Ác Bá

Chương 167: Hận! (hạ)



- Tôi ra ngoài, hai người nói chuyện đi.

Mạc Địch thở dài đứng lên.

Hình như ông hơi giận hờn gì đó, Cường Tử đứng lên định nói gì, ông vỗ vỗ vai hắn:
- Việc này rất quan trọng, Dù ta cảm thấy không phải lúc nói với con, nhưng đã tới mức này, ta có cố gắng cầu cho con yên ổn cũng không nổi. Con ngồi xuống, nghe cho kỹ, ta ra ngoài một chút.

Lúc này, Cường Tử mới đột nhiên nhận ra sư phụ mình rất cao lớn, cao lớn tới mức mình ngưỡng mộ không hết.

Đây là một loại khí thế sao?

Lúc này Cường Tử hơi hoảng hốt. Sư phụ của hắn, lão Mạc què, lúc này lạ như một ngọn núi nguy nga mà xa vời vợi.

Mạc Địch cười cười với hắn, rất khoan dung.

Sau đó ông thong thả rời khỏi phòng, nháy mắt, Cường Tử như bị ảo giác dường như chân của sư phụ lão Mạc què hoàn toàn không bị thương gì hết.

Lão phật gia ra ý cho hắn ngồi xuống, lại như đang đắn đo suy nghĩ cách nói chuyện. Xem ra Yêu Ma biết nhiều hơn Cường Tử, vì xem thái độ của gã không hề có chút bất an nào, thậm chí còn hơi có phần hưng phấn nhàn nhạt.

- Việc này nói ra rất dài dòng, cho dù nói gần lại cũng là chuyện từ vài chục năm trước. Bà kể về một người, và kể lại toàn bộ sự kiện cho cháu, để cháu có thể hiểu rõ toàn bộ. Được rồi, giờ bà sẽ nói với cháu, người này là ông chồng đã chết cách đây mười năm của bà, Hách Liên Thiết Thụ.

***

Tầng hai mươi chín, tòa nhà Phong Đình, Lý Nham nhăn nhó khổ sở cố tiến lại gần người đàn ông trung niên đang hôn mê ngồi co quắp dưới đất. Có lẽ là vì bị thương, toàn thân y ướt đẫm mồ hôi, cảm giác mệt mỏi thấm thật sâu vào cơ thể.

Phất phất tay, nói với Trần Tử Ngư..

- Trần tỷ, em nhắc lại với chị một lần nữa. Hôm nay, em mới nhận ra được em ngây thơ đến mức đáng thương, đáng thương đến mức đối thủ của em chưa bao giờ buồn đối diện với em. Ha ha, cuộc đời này thực con mẹ nó thú vị, bởi vì y luôn chơi ta vào những lúc lơ đãng.

Trần Tử Ngư nhìn đôi mắt mỹ lệ rủ kín rèm mi của Lệ Nham, bỗng cô sinh ra một cảm giác như đồng bệnh tương liên vô cùng sâu sắc. Ngồi xổm xuống, vỗ vỗ vai Lý Nham, cô dịu dàng dỗ dành:
- Đừng nói vậy, anh thất bại không có nghĩa là anh không có khả năng, có lẽ là vì hắn quá mạnh mẽ. Có lẽ hắn nói không sai, anh nên quay về Đông Đỉnh đi thôi.

- Thế còn cô?

Lý Nham hỏi.

- Tôi? Ha ha, tôi ở đâu cũng vậy mà, ở đâu cũng không phải nhà của tôi. Không sao, tôi phải ở lại đây, ở lại đây xem hắn, không giết được hắn thì theo dõi hắn, xem xem rốt cuộc hắn là thứ yêu nghiệt gì! Có lẽ nhìn kẻ thù bước từng bước lên thiên đường cũng là một việc rất thú vị.

Cô cười lên thảm thiết, phong tình vạn chủng.

- Tôi đi, sau này chúng ta có duyên sẽ gặp lại. Đừng chán nản như vậy, nhớ kỹ, đừng mong đuổi theo tôi đánh ngã tôi, tôi cũng không phải một thằng trẻ con để bị bắt nạt.

Trần Tử Ngư hôn nhẹ lên má Lý Nham, vừa chạm vào đã rời môi.

- Quay về đi, cậu không giống tôi. Cậu còn có….nhà.

Đứng dậy, cười cười, sau đó ngẩng đầu rời đi.

Lý Nham xoa xoa má mình, như đang nghĩ gì đó.

Cũng không biết qua bao lâu, người đàn ông trung niên được gọi là Tuyệt thúc hơi nhúc nhích một chút, dường như đang tỉnh lại. Lý Nham ngồi bên cạnh, nhìn ông ta, có vẻ hơi áy náy.

- Nếu cứ ngồi như vậy cả đời, không làm gì, không nói gì, cũng không nhất định đối thủ của anh sẽ chết trước anh.

Đột nhiên một giọng nói vang lên bên tai, Lý Nham hơi giật mình hốt hoảng.

Một thanh niên cao gầy như một sào trúc đột nhiên xuất hiện trên hành lang, trên mặt y có một vết sẹo kéo dài từ trên xuống dưới, khiến cho toàn thân y vô cùng dữ dằn đáng sợ. Trong tay y cầm theo một thanh đao dài bản nhỏ, thân đao đầy yêu dị, rất bức người.

- Anh là ai?

Lý Nham bật dậy hỏi.

- Lý Nham quân, tôi tên Tiểu Dã Tam Mộc, có cùng một kẻ thù với anh.

Người kia chầm chậm bước tới bên cạnh, khuôn mặt tuấn mỹ bị vết sẹo lớn phá hỏng hết. Người này chính là Tiểu Dã Tam Mộc đã lợi dụng khi náo loạn mà chạy thoát khỏi thành phố Đông Điỉnh, sau trận chiến với Cừu Thiên ẩn nhẫn dưỡng bệnh trong nước. Trận chém giết đó khiến cả hai đều bị thương nặng, một chiêu hiểm cuối cùng của Cừu Thiên lại không giết được gã, chỉ cướp được Thừa Ảnh kiếm.

Mà Tiểu Dã Tam Mộc, sau trận chém giết đó, gần như bị Cừu Thiên một kiếm xém mất mạng.

Vết sẹo to tướng trên mặt chính là dấu ấn sỉ nhục lớn nhất đời gã. Sau đó, gã kết luận một cách chắc chắn và tin tưởng rằng, mình thất bại vì kiếm của Cừu Thiên hơn người, chứ không phải vì tài nghệ không bằng người. Trạm Lô Kiếm nhân đạo quả nhiên thiên hạ vô song!

- Người Nhật Bản sao? Hừ! Tôi không có chung kẻ địch với các người!

Lý Nham lạnh lùng từ chối:
- Bời vì, cho tới giờ, cả đời tôi, hận nhất là người Nhật Bản!

Tiểu Dã Tam Mộc cười âm u:
- Lý Nham quân, đừng có ôm địch ý như thế. Có câu kẻ thù của kẻ thù là bạn, tôi nhận được tin hơi trễ nên không tới giúp cậu được. Trước kia, anh của cậu và tôi vốn là bạn rất tốt, anh ta chết, tôi rất đau lòng. Thực ra, trong lòng tôi cũng đã coi cậu là em trai, hiện giờ, chúng ta đều muốn giết chết Lâm Cường, cho nên chúng ta là minh hữu, chứ không phải địch nhân. Phải không?

Lý Nham siết chặt nắm tay, nhìn trừng trừng gã:
- Cừu hận của tôi và Lâm Cường là chuyện của nhà chúng tôi, còn không đến lượt ông nói bậy nói bạ đâu! Lý Bát Nhất chết là vì tự anh ta gây nghiệt. Tôi giết Lâm Cường cũng được, không giết cũng được, ông không xứng đứng nói chuyện trước mặt tôi!

Ánh mắt Tiểu Dã Tam Mộc lạnh đi, nhưng lại lập tức hòa hoãn lại:
- Cần gì phải như vậy, hai chúng ta liên thủ có thể cùng đạt được mục tiêu. Anh của cậu thông minh hơn cậu nhiều.

- Câm miệng!

Lý Nham cả giận.

- Con chó nhà có tang như ông có tư cách gì nói chuyện với tôi? Lý Bát Nhất mù mắt mới cấu kết với ông làm bậy! Nói thật, nếu hôm nay ông không đến, sớm muộn gì tôi cũng sẽ đi tìm ông. Nói về cừu hận, tôi muốn giết ông nhiều hơn muốn giết Lâm Cường nhiều!

Lý Nham nổi điên gào lên:
- Ông đi chết đi!

Y bắn lên, chân quét ngang một cái thế như chẻ tre! Từ nhỏ y đã thường tập đánh nhau với Diệp Tuyệt, dù chưa bao giờ trải qua thực chiến nhưng không có nghĩa là y không biết giết người thế nào! Y không ra tay với Cường Tử không có nghĩa là y cũng sẽ chần chừ với Tiểu Dã Tam Mộc.

Cú quét chân này thực sắc bén, thực mạnh, có thể nói, đối với một Lý Nham chưa từng thực chiến lại tấn công khi đang nổi giận đã thể hiện rõ trình độ của y.

Chỉ là, y mạnh như thế, cũng làm sao so nổi với Tiểu Dã Tam Mộc cao thủ Kim Bảng?

Tiểu Dã Tam Mộc lách mình tránh thế công của Lý Nham, chăm chú nhìn y, nhe răng cười nói:
- Đã không có chỗ để ta dùng. Vậy anh đi chết đi!

Tiểu Dã Tam Mộc vọt ra đằng sau Lý Nham, giơ đao bổ xuống!

***

Lau vết máu trên thân đao, Tiểu Dã Tam Mộc nhìn thanh niên dưới đất đang mất dần sự sống, âm tàn nói:
- Lần này ta mang thần đao đến, anh là người Trung Quốc đầu tiên được chết dưới đao của ta đấy, nên cảm thấy mình may mắn và vinh dự đi. Anh quá nhỏ bé, nhỏ bé tới mức đao của ta cũng không thấy thỏa mãn!

Tới tận hơi thở cuối cùng, trong đáy mắt của thiếu niên kia đều là phẫn hận! Y hận mình không thể giết kẻ ngoại tộc, không thể hãnh diện. Hận! Hận! Hận!

Khi sợi dây sinh mạng sắp bị cắt đứt, y thầm gào không ra tiếng:
- Lâm Cường! Báo thù cho tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện