Á Nô
Chương 253: Phiên ngoại 12: Năm tuổi (1)
Edit: Vĩnh Nhi, Linh Nhi - Beta: Tiểu Vũ
Kỳ Ngọc từ một cái bánh bao trắng trẻo mũm mĩm, dần dần trưởng thành, bắt đầu lộ ra hàm răng của một tiểu quỷ, đến năm 5 tuổi, "tiếng xấu" của hắn trong cung người người đều biết.
Hắn tinh lực dồi dào, vừa tập đi xong đã học phá phách, mỗi ngày đều nghịch ngợm lăn qua lộn lại, ba ngày nhảy lên mái nhà lật ngói, năm ngày trêu nam chọc nữ, đã có không ít biệt danh, "tiểu ma đầu" gì đó, "tiểu Bá Vương", đến nỗi người trong cung nghe tin đã sợ mất mật, lén lút nói đến cả chó cũng ghét hắn.
Thẩm Ngọc mỗi ngày nghe được tiếng than thống khổ cùng phẫn nộ của người trong cung đều cảm thấy rất đáng thương, không biết làm sao với Tiểu Bá Vương phạt không sợ đánh không nhớ, còn hai mặt này.
Thành thật nhận sai, lần sau vẫn dám.
Lúc phạt hắn, hắn bày vẻ mặt vô hại, quay đầu đi, hắn liền bắt đầu gây rắc rối.
Sáng sớm hôm nay, Kỳ Ngọc đang ở trong hồ của Ngự Hoa Viên bắt cá cảnh, vừa mới chuẩn bị đốt lửa nướng ăn, liền bị Thẩm Ngọc tìm thấy nhéo tai lôi về.
Để cung nhân thay đồ ướt cho hắn, sau đó đứng nghe dạy dỗ, Thẩm Ngọc tức giận nhìn chằm chằm hắn, y biết cho dù có nói khô cả họng, Kỳ Ngọc vẫn là nước đổ đầu vịt, y dứt khoát không thèm phí lời nữa.
"Từ ngày mai, ngươi không được đến quân doanh nữa."
Kỳ Ngọc ba bốn tuổi đã bị Quân Huyền Kiêu ôm tới quân doanh, chơi ở trên lưng ngựa mà lớn lên.
Lớn thêm chút nữa, liền cầm đao kiếm chơi, hắn trời sinh khí lực lớn, dĩ nhiên có thể di chuyển được đại đao, những thứ binh khí vô cùng nặng và dài kia, Quân Huyền Kiêu đích thân rèn luyện cho hắn, cũng học được giống đến vài phần, được người trong quân doanh gọi là kỳ tài ngút trời, đến cả Quân Huyền Kiêu cũng khen không ngớt miệng.
Có lẽ là do được phụ hoàng huấn luyện từ nhỏ, cho nên cậu mới có sức phá phách như vậy.
"Hả? Tại sao chứ?"
Kỳ Ngọc vừa nghe nói mình bị cấm túc, không được đi quân doanh nữa mới bắt đầu cuống cuồng hết cả lên.
"Để ngươi bớt phá phách lại, nếu không thì ngươi thành dã nhân mất." Thẩm Ngọc lời ít ý nhiều nói xử phạt hắn. "Ngày mai, ngươi phải đến thư quán."
"Không đi, con không đi thư quán, con muốn đi quân doanh...."
Đôi mắt nhỏ của Kỳ Ngọc đảo tới đảo lui, tiến lên kéo lấy tay Thẩm Ngọc lắc lắc.
"Cha, cha tốt, đừng bắt con đi thư quán có được không? Mấy quyển sách thánh hiền kia có gì để đọc chứ, sau này con muốn cùng phụ hoàng đi đánh giặc, bảo vệ lãnh thổ..."
"..."
Thẩm Ngọc thiếu chút nữa thốt ra mấy lời thô tục, may là kịp thời nén xuống.
"Nói bậy nói bạ, bây giờ quốc thái dân an, ngươi đánh trận cái gì?"
"Phụ hoàng nói nuôi quân nghìn ngày dùng trong một giờ, không thể xao nhãng việc rèn quân...." Kỳ Ngọc nói rõ ràng mạch lạc.
Thẩm Ngọc cắt ngang lời hắn: "Mấy câu nói này ngươi nhớ rõ thế, làm nũng cũng vô ích, đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi đang có mưu đồ gì."
Thẩm Ngọc nhéo chóp mũi hắn một cái, không thể để thằng nhóc này lừa mình nữa.
Kỳ Ngọc thấy không có tác dụng, vẻ mặt liền thay đổi, dáng vẻ tủi thân hồi nãy không còn thấy đâu nữa.
"Vậy cũng phải xem thư quán có dám thu nhận con hay không?"
Thẩm Ngọc á khẩu, tên tiểu tử này lại học được cách uy hiếp y. Đang định dạy dỗ hắn thêm lần nữa, Quân Huyền Kiêu đi từ góc tường ra, Kỳ Ngọc giống như thấy được cứu tinh, bổ nhào về phía Quân Huyền Kiêu.
"Phụ hoàng, cha nhỏ không cho con đi quân doanh."
Thẩm Ngọc tức đến choáng cả đầu, con trai tốt, lại còn muốn cáo trạng, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
"Ừ, trẫm biết."
Vẻ ngoài Quân Huyền Kiêu hết sức nghiêm túc.
Hắn có thể không biết sao, đây chính là kết quả tối hôm qua Thẩm Ngọc và hắn cùng bàn với nhau, nói chính xác, là Thẩm Ngọc ra lệnh cho hắn, không cho phép hắn ngày nào cũng mang Kỳ Ngọc đi lêu lổng.
"Vậy người mau nói với cha nhỏ, con không đi thư quán."
Chuyện này...Phụ hoàng cũng không thể làm chủ được, xin đừng làm khó phụ hoàng của con nữa mà.
Quân Huyền Kiêu ho khan một cái, ngồi xuống cùng một chỗ với Thẩm Ngọc.
"Kỳ Ngọc, ngươi đã tròn 5 tuổi rồi, nên đến thư quán đọc sách, không được ngày ngày ham chơi càn quấy nữa."
Kỳ Ngọc trợn lớn hai mắt nói: "Phụ hoàng, hôm qua người còn vừa nói với con, những thứ kinh văn cổ hủ kia có gì đáng để xem kia mà?"
"Hửm?"
Thẩm Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Quân Huyền Kiêu: Ngươi dạy con trai như vậy đấy hả?
"Gì chứ? Ai nói vậy? Ngươi nói bậy nói bạ." Quân Huyền Kiêu vội vàng chối, "Còn nhỏ đã học cách hãm hại phụ hoàng ngươi rồi?"
"Rõ ràng là người...." Kỳ Ngọc vô cùng oan ức.
"Trẫm nói kinh văn cổ hủ, nhưng lễ nghi phép tắc vẫn phải học, nếu không ngươi một chữ cũng không biết, sao còn có thể mang binh đi đánh giặc được nữa chứ? Người ta cũng sẽ cười nhạo ngươi."
Thẩm Ngọc nhìn Quân Huyền Kiêu bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Kỳ Ngọc phản bác lại: "Mấy thúc thúc bá bá trong quân doanh đều thích con."
"Nói chung là không thể thay đổi quyết định này được, ngươi nhất định phải đi, học không tốt, cha nhỏ ngươi sẽ không tha cho ngươi."
Kỳ Ngọc vẫn không tình nguyện, chẳng qua là sợ phụ hoàng hơn một chút, trề môi lải nhải nói.
"Sớm đã biết, nhờ phụ hoàng cầu xin cha nhỏ không có tác dụng gì...."
Quân Huyền Kiêu nghe thấy rất rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc có hơi lúng túng.
Kỳ Ngọc sớm đã hiểu rõ, ở bên ngoài phụ hoàng trên vạn người, ở hậu cung mãi dưới một người, địa vị liếc mắt một cái liền thấy ngay.
Sai người dẫn Kỳ Ngọc đi thu dọn đồ chuẩn bị đến thư quán xong, Quân Huyền Kiêu mới lập tức nắm lấy tay Thẩm Ngọc.
"Ngươi đừng nghe thằng nhóc đó nói bậy, nó đúng lá thiếu đánh mà."
"Vậy sao?"
Thẩm Ngọc lười so đo, nếu tính toán mấy cái này, y sớm đã bị hai cha con nhà này chọc tức chết.
"Ta đang nghĩ, thư quán có thể giữ được tiểu tử này mấy ngày, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả bọn họ cũng không thu nhận..."
Thẩm Ngọc vẫn ưu sầu, cũng không phải lần đầu tiên bọn họ mời thái phó cho Kỳ Ngọc, thế nhưng ngay cả lão thái phó nổi danh nghiêm khắc cũng bị chọc giận bỏ dạy, chứ đừng có nói là thư quán ở bên ngoài cung.
"Miễn là có thể khiến cho tiểu tử này ngừng lại một chút, ra ngoài cung gây họa cũng được..."
Chủ yếu là khi có Kỳ Ngọc ở đây, thời gian thân mật giữa Quân Huyền Kiêu và Thẩm Ngọc sẽ ít đi rất nhiều, vừa vặn thừa dịp hắn đến thư quán, Quân Huyền Kiêu dự tính cùng Thẩm Ngọc bù đắp lại một chút lạc thú.
Rất nhanh, Quân Kỳ Ngọc mang theo thư đồng đi học, vui vẻ xuất cung.
"Sao? Ngươi nghĩ thông suốt rồi?"
Thẩm Ngọc nhìn dáng vẻ đầy vui vẻ của Kỳ Ngọc, cảm thấy không đúng lắm, hẳn là tiểu ma đầu này lại có chủ ý xấu gì đó rồi?
"Thư quán ở ngoài cung, con nghĩ rồi, cũng có thể..."
Nụ cười Kỳ Ngọc xán lạn như mặt trời, lại lộ ra vẻ khôn khéo.
Thần sắc Thẩm Ngọc biến đổi, nói: "Nếu ngươi dám trốn khỏi thư quán, ra ngoài quậy phá, sau này ngươi cũng đừng nghĩ đi quân doanh nữa."
"Con biết rồi."
Kỳ Ngọc đột nhiên quay người lại, ôm lấy chân Thẩm Ngọc.
"Cha nhỏ, Kỳ Ngọc sẽ rất nhớ người."
Thẩm Ngọc ngạc nhiên, sau đó chóp mũi cũng chua xót, Kỳ Ngọc lớn lên ở bên cạnh y, trừ đến quân doanh chơi ra, cũng chưa chia cách thời gian dài, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày chỉ có sớm tối gặp được nhau, thời gian thấm thoát trôi qua, cục thịt nhỏ này đã mau chóng trưởng thành.
Không ngờ tiểu tử này vừa mới nói như vậy, Thẩm Ngọc đã không nhịn được lau nước mắt.
Xe ngựa chạy thẳng đến thư quán, sau khi Kỳ Ngọc được viện trưởng chào đón, hắn được dẫn đến một gian phòng học, thấy phu tử là một lão đầu, bĩu bĩu môi.
"Lại là một lão già, không thú vị chút nào...."
Lão phu tử chỉ thước về phía sau: "Ngươi ngồi ở chỗ góc cuối cùng kia đi."
Kỳ Ngọc tự mình xách rương đi xuống, ngay cả sách cũng không mở ra, nghe lão phu tử gật gù đọc sách liền ngủ gà ngủ gật, hắn buồn chán, bên cạnh hắn không có người để trêu chọc, ánh mắt di chuyển đến người ngồi cùng bàn phía bên phải.
Người ngồi cùng bàn nhìn xấp xỉ tuổi hắn, dáng người hơi cao, thế nhưng thân thể gầy nhom, lại ngồi thẳng tắp, chăm chú nhìn lão phu tử đọc sách, mắt hạnh, miệng nhỏ nhắn, lông mi cong rất dài, được ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu rọi, toàn bộ khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng sáng lại lộ vẻ non nớt.
"Ồ?"
Kỳ Ngọc mừng rỡ gãi gãi đầu, đưa chân ra đá hắn.
"Này, này, này."
Đáng tiếc là tên ngồi cùng bàn không lên tiếng, Kỳ Ngọc đoán là tiếng đọc sách đã lấn át mất giọng của hắn, nhưng hắn bị mình đạp hai cái, không lý nào không biết.
"Này, chúng ta làm quen được không?"
Kỳ Ngọc dịch mông qua một chút, lại đưa chân ra đá hắn.
Tên ngồi cùng bàn đầu cũng không động lấy một cái, mắt nhìn thẳng, chỉ dịch qua né tránh hắn.
Kỳ Ngọc không vui, bọn cung nhân luôn sợ hắn, không ai dám làm lơ hắn như vậy, tính tình hắn không tốt, càng thêm hăng hái, hơi gia tăng sức lực.
Hắn không biết sức lực mình lớn đến thế nào, bình thường cung nhân đã chịu quen tính tình thô bạo của hắn, cậu bạn ngồi cùng bàn cũng chỉ là một tiểu hài đồng, hơn nữa thân thể còn yếu ớt, bị hắn đá một cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống,
Bạn cùng bàn không nói tiếng nào, chỉnh lại sách, tiếp tục nghe lão phu tử đọc.
Kỳ Ngọc tức giận nhìn chằm chằm cậu, lại thấy hốc mắt tên ngồi cùng bàn đỏ ửng, đọc một lát, hai giọt nước mắt rơi "tạch" một cái xuống trang giấy.
"Ơ..."
Kỳ Ngọc bối rối.
...
Kỳ Ngọc từ một cái bánh bao trắng trẻo mũm mĩm, dần dần trưởng thành, bắt đầu lộ ra hàm răng của một tiểu quỷ, đến năm 5 tuổi, "tiếng xấu" của hắn trong cung người người đều biết.
Hắn tinh lực dồi dào, vừa tập đi xong đã học phá phách, mỗi ngày đều nghịch ngợm lăn qua lộn lại, ba ngày nhảy lên mái nhà lật ngói, năm ngày trêu nam chọc nữ, đã có không ít biệt danh, "tiểu ma đầu" gì đó, "tiểu Bá Vương", đến nỗi người trong cung nghe tin đã sợ mất mật, lén lút nói đến cả chó cũng ghét hắn.
Thẩm Ngọc mỗi ngày nghe được tiếng than thống khổ cùng phẫn nộ của người trong cung đều cảm thấy rất đáng thương, không biết làm sao với Tiểu Bá Vương phạt không sợ đánh không nhớ, còn hai mặt này.
Thành thật nhận sai, lần sau vẫn dám.
Lúc phạt hắn, hắn bày vẻ mặt vô hại, quay đầu đi, hắn liền bắt đầu gây rắc rối.
Sáng sớm hôm nay, Kỳ Ngọc đang ở trong hồ của Ngự Hoa Viên bắt cá cảnh, vừa mới chuẩn bị đốt lửa nướng ăn, liền bị Thẩm Ngọc tìm thấy nhéo tai lôi về.
Để cung nhân thay đồ ướt cho hắn, sau đó đứng nghe dạy dỗ, Thẩm Ngọc tức giận nhìn chằm chằm hắn, y biết cho dù có nói khô cả họng, Kỳ Ngọc vẫn là nước đổ đầu vịt, y dứt khoát không thèm phí lời nữa.
"Từ ngày mai, ngươi không được đến quân doanh nữa."
Kỳ Ngọc ba bốn tuổi đã bị Quân Huyền Kiêu ôm tới quân doanh, chơi ở trên lưng ngựa mà lớn lên.
Lớn thêm chút nữa, liền cầm đao kiếm chơi, hắn trời sinh khí lực lớn, dĩ nhiên có thể di chuyển được đại đao, những thứ binh khí vô cùng nặng và dài kia, Quân Huyền Kiêu đích thân rèn luyện cho hắn, cũng học được giống đến vài phần, được người trong quân doanh gọi là kỳ tài ngút trời, đến cả Quân Huyền Kiêu cũng khen không ngớt miệng.
Có lẽ là do được phụ hoàng huấn luyện từ nhỏ, cho nên cậu mới có sức phá phách như vậy.
"Hả? Tại sao chứ?"
Kỳ Ngọc vừa nghe nói mình bị cấm túc, không được đi quân doanh nữa mới bắt đầu cuống cuồng hết cả lên.
"Để ngươi bớt phá phách lại, nếu không thì ngươi thành dã nhân mất." Thẩm Ngọc lời ít ý nhiều nói xử phạt hắn. "Ngày mai, ngươi phải đến thư quán."
"Không đi, con không đi thư quán, con muốn đi quân doanh...."
Đôi mắt nhỏ của Kỳ Ngọc đảo tới đảo lui, tiến lên kéo lấy tay Thẩm Ngọc lắc lắc.
"Cha, cha tốt, đừng bắt con đi thư quán có được không? Mấy quyển sách thánh hiền kia có gì để đọc chứ, sau này con muốn cùng phụ hoàng đi đánh giặc, bảo vệ lãnh thổ..."
"..."
Thẩm Ngọc thiếu chút nữa thốt ra mấy lời thô tục, may là kịp thời nén xuống.
"Nói bậy nói bạ, bây giờ quốc thái dân an, ngươi đánh trận cái gì?"
"Phụ hoàng nói nuôi quân nghìn ngày dùng trong một giờ, không thể xao nhãng việc rèn quân...." Kỳ Ngọc nói rõ ràng mạch lạc.
Thẩm Ngọc cắt ngang lời hắn: "Mấy câu nói này ngươi nhớ rõ thế, làm nũng cũng vô ích, đừng tưởng ta không biết trong lòng ngươi đang có mưu đồ gì."
Thẩm Ngọc nhéo chóp mũi hắn một cái, không thể để thằng nhóc này lừa mình nữa.
Kỳ Ngọc thấy không có tác dụng, vẻ mặt liền thay đổi, dáng vẻ tủi thân hồi nãy không còn thấy đâu nữa.
"Vậy cũng phải xem thư quán có dám thu nhận con hay không?"
Thẩm Ngọc á khẩu, tên tiểu tử này lại học được cách uy hiếp y. Đang định dạy dỗ hắn thêm lần nữa, Quân Huyền Kiêu đi từ góc tường ra, Kỳ Ngọc giống như thấy được cứu tinh, bổ nhào về phía Quân Huyền Kiêu.
"Phụ hoàng, cha nhỏ không cho con đi quân doanh."
Thẩm Ngọc tức đến choáng cả đầu, con trai tốt, lại còn muốn cáo trạng, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi.
"Ừ, trẫm biết."
Vẻ ngoài Quân Huyền Kiêu hết sức nghiêm túc.
Hắn có thể không biết sao, đây chính là kết quả tối hôm qua Thẩm Ngọc và hắn cùng bàn với nhau, nói chính xác, là Thẩm Ngọc ra lệnh cho hắn, không cho phép hắn ngày nào cũng mang Kỳ Ngọc đi lêu lổng.
"Vậy người mau nói với cha nhỏ, con không đi thư quán."
Chuyện này...Phụ hoàng cũng không thể làm chủ được, xin đừng làm khó phụ hoàng của con nữa mà.
Quân Huyền Kiêu ho khan một cái, ngồi xuống cùng một chỗ với Thẩm Ngọc.
"Kỳ Ngọc, ngươi đã tròn 5 tuổi rồi, nên đến thư quán đọc sách, không được ngày ngày ham chơi càn quấy nữa."
Kỳ Ngọc trợn lớn hai mắt nói: "Phụ hoàng, hôm qua người còn vừa nói với con, những thứ kinh văn cổ hủ kia có gì đáng để xem kia mà?"
"Hửm?"
Thẩm Ngọc nghiêng đầu nhìn về phía Quân Huyền Kiêu: Ngươi dạy con trai như vậy đấy hả?
"Gì chứ? Ai nói vậy? Ngươi nói bậy nói bạ." Quân Huyền Kiêu vội vàng chối, "Còn nhỏ đã học cách hãm hại phụ hoàng ngươi rồi?"
"Rõ ràng là người...." Kỳ Ngọc vô cùng oan ức.
"Trẫm nói kinh văn cổ hủ, nhưng lễ nghi phép tắc vẫn phải học, nếu không ngươi một chữ cũng không biết, sao còn có thể mang binh đi đánh giặc được nữa chứ? Người ta cũng sẽ cười nhạo ngươi."
Thẩm Ngọc nhìn Quân Huyền Kiêu bằng ánh mắt đầy hoài nghi.
Kỳ Ngọc phản bác lại: "Mấy thúc thúc bá bá trong quân doanh đều thích con."
"Nói chung là không thể thay đổi quyết định này được, ngươi nhất định phải đi, học không tốt, cha nhỏ ngươi sẽ không tha cho ngươi."
Kỳ Ngọc vẫn không tình nguyện, chẳng qua là sợ phụ hoàng hơn một chút, trề môi lải nhải nói.
"Sớm đã biết, nhờ phụ hoàng cầu xin cha nhỏ không có tác dụng gì...."
Quân Huyền Kiêu nghe thấy rất rõ ràng, vẻ mặt nghiêm túc có hơi lúng túng.
Kỳ Ngọc sớm đã hiểu rõ, ở bên ngoài phụ hoàng trên vạn người, ở hậu cung mãi dưới một người, địa vị liếc mắt một cái liền thấy ngay.
Sai người dẫn Kỳ Ngọc đi thu dọn đồ chuẩn bị đến thư quán xong, Quân Huyền Kiêu mới lập tức nắm lấy tay Thẩm Ngọc.
"Ngươi đừng nghe thằng nhóc đó nói bậy, nó đúng lá thiếu đánh mà."
"Vậy sao?"
Thẩm Ngọc lười so đo, nếu tính toán mấy cái này, y sớm đã bị hai cha con nhà này chọc tức chết.
"Ta đang nghĩ, thư quán có thể giữ được tiểu tử này mấy ngày, chỉ sợ đến lúc đó ngay cả bọn họ cũng không thu nhận..."
Thẩm Ngọc vẫn ưu sầu, cũng không phải lần đầu tiên bọn họ mời thái phó cho Kỳ Ngọc, thế nhưng ngay cả lão thái phó nổi danh nghiêm khắc cũng bị chọc giận bỏ dạy, chứ đừng có nói là thư quán ở bên ngoài cung.
"Miễn là có thể khiến cho tiểu tử này ngừng lại một chút, ra ngoài cung gây họa cũng được..."
Chủ yếu là khi có Kỳ Ngọc ở đây, thời gian thân mật giữa Quân Huyền Kiêu và Thẩm Ngọc sẽ ít đi rất nhiều, vừa vặn thừa dịp hắn đến thư quán, Quân Huyền Kiêu dự tính cùng Thẩm Ngọc bù đắp lại một chút lạc thú.
Rất nhanh, Quân Kỳ Ngọc mang theo thư đồng đi học, vui vẻ xuất cung.
"Sao? Ngươi nghĩ thông suốt rồi?"
Thẩm Ngọc nhìn dáng vẻ đầy vui vẻ của Kỳ Ngọc, cảm thấy không đúng lắm, hẳn là tiểu ma đầu này lại có chủ ý xấu gì đó rồi?
"Thư quán ở ngoài cung, con nghĩ rồi, cũng có thể..."
Nụ cười Kỳ Ngọc xán lạn như mặt trời, lại lộ ra vẻ khôn khéo.
Thần sắc Thẩm Ngọc biến đổi, nói: "Nếu ngươi dám trốn khỏi thư quán, ra ngoài quậy phá, sau này ngươi cũng đừng nghĩ đi quân doanh nữa."
"Con biết rồi."
Kỳ Ngọc đột nhiên quay người lại, ôm lấy chân Thẩm Ngọc.
"Cha nhỏ, Kỳ Ngọc sẽ rất nhớ người."
Thẩm Ngọc ngạc nhiên, sau đó chóp mũi cũng chua xót, Kỳ Ngọc lớn lên ở bên cạnh y, trừ đến quân doanh chơi ra, cũng chưa chia cách thời gian dài, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày chỉ có sớm tối gặp được nhau, thời gian thấm thoát trôi qua, cục thịt nhỏ này đã mau chóng trưởng thành.
Không ngờ tiểu tử này vừa mới nói như vậy, Thẩm Ngọc đã không nhịn được lau nước mắt.
Xe ngựa chạy thẳng đến thư quán, sau khi Kỳ Ngọc được viện trưởng chào đón, hắn được dẫn đến một gian phòng học, thấy phu tử là một lão đầu, bĩu bĩu môi.
"Lại là một lão già, không thú vị chút nào...."
Lão phu tử chỉ thước về phía sau: "Ngươi ngồi ở chỗ góc cuối cùng kia đi."
Kỳ Ngọc tự mình xách rương đi xuống, ngay cả sách cũng không mở ra, nghe lão phu tử gật gù đọc sách liền ngủ gà ngủ gật, hắn buồn chán, bên cạnh hắn không có người để trêu chọc, ánh mắt di chuyển đến người ngồi cùng bàn phía bên phải.
Người ngồi cùng bàn nhìn xấp xỉ tuổi hắn, dáng người hơi cao, thế nhưng thân thể gầy nhom, lại ngồi thẳng tắp, chăm chú nhìn lão phu tử đọc sách, mắt hạnh, miệng nhỏ nhắn, lông mi cong rất dài, được ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ chiếu rọi, toàn bộ khuôn mặt
nhỏ nhắn trắng sáng lại lộ vẻ non nớt.
"Ồ?"
Kỳ Ngọc mừng rỡ gãi gãi đầu, đưa chân ra đá hắn.
"Này, này, này."
Đáng tiếc là tên ngồi cùng bàn không lên tiếng, Kỳ Ngọc đoán là tiếng đọc sách đã lấn át mất giọng của hắn, nhưng hắn bị mình đạp hai cái, không lý nào không biết.
"Này, chúng ta làm quen được không?"
Kỳ Ngọc dịch mông qua một chút, lại đưa chân ra đá hắn.
Tên ngồi cùng bàn đầu cũng không động lấy một cái, mắt nhìn thẳng, chỉ dịch qua né tránh hắn.
Kỳ Ngọc không vui, bọn cung nhân luôn sợ hắn, không ai dám làm lơ hắn như vậy, tính tình hắn không tốt, càng thêm hăng hái, hơi gia tăng sức lực.
Hắn không biết sức lực mình lớn đến thế nào, bình thường cung nhân đã chịu quen tính tình thô bạo của hắn, cậu bạn ngồi cùng bàn cũng chỉ là một tiểu hài đồng, hơn nữa thân thể còn yếu ớt, bị hắn đá một cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống,
Bạn cùng bàn không nói tiếng nào, chỉnh lại sách, tiếp tục nghe lão phu tử đọc.
Kỳ Ngọc tức giận nhìn chằm chằm cậu, lại thấy hốc mắt tên ngồi cùng bàn đỏ ửng, đọc một lát, hai giọt nước mắt rơi "tạch" một cái xuống trang giấy.
"Ơ..."
Kỳ Ngọc bối rối.
...
Bình luận truyện