Ác Bá
Chương 169: Phía trên
Lão Phật gia Đoan Mộc tú nói chuyện xưa không khác gì một quả bom với Cường Tử, nổ banh chành tan nát thế giới nội tâm của hắn. Hắn cố gắng nghĩ lại cố gắng nghĩ nát đầu đi chăng nữa cũng chắc chắn không có ngờ được, sư phụ của hắn Mạc Địch sẽ là một người mạnh mẽ đến mức như vầy. Chuyện này đã khiến cho quan niệm của Cường Tử có hai luồng suy nghĩ đối nghịch nhau, một người là một đầu bếp lôi thôi vừa bẩn lại còn què một chân, một người là thiên hạ đệ nhất tung hoành hoa hạ lật tay thành mây ngửa tay thành mưa, khiến cho hắn như thế nào có thể đem hai nhân vật hợp lại ở trên cùng một người?
Chuyện này cần thời gian tiêu hóa dần.
Tuy rằng tin tức này đến đầy bất ngờ đầy kinh ngạc nhưng cũng không phải là một việc xấu, cho nên trong lòng Cường Tử không có buồn vui lẫn lộn nặng tựa trời gì cả, hắn chỉ có nỗi kinh ngạc không có liên quan đến buồn vui.
Lão Phật gia đi rồi, bà ngồi chiếc Rolls-Royce nổi tiếng khắp hang cùng ngỏ hẻm ở Trường Xuân. Cáp Mô cuối cùng vần không phá được chọc xử nữ của anh ta, sau khi nhìn thấy cái đuôi cỗ xe Rolls-Royce biến mất hắn có chút mất mát hiển rõ ra ngoài mặt.
Cường Tử một mình ngẩn ngơ ngồi ở trên ghế, trong giây lát như chợt nhớ ra cái gì từ trên ghế nhảy dựng lên chạy ra ngoài. Tìm kiếm trong đám người một lát biểu lộ kích động dần dần lạnh nhạt xuống, bởi vì Mạc Địch không ở trong nhà.
Chu Bách Tước hỏi:
- Đang tìm sư phụ cậu à?
Cường Tử theo đó gật đầu, trong đầu hỗn loạn tứ tung. Nói thật chính hắn cũng không hiểu được mình tìm Mạc Địch để làm cái gì, là muốn chứng thực lời của Đoan Mộc Tú Lão Phật gia hay là chỉ muốn nhìn tỉ mỉ sư phụ của mình. Lúc này hắn cũng không xác định được mình đang nghĩ cái gì, hoặc là hoàn toàn không suy nghĩ gì cả.
Có lẽ hắn thật sự muốn nhìn cho kỹ Mạc Địch, cảm nhận Mạc Địch ở bên cạnh mình. Sư phụ hắn không phải là người như sương mù không thấy bóng cao xa với không tới trong lời đồn kia, mà là lão đầu bếp động tới là đánh mắng cũng lộ ra mấy phần cưng chiều thân thiết với mình. Chỉ có nhìn Mạc Địch, nhìn ông ở bên cạnh hắn, Cường Tử mới không cảm thấy mình vô dụng.
Cường Tử ích kỷ, điểm này hắn không bác bỏ.
Nếu như cho hắn một cơ hội chọn lựa, sư phụ của hắn là một nhân vật thần thoại cao lớn sừng sững như núi trong truyền thuyết, hoặc là lão đầu bếp lôi thôi bẩn thỉu lại còn què chân, Cường Tử nhất định sẽ không do dự mảy may chọn cái đằng sau.
Chu Bách Tước nhìn ra chỗ mất mát của Cường Tử, anh ta đi tới vỗ bả vai Cường Tử nói:
- Sư phụ cậu nói đi một chút đến tối sẽ trở về, tôi vốn muốn đi theo ông ta nhưng ông ta không chịu. Đã xảy ra chuyện gì?
Cáp Mô và Triệu Long Tượng cũng đi sang nhìn Cường Tử, bọn họ đều cảm thấy được nỗi bất an tỏa ra từ Cường Tử. Trong lòng Cường Tử quả thật có loại lo lắng sợ được sợ mất. Hắn không chối bỏ không tránh né còn hết sức kiêu ngạo đối với sư phụ của mình, ngược lại cũng bởi vì sư phụ quan tâm tới mình mà lo sợ ông sẽ càng lúc càng rời xa mình.
Cường Tử nặn ra một nét cười thật tươi với mọi người, nói câu không có việc gì sau đó xoay người vào trong nhà. Tôn Văn Văn đứng ở cửa ra vào đợi Cường Tử đi đến nắm lấy cánh tay của hắn, không có nói chuyện chỉ là cười dịu dàng với hắn.
Cường Tử cười nói lời xin lỗi với Tôn Văn Văn:
- Thực xin lỗi...
Tôn Văn Văn duỗi ngón tay ra che ở trên môi Cường Tử.
- Thực xinh lôi ba chữ này không có chút ý nghĩ nào cả, anh còn không còn biết nói... anh em yêu sao.
Trong tim Cường Tử đập mạnh, trong lòng dâng lên một luồng hơi ấm.
- Mệt rồi à?
Tôn Văn Văn nhẹ giọng hỏi.
- Ừ, một chút.
- Vào phòng ngủ đi, em xoa bả vai cho anh...
Hai má Tôn Văn Văn hơi đỏ lên, nang lúc này như đóa hoa đào nở rộ, xinh đẹp rực rỡ, thấm vào ruột gan. Cường Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của Tôn Văn Văn trong lòng chợt thoải mái được mấy phần, một loại mềm mại dịu dàng nhưng yên lành như vậy hắn rất thích có được.
- Được!
Tôn Văn Văn dựa sát vào bả vai Cường Tử, đi chầm chầm theo Cường Tử lên cầu thang. Để cho bọn Chu Bách Tước mở to mắt nhìn bóng lưng hai người bọn họ tràn đầy hâm mộ, nhất là Cáp Mô, vẻ mặt hâm mộ đến mức đố kỵ rất rõ...
- Ta trở về phòng ngủ một giấc...
Cáp Mô nói xong cũng muốn chuồn lẹ kết quả bị Triệu Long Tượng giữ chặt, Triệu Long Tượng giả bộ cười nhìn Cáp Mô hỏi:
- Là ngủ một giấc hay là trèo cửa sổ?
Cáp Mô đỏ lừ cả mặt nói:
- Ngủ, tôi dùng nhân cách đảm bảo.
Triệu Long Tượng nói:
- Ừ, tôi cũng mệt rồi, ngủ cùng nha.
Cáp Mô:
- Con không có thói quen ngủ cùng với đàn ông.
Triệu Long Tượng bật cười nói:
- Cậu xác nhận từng ngủ với đàn bà?
Cáp Mô nghiêm trang nói:
- Con quen ngủ một mình.
Triệu Long Tượng:
- Cậu đoán tôi tin không?
Cáp Mô:
- Bát Bách thúc chú nỡ làm vậy sao, bốn người chúng ta ngủ cùng chỗ nhiều năm con nhớ rõ ràng hơn chú nha. Được rồi được rồi con sai rồi, con thừa nhận con muốn đi trèo cửa sổ, con lên trên phố đi dạo được rồi chưa?
Triệu Long Tượng:
- Đại Hùng, cùng Cáp Mô đi dạo phố...
Triệu Bá:
- Vâng! Được!
Cáp Mô:
...
Ở trong phòng ngủ Cường Tử, Tôn Văn Văn mềm mại cởi áo ngoài của Cường Tử ra, sau đó nói với Cường Tử:
- Nằm sấp trên giường nào. Em đấm bóp cho anh.
Cường Tử không quen, trên mặt đỏ lên một chút. Nhưng hắn làm bộ làm tịch ra vẻ đạo mạo lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt Tôn Văn Văn, mà là thoải mái ngã xuống giường giang rộng hai tay hai chân ra. Chút cảm giác mất mát trong lòng mới rồi kia bởi vì Tôn Văn Văn có mặt dần dần tan dần, một loại cảm giác ấm áp trong nhà mới có dâng lên trong lòng.
Nói thật người nên thẹn thùng là cô giáo Tôn, bởi vì sau khi Cường Tử nằm sấp lại nàng mới nhận ra chưa bao giờ trải qua việc mát xa cho người khác. Nàng giơ tay ra áp lên áp xuống sau lưng Cường Tử nửa buổi, việc vốn cảm thấy đơn giản khi làm thực tế mới biết không phải việc nước đẩy thuyền trôi như là mình nghĩ.
May mắn, nàng xem qua không ít phim truyền hình.
Làm cho mình tỉnh táo lại cố gắng nhớ lại tỉ mỉ tất cả kiến thức có liên quan đến vấn đề này, nhưng càng cố gắng suy nghĩ lại càng mơ hồ, lúc bình thường nàng nằm dài trên ghế sô pha xem phim truyền hình có rất nhiều tình tiết như bây giờ, không ngờ một chút ấn tượng cũng không có.
Cuốn cùng Tôn Văn Văn nghiến chặt răng, cởi giày của mình sau đó nhanh nhẹn linh hoạt bò lên giường. Nàng giữ hô hấp mình ổn định, sau đó ngồi ở trên lưng Cường Tử...
Tôn Văn Văn duỗi đôi tay trắng nõn xinh đẹp như đóa hoa sen, nàng nhẹ nhàng xoa nắn trên lưng Cường Tử, chưa bao giờ tiếp xúc qua nhưng thứ này, khi mát xa không hề có kỹ thuật gì. Nàng chỉ là bằng cảm giác véo véo chọt chọt ở trên lưng Cường Tử. Chưa được một lát trên lưng của nàng đã ướt đẫm, mát xa tất nhiên là không mệt mỏi, nguyên nhân chính là nỗi lo lắng của nàng.
Một đôi tay như ngọc xinh đẹp gần như hoàn mỹ êm ái dịu dàng ngoan ngoãn vuốt ve trên lưng Cường Tử, sức lực nàng sử dụng không lớn nhưng đem lại một loại cảm giác khó nói nên lời truyền vào trong tim Cường Tử. Tôn Văn Văn hết sức chăm chú mát xa thân thể Cường Tử, việc làm rất bình thường giữa các cặp vợ chồng lúc này nàng ngược lại làm rất chuyên chú.
Mái tóc đen nhánh như mun rủ xuống, có một sợi tóc đne rơi ở trên cổ Cường Tử. Theo động tác Tôn Văn Văn sợi tóc qua lại nhịp nhàng, mái tóc chuyển động ở trên cổ khiến cho trong lòng Cường Tử cũng có chút sảng khoái khó kiềm chế được.
Nếu như nhìn từ đằng sau lưng Tôn Văn Văn, lúc này bóng hình của nàng ngồi ở trên lưng Cường Tử như một tuyệt tác hoàn mỹ. Đường cong mê người phác họa thân hình của nàng vô cùng tỉ mỉ, hai bờ vai thon gầy khéo léo đưa lên hạ xuống và phần lưng hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, còn có cặp mông xinh đẹp mảnh khảnh như hai nửa mặt trăng tròn mềm mại đàn hồi nhún lên nhún xuống bên dưới.
Dù cách làm của nàng không lưu loát, nhưng Cường Tử lại hưởng thụ được mọi thứ ở trong đó.
Theo bàn tay Tôn Văn Văn chơi đùa qua lại mềm mại trên lưng hắn, bắt đầu còn bởi vì không biết sai chỗ nào mà cơ bắp căng cứng dần dần thoải mái, Cường Tư theo đó nhắm mắt lại, chỉ một lát sau thoải mái nhẹ rên lên thành tiếng.
Tôn Văn Văn nghe thấy Cường Tử lên tiếng cũng thở dài một hơi, nãy giờ thầm ngẫm nghĩ trách cứ trong lòng không biết cách nào để cho đàn ông của mình thoải mái cũng bớt đi một chút.
Chỉ là theo động tác của nàng, nàng chợt nhận ra hơi thở Cường Tử càng nặng nề, điều này khiến cho chính nàng từng nếm trải qua mùi vị phong tình cũng đỏ mặt, nhịp tim đập cũng bắt đầu tăng tốc lên dần dần, đến cuối cùng hô hấp của chính nàng cũng càng lúc càng dồn dập.
Cường Tử nằm sấp ở trên giường cảm thấy chỗ khác thường của mình, vật dưới háng kia không hề có liêm sỉ dựng thẳng lên khiến cho hắn có cảm giác khó chịu. Hắn mở mắt ra muốn quay đầu lại nói chuyện với Tôn Văn Văn, vừa quay đầu nhìn thấy ngay được bàn chân mền mại trắng nõn của Tôn Văn Văn.
Nguyên nhân bởi vì trong nhà thật ấm áp, Tôn Văn Văn mặc một chiếc váy dài. Bộ quần áo này còn là Cường Tử đi tòa nhà Đông Đỉnh Quốc Tế bảo Chu Bách Tước mua về cho nàng, còn có vài món quần áo thay đổi. Chỉ là dựa theo quần áo mua được mặc trên người Tôn Văn Văn vừa hợp, có thể tháy Chu Bách Tước cũng là một người có kiến thức.
Bởi Vì ngồi xổm ở trên người Cường Tử cho nên váy cuốn lên phía trên, hơn nữa nàng còn không ngừng chuyển động cho nên một đôi chân đẹp có đến gần tám phần lộ ra bên ngoài. Cường Tử vừa quay đầu thì đôi chân trắng nõn đập vào mắt, còn có hương thơm mê người xông vào mũi. Bởi vì vừa mới tắm rửa không lâu, mủi hương trên cơ thể Tôn Văn Văn càng tỏa ra nồng đậm khiến cho Cường Tử trong nháy mắt rơi vào tình cảnh mất đi ý thức.
Cường Tử không phải một chân quân tử ôm ở trong lòng không loạn càng không phải là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, cho nên hắn biểu hiện trắng trợn đôi mắt muốn chiếm hữu đôi chân xinh đẹp trắng tươi của Tôn Văn Văn. Nhin chằm chằm chân của Tôn Văn Văn, dùng hết sức nhìn.
Làm như cảm thấy được khác thường của Cường Tử, Tôn Văn Văn vô ý liếc nhìn Cường Tử. Kết quả vừa hay nhìn thấy con người đã mở trừng đầy tia máu của Cường Tử. Nhìn thấy trong con ngươi Cường Tử ngọn lửa dục vọng khó kiềm nén, Tôn Văn Văn nhũn người ra không tự chủ được run rẩy rất khẽ.
Chậm rãi cúi thấp người, Tôn Văn Văn áp thân thể vào người Cường Tử. Hai thứ mềm mại trên ngực nàng chạm vào như có như không trên lưng Cường Tử, hai người thời khắc này đều có chút cảm giác chập chờn.
- Chồng à, thiếp yêu chàng.
Tôn Văn Văn ghé sát bên tai Cường Tử nói khẽ.
Những lời này thật giống như một chất xúc tác hoàn toàn thúc đẩy hết tất cả dục vọng của Cường Tử, hắn lật phắt người lại nhấc Tôn Văn Văn ở trên lưng ngã ngửa xuống giường. Ngay lập tức lật người lại đè ở trên cơ thể hoàn mỹ khiến cho lòng người muốn nổ tung. Thời khắc này đôi mắt Cường Tử đã hóa thành màu đỏ, hắn thật giống một con thú hoang dói khát thở ra hơi thở nặng nề, trên khuôn mặt vốn xinh đẹp bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt hết sức dữ tợn.
- Văn Văn...
Cường Tử gọi tên, giọng nói từ trong cổ họng của hắn khàn đặc.
Tôn Văn Văn đỏ mặt nhưng không nhắm hai mắt lại, nàng bị Cường Tử đè cho nên thở hổn hển nhè nhẹ. Nhìn đôi mắt của người yêu, nàng cảm thấy hạnh phúc tới kịch liệt như vậy, cũng an ổn như vậy.
- Em... muốn được không?
Nàng dùng giọng nói gần như thể nghe thấy hỏi.
Cường Tử nhẹ gật đầu, con ngươi thiêu đốt lên ngọn lửa dục vọng.
Tôn Văn Văn nhẹ nhàng giơ tay lên đẩy Cường Tử sang một bên, sau đó nàng ngồi chồm hỗm bên cạnh Cường Tử, cúi người xuống động tác mềm mại cởi từng cút áo trên quần áo Cường Tử. Nàng nhấc cặp mông tròn trịa lên, chỉ nhìn thôi đã có thể hấp dẫn cảm giác nguyên thủy nhất kích động nhất của đàn ông.
Sau khi cố sức cởi quần áo Cường Tử, Tôn Văn Văn đỏ mặt cởi quần áo của mình ra. Nàng nhẹ nhàng hôn trên mặt Cường Tử, sau đó ghé sát ở bên tai Cường Tử nói:
- Chồng à, hôm nay thiếp ở phía trên...
Chuyện này cần thời gian tiêu hóa dần.
Tuy rằng tin tức này đến đầy bất ngờ đầy kinh ngạc nhưng cũng không phải là một việc xấu, cho nên trong lòng Cường Tử không có buồn vui lẫn lộn nặng tựa trời gì cả, hắn chỉ có nỗi kinh ngạc không có liên quan đến buồn vui.
Lão Phật gia đi rồi, bà ngồi chiếc Rolls-Royce nổi tiếng khắp hang cùng ngỏ hẻm ở Trường Xuân. Cáp Mô cuối cùng vần không phá được chọc xử nữ của anh ta, sau khi nhìn thấy cái đuôi cỗ xe Rolls-Royce biến mất hắn có chút mất mát hiển rõ ra ngoài mặt.
Cường Tử một mình ngẩn ngơ ngồi ở trên ghế, trong giây lát như chợt nhớ ra cái gì từ trên ghế nhảy dựng lên chạy ra ngoài. Tìm kiếm trong đám người một lát biểu lộ kích động dần dần lạnh nhạt xuống, bởi vì Mạc Địch không ở trong nhà.
Chu Bách Tước hỏi:
- Đang tìm sư phụ cậu à?
Cường Tử theo đó gật đầu, trong đầu hỗn loạn tứ tung. Nói thật chính hắn cũng không hiểu được mình tìm Mạc Địch để làm cái gì, là muốn chứng thực lời của Đoan Mộc Tú Lão Phật gia hay là chỉ muốn nhìn tỉ mỉ sư phụ của mình. Lúc này hắn cũng không xác định được mình đang nghĩ cái gì, hoặc là hoàn toàn không suy nghĩ gì cả.
Có lẽ hắn thật sự muốn nhìn cho kỹ Mạc Địch, cảm nhận Mạc Địch ở bên cạnh mình. Sư phụ hắn không phải là người như sương mù không thấy bóng cao xa với không tới trong lời đồn kia, mà là lão đầu bếp động tới là đánh mắng cũng lộ ra mấy phần cưng chiều thân thiết với mình. Chỉ có nhìn Mạc Địch, nhìn ông ở bên cạnh hắn, Cường Tử mới không cảm thấy mình vô dụng.
Cường Tử ích kỷ, điểm này hắn không bác bỏ.
Nếu như cho hắn một cơ hội chọn lựa, sư phụ của hắn là một nhân vật thần thoại cao lớn sừng sững như núi trong truyền thuyết, hoặc là lão đầu bếp lôi thôi bẩn thỉu lại còn què chân, Cường Tử nhất định sẽ không do dự mảy may chọn cái đằng sau.
Chu Bách Tước nhìn ra chỗ mất mát của Cường Tử, anh ta đi tới vỗ bả vai Cường Tử nói:
- Sư phụ cậu nói đi một chút đến tối sẽ trở về, tôi vốn muốn đi theo ông ta nhưng ông ta không chịu. Đã xảy ra chuyện gì?
Cáp Mô và Triệu Long Tượng cũng đi sang nhìn Cường Tử, bọn họ đều cảm thấy được nỗi bất an tỏa ra từ Cường Tử. Trong lòng Cường Tử quả thật có loại lo lắng sợ được sợ mất. Hắn không chối bỏ không tránh né còn hết sức kiêu ngạo đối với sư phụ của mình, ngược lại cũng bởi vì sư phụ quan tâm tới mình mà lo sợ ông sẽ càng lúc càng rời xa mình.
Cường Tử nặn ra một nét cười thật tươi với mọi người, nói câu không có việc gì sau đó xoay người vào trong nhà. Tôn Văn Văn đứng ở cửa ra vào đợi Cường Tử đi đến nắm lấy cánh tay của hắn, không có nói chuyện chỉ là cười dịu dàng với hắn.
Cường Tử cười nói lời xin lỗi với Tôn Văn Văn:
- Thực xin lỗi...
Tôn Văn Văn duỗi ngón tay ra che ở trên môi Cường Tử.
- Thực xinh lôi ba chữ này không có chút ý nghĩ nào cả, anh còn không còn biết nói... anh em yêu sao.
Trong tim Cường Tử đập mạnh, trong lòng dâng lên một luồng hơi ấm.
- Mệt rồi à?
Tôn Văn Văn nhẹ giọng hỏi.
- Ừ, một chút.
- Vào phòng ngủ đi, em xoa bả vai cho anh...
Hai má Tôn Văn Văn hơi đỏ lên, nang lúc này như đóa hoa đào nở rộ, xinh đẹp rực rỡ, thấm vào ruột gan. Cường Tử nhìn khuôn mặt tươi cười của Tôn Văn Văn trong lòng chợt thoải mái được mấy phần, một loại mềm mại dịu dàng nhưng yên lành như vậy hắn rất thích có được.
- Được!
Tôn Văn Văn dựa sát vào bả vai Cường Tử, đi chầm chầm theo Cường Tử lên cầu thang. Để cho bọn Chu Bách Tước mở to mắt nhìn bóng lưng hai người bọn họ tràn đầy hâm mộ, nhất là Cáp Mô, vẻ mặt hâm mộ đến mức đố kỵ rất rõ...
- Ta trở về phòng ngủ một giấc...
Cáp Mô nói xong cũng muốn chuồn lẹ kết quả bị Triệu Long Tượng giữ chặt, Triệu Long Tượng giả bộ cười nhìn Cáp Mô hỏi:
- Là ngủ một giấc hay là trèo cửa sổ?
Cáp Mô đỏ lừ cả mặt nói:
- Ngủ, tôi dùng nhân cách đảm bảo.
Triệu Long Tượng nói:
- Ừ, tôi cũng mệt rồi, ngủ cùng nha.
Cáp Mô:
- Con không có thói quen ngủ cùng với đàn ông.
Triệu Long Tượng bật cười nói:
- Cậu xác nhận từng ngủ với đàn bà?
Cáp Mô nghiêm trang nói:
- Con quen ngủ một mình.
Triệu Long Tượng:
- Cậu đoán tôi tin không?
Cáp Mô:
- Bát Bách thúc chú nỡ làm vậy sao, bốn người chúng ta ngủ cùng chỗ nhiều năm con nhớ rõ ràng hơn chú nha. Được rồi được rồi con sai rồi, con thừa nhận con muốn đi trèo cửa sổ, con lên trên phố đi dạo được rồi chưa?
Triệu Long Tượng:
- Đại Hùng, cùng Cáp Mô đi dạo phố...
Triệu Bá:
- Vâng! Được!
Cáp Mô:
...
Ở trong phòng ngủ Cường Tử, Tôn Văn Văn mềm mại cởi áo ngoài của Cường Tử ra, sau đó nói với Cường Tử:
- Nằm sấp trên giường nào. Em đấm bóp cho anh.
Cường Tử không quen, trên mặt đỏ lên một chút. Nhưng hắn làm bộ làm tịch ra vẻ đạo mạo lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt Tôn Văn Văn, mà là thoải mái ngã xuống giường giang rộng hai tay hai chân ra. Chút cảm giác mất mát trong lòng mới rồi kia bởi vì Tôn Văn Văn có mặt dần dần tan dần, một loại cảm giác ấm áp trong nhà mới có dâng lên trong lòng.
Nói thật người nên thẹn thùng là cô giáo Tôn, bởi vì sau khi Cường Tử nằm sấp lại nàng mới nhận ra chưa bao giờ trải qua việc mát xa cho người khác. Nàng giơ tay ra áp lên áp xuống sau lưng Cường Tử nửa buổi, việc vốn cảm thấy đơn giản khi làm thực tế mới biết không phải việc nước đẩy thuyền trôi như là mình nghĩ.
May mắn, nàng xem qua không ít phim truyền hình.
Làm cho mình tỉnh táo lại cố gắng nhớ lại tỉ mỉ tất cả kiến thức có liên quan đến vấn đề này, nhưng càng cố gắng suy nghĩ lại càng mơ hồ, lúc bình thường nàng nằm dài trên ghế sô pha xem phim truyền hình có rất nhiều tình tiết như bây giờ, không ngờ một chút ấn tượng cũng không có.
Cuốn cùng Tôn Văn Văn nghiến chặt răng, cởi giày của mình sau đó nhanh nhẹn linh hoạt bò lên giường. Nàng giữ hô hấp mình ổn định, sau đó ngồi ở trên lưng Cường Tử...
Tôn Văn Văn duỗi đôi tay trắng nõn xinh đẹp như đóa hoa sen, nàng nhẹ nhàng xoa nắn trên lưng Cường Tử, chưa bao giờ tiếp xúc qua nhưng thứ này, khi mát xa không hề có kỹ thuật gì. Nàng chỉ là bằng cảm giác véo véo chọt chọt ở trên lưng Cường Tử. Chưa được một lát trên lưng của nàng đã ướt đẫm, mát xa tất nhiên là không mệt mỏi, nguyên nhân chính là nỗi lo lắng của nàng.
Một đôi tay như ngọc xinh đẹp gần như hoàn mỹ êm ái dịu dàng ngoan ngoãn vuốt ve trên lưng Cường Tử, sức lực nàng sử dụng không lớn nhưng đem lại một loại cảm giác khó nói nên lời truyền vào trong tim Cường Tử. Tôn Văn Văn hết sức chăm chú mát xa thân thể Cường Tử, việc làm rất bình thường giữa các cặp vợ chồng lúc này nàng ngược lại làm rất chuyên chú.
Mái tóc đen nhánh như mun rủ xuống, có một sợi tóc đne rơi ở trên cổ Cường Tử. Theo động tác Tôn Văn Văn sợi tóc qua lại nhịp nhàng, mái tóc chuyển động ở trên cổ khiến cho trong lòng Cường Tử cũng có chút sảng khoái khó kiềm chế được.
Nếu như nhìn từ đằng sau lưng Tôn Văn Văn, lúc này bóng hình của nàng ngồi ở trên lưng Cường Tử như một tuyệt tác hoàn mỹ. Đường cong mê người phác họa thân hình của nàng vô cùng tỉ mỉ, hai bờ vai thon gầy khéo léo đưa lên hạ xuống và phần lưng hoàn mỹ không tỳ vết của nàng, còn có cặp mông xinh đẹp mảnh khảnh như hai nửa mặt trăng tròn mềm mại đàn hồi nhún lên nhún xuống bên dưới.
Dù cách làm của nàng không lưu loát, nhưng Cường Tử lại hưởng thụ được mọi thứ ở trong đó.
Theo bàn tay Tôn Văn Văn chơi đùa qua lại mềm mại trên lưng hắn, bắt đầu còn bởi vì không biết sai chỗ nào mà cơ bắp căng cứng dần dần thoải mái, Cường Tư theo đó nhắm mắt lại, chỉ một lát sau thoải mái nhẹ rên lên thành tiếng.
Tôn Văn Văn nghe thấy Cường Tử lên tiếng cũng thở dài một hơi, nãy giờ thầm ngẫm nghĩ trách cứ trong lòng không biết cách nào để cho đàn ông của mình thoải mái cũng bớt đi một chút.
Chỉ là theo động tác của nàng, nàng chợt nhận ra hơi thở Cường Tử càng nặng nề, điều này khiến cho chính nàng từng nếm trải qua mùi vị phong tình cũng đỏ mặt, nhịp tim đập cũng bắt đầu tăng tốc lên dần dần, đến cuối cùng hô hấp của chính nàng cũng càng lúc càng dồn dập.
Cường Tử nằm sấp ở trên giường cảm thấy chỗ khác thường của mình, vật dưới háng kia không hề có liêm sỉ dựng thẳng lên khiến cho hắn có cảm giác khó chịu. Hắn mở mắt ra muốn quay đầu lại nói chuyện với Tôn Văn Văn, vừa quay đầu nhìn thấy ngay được bàn chân mền mại trắng nõn của Tôn Văn Văn.
Nguyên nhân bởi vì trong nhà thật ấm áp, Tôn Văn Văn mặc một chiếc váy dài. Bộ quần áo này còn là Cường Tử đi tòa nhà Đông Đỉnh Quốc Tế bảo Chu Bách Tước mua về cho nàng, còn có vài món quần áo thay đổi. Chỉ là dựa theo quần áo mua được mặc trên người Tôn Văn Văn vừa hợp, có thể tháy Chu Bách Tước cũng là một người có kiến thức.
Bởi Vì ngồi xổm ở trên người Cường Tử cho nên váy cuốn lên phía trên, hơn nữa nàng còn không ngừng chuyển động cho nên một đôi chân đẹp có đến gần tám phần lộ ra bên ngoài. Cường Tử vừa quay đầu thì đôi chân trắng nõn đập vào mắt, còn có hương thơm mê người xông vào mũi. Bởi vì vừa mới tắm rửa không lâu, mủi hương trên cơ thể Tôn Văn Văn càng tỏa ra nồng đậm khiến cho Cường Tử trong nháy mắt rơi vào tình cảnh mất đi ý thức.
Cường Tử không phải một chân quân tử ôm ở trong lòng không loạn càng không phải là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, cho nên hắn biểu hiện trắng trợn đôi mắt muốn chiếm hữu đôi chân xinh đẹp trắng tươi của Tôn Văn Văn. Nhin chằm chằm chân của Tôn Văn Văn, dùng hết sức nhìn.
Làm như cảm thấy được khác thường của Cường Tử, Tôn Văn Văn vô ý liếc nhìn Cường Tử. Kết quả vừa hay nhìn thấy con người đã mở trừng đầy tia máu của Cường Tử. Nhìn thấy trong con ngươi Cường Tử ngọn lửa dục vọng khó kiềm nén, Tôn Văn Văn nhũn người ra không tự chủ được run rẩy rất khẽ.
Chậm rãi cúi thấp người, Tôn Văn Văn áp thân thể vào người Cường Tử. Hai thứ mềm mại trên ngực nàng chạm vào như có như không trên lưng Cường Tử, hai người thời khắc này đều có chút cảm giác chập chờn.
- Chồng à, thiếp yêu chàng.
Tôn Văn Văn ghé sát bên tai Cường Tử nói khẽ.
Những lời này thật giống như một chất xúc tác hoàn toàn thúc đẩy hết tất cả dục vọng của Cường Tử, hắn lật phắt người lại nhấc Tôn Văn Văn ở trên lưng ngã ngửa xuống giường. Ngay lập tức lật người lại đè ở trên cơ thể hoàn mỹ khiến cho lòng người muốn nổ tung. Thời khắc này đôi mắt Cường Tử đã hóa thành màu đỏ, hắn thật giống một con thú hoang dói khát thở ra hơi thở nặng nề, trên khuôn mặt vốn xinh đẹp bị ngọn lửa dục vọng thiêu đốt hết sức dữ tợn.
- Văn Văn...
Cường Tử gọi tên, giọng nói từ trong cổ họng của hắn khàn đặc.
Tôn Văn Văn đỏ mặt nhưng không nhắm hai mắt lại, nàng bị Cường Tử đè cho nên thở hổn hển nhè nhẹ. Nhìn đôi mắt của người yêu, nàng cảm thấy hạnh phúc tới kịch liệt như vậy, cũng an ổn như vậy.
- Em... muốn được không?
Nàng dùng giọng nói gần như thể nghe thấy hỏi.
Cường Tử nhẹ gật đầu, con ngươi thiêu đốt lên ngọn lửa dục vọng.
Tôn Văn Văn nhẹ nhàng giơ tay lên đẩy Cường Tử sang một bên, sau đó nàng ngồi chồm hỗm bên cạnh Cường Tử, cúi người xuống động tác mềm mại cởi từng cút áo trên quần áo Cường Tử. Nàng nhấc cặp mông tròn trịa lên, chỉ nhìn thôi đã có thể hấp dẫn cảm giác nguyên thủy nhất kích động nhất của đàn ông.
Sau khi cố sức cởi quần áo Cường Tử, Tôn Văn Văn đỏ mặt cởi quần áo của mình ra. Nàng nhẹ nhàng hôn trên mặt Cường Tử, sau đó ghé sát ở bên tai Cường Tử nói:
- Chồng à, hôm nay thiếp ở phía trên...
Bình luận truyện