Ác Bá

Chương 148: Hách liên



Cường Tử vốn muốn giúp đỡ bà già, kết quả bà già nói một câu:
- Ngồi xuống nói thật, muốn vào nhà bếp cũng được, cậu làm một bữa ăn sáng thật ngon cho tôi ăn, bằng không kéo ra ngoài treo ngược lên đánh.
Điều này làm cho Cường Tử không khỏi có chút do dự, hắn do dự bộ dạng không quyết định được khiến cho lão già cười vui vẻ.

Trong lời nói của bà già mang theo ý tứ tinh nghịch có chút nhỏ hơn tuổi của bà, dù giọng nói nghe qua khá nghiêm khắc, nhưng mặc kệ thế nào nghe cũng lộ ra một loại hiền lành rõ ràng.

Cường Tử không dám nói cái gì, trong lời bà lão có một loại uy nghi hồn nhiên bằng trời.

Hắn xấu hổ xoa tóc muốn nói lại thôi, nói thật luận nấu cơm xào rau Cường Tử đã coi như có được chân truyền. Công phu nấu ăn của sư phụ què Mạc Địch hắn đã có bảy thành trở lên, Tôn Văn Văn vô cùng thích ăn cơm Cường Tử làm, ngày đó tại nhà của cô ta Cường Tử trổ chút tài mọn đã khiến cho đại mỹ nữ Tôn Văn Văn khen không ngớt miệng.

Đương nhiên, còn có Bùi Nhược cô gái nhỏ có bím tóc đuôi ngựa dự định ngày nào đó kết hôn.

- Thôi thì, tôi thử xem?

Cường Tử dè dặt hỏi.

- Hả?

Lão thái thái dường như hết sức kinh ngạc, bà nghi hoặc liếc nhìn Cường Tử, dường như hết sức nghi ngờ dũng khí và thực lực của thanh niên trước mặt này, bà cũng không cho rằng con nít bây giờ còn có ai sẵn lòng vào nhà bếp bận bịu dọn một bàn thức ăn có thể thưởng thức được.

- Nếu như tôi làm điểm tâm xem như có thể làm cho bà ăn ngon miệng, vậy bà hãy phê chuẩn cho con sau này thường xuyên đến vườn rau xanh trộm chút rau nhé? Nếu như bà ăn không vừa miệng, vậy về sau con làm công miễn phí cho bà, việc trong vườn rau sau này con ôm hết.

Cường Tử ra vẻ do dự thật thà nói.

Kỹ năng diễn xuất của hắn dường như theo thế mà làm, nhưng trong mắt bà lão tuổi đã hơn chín mươi tuổi nhìn thấu thế tục phàm trần, chút đạo hạnh này của hắn rõ ràng vẫn là chưa đủ xanh, không lên được tầng thứ nhất.

- Tiểu tử kia tâm nhãn không ít, có phải là nhìn ra lão bà tử ta không tầm thường muốn giả bộ lôi kéo làm quen?

Bà lão lườm hắn một cái nói.

Cường Tử lại vuốt tóc, cười khúc khích, có chút đỏ mặt.

- Được rồi, khi ta còn ở đây, cậu đi làm cơm, ta đợi, nếu như ăn vào khiến cho ta hài lòng cậu thường lui tới nơi này, khi ta không có ở đây cậu hãy giúp ta chăm soc rau trong vườn. Nếu như ta ăn không vừa miệng, ta đảm bảo tên tiểu tử dày mặt cậu sẽ hối hận.

Bà lão buông ống tay áo đang vén lên xuống, ngồi xuống thoải mái ở trên cái ghế nằm giống như tuổi tác của bà vậy. Giơ tay cầm lên quai ấm trà, sau khi xốc lên hơi nóng bay ra khỏi nắp, thật giống như trà mới ngâm. Bà lão trong ngôi nhà nhỏ đã bận bịu một lúc ở vườn rau, nước trong ấm trà vẫn còn hơi nóng hôi hổi như cũ, chỉ có thể nói rõ ấm trà này hết sức quý giá.

Sau khi nhấp một ngụm trà bà lão nhắm mắt dưỡng thần, dựa vào ghế nằm chợp mắt.

- Còn không mau đi?

Bà lão thì thầm một tiếng, Cường Tử khẩn trương quay người vào nhà bếp. Lần nữa múc nước rửa tay, Cường Tử rửa sạch sẽ ba lần. Giơ tay ra nhìn không hề tìm được một chút vết bẩn nào, mà ngay cả trong móng tay cũng đều sạch sẽ, Cường Tử lúc này mới hài lòng gật đầu.

Ở trong nhà bếp tìm, nguyên liệu tốt có thể dùng không nhiều. Cường Tử cũng không đi vào vườn rau hái rau, trong lòng cân nhắc một lát xác định một phương án, nghĩ bà lão hẳn có thể đón nhận. Ở trong đầu lần lượt theo trình tự trước sau làm bữa cơm này, sau khi mở to mắt Cường Tử bắt đầu bận bịu làm việc.

Lột một cây hành tây, đánh hai quả trứng gà, trong nhà bếp có giá, có khoai tây, tương ngọt, còn có một mẩu thịt nạc. Thứ có thể dùng nhiều như vậy, Cường Tử tay chân mau lẹ bắt đầu nấu cơm.

Hành tây lột xong, thái sợi, Cường Tử theo sư phụ lão Mạc què, ba năm qua thành tựu lớn nhất chính là kỹ thuật xắt rau rất cao. Sợi hành mỏng như sợi tóc, dài ngắn như nhau.

Sau đó đánh hai quả trứng gà, sau khi quấy đều đặt qua một bên.

Sau đó Cường Tử bắt đầu xắt khoai tây, kỹ xảo công phu không giống như thái sợi hành, Cường Tử xắt lần này rất thô bạo, về mặt cơ bản độ dài rộng của khoai tây đều khoảng chừng sáu bảy ly. Tuy nhiên xắt sợi khoai tay khá cứng, nhưng độ dài rộng cũng gần bằng nhau vẫn có thể nhìn ra công phu của Cường Tử cực kỳ chắc tay.

Cuối cùng là xắt thịt, thịt chỉ có một miếng rất nhỏ. Cường Tử lựa chọn bằm nhuyễn, giống như kích cỡ hạt gạo, sau khi thái xong cũng để qua một bên.

Sau đó Cường Tử bắt đầu và mì (ngâm mì rồi tuốt từng cọng cho rời ra), mì và rất nhuyễn, nhưng phải hết sức kiên nhẫn, cùng loại với loại mình kéo sợi nhỏ kia có thể kéo sợi rất mỏng nhưng không thể để đứt gãy. Nhưng Cường Tử cũng không có tăng thêm thứ gì, có thể được miếng mì mềm như vậy rất khó.

Sau khi chuẩn bị xong Cường Tử bắt đầu chính thức làm cơm, đặt mì và xong trên thớt, bắt đầu bận bịu. Sau chừng mười phút, từng miếng mì như tờ giấy mỏng gần như trong suốt xuất hiện thần kỳ trên mặt thớt, cuộn mì mỏng như vậy nếu như không có tài nghệ tuyệt đối không thể làm được.

Cường Tử cầm lấy một tấm bánh mỏng nhìn, khoé miệng của hắn có chút nhếch lên mang ra một vòng vui vẻ. Dù đã hơn một năm không có làm loại bánh xuân này, khó tránh khỏi có chút cứng tay, nhưng làm vẫn coi như thành công.

Một bà già đầu bạc trắng nhắm mắt lại ngồi ở trên ghế nằm khẽ đung đưa, hít thở rất đều đều dường như đã ngủ. Thân hình của bà gầy ốm, nhưng trông lại cũng không mỏng manh lắm. Trên người của bà ta dường như có một loại khí chất cao quý trang nhã bẩm sinh, mặc dù khi ở trong vườn rau toàn thân bùn bẩn nhưng vẫn khiến cho người cảm giác không nhiễm một hạt bụi vậy.

Bà nhắm mắt dưỡng thần, vẫn có một loại uy nghi như cũ.

Lúc này một người trung niên mặc một bộ vét, dáng vẻ cân đối mặt mày tuấn lãng đi đến. Từ bộ quần áo Armani giá trị hơn mười vạn đại dương có thể nhìn ra đây là một người đàn ông thành công, thần thái của y khiêm tốn nhưng lại khó có thể che giấu vầng trán loại phong thái bề trên kia.

Y hơi khom người, ở ngoài cửa đã nhìn thấy bà lão dường như ngủ cho nên bước chân thật khẽ. Nhưng y mới vừa vào cửa, bà lão lập tức mở mắt.

Nhìn thấy người trung niên muốn nói chuyện, bà lão duỗi ngón tay ra ở đặt bên miệng suỵt một cái, sau đó hướng về nhà bếp chép miệng, ý bảo người trung niên không được mở miệng. Đầu lông mày bà nhíu lại, dường như đang trách cứ người trung niên.

Người trung niên quay đầu nhìn về phía nhà bếp, vừa hay nhìn thấy bóng lưng Cường Tử, muốn nói điều gì cuối cùng nén lại. Nhưng trên mặt ngược lại có sự lo lắng và khiếp sợ khó che giấu, bà lão cười với y, ý bảo không hề gì.

Người trung niên đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Cường Tử muốn nói lại thôi, dáng vẻ hết sức lo lắng. Bà lão giơ tay lên khoát nhẹ, ý bảo y đi ra. Người trung niên dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn bà lão, nhưng khi nhìn thấy bà lão nhíu đầu lông mày, y đành phải ngoan ngoãn lui ra khỏi phòng.

Nhìn thấy người trung niên đi ra ngoài bà lão nghiêng đầu nhìn Cường Tử trong nhà bếp, kẻ kia vẫn bận bịu tập trung tinh thần làm điểm tâm. Bà lão nhẹ nhàng thở phào một hơi, lập tức cười sau đó nhắm mắt lại tiếp tục chợp mắt.

Một khắc khi người trung niên đi ra khỏi phòng, khoé miệng Cường Tử nhếch lên, sắc mặt vui vẻ.

Sau khi người trung niên ra khỏi vườn rau đứng lại ở một gốc đại thụ, y vẫy tay lập tức có bốn bóng người rất nhanh vọt ra. Bốn người đều mặc vét đen, xem ra thân thủ mềm dẻo đã biết bốn người này đều là cao thủ.

Người trung niên gọi bốn người đến sau đó mắng chửi ngập trời thấu đất một chập, nhưng sợ khiến cho bà già ở trong nhà nghe được y lập tức giảm thấp giọng nói xuống, tuy nhiên từ nguyên nhân phẫn nộ của y còn có trên mặt hết sức dữ tợn có thể thấy được lửa giận của y có bao nhiêu lớn. Bốn người khúm núm, từng người trong số đó dường như giải thích gì đó, sau khi người trung niên ngây ra một lúc hỏi thăm mấy câu, sau đó thở dài một hơi vẫy tay ý bảo bốn người lui ra, chính y dựa trên đại thụ châm một điếu thuốc, thỉnh thoảng liếc mắt xem tình hình trong nhà.

Bà già dựa ở trên ghế nằm được một lát đã ngủ thật, cảnh tượng như vậy nếu như để cho người trung niên nhìn thấy chỉ sợ sẽ kinh ngạc tột đỉnh. Có một kẻ lạ ở bên cạnh bà già, mà bà già không ngờ ngủ mất rồi, nếu để cho ông chủ của y biết được, y chỉ sợ chịu không nổi cơn thịnh nộ của ông ta.

Ngay khi bà lão ngửi được một cỗ mùi hương thấm vào ruột gan thản nhiên tỉnh dậy, Cường Tử đã bày điểm tâm trên bàn, món ăn rất đơn giản, nhưng vừa mới nhìn đã khiến cho người ta há rộng miệng muốn ăn!

Trên mặt bàn bày một dĩa sợi khoai tây xào, mùi hương nứt mũi nóng hôi hổi. Còn có một chén thịt băm chiên nước sốt, mùi nước sốt xông vào mũi. Một tô canh trứng gà nhỏ, màu sắc tươi sáng mùi hương lượn lờ.

Trong cái mâm lớn có một tấm mì đặc biệt, dày chừng mười ly. Miếng mì này nhìn từ phía trên vô cùng đẹp đẽ, bề ngoài màu hoàng kim không có một chút pha tạp, thật giống như một khối ngọc thuần khiết chạm khắc mà thành, nhìn từ phía trên vô cùng đẹp mắt. Chỉ là mì này dày như thế, xem ra cũng không phải chưng, thật không biết Cường Tử làm như thế nào chín được.

Miếng mì rất dày nhìn từ phía trên có chút giống như loại túi nướng kia của Tân Cương, nhưng còn dày hơn so với túi, có chút nửa này nửa nọ ngược lại mùi thơm vô cùng.

Cường Tử mỉm cười múc một chén canh trứng gà đặt trước mặt cho bà lão, khẽ cười nói:
- Nếm chút, xem thử như thế nào?

Bà lão cười hiền lành, dùng thìa đưa một chút canh trứng gà vào trong miệng, sau khi nhấm nuốt nhẹ nhàng hai cái bỗng nhiên trước mắt sáng loà, bà ngẩng đầu lên nhìn Cường Tử vẻ mặt tươi cười, sau khi gật đầu lại uống một ngụm, vào miệng sảng khoái đến tận xương tuỷ, hương vị rất đặc biệt.

- Cái này? Là cái gì?

Bà lão chỉ miếng mì rất dày hỏi.

Cường Tử cười, giống như làm ảo thuật ở trên miếng mì dày nhẹ nhàng rạch một cái, một tấm mì mỏng như cánh ve sầu trong suốt như ngọc đã được vạch ra, miếng mì này quá mỏng, gần như đã trong suốt. Cường Tử dùng muỗng nhỏ phết chút ít thịt băm chiên nước sốt trét trên bánh mỏng, sau đó gắp một ít khoai tây đặt ở phía trên, cuốn bánh mỏng lại đưa cho bà lão.

Bà lão khi nhìn thấy rõ ràng bánh mỏng đến kinh ngạc một thoáng, lập tức nở nụ cười thoải mái. Nhận bánh mỏng Cường Tử đưa sang thử cắn một miếng nhỏ, miệng đầy dư hương!

Rõ ràng tay nghề Cường Tử ngoài dự đoán của bà lão, bình thường điểm tâm chỉ uống một chén cháo nhỏ bà không ngờ ăn được năm sáu tấm bánh mỏng, uống hai chén canh trứng gà mới dừng lại. Bà lão mở miệng ăn cực đã sau khi ăn no thở phào một hơi thoả mãn, dường như còn có chút vẫn chưa hài lòng.

- Tiểu tử kia, cậu thắng rồi.

Bà lão vừa cười vừa nói.

Cường Tử nở nụ cười thật thà, lập tức tiêu diệt sạch sẽ thức ăn còn thừa trên bàn như gió cuốn mây tan.

- Ta phải đi, về sau vườn rau giúp ta chăm nom nhiều một chút, ta có thời gian sẽ đến.

Bà lão sửa soạn lại quần áo một chút đi vào nhà, sau khi đi được vài bước bà bỗng nhiên quay đầu cười nói:
- Tiểu tử kia, cậu rất thông minh trong cốt cách cũng coi như thiện lương, ngày đầu tiên như vậy có thời gian theo tôi đi chùa Ba Nhược Tự nghe một chút lời của Phật cũng có lẽ ngộ được chút gì đó, ta để cho người khác đến nơi này tiếp đón cậu.

Trong mồm Cường Tử còn lấp đầy đồ ăn, hắn có chút thất thần nhẹ gật đầu, nhưng không có lên tiếng.

Đợi người trung niên đợi dưới đại thụ kia sải bước nghênh đón bà lão, một chiếc Rolls-Royce lái đến đón sau bà lão và người trung niên bước lên đã lái đi ngay, Cường Tử tựa ở trên ghế nằm kia lần nữa ngồi xuống, cẩn thận vuốt phẳng một cái trên vị trí tay phải tuỳ ý đặt xuống, lập tức cười giảo hoạt.

Trên tay vịn cái ghế khắc hai chữ tên người nhỏ, cong cong vẹo vẹo, hẳn là kiểu chữ của đứa con nít.

Hách Liên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện