Ác Bá Khó Làm

Chương 19: HÓA RA CẬU THẦM THÍCH TÔI (19)






Sau khi về đến nhà, Hứa Trường Châu làm cho Ôn Ngải bát canh giải rượu, dỗ cậu uống xong, lại giúp cậu tắm rửa, mặc áo ngủ cho cậu nhét người vào ổ chăn.


Vội vàng làm xong một loạt chuyện, Hứa Trường Châu ra một thân mồ hôi, hắn xả nước vào bồn tắm định tắm rửa một chút, kết quả xoay người đi đến ban công lấy quần lót trở về thấy Ôn Ngải vốn nằm trên giường ngủ lại ôm đầu gối ngồi xổm trong một góc phòng tắm, thấy hắn tiến vào còn vô tội chớp chớp mắt với hắn.


Trên gạch phòng tắm tất cả đều là nước, Hứa Trường Châu bước qua nhanh chóng xách Ôn Ngải lên, sờ sờ cái quần đã bị ướt của cậu, định mang người về phòng ngủ thay quần áo. Kết quả Ôn Ngải sống chết không chịu đi, thân thể liên tục ngồi xuống, liều mạng dán mông lên gạch.


Hứa Trường Châu sợ nắm chặt khiến cậu đau, chỉ có thể buông tay để cậu ngồi trên mặt đất, chính mình cũng cúi xuống ngồi xổm trước mặt cậu: "Tại sao lại muốn ngồi ở chỗ này?"


Vẻ mặt Ôn Ngải rất chi là nghiêm túc: "Nấm chúng mình chính là thích lớn lên ở địa phương ẩm ướt á."


Hứa Trường Châu bị chọc cười, duỗi tay vỗ đầu cậu: "Vậy em cứ ở đây trong chốc lát đi."


Cho dù hiện tại mạnh mẽ nhổ cây nấm này đặt trên giường, đợi chút nữa có khi cậu lại chạy lung tung tới nơi nào đó, như vậy không bằng chờ mình tắm rửa xong mới mang người về, lúc đó khóa người vào trong lồng ngực, cậu không lăn lộn được sẽ đi ngủ thôi.


Hứa Trường Châu đưa lưng về phía Ôn Ngải bắt đầu cởi quần áo, vừa rồi lúc giúp Ôn Ngải tắm rửa hắn liền ngạnh, hiện tại cởi quần lót ra, hạ thân dâng trào lập tức bắn ra. Nghĩ đến Ôn Ngải ở phía sau, nói không chừng còn đang nhìn mình, bụng dưới Hứa Trường Châu liền siết chặt một trận.


Đúng lúc này, phía dưới truyền đến tiếng cảm thán kinh ngạc: "A?! Bạn cũng là nấm à?"


Hứa Trường Châu đột nhiên cúi đầu, Ôn Ngải không biết từ khi nào ngồi xổm bên chân hắn, đôi mắt trừng đến tròn tròn, tay còn chỉ vào hạ thân hắn: " Bạn là loại nấm gì vậy, sao trước kia tớ chưa thấy bao giờ nhỉ?"


"Đây không phải là nấm." Hứa Trường Châu xấu hổ lấy khăn tắm quấn lại, chỉ chỉ vào góc Ôn Ngải vừa ngồi xổm: "Bảo bảo ngoan, qua bên kia chờ."


"Hông!" Ôn Ngải lắc lắc đầu, duỗi tay lấy khăn tắm của hắn, "Bạn cho tớ xem, tớ nghiên cứu nghiên cứu chút."


Hứa Trường Châu tay mắt lanh lẹ bắt được tay cậu, Ôn Ngải trong chốc lát không thực hiện được, vì thế đặt mông ngồi bệt xuống mặt đất, cẳng chân như gắn mô tơ bắt đầu vung vẩy, "Bạn có thứ tốt lại giấu đi hông cho tớ xem! Bạn đề phòng tớ, tớ cũng hông cần thích bạn đâu!"


Ôn Ngải khoanh tay tức giận trừng mắt nhìn Hứa Trường Châu, có khí thế nếu không cho xem liền không để yên. Hứa Trường Châu thở dài, bất đắc dĩ mở khăn tắm ra.


Ôn Ngải lập tức ngồi quỳ, đầu nhỏ ghé sát vào dưới khố người ta, hô hấp phun lên cây nấm tráng kiện kia, xong rồi còn lấy tay sờ sờ.


"Trơn tuột." Ôn Ngải có chút yêu thích không buông tay, đôi mắt sung sướng híp lại, "Sờ thiệt thoải mái hà."


Da đầu Hứa Trường Châu tê dại một trận, hô hấp cũng nặng nề hơn một chút, hắn đè nén * cho Ôn Ngải sờ nhiều hơn một chút, sau đó duỗi tay túm lấy tay cậu, khàn giọng nói: "Được rồi, em sang bên kia ngồi đi."


"A, hông đâu." Ôn Ngải còn chưa chơi đủ, ôm chặt đùi Hứa Trường Châu, đầu dán lên bắp đùi người ta, thuận tiện liếm một cái lên cây nấm gần ngay trước mắt, "Ưm, nấm bạn sao lại mặn như thế, còn có cả mùi tanh này, phi phi phi!"


"Tê ---" Đôi mắt Hứa Trường Châu đều đỏ, nhưng thường ngày hắn chịu đựng được không động vào Ôn Ngải, hiện tại lại càng không muốn làm Ôn Ngải dưới tình huống cậu không có ý thức, chỉ có thể cắn răng mở vòi hoa sen, dùng nước lạnh tới bình ổn máu nóng xao động trong cơ thể mình.


Ôn Ngải không ăn được thứ ngon, đối với cây nấm nhìn được ăn lại không được kia cũng không có nhiều hứng thú lắm, chính mình thành thành thật thật trở về góc tường ngồi xổm.


Hứa Trường Châu tắm rửa xong bắt Ôn Ngải lại tắm cho cậu một lần nữa, trở về phòng ngủ đổi bộ quần áo cho cậu, sau đó tắt đèn bế người lên giường ngủ.


Đầu vừa mới dính lên gối, Ôn Ngải lại bắt đầu chơi trò rượu điên, nói là phải ôm ôm nấm to mới chịu ngủ. Hứa Trường Châu chỉ cảm thấy huyệt thái dương căng căng lại đau, nhận mệnh nhét nấm của mình vào lòng bàn tay Ôn Ngải: "Được rồi, nhanh ngủ đi."


Ôn Ngải vui rạo rực vuốt vuốt mấy cái trên thân nấm bóng loáng, lại ấn ấn vào đầu nấm tròn tròn, lúc này mới tiến vào lồng ngực Hứa Trường Châu ngủ say.


Hôm sau lúc mở mắt, Ôn Ngải chính là thấy đôi mắt che kín tơ máu của Hứa Trường Châu, ánh mắt giống như đã đói bụng ba ngày ba đêm, muốn nuốt sống cả da lẫn xương người trước mặt vào bụng. Ôn Ngải bị dọa lui ra đằng sau, vừa động như vậy liền cảm thấy trong tay của mình có cái gì đó hình trụ nảy lên, cậu sờ sờ lên cán, kết quả một đường sờ lên cơ bụng Hứa Trường Châu.


Tay Ôn Ngải cứng đờ, ký ức tối qua như lũ tràn về.


Hứa Trường Châu chậm rãi áp lên người cậu, bắt đầu cởi khuy áo ngủ của cậu: "Tỉnh?"


Ôn Ngải ngơ ngác gật đầu: "Tỉnh."


Hứa Trường Châu lột quần áo cậu ra, xoa nắn thân thể trơn mềm: "Anh sẽ dịu dàng một chút."


Ôn Ngải hơi phát run, rất tự tin mình không đủ sức giữ lấy tay Hứa Trường Châu, hồn nhiên nói: "Nếu không chúng ta rời giường ăn sáng đi."


Hứa Trường Châu liếm hôn lên cần cổ Ôn Ngải, đem tay cậu ấn lên Tiểu Tiểu Châu đứng thẳng cả một đêm: "Sáng nay chúng ta ăn nấm."


"Đó là em uống say!" Ôn Ngải đỏ mặt nhanh chóng rút tay về, vỗ lên bả vai Hứa Trường Châu, "Anh tránh ra, em không thích ăn nấm!"


Hứa Trường Châu kéo quần ngủ của mình xuống: "Không thích ăn vẫn phải ăn."


Nghĩ cho thân thể Ôn Ngải, Hứa Trường Châu chỉ làm hai lần liền dừng lại, tuy nhiên lúc đó cũng đã là hai tiếng sau.


Ôn Ngải xấu hổ giấu mình trong chăn, nửa ngày không muốn chui ra, vì thế Hứa Trường Châu cũng chui vào, trong bóng tối ôm lấy cậu, nhẹ nhàng dỗ dành một trận. Chờ đến lúc Ôn Ngải nguyện ý vén chăn lên, đã qua 10 phút.


Hứa Trường Châu săn sóc xoa eo cho Ôn Ngải: "Có nơi nào không thoải mái không?"


Ôn Ngải vẫn ngại đối diện với hắn, nhỏ giọng nói: "Mông đau..."


"Đợi lát nữa anh xuống tầng mua thuốc cho em." Hứa Trường Châu hôn một cái lên đỉnh đầu toàn tóc của cậu, "Anh đi xả nước, trước tiên em tắm nước nóng nhé."


Ôn Ngải gật đầu như gà mổ thóc: "Ừa."


Hứa Trường Châu bật nhiệt độ nước tương đối cao, sau khi Ôn Ngải vào ngâm cảm giác mệt mỏi toàn thân như bị xua tan, thoải mái rên hừ hừ.


Hứa Trường Châu ở ngoài phòng tắm gõ cửa: "Bảo bảo, anh ra ngoài mua thuốc, em ngâm người nhiều hơn một chút."


Ôn Ngải nhô ra nói với cửa: "Đã biết."


Trong phòng tắm sương khói lượn lờ, Ôn Ngải dùng đầu ngón tay khẩy mặt nước, vỗ lên từng làn sóng, tâm tình phi thường tốt đẹp. Tuy rằng mông có chút đau, lúc làm cũng cảm thấy thẹn, nhưng Ôn Ngải cảm thấy mình thích làm loại chuyện này với Hứa Trường Châu. Lúc ở trên giường, mỗi động tác của Hứa Trường Châu đều đặc biệt ôn nhu, được hắn trân trọng như vậy, Ôn Ngải cảm thấy bản thân rất thỏa mãn rất hạnh phúc!


Hệ thống bất thình lình nhảy ra: "Cậu sa đọa thật nhanh."


Ôn Ngải: "Đây mới là thế giới thứ nhất của tôi, thất bại về mặt tình cảm có thể tha thứ."


Hệ thống vạch trần cậu: "Chưa tới bước cuối cùng thì ai cũng không thể kết luận là thành công hay thất bại, chỉ là cậu từ bỏ mà thôi."


Ôn Ngải nhàn nhã dùng bông tắm xoa xoa thân thể: "Cậu không vui sao? Mấy thập niên kế tiếp cậu có thể hoàn toàn chìm đắm trong rắn săn mồi, không bao giờ có loại đồ vật như nhiệm vụ tới quấy rầy cậu."


Hệ thống buồn bã nói: "Thật ra nhiệm vụ không làm phiền tới tôi, nhưng cậu thì có."


Vẻ mặt Ôn Ngải đầy dấu chấm hỏi: "Là sao?"


Hệ thống nói trắng ra: "Lúc cậu làm tình với Hứa Trường Châu, sóng điện não quả thực muốn chấn động số liệu của tôi ra thành cám, còn chơi trò chơi gì nữa, tôi có thể đảm bảo trình tự không bị quấy rối đã không tồi rồi."


Ôn Ngải xấu hổ sờ mũi: "Hì hì hì."


"Hì cái gì mà hì!" Hệ thống thở dài, "Cậu muốn ở lại thì ở lại đi, tôi nhắc nhở cậu một câu, một khi cốt truyện đi tới đại kết cục, cậu sẽ bị mạnh mẽ thoát ly. Đại kết cục của thế giới này là Hứa Trường Châu thống nhất hai bên bờ biển đông tây hắc đạo, nên làm gì cậu biết chứ?"


Ôn Ngải gật đầu: "Ngày mai tôi sẽ bảo anh ấy tẩy trắng."


Kỳ thật lúc nói những lời này, Ôn Ngải có chút không xác định, bởi vì Hứa Trường Châu tiếp nhận chính là sự nghiệp của gia tộc, bên trên còn có cha quản lý, nếu cứ chặt đứt nơi phát ra một nửa lợi nhuận như vậy, trước không nói đến liệu Hứa Trường Châu có đồng ý hay không, có lẽ cha người ta sẽ giận tím mặt.


Ôn Ngải hơi thấp thỏm nói chuyện này với Hứa Trường Châu, kết quả Hứa Trường Châu nói cho cậu, sinh ý trên mặt hắc đạo hắn đã sớm xuống tay tẩy trắng, cha hắn cũng gật đầu đồng ý.


Ôn Ngải vừa nghe, cao hứng đến nỗi hôn vài cái lên mặt Hứa Trường Châu, để lại vài dấu nước miếng: "Tại sao anh lại muốn làm vậy? Nhiều tiền như vậy anh cũng bỏ được?"


Hứa Trường Châu cúi đầu nhìn cậu: "Bởi vì muốn cùng em an an ổn ổn vượt qua cả đời."


Ôn Ngải cảm động "Hu" một tiếng, ngã chổng vó lên đệm.


Ngày pháp luật tối cao của nước Mỹ thông qua luật hôn nhân dành cho người đồng tính luyến ái, vô số đồng chí ra cửa chúc mừng, trên đường nơi nơi đều có lá cờ cầu vồng bay phấp phới.


Giờ tan tầm, Hứa Trường Châu lách qua đám người cảm xúc cuộn trào kia để về nhà, Ôn Ngải đang khoác cờ cầu vồng nhảy nhót trong phòng ngủ, cậu thấy Hứa Trường Châu đẩy cửa tiến vào lập tức đứng trên giường, vén cờ cầu vồng ra khỏi người, hướng hắn lộ ra thân thể không một mảnh vải.


Hứa Trường Châu nhìn cậu chằm chằm trong chốc lát, đi tới dùng chăn bọc lại: "Đừng nghịch, điều hòa mở nhiệt độ thấp, em còn không mặc quần áo."


Khuôn mặt nhỏ của Ôn Ngải gục xuống, lẩm bẩm: "Một chút tình thú cũng không hiểu."


Hứa Trường Châu buồn cười véo mặt cậu: "Phải phải phải, em hiểu nhất, vậy tại sao mặt em lại hồng như thế?"


Hứa Trường Châu vạch trần như vậy, lỗ tai Ôn Ngải liền đỏ, cậu thẹn quá hóa giận dùng nắm tay nhỏ đấm lên ngực Hứa Trường Châu một chút: "Ai cần anh lo! Tránh ra tránh ra! Không tắm rửa dơ muốn chết!"


Hứa Trường Châu là công dân Mỹ hợp pháp, hắn tìm thời gian đưa Ôn Ngải đi đăng ký, trên đường trở về, Ôn Ngải cầm giấy kết hôn lăn lộn qua lại, khóe miệng giương thật cao.


Chờ đến buổi tối đi ngủ, Ôn Ngải ngoan ngoãn gối vào cánh tay Hứa Trường Châu, một bộ dáng xấu hổ không chịu được: "Hôm nay là đêm chúng ta động phòng hoa chúc."


Tim Hứa Trường Châu bị cậu cào ngứa, tiến lại bắt đầu hôn cậu: "Bảo bảo..."


Ôn Ngải đẩy hắn ra, vươn một bàn tay về phía cậu: "Vậy anh còn không nhanh đưa lễ vật cho em?"


Hứa Trường Châu lúc này mới hiểu ý Ôn Ngải giống như ý của túy ông không ở phải ở trong rượu (ý không ở trong lời), bất đắc dĩ ngồi dậy dựa vào đầu giường: "Em muốn cái gì?"


Khóe miệng Ôn Ngải nhếch lên trên: "Quyển sách vẽ kia của anh ở đâu? Em đã nói nhất định sẽ nhìn được nội dung! Lần trước còn kém một xíu nữa!"


Hứa Trường Châu tựa hồ cố kỵ cái gì: "Thật sự muốn xem?"


"Muốn muốn muốn!" Ôn Ngải gấp đến không chịu nổi đẩy hắn xuống giường, "Mau đi lấy."


Qua hai phút, Hứa Trường Châu cầm sách vẽ trở lại.


Ôn Ngải vui rạo rực nhận lấy, nghĩ thầm trên này khẳng định là vẽ mình không sai!


Kết quả cậu vừa mở ra, tam quan "rắc" một tiếng vỡ vụn. Trên này không chỉ vẽ riêng cậu, mà còn vẽ cả bản thân Hứa Trường Châu, mấu chốt chính là...


Ôn Ngải chỉ vào tranh vẽ sinh động như thật, không thể tin nổi: "Anh cư nhiên như thế, như thế--- đồ đen tối!"


Tai Hứa Trường Châu có điểm phiếm hồng, hắn ho khan hai tiếng: "Chính em muốn xem mà."


Ôn Ngải dùng ngón tay lật giấy, càng xem mặt càng hồng: "Từ lúc cao nhất anh bắt đầu vẽ cái này... Khẳng định mỗi ngày anh đều nghĩ đến em!"


Hứa Trường Châu ôm lấy cậu từ phía sau, nhẹ nhàng liếm lộng cổ cậu: "Đúng vậy, chúng ta có thể mỗi đêm thử một tờ, hôm nay thử cái này đi."


Vừa dứt lời, Hứa Trường Châu liền áp đảo Ôn Ngải.


Sáng hôm sau, Ôn Ngải cảm thấy dưới eo của mình đã không còn cảm giác, Hứa Trường Châu rất ít khi làm cậu tàn nhẫn như vậy, xem ra là bị quyển sách vẽ kia kích thích rồi.


Ôn Ngải giãy dụa xuống giường rửa mặt, lúc ra Hứa Trường Châu đã làm tốt bữa sáng, Ôn Ngải nhận lấy cà phê chó con uống hai ngụm, đột nhiên để cái ly lên bàn, đứng dậy kéo vali của mình ra.


Hứa Trường Châu đi tới trước vali ngồi xổm xuống: "Lại muốn làm gì? Ăn bữa sáng đã rồi mới làm?"


"Anh chờ là được." Ôn Ngải mở mật mã, lấy ra một chuỗi ly cà phê, tất cả đều là những ly Hứa Trường Châu vẽ cho cậu thời cao trung, "Lúc xuất ngoại em liền mang theo một ít, ở nhà em vẫn còn rất nhiều, cũng xấp xỉ 1000 cái, một cái em cũng không vứt đi!"


Đáy mắt Hứa Trường Châu hiện lên một tia kinh ngạc, hắn cẩn thận cầm lấy một cái, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chó con đáng yêu trên đó, ánh mắt lộ ra vẻ hoài niệm.


Ôn Ngải giống như tranh công đẩy tới trước mặt Hứa Trường Châu: "Đây là lễ vật tân hôn em tặng cho anh."


Hứa Trường Châu trầm thấp cười một tiếng: "Anh tặng cho em, hiện tại em lại tặng lại cho anh?"


Ôn Ngải kéo một cánh tay Hứa Trường Châu qua ôm vào lòng, cùng hắn nhìn những cái ly này: "Lúc đầu em không biết chó con này thật ra là vẽ em, chỉ cảm thấy rất đáng yêu, cho nên liền cất giữ. Nhưng là về sau, em dần dần đoán được, ai bảo mỗi lần anh vẽ đều là chuyện em làm một ngày trước, đây cũng quá rõ ràng! Tuy nhiên sau khi biết em cũng không muốn vứt đi, mỗi ngày đều mang về rửa sạch phơi trên ban công đó."


Hứa Trường Châu quay đầu nhìn cậu, đáy mắt cất giấu vài phần chờ mong: "Em muốn nói cái gì?"


Ôn Ngải cười ngọt ngào với hắn: "Em muốn nói em cũng sớm yêu thầm anh, chúng ta vẫn luôn là mũi tên song hướng đó!" (mũi tên song hướng: ↔)


-----


Note: Xong thế giới đầu rồi ^^


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện