Ác Bá
Chương 143: Tuyệt địa!
- La thiếu gia, chuyện của anh tôi ít nhiều cũng nghe nói qua. Đối với cái chết của La gia tôi cũng là rất buồn, La gia là anh hùng hào kiệt tôi kinh nể nhất, mất đi tính mạng trong tay bọn côn đồ Trác Thanh Chiến kia thật sự là bất hạnh của thiên hạ. Tôi vì không thể ở thời điểm mấu chốt kia xuất hiện ở bên cạnh các ngài đặc biệt biểu lộ sự tiếc nuối lớn nhất của tôi, cũng để tỏ vẻ bi thương cái chết của La gia.
A Hợp Mãi Đề một tay đặt trước ngực khom người một chút nói.
Giọng điệu của gã hết sức đau xót, nhưng trên mặt của gã ngược lại là một bộ mặt đùa cợt.
- Ông có ý gì!
Vừa ăn một miếng thịt dê vo viên Trác Thanh Đế trừng mắt lạnh lẽo hỏi.
Mãi Mãi Đề khẩn cấp ra hiệu bằng mắt cho A Hợp Mãi Đề.
- Ha ha, La thiếu gia anh hiểu lầm rồi. Tôi nghĩ Trương tiên sinh chỉ là đơn thuần muốn biểu đạt một chút nuối tiếc với việc qua đời của La gia. Ông ấy cũng không mỉa mai suy nghĩ của anh, chúng ta hợp tác lần này cần phải thật thành thật với nhau, cho nên chúng ta đều nên hết lòng giữ vững lý trí mới có thể hoàn thành mục tiêu chung của chúng ta, đúng không nào?
Trác Thanh Đế hừ một tiếng lạnh lùng, cắm dao găm trong tay lên mặt bàn.
- Mục tiêu của chúng ta không giống nhau, các người muốn phản quốc mà tôi không có dự định đó! Tôi chỉ muốn giết Trác Thanh Chiến, những thứ khác không quan tâm!
- La thiếu gia, điều này chính là mục tiêu chung của chúng ta.
A Hợp Mãi Đề giống như cười ha ha để nhịn cơn tức nói:
- Tên tiểu tử họ Trác kia chẳng những là cừu nhân của anh, cũng là cừu nhân của chúng tôi. Huynh đệ chúng tôi chết ở trong tay hắn cũng không ít hơn anh bao nhiêu. Mà bước đầu tiên lần hành động này của chúng tôi, chính là xoá sạch chướng ngại vật ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng tôi!
Mãi Mãi Đề nói.
Trác Thanh Đế:
- Những thứ đó tôi mặc kệ, các người cần cái gì tôi có thể hết lòng ủng hộ. Nhưng có một điểm, cái đầu Trác Thanh Chiến cần để lại cho tôi!
- Điều này không thành vấn đề.
A Hợp Mãi Đề nói.
Chợt một người vén màn của lều vải đi vào. Gió đêm mát mẻ từ cửa ra vào bổ nhào đến, khiến cho vài người cùng cảm thấy tinh thần chấn động.
- Hừ! Là ai cuồng vọng như vậy!
Một bóng người cứng chắc từ ngoài cửa loáng cái đã vào đến, đây là một người đàn ông cao lớn chiều cao tới một mét chín. Y mặc một áo khoác cổ bằng lông lại mở rộng lồng ngực, trên ngực cơ bắp từng múi gần như muốn bung ra. Sáu khối cơ bụng gọn gàng trên bụng lúc nói chuyện nhúc nhích nhúc nhích, trình diễn ra đầy đủ bùng lên một loại sức mạnh đẹp đẽ.
Tóc của y rất ngắn, có một đôi mắt không lớn nhưng tinh quang chớp loé. Vẻ mặt dữ tợn, khoé miệng cong vênh cũng khiến cho người nhìn ra đây là một gã hung ác dị thường.
Mà nhất là khiến cho người ta không rét run, chính là trên mặt y có một vết sẹo ai nhìn thấy cũng phải giật mình.
Từ đầu lông mày thẳng đến dưới cằm, vô cùng dữ tợn.
Ngay khi người này vừa xuất hiện, trái tim Trác Thanh Đế đập chậm lại một nhịp!
Chính là hắn!
Tên một đao chém rớt đầu anh trai Trác Thanh Sơn của anh ta!
- Tôi tưởng ai, chẳng qua là một tên mặt trắng mà thôi. Một con chó nhà có tang có tư cách gì ở đây lớn lối, tin đại gia ta một đao chém rớt cái đầu của mày xuống hay không!
Gã đàn ông có vết đao trên mặt dữ tợn nói.
Y nhìn chăm chú ánh mắt Trác Thanh Đế, thật giống như một đầu mãnh thú đói khát phát hiện con mồi ngon miệng.
Trác Thanh Đế kìm chế gắt gao sự bành trướng trong lòng mình, trong con ngươi anh ta lửa giận cũng rất khó nén. Cũng khó thể nào khống chế hô hấp nặng nề và dao găm nắm chặt, cẩn thận quan sát vẫn có thể khiến cho người ta nhìn thấy sơ hở. May mà La Diệu vốn chính là một người sắc mặt âm tàn ác độc, đối với người mình nhìn không thuận mắt sẽ luôn có sắc mặt như vậy.
- Mày lại là con chó hoang nào từ đâu chạy đến đây sủa bậy?
Uống một ngụm rượu sữa ngựa, Trác Thanh Đế vuốt dao găm trong tay ánh mắt âm lạnh nói.
- Mẹ nó! Mày tin đại gia ta bây giờ thiến mày hay không!
Gã đàn ông vết đao trên mặt đi vài bước về phía trước, tiến sát đến trước cái bàn của Trác Thanh Đế hét lên giận dữ.
Trác Thanh Đế không cam lòng yếu thế, anh ta đứng phắt dậy nhìn trừng trừng đôi mắt gã đàn ông có vết đao trên mặt nói:
- Mày nói thêm một câu nữa, tao cam đoan cắt nát cổ họng của mày!
- Mày muốn chết!
Gã đàn ông có vết đao trên mặt quát, trên người của y toả một luồng sát khí ra xung quanh, khiến cho trong lòng người ta sinh ra nỗi sợ hãi.
Y giơ tay lên muốn một quyền đánh vỡ thái dương của Trác Thanh Đế, mà Trác Thanh Đế giơ tay dao găm trong tay lên tốc độ cực nhanh nhắm ngay cổ họng của y. Hai người ăn miếng trả miếng, một cuộc ác chiến dường như khó thể nào ngăn cản!
A Hợp Mãi Đề ra hiệu bằng mắt với Mãi Mãi Đề, gã lập tức cười đưa tay lên giữ chặt gã đàn ông có vết đao trên mặt nói:
- Hồ Phổ Tư, vị này chính là khách quý thủ lĩnh mời đến, là bạn tốt của tổ chức chúng ta, anh không nên như vậy mà, đây cũng không phải là cách đãi khách của tổ chức chúng ta.
Trác Thanh Đế hừ mạnh một tiếng từ trong lỗ mũi, ánh mắt vẫn nhìn trừng trừng sắc bén Hồ Phổ Tư như cũ.
Một tên mặt đỏ một tên mặt trắng, hát diễn kịch đều đạt.
Trác Thanh Đế bây giờ biểu hiện cũng không quá tức giận, phải nói là hợp đến từng chút một. Nhưng trong lòng của anh ta dù rằng gắt gao áp chế nhưng vẫn có lửa giận ngập trời đang thiêu đốt, đây là một loại cừu hận gần như không thể nào khống chế!
Anh trai của anh ta, người anh trai thương yêu mình nhất, tốt với mình nhất sau khi Trác Thanh Chiến đi. Chính là bị tên gọi là Hồ Phổ Tư này giết hại, hơn nữa tàn nhẫn cắt mất cái đầu!
Đàn ông nhà họ Trác đều là hán tử tâm huyết, không ai cúi đầu trước kẻ thù!
Nhưng Trác Thanh Đế vẫn dùng hết sức áp chế cơn kích động trong lòng, anh ta biết mình bây giờ tuyệt đối không thể xúc động. Nhiệm vụ lần này không chỉ là tiêu diệt thế lực phản động thâm nhập Nội Mông, chủ yếu nhất là dẫn ra thế lực Nội Mông hợp tác chuẩn bị cùng phản động trong tối kia.
Mấy năm nay Trác Thanh Chiến ở Nội Mông, thật sự nghĩ không ra còn có ai có thực lực và lá gan dám đi con đường phản quốc này. Có như vậy cũng thấy đây là thế lực ẩn núp cực kỹ, hơn nữa đã có thể hợp tác với phản động vậy nói rõ thế lực trong tối này tuyệt đối không thể khinh thường!
Anh ta vẫn giơ tay chĩa mũi dao găm về phía cổ họng của Hồ Phổ Tư, trên mặt biểu hiện chuẩn bị ra tay giết người.
- Tất cả đều là người mình, làm gì tổn thương hoà khí như vậy chớ?
A Hợp Mãi Đề cười ha hả từ chỗ ngồi đứng lên, thản nhiên đi đến giữa Hồ Phổ Tư và Trác Thanh Đế. Duỗi ra hai tay chia đôi nắm tay Hồ Phổ Tư và bàn tay cầm dao găm của Trác Thanh Đế. Sức mạnh trên cổ tay gã cực kỳ lớn, Trác Thanh Đế theo bản năng giãy hai cái không ngờ không thể thoát khỏi.
Anh ta kinh ngạc liếc nhìn A Hợp Mãi Đề, nét cười trên khuôn mặt kẻ kia khiến cho anh ta hết sức kinh hãi.
Ngay khi trong lòng Trác Thanh Đế nảy sinh cảnh giác, tình thế biến đổi bất ngờ!
A Hợp Mãi Đề bỗng buông lỏng cánh tay Hồ Phổ Tư ra, Hồ Phổ Tư nhe răng cười một quyền nện tới thái dương của Trác Thanh Đế.
Sự việc xảy ra bất ngờ! Không có một chút dấu hiệu!
Trác Thanh Đế một khắc này do dự một thoáng, phàn ứng đầu tiên của anh ta là tự cho rằng mình bị lộ, nhưng lập tức lại sinh ra tâm lý may mắn. Cuộc sắp đặt lần này vô cùng bí mật, ngoại trừ Trác Thanh Đế và hai viên đại tướng thuộc hạ chỉ có bộ phận cao tầng của quân khu biết rõ, về mặt lý thuyết không bao giờ bị lộ bí mật!
Mà anh ta là người vừa từ phía nam điều đến quân khu Trầm Dương, cũng sẽ không có người nhận ra mình!
Nghĩ đến điểm này Trác Thanh Đế không có toàn lực phản kháng, chỉ là lách đầu một chút hướng thân sang bên. Sức mạnh ẩn giấu trong một quyền của Hồ Phổ Tư kinh người gào thét nện trên bả vai của Trác Thanh Đế, sức mạnh trong một quyền này vượt xa tưởng tượng của Trác Thanh Đế! Sức mạnh khủng khiếp trực tiếp nện gãy xương bả vai của anh ta, ngay cả trong khoang ngực của anh ta cũng hít thở khó khăn, suýt nữa đã bất tỉnh!
Trác Thanh Đế mất đi tiên cơ một tay bị A Hợp Mãi Đề giữ cứng, tay trái của anh ta còn chưa giơ lên quyền thứ hai của Hồ Phổ Tư đã đến!
Huỵch một tiếng!
Một quyền này đánh trực tiếp trên ngực Trác Thanh Đế, đánh lõm lồng ngực của Trác Thanh Đế xuống. Theo đó tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Trác Thanh Đế biết xương sườn của mình đã gẫy rồi.
A Hợp Mãi Đề nhìn Trác Thanh Đế mềm oặt té xuống, sau đó y buông tay của mình ra chùi trên y phục. Chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, y chăm chú nhìn đôi mắt của Trác Thanh Đế cười dữ tợn nói:
- Công tử gia của Trác gia, là anh tự mình đi tìm cái chết, không thể trách được người khác!
Trác Thanh Đế gặp phải trọng thương thân thể cuộn tròn té trên mặt đất, anh ta rốt cuộc biết mình vừa nãy mới phạm sai lầm chí mạng! Bởi vì tâm lý may mắn nhất thời, làm cho mất hết tất cả!
Đối phương không có nổ súng, đội viện tác chiến đặc biệt Hổ Đông Bắc mai phục ở phía ngoài căn bản cũng không biết mình bị nhìn thấy! Hơn nữa đáng sợ hơn chính là, đối phương đã sớm biết rõ thân phận của mình, mười ba đồng đội bên ngoài kia bao gồm cả Kim Tiểu Chu cũng đang đối mặt với uy hiếp của cái chết!
Hồ Phổ Tư cười điên dại một cước giẫm trên ngực Trác Thanh Đế nói:
- Nhãi con! Bây giờ biết rõ nắm đấm đại gia lợi hại rồi chứ? Mày không phải muốn báo thù sao? Tao cho mày biết! Cái tên anh trai phế vật kia của mày chính là chết ở trên tay của đại gia tao, còn có chị dâu xinh đẹp kia của mày, cũng là trước để cho đại gia tao chơi xong sau đó một đao chặt đầu!
Trác Thanh Đế không có bị lời của Hồ Phổ Tư chọc giận, tuy rằng anh ta bị trọng thương nhưng vẫn còn năng lực chiến đấu nhất định. Anh ta giả vờ làm ra một biểu lộ đau đớn không chịu nổi còng thân mình xuống, không có lo lắng cho mình mà là suy nghĩ mười ba huynh đệ không biết chút xíu tình hình nào phía ngoài kia.
Làm như đang xác minh dự cảm không hay của Trác Thanh Đế, tiếng súng vang lên dữ dội phía ngoài lều vải.
Mãi Mãi Đề dường như khuôn mặt có chút máu tươi nên khó chịu, gã lặng lẽ lui về sau vài bước, trên mặt khó thể che giấu vẻ chán ghét. A Hợp Mãi Đề liếc nhìn gã lập tức cười nói:
- Mãi Mãi Đề, anh giống như một tên đàn ông sao nhát gan như vậy. Lẽ nào anh không thích mùi vị máu tươi sao? Anh không biết đây là thứ mùi vị rất ngon đó nha.
Gã quệt một chút máu từ trên mặt Trác Thanh Đế nhét vào trong mồm, dường như cực kỳ hưởng thụ hương vị máu tươi.
- Tiểu tử, tao trước không giết mày, trước hết để cho mày nhìn xem những người mà mày mang đến kia chết như thế nào, sau đó tao chậm rãi giết chết mày!
A Hợp Mãi Đề nói một cách tang tóc.
Xoạt!
Sau một tiếng súng vang lên. Trên trán một đội viên đội Hổ Đông Bắc tiềm phục ở chỗ tối nổ bùng lên một đám mưa máu! Dù anh ta che giấu vô cùng tốt, nhưng vẫn bị đối phương phát hiện ra.
- Có tay súng bắn tỉa!
- Là bẫy!
Trong máy bộ đàm vang lên tiếng la hoảng của đội viên Hổ Đông Bắc, tất cả mọi người bị tấn công bất thình lình kinh hãi. Nhiệm vụ lần này cực kỳ bí ẩn, bọn họ tuy rằng là xong chuẩn bị ứng phó tình hình đột ngột phát sinh, nhưng vẫn là bị đánh trở tay không kịp!
Nghe thấy tiếng súng quen thuộc, trái tim Kim Tiểu Chu đập lên mạnh mẽ!
Gần như là phản ứng theo phản xạ, anh ta ôm súng lăn về một phía. Ngay lập tức khi thân hình vừa mới di động, một viên đạn xoạt một tiếng chui vào trong mặt đất chỗ anh ta vừa mới nằm sấp!
Tay súng bắn tỉa!
Hơn nữa còn là cao thủ.
Sau khi Kim Tiểu Chu lộn mấy vòng ôm súng lên nhanh chóng lui lại phía xa xa, anh ta giữ vững tốc độ cực nhanh dùng cách chạy không theo quy tắc nào di động nhanh chóng. Trong tình huống bị tay súng bắn tỉa của đối phương khoá cứng, chỉ có không ngừng di động không theo quy tắc nào mới tạm thời giữ được tính mạng!
Kim Tiểu Chu thật sự giống như một con báo linh hoạt, không ngừng chạy xen lẫn trong các bụi cỏ rậm rạp. Cơ bắp toàn thân anh ta bị kéo căng lên, một loại tiềm năng bị hoàn cảnh nguy hiểm cực độ bức ra.
- Tất cả nhanh chóng rút lui, có tay súng bắn tỉa! Giữ vững bước chân đừng theo quy tắc nào!
Kim Tiểu Chu vừa trốn tránh vừa quát trong bộ đàm.
Pằng!
Sau một tiếng súng vang lên lại một đội viên Hổ Đông Bắc bị bắn chết không rõ tại sao, anh ta vừa mới nhanh như mèo muốn thay đổi chỗ ẩn núp đã bị đối phương một phát súng trúng trái tim lấy mạng!
- Đối phương không chỉ có một tay súng bắn tỉa!
- Tất cả chú ý! Đối phương có hai tay súng bắn tỉa!
Chỉ trong nháy mắt có hai tên đồng đội chết oan chết uổng, điều này làm cho đội viên đại đội tác chiến đặc biệt Hổ Đông Bắc từng người đều như đao cắt qua tim! Nhưng tất cả giữ nguyên sự tỉnh táo, theo mệnh lệnh của tiểu đội trưởng bắt đầu di chuyển có tổ chức rất nhanh về phía sau.
Pằng!
Một bụi cỏ cao bên cạnh Kim Tiểu Chu bị đạn cắt đứt, viên đạn gần trong gang tấc đã khiến Kim Tiểu Chu cảm thấy khí tức chết chóc. Anh ta bổ nhào vào trong bụi cỏ, lập tức lăn xuống một sườn dốc.
Đây là một chỗ đất trũng không tính là lớn, nhưng vừa vặn giúp Kim Tiểu Chu che giấu thân hình. Không thể không nói có đôi lúc may mắn cũng là một phần thực lực, chỗ đất trũng này cứu mạng Kim Tiểu Chu!
Kim Tiểu Chu điều chỉnh nhanh tư thế trong chỗ trũng, sau đó chậm rãi di chuyển đến ven chỗ trũng dò họng xuống ra. Dựa theo phương vị nổ súng của đối phương vừa rồi, Kim Tiểu Chu bắt đầu tìm kiếm vị trí tay súng bắn tỉa của đối phương.
Trong tiếng súng vang lên, thêm một đội viên chết tại chỗ dưới đạn của súng bắn tỉa.
- Kim Tiểu Chu! Anh còn sống không?
Tiểu đội trưởng la hét bổ nhào xuống đất, một viên đạn bay sợt qua lỗ tai hắn.
- Tôi đây!
Kim Tiểu Chu quát.
- Diệt tên khốn khiếp kia cho tôi!
Tiểu đội trưởng rống giận.
- Cho tôi chút thời gian!
Kim Tiểu Chu ép chế một cách tuyệt vọng bối rối trong lòng, bảo chính mình cố hết sức ổn định bàn tay hết sức run rẩy. Hô hấp của anh ta rất nặng, mồ hôi chảy vào trong mắt khiến cho tầm mắt trở nên hết sức lờ mờ.
Lại thêm một đội viên hy sinh nữa, âm thanh rống giận của tiểu đội trưởng truyền đến lần nữa.
- Kim Tiểu Chu! Anh nhanh con mẹ nó lên!
- Đừng la! Câm miệng cho lão tử!
Kim Tiểu Chu sau khi rống lên một tiếng hít thở hai lần thật sâu, mồ hồi trong mắt biến mất trên cánh tay. Tay nắm chặt súng bắn tỉa cũng dần dần ổn định lại, anh ta trong lòng nói đi nói lại với chính mình, phải trấn định! Phải trấn định!
A Hợp Mãi Đề nói với Trác Thanh Đế:
- Nghe thấy tiếng súng không? Đó là âm thanh tuyệt vời cỡ nào. Anh hẳn có thể tưởng tượng được đồng bọn của mình đang chết đi từng người một, lẽ nào anh không cảm thấy bi thương sao?
Gã nhìn Trác Thanh Đế, thật giống như nhìn một món đồ chơi thú vị.
- Nói cho tôi biết… là ai!
Trác Thanh Đế mở trừng hai mắt, anh ta nhìn A Hợp Mãi Đề hỏi một cách khó khăn.
A Hợp Mãi Đề một tay đặt trước ngực khom người một chút nói.
Giọng điệu của gã hết sức đau xót, nhưng trên mặt của gã ngược lại là một bộ mặt đùa cợt.
- Ông có ý gì!
Vừa ăn một miếng thịt dê vo viên Trác Thanh Đế trừng mắt lạnh lẽo hỏi.
Mãi Mãi Đề khẩn cấp ra hiệu bằng mắt cho A Hợp Mãi Đề.
- Ha ha, La thiếu gia anh hiểu lầm rồi. Tôi nghĩ Trương tiên sinh chỉ là đơn thuần muốn biểu đạt một chút nuối tiếc với việc qua đời của La gia. Ông ấy cũng không mỉa mai suy nghĩ của anh, chúng ta hợp tác lần này cần phải thật thành thật với nhau, cho nên chúng ta đều nên hết lòng giữ vững lý trí mới có thể hoàn thành mục tiêu chung của chúng ta, đúng không nào?
Trác Thanh Đế hừ một tiếng lạnh lùng, cắm dao găm trong tay lên mặt bàn.
- Mục tiêu của chúng ta không giống nhau, các người muốn phản quốc mà tôi không có dự định đó! Tôi chỉ muốn giết Trác Thanh Chiến, những thứ khác không quan tâm!
- La thiếu gia, điều này chính là mục tiêu chung của chúng ta.
A Hợp Mãi Đề giống như cười ha ha để nhịn cơn tức nói:
- Tên tiểu tử họ Trác kia chẳng những là cừu nhân của anh, cũng là cừu nhân của chúng tôi. Huynh đệ chúng tôi chết ở trong tay hắn cũng không ít hơn anh bao nhiêu. Mà bước đầu tiên lần hành động này của chúng tôi, chính là xoá sạch chướng ngại vật ảnh hưởng đến sự phát triển của chúng tôi!
Mãi Mãi Đề nói.
Trác Thanh Đế:
- Những thứ đó tôi mặc kệ, các người cần cái gì tôi có thể hết lòng ủng hộ. Nhưng có một điểm, cái đầu Trác Thanh Chiến cần để lại cho tôi!
- Điều này không thành vấn đề.
A Hợp Mãi Đề nói.
Chợt một người vén màn của lều vải đi vào. Gió đêm mát mẻ từ cửa ra vào bổ nhào đến, khiến cho vài người cùng cảm thấy tinh thần chấn động.
- Hừ! Là ai cuồng vọng như vậy!
Một bóng người cứng chắc từ ngoài cửa loáng cái đã vào đến, đây là một người đàn ông cao lớn chiều cao tới một mét chín. Y mặc một áo khoác cổ bằng lông lại mở rộng lồng ngực, trên ngực cơ bắp từng múi gần như muốn bung ra. Sáu khối cơ bụng gọn gàng trên bụng lúc nói chuyện nhúc nhích nhúc nhích, trình diễn ra đầy đủ bùng lên một loại sức mạnh đẹp đẽ.
Tóc của y rất ngắn, có một đôi mắt không lớn nhưng tinh quang chớp loé. Vẻ mặt dữ tợn, khoé miệng cong vênh cũng khiến cho người nhìn ra đây là một gã hung ác dị thường.
Mà nhất là khiến cho người ta không rét run, chính là trên mặt y có một vết sẹo ai nhìn thấy cũng phải giật mình.
Từ đầu lông mày thẳng đến dưới cằm, vô cùng dữ tợn.
Ngay khi người này vừa xuất hiện, trái tim Trác Thanh Đế đập chậm lại một nhịp!
Chính là hắn!
Tên một đao chém rớt đầu anh trai Trác Thanh Sơn của anh ta!
- Tôi tưởng ai, chẳng qua là một tên mặt trắng mà thôi. Một con chó nhà có tang có tư cách gì ở đây lớn lối, tin đại gia ta một đao chém rớt cái đầu của mày xuống hay không!
Gã đàn ông có vết đao trên mặt dữ tợn nói.
Y nhìn chăm chú ánh mắt Trác Thanh Đế, thật giống như một đầu mãnh thú đói khát phát hiện con mồi ngon miệng.
Trác Thanh Đế kìm chế gắt gao sự bành trướng trong lòng mình, trong con ngươi anh ta lửa giận cũng rất khó nén. Cũng khó thể nào khống chế hô hấp nặng nề và dao găm nắm chặt, cẩn thận quan sát vẫn có thể khiến cho người ta nhìn thấy sơ hở. May mà La Diệu vốn chính là một người sắc mặt âm tàn ác độc, đối với người mình nhìn không thuận mắt sẽ luôn có sắc mặt như vậy.
- Mày lại là con chó hoang nào từ đâu chạy đến đây sủa bậy?
Uống một ngụm rượu sữa ngựa, Trác Thanh Đế vuốt dao găm trong tay ánh mắt âm lạnh nói.
- Mẹ nó! Mày tin đại gia ta bây giờ thiến mày hay không!
Gã đàn ông vết đao trên mặt đi vài bước về phía trước, tiến sát đến trước cái bàn của Trác Thanh Đế hét lên giận dữ.
Trác Thanh Đế không cam lòng yếu thế, anh ta đứng phắt dậy nhìn trừng trừng đôi mắt gã đàn ông có vết đao trên mặt nói:
- Mày nói thêm một câu nữa, tao cam đoan cắt nát cổ họng của mày!
- Mày muốn chết!
Gã đàn ông có vết đao trên mặt quát, trên người của y toả một luồng sát khí ra xung quanh, khiến cho trong lòng người ta sinh ra nỗi sợ hãi.
Y giơ tay lên muốn một quyền đánh vỡ thái dương của Trác Thanh Đế, mà Trác Thanh Đế giơ tay dao găm trong tay lên tốc độ cực nhanh nhắm ngay cổ họng của y. Hai người ăn miếng trả miếng, một cuộc ác chiến dường như khó thể nào ngăn cản!
A Hợp Mãi Đề ra hiệu bằng mắt với Mãi Mãi Đề, gã lập tức cười đưa tay lên giữ chặt gã đàn ông có vết đao trên mặt nói:
- Hồ Phổ Tư, vị này chính là khách quý thủ lĩnh mời đến, là bạn tốt của tổ chức chúng ta, anh không nên như vậy mà, đây cũng không phải là cách đãi khách của tổ chức chúng ta.
Trác Thanh Đế hừ mạnh một tiếng từ trong lỗ mũi, ánh mắt vẫn nhìn trừng trừng sắc bén Hồ Phổ Tư như cũ.
Một tên mặt đỏ một tên mặt trắng, hát diễn kịch đều đạt.
Trác Thanh Đế bây giờ biểu hiện cũng không quá tức giận, phải nói là hợp đến từng chút một. Nhưng trong lòng của anh ta dù rằng gắt gao áp chế nhưng vẫn có lửa giận ngập trời đang thiêu đốt, đây là một loại cừu hận gần như không thể nào khống chế!
Anh trai của anh ta, người anh trai thương yêu mình nhất, tốt với mình nhất sau khi Trác Thanh Chiến đi. Chính là bị tên gọi là Hồ Phổ Tư này giết hại, hơn nữa tàn nhẫn cắt mất cái đầu!
Đàn ông nhà họ Trác đều là hán tử tâm huyết, không ai cúi đầu trước kẻ thù!
Nhưng Trác Thanh Đế vẫn dùng hết sức áp chế cơn kích động trong lòng, anh ta biết mình bây giờ tuyệt đối không thể xúc động. Nhiệm vụ lần này không chỉ là tiêu diệt thế lực phản động thâm nhập Nội Mông, chủ yếu nhất là dẫn ra thế lực Nội Mông hợp tác chuẩn bị cùng phản động trong tối kia.
Mấy năm nay Trác Thanh Chiến ở Nội Mông, thật sự nghĩ không ra còn có ai có thực lực và lá gan dám đi con đường phản quốc này. Có như vậy cũng thấy đây là thế lực ẩn núp cực kỹ, hơn nữa đã có thể hợp tác với phản động vậy nói rõ thế lực trong tối này tuyệt đối không thể khinh thường!
Anh ta vẫn giơ tay chĩa mũi dao găm về phía cổ họng của Hồ Phổ Tư, trên mặt biểu hiện chuẩn bị ra tay giết người.
- Tất cả đều là người mình, làm gì tổn thương hoà khí như vậy chớ?
A Hợp Mãi Đề cười ha hả từ chỗ ngồi đứng lên, thản nhiên đi đến giữa Hồ Phổ Tư và Trác Thanh Đế. Duỗi ra hai tay chia đôi nắm tay Hồ Phổ Tư và bàn tay cầm dao găm của Trác Thanh Đế. Sức mạnh trên cổ tay gã cực kỳ lớn, Trác Thanh Đế theo bản năng giãy hai cái không ngờ không thể thoát khỏi.
Anh ta kinh ngạc liếc nhìn A Hợp Mãi Đề, nét cười trên khuôn mặt kẻ kia khiến cho anh ta hết sức kinh hãi.
Ngay khi trong lòng Trác Thanh Đế nảy sinh cảnh giác, tình thế biến đổi bất ngờ!
A Hợp Mãi Đề bỗng buông lỏng cánh tay Hồ Phổ Tư ra, Hồ Phổ Tư nhe răng cười một quyền nện tới thái dương của Trác Thanh Đế.
Sự việc xảy ra bất ngờ! Không có một chút dấu hiệu!
Trác Thanh Đế một khắc này do dự một thoáng, phàn ứng đầu tiên của anh ta là tự cho rằng mình bị lộ, nhưng lập tức lại sinh ra tâm lý may mắn. Cuộc sắp đặt lần này vô cùng bí mật, ngoại trừ Trác Thanh Đế và hai viên đại tướng thuộc hạ chỉ có bộ phận cao tầng của quân khu biết rõ, về mặt lý thuyết không bao giờ bị lộ bí mật!
Mà anh ta là người vừa từ phía nam điều đến quân khu Trầm Dương, cũng sẽ không có người nhận ra mình!
Nghĩ đến điểm này Trác Thanh Đế không có toàn lực phản kháng, chỉ là lách đầu một chút hướng thân sang bên. Sức mạnh ẩn giấu trong một quyền của Hồ Phổ Tư kinh người gào thét nện trên bả vai của Trác Thanh Đế, sức mạnh trong một quyền này vượt xa tưởng tượng của Trác Thanh Đế! Sức mạnh khủng khiếp trực tiếp nện gãy xương bả vai của anh ta, ngay cả trong khoang ngực của anh ta cũng hít thở khó khăn, suýt nữa đã bất tỉnh!
Trác Thanh Đế mất đi tiên cơ một tay bị A Hợp Mãi Đề giữ cứng, tay trái của anh ta còn chưa giơ lên quyền thứ hai của Hồ Phổ Tư đã đến!
Huỵch một tiếng!
Một quyền này đánh trực tiếp trên ngực Trác Thanh Đế, đánh lõm lồng ngực của Trác Thanh Đế xuống. Theo đó tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, Trác Thanh Đế biết xương sườn của mình đã gẫy rồi.
A Hợp Mãi Đề nhìn Trác Thanh Đế mềm oặt té xuống, sau đó y buông tay của mình ra chùi trên y phục. Chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, y chăm chú nhìn đôi mắt của Trác Thanh Đế cười dữ tợn nói:
- Công tử gia của Trác gia, là anh tự mình đi tìm cái chết, không thể trách được người khác!
Trác Thanh Đế gặp phải trọng thương thân thể cuộn tròn té trên mặt đất, anh ta rốt cuộc biết mình vừa nãy mới phạm sai lầm chí mạng! Bởi vì tâm lý may mắn nhất thời, làm cho mất hết tất cả!
Đối phương không có nổ súng, đội viện tác chiến đặc biệt Hổ Đông Bắc mai phục ở phía ngoài căn bản cũng không biết mình bị nhìn thấy! Hơn nữa đáng sợ hơn chính là, đối phương đã sớm biết rõ thân phận của mình, mười ba đồng đội bên ngoài kia bao gồm cả Kim Tiểu Chu cũng đang đối mặt với uy hiếp của cái chết!
Hồ Phổ Tư cười điên dại một cước giẫm trên ngực Trác Thanh Đế nói:
- Nhãi con! Bây giờ biết rõ nắm đấm đại gia lợi hại rồi chứ? Mày không phải muốn báo thù sao? Tao cho mày biết! Cái tên anh trai phế vật kia của mày chính là chết ở trên tay của đại gia tao, còn có chị dâu xinh đẹp kia của mày, cũng là trước để cho đại gia tao chơi xong sau đó một đao chặt đầu!
Trác Thanh Đế không có bị lời của Hồ Phổ Tư chọc giận, tuy rằng anh ta bị trọng thương nhưng vẫn còn năng lực chiến đấu nhất định. Anh ta giả vờ làm ra một biểu lộ đau đớn không chịu nổi còng thân mình xuống, không có lo lắng cho mình mà là suy nghĩ mười ba huynh đệ không biết chút xíu tình hình nào phía ngoài kia.
Làm như đang xác minh dự cảm không hay của Trác Thanh Đế, tiếng súng vang lên dữ dội phía ngoài lều vải.
Mãi Mãi Đề dường như khuôn mặt có chút máu tươi nên khó chịu, gã lặng lẽ lui về sau vài bước, trên mặt khó thể che giấu vẻ chán ghét. A Hợp Mãi Đề liếc nhìn gã lập tức cười nói:
- Mãi Mãi Đề, anh giống như một tên đàn ông sao nhát gan như vậy. Lẽ nào anh không thích mùi vị máu tươi sao? Anh không biết đây là thứ mùi vị rất ngon đó nha.
Gã quệt một chút máu từ trên mặt Trác Thanh Đế nhét vào trong mồm, dường như cực kỳ hưởng thụ hương vị máu tươi.
- Tiểu tử, tao trước không giết mày, trước hết để cho mày nhìn xem những người mà mày mang đến kia chết như thế nào, sau đó tao chậm rãi giết chết mày!
A Hợp Mãi Đề nói một cách tang tóc.
Xoạt!
Sau một tiếng súng vang lên. Trên trán một đội viên đội Hổ Đông Bắc tiềm phục ở chỗ tối nổ bùng lên một đám mưa máu! Dù anh ta che giấu vô cùng tốt, nhưng vẫn bị đối phương phát hiện ra.
- Có tay súng bắn tỉa!
- Là bẫy!
Trong máy bộ đàm vang lên tiếng la hoảng của đội viên Hổ Đông Bắc, tất cả mọi người bị tấn công bất thình lình kinh hãi. Nhiệm vụ lần này cực kỳ bí ẩn, bọn họ tuy rằng là xong chuẩn bị ứng phó tình hình đột ngột phát sinh, nhưng vẫn là bị đánh trở tay không kịp!
Nghe thấy tiếng súng quen thuộc, trái tim Kim Tiểu Chu đập lên mạnh mẽ!
Gần như là phản ứng theo phản xạ, anh ta ôm súng lăn về một phía. Ngay lập tức khi thân hình vừa mới di động, một viên đạn xoạt một tiếng chui vào trong mặt đất chỗ anh ta vừa mới nằm sấp!
Tay súng bắn tỉa!
Hơn nữa còn là cao thủ.
Sau khi Kim Tiểu Chu lộn mấy vòng ôm súng lên nhanh chóng lui lại phía xa xa, anh ta giữ vững tốc độ cực nhanh dùng cách chạy không theo quy tắc nào di động nhanh chóng. Trong tình huống bị tay súng bắn tỉa của đối phương khoá cứng, chỉ có không ngừng di động không theo quy tắc nào mới tạm thời giữ được tính mạng!
Kim Tiểu Chu thật sự giống như một con báo linh hoạt, không ngừng chạy xen lẫn trong các bụi cỏ rậm rạp. Cơ bắp toàn thân anh ta bị kéo căng lên, một loại tiềm năng bị hoàn cảnh nguy hiểm cực độ bức ra.
- Tất cả nhanh chóng rút lui, có tay súng bắn tỉa! Giữ vững bước chân đừng theo quy tắc nào!
Kim Tiểu Chu vừa trốn tránh vừa quát trong bộ đàm.
Pằng!
Sau một tiếng súng vang lên lại một đội viên Hổ Đông Bắc bị bắn chết không rõ tại sao, anh ta vừa mới nhanh như mèo muốn thay đổi chỗ ẩn núp đã bị đối phương một phát súng trúng trái tim lấy mạng!
- Đối phương không chỉ có một tay súng bắn tỉa!
- Tất cả chú ý! Đối phương có hai tay súng bắn tỉa!
Chỉ trong nháy mắt có hai tên đồng đội chết oan chết uổng, điều này làm cho đội viên đại đội tác chiến đặc biệt Hổ Đông Bắc từng người đều như đao cắt qua tim! Nhưng tất cả giữ nguyên sự tỉnh táo, theo mệnh lệnh của tiểu đội trưởng bắt đầu di chuyển có tổ chức rất nhanh về phía sau.
Pằng!
Một bụi cỏ cao bên cạnh Kim Tiểu Chu bị đạn cắt đứt, viên đạn gần trong gang tấc đã khiến Kim Tiểu Chu cảm thấy khí tức chết chóc. Anh ta bổ nhào vào trong bụi cỏ, lập tức lăn xuống một sườn dốc.
Đây là một chỗ đất trũng không tính là lớn, nhưng vừa vặn giúp Kim Tiểu Chu che giấu thân hình. Không thể không nói có đôi lúc may mắn cũng là một phần thực lực, chỗ đất trũng này cứu mạng Kim Tiểu Chu!
Kim Tiểu Chu điều chỉnh nhanh tư thế trong chỗ trũng, sau đó chậm rãi di chuyển đến ven chỗ trũng dò họng xuống ra. Dựa theo phương vị nổ súng của đối phương vừa rồi, Kim Tiểu Chu bắt đầu tìm kiếm vị trí tay súng bắn tỉa của đối phương.
Trong tiếng súng vang lên, thêm một đội viên chết tại chỗ dưới đạn của súng bắn tỉa.
- Kim Tiểu Chu! Anh còn sống không?
Tiểu đội trưởng la hét bổ nhào xuống đất, một viên đạn bay sợt qua lỗ tai hắn.
- Tôi đây!
Kim Tiểu Chu quát.
- Diệt tên khốn khiếp kia cho tôi!
Tiểu đội trưởng rống giận.
- Cho tôi chút thời gian!
Kim Tiểu Chu ép chế một cách tuyệt vọng bối rối trong lòng, bảo chính mình cố hết sức ổn định bàn tay hết sức run rẩy. Hô hấp của anh ta rất nặng, mồ hôi chảy vào trong mắt khiến cho tầm mắt trở nên hết sức lờ mờ.
Lại thêm một đội viên hy sinh nữa, âm thanh rống giận của tiểu đội trưởng truyền đến lần nữa.
- Kim Tiểu Chu! Anh nhanh con mẹ nó lên!
- Đừng la! Câm miệng cho lão tử!
Kim Tiểu Chu sau khi rống lên một tiếng hít thở hai lần thật sâu, mồ hồi trong mắt biến mất trên cánh tay. Tay nắm chặt súng bắn tỉa cũng dần dần ổn định lại, anh ta trong lòng nói đi nói lại với chính mình, phải trấn định! Phải trấn định!
A Hợp Mãi Đề nói với Trác Thanh Đế:
- Nghe thấy tiếng súng không? Đó là âm thanh tuyệt vời cỡ nào. Anh hẳn có thể tưởng tượng được đồng bọn của mình đang chết đi từng người một, lẽ nào anh không cảm thấy bi thương sao?
Gã nhìn Trác Thanh Đế, thật giống như nhìn một món đồ chơi thú vị.
- Nói cho tôi biết… là ai!
Trác Thanh Đế mở trừng hai mắt, anh ta nhìn A Hợp Mãi Đề hỏi một cách khó khăn.
Bình luận truyện