A Nông
Chương 5
Buổi tối, A Nông ở trong phòng bếp cất công thật lâu, nấu hai món mặn và một món canh. A Miêu ở nhà hàng xóm cũng bị mùi đồ ăn thơm phức lôi về nhà.
A Miêu liếm móng vuốt nhìn đĩa cá. Mắt mèo sáng lấp lánh, hiển nhiên có ý đồ ngo ngoe rục rịch.
Lục Thung từ trong phòng bước ra, đi ngang qua A Miêu, vỗ nhẹ lên đầu của nó, nhàn nhạt kêu một tiếng "A Miêu".
"Meo ow ~"
A Miêu buồn bực phải nhảy khỏi ghế dựa, buồn buồn tủi tủi mà quay về nằm bò trong ổ, lưu lại một bóng dáng tức giận.
Người là ông đây kiếm cho anh vác trở về. Kết quả ngay cả con cá cũng không cho ông đây ăn, hừ! Ông đây không cao hứng! (╯•̀ὤ•́)╯
Cơm mới vừa soạn ra bàn xong, di động của Lục Thung đột nhiên vang lên. Hắn nhìn chằm chằm tên người gọi đến trong chốc lát, sau một lúc lâu mới nghe điện.
"Ừ, vẫn khỏe... Được, đã biết."
Ngắt điện thoại, hắn rũ mắt, che giấu cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt. Lúc ngẩng đầu lại lộ ra nụ cười với A Nông, ở dưới ánh đèn mờ nhạt, có chút yếu ớt.
"A Nông, tôi muốn đi ra ngoài chốc lát, em ăn trước đi."
A Nông mất mát gật gật đầu, lại nghe Lục Thung nói: "Nhớ rõ chừa cơm cho tôi."
"Dạ!"
A Nông nhảy nhót đáp ứng, tiễn Lục Thung tới tận cửa, rồi đóng cửa lại, đi vào phòng bếp, lấy thịt vừa mua buổi chiều cất vào ngăn đông lạnh.
Kết quả là mở cả cửa tủ lạnh phía dưới, tất cả đều là sủi cảo đông lạnh, tràn đầy ba tầng. Đại khái có đủ các loại nhân, bao bao sủi cảo đều thật bắt mắt.
A Miêu bò lên đầu A Nông gối đầu, nhìn đống sủi cảo đông lạnh bên trong, u uất kêu một tiếng, như là thở dài.
"A Miêu, Thung Thung rất thích ăn sủi cảo hả?"
Nghe thấy A Nông mờ mịt đặt câu hỏi, A Miêu nước mắt lưng tròng, kiểu đã bị hỏi tới tận cùng tâm can mèo.
Một năm bốn mùa, một ngày ba bữa, bữa bữa sủi cảo, ai chịu nổi? Chỉ có cái tên biến thái kia mới thích ăn!
Đóng tủ lạnh lại, A Nông ngồi vào bàn ăn, cầm lấy đôi đũa. Nhưng trong đầu tất cả đều là những gói sủi cảo vừa thấy.
Trước mắt nàng bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Thung Thung một người ngồi vào bàn ăn sủi cảo, nhưng lại không thể thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, là thích sao?
Có thể là cô đơn đi.
Một người ăn sủi cảo, là một việc rất cô đơn.
Cơm nước xong, A Nông tìm di động Lục Thung mới mua cho nàng, nhập số điện thoại ngày đó Vu Nghi ghi lại cho nàng, bấm gọi đi. Nhạc chuông vang lên thật lâu mới có người nghe máy.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng dễ nghe.
"Alo, tôi là Vu Nghi."
A Nông nằm trên sô pha, cuộn tròn người, nghĩ đến lời nói ban ngày của Lục Thung, lấy hết can đảm nói:
"Alo, em là A Nông."
"Em muốn nhờ chị giúp một chút."
......
Lục Thung lái xe đến Lục gia, tuy lộ trình không dài, hắn lại cố ý chạy rất chậm, lúc nào đến Lục gia cũng luôn đến trễ.
Hắn không vội không chậm đi vào, trên gương mặt tuấn tú ôn hòa mang theo ý cười, nói lời xin lỗi với người đàn ông ngồi phần ghế đầu bàn: "Cha, thực xin lỗi, trên đường kẹt xe, nên đến muộn."
Lục Quốc Lương gật nhẹ đầu, không nói gì, ý bảo Lục Thung ngồi xuống.
"Anh! Rốt cuộc anh đã tới, tất cả mọi người đều đang đợi anh đó!"
Bên cạnh là một thiếu niên với bộ dáng tuấn tú hoạt bát, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, lôi kéo tay áo Lục Thung, động tác rất thân thiết.
"Cũng không ước lượng được chính mình mấy cân mấy lạng, còn dám để người khác chờ ~"
Một người đàn bà âm dương quái khí phun ra một câu, nhưng không có người nào dám quát lớn hoặc phản bác lại.
Thế mà thiếu niên kia lại tức giận quay đầu lại, nói: "Bà câm miệng, không cho nói anh tôi!"
"Ngay cả mày cũng cả ngày che chở nó, cũng không biết lấy cảm tình từ đâu ra..."
Thiếu niên lại muốn lên tiếng, nhưng bị Lục Quốc Lương mắng "Lục Ngọc", liền ngoan ngoãn gục đầu, không nói nữa.
Lục Thung bất động thanh sắc dời cánh tay, đối với người đàn bà kia tốt tính cười cười nói: "Thím nói rất đúng, đến trễ là Lục Thung không đúng, xin lỗi."
Trên bàn lại rơi vào tĩnh lặng, Lục Quốc Lương lần nữa lên tiếng: "Được rồi, người đã đến đông đủ, ăn cơm đi."
Lục Ngọc tựa hồ rất thích Lục Thung, vẫn luôn tự gắp đồ ăn cho hắn, không ngừng nói món này ăn ngon, món kia ăn ngon, muốn Lục Thung nếm thử.
Lục Thung cười gật đầu, lại động đũa rất ít, bị Lục Quốc Lương để ở trong mắt.
Sau khi ăn xong, mọi người tan đi, hắn bị Lục Quốc Lương thét lên thư phòng, Lục Ngọc trộm đi theo phía sau hắn, kín kẽ nói mấy lời.
Đáy mắt Lục Thung càng trở lạnh, đi theo cha vào thư phòng, ngăn Lục Ngọc ở bên ngoài.
"Mày cũng già đầu rồi, nên nói đến chuyện bạn gái đi. Nếu đã có rồi thì mang về nhà nhìn thử, còn nếu như chưa có, liền cùng con gái Trần gia thử xem..."
Lục Thung cúi đầu, an tĩnh nghe xong, mặt mày dịu ngoan, nói: "Có rồi ạ."
Lục Quốc Lương sửng sốt một chút, khạt hai tiếng, lại thảnh thơi mở miệng: "Người bên ngoài cũng không chắc được đâu, mày trước cứ xem thử con gái Trần gia rồi lại nói tiếp."
"Cha, con không xứng với người ta."
"Lục Thung! Mày thế nào cũng muốn tao phải nói rõ ra à! Con gái Trần gia mày không xem cũng phải xem, không cưới cũng phải cưới!"
Lục Thung cong môi cười khẽ, giương mắt nhìn Lục Quốc Lương liếc mắt một cái, không nói gì, xoay người bỏ đi.
Phía sau, lại truyền đến âm thanh của người đàn ông.
"Còn nữa, mày đối với A Ngọc có thái độ gì đó! Nó là em trai mày!"
Nghe vậy, Lục Thung ngay cả nói cũng lười, lập tức đi ra thư phòng, Lục Ngọc vẫn luôn đi theo phía sau hắn, nhiệt tình nói chuyện với hắn.
Mãi cho đến khi ra cổng lớn, không còn ai, Lục Thung mới xoay người. Hắn so với thiếu niên cao hơn một cái đầu, dễ như trở bàn tay chụp lấy đầu Lục Ngọc. Ngón tay dùng sức, mắt đen lạnh lẽo lại tối tăm, nhìn chằm chằm thiếu niên bị khiếp đảm lui về sau.
"Anh... Anh làm sao vậy?"
"Biết tôi bị dị ứng với đậu phộng, định trả đũa tôi hả? Lục Ngọc, cậu đã quên tôi là ai à?"
Lục Thung nói xong, sắc mặt thiếu niên nháy mắt tái nhợt, rốt cuộc vẫn còn nhỏ, cậu ta sợ đến mức lui về sau, tóc bị túm chặt không rút ra được.
Đúng vậy, hắn ta là Lục Thung, luận thủ đoạn, hắn so với cậu ác hơn nhiều.
Buông Lục Ngọc ra, trên tay Lục Thung có thêm một dúm tóc đen, hắn dường như ngại dơ, bôi lên trên người Lục Ngọc, mang theo ý cười ôn hòa, sờ sờ đầu của cậu ta, nói: "Ngủ ngon nha."
Nhìn chằm chằm thân ảnh người đàn ông đã đi xa, tay Lục Ngọc càng siết càng chặt cứng, sau đó lại buông ra, nhảy nhót trở lại phòng khách, như cũ là một thiếu niên ngây thơ thiện lương.
Lục Thung về đến nhà, mở cửa, khắp nơi tối thui, nhưng lại dễ dành phát hiện ra A Nông nằm trên sô pha, có thể là đang đợi hắn, để lại một ngọn nến nhỏ, đã ngủ thiếp đi mất.
Trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh sáng đến từ ngọn lửa, chiếu sáng hình dáng người nằm trên sô pha.
Bộ dáng ngủ của A Nông rất ngoan, giống hệt cô vợ nhỏ chờ chồng về nhà. A Miêu nằm cọ bên cẳng chân nàng, đám lông xù xù cuộn thành một nhúm, cũng thiu thiu ngủ.
Lục Thung chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống, vén gọn tóc rơi trên gương mặt A Nông, nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn.
A Nông co rúm lại một chút, xoa đôi mắt tỉnh lại, ngơ ngẩn vươn tay, muốn sờ đến đôi mắt của Lục Thung, lại bị cầm ngược trở lại.
"Thung Thung, ai bắt nạt anh hả?"
Lục Thung bò lên người A Nông, chân dài đá A Miêu vướng bận xuống đất, khiến A Miêu sợ tới bừng tỉnh, lăn một vòng, cho rằng nó đang nằm mơ.
Hắn cũng không giấu giếm, chôn mình trên người A Nông, phảng phất như tìm được vật thuộc sở hữu của mình rồi, ừ một tiếng, nói: "Bị bắt nạt."
A Nông sờ sờ mái tóc ngắn đen nhánh của người đàn ông, nghiêm túc nói: "Ai bắt nạt anh, em giúp anh đi đánh hắn."
"Em đánh không lại."
"A? Ngay cả A Nông cũng đánh không lại?"
"Ừ, ai cũng đánh không lại hắn."
"Vậy thì... Chúng ta đây hai người cùng nhau đánh......"
......
Ánh nến mỏng manh cố chiếu sáng, càng lúc càng không thấy rõ hai người trên sô pha đang làm gì, chỉ còn lời thiếu nữ nhỏ nhẹ nói với người đàn ông ậm ừ hỗn loạn bên nhau. A Miêu ở dưới sô pha mơ thấy ác mộng, lăn qua lăn lại, giống như đang đánh nhau.
Hồi lâu, lại truyền đến âm thanh vừa nhẹ vừa ngọt của A Nông, làm cho người nghe liên tưởng đến mấy đám mây trắng tinh.
Nàng hỏi, Thung Thung, anh thích ăn sủi cảo đông lạnh lắm sao?
Lục Thung giống như là mệt nhọc, đôi mắt nửa khép nửa hở, nói không thích.
A Nông cũng bị lây bệnh buồn ngủ, híp mắt cười, nói, vậy về sau không cần ăn nữa, A Nông nấu cơm cho anh ăn.
Nói rồi, nàng cũng mệt lả đi, âm thanh càng lúc càng nhỏ, rốt cuộc cũng quy về mộng đẹp.
Vì vậy, nàng không nghe được giọng người đàn ông ám ách đáp "Được", cũng không thấy hốc mắt người đàn ông trong bóng đêm ửng đỏ.
Trong mơ hồ, A Nông cảm giác trên cổ có chất lỏng ướt át nóng bỏng, bĩu môi lẩm bẩm, trời mưa rồi.
Nhưng kì quái quá, mưa trong mơ, như thế nào lại nóng như vậy.
A Miêu đã thôi quay cuồng, nằm thẳng người, ưỡn cái bụng, rốt cuộc cũng ngừng đánh.
Có lẽ, nó đã đánh thắng rồi.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
A Miêu liếm móng vuốt nhìn đĩa cá. Mắt mèo sáng lấp lánh, hiển nhiên có ý đồ ngo ngoe rục rịch.
Lục Thung từ trong phòng bước ra, đi ngang qua A Miêu, vỗ nhẹ lên đầu của nó, nhàn nhạt kêu một tiếng "A Miêu".
"Meo ow ~"
A Miêu buồn bực phải nhảy khỏi ghế dựa, buồn buồn tủi tủi mà quay về nằm bò trong ổ, lưu lại một bóng dáng tức giận.
Người là ông đây kiếm cho anh vác trở về. Kết quả ngay cả con cá cũng không cho ông đây ăn, hừ! Ông đây không cao hứng! (╯•̀ὤ•́)╯
Cơm mới vừa soạn ra bàn xong, di động của Lục Thung đột nhiên vang lên. Hắn nhìn chằm chằm tên người gọi đến trong chốc lát, sau một lúc lâu mới nghe điện.
"Ừ, vẫn khỏe... Được, đã biết."
Ngắt điện thoại, hắn rũ mắt, che giấu cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt. Lúc ngẩng đầu lại lộ ra nụ cười với A Nông, ở dưới ánh đèn mờ nhạt, có chút yếu ớt.
"A Nông, tôi muốn đi ra ngoài chốc lát, em ăn trước đi."
A Nông mất mát gật gật đầu, lại nghe Lục Thung nói: "Nhớ rõ chừa cơm cho tôi."
"Dạ!"
A Nông nhảy nhót đáp ứng, tiễn Lục Thung tới tận cửa, rồi đóng cửa lại, đi vào phòng bếp, lấy thịt vừa mua buổi chiều cất vào ngăn đông lạnh.
Kết quả là mở cả cửa tủ lạnh phía dưới, tất cả đều là sủi cảo đông lạnh, tràn đầy ba tầng. Đại khái có đủ các loại nhân, bao bao sủi cảo đều thật bắt mắt.
A Miêu bò lên đầu A Nông gối đầu, nhìn đống sủi cảo đông lạnh bên trong, u uất kêu một tiếng, như là thở dài.
"A Miêu, Thung Thung rất thích ăn sủi cảo hả?"
Nghe thấy A Nông mờ mịt đặt câu hỏi, A Miêu nước mắt lưng tròng, kiểu đã bị hỏi tới tận cùng tâm can mèo.
Một năm bốn mùa, một ngày ba bữa, bữa bữa sủi cảo, ai chịu nổi? Chỉ có cái tên biến thái kia mới thích ăn!
Đóng tủ lạnh lại, A Nông ngồi vào bàn ăn, cầm lấy đôi đũa. Nhưng trong đầu tất cả đều là những gói sủi cảo vừa thấy.
Trước mắt nàng bỗng nhiên hiện ra hình ảnh Thung Thung một người ngồi vào bàn ăn sủi cảo, nhưng lại không thể thấy rõ biểu tình trên mặt hắn, là thích sao?
Có thể là cô đơn đi.
Một người ăn sủi cảo, là một việc rất cô đơn.
Cơm nước xong, A Nông tìm di động Lục Thung mới mua cho nàng, nhập số điện thoại ngày đó Vu Nghi ghi lại cho nàng, bấm gọi đi. Nhạc chuông vang lên thật lâu mới có người nghe máy.
Đầu bên kia truyền đến một giọng nữ nhẹ nhàng dễ nghe.
"Alo, tôi là Vu Nghi."
A Nông nằm trên sô pha, cuộn tròn người, nghĩ đến lời nói ban ngày của Lục Thung, lấy hết can đảm nói:
"Alo, em là A Nông."
"Em muốn nhờ chị giúp một chút."
......
Lục Thung lái xe đến Lục gia, tuy lộ trình không dài, hắn lại cố ý chạy rất chậm, lúc nào đến Lục gia cũng luôn đến trễ.
Hắn không vội không chậm đi vào, trên gương mặt tuấn tú ôn hòa mang theo ý cười, nói lời xin lỗi với người đàn ông ngồi phần ghế đầu bàn: "Cha, thực xin lỗi, trên đường kẹt xe, nên đến muộn."
Lục Quốc Lương gật nhẹ đầu, không nói gì, ý bảo Lục Thung ngồi xuống.
"Anh! Rốt cuộc anh đã tới, tất cả mọi người đều đang đợi anh đó!"
Bên cạnh là một thiếu niên với bộ dáng tuấn tú hoạt bát, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, lôi kéo tay áo Lục Thung, động tác rất thân thiết.
"Cũng không ước lượng được chính mình mấy cân mấy lạng, còn dám để người khác chờ ~"
Một người đàn bà âm dương quái khí phun ra một câu, nhưng không có người nào dám quát lớn hoặc phản bác lại.
Thế mà thiếu niên kia lại tức giận quay đầu lại, nói: "Bà câm miệng, không cho nói anh tôi!"
"Ngay cả mày cũng cả ngày che chở nó, cũng không biết lấy cảm tình từ đâu ra..."
Thiếu niên lại muốn lên tiếng, nhưng bị Lục Quốc Lương mắng "Lục Ngọc", liền ngoan ngoãn gục đầu, không nói nữa.
Lục Thung bất động thanh sắc dời cánh tay, đối với người đàn bà kia tốt tính cười cười nói: "Thím nói rất đúng, đến trễ là Lục Thung không đúng, xin lỗi."
Trên bàn lại rơi vào tĩnh lặng, Lục Quốc Lương lần nữa lên tiếng: "Được rồi, người đã đến đông đủ, ăn cơm đi."
Lục Ngọc tựa hồ rất thích Lục Thung, vẫn luôn tự gắp đồ ăn cho hắn, không ngừng nói món này ăn ngon, món kia ăn ngon, muốn Lục Thung nếm thử.
Lục Thung cười gật đầu, lại động đũa rất ít, bị Lục Quốc Lương để ở trong mắt.
Sau khi ăn xong, mọi người tan đi, hắn bị Lục Quốc Lương thét lên thư phòng, Lục Ngọc trộm đi theo phía sau hắn, kín kẽ nói mấy lời.
Đáy mắt Lục Thung càng trở lạnh, đi theo cha vào thư phòng, ngăn Lục Ngọc ở bên ngoài.
"Mày cũng già đầu rồi, nên nói đến chuyện bạn gái đi. Nếu đã có rồi thì mang về nhà nhìn thử, còn nếu như chưa có, liền cùng con gái Trần gia thử xem..."
Lục Thung cúi đầu, an tĩnh nghe xong, mặt mày dịu ngoan, nói: "Có rồi ạ."
Lục Quốc Lương sửng sốt một chút, khạt hai tiếng, lại thảnh thơi mở miệng: "Người bên ngoài cũng không chắc được đâu, mày trước cứ xem thử con gái Trần gia rồi lại nói tiếp."
"Cha, con không xứng với người ta."
"Lục Thung! Mày thế nào cũng muốn tao phải nói rõ ra à! Con gái Trần gia mày không xem cũng phải xem, không cưới cũng phải cưới!"
Lục Thung cong môi cười khẽ, giương mắt nhìn Lục Quốc Lương liếc mắt một cái, không nói gì, xoay người bỏ đi.
Phía sau, lại truyền đến âm thanh của người đàn ông.
"Còn nữa, mày đối với A Ngọc có thái độ gì đó! Nó là em trai mày!"
Nghe vậy, Lục Thung ngay cả nói cũng lười, lập tức đi ra thư phòng, Lục Ngọc vẫn luôn đi theo phía sau hắn, nhiệt tình nói chuyện với hắn.
Mãi cho đến khi ra cổng lớn, không còn ai, Lục Thung mới xoay người. Hắn so với thiếu niên cao hơn một cái đầu, dễ như trở bàn tay chụp lấy đầu Lục Ngọc. Ngón tay dùng sức, mắt đen lạnh lẽo lại tối tăm, nhìn chằm chằm thiếu niên bị khiếp đảm lui về sau.
"Anh... Anh làm sao vậy?"
"Biết tôi bị dị ứng với đậu phộng, định trả đũa tôi hả? Lục Ngọc, cậu đã quên tôi là ai à?"
Lục Thung nói xong, sắc mặt thiếu niên nháy mắt tái nhợt, rốt cuộc vẫn còn nhỏ, cậu ta sợ đến mức lui về sau, tóc bị túm chặt không rút ra được.
Đúng vậy, hắn ta là Lục Thung, luận thủ đoạn, hắn so với cậu ác hơn nhiều.
Buông Lục Ngọc ra, trên tay Lục Thung có thêm một dúm tóc đen, hắn dường như ngại dơ, bôi lên trên người Lục Ngọc, mang theo ý cười ôn hòa, sờ sờ đầu của cậu ta, nói: "Ngủ ngon nha."
Nhìn chằm chằm thân ảnh người đàn ông đã đi xa, tay Lục Ngọc càng siết càng chặt cứng, sau đó lại buông ra, nhảy nhót trở lại phòng khách, như cũ là một thiếu niên ngây thơ thiện lương.
Lục Thung về đến nhà, mở cửa, khắp nơi tối thui, nhưng lại dễ dành phát hiện ra A Nông nằm trên sô pha, có thể là đang đợi hắn, để lại một ngọn nến nhỏ, đã ngủ thiếp đi mất.
Trong phòng rất tối, chỉ có chút ánh sáng đến từ ngọn lửa, chiếu sáng hình dáng người nằm trên sô pha.
Bộ dáng ngủ của A Nông rất ngoan, giống hệt cô vợ nhỏ chờ chồng về nhà. A Miêu nằm cọ bên cẳng chân nàng, đám lông xù xù cuộn thành một nhúm, cũng thiu thiu ngủ.
Lục Thung chậm rãi đến gần, ngồi xổm xuống, vén gọn tóc rơi trên gương mặt A Nông, nhẹ nhàng hạ xuống một cái hôn.
A Nông co rúm lại một chút, xoa đôi mắt tỉnh lại, ngơ ngẩn vươn tay, muốn sờ đến đôi mắt của Lục Thung, lại bị cầm ngược trở lại.
"Thung Thung, ai bắt nạt anh hả?"
Lục Thung bò lên người A Nông, chân dài đá A Miêu vướng bận xuống đất, khiến A Miêu sợ tới bừng tỉnh, lăn một vòng, cho rằng nó đang nằm mơ.
Hắn cũng không giấu giếm, chôn mình trên người A Nông, phảng phất như tìm được vật thuộc sở hữu của mình rồi, ừ một tiếng, nói: "Bị bắt nạt."
A Nông sờ sờ mái tóc ngắn đen nhánh của người đàn ông, nghiêm túc nói: "Ai bắt nạt anh, em giúp anh đi đánh hắn."
"Em đánh không lại."
"A? Ngay cả A Nông cũng đánh không lại?"
"Ừ, ai cũng đánh không lại hắn."
"Vậy thì... Chúng ta đây hai người cùng nhau đánh......"
......
Ánh nến mỏng manh cố chiếu sáng, càng lúc càng không thấy rõ hai người trên sô pha đang làm gì, chỉ còn lời thiếu nữ nhỏ nhẹ nói với người đàn ông ậm ừ hỗn loạn bên nhau. A Miêu ở dưới sô pha mơ thấy ác mộng, lăn qua lăn lại, giống như đang đánh nhau.
Hồi lâu, lại truyền đến âm thanh vừa nhẹ vừa ngọt của A Nông, làm cho người nghe liên tưởng đến mấy đám mây trắng tinh.
Nàng hỏi, Thung Thung, anh thích ăn sủi cảo đông lạnh lắm sao?
Lục Thung giống như là mệt nhọc, đôi mắt nửa khép nửa hở, nói không thích.
A Nông cũng bị lây bệnh buồn ngủ, híp mắt cười, nói, vậy về sau không cần ăn nữa, A Nông nấu cơm cho anh ăn.
Nói rồi, nàng cũng mệt lả đi, âm thanh càng lúc càng nhỏ, rốt cuộc cũng quy về mộng đẹp.
Vì vậy, nàng không nghe được giọng người đàn ông ám ách đáp "Được", cũng không thấy hốc mắt người đàn ông trong bóng đêm ửng đỏ.
Trong mơ hồ, A Nông cảm giác trên cổ có chất lỏng ướt át nóng bỏng, bĩu môi lẩm bẩm, trời mưa rồi.
Nhưng kì quái quá, mưa trong mơ, như thế nào lại nóng như vậy.
A Miêu đã thôi quay cuồng, nằm thẳng người, ưỡn cái bụng, rốt cuộc cũng ngừng đánh.
Có lẽ, nó đã đánh thắng rồi.
(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง
Bình luận truyện