Ác Bá Khó Làm

Chương 38: TRÚC MÃ (4)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi lên lớp 3, Ôn Ngải cùng Nhạc Kiêu tự mình đi xe bus công cộng về nhà, không cần cha An đưa đi đón về nữa.


Hôm nay, sau nhà ga có một quán nướng mới mở, làn khói xám tỏa ra khắp nơi, người chờ xe đều ngửi được mùi thơm từ quán nướng bay ra.


Mũi chó con của Ôn Ngải động hai cái, con sâu đói trong bụng lập tức rầm rì, cậu duỗi tay ra trước mặt Nhạc Kiêu: "Cho em hai mao tiền."


Nhạc Kiêu quay đầu thoáng nhìn qua quán nướng, lắc đầu: "Đừng ăn, tí nữa về nhà ăn cơm tối luôn mà."


"Anh kệ em!" Ôn Ngải vỗ bụng mình, "Nơi này của em rất lớn, sẽ không bỏ cơm tối đâu!"


"Vậy cũng không được." Nhạc Kiêu vẫn lắc đầu, "Đồ ăn bên ngoài không sạch sẽ, đường lại nhiều khói bụi, ăn dễ bị tiêu chảy."


Một học sinh tiểu học cần xiên thịt nướng đi đến chỗ Ôn Ngải chờ xe, mùi thơm bay ra, khiến cậu thèm đến nỗi nước bọt trong miệng tự động tiết ra, Nhạc Kiêu vẫn ở đằng kia nói đạo lý không chịu bỏ tiền, Ôn Ngải trực tiếp không kiên nhẫn: "Sao anh dong dài thế nhỉ! Ba chỉ đưa tiền tiêu vặt của em cho anh giữ hộ, bên trong cũng có phần của em, anh dựa vào cái gì mà không cho em?"


Nhạc Kiêu bình thường rất dễ tính, hiện tại lại cực kỳ cố chấp, giữ túi thật chặt: "Không thể ăn."


"Cái anh này----!" Ôn Ngải không lay chuyển được hắn, đành hạ giọng thỏa hiệp, "Vậy chỉ cần đưa cho em một nửa thôi? Em chỉ ăn một xiên đậu khô thôi."


Nhạc Kiêu bị cặp mắt to đen lúng liếng của cậu nhìn chăm chú, suýt chút nữa bỏ tay che túi áo ra, cũng may vẫn giữ được kiên định: "Không được."


Ôn Ngải không được ăn đồ nướng, cả đường lạnh mặt, về đến nhà trốn trong phòng không chịu ăn cơm, cửa cũng khóa lại. Cha An ở ngoài gõ một hồi, thấy trong phòng không có động tĩnh gì, đành phải mang chìa khóa đến mở cửa.


"Em trai, ăn cơm nào." Cha An ngồi ở mép giường, vỗ vỗ đoàn phồng lên dưới chăn, "Cha cố ý đến nhà hàng mua vịt nướng về, chiều nay vừa nướng, giống hệt BBQ đúng không?"


Ôn Đoàn Đoàn không chút động tĩnh.


"Anh trai không cho con ăn là đúng, là cha cha cũng làm như vậy." Cha An nói, "Lần trước con ăn đồ vặt ven đường, lúc về bụng sôi cả đêm, cuối cùng người đau không phải là con sao?"


Ôn Đoàn Đoàn vặn vẹo, vẫn không lên tiếng.


Cha An khuyên nửa ngày không có tác dụng, dù sao cái cục chăn mềm mại này có nhân rất cứng, cha An không có cách, liền đứng lên vỗ chăn một cái: "Con đói bụng thì kệ đấy, cha đi ăn cơm đây."


Nhạc Kiêu vẫn luôn chờ ngoài cửa, thấy cha An đi ra một mình, tâm tình hạ xuống.


Nghĩ đến bộ dáng em trai muốn ăn nhưng không ăn được khi ở nhà ga, Nhạc Kiêu cau mày nghĩ nghĩ, chạy đến phòng bếp rán đậu, bôi gia vị lên, bọc hành thái cùng dưa muối bên ngoài, lại hỏi mượn mẹ An hai que trúc dùng để đan áo, sau khi rửa sạch liền dùng để xiên đậu, nhìn rất giống xiên đậu bán ở quán nướng, ngửi cực kỳ thơm.


Không cần phải nói, xiên đậu Nhạc Kiêu làm đã khiến Ôn Đoàn Đoàn động tâm, ngạo kiều lẩm bẩm một lát, xốc chăn ngồi dậy, nhận xiên đậu ăn đến nỗi mồm miệng bóng nhẫy.


Nhạc Kiêu tìm bộ quần áo cũ để lên đùi cậu, đề phòng dưa hành rơi xuống, đứng bên cạnh nhìn cậu ăn.


Ôn Ngải ở chỗ nhà ga vốn đã đói bụng, hiện tại ăn liên mồm, căn bản không dừng được. Hơn nữa cậu cảm thấy xiên đậu Nhạc Kiêu làm có hương vị đặc biệt quen thuộc, ngon đến nỗi cậu muốn khóc.


"Ăn xong rồi." Ôn Ngải để xiên trúc trống không sang một bên, thỏa mãn ợ một cái.


Nhạc Kiêu nhận lấy xiên trúc, thu quần áo cũ lại: "Hương vị thế nào?"


"Bình thường." Ôn Ngải khẩu thị tâm phi nói một câu, lại sợ Nhạc Kiêu về sau không làm nữa nên ngừng lại, sửa mồm, "Nhưng cũng được..."


Nhạc Kiêu cười rộ lên, tay lau đi lá hành trên cằm Ôn Ngải: "Về sau muốn ăn cứ nói với anh, đồ tự làm dù sao vẫn sạch hơn."


Ôn Ngải mất tự nhiên cụp mắt, "Ừm."


Cha An mẹ An trốn sau cửa, liếc nhau, không hẹn mà cùng giơ ngón cái với Nhạc Kiêu.


Dỗ em trai, vẫn là anh trai có chiêu.


Khi học lớp 1, lúc quét dọn vệ sinh có giáo viên chủ nhiệm giúp đỡ lớp dọn dẹp, hiện tại bọn trẻ đã lên lớp ba, việc dọn dẹp liền rơi hết xuống đầu họ.


Ôn Ngải không cùng tổ với Nhạc Kiêu, tan học đến phiên ai dọn dẹp, người kia chỉ có thể ở lại chờ.


Nhạc Kiêu thương em trai, thường xuyên giúp cậu dọn, lần trước, giáo viên chủ nhiệm tan tầm đi ngang qua thấy chuyện này, liên tiếp khen Nhạc Kiêu biết giúp đỡ bạn bè.


Ôn Ngải không vui, lần này cho dù Nhạc Kiêu nói thế nào cũng không chịu để hắn giúp, không muốn cho hắn cơ hội được khen.


Nhạc Kiêu dở khóc dở cười đồng ý, chậm rãi đi lại trong phòng học, phát hiện có chỗ chưa quét sạch, liền nhân lúc Ôn Ngải không chú ý lén nhặt lên, như thế cậu sẽ không bị lớp phó lao động phê bình.


Trước cổng trường tiểu học bày rất nhiều quán, quán bán đồ ăn quán bán đồ chơi, mỗi khi tan học, có không ít học sinh dừng bước trước mấy quán này.


Ôn Ngải dọn vệ sinh xong đi ra ngoài cổng trường, đeo ba lô nhỏ chen vào quán, nhìn xem có đồ chơi mới không, Nhạc Kiêu cũng bước vào theo, nhìn những đồ chơi rực rỡ muôn màu trên sạp, quay đầu hỏi Ôn Ngải: "Em thích cái gì? Anh mua cho em."


"Sao tự nhiên lại hào phóng như vậy?" Ôn Ngải cầm một cái cung kéo ra, xoay người nhắm vào Nhạc Kiêu, "Mới hôm qua còn vắt cổ chày ra nước kia mà."


Không phải Nhạc Kiêu biết Ôn Ngải vẫn còn nhớ chuyện hôm qua, nên mới chủ động mua mua mua cho cậu đấy chứ?


"Em thích cái gì cứ lấy đi." Nhạc Kiêu cười với cậu, "Anh trả tiền."


Ôn Ngải để cung lại, nhón chân duỗi tay cố với ếch lên dây cót (*), lẩm bầm: "Vốn là tiền của em mà."


"Ý của anh là ----"  Tay Nhạc Kiêu duỗi ra, lấy cho Ôn Ngải mấy con ếch, để trước mặt cậu cho cậu chọn lựa, "Dùng phần tiền tiêu vặt của anh mua cho em."


Mắt Ôn Ngải sáng lên, "Anh nói thật à?"


Nhạc Kiêu nghiêm túc gật đầu: "Ừ, em chọn đi."


Ôn Ngải liền không khách khí với Nhạc Kiêu, xem đủ mọi thứ trong quán, thứ này mua thứ kia cũng mua, cái gì không có cậu mua hết, xong xuôi còn khiêng luôn hai khẩu súng nước to nhất quán đi.


Nhạc Kiêu sảng khoái trả tiền, chủ quán vui đến nỗi cười hở cả lợi ra.


Ôn Ngải có một đống đồ chơi mới, đối xử với Nhạc Kiêu tốt hơn một tẹo, ít nhất là khi ngồi xe về nhà sẽ ngồi cùng hắn, không như ngày hôm qua.


Nhạc Kiêu cảm thấy tiền này tiêu cực đáng.


Tới cửa nhà, Nhạc Kiêu móc chìa khóa cắm vào ổ, vừa lúc bà Vương ở đối diện mở cửa,  Ôn Ngải liền để đồ chơi xuống đất, nhào qua ôm eo bà làm nũng: "Con chào bà ạ!"


"Ai da! Quân Quân ngoan quá!" Bà Vương sờ khuôn mặt nhỏ của cậu, "Gần đây học hành thế nào con?"


"Tốt lắm ạ!" Ôn Ngải thấy trên tay bà xách túi rác, chủ động duỗi tay nhận lấy, "Bà để con đổ cho."


Ôn Ngải vứt rác vào thùng rác cuối hành lang, khi trở về, bà Vương đã vào phòng cầm một hộp đường ra, chia cho cậu cùng Nhạc Kiêu.


Sau khi vào nhà, Ôn Ngải ném cặp sách lên sô pha, cầm hai khẩu súng nước vào nhà vệ sinh.


"Làm xong bài tập rồi hẵng chơi?" Nhạc Kiêu đi vào theo, đúng lúc Ôn Ngải rót đầy nước vào súng, quay đầu nhìn Nhạc Kiêu nở nụ cười quỷ dị, tay cầm súng, bắn hắn loạn xạ.


Quần áo trên người Nhạc Kiêu nháy mắt bị ướt một mảng lớn, dùng tay cản lại cột nước đang bắn tới, liên tiếp lùi về phía cửa.


"Anh đừng chỉ trốn!" Ôn Ngải ném một khẩu súng bên chân hắn, thần sắc hưng phấn, "Chơi với em đi, tới tới tới!"


Nhạc Kiêu nhặt súng nước trên đất lên, thấy Ôn Ngải giống như mèo nhỏ lăn lộn cầu chơi cùng, ý nghĩ vụt qua, ngón tay đặt trên cò súng bóp xuống.


Dù sao hai người cũng mới là học sinh tiểu học, chơi cực kỳ nhập tâm, chơi từ WC đến phòng khách, lại từ phòng khách chơi đến ban công, chơi cực kỳ vui vẻ.


Lúc cha An mẹ An trở về, không ít đồ gỗ trong nhà đã bị ngấm nước.


Cha An tóm hai tên nhóc tới trước mặt, còn chưa bắt đầu giáo huấn, ngoài cửa đã có người đập cửa thùng thùng thùng.


Mẹ An ra mở cửa, gia đình tầng dưới chống nạnh đứng ở cửa, giọng to cực kỳ, nói trần nhà mình bị nước tầng trên chảy xuống, chất vấn bọn họ đang làm cái gì.


Mẹ An vội vã xin lỗi, nhưng vị chống nạnh này có chút thù dai, bình thường không thích nhà họ An, lần này càng quái gở châm chọc mỉa mai một hồi mới đi.


Sau khi cửa đóng lại, sắc mặt cha An càng thêm nghiêm khắc: "Hai con, nói xem đã làm gì."


Ôn Ngải cúi đầu bắt đầu nghĩ, không nhớ mình đã khuyến khích Nhạc Kiêu làm ra chuyện ấu trĩ như thế nào.


Nhạc Kiêu nhanh miệng nói trước Ôn Ngải, ôm toàn bộ trách nhiệm về phía mình, súng nước là hắn mua, trò chơi là hắn muốn chơi, phần lớn vết nước trong nhà đều là do hắn bắn mà nên.


Ôn Ngải sửng sốt, ấp úng nói: "Không phải, là con ——"


"Đủ rồi." Cha An đột ngột cắt lời cậu, chỉ tay về phía ban công, "Hai con đi úp mặt vào tường đi."


Cũng may bây giờ là mùa hè, hai người một thân quần áo ướt, đứng trên ban công gió thổi qua cũng không lạnh.


Ôn Ngải nhìn chằm chằm vết nứt trên tường, nói nhỏ: "Sao anh gánh tội thay em làm gì?"


"Em là em trai, anh phải bảo vệ em." Nhạc Kiêu nhìn vách tường nghiêm túc nói, "Không ai có thể bắt nạt em, ba cũng không được."


Ôn Ngải quay đầu nhìn sườn mặt Nhạc Kiêu, sửng sốt thật lâu: "Em không cần anh bảo vệ... Hơn nữa cũng có tác dụng gì đâu, chúng ta vẫn bị phạt úp mặt vào tường mà."


Nhạc Kiêu gục đầu, trán như muốn dán lên vách tường: "Thật xin lỗi."


Ôn Ngải càng sửng sốt: "Không phải, anh xin lỗi em làm gì, cho dù anh nhận hết lỗi về mình em cũng không hiếm lạ, đừng hy vọng em sẽ cảm kích anh."


Nhạc Kiêu lắc đầu: "Anh không cần em cảm kích."



Ôn Ngải: "Vậy vì sao?"



Nhạc Kiêu ngẩng đầu liếc cậu một cái: "Em không sao là được."



Ôn Ngải không tiếp lời.


Hai người không nói tiếp, cha An mẹ An trốn ở sau cửa ban công nghe lén cũng trở lại phòng khách ngồi.


Mẹ An bưng trà lên uống một ngụm: "Về sau nếu em trai càng ngày càng vô pháp vô thiên, nhất định là do anh trai nuông chiều mà ra."


"Cũng có thể." Cha An trêu chọc, "Anh là cha nó còn bị bài xích đây."


"Ai bảo lúc đấy anh nghiêm khắc." Mẹ An cười, quay đầu nhìn hai con trai đang úp mặt vào tường, "Anh trai chân thành như vậy, sớm muộn thì em trai cũng sẽ mở lòng với nó."


Dựa trên mục đích xúc tiến tình cách mạng hữu nghị giữa hai anh em, cha An mẹ An cố ý để bọn  họ đứng nhiều hơn một chút.


Đêm hè oi bức, đôi mắt hồng hồng của Ôn Ngải bắt đầu nhắm lại, người nhỏ nghiêng ngả, cuối cùng nghiêng về phía Nhạc Kiêu, cả người dựa lên cơ thể người ta.


Nhạc Kiêu không dám lộn xộn, khẽ nâng vai lên, để Ôn Ngải có thể dựa thoải mái hơn.


Mũi hắn động động, em trai đã lớn như vậy, trên người vẫn có mùi sữa.


Thật dễ ngửi.


--------------------


(*) ếch lên dây cót (铁皮青蛙)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện