Ác Bá
Chương 186: Mượn đầu trên cổ dùng một lát
Trác Thanh Chiến khẽ cười nói.
Mạc Địch lườm hắn một cái nói:
- Vậy không thể thay đổi thử để cho tôi làm được điều mong ước mấy năm nay được không? Cùng lắm thì qua vài năm tôi lại quay về.
Trác Thanh Chiến cau đầu lông mày lại nói:
- Ông đoán thử tôi tin không?
Mạc Địch cười nói:
- Chính tôi cũng không tin. Mấy ngày trước ở Trường Xuân gặp được Sở Ly Hoả, một năm không gặp tu vi của anh ta đã khó thể nào đánh giá. Cuộc tranh giành Thiên Bảng lần này anh ta đã được xác định vị trí trước rồi. Ngay cả đồ đệ mới theo anh ta một năm sau khi chặt đứt cánh tay cũng tiến bộ thần tốc, Tả thủ đao đã tiến bộ dần từng bước.
Trác Thanh Chiến nói:
- Anh ta đứng vị trí đầu của Địa Bảng mười năm, bây giờ Thiên Bảng trống ba chỗ tức là không dựa vào tỷ thí anh ta cũng có thể tấn chức Thiên Bảng. Chỉ là người tập võ đều có cái bệnh chung, nếu như không đường đường chính chính thắng người tranh giành chỉ sợ cho dù tấn chức Thiên Bảng anh ta cũng sẽ không yên tâm thoải mái.
Mạc Địch nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nhìn Trác Thanh Chiến cười hết sức hả hê khoái trá.
- Diệp Lạc cũng tới rồi.
Trác Thanh Chiến nghe đến tên họ người này lập tức cũng nhíu mày, thần tình hắn lúc đầu điềm đạm như nước cũng trở nên hết sức phức tạp. Tên họ người này đối với hắn tuy rằng không coi là cơn ác mộng gì, nhưng coi như đau đầu vẫn là cực kỳ thích hợp.
- Thế giới bên ngoài đồn rằng hắn bế quan năm năm, hắn cũng ở trong thời gian năm năm này chạy đến tìm tôi đánh nhau ba mươi mốt lần. Bế quan nếu như là như thế, tôi há không phải bế quan ba mươi mấy năm rồi hay sao?
Trác Thanh Chiến cam chịu nói.
Mạc Địch cười nói:
- Một trận chiến ngày mai, anh vẫn là khó còn chỗ để trốn.
Trác Thanh Chiến vừa muốn nói chuyện, Mạc Địch khẽ lắc đầu. Đúng lúc này, Trác Thanh Chiến cũng cảm thấy gì đó. Lông mày hắn nhíu lại nói:
- Ông không tiện ra tay, tôi giết người cũng không sao.
Giọng nói khi hắn nói chuyện không cố ý đè thấp, trong lời nói lộ ra một luồng khí thế sắc bén.
Lời này vừa nói ra, một bóng đen ở ngoài xa đột nhiên trong lúc đó nhảy lên chạy như bay về một phía. Thân hình người tốc độ cực nhanh, trong mấy cái nhấp nhô đã biến mất trong bóng đêm.
- Ba tên.
Mạc Địch thản nhiên nói.
Trác Thanh Chiến nhẹ gật đầu nói:
- Không vội.
Quả nhiên, ở hai vị trí khác lại có hai bóng người nhảy lên lùi về phía sau cực nhanh. Tốc độ hai người này có hơn chứ không kém so với người hiện thân đầu tiên kia, thân pháp xoay người khinh công cũng đã được tính là cao thủ hạng nhất.
- Si tâm vọng tưởng!
Trác Thanh Chiến khẽ quát một tiếng lập tức thân hình nhúc nhích tử trên sườn dốc nhảy xuống, giống như một con hùng ưng vỗ cánh lăng không bay lên. Hắn chắp tay mà đi lại nhanh như tia chớp, cũng không thấy hắn có động tác quá lớn gì đã tự nhiên biến mất không thấy đâu. Nhìn phía Trác Thanh Chiến biến mất, khoé miệng Mạc Địch mím lại, mang theo một nét cười vui vẻ như bức tranh tuyệt đẹp.
Gã áo đen bỏ chạy đầu tiên thân pháp chậm nhất trong ba người tại đó cho nên gã bỏ chạy nhanh nhất, gã biết rõ lần ẩn núp tới tính thám thính tin tức này tính nguy hiểm lớn đến cỡ nào, chỉ cần một người không cẩn thận sẽ rơi vào nơi sâu thẳm vạn kiếp bất phục. Đã tăng thêm gấp đôi sự cẩn thận gã thật sự không ngờ được khoảng cách xa như vậy vẫn là bị đối phương phát giác trước tiên.
Chỉ bằng dựa vào điểm này, gã cũng tự biết cách biệt giữa mình và đối phương so ra lớn đến dường nào.
Gã cũng không một chút đắn đo do dự, lập tức xoay người chạy trốn như bay!
Khi gã toàn lực thi triển thân pháp còn chưa có vượt qua ngoài năm trăm mét, chợt cảm giác được một luồng sát ý lạnh lẽo ở sau lưng!
- Làm gì vội rời đi vậy, tôi muốn mượn đầu trên cổ anh dùng một lát, được hay không?
Một giọng nói hoà khí bình thản bỗng nhiên từ sau lưng gã vang lên, thanh âm này không sắc bén lại giống như tiếng chuông thần chết gõ vang khiến cho gã sợ đến vỡ mật!
Người áo đen thay đổi phương hướng sau đó cũng không quay đầu, vung tay vảy ra một chùm ám khí lóng lánh mày lam sáng lấp lánh dưới ánh sao. Chùm ám khí kia tuy nhỏ xíu mà cực độc, giống như mưa gió ngập trời ném về phía sau. Một chiêu ám khí này tuy rằng có thể xưng tụng tuyệt kỹ nhưng chính gã cũng biết rõ tuyệt đối sẽ không làm bị thương được một cọng tóc gáy của đối phương. Gã chỉ muốn mượn điều này ngăn cản đối phương thoáng chốc cho mình thêm nhiều thời gian chạy trốn giữ mạng.
Ám khí vừa mới phóng ra, gã cũng cảm thấy mắt mình hoa lên.
Thân hình đồ sộ như xuyên qua thời không thình lình xuất hiện trước mặt của gã!
Trác Thanh Chiến khẽ nói:
- Để lại nha.
Người áo đên thần sắc lạnh lẽo như băng, gã vươn tay lần nữa phóng ra một chùm ám khí sau đó rút ra uy đao sau lưng vặn người công đến! Cho dù chết, cũng phải liền mạng cả hai cùng chết!
Thân hình Trác Thanh Chiến nhúc nhích, đi như dạo chơi trong ám khí ngập trời. Ám khí cực độc bay đầy trời không ngờ lại như e ngại hắn đồng loạt bay vòng qua!
Chỉ hoảng hốt một cái, trước mặt người áo đen hoa lên nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài từ trong bóng đêm phá không mà tới, nhẹ nhàng ấn trên lồng ngực của gã!
Xoạt!
Một chùm mưa máu bay loạn.
Người áo đen bỏ chạy thứ hai thân pháp khinh công thuộc vào loại trnug bình trong ba người, gã hết sức thi triển tu vi đã đạt đến đỉnh cao nhất. Trong sự sợ hãi cực lớn tiềm lực bị bức phát ra ngoài, mặc dù là chính gã cũng không có ngờ được tốc độ của gã đã nhanh đến mức độ như vậy.
Lúc gã chạy chưa đến hai ngàn mét, một thân hình mơ hồ phía trước xuất hiện trong tầm mắt.
- Đã mượn được một cái đầu, bây giờ muốn mượn anh cái đầu thứ hai. Được hay không?
Người áo đen này trong nháy mắt sắc mặt bị doạ sợ đến trắng bệch, ngay cả trên môi cũng không có huyết sắc. Thân thể của gã theo đó run rẩy, tuy rằng trước tiên rút ra trường đao sau lưng nhưng ngay cả dũng khí xuống tay cũng không có.
Người áo đen chạy trốn cuối cùng khinh công cao nhất, gã cố ý lựa chọn một phương hướng sai biệt rất lớn so với hai người khác bỏ chạy. Gã tự cho rằng thân pháp khinh công trong võ giả Đông Doanh đã đủ để tự ngạo, lúc chạy nhanh ra ngoài năm ngàn mét đã thoải mái dừng lại, khoảng cách này đã tương đối an toàn. Hai người đồng đội của mình cho dù không qua khỏi cũng quả quyết sẽ không ngay cả một chiêu cũng cản không được. Có đồng đội trợ giúp ngăn cản đối thủ hơn nữa trong năm ngàn mét này gã cực lực che giấu dấu vết, trừ phi kẻ đuổi theo chính là thần, bằng không rất khó thấy tung tích của gã.
Đầu lông mày nhíu chặt của gã thả lòng thư giãn một chút, khoé miệng cũng có một chút nét cười đắc ý.
Hai tiếng xoạt xoạt, hai cái đầu người đột nhiên bị ném rơi ở trước người của gã!
Người mặc áo đen dừng gấp lại thân hình, gã không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm đầu người vẫn còn đang không ngừng nhấp nhô dưới chân mình. Thời khắc này lỗ chân lông toàn thân gã đều trong nháy mắt mở lớn hết cỡ, một luồn hơi lạnh thấu xương dâng lên trong lòng.
- Rất tốt, anh còn mạnh hơn nhiều so với hai tên kia, có thể vui lòng cho tôi mượn cái đầu dùng một lát hay không?
Trác Thanh Chiến chậm rãi xoay người, nhìn gã áo đen run rẩy lập cập nhẹ giọng hỏi.
Mạc Địch lườm hắn một cái nói:
- Vậy không thể thay đổi thử để cho tôi làm được điều mong ước mấy năm nay được không? Cùng lắm thì qua vài năm tôi lại quay về.
Trác Thanh Chiến cau đầu lông mày lại nói:
- Ông đoán thử tôi tin không?
Mạc Địch cười nói:
- Chính tôi cũng không tin. Mấy ngày trước ở Trường Xuân gặp được Sở Ly Hoả, một năm không gặp tu vi của anh ta đã khó thể nào đánh giá. Cuộc tranh giành Thiên Bảng lần này anh ta đã được xác định vị trí trước rồi. Ngay cả đồ đệ mới theo anh ta một năm sau khi chặt đứt cánh tay cũng tiến bộ thần tốc, Tả thủ đao đã tiến bộ dần từng bước.
Trác Thanh Chiến nói:
- Anh ta đứng vị trí đầu của Địa Bảng mười năm, bây giờ Thiên Bảng trống ba chỗ tức là không dựa vào tỷ thí anh ta cũng có thể tấn chức Thiên Bảng. Chỉ là người tập võ đều có cái bệnh chung, nếu như không đường đường chính chính thắng người tranh giành chỉ sợ cho dù tấn chức Thiên Bảng anh ta cũng sẽ không yên tâm thoải mái.
Mạc Địch nhẹ gật đầu, bỗng nhiên nhìn Trác Thanh Chiến cười hết sức hả hê khoái trá.
- Diệp Lạc cũng tới rồi.
Trác Thanh Chiến nghe đến tên họ người này lập tức cũng nhíu mày, thần tình hắn lúc đầu điềm đạm như nước cũng trở nên hết sức phức tạp. Tên họ người này đối với hắn tuy rằng không coi là cơn ác mộng gì, nhưng coi như đau đầu vẫn là cực kỳ thích hợp.
- Thế giới bên ngoài đồn rằng hắn bế quan năm năm, hắn cũng ở trong thời gian năm năm này chạy đến tìm tôi đánh nhau ba mươi mốt lần. Bế quan nếu như là như thế, tôi há không phải bế quan ba mươi mấy năm rồi hay sao?
Trác Thanh Chiến cam chịu nói.
Mạc Địch cười nói:
- Một trận chiến ngày mai, anh vẫn là khó còn chỗ để trốn.
Trác Thanh Chiến vừa muốn nói chuyện, Mạc Địch khẽ lắc đầu. Đúng lúc này, Trác Thanh Chiến cũng cảm thấy gì đó. Lông mày hắn nhíu lại nói:
- Ông không tiện ra tay, tôi giết người cũng không sao.
Giọng nói khi hắn nói chuyện không cố ý đè thấp, trong lời nói lộ ra một luồng khí thế sắc bén.
Lời này vừa nói ra, một bóng đen ở ngoài xa đột nhiên trong lúc đó nhảy lên chạy như bay về một phía. Thân hình người tốc độ cực nhanh, trong mấy cái nhấp nhô đã biến mất trong bóng đêm.
- Ba tên.
Mạc Địch thản nhiên nói.
Trác Thanh Chiến nhẹ gật đầu nói:
- Không vội.
Quả nhiên, ở hai vị trí khác lại có hai bóng người nhảy lên lùi về phía sau cực nhanh. Tốc độ hai người này có hơn chứ không kém so với người hiện thân đầu tiên kia, thân pháp xoay người khinh công cũng đã được tính là cao thủ hạng nhất.
- Si tâm vọng tưởng!
Trác Thanh Chiến khẽ quát một tiếng lập tức thân hình nhúc nhích tử trên sườn dốc nhảy xuống, giống như một con hùng ưng vỗ cánh lăng không bay lên. Hắn chắp tay mà đi lại nhanh như tia chớp, cũng không thấy hắn có động tác quá lớn gì đã tự nhiên biến mất không thấy đâu. Nhìn phía Trác Thanh Chiến biến mất, khoé miệng Mạc Địch mím lại, mang theo một nét cười vui vẻ như bức tranh tuyệt đẹp.
Gã áo đen bỏ chạy đầu tiên thân pháp chậm nhất trong ba người tại đó cho nên gã bỏ chạy nhanh nhất, gã biết rõ lần ẩn núp tới tính thám thính tin tức này tính nguy hiểm lớn đến cỡ nào, chỉ cần một người không cẩn thận sẽ rơi vào nơi sâu thẳm vạn kiếp bất phục. Đã tăng thêm gấp đôi sự cẩn thận gã thật sự không ngờ được khoảng cách xa như vậy vẫn là bị đối phương phát giác trước tiên.
Chỉ bằng dựa vào điểm này, gã cũng tự biết cách biệt giữa mình và đối phương so ra lớn đến dường nào.
Gã cũng không một chút đắn đo do dự, lập tức xoay người chạy trốn như bay!
Khi gã toàn lực thi triển thân pháp còn chưa có vượt qua ngoài năm trăm mét, chợt cảm giác được một luồng sát ý lạnh lẽo ở sau lưng!
- Làm gì vội rời đi vậy, tôi muốn mượn đầu trên cổ anh dùng một lát, được hay không?
Một giọng nói hoà khí bình thản bỗng nhiên từ sau lưng gã vang lên, thanh âm này không sắc bén lại giống như tiếng chuông thần chết gõ vang khiến cho gã sợ đến vỡ mật!
Người áo đen thay đổi phương hướng sau đó cũng không quay đầu, vung tay vảy ra một chùm ám khí lóng lánh mày lam sáng lấp lánh dưới ánh sao. Chùm ám khí kia tuy nhỏ xíu mà cực độc, giống như mưa gió ngập trời ném về phía sau. Một chiêu ám khí này tuy rằng có thể xưng tụng tuyệt kỹ nhưng chính gã cũng biết rõ tuyệt đối sẽ không làm bị thương được một cọng tóc gáy của đối phương. Gã chỉ muốn mượn điều này ngăn cản đối phương thoáng chốc cho mình thêm nhiều thời gian chạy trốn giữ mạng.
Ám khí vừa mới phóng ra, gã cũng cảm thấy mắt mình hoa lên.
Thân hình đồ sộ như xuyên qua thời không thình lình xuất hiện trước mặt của gã!
Trác Thanh Chiến khẽ nói:
- Để lại nha.
Người áo đên thần sắc lạnh lẽo như băng, gã vươn tay lần nữa phóng ra một chùm ám khí sau đó rút ra uy đao sau lưng vặn người công đến! Cho dù chết, cũng phải liền mạng cả hai cùng chết!
Thân hình Trác Thanh Chiến nhúc nhích, đi như dạo chơi trong ám khí ngập trời. Ám khí cực độc bay đầy trời không ngờ lại như e ngại hắn đồng loạt bay vòng qua!
Chỉ hoảng hốt một cái, trước mặt người áo đen hoa lên nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thon dài từ trong bóng đêm phá không mà tới, nhẹ nhàng ấn trên lồng ngực của gã!
Xoạt!
Một chùm mưa máu bay loạn.
Người áo đen bỏ chạy thứ hai thân pháp khinh công thuộc vào loại trnug bình trong ba người, gã hết sức thi triển tu vi đã đạt đến đỉnh cao nhất. Trong sự sợ hãi cực lớn tiềm lực bị bức phát ra ngoài, mặc dù là chính gã cũng không có ngờ được tốc độ của gã đã nhanh đến mức độ như vậy.
Lúc gã chạy chưa đến hai ngàn mét, một thân hình mơ hồ phía trước xuất hiện trong tầm mắt.
- Đã mượn được một cái đầu, bây giờ muốn mượn anh cái đầu thứ hai. Được hay không?
Người áo đen này trong nháy mắt sắc mặt bị doạ sợ đến trắng bệch, ngay cả trên môi cũng không có huyết sắc. Thân thể của gã theo đó run rẩy, tuy rằng trước tiên rút ra trường đao sau lưng nhưng ngay cả dũng khí xuống tay cũng không có.
Người áo đen chạy trốn cuối cùng khinh công cao nhất, gã cố ý lựa chọn một phương hướng sai biệt rất lớn so với hai người khác bỏ chạy. Gã tự cho rằng thân pháp khinh công trong võ giả Đông Doanh đã đủ để tự ngạo, lúc chạy nhanh ra ngoài năm ngàn mét đã thoải mái dừng lại, khoảng cách này đã tương đối an toàn. Hai người đồng đội của mình cho dù không qua khỏi cũng quả quyết sẽ không ngay cả một chiêu cũng cản không được. Có đồng đội trợ giúp ngăn cản đối thủ hơn nữa trong năm ngàn mét này gã cực lực che giấu dấu vết, trừ phi kẻ đuổi theo chính là thần, bằng không rất khó thấy tung tích của gã.
Đầu lông mày nhíu chặt của gã thả lòng thư giãn một chút, khoé miệng cũng có một chút nét cười đắc ý.
Hai tiếng xoạt xoạt, hai cái đầu người đột nhiên bị ném rơi ở trước người của gã!
Người mặc áo đen dừng gấp lại thân hình, gã không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm đầu người vẫn còn đang không ngừng nhấp nhô dưới chân mình. Thời khắc này lỗ chân lông toàn thân gã đều trong nháy mắt mở lớn hết cỡ, một luồn hơi lạnh thấu xương dâng lên trong lòng.
- Rất tốt, anh còn mạnh hơn nhiều so với hai tên kia, có thể vui lòng cho tôi mượn cái đầu dùng một lát hay không?
Trác Thanh Chiến chậm rãi xoay người, nhìn gã áo đen run rẩy lập cập nhẹ giọng hỏi.
Bình luận truyện