A Nam
Chương 63
Edit: Vickiee
Beta: Hàn Vũ Phi + Trịnh Bà Bà
Ngày cuối cùng.
Thành Vân lại đến trước cửa nhà Lý Vân Sùng.
Cô gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời.
Thành Vân không vội bỏ đi, cô đi lòng vòng trong sân, nhặt một viên đá dùng để trang trí trên lối đi, ném về phía cửa sổ lầu hai.
Phòng khách ở lầu hai, chính là phòng của Thành Vân.
Cô ném rất mạnh, tấm kính lập tức vỡ vụn. Trong buổi sáng sớm yên tĩnh, tiếng kính vỡ vang lên khắp khu cư xá nghe chói tai lạ thường. Bầu trời mờ mịt, trong nhà không có một bóng người, cũng không có ai đến xem xét.
Cuối cùng chỉ có bảo vệ khu dân cư đến đây, bảo vệ cũng nhận ra cô, dù gì cũng qua lại mấy năm, ai mà chẳng nghe được chút tin đồn. Trong mắt gã Thành Vân đơn giản chỉ là một ả tình nhân bị vứt bỏ, có khả năng làm nên điều chứ, chỉ biết gây phiền toái đến vậy thôi.
Cánh tay cô bị kéo đi, Thành Vân giật lại, điều này càng làm cho tên bảo vệ cảm thấy khinh thường hơn. Cô dù gì cũng là một nhân vật có danh dự có uy tín, cần gì phải làm mọi việc trở nên khó coi như thế, y hệt như một người đàn bà chanh chua.
Ánh mắt Thành Vân hung tợn, cô đánh lại, cô rút tay về, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm lên lầu hai, nhìn về bóng người đang đứng cạnh khung cửa sổ vừa bị ném vỡ kia.
Tim Lý Vân Sùng dường như đập nhanh hơn, trào ra một loại cảm giác sảng khoái vì được trả thù, khiến cả cơ thể ông đều run lên.
Thành Vân đưa tay nắm lấy góc áo của tên bảo vệ, đá luôn vào hạ bộ của gã. Tên bảo vệ không ngờ người phụ nữ này lại ra đòn hiểm độc như thế, không kịp trở tay, lập tức che đũng quần ngồi xổm xuống đất.
Thành Vân thở hổn hển, sửa sang lại quần áo, đi về phía nhà của Lý Vân Sùng.
Khi cô vừa đi vào sân, cửa lại được mở ra.
Lý Vân Sùng khoanh tay đứng ngay ở cửa, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt chăm chú mà xa lạ.
Thành Vân đi thẳng đến trước mặt ông: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
Thành Vân đi luôn vào trong nhà, lúc lướt qua nhau, Lý Vân Sùng đột nhiên kéo cô lại.
“Anh có cho em vào nhà à?”
Thành Vân liếc mắt nhìn ông: “Có người muốn điều tra công ty của em.”
“Vậy à?” Dường như Lý Vân Sùng chẳng thèm để tâm.
“Anh biết?”
Lý Vân Sùng không đáp, Thành Vân nheo mắt, gằn từng chữ: “Lý Vân Sùng, em không nói đùa, có người đang điều tra em!”
Lý Vân Sùng lại tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy thì sao?”
“…”
“Em đến tìm anh, là vì muốn anh giải quyết giúp em à? Thành Vân, lúc em bỏ đi không phải còn rất vui vẻ sao?”
“Lý Vân Sùng!”
Lý Vân Sùng hất cằm: “Nếu em thật sự có chuyện gì thì cũng đừng đến tìm anh nữa, tự đi mà giải quyết đi!”
Thành Vân lạnh nhạt nói: “Nếu họ điều tra em thì cũng sẽ điều tra đến anh.”
Lý Vân Sùng cười lạnh, vô cùng bình thản, giễu cợt nhìn Thành Vân: “Nếu trong nhà đã có người, khi có chuyện sao lại chạy đi tìm người đàn ông khác, người đó của em không phải rất giỏi sao, không phải rất bướng bỉnh à, bảo hắn ta đi mà giải quyết cho em.”
Vẻ mặt Thành Vân không hề thay đổi: “Sao anh biết anh ấy bướng bỉnh?”
Mặt Lý Vân Sùng lạnh tanh, Thành Vân nhìn thoáng qua, lại nói: “Anh gặp anh ấy rồi?”
Lý Vân Sùng suýt nữa bật cười: “Anh gặp hắn ta?” Ngay sau đó, nụ cười lại tắt ngấm, ông khẽ nhướn mày: “Hắn ta là cái thá gì mà anh phải gặp?”
Sự yên tĩnh bao trùm, Thành Vân nhìn tranh vẽ “Tứ quân tử” trên bình phong vô cùng tập trung.
Gió bên ngoài chợt thổi đến, Thành Vân quay đầu lại.
Lý Vân Sùng dù rất biết chăm sóc bản thân nhưng đuôi mắt cũng đã dần xuất hiện những đốm vàng mờ mờ.
“Chuyện các người đã làm, có bao nhiêu người biết?”
Lý Vân Sùng lạnh lùng nhìn cô.
Gió vẫn thổi, “Tứ quân tử” trên bình phong cũng như lay động theo.
Thành Vân và Lý Vân Sùng nhìn nhau, cô phát hiện ông đã già rồi, thật sự già rồi.
Thành Vân bỗng nhiên nói: “Anh biết không, có người từng nói với em một câu, bươn chải trên giang hồ, thắng thua phải tự chịu.”
Đuôi mắt Lý Vân Sùng giần giật, vẻ mặt càng thêm lo lắng, hình như cũng đã nhớ ra người nói câu nói này là ai.
“Trước đây em không hiểu, nhưng giờ thì đã hiểu rồi.”
Lý Vân Sùng không nhịn được nữa: “Cút!”
Giọng nói Thành Vân nhỏ đến không thể nghe thấy: “Hôm nay em đến là để nói với anh một câu… Bảo trọng!”
Sau đó cô đi.
Lý Vân Sùng bỗng cười lạnh, tiếp theo lại nói: “Bây giờ em đừng mơ tưởng anh sẽ giúp em nữa.”
Về đến nhà, Chu Đông Nam vẫn chưa tan làm. Thành Vân ngồi trên giường, nhận cuộc gọi từ Lưu Giai Chi, cô gái trẻ tuổi sốt sắng…
“Cô có đi không? Sao còn chưa đi thế? Tôi vừa nghe được tin, sắp tra ra rồi, tư liệu của tôi cũng đã bị lấy đi. Tôi nói với cô thế mà cô lại chẳng xem ra gì, công ty của cô chỉ là một phần nhỏ, người sau lưng cô quá tham lam, lúc này không ai bảo hộ nổi nữa! Cô nhanh đi tự thú đi, đừng bị hắn dụ dỗ!”
Mưa gió đan xen, khắp nơi thê lương.
Thành Vân ngắt điện thoại, lại gọi điện cho Chu Đông Nam.
“Anh về nhà đi!”
“Anh chưa tan việc.”
“Van xin anh đấy!”
“…”
Chu Đông Nam vội trở về, vừa vào cửa đã bị Thành Vân níu lấy,hơi lạnh trên người anh chưa tan đã bị Thành Vân đẩy lên giường.
Cô có vẻ hơi lạ lùng, nhưng Chu Đông Nam đã quen với điều này.
Anh xõa tóc cô ra, vuốt ve bộ ngực căng mịn của cô.
Cô cởi quần áo giúp anh, thân mật mơn trớn tấm lưng rộng rãi.
Động tác của họ càng lúc càng tỉ mỉ, càng lúc càng chìm sâu vào tình ý vô hạn. Lần này Thành Vân lại vô cùng dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn, hoàn thành bữa tiệc thịnh soạn này lần lượt từ đầu đến cuối. Tứ chi quấn quýt lấy nhau, cứ như bức tượng phật Tu La song tu trên đại điện, dưới sự yên tĩnh là bể dục ngất trời.
Cô ôm chặt cổ anh, hai bàn tay luồn vào tóc anh, mười ngón tay bấu chặt khiến anh rất đau.
“Em đối với anh có tốt không?” Dưới khí thế tấn công của anh, cô run giọng hỏi.
Chu Đông Nam nghiến răng, dứt khoát nói: “Không tốt!”
“Không tốt mà còn thích em, anh điên à?”
Chu Đông Nam bướng bỉnh cố sức tiến tới.
Thành Vân thở hổn hển.
Cô ôm đầu anh thật chặt, ngửi được cả mùi vị trên gương mặt anh.
“Anh nói em nghe xem, vì sao anh lại thích em?”
Chu Đông Nam cố sức không chịu mở miệng, Thành Vân bỗng lớn tiếng: “Nói đi!”
Cằm Chu Đông Nam bạnh ra, ánh mắt mê ly, động tác cũng ngừng lại. Hai người chỉ cách nhau khoảng cách mỏng manh như tờ giấy, hơi thở hòa quyện với nhau, chiếc đồng hồ trong nhà vang lên từng tiếng tích tắc rõ ràng.
“Anh không thể quên…” Cuối cùng Chu Đông Nam cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn. Anh nói chuyện một cách khó khăn, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt Thành Vân.
“Em đi rồi, anh ấy nói với anh em chỉ là người phụ nữ hư hỏng, anh đã định nghe lời anh ấy.”
Cô hỏi dồn: “Vậy tại sao anh lại không chịu nghe nữa?”
“Anh không thể quên.” – Cổ họng anh như khô khốc – “… Em là người phụ nữ hư hỏng, nhưng hôm đó em đã đối xử với anh rất tốt.”
Hôm đó.
Buổi hoàng hôn trên vùng núi, dòng suối nhỏ róc rách, bản dân tộc Động tĩnh lặng yên bình, người phụ nữ trên cầu Phong Vũ.
Hôm đó chính là lần đầu tiên của anh.
“Anh trai anh nói anh đã bị lừa rồi, anh ấy nói em lừa anh, em hoàn toàn không yêu anh.” Dường như anh chưa từng nói nhiều đến thế, giọng nói vì kích động mà trở nên run rẩy, càng nói càng nhanh.
“Anh không cảm thấy vậy, sao em lại không thích anh chứ… Em đã, đã…” Anh có vô số điều muốn nói, cứ trăn trở mãi trong lòng, nhưng lại không thể nói nên lời, không cách nào bày tỏ được. Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể ngẩng đầu, mắt đỏ ửng, lông mày chau lại, khó lòng kiên trì được.
“Em không thể nào không hề thích anh được, chỉ là em không biết mà thôi. Em cho rằng em chỉ cần bỏ đi là xong, nhưng không phải đâu. Anh sẽ đến tìm em, anh sẽ đưa em trở về, em phải đi theo anh mới là đúng.”
Em phải đi theo anh mới là đúng.
Thành Vân vuốt hàng chân mày cao thẳng của anh, bình thản hỏi: “Em và cô bạn gái làm nghệ thuật của anh, ai tốt hơn?”
Chu Đông Nam khựng lại, Thành Vân lập tức khẽ tát anh một cái, Chu Đông Nam không kịp né, bị cô đánh trúng.
“Còn nghĩ ngợi à, anh muốn chết phải không?” Cô hất cằm, vô cùng kiêu ngạo.
Chu Đông Nam nghiêm mặt, trả lời cô: “Em tốt hơn cô ấy.”
“Anh đợi cô ta bao lâu?”
Anh lại khựng lại, lúc này Thành Vân không đánh anh nữa.
“Là sao?”
Thành Vân nói: “Anh đợi cô ta tận tám năm…”
“Anh không đợi cô ấy.”
“Vậy sao lại không có thêm người phụ nữ khác?”
“Tại không ai thèm…”
Thành Vân cười nhạo, lại đánh anh: “Anh không thật thà gì cả.”
Chu Đông Nam nói tiếp: “Không chạm bừa vào ai mới là người tốt.”
“Yêu cầu của anh cao thật.”
Chu Đông Nam vùi đầu cắn lên vai cô.
Thành Vân nằm dưới anh, ngước mắt nhìn trần nhà đen sì: “Anh có thể chờ em bao lâu?”
Đôi môi đang thưởng thức cơ thể cô chợt dừng lại, Thành Vân thấy hai bên đệm giường hơi lún xuống, Chu Đông Nam nhỏm người dậy, nhìn xuống cô.
“Gì cơ?”
“Anh chờ cô ta tám năm, vậy anh có thể chờ em trong bao lâu?”
Anh không hiểu, đưa mắt nhìn cô, chờ cô giải đáp.
“A Nam, có thể em phải đi một thời gian.”
“Đi đâu?”
“Một nơi khác.”
“Bao lâu?”
“Em không biết.”
“Bao lâu?”
Thành Vân đột nhiên cảm thấy lạnh sau khi rời khỏi lồng ngực anh, cô vươn tay, tự ôm lấy cơ thể mình.
Chu Đông Nam nói: “Anh sẽ đi cùng em.”
“Không đi cùng được.”
“Vậy em nói cho anh biết là bao lâu?”
“Em thật sự không biết.” Thành Vân vẫn cảm thấy lạnh, cô muốn ôm anh, nhưng trước khi cô kịp chạm vào thân thể anh, Chu Đông Nam đã xoay người, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh.
“Em sẽ mua vé xe cho anh.” – Thành Vân nói – “Anh về Quý Châu trước đi.”
“Anh không đi!” Anh đáp luôn.
“Đừng ở lại đây nữa!”
Anh nghiêng đầu: “Vì sao?”
Thành Vân suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lại dùng chính câu trả lời khi trước của anh.
“Khó coi lắm.”
Chu Đông Nam giật mình.
Thành Vân cũng ngồi dậy, từ từ ghé vào anh.
Trong bóng tối, cô nhìn gương mặt đang cố chịu đựng của Chu Đông Nam, cô khẽ sờ lên bờ vai anh: “A Nam…”
Chu Đông Nam khẽ nói: “Em không chịu nói rõ thì làm sao anh chờ em được.”
Chỉ một câu nói, Thành Vân lại cảm thấy mọi thứ như đảo ngược. Ngay khoảnh khắc ấy, đất trời như yên lặng, gió tuyết bay đầy, cô như biến thành một người khác, đối mặt với trở ngại nặng nề, với tương lai vô vọng, và cả người yêu mờ mịt ngày mai của cô.
Cô như đang nói lại với chính bản thân mình đang ngồi ở bên giường:
“Về nhà chờ anh.”
Cô không muốn, cô khóc lóc la lối trong tuyết, gào to hỏi anh đi đâu, đi bao lâu, anh không chịu nói gì cả thì làm sao em đợi anh?
Anh ôm lấy cô, hôn lên khắp gương mặt cô, lên trán cô.
Bông tuyết cũng tan rã giữa hai người.
Em không tin anh sao?
Em hãy đợi anh.
Thành Vân bừng tỉnh, cô vội ôm chặt lấy người đang ở trước mặt.
Anh là ai, còn cô là ai?
“Anh về nhà chờ em nhé!” – Thành Vân nói – “Em nhất định sẽ trở về, em nhất định sẽ trở về tìm anh…”
Đêm đen yên tĩnh, nỗi giày vò không ngừng nghỉ, sự hoang vu không điểm dừng…
Thành Vân dứt lời, bỗng nhiên bật khóc thật to. Trong giấc mộng Trang Sinh mà chỉ có mình cô trông thấy kia, không ai có thể hiểu A Nam hơn cô… kể cả bản thân cô và kể cả A Nam lúc này
“Thôi, thôi.” – Cô dường như đã suy sụp, lắc lắc đầu – “Anh đừng giả ngốc nữa, cũng đừng chờ nữa, anh vẫn nên quên em đi thì hơn!”
Chu Đông Nam hoảng hốt luống cuống, bàn tay to của anh ôm trọn khuôn mặt cô, vất vả lắm mới khiến cô bình tĩnh lại.
Lần đầu tiên trông cô như một mụ điên, vẻ mặt anh như đang thương cảm nhìn vào một tội phạm sắp phải chết.
Tại sao anh khóc, là vì anh hiểu rõ, hiểu rõ mình rất yêu cô.
Chỉ là chờ đợi thôi mà, sao anh có thể quên cô được.
Sự bình tĩnh của anh khiến Thành Vân dần bình tĩnh theo, trong bóng tối cô nhìn vào đôi mắt anh, bỗng nhiên lại nói:
“Không, anh vẫn cứ chờ đi!” – Cô bình thản nói – “Cho dù chết em cũng phải kéo anh theo, sao anh có thể không đợi em được chứ!”
Chu Đông Nam không thèm để ý câu nói điên khùng của cô, vuốt đầu cô, khẽ nói: “Em đừng khóc, anh sẽ chờ.”
Lúc này, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ. Vô cùng nhẹ nhàng nói ra lời hứa hẹn cả nửa đời người.
Cô lại không thấy bất ngờ, trong màn nước mắt mông lung, lạnh nhạt nói một câu:
“Anh về Quý Châu đi, coi như thành toàn cho em.”
Chu Đông Nam vô cùng bình tĩnh: “Được.”
Họ ngồi trên giường, ôm nhau suốt đêm dài.
Đã hơn mười hai giờ.
Con người có bao giờ ngóng chờ bình minh lên không?
Núi lửa sóng thần, mặt trời vẫn lên cao; động đất hỏa hoạn, mặt trời vẫn lên cao, hạn hán lũ lụt, mặt trời vẫn cứ lên cao.
Mãi mãi là như thế, cứ như tình yêu trong đời người kia, thương đau thì cứ tiếp tục thương đau, cái chết vẫn tiếp nối cái chết. Tình yêu thường tình khờ dại lại vẫn như ánh trăng chiếu sáng nơi rừng núi, khiến thế gian vẫn tiếp tục đắm chìm.
=== ====== ====== ====== =====
Còn một chương cuối nữa thôiiiii *yayyyy*
Beta: Hàn Vũ Phi + Trịnh Bà Bà
Ngày cuối cùng.
Thành Vân lại đến trước cửa nhà Lý Vân Sùng.
Cô gõ cửa nhưng không thấy ai trả lời.
Thành Vân không vội bỏ đi, cô đi lòng vòng trong sân, nhặt một viên đá dùng để trang trí trên lối đi, ném về phía cửa sổ lầu hai.
Phòng khách ở lầu hai, chính là phòng của Thành Vân.
Cô ném rất mạnh, tấm kính lập tức vỡ vụn. Trong buổi sáng sớm yên tĩnh, tiếng kính vỡ vang lên khắp khu cư xá nghe chói tai lạ thường. Bầu trời mờ mịt, trong nhà không có một bóng người, cũng không có ai đến xem xét.
Cuối cùng chỉ có bảo vệ khu dân cư đến đây, bảo vệ cũng nhận ra cô, dù gì cũng qua lại mấy năm, ai mà chẳng nghe được chút tin đồn. Trong mắt gã Thành Vân đơn giản chỉ là một ả tình nhân bị vứt bỏ, có khả năng làm nên điều chứ, chỉ biết gây phiền toái đến vậy thôi.
Cánh tay cô bị kéo đi, Thành Vân giật lại, điều này càng làm cho tên bảo vệ cảm thấy khinh thường hơn. Cô dù gì cũng là một nhân vật có danh dự có uy tín, cần gì phải làm mọi việc trở nên khó coi như thế, y hệt như một người đàn bà chanh chua.
Ánh mắt Thành Vân hung tợn, cô đánh lại, cô rút tay về, nhưng từ đầu đến cuối đều không hề lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm lên lầu hai, nhìn về bóng người đang đứng cạnh khung cửa sổ vừa bị ném vỡ kia.
Tim Lý Vân Sùng dường như đập nhanh hơn, trào ra một loại cảm giác sảng khoái vì được trả thù, khiến cả cơ thể ông đều run lên.
Thành Vân đưa tay nắm lấy góc áo của tên bảo vệ, đá luôn vào hạ bộ của gã. Tên bảo vệ không ngờ người phụ nữ này lại ra đòn hiểm độc như thế, không kịp trở tay, lập tức che đũng quần ngồi xổm xuống đất.
Thành Vân thở hổn hển, sửa sang lại quần áo, đi về phía nhà của Lý Vân Sùng.
Khi cô vừa đi vào sân, cửa lại được mở ra.
Lý Vân Sùng khoanh tay đứng ngay ở cửa, lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt chăm chú mà xa lạ.
Thành Vân đi thẳng đến trước mặt ông: “Em có chuyện muốn nói với anh.”
“Chuyện gì?”
Thành Vân đi luôn vào trong nhà, lúc lướt qua nhau, Lý Vân Sùng đột nhiên kéo cô lại.
“Anh có cho em vào nhà à?”
Thành Vân liếc mắt nhìn ông: “Có người muốn điều tra công ty của em.”
“Vậy à?” Dường như Lý Vân Sùng chẳng thèm để tâm.
“Anh biết?”
Lý Vân Sùng không đáp, Thành Vân nheo mắt, gằn từng chữ: “Lý Vân Sùng, em không nói đùa, có người đang điều tra em!”
Lý Vân Sùng lại tỏ vẻ khó hiểu: “Vậy thì sao?”
“…”
“Em đến tìm anh, là vì muốn anh giải quyết giúp em à? Thành Vân, lúc em bỏ đi không phải còn rất vui vẻ sao?”
“Lý Vân Sùng!”
Lý Vân Sùng hất cằm: “Nếu em thật sự có chuyện gì thì cũng đừng đến tìm anh nữa, tự đi mà giải quyết đi!”
Thành Vân lạnh nhạt nói: “Nếu họ điều tra em thì cũng sẽ điều tra đến anh.”
Lý Vân Sùng cười lạnh, vô cùng bình thản, giễu cợt nhìn Thành Vân: “Nếu trong nhà đã có người, khi có chuyện sao lại chạy đi tìm người đàn ông khác, người đó của em không phải rất giỏi sao, không phải rất bướng bỉnh à, bảo hắn ta đi mà giải quyết cho em.”
Vẻ mặt Thành Vân không hề thay đổi: “Sao anh biết anh ấy bướng bỉnh?”
Mặt Lý Vân Sùng lạnh tanh, Thành Vân nhìn thoáng qua, lại nói: “Anh gặp anh ấy rồi?”
Lý Vân Sùng suýt nữa bật cười: “Anh gặp hắn ta?” Ngay sau đó, nụ cười lại tắt ngấm, ông khẽ nhướn mày: “Hắn ta là cái thá gì mà anh phải gặp?”
Sự yên tĩnh bao trùm, Thành Vân nhìn tranh vẽ “Tứ quân tử” trên bình phong vô cùng tập trung.
Gió bên ngoài chợt thổi đến, Thành Vân quay đầu lại.
Lý Vân Sùng dù rất biết chăm sóc bản thân nhưng đuôi mắt cũng đã dần xuất hiện những đốm vàng mờ mờ.
“Chuyện các người đã làm, có bao nhiêu người biết?”
Lý Vân Sùng lạnh lùng nhìn cô.
Gió vẫn thổi, “Tứ quân tử” trên bình phong cũng như lay động theo.
Thành Vân và Lý Vân Sùng nhìn nhau, cô phát hiện ông đã già rồi, thật sự già rồi.
Thành Vân bỗng nhiên nói: “Anh biết không, có người từng nói với em một câu, bươn chải trên giang hồ, thắng thua phải tự chịu.”
Đuôi mắt Lý Vân Sùng giần giật, vẻ mặt càng thêm lo lắng, hình như cũng đã nhớ ra người nói câu nói này là ai.
“Trước đây em không hiểu, nhưng giờ thì đã hiểu rồi.”
Lý Vân Sùng không nhịn được nữa: “Cút!”
Giọng nói Thành Vân nhỏ đến không thể nghe thấy: “Hôm nay em đến là để nói với anh một câu… Bảo trọng!”
Sau đó cô đi.
Lý Vân Sùng bỗng cười lạnh, tiếp theo lại nói: “Bây giờ em đừng mơ tưởng anh sẽ giúp em nữa.”
Về đến nhà, Chu Đông Nam vẫn chưa tan làm. Thành Vân ngồi trên giường, nhận cuộc gọi từ Lưu Giai Chi, cô gái trẻ tuổi sốt sắng…
“Cô có đi không? Sao còn chưa đi thế? Tôi vừa nghe được tin, sắp tra ra rồi, tư liệu của tôi cũng đã bị lấy đi. Tôi nói với cô thế mà cô lại chẳng xem ra gì, công ty của cô chỉ là một phần nhỏ, người sau lưng cô quá tham lam, lúc này không ai bảo hộ nổi nữa! Cô nhanh đi tự thú đi, đừng bị hắn dụ dỗ!”
Mưa gió đan xen, khắp nơi thê lương.
Thành Vân ngắt điện thoại, lại gọi điện cho Chu Đông Nam.
“Anh về nhà đi!”
“Anh chưa tan việc.”
“Van xin anh đấy!”
“…”
Chu Đông Nam vội trở về, vừa vào cửa đã bị Thành Vân níu lấy,hơi lạnh trên người anh chưa tan đã bị Thành Vân đẩy lên giường.
Cô có vẻ hơi lạ lùng, nhưng Chu Đông Nam đã quen với điều này.
Anh xõa tóc cô ra, vuốt ve bộ ngực căng mịn của cô.
Cô cởi quần áo giúp anh, thân mật mơn trớn tấm lưng rộng rãi.
Động tác của họ càng lúc càng tỉ mỉ, càng lúc càng chìm sâu vào tình ý vô hạn. Lần này Thành Vân lại vô cùng dịu dàng, vô cùng kiên nhẫn, hoàn thành bữa tiệc thịnh soạn này lần lượt từ đầu đến cuối. Tứ chi quấn quýt lấy nhau, cứ như bức tượng phật Tu La song tu trên đại điện, dưới sự yên tĩnh là bể dục ngất trời.
Cô ôm chặt cổ anh, hai bàn tay luồn vào tóc anh, mười ngón tay bấu chặt khiến anh rất đau.
“Em đối với anh có tốt không?” Dưới khí thế tấn công của anh, cô run giọng hỏi.
Chu Đông Nam nghiến răng, dứt khoát nói: “Không tốt!”
“Không tốt mà còn thích em, anh điên à?”
Chu Đông Nam bướng bỉnh cố sức tiến tới.
Thành Vân thở hổn hển.
Cô ôm đầu anh thật chặt, ngửi được cả mùi vị trên gương mặt anh.
“Anh nói em nghe xem, vì sao anh lại thích em?”
Chu Đông Nam cố sức không chịu mở miệng, Thành Vân bỗng lớn tiếng: “Nói đi!”
Cằm Chu Đông Nam bạnh ra, ánh mắt mê ly, động tác cũng ngừng lại. Hai người chỉ cách nhau khoảng cách mỏng manh như tờ giấy, hơi thở hòa quyện với nhau, chiếc đồng hồ trong nhà vang lên từng tiếng tích tắc rõ ràng.
“Anh không thể quên…” Cuối cùng Chu Đông Nam cũng mở miệng, giọng nói khàn khàn. Anh nói chuyện một cách khó khăn, cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào gương mặt Thành Vân.
“Em đi rồi, anh ấy nói với anh em chỉ là người phụ nữ hư hỏng, anh đã định nghe lời anh ấy.”
Cô hỏi dồn: “Vậy tại sao anh lại không chịu nghe nữa?”
“Anh không thể quên.” – Cổ họng anh như khô khốc – “… Em là người phụ nữ hư hỏng, nhưng hôm đó em đã đối xử với anh rất tốt.”
Hôm đó.
Buổi hoàng hôn trên vùng núi, dòng suối nhỏ róc rách, bản dân tộc Động tĩnh lặng yên bình, người phụ nữ trên cầu Phong Vũ.
Hôm đó chính là lần đầu tiên của anh.
“Anh trai anh nói anh đã bị lừa rồi, anh ấy nói em lừa anh, em hoàn toàn không yêu anh.” Dường như anh chưa từng nói nhiều đến thế, giọng nói vì kích động mà trở nên run rẩy, càng nói càng nhanh.
“Anh không cảm thấy vậy, sao em lại không thích anh chứ… Em đã, đã…” Anh có vô số điều muốn nói, cứ trăn trở mãi trong lòng, nhưng lại không thể nói nên lời, không cách nào bày tỏ được. Cuối cùng, anh cũng chỉ có thể ngẩng đầu, mắt đỏ ửng, lông mày chau lại, khó lòng kiên trì được.
“Em không thể nào không hề thích anh được, chỉ là em không biết mà thôi. Em cho rằng em chỉ cần bỏ đi là xong, nhưng không phải đâu. Anh sẽ đến tìm em, anh sẽ đưa em trở về, em phải đi theo anh mới là đúng.”
Em phải đi theo anh mới là đúng.
Thành Vân vuốt hàng chân mày cao thẳng của anh, bình thản hỏi: “Em và cô bạn gái làm nghệ thuật của anh, ai tốt hơn?”
Chu Đông Nam khựng lại, Thành Vân lập tức khẽ tát anh một cái, Chu Đông Nam không kịp né, bị cô đánh trúng.
“Còn nghĩ ngợi à, anh muốn chết phải không?” Cô hất cằm, vô cùng kiêu ngạo.
Chu Đông Nam nghiêm mặt, trả lời cô: “Em tốt hơn cô ấy.”
“Anh đợi cô ta bao lâu?”
Anh lại khựng lại, lúc này Thành Vân không đánh anh nữa.
“Là sao?”
Thành Vân nói: “Anh đợi cô ta tận tám năm…”
“Anh không đợi cô ấy.”
“Vậy sao lại không có thêm người phụ nữ khác?”
“Tại không ai thèm…”
Thành Vân cười nhạo, lại đánh anh: “Anh không thật thà gì cả.”
Chu Đông Nam nói tiếp: “Không chạm bừa vào ai mới là người tốt.”
“Yêu cầu của anh cao thật.”
Chu Đông Nam vùi đầu cắn lên vai cô.
Thành Vân nằm dưới anh, ngước mắt nhìn trần nhà đen sì: “Anh có thể chờ em bao lâu?”
Đôi môi đang thưởng thức cơ thể cô chợt dừng lại, Thành Vân thấy hai bên đệm giường hơi lún xuống, Chu Đông Nam nhỏm người dậy, nhìn xuống cô.
“Gì cơ?”
“Anh chờ cô ta tám năm, vậy anh có thể chờ em trong bao lâu?”
Anh không hiểu, đưa mắt nhìn cô, chờ cô giải đáp.
“A Nam, có thể em phải đi một thời gian.”
“Đi đâu?”
“Một nơi khác.”
“Bao lâu?”
“Em không biết.”
“Bao lâu?”
Thành Vân đột nhiên cảm thấy lạnh sau khi rời khỏi lồng ngực anh, cô vươn tay, tự ôm lấy cơ thể mình.
Chu Đông Nam nói: “Anh sẽ đi cùng em.”
“Không đi cùng được.”
“Vậy em nói cho anh biết là bao lâu?”
“Em thật sự không biết.” Thành Vân vẫn cảm thấy lạnh, cô muốn ôm anh, nhưng trước khi cô kịp chạm vào thân thể anh, Chu Đông Nam đã xoay người, nửa quỳ nửa ngồi bên cạnh.
“Em sẽ mua vé xe cho anh.” – Thành Vân nói – “Anh về Quý Châu trước đi.”
“Anh không đi!” Anh đáp luôn.
“Đừng ở lại đây nữa!”
Anh nghiêng đầu: “Vì sao?”
Thành Vân suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lại dùng chính câu trả lời khi trước của anh.
“Khó coi lắm.”
Chu Đông Nam giật mình.
Thành Vân cũng ngồi dậy, từ từ ghé vào anh.
Trong bóng tối, cô nhìn gương mặt đang cố chịu đựng của Chu Đông Nam, cô khẽ sờ lên bờ vai anh: “A Nam…”
Chu Đông Nam khẽ nói: “Em không chịu nói rõ thì làm sao anh chờ em được.”
Chỉ một câu nói, Thành Vân lại cảm thấy mọi thứ như đảo ngược. Ngay khoảnh khắc ấy, đất trời như yên lặng, gió tuyết bay đầy, cô như biến thành một người khác, đối mặt với trở ngại nặng nề, với tương lai vô vọng, và cả người yêu mờ mịt ngày mai của cô.
Cô như đang nói lại với chính bản thân mình đang ngồi ở bên giường:
“Về nhà chờ anh.”
Cô không muốn, cô khóc lóc la lối trong tuyết, gào to hỏi anh đi đâu, đi bao lâu, anh không chịu nói gì cả thì làm sao em đợi anh?
Anh ôm lấy cô, hôn lên khắp gương mặt cô, lên trán cô.
Bông tuyết cũng tan rã giữa hai người.
Em không tin anh sao?
Em hãy đợi anh.
Thành Vân bừng tỉnh, cô vội ôm chặt lấy người đang ở trước mặt.
Anh là ai, còn cô là ai?
“Anh về nhà chờ em nhé!” – Thành Vân nói – “Em nhất định sẽ trở về, em nhất định sẽ trở về tìm anh…”
Đêm đen yên tĩnh, nỗi giày vò không ngừng nghỉ, sự hoang vu không điểm dừng…
Thành Vân dứt lời, bỗng nhiên bật khóc thật to. Trong giấc mộng Trang Sinh mà chỉ có mình cô trông thấy kia, không ai có thể hiểu A Nam hơn cô… kể cả bản thân cô và kể cả A Nam lúc này
“Thôi, thôi.” – Cô dường như đã suy sụp, lắc lắc đầu – “Anh đừng giả ngốc nữa, cũng đừng chờ nữa, anh vẫn nên quên em đi thì hơn!”
Chu Đông Nam hoảng hốt luống cuống, bàn tay to của anh ôm trọn khuôn mặt cô, vất vả lắm mới khiến cô bình tĩnh lại.
Lần đầu tiên trông cô như một mụ điên, vẻ mặt anh như đang thương cảm nhìn vào một tội phạm sắp phải chết.
Tại sao anh khóc, là vì anh hiểu rõ, hiểu rõ mình rất yêu cô.
Chỉ là chờ đợi thôi mà, sao anh có thể quên cô được.
Sự bình tĩnh của anh khiến Thành Vân dần bình tĩnh theo, trong bóng tối cô nhìn vào đôi mắt anh, bỗng nhiên lại nói:
“Không, anh vẫn cứ chờ đi!” – Cô bình thản nói – “Cho dù chết em cũng phải kéo anh theo, sao anh có thể không đợi em được chứ!”
Chu Đông Nam không thèm để ý câu nói điên khùng của cô, vuốt đầu cô, khẽ nói: “Em đừng khóc, anh sẽ chờ.”
Lúc này, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như cũ. Vô cùng nhẹ nhàng nói ra lời hứa hẹn cả nửa đời người.
Cô lại không thấy bất ngờ, trong màn nước mắt mông lung, lạnh nhạt nói một câu:
“Anh về Quý Châu đi, coi như thành toàn cho em.”
Chu Đông Nam vô cùng bình tĩnh: “Được.”
Họ ngồi trên giường, ôm nhau suốt đêm dài.
Đã hơn mười hai giờ.
Con người có bao giờ ngóng chờ bình minh lên không?
Núi lửa sóng thần, mặt trời vẫn lên cao; động đất hỏa hoạn, mặt trời vẫn lên cao, hạn hán lũ lụt, mặt trời vẫn cứ lên cao.
Mãi mãi là như thế, cứ như tình yêu trong đời người kia, thương đau thì cứ tiếp tục thương đau, cái chết vẫn tiếp nối cái chết. Tình yêu thường tình khờ dại lại vẫn như ánh trăng chiếu sáng nơi rừng núi, khiến thế gian vẫn tiếp tục đắm chìm.
=== ====== ====== ====== =====
Còn một chương cuối nữa thôiiiii *yayyyy*
Bình luận truyện