sông ngươi sẽ trả chủy thủ lại cho ta, chúng ta đường ai nấy đi.”
Thường Ngọc Thanh nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn A Mạch, nhướn mày hỏi: “Bộ dạng ngươi như thế này thì còn có thể đi đâu được?”
A Mạch đáp: “Việc này không cần ngươi quản, ngươi đưa chủy thủ cho ta là được.” Thấy Thường Ngọc Thanh trầm mặc không nói, trên mặt A Mạch có chút biến sắc, đưa mắt đề phòng nhìn Thường Ngọc Thanh, lạnh giọng hỏi: “Chẳng lẽ Thường tướng quân muốn nuốt lời?”
Thường Ngọc Thanh cười cười, lấy thanh chủy thủ giắt bên sườn xuống, đang định nói chuyện lại bỗng dừng lại, nghiêng tai ngưng thần nghe ngóng, đột nhiên đứng dậy đẩy A Mạch ngã vào trong bụi cỏ. A Mạch giận dữ, nghĩ Thường Ngọc Thanh muốn làm nhục nàng, liền há miệng cắn lên vai Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh bị nàng cắn đau, nảy sinh tâm ý ác độc, đem chủy thủ chĩa vào bên sườn của A Mạch, nói vào bên tai nàng: “Mạch Tuệ! Ngươi cho là ta chưa từng thấy qua nữ nhân sao!”
A Mạch ngẩn ra, chợt nghe thấy phía trên triền dốc truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Đến cũng nhanh đấy chứ! Bờ bên kia vừa mới xuất hiện bóng người, mà nhanh như vậy đã tìm đến nơi này rồi sao? A Mạch thầm cảm thấy kỳ quái, ngước mắt nhìn Thường Ngọc Thanh, thấy anh ta cũng có vẻ hoang mang, có lẽ cũng đang nghĩ tới điều này. Theo tình hình này chẳng lẽ đây là đội quân đến tìm Thường Ngọc Thanh, A Mạch thầm nghĩ, nếu vậy chẳng lẽ mình sẽ phải đi theo anh ta chịu tai vạ tiếp sao.
Tiếng vó ngựa dừng lại trên sườn dốc, chợt nghe phía trên có người nói: “Để hai người ở lại tìm kiếm, còn lại tiếp tục đi theo ta!”
Tiếng vó ngựa xa dần, Thường Ngọc Thanh kề môi sát bên tai A Mạch, thấp giọng nói: “Ta đi xem thế nào, nếu đắc thủ, chúng ta sẽ có quần áo mặc, nếu không thành, ngươi nhảy xuống nước mà đi.”
A Mạch có chút kinh ngạc nhìn về phía anh ta, thầm nghĩ ta tất nhiên sẽ nhảy xuống nước trốn rồi, chẳng lẽ ở lại để chết cùng ngươi chắc. Thường Ngọc Thanh lại hiểu lầm ánh mắt của A Mạch, nghĩ là nàng cảm động, khẽ tủm tỉm cười, lại còn đưa tay vỗ nhẹ lên hai má A Mạch, sau đó cầm lấy thanh chủy thủ đứng lên, ai ngờ lại bị A Mạch đưa tay giật lại, Thường Ngọc Thanh khẽ giật mình, yên lặng đối diện cùng A Mạch một lát, khóe miệng hơi mỉm cười, thu hồi cánh tay rảnh rỗi lại. Anh ta lặng lẽ từ trong bụi cỏ đứng dậy, thấy hai cấm quân đã xuống ngựa, một trước một sau đi lại đây. Thường Ngọc Thanh tính toán khoảng cách, định vừa xử lý cấm quân đằng trước, vừa không để cho người phía sau chạy mất, nhưng lại không gây ra động tĩnh quá lớn lôi kéo người khác tới đây. Đang suy tính, đột nhiên một trận gió núi thổi qua, khiến bụi cỏ nơi anh ta ẩn nấp ngã rạp xuống, đồng thời làm thân hình anh ta lộ ra, đúng lúc tên cấm quân phía trước đưa tầm mắt nhìn tới, cùng với tầm mắt của Thường Ngọc Thanh vừa vặn chạm vào nhau. Hai người đều sửng sốt, Thường Ngọc Thanh cả người trở nên căng thẳng, lại nghe cấm vệ quân kia thất kinh hỏi: “Thất thiếu gia?”
Thường Ngọc Thanh cùng A Mạch nghe vậy đều sửng sốt, đồng bọn của tên cấm vệ quân kia cũng chạy tới, tiến lên hỏi Thường Ngọc Thanh: “Có phải Thất thiếu gia không?” Thấy Thường Ngọc Thanh chậm rãi gật đầu, tên cấm vệ quân kia vội vàng nói: “Ta phụng mệnh chủ nhân đến đây tìm Thất thiếu gia, thỉnh Thất thiếu gia nhanh chóng cùng ta rời khỏi nơi này.”
Thường Ngọc Thanh nghe anh ta gọi mình là Thất thiếu gia, xem ra đã biết thân phận của mình, lập tức cũng không hỏi nhiều, đứng dậy đi liền. Tên cấm vệ quân kia cũng phát hiện A Mạch ở cách đó không xa, không khỏi đưa ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Thường Ngọc Thanh. Thường Ngọc Thanh quay đầu nhìn A Mạch, cười nói: “Không phải bạn đồng hành.”
Người nọ nghe vậy thì yên lòng, nói: “Thỉnh Thất thiếu gia đi trước, tiểu nhân ở lại đây thay ngài làm chút việc.” Anh ta thấy Thường Ngọc Thanh vẫn đứng đó không nhúc nhích, nghĩ anh ta luyến tiếc sắc đẹp của A Mạch, lại trầm giọng nói: “Mong Thất thiếu gia thông cảm cho tình cảnh của chủ thượng, lấy đại cục làm trọng.”
A Mạch bất động thanh sắc, tay lại lén lút đem chủy thủ nhét vào mảnh vải sau lưng.
Thường Ngọc Thanh vẫn đứng đó, chung quy là vẫn không quay đầu lại, đi nhanh về phía sườn núi.
Tên cấm vệ quân kia dần dần tới gần A Mạch, A Mạch kinh sợ tới mức chân mềm nhũn, ngay cả đứng cũng không đứng lên nổi, khuôn mặt lộ vẻ kinh hoảng. Tên cấm vệ quân kia âm thầm thở dài, đúng là một mỹ nhân, thật đáng tiếc. A Mạch chậm rãi lùi đến sát mép nước, tay bất ngờ hất mạnh nắm cát vào mặt tên cấm vệ quân, sau đó thừa dịp anh ta nghiêng đầu tránh, liền nhảy xuống nước lặn mất như một chú cá nhỏ, đến khi nàng ngoi lên thì đã ở cách xa nơi đó vài chục trượng rồi. Tên cấm vệ quân còn đứng ở mép nước sửng sốt nhìn theo, nhất thời có chút há hốc mồm.
Nước sông chảy qua Thúy Sơn rồi chậm rãi chảy vào Thanh Hồ, chân tay A Mạch vô cùng mệt mỏi, chỉ xuôi theo dòng nước chậm rãi trôi đi, cứ như vậy đến chừng mười dặm, nước sông từ hướng đông chuyển sang hướng đông nam, mặt sông càng thêm rộng lớn, hai bên bờ không còn thấy vách núi hay đường dốc, dần dần nhìn đến tốp năm, tốp ba trang viên. A Mạch biết phần lớn trang viên giàu có sẽ đào kênh dẫn nước sông vào để tạo cảnh, chỉ cần chọn đúng, thì không cần phải bơi xa lắm là có thể đi vào phía sau một trang viên. Sức nàng đã không còn lại bao nhiêu, không thể tiếp tục bơi xa nữa, liền tìm lấy một con kênh gần nhất, cố gắng bơi tới bên ngoài một trang viên, nín thở lặn xuống một thủy đạo xuyên qua tường viện, rốt cục vào được bên trong. Đợi khi ngoi lên khỏi mặt nước, không khỏi có chút há hốc miệng, nàng chỉ nghe nói những nhà này dẫn nước vào tạo cảnh, không ngờ ở đây lại tạo ra một cái hồ không hề nhỏ.
Người có tiền thích thật! A Mạch thầm nghĩ, nàng mất sức của chín trâu, hai hổ mới từ trong nước đi ra, dọc theo đường mòn bên hồ sờ soạng đi vào trong, phải mau chóng tìm được thực phẩm cùng quần áo chống lạnh, nếu không chỉ thêm một lúc nữa sợ là phải chết ở đây. Trong lòng A Mạch hiểu rất rõ, nhưng dưới chân lại dần dần từ chối nghe theo, chưa đi được xa, thình lình nghe thấy xa xa hình như có tiếng người, trong lòng nàng cả kinh, cuống quít hướng vào hòn giả sơn ven đường trốn đi. Hai chân nàng mềm nhũn, hầu như không thể đứng vững, cố gắng dựa vào hòn giả sơn, chợt nghe thấy một giọng nữ mềm mại, dịu dàng cách đó không xa truyền đến: “Ngươi có tâm sự.”
Không phải câu hỏi, mà là dùng ngữ khí cực kỳ dịu đàng để khẳng định. Nam tử đi bên cạnh nàng kia bất giác giật mình, sau đó gượng cười, nhẹ giọng nói: “Trong phủ hai ngày nay có một số việc.”
—————–
Chú thích:
1- Vương bát: thằng khốn nạn; một từ nữa cũng hay gặp là Vương bát đản -> còn nặng hơn cả thằng khốn nạn. He he he!
2- Sơn đạo: đường núi.
Bình luận truyện