Ác Bá

Chương 176: Hai người phụ nữ



- Miệng vết thương rất sâu cần khâu lại, muốn dùng thuốc tê hay không?

Chu Bách Tước xé mở quần áo Cường Tử nhíu lông mày nói.

Cường Tử lắc đầu nói:
- Trực tiếp khâu lại đi, thuốc tê thứ đó không thực tế.

Hắn bây giờ tương đối hiểu rõ thân thể của mình, vết thương ngoài da thế này chỉ cần sau khi khâu lại không mất bao lâu sẽ khỏi hẳn. Lúc trước mới vừa đi ra khỏi quán ăn lớn Cật Hát Đổ hắn để che cho Tiêu Lôi bị chặt nhiều đao như thế, miệng vết thương cuối cùng sau hai mươi mấy ngày toàn bộ khép lại vui vẻ xuất viện, sáng tạo bệnh án tốt nhất được xưng là thần thoại bệnh viên trung tâm thành phố Đông Đỉnh.

Chu Bách Tước vẫn là có tay nghề cấp cứu nhất định, chính anh ta cũng nói anh ta trừ việc không sinh con căn bản việc trong cuộc sống đều có học lướt qua. Ban đầu ở biệt thự Ly Hồ anh ta cũng không ít lần thỉnh giáo y thuật của Ngô lão gia tử, lão gia tử cũng xem anh ta làm nửa truyền nhân.

Chu Bách Tước hỏi:
- Thật sự không cần biện pháp xử lý đau khổ gì sao?

Cường Tử nghĩ ngợi nói:
- Cần! Chẳng qua không phải thuốc tê.

Chu Bách Tước nghi ngờ nói:
- Dùng cái gì?

Cường Tử nói với Cáp Mô bên cạnh:
- Cáp Mô ca, ở trong ngăn kéo bàn có mấy cái đĩa VCD, anh tuỳ tiện cầm một cái đặt trong máy hát đĩa, tôi nhìn VCD là được.

Cáp Mô đáp một tiếng, có chút khó hiểu nói thầm:
- Nhìn VCD có thể ngừng đau đớn sao?

Cái đĩa VCD không có bìa, Cáp Mô tuỳ tiện chọn một cái đặt vào trong máy hát đĩa. Sau khi hình ảnh loé lên xuất hiện một cô bé học sinh rất tinh khiết, thuộc loại búp bê nhỏ cực phẩm thân thể ma quỷ dung mạo thiên sứ, mặc váy học sinh vừa vặn che phủ quá cái mông, phía dưới mang một đôi vớ màu trắng, bộ phận chính giữa chân thì đặc biệt thu hút ánh mắt người ta…

- Tua nhanh!

Cường Tử nói.

Cáp Mô đáp một tiếng chỉnh điều khiển từ xa bắt đầu tua nhanh, theo ảnh động nhấp nhô thời điểm mười bảy phút ba mươi ba giây Cường Tử quả quyết hô một tiếng ngừng!

Sau khi hình ảnh phát lại bình thường vừa hay xuất hiện một vật của nam giới rất hùng vĩ giương lên dần dần tiến vào cái của phái nữ…

- Trời ạ! Làm sao anh canh được thời gian a, mẹ nó thật đúng giờ!

Cáp Mô cảm khái một tiếng.

Cường Tử cười khúc khích nói:
- Học mà không hành cũng không vui vẻ… Chu thúc, đến đây đi.

- Chu thúc?

- Chu thúc?

- Chu Bách Tước!

- A? Gì chứ!

Chu Bách Tước ngượng ngùng thu tầm mắt từ trên màn ảnh ti vi lại, nhìn đôi mắt Cường Tử trừng anh ta ánh mắt của anh ta chớp chớp liên tục như có tật giật mình.

- Khó khăn trước mắt, khâu xong cho con xem tiếp không được à?

Cường Tử nói trong vô vọng.

- Ừ, ừ, lập tức.

Chu Bách Tước đáp một tiếng lập tức cầm lấy kim bắt đầu khâu lại miệng vết thương cho Cường Tử, anh ta thời khắc này thu hồi tư tưởng vừa nãy vui chơi trên màn hình vi vi, toàn tâm toàn ý rửa sạch vết thương cho Cường Tử sau đó chuyên chú khâu lại. Cường Tử cắn răng ngó màn hình, thỉnh thoảng hừ nhẹ một tiếng…

Phải nói hắn tiếng thở nhẹ nhịn đau và tiếng rên rỉ trong tivi rất hợp điệu…

- Cường Tử, cậu xem cái này có thể ngừng đau sao?

Cáp Mô chùi nước miếng hỏi.

Cường Tử nhịn đau nói:
- Đương nhiên, chiêu này gọi là chuyển dời tầm mắt phân thần đại pháp, trăm lần thử không sai lệch.

Chu Bách Tước tay run lên hừ Cường Tử một cái, hắn ngẩng đầu nhìn Chu Bách Tước hỏi:
- Chu thúc chú kích động cái gì? Cũng đừng khâu bả vai và ngực con cùng chỗ…

Chu Bách Tước đỏ mặt lên nói:
- Cậu đừng cho tôi là không biết, chiêu này rõ ràng là lão hán đẩy xe…

Cường Tử: …

Sau khi miệng vết thương khâu lại xong Chu Bách Tước chuẩn bị băng bó cho hắn, lúc này Tôn Văn Văn vẫn luôn đợi ở bên ngoài vừa gõ cửa đã đi vào. Cáp Mô một mình sải bước chuyển kênh tắt ti vi, ngực còn đang đập phình phịch.

Tôn Văn Văn vừa vào cửa thấy ba người sắc mặt đều hết sức dị thường, sắc mặt ba người đàn ông khác nhau thấy ánh mắt mình nhìn tới đều có chút tránh né, nàng cúi đầu đánh giá một lượt quần áo mình phát hiện không có cái gì khác thường.

- Các anh đang xem cái gì?

Tôn Văn Văn hỏi.

- Ặc, tôi đi nhà vệ sinh.

Cáp Mô nói xong một bước đã nhảy ra ngoài, chỉ là không ai để ý đến phía trước quần của anh ta nổi lên một đỉnh lều nhỏ…

Sắc mặt Chu Bách Tước ửng hồng kéo áo lên kéo áo xuống, không dám nhìn Tôn Văn Văn cúi đầu nói:
- Cái kia… Tôi cũng đành đi nhà vệ sinh, Cáp Mô không thể rời khỏi tôi...

Cường Tử xì một tiếng cười, không để vết thương vửa mới khâu xong kéo căng đứt ra hắn dùng sức ngăn lại, cả mặt theo đó gom lại còn một màu…

- Kìa kìa… Chu thúc, chú dù sao cũng phải băng bó cho con một cái đã chứ?

Cường Tử nhịn cười nói.

Tôn Văn Văn đi tới nói:
- Em băng cho anh nha.

Chu Bách Tước cầu còn không được, sau khi đáp một tiếng chạy gấp đi liền. Tôn Văn Văn đi tới ngồi ở bên giường cầm lấy băng gạc, nàng nhìn ba đường vết thương nhìn thấy trên người Cường Tử mà giật mình sắc mặt lập tức thay đổi.

- Tại sao nói với em là vết thương nhỏ thôi?

Cường Tử vừa muốn mở miệng, Tôn Văn Văn nói tiếp:
- Sau này đừng giấu giếm cái gì với em, em không phải tiểu nha đầu chỉ biết khóc sướt mướt.

Thổi nhè nhẹ trên miệng vết thương của Cường Tử, mùi hương như hoa lan trong miệng nàng khiến cho Cường Tử tinh thần chấn động.

Động tác nhu hoà Tôn Văn Văn cẩn thận tới cực điểm băng bó vết thương cho Cường Tử. Ba đường vết thương nàng dùng gần nửa giờ mới băng bó xong, Cường Tử cúi đầu xem thử lập tức dở khóc dở cười… Băng bó rất tốt, còn buộc nơ hình ba con bươm bướm.

- Cô ta sắp xếp thế nào rồi?

Tôn Văn Văn đột nhiên hỏi.

- Ai?

Cường Tử biết rõ còn cố hỏi.

- Đừng giả bộ ngốc, Trần Tử Ngư anh dự định sắp xếp thế nào?

Cường Tử nghĩ một chút rồi nói:
- Anh dự định bảo Triệu ca giúp đỡ cô ta, thực ra cô ta cũng là người đáng thương. Tuy rằng anh trai cô ta không coi là người tốt gì, thậm chí ngay cả cách làm người cũng không được, hơn nữa gián tiếp chết trên tay của anh nhưng cô ta thì không giống như vậy. Anh muốn bảo cô ta gấp gáp lên, công ty vừa mới bắt đầu việc cần làm rất nhiều, cô ta bây giờ không thể rãnh rổi bằng không sớm muộn gì cũng gặp chuyện không may.

Cường Tử xem thấu hết mọi chuyện, cũng bởi vì Trần Tử Ngư trong lòng quá nhiều buồn khổ, cho nên cho dù có nơi yên tĩnh cũng không có khả năng thật sự yên ổn cầu Phật tu đạo. Chỉ cần mối dây trong lòng cô ta nhất thời còn chưa có cởi hết, cho dù cả ngày làm bạn đốt đèn lễ Phật cũng vẫn khó thể nào khiến trong lòng bình tĩnh như trước.

- Bảo cô ta nghỉ ngơi mấy ngày, những ngày này em tiếp đãi cô ta.

Tôn Văn Văn sửa sang tóc trước trán của mình, mặt của nàng xinh đẹp giống như một đoa hoa đào nở rộ.

Cường Tử nhìn ngây dại, đứng thẳng người dùng sức hôn một cái trên mặt Tôn Văn Văn nói:
- Vần là Tôn Văn Văn nhà ta…

Tôn Văn Văn khoé miệng nhếch lên, giống như yêu tinh uỷ mị cười hỏi:
- Phải không? So với tiểu Bùi Nhược và cô giáo Chu như thế nào?

Thần sắc Cường Tử cứng đờ, ngượng ngùng cười không biết trả lời thế nào.

Tôn Văn Văn đứng lên khẽ cười nói:
- Em đi tìm cho cô ta hai bộ quần áo, không biết quần áo của em cô ta có thể mặc được hay không.
Nói xong nàng cúi đầu nhìn ngực của mình, có chút ảo não nói nhỏ:
- Chỗ này dường như lớn hơn so với mình…

Về vấn đề Bùi Nhược và Chu Lâm Nhã, Tôn Văn Văn tuyệt đối sẽ không là ra quá nhiều rắc rối điểm đến thì dừng. Nàng là một người phụ nữ thông minh khiến cho lòng người sợ hãi, nàng hiểu rõ nếu như muốn có được cái gì có lẽ nhất định phải dứt bỏ cái gì khác. Mỗi người phụ nữ đều muốn cùng người đàn ông yêu thích của mình cùng ăn cùng ở bạc đầu đến già, không bằng lòng có người phụ nữ khác xuất hiện cùng chỗ với người đàn ông của mình, Tôn Văn Văn cũng giống như thế, chỉ là nàng sẽ không ngốc đến nỗi vừa khóc vừa gây loạn, đòi thắt cổ ngay lập tức.

Xem vẻ mặt khờ khạo đáng yêu trên mặt Tôn Văn Văn, Cường Tử trong lòng ngọt ngào. Hắn ngẩng đầu lên chép miệng, sắc mặt Tôn Văn Văn ửng hồng cúi thấp đầu nhẹ nhàng chụt một cái trên môi hắn, vừa muốn rời khỏi bị Cường Tử đưa tay ôm vào trong ngực sau đó cưỡng hôn vô cùng mãnh liệt, cặp môi đỏ mọng kiều diễm của nàng bị đầu lưỡi Cường Tử ngang ngược tách ra sau đó duỗi vào quấy phá lung tung trong cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào, Tôn Văn Văn vùng vẫy khẽ hai cái sau đó lập tức tiếp đón nhiệt tình.

Đầu lưỡi của Cường Tử và cái lưỡi nhỏ như hoa đinh hương màu hồng phấn của nàng quấn quýt cùng một chỗ, một nụ hôn này của hai người mãi đến khi Tôn Văn Văn có chút hít thở không thông mới ngừng lại được. Tôn Văn Văn không kịp thở rời khỏi cái ôm của Cường Tử sau đó đánh rơi một con ma trảo không ngừng vuốt ve trên ngực mình, nàng đứng lên sửa sang một chút quần áo của mình sau đó đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nhỏ giọng nói thầm:
- Người xấu, trứng thối!

Cường Tử cười khúc khích nói:
- Người thối nhưng… trứng không thối.

Tôn Văn Văn nghe xong sắc mặt ửng hồng, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Cường Tử lập tức đi ra khỏi phòng.

Trần Tử Ngư thay đổi một bộ quần áo Tôn Văn Văn chọn cho cô ta, thân thể hai người gần như không sai lệch bao nhiêu cho nên quần áo cũng vừa người. Tuy nhiên cái kia đúng như Tôn Văn Văn lo lắng, áo trên của nàng mặc trên người Trần Tử Ngư quả thật càng thêm có mùi vị phụ nữ, cúc áo trên ngực gần như muốn bị phăng ra, rung động lòng người.

- Cám ơn!

Trần Tử Ngư chân thành nói.

Tôn Văn Văn cười nói:
- Đàn ông nếu như mạo muội hỏi tuổi tác một phụ nữ là việc rất mất lịch sử. Tôi không biết phụ nữ hỏi tuổi tác một phụ nữ khác có thể dẫn đến phản ứng của đối phương tương tự hay không?

Trần Tử Ngư bị lời trêu chọc của Tôn Văn Văn hiểu ý cười, vẻ lo lắng trong lòng lập tức lạnh đạm đi mấy phần.

- Tôi hai mươi sáu, qua hai mươi mấy ngày nữa sẽ hai mươi bảy tuổi rồi. Ha ha, già rồi.

Tôn Văn Văn ra vẻ kinh ngạc nói:
- Cô đã hai mươi sáu tuổi rồi a, tôi cho rằng cô sẽ nhỏ hơn vài tuổi so với tôi. Cô trông có vẻ trẻ hơn tôi nhiều, tôi ban đầu vẫn đang nghĩ rốt cuộc có thể có người gọi tôi một tiếng tỷ tỷ rồi, hoá ra đến cuối vẫn chỉ có thể làm muội muội.

Trần Tử Ngư trong lòng chua xót nói:
- Có một muội muội như cô vậy, có lẽ là việc rất hào nhoáng rất hạnh phúc.

Tôn Văn Văn cười giảo hoạt, kéo cánh tay Trần Tử Ngư nói:
- Tỷ tỷ, dạy dỗ em làm sao bảo dưỡng làn da được không? Lâm Cường tên trứng ung kia luôn nói làn da em không tốt, làn da chị thật là quá xinh đẹp đi!

Thời khắc ấy Tôn Văn Văn giảo hoạt như vậy, như hồ ly tinh trăm năm tu luyện.

Trần Tử Ngư bị hai câu của nàng rất khuôn sáo ngược lại như lời khen ngợi chắc chắn trong lòng ấm dần lên, cô ta nhìn thấy từ trong ánh mắt Tôn Văn Văn chân thành thật ý mà không phải xu nịnh hư tình giả ý. Cô ta biết con người mình như thế này kỳ thật không có quyền chọn lựa bạn bè, chỉ là trong thế giới nội tâm có tính thanh khiết cô ta rất khó thật sự đón nhận ai khác.

Ai cũng nói giữa hai người phụ nữ sẽ không tồn tại sự hữu nghị thuần tuý, không biết dưới sự thân cận hết lòng của hai người Tôn Văn Văn sẽ thật sự sản sinh loại tình bạn khó có thể duy trì này hay không.

Lúc này Cường Tử mặc một bộ áo khoác đi đến cửa, tuy rằng cửa không khoá nhưng hắn vẫn giả vờ lịch sự gõ cửa. Lúc đó trên mặt của hắn vẻ mặt chính nhân quân tử, nào có một phần phong phạm nửa đêm vụng trộm mò vào phòng ngủ của Tôn Văn Văn sau đó như hổ đói vồ mồi nhảy lên giường.

- Ái chà… Tôi là muốn hỏi thử, sống ở căn phòng được sắp xếp đó có tốt không?

Hắn có chút ấp a ấp úng nói.

Trần Tử Ngư vừa muốn mở miệng Tôn Văn Văn cướp lời nói trước:
- Đêm nay em và Trần tỷ tỷ ngủ một phòng!

Cường Tử đỏ mặt lên, ngượng ngùng cười nói:
- Vậy là tốt rồi… Vậy là tốt rồi…

Lúc này Triệu Long Tượng lên lầu dừng lại ở đầu bậc cầu thang, huýt một tiếng ra hiệu Cường Tử xuống lầu. Cường Tử nói câu nghỉ ngơi thật tốt liền lui xuống, hắn thấp giọng hỏi Triệu Long Tượng:
- Triệu ca, chuyện gì vậy?

- Cường Tử, sư phụ cậu trở về rồi.

Cường Tử trong lòng vui vẻ, lập tức từ trên lầu hai nhảy xuống!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện