A Nông
Chương 18
A Nông từ khi nhận thức được đã biết mình không có mẹ, cha thì cả ngày chỉ biết uống rượu, uống đến say khướt, khi cười rộ lên trông rất dọa người.
Ông ta không thường cười, nhưng một khi đã uống say thì đặc biệt cười rất nhiều, cũng rất dọa người.
A Nông vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên ông ta động thủ, sau khi uống đến mặt đỏ cổ thô, thì túm lấy tóc nàng, quăng ra một cái tát tiếp một cái tát, một bên tát một bên mắng:
"Đồ đàn bà thối! Đẻ ra một đứa chỉ tổ nuôi tốn tiền rồi để lại cho tao, chính mình thì chạy trốn tiêu dao sung sướng, để cho ông đây nuôi! Đồ đê tiện đẻ con gái thì làm sao có thể tốt đẹp được, được lắm! Được lắm! Ông đây nuôi, chờ nuôi lớn, liền đem đi bán......"
Đem đi bán.
Về sau A Nông vẫn thường xuyên nhớ tới những lời này, giống hệt cơn ác mộng, ngẫu nhiên sẽ cho rằng mình là một vật phẩm thật, có thể tùy ý mua bán.
Cơ thể cô gái mỏng manh, nhỏ gầy tựa như con diều lung lay sắp rơi, máu trên mặt chảy xuống dưới người, nhưng trước sau không hề rên một tiếng.
Các vết thương bị rách trên mặt lấp toàn máu, duy chỉ một đôi mắt vẫn luôn mở to hết cỡ, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
"Còn dám trừng ông đây!"
Người đàn ông dùng một tay ném cô gái nhỏ trên mặt đất, muốn tìm đồ để đánh, đại khái bắt được cái móc quần áo, hắn hung hăng quất lên người A Nông.
Không biết qua bao lâu, A Nông thở thoi thóp nằm trên mặt đất, bị máu làm mơ hồ tầm mắt, chỉ còn nhìn thấy được mặt bà ngoại.
Bởi vì trị bệnh bằng hoá chất, đôi tay của bà ngoại không có một chút thịt, cố hết sức bế A Nông lên, run run rẩy rẩy lau đi máu trên mặt cháu gái nhỏ, khóc lóc la: "Làm bậy! Làm bậy!"
Ngón tay nhỏ xinh của cô bé nằm trong lòng bà cố bắt lấy ngón tay già nua của bà ngoại, giống như con thú non, phát ra tiếng khóc cực kỳ bi ai.
Về sau, A Nông mới biết được, thì ra không phải bạn nhỏ nào không có mẹ, thì sẽ có một người cha chỉ biết đánh người.
Bà ngoại không có tiền chữa bệnh, gầy đến độ da bọc xương, nằm ở trên giường bệnh, đến cả thở dốc còn lao lực, nhưng vẫn cố mỉm cười với A Nông.
"Bà ngoại, đừng sợ, đừng sợ, sẽ có cách thôi."
A Nông trở về nhà, quỳ gối trước mặt người đàn ông, khóc lóc cầu xin ông ta cứu bà ngoại, về sau ông ta có đem nàng đi bán cũng chẳng sợ.
Hắn chỉ vào A Nông nói, nhớ kỹ lời mày nói, sau đó say khướt vứt ra một xấp tiền, rồi ôm bình rượu về phòng.
A Nông nhặt xấp tiền kia lên, nắm chặt trong tay, cười, nhưng nước mắt lại rơi đầy mặt.
*
Phải trải qua nhiều gian nan đến vậy?
Sống đến tận bây giờ.
A Nông không biết nên hình dung như thế nào, chịu nhục mạ đã thành thói quen, bị đánh cũng đã thành thói quen, không có lại không quen, không có lại không sống nổi.
Kể ra.
Quá vất vả.
Thật sự là, quá vất vả.
"Bang!"
Di động bị Chu Dũng một phát đoạt mất, ném xuống đất, dẫm nát.
Như muốn hung hăng dẫm nát hy vọng của A Nông.
Như vô số lần trước kia.
Hắn túm chặt lấy quần áo của A Nông, quăng ra một cái tát, gương mắt thiếu nữ nhanh chóng đỏ hết nửa bên.
"Ông đây dưỡng mày lớn đến giờ, mày báo đáp lại tao như vậy hả?"
Báo đáp?
A Nông đột nhiên cười, dùng hết toàn lực trả lại một cái tát: "Tôi bị ông đánh bị ông mắng, hiện giờ còn phải bị ông bán, ông còn muốn tôi báo đáp như thế nào nữa?"
Chu Dũng giận quá hoá cười, gật gật đầu, nói: "Dám đánh trả? Ỷ có đàn ông rồi? Tao nói cho mày biết, mày và mẹ mày đều là thứ tiện nhân giống nhau, chờ có ngày tốt, mày có mơ cũng không đừng mơ!"
Nói xong, lôi cả người A Nông đi ra ngoài: "Tao và ông chủ đã định được giá tốt, năm mươi vạn, gả được mày coi như là bù đắp vào số tiền đó, cũng coi như tao không phí công nuôi dưỡng mày một thời gian."
"Nhớ rõ, lúc trước mày đã đáp ứng tao những gì."
Đúng vậy, nhưng mà, bà ngoại đã mất rồi.
A Nông nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cong khóe môi, bỗng nhiên ngoan ngoãn hẳn, lẳng lặng rút ra một con dao từ phía sau, đâm thẳng vào bụng Chu Dũng.
Chu Dũng không kịp phòng bị, dao lún vào thịt, nháy mắt giống như con gấu bị chọc giận, dùng chân đá vào bụng A Nông, đôi tay bóp cổ nàng đến mức thái dương đều rộ hết cả gân xanh lên.
Mặt A Nông vì bị nghẹn mà chuyển hồng, thở không nổi, nước mắt càng lúc càng nhiều, mặt người trước mắt cũng dần dần mơ hồ.
Thung Thung.
Đột nhiên, một bóng dáng vụt qua, cùng với tiếng mèo kêu, người đàn ông bị A Miêu cào vào mặt, đành phải buông tay, ông ta chụp ngược lại nó rồi dùng xé xác nó.
"A Miêu, A Miêu......"
A Nông lung lay đứng lên, rồi lại ngã mạnh xuống đất, bên tai tất cả đều là lời Lục Thung nói qua.
Em đau, anh cũng sẽ đau.
Không đau.
Không đau.
Nhưng mà, có dùng sức thế nào, cũng không đứng lên nổi.
Dùng sức cắn chính mình, dùng sức đánh chính mình, dùng sức cầu chính mình, nhưng vẫn, nhưng vẫn không đứng dậy nổi.
A Nông quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc, miệng chảy đầy máu, tầm mắt mơ hồ, A Miêu bị người đàn ông đè trên mặt đất, hắn cười đến đáng sợ, rút ra một con dao.
Sau đó, giơ lên.
—— hạ xuống.
Máu tuôn như nước, lênh láng trên gạch men sứ màu trắng.
Hệt như đóa hoa màu đỏ nở rộ.
Trong phút chốc, A Nông phát ra một tiếng khóc thê lương thảm thiết, giống như trái tim bị cắt ra từng mảnh từng mảnh, đau đớn lan tràn khắp người.
[Ở cửa hàng bán hoa, A Miêu vọc hoa ra khắp nơi, chỗ nào cũng có, rồi lại quỷ quái ngậm lấy một cành hồng, bước từng bước, đi đến bên người A Nông đang tức giận.
—— Này, cho chị đó, đừng nóng giận nữa nha!]
Chị không tức giận, đã sớm không còn tức giận nữa.
[Về đến nhà, A Miêu nhào tới với con ngươi sáng lấp lánh, chắc là ngửi thấy mùi cá khô nhỏ, cao hứng đến không kìm được, liếm cho khắp mặt A Nông toàn là nước miếng.
—— Trừ bỏ mèo cái, thích nhất là A Nông đó!]
A Miêu, chị cũng thích em nhất đó.
Hoảng hốt nhớ tới, vào cái ngày được nhặt đó, trời mưa rất lớn, đâm vào trong mắt, vừa xót vừa đau.
Cơ hồ cho rằng sẽ không sống nổi.
Sau đó lại đối diện với một đôi mắt mèo trong trẻo.
"Meo, chúng ta mang chị ấy về nhà đi!"
Chúng ta,
Về nhà thôi.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
"Một cuộc chia ly còn đau lòng hơn cả tưởng tượng đúng không?
Tệ nhất là A Nông và Thung Thung có xa nhau thì vẫn còn có thể quay lại nhưng A Miêu của chta một "đi" có còn quay về được nữa không?
Mọi người đừng khóc...
T làm sao cũng không kìm được nước mắt khi edit.
Nhắc lại, mọi người đừng khóc..."
Ông ta không thường cười, nhưng một khi đã uống say thì đặc biệt cười rất nhiều, cũng rất dọa người.
A Nông vĩnh viễn nhớ rõ lần đầu tiên ông ta động thủ, sau khi uống đến mặt đỏ cổ thô, thì túm lấy tóc nàng, quăng ra một cái tát tiếp một cái tát, một bên tát một bên mắng:
"Đồ đàn bà thối! Đẻ ra một đứa chỉ tổ nuôi tốn tiền rồi để lại cho tao, chính mình thì chạy trốn tiêu dao sung sướng, để cho ông đây nuôi! Đồ đê tiện đẻ con gái thì làm sao có thể tốt đẹp được, được lắm! Được lắm! Ông đây nuôi, chờ nuôi lớn, liền đem đi bán......"
Đem đi bán.
Về sau A Nông vẫn thường xuyên nhớ tới những lời này, giống hệt cơn ác mộng, ngẫu nhiên sẽ cho rằng mình là một vật phẩm thật, có thể tùy ý mua bán.
Cơ thể cô gái mỏng manh, nhỏ gầy tựa như con diều lung lay sắp rơi, máu trên mặt chảy xuống dưới người, nhưng trước sau không hề rên một tiếng.
Các vết thương bị rách trên mặt lấp toàn máu, duy chỉ một đôi mắt vẫn luôn mở to hết cỡ, gắt gao nhìn chằm chằm vào người đàn ông.
"Còn dám trừng ông đây!"
Người đàn ông dùng một tay ném cô gái nhỏ trên mặt đất, muốn tìm đồ để đánh, đại khái bắt được cái móc quần áo, hắn hung hăng quất lên người A Nông.
Không biết qua bao lâu, A Nông thở thoi thóp nằm trên mặt đất, bị máu làm mơ hồ tầm mắt, chỉ còn nhìn thấy được mặt bà ngoại.
Bởi vì trị bệnh bằng hoá chất, đôi tay của bà ngoại không có một chút thịt, cố hết sức bế A Nông lên, run run rẩy rẩy lau đi máu trên mặt cháu gái nhỏ, khóc lóc la: "Làm bậy! Làm bậy!"
Ngón tay nhỏ xinh của cô bé nằm trong lòng bà cố bắt lấy ngón tay già nua của bà ngoại, giống như con thú non, phát ra tiếng khóc cực kỳ bi ai.
Về sau, A Nông mới biết được, thì ra không phải bạn nhỏ nào không có mẹ, thì sẽ có một người cha chỉ biết đánh người.
Bà ngoại không có tiền chữa bệnh, gầy đến độ da bọc xương, nằm ở trên giường bệnh, đến cả thở dốc còn lao lực, nhưng vẫn cố mỉm cười với A Nông.
"Bà ngoại, đừng sợ, đừng sợ, sẽ có cách thôi."
A Nông trở về nhà, quỳ gối trước mặt người đàn ông, khóc lóc cầu xin ông ta cứu bà ngoại, về sau ông ta có đem nàng đi bán cũng chẳng sợ.
Hắn chỉ vào A Nông nói, nhớ kỹ lời mày nói, sau đó say khướt vứt ra một xấp tiền, rồi ôm bình rượu về phòng.
A Nông nhặt xấp tiền kia lên, nắm chặt trong tay, cười, nhưng nước mắt lại rơi đầy mặt.
*
Phải trải qua nhiều gian nan đến vậy?
Sống đến tận bây giờ.
A Nông không biết nên hình dung như thế nào, chịu nhục mạ đã thành thói quen, bị đánh cũng đã thành thói quen, không có lại không quen, không có lại không sống nổi.
Kể ra.
Quá vất vả.
Thật sự là, quá vất vả.
"Bang!"
Di động bị Chu Dũng một phát đoạt mất, ném xuống đất, dẫm nát.
Như muốn hung hăng dẫm nát hy vọng của A Nông.
Như vô số lần trước kia.
Hắn túm chặt lấy quần áo của A Nông, quăng ra một cái tát, gương mắt thiếu nữ nhanh chóng đỏ hết nửa bên.
"Ông đây dưỡng mày lớn đến giờ, mày báo đáp lại tao như vậy hả?"
Báo đáp?
A Nông đột nhiên cười, dùng hết toàn lực trả lại một cái tát: "Tôi bị ông đánh bị ông mắng, hiện giờ còn phải bị ông bán, ông còn muốn tôi báo đáp như thế nào nữa?"
Chu Dũng giận quá hoá cười, gật gật đầu, nói: "Dám đánh trả? Ỷ có đàn ông rồi? Tao nói cho mày biết, mày và mẹ mày đều là thứ tiện nhân giống nhau, chờ có ngày tốt, mày có mơ cũng không đừng mơ!"
Nói xong, lôi cả người A Nông đi ra ngoài: "Tao và ông chủ đã định được giá tốt, năm mươi vạn, gả được mày coi như là bù đắp vào số tiền đó, cũng coi như tao không phí công nuôi dưỡng mày một thời gian."
"Nhớ rõ, lúc trước mày đã đáp ứng tao những gì."
Đúng vậy, nhưng mà, bà ngoại đã mất rồi.
A Nông nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cong khóe môi, bỗng nhiên ngoan ngoãn hẳn, lẳng lặng rút ra một con dao từ phía sau, đâm thẳng vào bụng Chu Dũng.
Chu Dũng không kịp phòng bị, dao lún vào thịt, nháy mắt giống như con gấu bị chọc giận, dùng chân đá vào bụng A Nông, đôi tay bóp cổ nàng đến mức thái dương đều rộ hết cả gân xanh lên.
Mặt A Nông vì bị nghẹn mà chuyển hồng, thở không nổi, nước mắt càng lúc càng nhiều, mặt người trước mắt cũng dần dần mơ hồ.
Thung Thung.
Đột nhiên, một bóng dáng vụt qua, cùng với tiếng mèo kêu, người đàn ông bị A Miêu cào vào mặt, đành phải buông tay, ông ta chụp ngược lại nó rồi dùng xé xác nó.
"A Miêu, A Miêu......"
A Nông lung lay đứng lên, rồi lại ngã mạnh xuống đất, bên tai tất cả đều là lời Lục Thung nói qua.
Em đau, anh cũng sẽ đau.
Không đau.
Không đau.
Nhưng mà, có dùng sức thế nào, cũng không đứng lên nổi.
Dùng sức cắn chính mình, dùng sức đánh chính mình, dùng sức cầu chính mình, nhưng vẫn, nhưng vẫn không đứng dậy nổi.
A Nông quỳ rạp trên mặt đất, khóc lóc, miệng chảy đầy máu, tầm mắt mơ hồ, A Miêu bị người đàn ông đè trên mặt đất, hắn cười đến đáng sợ, rút ra một con dao.
Sau đó, giơ lên.
—— hạ xuống.
Máu tuôn như nước, lênh láng trên gạch men sứ màu trắng.
Hệt như đóa hoa màu đỏ nở rộ.
Trong phút chốc, A Nông phát ra một tiếng khóc thê lương thảm thiết, giống như trái tim bị cắt ra từng mảnh từng mảnh, đau đớn lan tràn khắp người.
[Ở cửa hàng bán hoa, A Miêu vọc hoa ra khắp nơi, chỗ nào cũng có, rồi lại quỷ quái ngậm lấy một cành hồng, bước từng bước, đi đến bên người A Nông đang tức giận.
—— Này, cho chị đó, đừng nóng giận nữa nha!]
Chị không tức giận, đã sớm không còn tức giận nữa.
[Về đến nhà, A Miêu nhào tới với con ngươi sáng lấp lánh, chắc là ngửi thấy mùi cá khô nhỏ, cao hứng đến không kìm được, liếm cho khắp mặt A Nông toàn là nước miếng.
—— Trừ bỏ mèo cái, thích nhất là A Nông đó!]
A Miêu, chị cũng thích em nhất đó.
Hoảng hốt nhớ tới, vào cái ngày được nhặt đó, trời mưa rất lớn, đâm vào trong mắt, vừa xót vừa đau.
Cơ hồ cho rằng sẽ không sống nổi.
Sau đó lại đối diện với một đôi mắt mèo trong trẻo.
"Meo, chúng ta mang chị ấy về nhà đi!"
Chúng ta,
Về nhà thôi.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
"Một cuộc chia ly còn đau lòng hơn cả tưởng tượng đúng không?
Tệ nhất là A Nông và Thung Thung có xa nhau thì vẫn còn có thể quay lại nhưng A Miêu của chta một "đi" có còn quay về được nữa không?
Mọi người đừng khóc...
T làm sao cũng không kìm được nước mắt khi edit.
Nhắc lại, mọi người đừng khóc..."
Bình luận truyện