A Nông

Chương 22



A Nông bị bế thốc lên, rồi được thả xuống giường nằm ấm áp.

Chân nàng trần trụi lạnh băng, lòng bàn chân cũng đã bị bẩn, nhưng Lục Thung một chút cũng không ngại, lấy một chậu nước ấm, rồi cầm chân nàng bỏ vào chậu.

Nước ấm nong nóng, A Nông thoải mái bật ra một tiếng kêu nhỏ, mắt thấy Lục Thung nhìn qua, nàng cười đến vui vẻ, để lộ ra nguyên một hàm răng trắng như tuyết.

"Thung Thung."

Nàng ngồi ở mép giường, nhấc một ngón tay trắng nõn, nhẹ nhàng chạm vào đỉnh đầu của Lục Thung.

Có vẻ cảm thấy hay hay, A Nông lại chạm nhẹ một lần nữa, rồi bật cười khanh khách.

Giờ phút này đúng lúc là khi đêm đông lạnh nhất.

Bên ngoài, gió thổi mạnh, lạnh thấu xương, cửa sổ bị thổi cho rung dữ dội, phát ra tiếng động lớn dọa người.

Mà trong phòng bệnh tối tăm, chỉ có mỗi một cái đèn đêm nho nhỏ được thắp sáng.

Người đàn ông một thân đón gió tuyết ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay thon dài hữu lực vuốt ve bàn chân nho nhỏ đáng yêu của nàng.

Rửa sạch xong, Lục Thung dùng khăn lông lau đi nước còn đọng trên chân, khi lau đến mắt cá chân thì phát hiện dưới mắt cá chân có một nốt ruồi nhỏ xíu, nếu không nhìn kỹ, có lẽ không thể phát hiện được.

Tâm tư hắn chợt động, đột nhiên cúi người hôn một cái.

Trong phòng an tĩnh, "moa" một tiếng, rất là đột ngột.

A Nông trừng lớn đôi mắt, bị hoảng sợ, chân rút lại, linh hoạt chui vào trong chăn.

Vẫn là trong ổ an toàn hơn.

Lục Thung thở dài, sợ sẽ dọa đến A Nông, đứng dậy đi đổ nước, rồi quay lại sửa sang giường nệm, lúc chuẩn bị rời đi, ngón tay bỗng nhiên bị nắm lấy.

Tay thiếu nữ vừa mềm vừa trắng, nho nhỏ một nắm, chui vào trong lòng bàn tay của hắn, bởi vì gấp gáp, không bắt lấy cả bàn tay, chỉ kịp bắt lấy ngón tay với khớp xương rõ ràng của hắn.

Sau một lúc lâu, tuy còn nhút nhát sợ sệt nhưng lại thả lỏng lực một chút, vì sợ nắm đau hắn.

Như có như không.

Chọc người thật.

"Ngủ..."

Khung xương cô gái nhỏ nhỏ nhắn, đồng phục bệnh nhân thì rộng thùng thình, tuột xuống tận dưới, để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng mịn như tuyết, xương quai xanh tinh xảo xinh xắn cũng giống như nàng, chọc người yêu thích.

"Ngủ."

Một cái tay khác của A Nông chỉ vào hơn phân nửa cái giường trống, giọng điệu và ánh mắt đều kiên định không ít.

Lục Thung có tâm chọc nàng, rút tay lại, cười cười, bày ra bộ dạng rất không đứng đắn, giọng điệu hài hước: "Không ngủ, anh có giường của mình rồi."

A Nông khẽ nhếch cái miệng nhỏ, thở phì phì muốn tuột xuống giường, mặt cũng phình phình ra.

Tựa như mèo con dựng lông, giương nanh múa vuốt, đáng tiếc một chút lực sát thương cũng không có.

"Ngủ!"

Quá đáng yêu.

Lục Thung mím môi che giấu ý cười, bước ra ngoài một bước nhỏ, giả bộ rời đi.

Quả nhiên, A Nông lo lắng, vội tìm dép lê, nhưng dép lê cũng không biết bị nàng đá chỗ nào rồi.

Vì thế cũng không quan tâm lắm, chân vừa chạm đất liền quấn lấy eo của Lục Thung, bò trườn trên người hắn, biến thành một con koala dai dẳng.

Cô gái nhỏ thật sự quật cường, treo ở trên người hắn, nhíu mày trừng mắt hắn, phảng phất như hắn đã làm ra chuyện tội ác tày trời.

Lục Thung cúi đầu, phát hiện ra góc độ này vừa chuẩn xác, tay đỡ sau cổ nàng, cắn xuống khoé môi mềm mại của nàng, hô hấp dần dần dày đặc hơn.

A Nông bị hôn cho mơ mơ màng màng, đầu muốn ngửa ra sau trốn, lại bị Lục Thung chặt chẽ bắt lấy, trốn không thoát.

Không biết vì sao, răng A Nông ngứa ngáy, cực kỳ muốn cắn hắn một phát, nhưng lại nỡ làm vậy, vì thế thật cẩn thận thu lại răng nanh nhỏ.

Đột nhiên tiếng gió trở lớn, nhánh cây lay động, A Nông run rẩy, lập tức cắn Lục Thung một phát.

Không xong.

Hẳn là bật máu rồi.

Người đàn ông la lên một tiếng, vừa nhấc mắt, cặp mắt đen tràn ngập tình dục cực kỳ giống ánh mắt báo săn muốn cắn nuốt con mồi, khiến A Nông sợ tới mức "ô" một tiếng, ôm lấy mặt Lục Thung, dường như muốn xin tha, chủ động hôn lên.

"Không... tức giận, không tức giận."

Nàng không theo quy tắc gì, hôn lung tung, còn trộm đảo mắt đi không nhìn hắn.

Trong lòng Lục Thung giống như bị lông chim khều, ngứa ngáy lợi hại, tay nắm chặt vạt áo A Nông, khi sờ thấy sự mềm mại quen thuộc, cảm giác ngứa ngáy mới hơi hơi giảm bớt.

Hắn thực sự quá muốn nàng.

A Nông bị đè ở trên giường, nhìn người đàn ông phía trên.

Mặt mày hắn tuấn tú lại phong lưu, mắt đen lóe lên ý cười quỷ quyệt, môi mỏng tái nhợt bị máu tươi nhiễm không đều, lại càng thêm vẻ diễm lệ kinh người.

"Bé con quên mất đồ vật không nên quên rồi phải không?"

Ngón tay hắn như có linh hồn, lột ra từng lớp quần áo của nàng, để lộ ra đã thịt tuyết trắng.

Không rõ ngọn nguồn, nhưng Lục Thung biết mình đói bụng.

Ăn sạch nàng, mới có thể lấp đầy bụng hắn.

A Nông còn chưa ý thức được chuyện sắp phát sinh tiếp đó, biểu tình ngây thơ, lẩm bẩm tự nói một mình: "Bé con quên mất..."

Nàng một chút cũng không hiểu được ý tứ trong câu đó, nhưng lòng hiếu học cực kỳ đầy tràn, chọt chọt vào cái đầu đang ghé vào trước ngực nàng làm loạn, hỏi: "Là sao ạ, có ý tứ gì hả anh?"

Áo blouse trắng của Lục Thung phấp phới rơi xuống đất, giải trừ phong ấn, biến thân thành cầm thú.

Âm thanh hắn cởi dây thắt lưng vừa rõ vừa lớn, A Nông tò mò đó là cái gì, cơ thể tự động muốn tìm tòi đến tột cùng, đôi mắt tự nhiên lại bị một bàn tay che lại, cái gì cũng nhìn không thấy.

Chỉ nghe thấy âm thanh người đàn ông vừa khàn vừa nặng, mỗi một âm đều đánh thẳng vào trong lòng nàng.

"Bác sĩ dạy cho em."

Chờ đến khi cái tay kia rời đi, A Nông đã bị cởi hết, mở to một đôi mắt to trong suốt, đơn thuần nhìn chằm chằm vào chỗ đó của Lục Thung.

... A.

Vật gì vậy.

Vượt qua phạm vi nhận thức của A Nông rồi.

"Em mà như vậy......"

Lục Thung bóp hai bầu má mềm mại của A Nông, cưỡng bách nàng dời tầm mắt nóng cháy qua nơi khác, nếu không hắn thật sự sẽ bùng nổ, thật sự không kìm nổi.

"Anh mà làm, chắc sẽ chịu cảm giác rất tội lỗi."



Nói đến việc chịu cảm giác tội lỗi.

Là một loại cảm giác chủ quan, là khi một người làm ra một chuyện mà cảm thấy trái với lương tri của bản thân, thì lúc xong việc, sẽ sinh ra cảm xúc hối hận hoặc tội lỗi đối với hành vi của chính mình.

Đương nhiên, mức độ cụ thể có liên quan đến lương tâm của người kia.

Lục Thung...

Không có thứ lương tâm này.

Làm sao nói rằng chịu cảm giác tội lỗi được.

Hai tay thiếu nữ bị đè ở trên đầu, bị làm đến nước mắt lưng tròng, mồ hôi rơi đầm đìa.

Cái bụng nhỏ vốn bằng phẳng lại đang phải hơi gồng gắng, một bàn tay to với ý đồ xấu nhẹ nhàng vuốt ve, vừa tê vừa đã.

A Nông lắc đầu, má hồng vương đầy nước mắt, đạp chân kêu la: "Em không học... Không học đâu."

Ở trên người A Nông, Lục Thung luôn khó có thể thu liễm lệ khí và dục vọng của bản thân, nhưng đồng thời, sự dịu dàng và tình yêu của hắn, toàn bộ đều dâng hiến cho nàng.

"Em mà không học..."

"Bác sĩ sẽ rất thương tâm."

Hắn đặc biệt thích vùng da sau cổ của A Nông, bởi vì nơi đó cũng có một cái nốt ruồi nho nhỏ.

Hắn có một loại ham thích si mê đối với các dấu hiệu bí ẩn mà nàng sở hữu trên người.

Người đàn ông được ăn mặn, vừa hút vừa mút, A Nông thật sự chống đỡ không nổi nữa, cả người đều run rẩy, muốn đẩy hắn ra, nhưng phía dưới cắn hắn, cắn đến cực gắt gao, khiến cho thần kinh hắn căng chặt, sợ giây tiếp theo sẽ phải đầu hàng ở trên người nàng.

Lại sao có thể dễ dàng buông tha nàng như vậy?

Thật vất vả mới lại có thịt để ăn.

"Cắn nhẹ một chút, được không em?"

"Em thả lỏng một chút, anh sẽ dịu dàng hơn, được không?"

Âm cuối của hắn mê người, nhưng A Nông một chút tâm tư cũng không có mà thưởng thức, khóc như hoa lê dính mưa, bộ dáng nhỏ nhắn điềm đạm đáng yêu.

"Sao... Làm sao mà cắn nhẹ được?"

Cô gái nhỏ tủi thân muốn chết, vừa khóc vừa kéo chăn, thở hổn hển, bụng nhỏ cũng phập phồng theo.

Lục Thung vuốt ve bầu vú tuyết trắng của nàng, nghĩ rằng có phải lại lớn hơn một chút rồi phải không.

"Ô... Em, không nhúc nhích được."

Cô gái nhỏ đột nhiên bùng phát tính phản vệ, gạt phăng cánh tay của người đàn ông, khoanh tay lại ở trước ngực, nhưng lại không nghĩ đến sẽ tạo ra một khe rãnh sâu hút mê người.

Thật là.

Lục Thung đột nhiên ôm sát A Nông, đẩy vào càng sâu, thiếu nữ lại rơi nước mắt thành hàng dài như chuỗi châu.

"Chỗ nào của em không phải của anh!"

Thể lực nam nữ cách biệt, vào lúc này càng hiện rõ ra.

Hắn mạnh mẽ tách hai chân mảnh khảnh của A Nông ra, không cho nàng phản kháng, cúi đầu liếm láp phía sau cần cổ mẫn cảm của A Nông, rồi nhéo nhéo eo nhỏ, liên tục thọc vào rút ra, không để thừa một chút cơ hội phản ứng.

"Của em..."

A Nông đã không rõ cảm giác gì đang diễn ra, chỉ có dục vọng hiện hữu vừa chân thật lại vừa mãnh liệt.

"Của ai?"

"Ô, của em!"

......

"Của ai!"

"Của anh."

Sau khi kết thúc một màn ân ái, lông mi nàng run run vương nước mắt, vẫn còn đang lẩm bẩm cái gì đó.

Lục Thung ghé sát vào nghe, mới nghe rõ được.

"Của em... của em......"

Thật sự quá bướng bỉnh.

Đôi môi Lục Thung chạm vào trán của A Nông, rồi đến đôi mắt, cái mũi, nhẹ giọng nói: "Của anh."

Sau đó lại rà rà trên cánh môi mềm mại của thiếu nữ, nói: "Của anh."

Vốn đang muốn tiếp tục hôn xuống, A Nông bỗng nhiên nhỏ giọng kêu một tiếng, giống như mèo con kêu meo meo, rồi ngậm lấy ngón tay của Lục Thung.

Thật giống mèo con núp trong lòng mèo mẹ, bú sữa.

Đáng yêu cực kỳ.

Lục Thung bật cười, mặc cho cái miệng nhỏ của nàng liếm hút, nhưng hình như ăn được cái gì, mày đẹp hơi nhíu lại.

Người đàn ông thật sự không còn lý trí gì, thậm chí còn muốn đánh ngón tay của mình, đút nàng ăn, sợ nàng nhăn mày dù chỉ một xíu.

"Của em."

Hắn thua rồi.

Nói thế nào nhỉ.

Cái gì cũng là của em.

Anh cũng là của em.



Sáng sớm, A Nông tỉnh dậy, cảm thấy cả người đều nhức mỏi, liền nhớ tới đêm hôm qua bị bắt nạt, theo bản năng bẹp miệng muốn khóc.

Tiếng vừa mới thoát ra ngoài, liền nghe thấy người đàn ông bên người với đôi mắt nửa khép lên tiếng: "Không được khóc."

Đêm hôm qua đã khóc đến mức giọng nói bị khàn, buổi sáng lại còn khóc nữa thì chịu sao được.

A Nông bĩu môi bò dậy, bò lên trên người đàn ông, nhỏ giọng ngoan ngoãn đáp: "Vâng ạ."

Thật ra là một người không hề biết mang thù.

Chỉ sau một câu nói của Thung Thung.

Nàng phảng phất liền biết được, đây là Thung Thung của nàng.

Vốn nên thân mật như thế, thích ý như thế.

Hôm nay là một ngày đẹp trời.

Một giây trước A Nông còn muốn khóc, nhưng giây tiếp theo liền cười, nàng nghiêng đầu híp mắt ngắm ánh mặt trời.

Nàng nâng tay lên, duỗi hết bàn tay ra, nhẹ nhàng tách ra rồi lại khép lại, bàn tay có hơi run rẩy, như là đang làm ma pháp với ánh mặt trời.

Ánh mặt trời không hề dịch chuyển, A Nông mỉm cười, mi mắt cong cong, đẹp không gì sánh được.

Phảng phất, phảng phất như không thuộc về nhân gian này.

Khi Lục Thung tỉnh, rũ mắt nhìn đến trên người cô gái nhỏ.

Nàng chìm trong ánh nắng, toả ra ánh sáng.

Hắn nhìn nàng mỉm cười với vạn vật trên thế gian, thi triển ma pháp, lộc cà lộc cộc nói mấy câu chú ngữ đáng yêu.

"Hoa hoa... Hô hô, nở!"

"Tối tăm... Thầm thì, diệt!"

"Chim nhỏ... Chim nhỏ...", A Nông suy nghĩ khổ sở một trận, hình như là quên mất câu chú ngữ, vì thế thoải mái, hào phóng tha cho nó một mạng, khoan dung nói: "Em bay đi."

Con chim đáng yêu đó liền cất cánh.

Rồi trông nàng chậm rãi xoay người lại, cười, bắt lấy tay hắn, chớp chớp mắt.

Buổi sáng rực rỡ, ai chống đỡ được cảnh này chứ.

Âm thanh Lục Thung khàn khàn, lười biếng nắm lại tay nàng, nắm chặt ở trong lòng bàn tay, hỏi nàng đang làm gì.

A Nông nhẹ giọng nói, thi triển ma pháp đó.

Lục Thung sờ sờ lỗ tai A Nông, tiếp tục hỏi, vậy muốn biến anh thành thế nào.

A Nông cười lớn ra tiếng, một đầu tóc đen cọ loạn, giống như một tinh linh nhỏ, hôn hôn khuôn mặt Lục Thung.

"Không biến anh đâu, không biến anh đâu, anh chính là một bảo bối lớn."

Ngày nắng, tuyết vẫn còn chưa tan hết, mà nàng tựa như mặt trời nhỏ.

Cắn xuống, một miếng đầy ngọt ngào, ngọt đến tận trong ngực.

Trong mắt Lục Thung ngập ý cười, nhéo cằm A Nông, rồi hung hăng hôn lại, nếm một lần, trong lòng liền đầy ắp ngọt ngào.

Chúa sáng thế thật thần kỳ.

Tạo ra được một cô gái nhỏ đáng yêu đến vậy.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện