Á Nô
Chương 40: Ngươi cho rằng Bổn vương là một người mù, còn là một người ngu sao?
Thẩm Ngọc không lắc cũng không gật đầu, bây giờ nói đến những thứ này còn có ý nghĩa gì sao?
"Ngươi vì sao lại không nói sớm cho ta biết?" Trấn Bắc Vương thanh âm mang theo lửa giận.
Tại sao?
Thẩm Ngọc âm thầm cười khổ, y thế nào lại dám nói cho Vương gia hắn biết chứ?
"Bởi vì ngươi không tin tưởng Bổn vương." Trấn Bắc Vương tự hỏi tự trả lời, "Ngươi không tin ta sẽ tha thứ cho ngươi, không tin ta thích ngươi đến như thế, cũng không tin ta sẽ vì ngươi mà làm chủ."
Thẩm Ngọc miệng lưỡi đắng nghẹn đến tận tâm, y làm sao dám hi vọng mơ tưởng xa vời đến như vậy chứ?
Thẩm Ngọc tay chống đỡ ở trên nền tuyết, Bắc Vực đông lạnh đến sớm, đến ngày mùa đông giá rét còn có thể khiến tai cùng tay người lạnh cứng lại, y chân tay lạnh cóng, chỉ hơi động nhẹ một cái liền giống như bị kim đâm phải vậy.
"Ngươi cho rằng Bổn vương thích ngươi mặc trên người trang phục giống như một nữ nhân sao? Cho rằng Bổn vương chỉ vì thân phận Thiên kim tiểu thư Thẩm phủ này mới yêu thích ngươi? Phải không?"
"Chúng ta chung đụng chăn gối đã lâu ngày như vậy, ngươi cho rằng Bổn vương là một người mù, còn là một người ngu sao?"
Y phục ma sát tạo nên âm thanh, từ trên người Thẩm Ngọc rơi xuống một chút lông.
Áo choàng lông thú mang theo nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở nam nhân của Trấn bắc Vương.
Thẩm Ngọc cả người chấn động một cái, ngẩng đầu lên nhìn, giật mình.
Trấn Bắc Vương đem áo choàng của hắn cởi xuống khoác lên trên người mình, bàn tay của hắn còn ôm lấy mình, che lại những nơi trần trụi bị lộ ra ngoài, tránh để khí lạnh tiếp tục xâm nhập.
Tại sao?
Tại sao hắn vẫn còn đối tốt với mình như vậy? Thẩm Ngọc đầu óc lập tức bị sự ấm áp này lấp kín, hắn không phải là nên giết mình để hả giận sao? Ngay cả Vương phi cũng bị hắn làm cho hoảng sợ đến không thốt ra được lời nào, một lúc lâu sau mới tiếp thu được.
"Vương gia!" Vương phi vội vã kêu lên, "Y, y là một người nam nhân! Còn là một tên nô tài thấp hèn! Lại lừa người lâu như vậy, người tại sao không giết chết y?!"
"Lừa gạt ta, y đã lừa gạt ta cái gì? Nói tới đây, nếu không phải ngươi tự mình nói đến Bổn vương đến tận bây giờ cũng không thể nào biết được, tại sao Ngọc Nhi lại kháng cự lại ta."
Trấn Bắc Vương thanh âm bình tĩnh, nhưng lại trầm lặng đến vô cùng quỷ dị, giống như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng, sâu trong đó lại giấu giếm ý định muốn giết người.
Vương phi muốn nói tiếp để thuyết phục Trấn Bắc Vương: "Y....."
"Câm miệng!"
Trấn Bắc Vương đột nhiên gầm lên, Vương phi thấy hắn dáng vẻ giận dữ trong lòng rùng mình một cái.
"Đại Nhu, ngươi cho rằng Bổn vương không dám động tới ngươi sao? Bổn vương dễ dàng tha thứ cho ngươi ở vương phủ hung hăng càn quấy, ngươi hại chết bao nhiêu người của Bổn vương, ta cũng chưa từng so đo tính toán với ngươi, đó coi như là nể mặt huynh trưởng của ngươi, hắn và Bổn vương là cùng ở trên chiến trường vào sinh ra tử, hắn cẩn thận căn dặn ta chiếu cố ngươi thật tốt, Bổn vương đáp ứng hắn. Mà ngươi, một mực cố chấp làm hao mòn hết đi sự kiên nhẫn của Bổn vương!"
Vương phi bị làm cho khiếp sợ, giọng khàn khàn đáp lại: "Vương gia...Ta chỉ vì quá yêu người."
"Đủ rồi!" Trấn Bắc Vương không muốn tiếp tục nghe nàng biện giải nữa, "Bắt đầu từ ngày hôm nay, cấm Vương phi bước ra khỏi Lê Thanh Viện nửa bước, chờ đến khi hoàng huynh ngươi đến, để cho hắn dẫn ngươi trở lại kinh thành đi!"
Không!
Vương phi nhào tới ôm lấy Trấn Bắc Vương: "Vương gia! Người muốn bỏ ta sao? Ta không đi, ta muốn ở cùng với người!"
Trấn Bắc Vương đẩy nàng ra: "Kéo nàng trở về Lê Thanh Viện."
"Vương gia! Ta chính là công chúa của Đại Tĩnh a! Người hưu thê, bỏ rơi ta, ta sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa chứ! Người không bằng giết ta đi! Vương gia..."
Trấn Bắc Vương không để ý nàng gào thét đến khàn cả giọng, giữ lại cho nàng một mạng, đã là hắn đối với huynh đệ bằng hữu hết lòng nhân từ đối đáp rồi.
Trấn Bắc Vương cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm Thẩm Ngọc lên, thấy Thẩm Ngọc vẫn còn đang ngỡ ngàng nhìn mình.
"Ngọc Nhi ngốc, ngươi cho là Bổn vương thích ngươi, muốn phong ngươi làm Trắc phi cũng chỉ vì dáng vẻ bên ngoài đó của ngươi sao?"
Trấn Bắc Vương vừa tức vừa đau lòng, "Bổn vương yêu thích ngươi, chỉ bởi vì ngươi là Ngọc Nhi của Bổn Vương a!"
"Ngươi vì sao lại không nói sớm cho ta biết?" Trấn Bắc Vương thanh âm mang theo lửa giận.
Tại sao?
Thẩm Ngọc âm thầm cười khổ, y thế nào lại dám nói cho Vương gia hắn biết chứ?
"Bởi vì ngươi không tin tưởng Bổn vương." Trấn Bắc Vương tự hỏi tự trả lời, "Ngươi không tin ta sẽ tha thứ cho ngươi, không tin ta thích ngươi đến như thế, cũng không tin ta sẽ vì ngươi mà làm chủ."
Thẩm Ngọc miệng lưỡi đắng nghẹn đến tận tâm, y làm sao dám hi vọng mơ tưởng xa vời đến như vậy chứ?
Thẩm Ngọc tay chống đỡ ở trên nền tuyết, Bắc Vực đông lạnh đến sớm, đến ngày mùa đông giá rét còn có thể khiến tai cùng tay người lạnh cứng lại, y chân tay lạnh cóng, chỉ hơi động nhẹ một cái liền giống như bị kim đâm phải vậy.
"Ngươi cho rằng Bổn vương thích ngươi mặc trên người trang phục giống như một nữ nhân sao? Cho rằng Bổn vương chỉ vì thân phận Thiên kim tiểu thư Thẩm phủ này mới yêu thích ngươi? Phải không?"
"Chúng ta chung đụng chăn gối đã lâu ngày như vậy, ngươi cho rằng Bổn vương là một người mù, còn là một người ngu sao?"
Y phục ma sát tạo nên âm thanh, từ trên người Thẩm Ngọc rơi xuống một chút lông.
Áo choàng lông thú mang theo nhiệt độ cơ thể cùng hơi thở nam nhân của Trấn bắc Vương.
Thẩm Ngọc cả người chấn động một cái, ngẩng đầu lên nhìn, giật mình.
Trấn Bắc Vương đem áo choàng của hắn cởi xuống khoác lên trên người mình, bàn tay của hắn còn ôm lấy mình, che lại những nơi trần trụi bị lộ ra ngoài, tránh để khí lạnh tiếp tục xâm nhập.
Tại sao?
Tại sao hắn vẫn còn đối tốt với mình như vậy? Thẩm Ngọc đầu óc lập tức bị sự ấm áp này lấp kín, hắn không phải là nên giết mình để hả giận sao? Ngay cả Vương phi cũng bị hắn làm cho hoảng sợ đến không thốt ra được lời nào, một lúc lâu sau mới tiếp thu được.
"Vương gia!" Vương phi vội vã kêu lên, "Y, y là một người nam nhân! Còn là một tên nô tài thấp hèn! Lại lừa người lâu như vậy, người tại sao không giết chết y?!"
"Lừa gạt ta, y đã lừa gạt ta cái gì? Nói tới đây, nếu không phải ngươi tự mình nói đến Bổn vương đến tận bây giờ cũng không thể nào biết được, tại sao Ngọc Nhi lại kháng cự lại ta."
Trấn Bắc Vương thanh âm bình tĩnh, nhưng lại trầm lặng đến vô cùng quỷ dị, giống như mặt hồ tĩnh lặng không chút gợn sóng, sâu trong đó lại giấu giếm ý định muốn giết người.
Vương phi muốn nói tiếp để thuyết phục Trấn Bắc Vương: "Y....."
"Câm miệng!"
Trấn Bắc Vương đột nhiên gầm lên, Vương phi thấy hắn dáng vẻ giận dữ trong lòng rùng mình một cái.
"Đại Nhu, ngươi cho rằng Bổn vương không dám động tới ngươi sao? Bổn vương dễ dàng tha thứ cho ngươi ở vương phủ hung hăng càn quấy, ngươi hại chết bao nhiêu người của Bổn vương, ta cũng chưa từng so đo tính toán với ngươi, đó coi như là nể mặt huynh trưởng của ngươi, hắn và Bổn vương là cùng ở trên chiến trường vào sinh ra tử, hắn cẩn thận căn dặn ta chiếu cố ngươi thật tốt, Bổn vương đáp ứng hắn. Mà ngươi, một mực cố chấp làm hao mòn hết đi sự kiên nhẫn của Bổn vương!"
Vương phi bị làm cho khiếp sợ, giọng khàn khàn đáp lại: "Vương gia...Ta chỉ vì quá yêu người."
"Đủ rồi!" Trấn Bắc Vương không muốn tiếp tục nghe nàng biện giải nữa, "Bắt đầu từ ngày hôm nay, cấm Vương phi bước ra khỏi Lê Thanh Viện nửa bước, chờ đến khi hoàng huynh ngươi đến, để cho hắn dẫn ngươi trở lại kinh thành đi!"
Không!
Vương phi nhào tới ôm lấy Trấn Bắc Vương: "Vương gia! Người muốn bỏ ta sao? Ta không đi, ta muốn ở cùng với người!"
Trấn Bắc Vương đẩy nàng ra: "Kéo nàng trở về Lê Thanh Viện."
"Vương gia! Ta chính là công chúa của Đại Tĩnh a! Người hưu thê, bỏ rơi ta, ta sau này còn mặt mũi nào mà nhìn người khác nữa chứ! Người không bằng giết ta đi! Vương gia..."
Trấn Bắc Vương không để ý nàng gào thét đến khàn cả giọng, giữ lại cho nàng một mạng, đã là hắn đối với huynh đệ bằng hữu hết lòng nhân từ đối đáp rồi.
Trấn Bắc Vương cúi người xuống, nhẹ nhàng ôm Thẩm Ngọc lên, thấy Thẩm Ngọc vẫn còn đang ngỡ ngàng nhìn mình.
"Ngọc Nhi ngốc, ngươi cho là Bổn vương thích ngươi, muốn phong ngươi làm Trắc phi cũng chỉ vì dáng vẻ bên ngoài đó của ngươi sao?"
Trấn Bắc Vương vừa tức vừa đau lòng, "Bổn vương yêu thích ngươi, chỉ bởi vì ngươi là Ngọc Nhi của Bổn Vương a!"
Bình luận truyện