Ác Bá
Chương 104: Đủ rồi
Thanh đao Huyết Nhận dài và sắc trực tiếp đâm thủng bụng của Nại Lương. Lân Cửu căn bản là không để ý đến chuyện một cước cực mạnh của Nại Lương. Thanh Huyết Nhận sắc nhọn giống như đâm vào một khối đậu phụ. Cửu Lân đưa tay ra nắm lấy cổ chân của Nại Lương đang giẫm lên ngực mình mà kéo sang một bên, còn tay phải thì nắm chặt lấy thanh Huyết Nhận xoắn một cái thật mạnh trong bụng Nại Lương.
Nại Lương hét to lên một tiếng, y đã bị Lân Cửu kéo cả người lảo đảo, thân thể vừa lắc lư cơn đau trong bụng càng thêm đau đến tận tim gan. Chỉ một phút chủ quan, lơ là và mất cảnh giác y đã tạo cơ hội cho Lân Cửu chiếm được thế thượng phong. Thanh đao lạnh lùng tàn khốc đó căn bản là không có ý định chừa cho y một con đường sống.
Nại Lương lùi nhanh về phía sau, muốn rút thanh đao sắc nhọn trong tay của Lân Cửu vẫn đang vặn ở bụng mình ra. Nhưng đáng tiếc, y nhanh, Lân Cửu còn nhanh hơn, khi mà y cố gắng lùi về sau thì cũng là lúc Lân Cửu từ mặt đất đứng phắt dậy, đẩy thanh đao trong tay mình tiến vào sâu hơn. Hai người từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách như vậy, thanh đao Huyết Nhẫn tàn nhẫn đó chuyển động không ngừng trong bụng của Nại Lương.
A!
Nại Lương lại gào thét lên một lần nữa, lần đầu tiên y cảm nhận được sự đau đớn và nỗi bất lực khôn cùng. Đây chính là một kiểu giày vò, tra tấn dã man nhất mà từ trước tới giờ. Thậm chí y còn nghe thấy được âm thanh chuyển động của thanh Huyết Nhận trong bụng của bản thân. Những âm thanh nhỏ, sát sát khẽ vang lên, lúc này đây nó chính là những âm thanh khủng bố, dã man nhất trên thế giới mà Nại Lương được nghe.
Y còn có thể cảm nhận được rõ ràng từng khúc ruột của bản thân đang bị thanh đao sắc nhọn kia cắt vụn thành từng đoạn. Cảm giác khủng bố, sợ hãi không sao mà dứt được khiến cho y nhanh chóng sụp đổ hoàn toàn.
Sắc mặt của y trắng bệch như tuyết, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu. Còn khóe miệng của y thì không ngừng giật giật, những hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng vã ra như tắm, chảy từ trên trán chảy xuống. Thứ duy nhất mà mắt y có thể nhìn thấy bây giờ chính là khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại đầy vết máu và biểu cảm dữ tợn của cô. Trên khuôn mặt có dung nhan mỹ miều, xinh đẹp như hoa đang cắn chặt môi. Đôi mắt to tròn như hạt mơ đang mở to nhìn y trừng trừng, trong con ngươi đó chỉ toàn là sát khí lạnh như băng.
Nại Lương đã hối hận, hối hận vì sao bản thân lại tự đi tìm chỗ chết.
Vốn dĩ y có thể đứng ngoài cuộc, khoanh tay đứng thưởng thức vở kịch xuân cung sinh động. Thậm chí nếu như may mắn y còn có thể nhìn thấy màn du hí cuối cùng của Tiểu Dã Tam Mộc. Lúc đó biết đâu y còn có thể nhìn thấy người con gái bây giờ đang đứng trước mặt y, tay cầm chắc thanh Huyết Nhận sắc nhọn, lạnh lùng mà đâm thẳng vào bụng của y và không ngừng khua khoắn nó trong bụng y, bị Tiểu Dã Tam Mộc đè xuống và chà đạp. Nếu như may mắn hơn một chút nữa, y còn có thể vui vẻ một đêm với cô gái này. Nhưng hiện tại, tất cả đều đã vượt khỏi tầm tay và dự đoán ban đầu của y.
Hai người họ, một người cứ lùi một người cứ tiến, chuyển động vói tốc độ nhanh trong đại sảnh của tầng thứ hai mươi mốt. Đã không biết bao nhiêu lần biến hoá phương hướng, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể nào thoát khỏi sự bám sát của Lân cửu giống như âm hồn bất tán. Lúc này đây, người con gái có dung mạo như hoa, nhưng lòng dạ lại như rắn rết này giống như một La Sát dưới địa ngục đang truy hồn đoạt mạng. Còn Nại Lương thì đã gần như tuyệt vọng.
Trong vô thức, y đã đưa tay ra bóp chặt lấy cổ của Lân Cửu. Trong giây phút cận kề với cái chết, Nại Lương trở thành một con người vô cùng đáng sợ. Nếu như y chết thì nhất định là chết không cam tâm, chết mà không nhắm được mắt. nhưng nếu y chết như thế này thì lại không thể nào lôi đối phương cùng xuống địa ngục với mình được, chết như vậy thì y càng không thể nào nhắm mắt xuôi tay được.
Nại Lương quyết định không lùi về sau nữa. Đôi bàn tay vì cố dùng sức bóp chặt lấy cổ của lân Cửu mà các khớp xương trở nên trắng bệch. Ánh mắt của y mở to trợn trừng lên cứ như là y đang muốn ăn thịt người vậy, khi biết bản thân đã không còn đường sống nữa rồi, khóe miệng của y chợt lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
- Con đàn bá ác ma như ngươi, chết đi!
Nại Lương quát lớn.
Đúng là Lân Cửu đã gặp chút khó khăn về hô hấp nhưng đôi mắt to tròn xinh đẹp kia không có bất cứ một nỗi sợ hãi nào, ngược lại đôi môi đỏ mọng màu máu lại hiện lên một nụ cười vui vẻ. Đó chính là nụ cười thể hiện sự khinh bỉ và khinh thường.
- Chết đi!
Lân Cửu hét to lên một tiếng, cả hai tay nắm chặt lấy thanh đao đâm mạnh vào sâu hơn.
Thanh Huyết Nhận sắc lạnh giống như như đang cắt một miếng đậu phụ, từ bụng của Nại Lương bắt đầu hướng lên trên rồi bổ ra ngoài, tạo thành một cái lỗ thủng rất lớn, chia hẳn nửa người trên của Nại Lương thành hai mảnh.
Thanh Huyết Nhận đi đến cổ của nại Lương thì hất ra bên ngoài, nửa người trên của y giống như một quả dưa hấu bị bổ làm đôi và tách sang hai bên.
Màu máu tươi thẫm gần như là đen lại, giống như những hạt mưa trút xuống. Máu me be bét, nội tạng đứt vụn đổ rầm một cái xuống đất. Gan, phổi, tràng vị và nội số thứ nội tạng khác hòa lẫn vào trong máu thành một đống bầy nhầy ở trên mặt đất, còn có cả một ít nội tạng nữa vẫn còn treo lủng lẳng trong bụng của Nại Luong, lắc qua lắc lại.
Trái tim của y vẫn còn treo ở nửa người bên trái, nó vẫn đập không ngừng, dường như nó vẫn không cam tâm.
Cổ Nại Lương nghiêng vẹo sang một bên, mất đi sự chống đỡ, cái đầu không giữ được sự thăng bằng, chúc xuống và gục lên vai của y. Khuôn mặt của y vẫn là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, cái miệng vẫn cứ đang mấp máy mà không thể phát ra được âm thanh gì. Đầu lưỡi của y thè ra ngoài giống như một người treo cổ mà chết, trông vô cùng gớm ghiếc, không thể miêu tả hết sự khủng bố bằng lời.
Lân Cửu nhấc chân lên đạp vào cơ thể dường như đã bị bổ thành hai mảnh của Nại Lương, đưa tay lên lau khuôn mặt đã bị máu bắn lên, lưỡi thè ra liếm môi rồi phun ra một ngụm nước bọt màu hồng, rồi như bị kích thích cô lại giơ cao thanh đao lên đâm mạnh một nhát xuống.
Xoạt một tiếng!
Người của Nại Lương bị thanh đao trong tay Lân Cửu bổ từ giữa bổ ra, hai nửa tách sang hai bên, rầm một tiếng đổ ầm xuống sàn, chân phải nối liền với chân trái thành một đường thẳng, hoàn thành động tác có độ khó cao nhất trong cuộc đời của y. Từ xưa đến nay, y luôn vênh mặt với đời, tự phụ về sự mềm dẻo đến kinh người của bản thân, có thể dễ dàng làm ra những động tác vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nhưng hiện tại cuối cùng thì y cũng đã làm được một động tác với độ khó vô cùng cao, thậm chí trước đó chưa bao giờ y dám nghĩ đến. Thử hỏi ai là có thể nối liền hai chân lại với nhau, tạo thành một đường thẳng cơ chứ? Nhưng Nại Lương lại có thể, y còn có thể đồng thời chia vai trái và vai phải cùng một lúc rơi xuống đât theo hai hướng khác nhau.
Tiểu Dã Tam Mộc nhìn chăm chăm vào màn hình quan sát, hai con người của gã trợn tròn, vầng trán của gã thì như tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo.
- Các ngươi xuống hết, bắt cô ta lên đây cho ta!
- Rõ!
Mười mấy thủ hạ đứng sau lưng Tiểu Dã Tam Môc đồng thanh đáp lại, xoay người bước ra khỏi phòng quan sát. Mười mấy người này ở Nhật Bản đều là những cao thủ nổi tiếng, không có một ai là có tu vi dưới Nại Lương cả. Nếu như sở trường của Nại Lương là ẩn nấp và truy đuổi thì luận về giao đấu kịch liệt và bản lĩnh giết người, thì trong đám thuộc hạ của Tiểu Dã Tam Mộc, y không đáng để nhắc đến.
Thoắt một cái, mười mấy người này đã biến khỏi tầm mắt của Tiểu Dã Tam Mộc, còn gã thì vẫn đứng đó nhìn vào màn hình bằng khuôn mặt lạnh lùng.
Khoanh hai tay trước ngực và nhìn chăm chú vào người con gái đang bước từng bước về phía cầu thang, tiếp tục lên lầu ở trong màn hình, trong lòng của gã chợt xuất hiện một sự đả kích khó diễn tả bằng lời.
Rốt cuộc thì cái gì đã giúp cô ta giữ vững tinh thần, quật cường chiến đầu mà không tiếc tính mạng của bản thân?
Người con gái trên màn hình đưa một tay ôm lấy ngực, bước chân đã chậm lại. Thân hình tuyệt mỹ khẽ cong lại, dường như cô đã bước đến giới hạn của sự chịu đựng, cơ thể đã thấm mệt, mỗi một bước đi của cô đều toát lên sự gồng mình, cố gắng, nó chính là nỗi đau khổ mà cô phải trả giá. Nhưng cô không hề tỏ ra do dự chút nào hết, cô vẫn kiên định tiếp tục bước tiếp về phía cầu thang.
Tiểu Dã Tam Môc nghĩ mãi mà không ra tại sao một người con gái xinh đẹp như vậy lại có thể mạnh mẽ kiên cường đến như vậy. Trong suy nghĩ vốn có của y, phụ nữ chỉ là một món đồ chơi mà thôi, phụ nữ càng đẹp thì càng thú vị. Nhưng phụ nữ một khi liên quan đến chết chóc và máu tanh vậy thì món đồ chơi này sẽ thay đổi hương vị.
Tiểu Dã Tam Mộc rất thích nhìn thấy máu chảy, cũng rất thích phụ nữ nhưng gã lại không thích phụ nữ có suy nghĩ riêng. Người phụ nữ mà gã muốn nhất định phải tôn sùng, coi gã là ông trời, coi gã là duy nhất, gã không cho phép phụ nữ được mạnh mẽ.
Nhưng ở người con gái này, Tiểu Dã Tam Mộc lại có thể nhìn ra một sự mạnh mẽ, kiên cường không chịu khuất phục.
Lân Cửu cảm thấy ngực mình càng ngày càng đau, vết thương mà nại Lương để lại càng ngày càng khiến cô khó thở. Một cước đó của Nại Lượng đã dùng thêm nội công, tạo thành thương tổn bên trong không phải chỉ là ngoại thương đơn giản..
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía đầu cầu thang cách đó không xa, ánh mắt vẫn kiên định.
Ở sau lưng cô chính là những dấu chân dính đầy máu tươi,đồng thời tỏa ra một mùi máu tanh nồng. Thi thể không toàn thây của Nại Lương đã bị cô vứt lại ở đằng sau lưng, đám nội tạng nát vụn, hòa lẫn vào trong máu qủa thực là rất thê thảm.
Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đối lập hoàn toàn với một khung cảnh khắp nơi đều là xác chết, máu me vung vãi và nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho người ta không rét mà run.
Ba mươi hai người, vẫn là chưa đủ!
Những tổn thương mà hắn phải chịu đựng, nhất định phải được đền bù bằng một trăm tính mạng của những tên hèn mọn này.
Hai nhẫn giả mặc áo đen bám chặt hai tay hai chân lên trên trần nhà, trông chẳng khác gì hai con thằn lằn màu đen khổng lồ. Ánh đèn trong hành lang lập lòe lập lòe, rất mơ hồ, ai cũng không thể nào chú ý đến hai người đang mặc áo đen ở trên trần nhà. Hai người này giữ vững trạng thái giống như đã chết, đến hít thở cũng không dám hít thở mạnh, luôn khống chế ở mức thấp nhất. Cơ thể của hai người này lớn hơn loài thằn lằn rất nhiều lần nhưng kỹ thuật ngụy trang của họ thì còn hoàn mỹ hơn loài này rất nhiều lần.
Hai nhẫn giả dán mình lên trần nhà, yên lặng nhẫn nại đợi chờ Lân Cửu bước vào trong phạm vi hai người họ mai phục. Một khi Lân Cửu đến bên dưới bọn họ,, ở vào khoảng cách như thế này đột ngột tấn công từ trên cao xuống, nhất định Lân Cửu sẽ không có khả năng sống sót.
Một lúc sau, bóng dáng của Lân Cửu đã đổ dài in hình trên tường, cô bước thong thả bước vào trong hành lang, cô chỉ cần bước thêm vài bước nữa là rơi vào phạm vi tập kích của hai nhẫn giả mặc áo đen. Có lẽ lúc này đây cô đã thấm mệt, cho nên đã không đủ tỉnh táo để phát hiện ra hai nhẫn giả ở phía trên đầu mình, cô vẫn cứ bước từng bước tiến về phía trước.
Khi Lân Cửu bước đến đúng chỗ hai nhẫn Giả phục kích, hai người họ liền đưa mắt nhìn nhau. Sau đó cả hai cùng gật gật đầu ra hiệu đã hiểu, họ từ từ rút thanh trường đao ở sau lưng ra, không để phát ra bất cứ tiếng động nào.
Nhìn thấy Lân Cửu tiến lại mà không có đề phòng gì, hai người này dường như hai con thằn lằn đã phát hiện ra con mồi thè lưỡi ra thật nhanh. Đột nhiên, từ trên cao giáng xuống hai thanh đao sáng chói mang theo hai luồng sát khí nồng nặc.
Ẩn nấp hoàn mỹ, đánh úp hoàn mỹ, lần đánh lén này đúng là lần đánh lén thành công nhất từ lúc chào đời đến nay của hai nhẫn giả này. Thậm chí hai người họ còn đã mường tượng ra cảnh hai thanh trường đao trong tay họ sẽ chém cô gái phía dưới thành ba mảnh. Bọn họ đều lànhẫn hiả cấp thấp, không có đủ tư cách bước vào phòng giám sát đứng sau lưng Tiểu Dã Tam Mộc, cho nên cũng không biết rằng mệnh lệnh hiện tại của cấp trên là gì. Thứ duy nhất mà họ biết được chính là thủ lĩnh của họ - Nại Lương vừa mới chết, hơn nữa lại còn chết bằng một cách thức vô cùng tàn khốc và thảm thương.
Khi người còn gái này vừa mới bước đến chỗ họ thì đã tạo cho họ bị kích động quá lớn. Từ trước đến giờ bọn chúng chưa bao giờ nghĩ đồng đội của mình sẽ có ngày từng người một chết trong tay một phụ nữ. Hơn nữa, điều mà họ không thể nào tưởng tượng được rằng thủ lĩnh của bọn chúng Nại Lương lại có thể bị người ta dùng một đao chém thành hai mảnh. Cho nên chúng phải giết chết cô gái này, để trấn áp nỗi sợ hãi và rung động trong nội tâm của mình càng phải giết chết cô gái này. Cô gái này nếu như không chết thì nhất định sẽ trở thành một nỗi ác mộng khó phai mờ trong suốt cuộc đời họ.
Hai bóng đen từ trên cao rơi xuống, cùng với hai thanh trường đao nhẫn giả vô cùng sắc nhọn.
Phập! phập!
Hai tiếng trầm đục vang lên!
Hai nhẫn giả mặc áo đen giống như một con chó chết cùng lúc bị một lực vô cùng lớn xuyên qua người đẩy bay ra ngoài. Khi mà hai người này rơi xuống đất thì họ còn chưa kịp giãy dụa đã bị giết chết rồi. Bọn chúng chết mà không ngờ được rằng sẽ có người ra tay trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, dùng một ưu thế trời long đất lở trong nháy mắt đánh bay họ ra ngoài.
Một chàng thanh niên trẻ tuổi, hất nhẹ mái tóc dài bạc trắng của mình, nhẹ nhàng rơi xuống đứng bên cạnh Lân Cửu. Mặt của hắn rất trắng, đôi mắt hiện lên chút mệt mỏi. Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lân Cửu, rồi ghé sát vào tai cô mà thì thầm.
- Đủ rồi, Cửu Nhi, em đưa chị về nhà!
Nại Lương hét to lên một tiếng, y đã bị Lân Cửu kéo cả người lảo đảo, thân thể vừa lắc lư cơn đau trong bụng càng thêm đau đến tận tim gan. Chỉ một phút chủ quan, lơ là và mất cảnh giác y đã tạo cơ hội cho Lân Cửu chiếm được thế thượng phong. Thanh đao lạnh lùng tàn khốc đó căn bản là không có ý định chừa cho y một con đường sống.
Nại Lương lùi nhanh về phía sau, muốn rút thanh đao sắc nhọn trong tay của Lân Cửu vẫn đang vặn ở bụng mình ra. Nhưng đáng tiếc, y nhanh, Lân Cửu còn nhanh hơn, khi mà y cố gắng lùi về sau thì cũng là lúc Lân Cửu từ mặt đất đứng phắt dậy, đẩy thanh đao trong tay mình tiến vào sâu hơn. Hai người từ đầu đến cuối vẫn luôn duy trì khoảng cách như vậy, thanh đao Huyết Nhẫn tàn nhẫn đó chuyển động không ngừng trong bụng của Nại Lương.
A!
Nại Lương lại gào thét lên một lần nữa, lần đầu tiên y cảm nhận được sự đau đớn và nỗi bất lực khôn cùng. Đây chính là một kiểu giày vò, tra tấn dã man nhất mà từ trước tới giờ. Thậm chí y còn nghe thấy được âm thanh chuyển động của thanh Huyết Nhận trong bụng của bản thân. Những âm thanh nhỏ, sát sát khẽ vang lên, lúc này đây nó chính là những âm thanh khủng bố, dã man nhất trên thế giới mà Nại Lương được nghe.
Y còn có thể cảm nhận được rõ ràng từng khúc ruột của bản thân đang bị thanh đao sắc nhọn kia cắt vụn thành từng đoạn. Cảm giác khủng bố, sợ hãi không sao mà dứt được khiến cho y nhanh chóng sụp đổ hoàn toàn.
Sắc mặt của y trắng bệch như tuyết, khuôn mặt cắt không còn một giọt máu. Còn khóe miệng của y thì không ngừng giật giật, những hạt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng vã ra như tắm, chảy từ trên trán chảy xuống. Thứ duy nhất mà mắt y có thể nhìn thấy bây giờ chính là khuôn mặt xinh đẹp nhưng lại đầy vết máu và biểu cảm dữ tợn của cô. Trên khuôn mặt có dung nhan mỹ miều, xinh đẹp như hoa đang cắn chặt môi. Đôi mắt to tròn như hạt mơ đang mở to nhìn y trừng trừng, trong con ngươi đó chỉ toàn là sát khí lạnh như băng.
Nại Lương đã hối hận, hối hận vì sao bản thân lại tự đi tìm chỗ chết.
Vốn dĩ y có thể đứng ngoài cuộc, khoanh tay đứng thưởng thức vở kịch xuân cung sinh động. Thậm chí nếu như may mắn y còn có thể nhìn thấy màn du hí cuối cùng của Tiểu Dã Tam Mộc. Lúc đó biết đâu y còn có thể nhìn thấy người con gái bây giờ đang đứng trước mặt y, tay cầm chắc thanh Huyết Nhận sắc nhọn, lạnh lùng mà đâm thẳng vào bụng của y và không ngừng khua khoắn nó trong bụng y, bị Tiểu Dã Tam Mộc đè xuống và chà đạp. Nếu như may mắn hơn một chút nữa, y còn có thể vui vẻ một đêm với cô gái này. Nhưng hiện tại, tất cả đều đã vượt khỏi tầm tay và dự đoán ban đầu của y.
Hai người họ, một người cứ lùi một người cứ tiến, chuyển động vói tốc độ nhanh trong đại sảnh của tầng thứ hai mươi mốt. Đã không biết bao nhiêu lần biến hoá phương hướng, nhưng cuối cùng thì vẫn không thể nào thoát khỏi sự bám sát của Lân cửu giống như âm hồn bất tán. Lúc này đây, người con gái có dung mạo như hoa, nhưng lòng dạ lại như rắn rết này giống như một La Sát dưới địa ngục đang truy hồn đoạt mạng. Còn Nại Lương thì đã gần như tuyệt vọng.
Trong vô thức, y đã đưa tay ra bóp chặt lấy cổ của Lân Cửu. Trong giây phút cận kề với cái chết, Nại Lương trở thành một con người vô cùng đáng sợ. Nếu như y chết thì nhất định là chết không cam tâm, chết mà không nhắm được mắt. nhưng nếu y chết như thế này thì lại không thể nào lôi đối phương cùng xuống địa ngục với mình được, chết như vậy thì y càng không thể nào nhắm mắt xuôi tay được.
Nại Lương quyết định không lùi về sau nữa. Đôi bàn tay vì cố dùng sức bóp chặt lấy cổ của lân Cửu mà các khớp xương trở nên trắng bệch. Ánh mắt của y mở to trợn trừng lên cứ như là y đang muốn ăn thịt người vậy, khi biết bản thân đã không còn đường sống nữa rồi, khóe miệng của y chợt lộ ra một nụ cười đầy thâm ý.
- Con đàn bá ác ma như ngươi, chết đi!
Nại Lương quát lớn.
Đúng là Lân Cửu đã gặp chút khó khăn về hô hấp nhưng đôi mắt to tròn xinh đẹp kia không có bất cứ một nỗi sợ hãi nào, ngược lại đôi môi đỏ mọng màu máu lại hiện lên một nụ cười vui vẻ. Đó chính là nụ cười thể hiện sự khinh bỉ và khinh thường.
- Chết đi!
Lân Cửu hét to lên một tiếng, cả hai tay nắm chặt lấy thanh đao đâm mạnh vào sâu hơn.
Thanh Huyết Nhận sắc lạnh giống như như đang cắt một miếng đậu phụ, từ bụng của Nại Lương bắt đầu hướng lên trên rồi bổ ra ngoài, tạo thành một cái lỗ thủng rất lớn, chia hẳn nửa người trên của Nại Lương thành hai mảnh.
Thanh Huyết Nhận đi đến cổ của nại Lương thì hất ra bên ngoài, nửa người trên của y giống như một quả dưa hấu bị bổ làm đôi và tách sang hai bên.
Màu máu tươi thẫm gần như là đen lại, giống như những hạt mưa trút xuống. Máu me be bét, nội tạng đứt vụn đổ rầm một cái xuống đất. Gan, phổi, tràng vị và nội số thứ nội tạng khác hòa lẫn vào trong máu thành một đống bầy nhầy ở trên mặt đất, còn có cả một ít nội tạng nữa vẫn còn treo lủng lẳng trong bụng của Nại Luong, lắc qua lắc lại.
Trái tim của y vẫn còn treo ở nửa người bên trái, nó vẫn đập không ngừng, dường như nó vẫn không cam tâm.
Cổ Nại Lương nghiêng vẹo sang một bên, mất đi sự chống đỡ, cái đầu không giữ được sự thăng bằng, chúc xuống và gục lên vai của y. Khuôn mặt của y vẫn là biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, cái miệng vẫn cứ đang mấp máy mà không thể phát ra được âm thanh gì. Đầu lưỡi của y thè ra ngoài giống như một người treo cổ mà chết, trông vô cùng gớm ghiếc, không thể miêu tả hết sự khủng bố bằng lời.
Lân Cửu nhấc chân lên đạp vào cơ thể dường như đã bị bổ thành hai mảnh của Nại Lương, đưa tay lên lau khuôn mặt đã bị máu bắn lên, lưỡi thè ra liếm môi rồi phun ra một ngụm nước bọt màu hồng, rồi như bị kích thích cô lại giơ cao thanh đao lên đâm mạnh một nhát xuống.
Xoạt một tiếng!
Người của Nại Lương bị thanh đao trong tay Lân Cửu bổ từ giữa bổ ra, hai nửa tách sang hai bên, rầm một tiếng đổ ầm xuống sàn, chân phải nối liền với chân trái thành một đường thẳng, hoàn thành động tác có độ khó cao nhất trong cuộc đời của y. Từ xưa đến nay, y luôn vênh mặt với đời, tự phụ về sự mềm dẻo đến kinh người của bản thân, có thể dễ dàng làm ra những động tác vượt ngoài sức tưởng tượng của mọi người, nhưng hiện tại cuối cùng thì y cũng đã làm được một động tác với độ khó vô cùng cao, thậm chí trước đó chưa bao giờ y dám nghĩ đến. Thử hỏi ai là có thể nối liền hai chân lại với nhau, tạo thành một đường thẳng cơ chứ? Nhưng Nại Lương lại có thể, y còn có thể đồng thời chia vai trái và vai phải cùng một lúc rơi xuống đât theo hai hướng khác nhau.
Tiểu Dã Tam Mộc nhìn chăm chăm vào màn hình quan sát, hai con người của gã trợn tròn, vầng trán của gã thì như tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo.
- Các ngươi xuống hết, bắt cô ta lên đây cho ta!
- Rõ!
Mười mấy thủ hạ đứng sau lưng Tiểu Dã Tam Môc đồng thanh đáp lại, xoay người bước ra khỏi phòng quan sát. Mười mấy người này ở Nhật Bản đều là những cao thủ nổi tiếng, không có một ai là có tu vi dưới Nại Lương cả. Nếu như sở trường của Nại Lương là ẩn nấp và truy đuổi thì luận về giao đấu kịch liệt và bản lĩnh giết người, thì trong đám thuộc hạ của Tiểu Dã Tam Mộc, y không đáng để nhắc đến.
Thoắt một cái, mười mấy người này đã biến khỏi tầm mắt của Tiểu Dã Tam Mộc, còn gã thì vẫn đứng đó nhìn vào màn hình bằng khuôn mặt lạnh lùng.
Khoanh hai tay trước ngực và nhìn chăm chú vào người con gái đang bước từng bước về phía cầu thang, tiếp tục lên lầu ở trong màn hình, trong lòng của gã chợt xuất hiện một sự đả kích khó diễn tả bằng lời.
Rốt cuộc thì cái gì đã giúp cô ta giữ vững tinh thần, quật cường chiến đầu mà không tiếc tính mạng của bản thân?
Người con gái trên màn hình đưa một tay ôm lấy ngực, bước chân đã chậm lại. Thân hình tuyệt mỹ khẽ cong lại, dường như cô đã bước đến giới hạn của sự chịu đựng, cơ thể đã thấm mệt, mỗi một bước đi của cô đều toát lên sự gồng mình, cố gắng, nó chính là nỗi đau khổ mà cô phải trả giá. Nhưng cô không hề tỏ ra do dự chút nào hết, cô vẫn kiên định tiếp tục bước tiếp về phía cầu thang.
Tiểu Dã Tam Môc nghĩ mãi mà không ra tại sao một người con gái xinh đẹp như vậy lại có thể mạnh mẽ kiên cường đến như vậy. Trong suy nghĩ vốn có của y, phụ nữ chỉ là một món đồ chơi mà thôi, phụ nữ càng đẹp thì càng thú vị. Nhưng phụ nữ một khi liên quan đến chết chóc và máu tanh vậy thì món đồ chơi này sẽ thay đổi hương vị.
Tiểu Dã Tam Mộc rất thích nhìn thấy máu chảy, cũng rất thích phụ nữ nhưng gã lại không thích phụ nữ có suy nghĩ riêng. Người phụ nữ mà gã muốn nhất định phải tôn sùng, coi gã là ông trời, coi gã là duy nhất, gã không cho phép phụ nữ được mạnh mẽ.
Nhưng ở người con gái này, Tiểu Dã Tam Mộc lại có thể nhìn ra một sự mạnh mẽ, kiên cường không chịu khuất phục.
Lân Cửu cảm thấy ngực mình càng ngày càng đau, vết thương mà nại Lương để lại càng ngày càng khiến cô khó thở. Một cước đó của Nại Lượng đã dùng thêm nội công, tạo thành thương tổn bên trong không phải chỉ là ngoại thương đơn giản..
Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía đầu cầu thang cách đó không xa, ánh mắt vẫn kiên định.
Ở sau lưng cô chính là những dấu chân dính đầy máu tươi,đồng thời tỏa ra một mùi máu tanh nồng. Thi thể không toàn thây của Nại Lương đã bị cô vứt lại ở đằng sau lưng, đám nội tạng nát vụn, hòa lẫn vào trong máu qủa thực là rất thê thảm.
Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành đối lập hoàn toàn với một khung cảnh khắp nơi đều là xác chết, máu me vung vãi và nồng nặc mùi máu tanh, khiến cho người ta không rét mà run.
Ba mươi hai người, vẫn là chưa đủ!
Những tổn thương mà hắn phải chịu đựng, nhất định phải được đền bù bằng một trăm tính mạng của những tên hèn mọn này.
Hai nhẫn giả mặc áo đen bám chặt hai tay hai chân lên trên trần nhà, trông chẳng khác gì hai con thằn lằn màu đen khổng lồ. Ánh đèn trong hành lang lập lòe lập lòe, rất mơ hồ, ai cũng không thể nào chú ý đến hai người đang mặc áo đen ở trên trần nhà. Hai người này giữ vững trạng thái giống như đã chết, đến hít thở cũng không dám hít thở mạnh, luôn khống chế ở mức thấp nhất. Cơ thể của hai người này lớn hơn loài thằn lằn rất nhiều lần nhưng kỹ thuật ngụy trang của họ thì còn hoàn mỹ hơn loài này rất nhiều lần.
Hai nhẫn giả dán mình lên trần nhà, yên lặng nhẫn nại đợi chờ Lân Cửu bước vào trong phạm vi hai người họ mai phục. Một khi Lân Cửu đến bên dưới bọn họ,, ở vào khoảng cách như thế này đột ngột tấn công từ trên cao xuống, nhất định Lân Cửu sẽ không có khả năng sống sót.
Một lúc sau, bóng dáng của Lân Cửu đã đổ dài in hình trên tường, cô bước thong thả bước vào trong hành lang, cô chỉ cần bước thêm vài bước nữa là rơi vào phạm vi tập kích của hai nhẫn giả mặc áo đen. Có lẽ lúc này đây cô đã thấm mệt, cho nên đã không đủ tỉnh táo để phát hiện ra hai nhẫn giả ở phía trên đầu mình, cô vẫn cứ bước từng bước tiến về phía trước.
Khi Lân Cửu bước đến đúng chỗ hai nhẫn Giả phục kích, hai người họ liền đưa mắt nhìn nhau. Sau đó cả hai cùng gật gật đầu ra hiệu đã hiểu, họ từ từ rút thanh trường đao ở sau lưng ra, không để phát ra bất cứ tiếng động nào.
Nhìn thấy Lân Cửu tiến lại mà không có đề phòng gì, hai người này dường như hai con thằn lằn đã phát hiện ra con mồi thè lưỡi ra thật nhanh. Đột nhiên, từ trên cao giáng xuống hai thanh đao sáng chói mang theo hai luồng sát khí nồng nặc.
Ẩn nấp hoàn mỹ, đánh úp hoàn mỹ, lần đánh lén này đúng là lần đánh lén thành công nhất từ lúc chào đời đến nay của hai nhẫn giả này. Thậm chí hai người họ còn đã mường tượng ra cảnh hai thanh trường đao trong tay họ sẽ chém cô gái phía dưới thành ba mảnh. Bọn họ đều lànhẫn hiả cấp thấp, không có đủ tư cách bước vào phòng giám sát đứng sau lưng Tiểu Dã Tam Mộc, cho nên cũng không biết rằng mệnh lệnh hiện tại của cấp trên là gì. Thứ duy nhất mà họ biết được chính là thủ lĩnh của họ - Nại Lương vừa mới chết, hơn nữa lại còn chết bằng một cách thức vô cùng tàn khốc và thảm thương.
Khi người còn gái này vừa mới bước đến chỗ họ thì đã tạo cho họ bị kích động quá lớn. Từ trước đến giờ bọn chúng chưa bao giờ nghĩ đồng đội của mình sẽ có ngày từng người một chết trong tay một phụ nữ. Hơn nữa, điều mà họ không thể nào tưởng tượng được rằng thủ lĩnh của bọn chúng Nại Lương lại có thể bị người ta dùng một đao chém thành hai mảnh. Cho nên chúng phải giết chết cô gái này, để trấn áp nỗi sợ hãi và rung động trong nội tâm của mình càng phải giết chết cô gái này. Cô gái này nếu như không chết thì nhất định sẽ trở thành một nỗi ác mộng khó phai mờ trong suốt cuộc đời họ.
Hai bóng đen từ trên cao rơi xuống, cùng với hai thanh trường đao nhẫn giả vô cùng sắc nhọn.
Phập! phập!
Hai tiếng trầm đục vang lên!
Hai nhẫn giả mặc áo đen giống như một con chó chết cùng lúc bị một lực vô cùng lớn xuyên qua người đẩy bay ra ngoài. Khi mà hai người này rơi xuống đất thì họ còn chưa kịp giãy dụa đã bị giết chết rồi. Bọn chúng chết mà không ngờ được rằng sẽ có người ra tay trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc, dùng một ưu thế trời long đất lở trong nháy mắt đánh bay họ ra ngoài.
Một chàng thanh niên trẻ tuổi, hất nhẹ mái tóc dài bạc trắng của mình, nhẹ nhàng rơi xuống đứng bên cạnh Lân Cửu. Mặt của hắn rất trắng, đôi mắt hiện lên chút mệt mỏi. Hắn nhẹ nhàng đưa tay ra ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lân Cửu, rồi ghé sát vào tai cô mà thì thầm.
- Đủ rồi, Cửu Nhi, em đưa chị về nhà!
Bình luận truyện